Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1865: Kho báu

Mạc Mặc

30/11/2019

Thời gian nhoáng cái, đã qua nửa tháng, hôm nay là ngày tế tổ tế thiên Tử Tinh...

Mỗi năm vào ngày này, cao tầng Tử Tinh sẽ theo chủ nhân Tử Tinh dẫn đầu, kéo nhau đi cúng tế tổ tiên, an ủi hồn thiêng của tổ tiên.

Bên trong Tử Tinh Cung có một gian từ đường lớn, bên trong thờ phụng không chỉ liệt tổ liệt tông Tử gia, còn có vô số người khác họ cống hiến to lớn cho Tử Tinh, bài vị các đời trưởng lão cũng được thờ phụng trong này.

Đây là chuyện lớn trên Tử Tinh, không ai dám làm sơ sài.

Cao tầng Tử Tinh cũng chuẩn bị chuyện này đã lâu, tính toán kỹ càng mọi mặt.

Đến ngày này, toàn bộ cao tầng Tử Tinh sẽ đến Tử Tinh Cung, tụ tập ở từ đường.

Gần như mọi ánh mắt mọi chú ý đều tập trung vào từ đường, những chỗ khác cũng bị canh phòng sơ sẩy hơn.

Vào lúc này, Dương Khai cũng đến Tử Tinh Cung

Ở cửa cung lấy ra Tôn Giả Lệnh, liền có một thủ vệ cung kính dẫn hắn vào.

Đi một hồi, đằng trước xuất hiện một người, nói với thủ vệ kia: - Ngươi lui xuống, tiếp theo để lão phu phụ trách.

- Rõ! Thủ vệ cúi người hành lễ, vội lui ra.

Dương Khai nhìn người kia, chắp tay: - Quý trưởng lão!

Người này chính là Quý Quân vẫn luôn đi cạnh Tử Vô Cực.

Quý Quân cười khẽ, trả lễ, nói: - Quý Quân bái kiến Dương tôn giả, mời tôn giả theo ta, nhị công tử đã an bài xong mọi chuyện, hiện tại chỉ đợi tôn giả giá lâm.

- Làm phiền! Dương Khai nhàn nhạt gật đầu, đi theo Quý Quân vào bên trong.

Quý Quân rõ ràng rất quen thuộc Tử Tinh Cung, dẫn Dương Khai đi vòng vèo, nửa canh giờ sau liền đến một chỗ mật điện ở sâu bên trong. Mật điện này không biết xây bằng gì, xung quanh trải đầy cấm chế, phòng vệ nghiêm ngặt.

Nhưng mà lúc này lại không có một bóng người, võ giả canh gác đương nhiên bị điều đi.

Quý Quân đứng trước mật điện, ánh mắt không che giấu được thần sắc cuồng nhiệt, hít sâu một hơi ổn định lại, nói: - Dương tôn giả, nhị công tử nói, đây là chỗ kho báu Tử Tinh, chỉ cần có chìa khóa đặc thù cùng một giọt tinh huyết con cháu trực hệ Tử gia, sẽ có thể mở ra kho báu.

Ánh mắt Dương Khai co rút:

- Còn cần một giọt tinh huyết con cháu trực hệ Tử gia? Chuyện này, sao ta chưa nghe qua.

Bất kể Tử Đông Lai hay Tử Vô Cực đều chưa nói bí mật này cho hắn, Tử Vô Cực có che giấu, Dương Khai cũng có thể hiểu, dù sao hai người còn chưa quen, dù có ước định, nhưng còn chưa đến mức nói rõ ràng.

Nhưng mà cái tên Tử Đông Lai lại che giấu không nói, làm cho Dương Khai cực kỳ căm tức.

Quý Quân cười ha ha:

- Tôn giả bớt giận, vốn không phải chuyện gì lớn, Vô Cực công tử đã chuẩn bị sẵn cho tôn giả một giọt máu.

Nói rồi, lấy ra chiếc bình, bên trong chứa một giọt máu đỏ sẫm, bên trong tỏa ra hào quang tím nhạt, chứa đựng lực lượng huyền diệu, không giống bình thường, lăn lộn bên trong bình.

Dương Khai đưa tay, Quý Quân còn chưa kịp phản ứng, giọt tinh huyết đó đã bị Dương Khai nắm lấy, làm cho sắc mặt của lão đại biến.



Dù sao lão cũng là Hư Vương nhất tầng cảnh, nhưng Dương Khai lấy đồ trên tay lão mà còn không có phản ứng gì, đủ thấy chênh lệch thực lực giữa hai người.

- Tôn giả... Quý Quân nhìn giọt tinh huyết, dè dặt nói.

- Vật này dùng như thế nào? Quý trưởng lão nói cho ta biết là được. Dương Khai nhàn nhạt nói, có một chút không cho bác bỏ.

Sắc mặt Quý Quân khó coi, nhưng không dám làm trái, nói: - Chỉ cần bôi tinh huyết lên chìa khóa là được.

Dương Khai gật đầu, tỏ ý đã hiểu, bắn tay mở nắp bình, thánh nguyên tuôn trào, giọt tinh huyết bắn ra khỏi bình, dính lên chìa khóa mà hắn lấy ra.

Chìa khóa màu vàng như sống lại, há miệng cắn nuốt tinh huyết của Tử Vô Cực, thậm chí còn phát ra tiếng mút vào. Sau đó, chìa khóa vàng huyễn hóa thành Giao long hai sừng, trên thân thể có hào quang tím, bay lượn trên không, liền lao đầu vào cánh cửa mật thất.

Cánh cửa nặng nề như thành vật vô hình, tuôn ra làn gợn sóng.

- Quý trưởng lão ở đây chờ một lát, ta đi một hồi sẽ ra. Dương Khai bỏ lại một câu, người lóe lên đã chui vào trong mật điện.

- Chờ đã! Quý Quân đã được Tử Vô Cực căn dặn, nào dám để một mình Dương Khai vào mật điện, vừa muốn đi theo, cánh cửa mật điện lại khôi phục.

Quý Quân suýt nữa đụng vào.

- Hỏng rồi hỏng rồi! Quý Quân nóng nảy dậm chân, trong lòng mắng xối xả Dương Khai.

Trước mặt là kho báu vô số năm qua của Tử Tinh, bên trong cất giữ không nhiều, nhưng mỗi một thứ vô cùng quý giá, rất nhiều thứ là căn bản của Tử Tinh, hiện tại một mình Dương Khai đi vào, trời mới biết hắn có tuân thủ lời hứa chỉ lấy một thứ?

Chính vì có băn khoăn này, Tử Vô Cực mới để Quý Quân đi cùng, một là phòng ngừa Dương Khai lòng tham không đáy, hai là cũng muốn biết rốt cuộc Dương Khai cầm lấy thứ gì.

Nào ngờ động tác của Dương Khai nhanh như vậy, ngay cả Quý Quân Hư Vương nhất tầng cảnh cũng không kịp phòng bị.

Lau mồ hôi lạnh trên trán, Quý Quân vẻ mặt như chết cha chết mẹ, khổ sở suy nghĩ đợi khi gặp Tử Vô Cực thì phải bẩm báo thế nào, đồng thời thầm cầu nguyện Dương Khai đừng quá tham lam, tùy tiện cầm một chút là đủ rồi.

Ở trong mật điện, Dương Khai nhìn quanh, phát hiện trong này không lớn, không nhiều thứ, nhưng mỗi một thứ đều làm ánh mắt của hắn sáng lên.

Dù là với tầm mắt của hắn, đi vào kho báu Tử Tinh cũng có cảm giác kinh diễm.

Trong này không có thánh tinh, nhưng có bình ngọc lớn nhỏ, đủ loại bí bảo, những bản công pháp bí thuật...

Không cần cố ý quan sát, Dương Khai cũng biết những thứ này toàn là bảo bối có một không hai.

Dương Khai đứng tại chỗ, cười hung ác, sau đó lật tay, Định Hồn Bát xuất hiện, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc, hồn niệm phóng vào trong.

Sau đó, trong bát truyền ra tiếng kêu thảm thiết, hồn thể của Tử Đông Lai lung lay trồi lên, hoảng sợ hô:

- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Dương Khai âm trầm nhìn hắn, nhe răng cười hắc hắc: - Tử Đông Lai, ngươi hãy xem, đây là chỗ nào?

Tử Đông Lai nhìn xung quanh, sắc mặt đại biến, hô lên: - Kho báu Tử Tinh, ngươi làm sao lại...

Chưa nói xong, hắn liền ý thức được, vội vàng cười nịnh: - Chúc mừng đại nhân, nơi này là kho báu Tử Tinh, ha ha...

- Đừng có giả ngây dại với bổn tọa!

Dương Khai hừ lạnh. - Vào kho báu này, còn cần tinh huyết trực hệ Tử gia, tại sao ngươi chưa từng nói chuyện này với ta?



- Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, Đông Lai vốn tượng đại nhân chuẩn bị xong mới nhắc tới chuyện này, chỉ là vẫn không có cơ hội, không phải Đông Lai cố ý che giấu.

- Đừng có giả dối nữa. Dương Khai cười lạnh không thôi. - Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi tính toán mưu ma chước quỷ gì? Có phải ngươi định mượn tay ta, diệt trừ nhị đệ Tử Vô Cực, lấy tinh huyết của hắn mà dùng?

Tử Đông Lai biến sắc, không lời chống đỡ.

Rõ ràng là bị Dương Khai nói trúng.

- Tử Đông Lai ngươi cố ra vẻ thông minh, lại bị thông minh hại. Dương Khai cười hắc hắc.

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Đông Lai không dám nữa. Hồn thể Tử Đông Lai co rúc trong Định Hồn Bát, không ngừng dập đầu cầu xin.

- Hiện tại biết xin tha mạng? Sao trước đó còn làm? Dương Khai hừ lạnh, vừa nói liến búng tay bắn vào hồn thể Tử Đông Lai.

Ngón tay chỉ ra, hồn thể của Tử Đông Lai như bị trọng thương, tan ra như gió thổi, nhưng không thể tụ tập lại, hắn hoảng sợ hét to, tiếng kêu lại dần suy yếu, cuối cùng tiêu tán khỏi trời đất.

Đánh chết Tử Đông Lai, Dương Khai không có một chút gánh nặng tâm lý, kẻ này nhiều lần gây sự với mình ở Thất Lạc Chi Địa, còn giật dây Hứa Nguy hạ sát thủ với mình. Nếu không phải lúc đó còn để hắn lại có chỗ cần dùng, Dương Khai đã không mang theo Định Hồn Bát bên mình.

Bây giờ biết được kẻ này còn có che giấu, Dương Khai làm sao còn tha mạng cho hắn?

Hồn thể Tử Đông Lai bị diệt, Dương Khai thu Định Hồn Bát vào, đây là bí bảo cổ quái, nói không chừng sẽ có lúc phát huy ra tác dụng.

Thẳng đến lúc này, Dương Khai mới rảnh rỗi tra xét chứa đựng trong kho báu.

Kiểm tra từng lọ đan dược, Dương Khai mừng rỡ ra mặt.

Không nhiều đan dược đặt trong này, chỉ có 8 loại, 52 lọ, nhưng mỗi một loại đều là linh đan cấp Hư Vương! Linh đan này có tác dụng tặng mạnh cho Hư Vương Cảnh tu luyện, tuyệt đối là tích trữ nhiều năm của Tử Tinh.

Tự nhiên Dương Khai sẽ không khách khí, quét hết vào nhẫn không gian của mình.

Đủ loại bí bảo cũng không bỏ qua.

Đặt ở trong này, có 5 món cấp Hư Vương, một món cao nhất là cấp Hư Vương trung phẩm, 4 món còn lại là cấp Hư Vương hạ phẩm, đều là bảo vật hiếm có.

Ngoài ra, đều là bí bảo Hư cấp thượng phẩm.

Những bí bảo Hư cấp thượng phẩm này đều không tầm thường, mỗi một loại đều có uy lực to lớn, ngay cả không bằng cấp Hư Vương, cũng không kém bao nhiêu.

Còn có bí điển công pháp mà Tử Tinh thu thập nhiều năm, Dương Khai đều không bỏ qua, hiện tại Lăng Tiêu Tông gia nghiệp to lớn, cả chục ngàn đệ tử, mang về những thứ này, có thể cho các đệ tử chọn lựa.

Công pháp bí điển được đặt trong kho báu làm sao mà kém được, tu luyện những thứ này, đủ cho đệ tử Lăng Tiêu Tông khởi bước đã vượt qua người thường cả đoạn lớn, ưu thế này sẽ theo thực lực bọn họ tăng lên mà ngày càng rõ ràng, cuối cùng bỏ xa những võ giả khác.

Ngoài ra, còn có thật nhiều nguyên liệu luyện đan luyện khí, toàn bộ đều cực kỳ quý giá.

Dương Khai đều gom hết bỏ túi.

Lập tức kiếm đầy bồn.

Hắn làm chuyện này không chút áy náy, tuy rằng hắn đã nói với Tử Vô Cực chỉ lấy một món, nhưng vào trong này, lấy bao nhiêu không phải là do Tử Vô Cực.

Hắn vẫn không có cảm tình gì với Tử Tinh, lúc này xuống tay cực kỳ độc ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook