Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2686: Không cần cảm tạ

Mạc Mặc

24/06/2020

Rắc rắc rắc…

Một loạt tiếng vang nhỏ tiếng vang ra, khiến người ta nghe được mà sợ hết hồn hết vía. Lão già núp trong phòng số 7 sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn tròn, không thể tin được Dương Khai lại có lực lượng mạnh như vậy.

Chỉ một quyền đã đánh nứt cấm chế, nếu lại thêm mấy quyền nữa…

“Thất Diệu Thương Hội chó chết, trận pháp bố trí gì mà chó má, quả thực không ra gì.” Lão già thầm mắng to.

Ngay khi hắn còn đang khiếp sợ, bỗng nhiên Dương Khai lật tay lấy ra Bách Vạn Kiếm, thân kiếm rung lên, kiếm mang thông thiên hung hăng chém về phía trước.

Ầm…

Uy lực một kiếm này tựa như có thể phá nát trời cao, điên đảo càn khôn, đám Đế Tôn Cảnh trong các phòng bao thấy vậy đều biến sắc, đã ý thức được sự cường đại của Dương Khai.

Mà khe hở trên quầng sáng cấm chế kia vốn đã muốn vỡ ra, dưới một kiếm này liền ầm ầm vỡ nát, biến thành từng điểm sáng nhỏ lóe lên rồi biến mất.

Cả phòng bao số 7 lập tức bại lộ không còn chút ngăn trở.

Dương Khai lại quét kiếm tới, chấn vỡ căn phòng, bên trong hiện ra một gương mặt trắng bệch, hai mắt hoảng sợ trợn trừng nhìn lại.

Dương Khai thoắt một cái, trực tiếp vọt vào phòng số 7, bệ vệ vác Bách Vạn Kiếm trên vai, chỉ một ngón tay về trước, dáng vẻ tràn đầy khí phách nói: - Lão già kia, đưa đầu ngươi ra đây.

Bịch bịch bịch…

Lão già hoảng sợ lui về sau, nghiến răng quát: - Bằng hữu, lúc này không ra tay, còn đợi khi nào?

Dứt lời, hắn liền điều động đế nguyên đánh tới Dương Khai, đồng thời hai tay hóa thành trảo, phía sau hiện lên một con hùng ưng nhoáng lên một cái rồi biến mất, chỉ còn lại đầy trời trảo ảnh, thế công hung hãn như nhất quyết phải moi ruột Dương Khai ra.

Tuy rằng lão già đã nhìn ra Dương Khai không dễ chọc, nhưng hắn tự nhận thực lực của mình cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh, lại có được sự trợ giúp của người trong phòng bao số 13, nên cũng không quá e ngại Dương Khai. Đợt công kích này không lưu tình chút nào, hiển nhiên là muốn dồn Dương Khai vào tử địa.

Nhưng ngay khi nhào tới cách Dương Khai không xa, bỗng nhiên một bàn chân to lớn liền đạp thẳng tới, bàn chân kia tỏa ra đế nguyên nồng đậm, chiêu thức tuy đơn giản, nhưng kỳ lạ thay lại phá sạch trảo ảnh đầy trời, rồi vô cùng chính xác đạp thẳng vào mặt hắn.

Lão già theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại hoảng sợ phát hiện không gian xung quanh đã bị cố định lại, khiến hắn không thể động đậy.

“Huỵch” một tiếng, lão già liền bay ra, va thẳng lên bức tường phía sau, rồi mềm nhũn tuột xuống. Trước mắt của hắn hiện lên đầy sao, đầu óc choáng váng, cảm thấy lỗ mũi cũng bị đạp gãy.

Khi mở mắt ra lại, chỉ thấy trên cổ hắn đã kề sẵn một thanh trường kiếm to lớn, truyền đến cảm giác lạnh như băng. Dương Khai tỏ ra giễu cợt, đang đứng ở trước mặt nhìn hắn.

Lão già kinh hãi, không ngờ đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng bản thân ngay cả đối mặt với đối phương cũng chưa kịp, đã hồ đồ bị đốn ngã.

Đây… đây con bà nó còn là Đế Tôn nhất tầng cảnh sao?

Bốn phía xung quanh phòng bao cũng đều truyền ra hàng loạt tiếng hít sâu, không hiểu được một màn trước mắt này là sao.

Màn chiến đấu vừa rồi bọn họ đã nhìn rất rõ ràng, Dương Khai chỉ đơn giản phá vỡ cấm chế trận pháp, rồi cùng môn chủ Thương Không Môn chính diện giao phong một chiêu, kết quả không biết tại sao, vị môn chủ Thương Không Môn đã bị đạp té xuống đất, tính mạng thời khắc này cũng bị quản chế.

Hết thảy chuyện này quá mức ly kỳ, nếu không tận mắt chứng kiến, chỉ sợ bọn họ không thể tin được trên đời lại có chuyện như vậy.

Môn chủ Thương Không Môn dù gì cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh, trước mặt đối thủ ngang cấp, sao có thể không chịu nổi một kích như vậy?

- Còn có trợ thủ sao? Dương Khai cười lạnh một tiếng, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý nhìn về phòng số 13.



Nơi phòng số 13, cửa phòng đang mở ra, một tên nam nhân trung niên đang trong tư thế chuẩn bị xông ra, nhưng tư thế kia giờ này lại cứng ngắc, như bị cố định tại chỗ vậy.

Trước mặt hắn, Ưng Phi đang khoanh tay dựa vào khung cửa, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Không có địch ý, không có khí tức gì phát ra, thậm chí không phát hiện được tu vi của đối phương, nhưng người này lại khiến cho nam nhân trung niên phòng bao số 13 rét run, đứng cứng ngắc tại chỗ, trên trán, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ đang thi nhau chảy xuống.

Hắn không khỏi hiện lên cảm giác đối phương chỉ cần tiện tay là có thể dư hắn vào tử địa, cho nên mặc dù nghe được lời kêu gọi của tên môn chủ Thương Không Môn kia, hắn cũng không thể manh động bước nào.

- Trở về đi, đợi lát nữa Dương thiếu sẽ tới bái phỏng ngươi. Ưng Phi nhìn nam nhân trung niên kia, khẽ phất phất tay.

Nam nhân trung niên nuốt nước miếng đánh ực một cái, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lui trở vào trong, đặt mông ngã ngồi trên ghế, toàn thân run lẩy bẩy.

Bên trong phòng số 7, Dương Khai nhe răng cười nhìn tên môn chủ Thương Không Môn, nói:

- Xem ra ngươi đã bị bỏ rơi rồi ah.

Dĩ nhiên hắn biết tên Đế Tôn Cảnh trong phòng số 13 kia gặp phải thứ gì, có Ưng Phi trấn giữ trước cửa, tên kia có chắp cánh cũng không bay được, đừng nói chi là tới hỗ trợ.

Tên môn chủ Thương Không Môn nghe vậy, trong khoảnh khắc mặt xám như tro tàn.

Hắn vốn cho rằng mình cùng Dương Khai cảnh giới như nhau, không quá e ngại, hơn nữa lại được người trong phòng số 13 hỗ trợ, hai địch một, vốn hắn không xem Dương Khai ra gì, nhưng vừa giao thủ một chiêu, hắn đã biết mình hoàn toàn sai lầm.

Tên Đế Tôn nhất tầng cảnh này, hoàn toàn bất đồng với những người hắn đã gặp.

Càng khiến cho hắn cảm thấy phẫn nộ chính là, tên trong phòng số 13 kia, không ngờ lại không có chút động tĩnh gì.

Cảm nhận được hàn ý lạnh như băng của Bách Vạn Kiếm, tên môn chủ Thương Không Môn run giọng nói: - Đại thiếu tha mạng, lão phu nguyện bồi lễ tạ lỗi, xin đại thiếu tha cho ta một mạng.

Sống chết trước mắt, vị môn chủ Thương Không Môn này cũng bất chấp vinh nhục xấu hổ gì, chỉ muốn giữ mạng, nếu mạng cũng không còn, thì cái gì cũng đều không có.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nói: - Ta không nói chuyện với hạng người bất tín!

Dứt lời, Bách Vạn Kiếm liền phóng ra một luồng sáng cầu vồng, rạch qua cần cổ lão già.

Trong nháy mắt, hai mắt lão già liền trợn tròn, hoảng sợ nhìn chăm chú vào Dương Khai, tay giữ chặt cần cổ, nghiến răng nói:

- Ngươi…

Chỉ vừa nói được một chữ, bỗng nhiên từ cần cổ hắn chợt bắn ra một vòi máu tươi, đầu của hắn đã văng ra ngoài.

- A…

Xung quanh truyền đến những tiếng thét kinh hãi.

Vị môn chủ Thương Không Môn này lần này tới tham gia hội đấu giá, dường như cũng dẫn theo vài tên đệ tử trẻ tuổi đến đây lịch lãm, vừa nãy khi Dương Khai phá phòng mà vào, bọn chúng đều bị dọa cho khiếp vía, giờ phút này thấy vị môn chủ trước giờ vẫn xem như thần linh không gì không làm được, không ngờ lại bị người ta một kiếm chém bay đầu, lập tức đều thét lên kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch, trong đó có hai nữ đệ tử thanh tú đã ngã bệt xuống đất, ánh mắt mờ mịt.

Dương Khai không để ý đến bọn chúng, thuận tay nắm tóc xách chiếc đầu tên môn chủ Thương Không Môn lên. Tên này không hổ là Đế Tôn Cảnh, mặc dù đã bị chém đứt đầu, nhưng hai mắt tên này vẫn tỏ ra tức giận nhìn Dương Khai trừng trừng, như thể chết không nhắm mắt vậy. Nhưng chỉ một thoáng sau, ánh mắt kia đã dần dần trở nên mờ đục.

Hơn một ngàn võ giả bên trong đại sảnh câm như hến.

Lúc trước Dương Khai lấy ra mấy trăm triệu nguyên tinh thượng phẩm, giúp bọn họ tạo nên môi trường tu luyện chưa bao giờ có, khiến cho bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, cảm thấy người này quả thực chính là một người tốt thế gian hiếm có. Nhưng bây giờ một lời không hợp đã trực tiếp chém bay đầu môn chủ Thương Không Môn xuống, khiến bọn họ lúc này mới ý thức được sự kinh khủng của Dương Khai.



Sắc mặt đám Đế Tôn Cảnh bên trong các phòng bao cũng đều tỏ ra phức tạp, một số ít người biết sơ qua về lai lịch Dương Khai đều chậm rãi lắc đầu, thương thay cho lão già kia.

Vị này khi ở trước cửa đấu giá hội, ngay cả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh cũng đều đã đánh qua, người khác né còn không kịp, lão già kia lại còn dám chủ động trêu chọc, đây không phải là muốn chết sao.

Mà số còn lại không biết lai lịch vị Đế Tôn Cảnh Dương Khai này, không khỏi hiện lên suy nghĩ “thỏ chết cáo khóc”, bọn họ đa số đều giống như môn chủ Thương Không Môn, là Đế Tôn nhất tầng cảnh, mắt thấy hắn bị Dương Khai giết chết mà không có chút lực phản kháng, liên tưởng đến mình ở trong hoàn cảnh đó, không khỏi rợn cả tóc gáy. Bọn chúng thầm quyết định sẽ không bao giờ… trêu chọc đến tên sát tinh này, nếu không người chết tiếp theo rất có khả năng chính là mình.

- Nếu ngươi đã nói sẽ dâng đầu cho bổn thiếu làm cầu đá, vậy thì bổn thiếu khó có thể từ chối rồi. Dứt lời, Dương Khai chợt tung đầu lão già lên, rồi xoay chân đá ra một phát.

Một tiếng “vù” truyền ra, chiếc đầu môn chủ Thương Không Môn bay thẳng về phía đài đấu giá, phóng qua đỉnh đầu Hoa Thanh Ti, đập thẳng vào một chỗ phía sau đài, phát ra tiềng ầm ầm vỡ vụn như dưa hấu bị đập vỡ.

Phía sau đài, Vũ Minh đang xem trò vui, không ngờ Dương Khai lại đá đầu lâu về phía hắn. Hắn hiểm hiểm tránh đi, nhưng lại bị máu vấy lên người, sắc mặt lập tức tối sầm lại, tức muốn nổ phổi.

Làm xong những thứ này, Dương Khai liền đưa tay hút thi thể tên môn chủ Thương Không Môn lại, rồi nhìn về phía phòng số 13, toét miệng cười nói: - Vị bằng hữu nói sẽ ăn ba cân phân đâu rồi? Chuẩn bị sẵn sàng chưa, nơi này còn nóng hổi đây.

Nói rồi, hắn liền xách theo thi thể bay về gian phòng số 13.

Hizz…

Ánh mắt mọi người đều hướng về gian phòng số 13, vẻ mặt tràn đầy đồng cảm.

Môn chủ Thương Không Môn chết thì cũng đã chết, tốt xấu gì cũng nhận được thống khoái, Dương Khai cũng không thi triển thủ đoạn hành hạ gì, nhưng vị Đế Tôn Cảnh trong gian phòng số 13 này, chỉ sợ sẽ sống không bằng chết a.

Tưởng tượng ra cảnh người trong phòng số 13 sắp trải qua, không ít người đều nổi da gà, run lẩy bẩy.

Bọn họ không nghi ngờ gì quyết tâm và thực lực của Dương Khai, lúc trước vị môn chủ Thương Không Môn ở phòng số 7 nói sẽ dâng đầu cho hắn làm cầu đá, hắn thật sự đã đá, vậy phòng số 13 nói sẽ ăn ba cân “gì kia”, chỉ sợ… thật sự sẽ phải ăn a.

Chưa từng có ai tham dự qua một hội đấu giá như vậy, chưa từng có ai gặp được một người như vậy, quả thực chính là một người vô pháp vô thiên mà.

Toàn trường yên tĩnh, từng đạo thần niệm từ trong các phòng bao lớn truyền ra, bắn về phía phòng số 13 dò xét, lòng hiếu kỳ ai cũng có, tuy rằng biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ vẫn là không nhịn được muốn xem cho rõ ràng.

- Pặc…

Cửa phòng số 13 tựa hồ bị một đạp mở toang, ngay sau đó bên trong truyền ra âm thanh kinh sợ của tên nam nhân trung niên kia: - Ngươi muốn làm gì?

- Bổn thiếu cố ý giúp ngươi thỏa mãn nguyện vọng, không cần cảm tạ!

- Không không không, lời kia không phải ta nói ra, ngươi đừng tới đây.

- Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, đã đối mặt sao lại rút lui.

- Vị thiếu gia này, van cầu ngươi tha cho ta một mạng, ta nhận sai còn không được sao, lúc trước là ta không đúng, ngươi đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân ta đây.

- Chuyện này không thể được, hùng tâm tráng chí như vậy, bổn thiếu sống đến nay vẫn là lần đầu tiên nghe được, bất kể thế nào cũng phải giúp ngươi thỏa mãn mới được. Yêu Vương, chớ để hắn phản kháng!

- Được!

- Ngươi… Sĩ khả sát bất khả nhục, ta liều mạng với ngươi.

- Trước mặt bổn vương còn muốn động thủ sao, Dương thiếu, ba cân quá ít, 30 cân đi!

–––-oOo–––-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook