Chương 1591: Không phải việc của ta.
Mạc Mặc
30/11/2019
Khi biết được một võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh lại có thể bình yên đi ra khỏi lĩnh vực lốc xoáy, những cường giả Hư Vương Cảnh trong thạch đình kia lập tức vỡ òa.
Bọn họ trong chớp mắt liền nhìn thấy tiềm lực khó có thể tưởng tượng của một võ giả Phản Hư Cảnh.
- Khà khà, tên tiểu tử này, lão thân thay Kiếm Minh đặt trước luôn. Lão ẩu kia khẽ cười một tiếng. - Nếu hắn có thể còn sống ra khỏi Huyết Ngục, lão thân lập tức dẫn hắn quay hành tinh chủ của Kiếm Minh, ra sức bồi dưỡng tài năng.
- Lôi sư tỷ có phải chưa tỉnh ngủ hay không?
Một nho sĩ trung niên cười xùy một tiếng. - Một câu nói của ngươi liền định luôn, có nên hỏi qua các vị bằng hữu ngồi đây hay không? Mầm giống tốt như vậy, Hằng La Thương Hội ta cũng không muốn bỏ qua.
- Tử Tinh ta cũng muốn. Phụ nữ đẹp kia nói xen vào.
- Lão thân không quản, nếu hắn thật sự có thể sống mà đi ra, lão thân chỉ cần một người này, những người khác mọi người tùy ý. Lão ẩu dáng vẻ cậy già lên mặt, thần tình kiên định.
- Chuyện này Lôi sư tỷ có lẽ không làm chủ được, không nói đến hắn rốt cuộc đến từ đâu, có thế lực lớn nào đứng đằng sau, dù không có thế lực lớn làm chỗ dựa, Lôi sư tỷ chắc chắn hắn sẽ đi theo ngươi? Nói không chừng hắn đã chọn Hằng La Thương Hội ta. Dù sao, trong Tinh Vực, danh tiếng của Hằng La Thương Hội lớn hơn Kiếm Minh một chút. Nam tử trung niên kia không cam lòng yếu thế, châm chọc khiêu khích.
- Bàn về danh tiếng, ba nhà chúng ta cũng không kém bao nhiêu. Phụ nữ xinh đẹp hé miệng cười duyên, dáng vẻ không đồng tình. - Cũng nói không chừng hắn lại thích Tử Tinh hơn một chút.
Lão ẩu hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không thiện cảm nói: - Hai người các ngươi, nhất định phải tranh cướp tiểu tử kia với lão thân sao?
- Không phải là chúng ta muốn tranh giành, là Lôi sư tỷ hơi độc đoán chút. Nam nhân trung niên chậm rãi lắc đầu.
- Được, tất cả đừng ồn ào nữa! Lạc Hải nhíu mày, cắt ngang tranh cãi của ba người. - Tiểu tử kia rốt cuộc có thể sống sót đi ra không vẫn là ẩn số chưa biết, ba người ở đây ồn ào cái gì? Nói không chừng hắn lần này là vận may tốt mới có thể thoát khỏi lĩnh vực lốc xoáy kia, nói không chừng hắn không thể kiên trì tới cuối cùng. Nếu hắn thực sự đã chết ở bên trong, các người lại ở đây không ngừng tranh cãi, không phải khiến người ngoài chê cười sao?
Lạc Hải lên tiếng, ba người vẫn còn chút e ngại, nghe vậy đều gật gật đầu.
Lão ẩu kia nói: - Lạc Hải đại nhân, làm phiền ngươi lưu ý động tĩnh tên tiểu tử này nhiều hơn, nếu hắn thực sự đã chết bên trong, vậy xin báo cho ta một tiếng, để lòng ta khỏi chờ mong.
- Bổn tọa cố gắng hết sức, Lạc Hải khẽ gật đầu.
- Vậy đa tạ Lạc Hải đại nhân. Lão ẩu vội vàng cảm tạ.
Trong thạch đình lại bình yên trở lại.
Trong Huyết Ngục, Dương Khai nhặt nhẫn không gian trên mặt đất, Thế của bản thân bao phủ bên người, bước nhanh tới phía trước.
Lĩnh vực lốc xoáy kinh khủng căn bản không thể cản trở hắn chút nào, dễ như trở bàn tay, thế như chẻ tre, Dương Khai rất nhẹ nhàng rời khỏi phạm vi bao phủ của lĩnh vực lốc xoáy kia.
Cảm ngộ và đối kháng mấy ngày, khiến Dương Khai cảm thấy Thế của bản thân rõ ràng lớn lên, hiểu biết của hắn về Thế và khả năng chống đỡ cũng càng cao thêm một cấp.
Đây là kết quả mà ngồi khổ tu không thể có được.
Huyết Ngục quả nhiên là nơi tốt!
Đứng ở đó, thần niệm Dương Khai quét một lượt về phía nhẫn không gian của Hứa Đinh Dương, ngay sau đó lặng lẽ thu lại.
Nhẫn không gian của Hứa Đinh Hương cũng không có thứ gì khiến hắn thích thú, tuy rằng đối với một Phản Hư Cảnh tầng này mà nói, tài phú của Hứa Đinh Dương đã đủ kinh người, nhưng yêu cầu của Dương Khai rất cao, đương nhiên sẽ không động lòng với tài phú của hắn.
Về việc Hứa Đinh Dương nhờ hắn trước khi chết, Dương Khai cũng không để ý.
Mình và hắn tình cờ gặp nhau, không có giao tình, cũng không đáp ứng thỉnh cầu của hắn, Dương Khai dĩ nhiên sẽ không vì một người xa là mà có lòng đi Xích Lan Tinh gì kia để báo tin cho Thanh Vũ Môn.
Hữu duyên sẽ bàn sau.
Ngẩng đầu xác nhận phương hướng, Dương Khai bước về phía trước.
Huyết Ngục không giống với nơi mà Dương Khai đã từng rèn luyện qua. Bất luận là Lưu Viêm Sa Địa trên U Ám Tinh, hay biệt viện Đế Uyển của Đại Đế, không gian bên trong đó cực kỳ rộng lớn, hơn nữa hạn chế trong đó rất nhiều. Cho nên mặc dù số người đi vào đó không ít, cũng hiếm có cơ hội chạm mặt.
Nhưng Huyết Ngục không giống.
Huyết Ngục chiếm diện tích tuy rằng cũng rất rộng lớn, nhưng bởi vì nơi này tồn tại mấy vạn năm, vô cùng nổi danh, hấp dẫn vô số cường giả Phản Hư tam tầng cảnh của cả Tinh Vực tới đây, khiến Dương Khai đến đây lần này, lại thường xuyên có thể chạm mặt người lạ.
Đại đa số đều không phải là thích gây phiền toái, khi đã phát giác có hơi thở của người lạ đều sẽ chủ động tránh đi, để tránh xảy ra xung đột.
Nhưng sau khi bọn họ nhận ra Dương Khai chỉ có cảnh giới Phản Hư lưỡng tầng cảnh, đều lộ vẻ ngạc nhiên, rất nhanh trở nên coi thường, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Dương Khai, dường như hắn lập tức sẽ chết.
Dương Khai đương nhiên cũng không để ý tới bọn họ.
Tranh đấu sống chết giữa các võ giả, hắn đụng phải mấy lần.
Giữa các thế lực lớn trong Tinh Vực cũng không phải đoàn kết hòa thuận, rất nhiều thế lực có xung đột và ân oán, bây giờ đụng phải tại Huyết Ngục, đương nhiên là một lời không hợp liền ra tay.
Dương Khai không tham gia vào, hắn chỉ là đang tìm lĩnh vực lốc xoáy, kỳ vọng có thể thu được điều tốt hơn đối với ngưng luyện và cảm ngộ Thế.
Sự thận trọng của hắn đem đến cho hắn hòa bình, sau nửa tháng kể từ lúc đi vào Tinh Vực, Dương Khai chưa từng xảy ra xung đột với ai, chỉ gặp ba lĩnh vực lốc xoáy uy năng không tầm thường, tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm, xâm nhập vào trong đó thí luyện, cuối cùng đều bình yên đi ra, thu hoạch rất phong phú.
Thế của hắn, cùng với tốc độ đang lớn lên khủng khiếp của nó, nghiễm nhiên đã vượt ra cảnh giới tiểu thành, phát triển đến cảnh giới đại thành.
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, hắn lại không thể tìm thấy Vực Thạch - đặc sản trong Huyết Ngục.
Sự sinh ra của Vực Thạch không thể tách rời với sự tồn tại của Tinh Vực, uy năng lĩnh vực vô số năm còn sót lại trong Huyết Ngục được Ngọc Thạch có chút đặc biệt kỳ lạ trong Huyết Ngục hấp thu, đã trả qua diễn biến vô số năm, tạo thành Vực Thạch - một thứ đặc thù như vậy.
Cho nên Vực Thạch thông thường đều tồn tại trong lĩnh vực lốc xoáy, muốn lấy được Vực Thạch, nhất định phải xông vào trong lĩnh vực lốc xoáy.
Cho nên nơi có Vực Thạch, nhất định là ở lĩnh vực lốc xoáy.
Dương Khai cảm thấy vận may của mình không tốt lắm.
Vào một ngày, hắn đang tìm lĩnh vực lốc xoáy, bỗng nhiên nghe một trận tiếng xé không gian chói tai từ nơi rất gần đánh lại.
Dương Khai nhướng mày, lập tức biết mình có lẽ lại gặp tranh đấu gì rồi.
Hắn muốn tránh ra theo bản năng, mà khi thần niệm hắn hướng về bên kia, bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, dừng lại tại chỗ, nghi ngờ nhìn về phía bên kia.
Hắn nhận ra hơi thở sinh mệnh bên kia có chút quen thuộc.
Võ giả bên đó đang chạy về chỗ này hiển nhiên cũng phát hiện tồn tại của Dương Khai, tốc độ lập tức tăng lên không ít, chạy thẳng tới phía hắn.
Trong chốc lát, một đạo ánh sáng cầu vồng ập tới trước mắt Dương Khai, trước sau không quá mười hơi thở, ánh sáng cầu vồng kia liền bay đến trước mặt Dương Khai, lộ ra bóng dáng dịu dàng mà thảm hại.
- Là ngươi? Dương Khai nhướng mày lộ vẻ ngạc nhiên.
Nàng lại chính là người cùng mình lên đường từ Đế Thần Tinh, là Tuyết Chuẩn đến từ Nộ Giả Lĩnh.
Nàng lúc này, hơi thở hỗn loạn, trên người dường như có vết thương, váy xanh đều bị nhuộm đỏ rồi, cũng không biết là máu của bản thân hay của kẻ địch, sau khi hạ xuống trước mặt Dương Khai, thở dốc mạnh từng hơi, bộ ngực đầy đặn phập phồng mạnh, nhìn Dương Khai bằng ánh mắt phức tạp.
Nàng dường như cũng không nghĩ tới đứng ở chỗ này lại là người mới chỉ có duyên gặp một lần.
Nàng cảm thấy hơi thở bên này có chút quen thuộc, liền muốn đi cầu viện mà thôi.
- Rất thảm hại, bị thương sao? Dương Khai quan sát nàng một lượt.
- Đừng nói lời mây gió, ta đang bị người đuổi. Tuyết Chuẩn trả lời lạnh lùng, thái độ không quá nhiệt tình: - Giúp ta một chút.
Dương Khai đưa mắt nhìn về phía sau lưng nàng, bên kia có hai đạo thân ảnh đang nhanh chóng chạy đến bên này, đằng đằng sát khí.
- Dựa vào cái gì, điều này đâu phải việc của ta? Dương Khai nhíu mày, nếu sớm biết người đến là Tuyết Chuẩn, hắn chắc chắn sớm đã chuồn đi rồi.
Con ngươi xinh đẹp của Tuyết Chuẩn lóe lên chút bất đắc dĩ, khẽ cắn đôi môi đỏ nói: - Dù ngươi tin hay không, quan hệ giữa ta và Khinh La muội muội không tệ.
- Vậy cũng không liên quan đến ta. Dương Khai khẽ cười một tiếng, nàng cho rằng nhắc đến Phiên Khinh La, mình sẽ phải làm trượng phu ra tay sao? - Ngươi lầm rồi, ta chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, ngươi hãy nhanh chạy đi, hai vị kia lập tức đuổi tới rồi, không đi chỉ sợ không còn kịp nữa.
- Lưỡng tầng cảnh này của ngươi không thể xem thường, ta biết việc của ngươi trong hành cung, ngươi đánh bại Huyết Luyện, ngươi không yếu hơn chúng ta! Tuyết Chuẩn đương nhiên không muốn bỏ qua viện quân trước mặt.
Dương Khai vẫn lắc đầu: - Cô nương, thế cục trước mắt cô nương đâu nghiêm trọng như vậy chứ? Với thực lực của ngươi, cho dù đánh không lại hai ngươi kia, chạy trốn có lẽ không vấn đề gì, làm sao phải lôi ta xuống nước cùng?
Hắn chính là nhìn thấu điểm này, mới có chút không muốn nhúng tay vào.
Kiên trì của Tuyết Chuẩn khiến hắn có chút bài xích, điều này khiến hắn có cảm giác bị lợi dụng.
- Chạy trốn đương nhiên không thành vấn đề,. Tuyết Chuẩn ngạo nghễ trả lời. - Nhưng ngươi có nghĩ tới không, ta là Yêu tộc, ta chạy trốn trong Huyết Ngục một cách trắng trợn như vậy, một khi bị những cao thủ tộc khác nhận biết được thì bọn liệu sẽ vây đuổi chặn đường ta không? Chạy trốn sẽ chỉ làm cục diện càng thêm nghiêm trọng!
- Điều này cũng đúng. Dương Khai ngạc nhiên, hắn thật không nghĩ đến mức này.
- Giúp ta giết một tên trong bọn họ, một tên còn lại ta sẽ tự mình giải quyết. Tuyết Chuẩn nhìn thẳng Dương Khai, trầm giọng nói: - Coi như ta nợ ngươi một ân tình.
- Ân tình thì thôi, có thứ gì thực chất không? Dương Khai tùy tiện hỏi một câu, nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực đầy đặn của nàng, chớp mắt một cái.
Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Chuẩn lập tức lóe lên một tia chán ghét, liếc nhìn một cái, thản nhiên nói: - Ngươi muốn thứ tốt gì?
- Không phải ta muốn cái gì, mà là ngươi có cái gì. Chân mày Dương Khai chau lại.
Chân mày Tuyết Chuẩn nhíu chặt, gương mặt xinh đẹp có chút chần chừ, nhìn thấy bóng dáng hai kẻ đang đuổi mình càng ngày càng gần, cắn răng nói: - Ta phát hiện được Vực Thạch rồi, chưa kịp lấy, có thể dẫn ngươi đi.
- Vực Thạch? Dương Khai mắt sáng ngời, lập tức gật đầu nói: - Giao dịch thành công!
Thấy dáng vẻ hám lợi của hắn, vẻ chán ghét trong mắt Tuyết Chuẩn càng nhiều.
Nàng quả thực không hiểu, Phiến Khinh La kiêu ngạo như vậy tại sao lại để ý đến nam nhân như thế này, xem ra chuyến này sau khi trở về phải đi khuyên nhủ Khinh La muội muội, khiến nàng bớt qua lại với nam nhân này, tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân.
Bọn họ trong chớp mắt liền nhìn thấy tiềm lực khó có thể tưởng tượng của một võ giả Phản Hư Cảnh.
- Khà khà, tên tiểu tử này, lão thân thay Kiếm Minh đặt trước luôn. Lão ẩu kia khẽ cười một tiếng. - Nếu hắn có thể còn sống ra khỏi Huyết Ngục, lão thân lập tức dẫn hắn quay hành tinh chủ của Kiếm Minh, ra sức bồi dưỡng tài năng.
- Lôi sư tỷ có phải chưa tỉnh ngủ hay không?
Một nho sĩ trung niên cười xùy một tiếng. - Một câu nói của ngươi liền định luôn, có nên hỏi qua các vị bằng hữu ngồi đây hay không? Mầm giống tốt như vậy, Hằng La Thương Hội ta cũng không muốn bỏ qua.
- Tử Tinh ta cũng muốn. Phụ nữ đẹp kia nói xen vào.
- Lão thân không quản, nếu hắn thật sự có thể sống mà đi ra, lão thân chỉ cần một người này, những người khác mọi người tùy ý. Lão ẩu dáng vẻ cậy già lên mặt, thần tình kiên định.
- Chuyện này Lôi sư tỷ có lẽ không làm chủ được, không nói đến hắn rốt cuộc đến từ đâu, có thế lực lớn nào đứng đằng sau, dù không có thế lực lớn làm chỗ dựa, Lôi sư tỷ chắc chắn hắn sẽ đi theo ngươi? Nói không chừng hắn đã chọn Hằng La Thương Hội ta. Dù sao, trong Tinh Vực, danh tiếng của Hằng La Thương Hội lớn hơn Kiếm Minh một chút. Nam tử trung niên kia không cam lòng yếu thế, châm chọc khiêu khích.
- Bàn về danh tiếng, ba nhà chúng ta cũng không kém bao nhiêu. Phụ nữ xinh đẹp hé miệng cười duyên, dáng vẻ không đồng tình. - Cũng nói không chừng hắn lại thích Tử Tinh hơn một chút.
Lão ẩu hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không thiện cảm nói: - Hai người các ngươi, nhất định phải tranh cướp tiểu tử kia với lão thân sao?
- Không phải là chúng ta muốn tranh giành, là Lôi sư tỷ hơi độc đoán chút. Nam nhân trung niên chậm rãi lắc đầu.
- Được, tất cả đừng ồn ào nữa! Lạc Hải nhíu mày, cắt ngang tranh cãi của ba người. - Tiểu tử kia rốt cuộc có thể sống sót đi ra không vẫn là ẩn số chưa biết, ba người ở đây ồn ào cái gì? Nói không chừng hắn lần này là vận may tốt mới có thể thoát khỏi lĩnh vực lốc xoáy kia, nói không chừng hắn không thể kiên trì tới cuối cùng. Nếu hắn thực sự đã chết ở bên trong, các người lại ở đây không ngừng tranh cãi, không phải khiến người ngoài chê cười sao?
Lạc Hải lên tiếng, ba người vẫn còn chút e ngại, nghe vậy đều gật gật đầu.
Lão ẩu kia nói: - Lạc Hải đại nhân, làm phiền ngươi lưu ý động tĩnh tên tiểu tử này nhiều hơn, nếu hắn thực sự đã chết bên trong, vậy xin báo cho ta một tiếng, để lòng ta khỏi chờ mong.
- Bổn tọa cố gắng hết sức, Lạc Hải khẽ gật đầu.
- Vậy đa tạ Lạc Hải đại nhân. Lão ẩu vội vàng cảm tạ.
Trong thạch đình lại bình yên trở lại.
Trong Huyết Ngục, Dương Khai nhặt nhẫn không gian trên mặt đất, Thế của bản thân bao phủ bên người, bước nhanh tới phía trước.
Lĩnh vực lốc xoáy kinh khủng căn bản không thể cản trở hắn chút nào, dễ như trở bàn tay, thế như chẻ tre, Dương Khai rất nhẹ nhàng rời khỏi phạm vi bao phủ của lĩnh vực lốc xoáy kia.
Cảm ngộ và đối kháng mấy ngày, khiến Dương Khai cảm thấy Thế của bản thân rõ ràng lớn lên, hiểu biết của hắn về Thế và khả năng chống đỡ cũng càng cao thêm một cấp.
Đây là kết quả mà ngồi khổ tu không thể có được.
Huyết Ngục quả nhiên là nơi tốt!
Đứng ở đó, thần niệm Dương Khai quét một lượt về phía nhẫn không gian của Hứa Đinh Dương, ngay sau đó lặng lẽ thu lại.
Nhẫn không gian của Hứa Đinh Hương cũng không có thứ gì khiến hắn thích thú, tuy rằng đối với một Phản Hư Cảnh tầng này mà nói, tài phú của Hứa Đinh Dương đã đủ kinh người, nhưng yêu cầu của Dương Khai rất cao, đương nhiên sẽ không động lòng với tài phú của hắn.
Về việc Hứa Đinh Dương nhờ hắn trước khi chết, Dương Khai cũng không để ý.
Mình và hắn tình cờ gặp nhau, không có giao tình, cũng không đáp ứng thỉnh cầu của hắn, Dương Khai dĩ nhiên sẽ không vì một người xa là mà có lòng đi Xích Lan Tinh gì kia để báo tin cho Thanh Vũ Môn.
Hữu duyên sẽ bàn sau.
Ngẩng đầu xác nhận phương hướng, Dương Khai bước về phía trước.
Huyết Ngục không giống với nơi mà Dương Khai đã từng rèn luyện qua. Bất luận là Lưu Viêm Sa Địa trên U Ám Tinh, hay biệt viện Đế Uyển của Đại Đế, không gian bên trong đó cực kỳ rộng lớn, hơn nữa hạn chế trong đó rất nhiều. Cho nên mặc dù số người đi vào đó không ít, cũng hiếm có cơ hội chạm mặt.
Nhưng Huyết Ngục không giống.
Huyết Ngục chiếm diện tích tuy rằng cũng rất rộng lớn, nhưng bởi vì nơi này tồn tại mấy vạn năm, vô cùng nổi danh, hấp dẫn vô số cường giả Phản Hư tam tầng cảnh của cả Tinh Vực tới đây, khiến Dương Khai đến đây lần này, lại thường xuyên có thể chạm mặt người lạ.
Đại đa số đều không phải là thích gây phiền toái, khi đã phát giác có hơi thở của người lạ đều sẽ chủ động tránh đi, để tránh xảy ra xung đột.
Nhưng sau khi bọn họ nhận ra Dương Khai chỉ có cảnh giới Phản Hư lưỡng tầng cảnh, đều lộ vẻ ngạc nhiên, rất nhanh trở nên coi thường, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Dương Khai, dường như hắn lập tức sẽ chết.
Dương Khai đương nhiên cũng không để ý tới bọn họ.
Tranh đấu sống chết giữa các võ giả, hắn đụng phải mấy lần.
Giữa các thế lực lớn trong Tinh Vực cũng không phải đoàn kết hòa thuận, rất nhiều thế lực có xung đột và ân oán, bây giờ đụng phải tại Huyết Ngục, đương nhiên là một lời không hợp liền ra tay.
Dương Khai không tham gia vào, hắn chỉ là đang tìm lĩnh vực lốc xoáy, kỳ vọng có thể thu được điều tốt hơn đối với ngưng luyện và cảm ngộ Thế.
Sự thận trọng của hắn đem đến cho hắn hòa bình, sau nửa tháng kể từ lúc đi vào Tinh Vực, Dương Khai chưa từng xảy ra xung đột với ai, chỉ gặp ba lĩnh vực lốc xoáy uy năng không tầm thường, tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm, xâm nhập vào trong đó thí luyện, cuối cùng đều bình yên đi ra, thu hoạch rất phong phú.
Thế của hắn, cùng với tốc độ đang lớn lên khủng khiếp của nó, nghiễm nhiên đã vượt ra cảnh giới tiểu thành, phát triển đến cảnh giới đại thành.
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, hắn lại không thể tìm thấy Vực Thạch - đặc sản trong Huyết Ngục.
Sự sinh ra của Vực Thạch không thể tách rời với sự tồn tại của Tinh Vực, uy năng lĩnh vực vô số năm còn sót lại trong Huyết Ngục được Ngọc Thạch có chút đặc biệt kỳ lạ trong Huyết Ngục hấp thu, đã trả qua diễn biến vô số năm, tạo thành Vực Thạch - một thứ đặc thù như vậy.
Cho nên Vực Thạch thông thường đều tồn tại trong lĩnh vực lốc xoáy, muốn lấy được Vực Thạch, nhất định phải xông vào trong lĩnh vực lốc xoáy.
Cho nên nơi có Vực Thạch, nhất định là ở lĩnh vực lốc xoáy.
Dương Khai cảm thấy vận may của mình không tốt lắm.
Vào một ngày, hắn đang tìm lĩnh vực lốc xoáy, bỗng nhiên nghe một trận tiếng xé không gian chói tai từ nơi rất gần đánh lại.
Dương Khai nhướng mày, lập tức biết mình có lẽ lại gặp tranh đấu gì rồi.
Hắn muốn tránh ra theo bản năng, mà khi thần niệm hắn hướng về bên kia, bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, dừng lại tại chỗ, nghi ngờ nhìn về phía bên kia.
Hắn nhận ra hơi thở sinh mệnh bên kia có chút quen thuộc.
Võ giả bên đó đang chạy về chỗ này hiển nhiên cũng phát hiện tồn tại của Dương Khai, tốc độ lập tức tăng lên không ít, chạy thẳng tới phía hắn.
Trong chốc lát, một đạo ánh sáng cầu vồng ập tới trước mắt Dương Khai, trước sau không quá mười hơi thở, ánh sáng cầu vồng kia liền bay đến trước mặt Dương Khai, lộ ra bóng dáng dịu dàng mà thảm hại.
- Là ngươi? Dương Khai nhướng mày lộ vẻ ngạc nhiên.
Nàng lại chính là người cùng mình lên đường từ Đế Thần Tinh, là Tuyết Chuẩn đến từ Nộ Giả Lĩnh.
Nàng lúc này, hơi thở hỗn loạn, trên người dường như có vết thương, váy xanh đều bị nhuộm đỏ rồi, cũng không biết là máu của bản thân hay của kẻ địch, sau khi hạ xuống trước mặt Dương Khai, thở dốc mạnh từng hơi, bộ ngực đầy đặn phập phồng mạnh, nhìn Dương Khai bằng ánh mắt phức tạp.
Nàng dường như cũng không nghĩ tới đứng ở chỗ này lại là người mới chỉ có duyên gặp một lần.
Nàng cảm thấy hơi thở bên này có chút quen thuộc, liền muốn đi cầu viện mà thôi.
- Rất thảm hại, bị thương sao? Dương Khai quan sát nàng một lượt.
- Đừng nói lời mây gió, ta đang bị người đuổi. Tuyết Chuẩn trả lời lạnh lùng, thái độ không quá nhiệt tình: - Giúp ta một chút.
Dương Khai đưa mắt nhìn về phía sau lưng nàng, bên kia có hai đạo thân ảnh đang nhanh chóng chạy đến bên này, đằng đằng sát khí.
- Dựa vào cái gì, điều này đâu phải việc của ta? Dương Khai nhíu mày, nếu sớm biết người đến là Tuyết Chuẩn, hắn chắc chắn sớm đã chuồn đi rồi.
Con ngươi xinh đẹp của Tuyết Chuẩn lóe lên chút bất đắc dĩ, khẽ cắn đôi môi đỏ nói: - Dù ngươi tin hay không, quan hệ giữa ta và Khinh La muội muội không tệ.
- Vậy cũng không liên quan đến ta. Dương Khai khẽ cười một tiếng, nàng cho rằng nhắc đến Phiên Khinh La, mình sẽ phải làm trượng phu ra tay sao? - Ngươi lầm rồi, ta chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, ngươi hãy nhanh chạy đi, hai vị kia lập tức đuổi tới rồi, không đi chỉ sợ không còn kịp nữa.
- Lưỡng tầng cảnh này của ngươi không thể xem thường, ta biết việc của ngươi trong hành cung, ngươi đánh bại Huyết Luyện, ngươi không yếu hơn chúng ta! Tuyết Chuẩn đương nhiên không muốn bỏ qua viện quân trước mặt.
Dương Khai vẫn lắc đầu: - Cô nương, thế cục trước mắt cô nương đâu nghiêm trọng như vậy chứ? Với thực lực của ngươi, cho dù đánh không lại hai ngươi kia, chạy trốn có lẽ không vấn đề gì, làm sao phải lôi ta xuống nước cùng?
Hắn chính là nhìn thấu điểm này, mới có chút không muốn nhúng tay vào.
Kiên trì của Tuyết Chuẩn khiến hắn có chút bài xích, điều này khiến hắn có cảm giác bị lợi dụng.
- Chạy trốn đương nhiên không thành vấn đề,. Tuyết Chuẩn ngạo nghễ trả lời. - Nhưng ngươi có nghĩ tới không, ta là Yêu tộc, ta chạy trốn trong Huyết Ngục một cách trắng trợn như vậy, một khi bị những cao thủ tộc khác nhận biết được thì bọn liệu sẽ vây đuổi chặn đường ta không? Chạy trốn sẽ chỉ làm cục diện càng thêm nghiêm trọng!
- Điều này cũng đúng. Dương Khai ngạc nhiên, hắn thật không nghĩ đến mức này.
- Giúp ta giết một tên trong bọn họ, một tên còn lại ta sẽ tự mình giải quyết. Tuyết Chuẩn nhìn thẳng Dương Khai, trầm giọng nói: - Coi như ta nợ ngươi một ân tình.
- Ân tình thì thôi, có thứ gì thực chất không? Dương Khai tùy tiện hỏi một câu, nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực đầy đặn của nàng, chớp mắt một cái.
Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Chuẩn lập tức lóe lên một tia chán ghét, liếc nhìn một cái, thản nhiên nói: - Ngươi muốn thứ tốt gì?
- Không phải ta muốn cái gì, mà là ngươi có cái gì. Chân mày Dương Khai chau lại.
Chân mày Tuyết Chuẩn nhíu chặt, gương mặt xinh đẹp có chút chần chừ, nhìn thấy bóng dáng hai kẻ đang đuổi mình càng ngày càng gần, cắn răng nói: - Ta phát hiện được Vực Thạch rồi, chưa kịp lấy, có thể dẫn ngươi đi.
- Vực Thạch? Dương Khai mắt sáng ngời, lập tức gật đầu nói: - Giao dịch thành công!
Thấy dáng vẻ hám lợi của hắn, vẻ chán ghét trong mắt Tuyết Chuẩn càng nhiều.
Nàng quả thực không hiểu, Phiến Khinh La kiêu ngạo như vậy tại sao lại để ý đến nam nhân như thế này, xem ra chuyến này sau khi trở về phải đi khuyên nhủ Khinh La muội muội, khiến nàng bớt qua lại với nam nhân này, tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.