Chương 327: Lấy gì để trao đổi
Mạc Mặc
11/03/2018
Có vẻ như huyệt động rất sâu, Dương Khai đã nhảy xuống lâu lắm rồi mà vẫn chưa chạm đến đáy.
Một chốc sau, đột nhiên có tiếng giao đấu vọng lên từ phía dưới, ánh sáng lúc chớp lúc tắt lướt qua tầm mắt hắn, hẳn là có người đang phóng thích võ kỳ.
Dương Khai nâng cao độ cảnh giác, bụng nghĩ Phiến Khinh La nói không hề sai, Hung Sát Tà Động này tuy nguy hiểm vạn phần, nhưng lúc nào cũng có người khổ luyện bên trong. Hắn chi vừa mới vào thì đã gặp ngay người khác rồi
Nơi càng nguy hiểm thì chứa cầng nhiều vật báu, mọi điều huyền bí ở Hung Sát Tầ Động đủ để hấp dẫn người ta chen nhau kéo đến.
Hiện tại là thời kỳ thiên hạ đại loạn, rất nhiều người đang phải đối mặt với chiến
tranh, nếu là thời thái bình thì có khi nơi này còn đông người hơn nữa.
Người nhiều thì sẽ có phân tranh, sẽ có đổ máu, đó là đạo lý trường tồn thiên cổ ở mọi nơi.
Lại thêm một chốc nữa, tiếng ẩu đả và ánh sáng nọ đã rõ ràng hơn.
Dương Khai dông tai lên nghe, phát hiện đối phương có chừng bốn người, công lực không cao làmấy, ước đoán vào khoảng Chân Nguyên Cảnh.
Trong khi đang rơi xuống, hắn lặng lẽ phóng thích thần thức để thăm dò, năng lượng âm tà đến cùng cực tràn ngập khắp phạm vi của thần thức. Những năng lượng này mạnh có, yếu có, đem lại một cảm giác rất khó chịu, chắc hẳn đó chính là thứ mang tên gọi tà linh.
Còn có hơi thở của một số võ giả đang hoạt động, có điều rất thưa thớt, không liên quan lẫn nhau.
Tuy tạm thời vẫn chưa phát hiện ra điều gì nguy hiểm, nhưng Dương Khai vẫn nhanh chóng thu hồi thần thức về.
Phóng thích thần thức ra ngoài rất nguy hiểm. Vạn nhất gặp phải đòn công kích có thể tồn hại đến thần thức, thì có thể sẽ bị thương. Thế nên dù có là cao thủ Thần Du Cảnh, cũng không bao giờ phóng thích thần thức thường xuyên, mà thỉnh thoảng mới dùng thần thức để điều tra tình hình xung quanh thôi.
Sau thời gian nửa chén trà, Dương Khai mới chạm đến đáy động.
Phía trước hắn không xa có bốn người đang gắng sức chiến đấu, bọn họ tung ra đủ
loại võ kỹ, phối hợp tiến thoái rất chặt chẽ, không hề có chút rối ren, hỗn loạn. Đối thủ của bọn họ là mấy thứ gì đó tỏa ra ánh sáng xanh mơn mởn. Mấy thứ này
nhìn thì giống người, trên vùng mặt cũng thoáng có đường nét ngũ quan mơ hồ mà dữ tợn, nhưng cơ thể thì lại vừa hư vô, vừa giống thực thể, hư ảo lúc có lúc không.
Chúng gào thét ghê rợn, từng âm thanh quỷ khóc thần sầu hãi hùng vọng ra, tuy chúng không mạnh cho lắm, nhưng rất khó tiêu diệt.
Chúng hẳn là tà tinh! Quả nhiên là có phần quỷ dị
Dương Khai bất thình lình xuất hiện ngay sau lưng vậy mà mấy người này chẳng ai phát giác ra, có lẽ là vì quá chú tâm vào trận chiến trước mắt.
Nhằm tránh hiểu lầm, Dương Khai cố ý phát ra tiếng động. Cả bốn người đều giật mình, luống cuống quay lại nhìn.
Ngay sau đó, có một gã âm thầm bước ra khỏi trận chiến, mặt hướng về phía Dương Khai, đề phòng cảnh giác.
Dương Khai phô bày vẻ mặt không có chút biểu cảm, cũng chẳng để lộ chút địch ý nào, mà chi lặng lẽ đứng đó, đợi cho cuộc chiến của họ kết thúc.
Người nọ quan sát một lúc thì cũng phát hiện ra điều này, bất giác cười khà khà với hắn, coi như biểu lộ thiện ý.
Dương Khai khẽ gật đầu, không để ý đến y nữa, mà âm thầm quan sát quan cảnh trong Hung Sát Tà Động
Cảnh vật ở nơi dưới lòng đất này rất khác lạ, trống rỗng hư vô, thình thoảng mới thấy vài cột đá cao chót vót.
Bên trong tà động hoang vu lạnh lẽo, gần như không có chút sức sống, khiến người ta khó tránh được cảm giác bị kiềm chế, không gian cũng tương đối rắc rối, phức tạp.
Nơi nầy tuy nằm sâu dưới lòng đất, nhưng lại không hề tối tăm, đâu đâu cũng phâng phất thứ hào quang lấp lánh, cứ như đom đóm, lại có phần giống ma trơi, khiến cả một vùng Thương Vân Tà Địa đổ bóng xuống, nhìn cứ như địa ngục Tu La, kéo theo những người đang ở bên trong đó trông dữ tợn vô cùng.
Quan sát một hồi, Dương Khai đã thầm vạch ra suy tính.
Nếu lúc này có Địa Ma ở đây thì tốt rồi, đám tà linh xanh lục kia chắc chắn là thứ thực phẩm vô cùng bổ dưỡng cho lão. Đáng tiếc, có lẽ giờ này lão vẫn đang hấp thụ tà khí ở Khổn Long Giản, không được hưởng phúc phần này.
Mấy tên võ giã trước mặt tuy đã cắt cử ra một người đề phòng Dương Khai, bớt đi một đồng đội, nhưng ba người còn lại cũng không dám giấu giếm gì thêm mà tung ra hết đủ loại võ kỹ hung hãn, nhanh chóng tiêu diệt được bọn tà linh màu xanh lục.
Trong tiếng gào thét chói tai, thân thể của lũ tà linh thình lình sụp dỗ, phân tán trong không khí.
Chi còn lại một vài thứ trôi nổi giữa khoảng không, thoạt nhìn thì trong suốt, nhưng bên trong lại âm chứa chút ít tã lực.
Vũ Luyện Điện Phong Tác giả Mạc Mặc
Bổn nguyên tà linh, Dương Khai khẽ giật mình!
Tất cả các võ giả đến Hung Sát Tà Động đều vì nhắm đến bổn nguyên tà linh, hấp thụ và luyện hóa nó sẽ giúp ích cho họ rất nhiều.
Có điều bồn nguyên của bọn tà linh xanh lục này trông có vẻ yếu, có lẽ năng lượng không nhiều cho lắm.
Nhận ra điều này, Dương Khai liền thu hồi ánh mắt. Mấy người nọ đều nhìn Dương Khai, tỏ vẻ hài lòng vì các xử sự trầm tĩnh của hắn,
một gã trong đó bề ngoài khá chín chắn nói với một cô nương: - Dung muội, lấy mấy thứ đó đi.
- Dạ! Cô nương nọ gật đầu, rồi lấy ra một cái lọ nhỏ trong chiếc túi giắt bên hông, hướng cái bình về phía bổn nguyên tà linh, khẽ khàng vận chuyển chân nguyên.
Vụt.
Cái bình không lớn là mấy đó thu gọn hết bồn nguyên tà linh vào bên trong, cô nương nọ lắc bình cười thích thú, hai mắt nhìn mãi không rời mẫn nguyện ra mặt.
Dương Khai nhíu mây, quan sát tất thây một cách hiểu kỳ.
Dường như gã vừa ra lệnh lúc nãy phát giác ra điều này, bèn cười sảng khoái, chắp tay nói với Dương Khai:
- Tại hạ là Đào Dương, dám hỏi các hạ xưng hô như thế nào?
- Dương Khai!
- Thì ra là Dương huynh. Đào Dương cười hề hề, nhướn mày lên nói thẳng: - Ta thấy Dương huynh hình như không thông thuộc nơi này cho lắm.
-U.
Dương Khai gật đầu, Phiến. Khinh La chi nói với hắn về nguy hiểm và cơ duyên ở Hung Sát Tà Động, chứ không cho hắn biết còn có cả loại bình thu thập bổn nguyên tà linh nọ, vậy nên hắn khá là lưu tâm về chuyện này.
- Huynh đến đây lần đầu à? - Phải. ച്ച്
- Chẳng trách. Đào Dương trông khá dễ gần, chí ít thì nhìn hắn không có ác ý, càng không có vẻ gì là cậy đông hiếp yếu.
Dương Khai tự thấy cần phải nhìn nhận lại các võ giả ở Thương Vân Tà Địa! Người đời quá thành kiến với Thương Vân Tà Địa, nên mới nghĩ bất cứ ai sống ở đây cũng đều không phải hạng tốt đẹp gì.
Nhưng có một sự thật là người tốt và kẻ xấu luôn cùng tồn tại ở bất kỳ đâu.
Trong khi Dương Khai và Đào Dương đang nói chuyện, ba người còn lại cũng đều hướng ánh mắt thích thú nhìn hắn, dường như câm thấy người này ngốc đến buồn cười, chẳng biết gì cả mà cũng dám xông vào Hung Sát Tà Động, hơn nữa lại còn đơn thương độc mã
Đúng là chẳng biết chữ từ viết ra làm sao.
- Cái bình này là gì vậy?
Dương Khai hỏi, chỉ vào cái bình trên tay cô nương đó, nếu Đào Dương đã không có ác ý, thì hắn ắt có thể dò la tin tức được.
- Cái mãy à.
Đào Dương đưa tay cầm lấy cái bình, lắc qua lắc lại trước mặt Dương Khai, chỉ nhìn thấy bên trong phát ra ánh sáng xanh lục mờ ảo, dập dềnh như nước chảy.
- Đây là Tịnh Linh Bình, một loại bí bảo chuyên dùng để luyện chế dành cho các võ giả đến đây khổ luyện.
-Dùng để làm gì?
Thấy hắn đúng là chẳng biết tí gì, Đào Dương không kìm được cười mếu máo, y vò trán, kiên nhẫn giải thích: - Dương huynh, huynh biết tà linh sau khi bị tiêu diệt sẽ để lại bỗn nguyên chứ?
-U.
- Trong bổn nguyên này có chứa đũ thứ kỳ ảo, sẽ rất có ích nếu hấp thụ và luyện hóa chúng. Tuy nhiên... cũng không thể tùy tiện hấp thụ được. Trong đó còn chứa không ít tà lực, nên võ giả cần phải luyện hóa sạch sẽ, hơn nữa, tà linh càng mạnh thì tà lực trong bổn nguyên để lại sẽ càng dày đặc.
Dương Khai khẽ gật đầu, hắn cũng có thể cảm nhận được tà lực tiềm tàng trong bồn nguyên tà linh, đó là thứ độc năng thuần chất, không ai có thể tiếp nhận được. Nếu hấp thụ nhiều thì sẽ dẫn đến mất hết lý trí.
- Muốn luyện hóa nó thì cũng cần phải có thời gian, trong Hung Sát Tà Động này, đâu đâu cũng ẩn chứa nguy hiểm, không phải lúc nào tiêu diệt tà linh xong là phải hấp thụ, luyện hóa nó ngay được, như thế rất nguy hiểm. Chỉ có bọn ngu xuẩn mới làm được như vậy thôi.
Đào Dương khẽ cười
- Khi Tịnh Linh Bình phát huy tác dụng, nó có thể thu hồi bồn nguyên tà linh vào bên trong, đợi đến khi có cơ hội thích hợp và đang ở nơi an toàn, thì mới lấy bổn nguyên chứa bên trong ra sử dụng được.
- Hóa ra là vậy! Dương Khai chợt hiểu ra. Không ngờ đến đây cũng phải bày lắm trò trống đến vậy, hắn liễu linh đơn độc xông vào đây, xem ra phải thận trọng hơn mới được.
- Hơn nữa, Tịnh Linh Bình còn có tác dụng thanh tẩy tà lực, bổn nguyên chứa trong
đó càng lâu thì càng dễ luyện hóa. Có điều làm vậy thì sẽ gây tổn hại đến Tịnh Linh Bình, tốt nhất là không nên để quá lâu, nên tìm cơ hội để sớm luyện hóa thì hơn, như vậy cũng có thể gia tăng công lực mà, ha ha.
- Tại hạ xin thụ giáo! Dương Khai chắp tay nghiêm nghị.
- Dương huynh khách khí rồi.
Đào Dương cười điềm đạm, dứt lời, y nhíu mày, thần sắc hỗn loạn xen lẫn với do dự, Song rất nhanh, y nói với cô nương nọ:
- Sư muội, đưa ta một bình nữa.
Cô nương này nghe vậy liền lấy ra thêm một cái bình khác đưa cho Đào Dương.
Đào Dương ném vào tay Dương Khai, tươi cười:
- Tốt nhất là Dương huynh cũng nên mang theo một cái, một thân một mình e là phiền toái lắm đấy.
- Su huynh!
Thấyỹ hào phóng đến mức tặng cả Tinh Linh Bình cho người lạ, ba người kia đều la
lêm oai oái.
Tịnh Linh Bình, suy là một bí bảo đẳng cấp không cao mấy, nhưng muốn luyện chế thì cũng rất khó khăn, bốn người họ lần này đến đây cũng chỉ mang theo ba bình.
Cứ thế mà dâng đi mất một bình sao?
- Chúng ta đều đến đây khổ luyện, xem như cùng hội cùng thuyền, nên giúp đỡ lẫn
nhau mới phải. Đào Dương khẽ trừng mắt liếc nhìn ba người kia, ra hiệu cho họ im mồm lại.
Dương Khai đưa tay ra nhận lấy Tịnh Linh Bình, hàng lông mày bất giác nhíu lại.
ỗng đây, không biểu lộ ác ý gì gười ta hào phóng đến
Người ta bảo là vô công bất thụ lộc, tuy lúc hắn đáp X Với bọn Đào Dương, nhưng dù gì hai bên cũng chỉ mới quen bi vậy, cũng khiến Dương Khai hơi bất ngờ.
Điều này không khỏi khiến hắn sinh nghi, thiết nghĩ, đối phương có thể cần hắn giúp việc gì đó!
Nhưng bọn họ đâu có rõ con người hắn như thế nào, làm gì có chuyện nhờ vã được?
Đang định trả cái bình, Dương Khai bỗng khựng lại. Đồ người khác tặng mà trả ngay tận mặt thế này e là không phải, làm vậy có thể sẽ khiến họ phật ý, chỉ một chút bất hòa thôi sẽ dễ dẫn đến cục diện mũi đao chĩa vào nhau.
Nên lấy cái gì trao đổi với họ đây? Dương Khai bắt đầu lưỡng lự.
Hắn đưa thần thức dạo một vòng quanh không gian Hắc Thư, trong đó ngoài vạn dược linh dịch, linh nhũ, linh cao, còn có một cây m Dương Yêu Sâm.
Bên cạnh đó, còn có tín vật bí bảo của các đại tông phái hải ngoại, nội thể hắn còn có Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường.
Những thứ này đều không thể tặng cho người khác được.
Ngoài những thứ này ra thì chỉ còn lại một ít đan dược của Lăng Thái Hư cho hắn ngày trước, chưa dùng hết, còn có hai lọ đan dược Thiên cấp mà hắn lấy bừa từ trong bảo khổ của Phiến Khinh La
Một chốc sau, đột nhiên có tiếng giao đấu vọng lên từ phía dưới, ánh sáng lúc chớp lúc tắt lướt qua tầm mắt hắn, hẳn là có người đang phóng thích võ kỳ.
Dương Khai nâng cao độ cảnh giác, bụng nghĩ Phiến Khinh La nói không hề sai, Hung Sát Tà Động này tuy nguy hiểm vạn phần, nhưng lúc nào cũng có người khổ luyện bên trong. Hắn chi vừa mới vào thì đã gặp ngay người khác rồi
Nơi càng nguy hiểm thì chứa cầng nhiều vật báu, mọi điều huyền bí ở Hung Sát Tầ Động đủ để hấp dẫn người ta chen nhau kéo đến.
Hiện tại là thời kỳ thiên hạ đại loạn, rất nhiều người đang phải đối mặt với chiến
tranh, nếu là thời thái bình thì có khi nơi này còn đông người hơn nữa.
Người nhiều thì sẽ có phân tranh, sẽ có đổ máu, đó là đạo lý trường tồn thiên cổ ở mọi nơi.
Lại thêm một chốc nữa, tiếng ẩu đả và ánh sáng nọ đã rõ ràng hơn.
Dương Khai dông tai lên nghe, phát hiện đối phương có chừng bốn người, công lực không cao làmấy, ước đoán vào khoảng Chân Nguyên Cảnh.
Trong khi đang rơi xuống, hắn lặng lẽ phóng thích thần thức để thăm dò, năng lượng âm tà đến cùng cực tràn ngập khắp phạm vi của thần thức. Những năng lượng này mạnh có, yếu có, đem lại một cảm giác rất khó chịu, chắc hẳn đó chính là thứ mang tên gọi tà linh.
Còn có hơi thở của một số võ giả đang hoạt động, có điều rất thưa thớt, không liên quan lẫn nhau.
Tuy tạm thời vẫn chưa phát hiện ra điều gì nguy hiểm, nhưng Dương Khai vẫn nhanh chóng thu hồi thần thức về.
Phóng thích thần thức ra ngoài rất nguy hiểm. Vạn nhất gặp phải đòn công kích có thể tồn hại đến thần thức, thì có thể sẽ bị thương. Thế nên dù có là cao thủ Thần Du Cảnh, cũng không bao giờ phóng thích thần thức thường xuyên, mà thỉnh thoảng mới dùng thần thức để điều tra tình hình xung quanh thôi.
Sau thời gian nửa chén trà, Dương Khai mới chạm đến đáy động.
Phía trước hắn không xa có bốn người đang gắng sức chiến đấu, bọn họ tung ra đủ
loại võ kỹ, phối hợp tiến thoái rất chặt chẽ, không hề có chút rối ren, hỗn loạn. Đối thủ của bọn họ là mấy thứ gì đó tỏa ra ánh sáng xanh mơn mởn. Mấy thứ này
nhìn thì giống người, trên vùng mặt cũng thoáng có đường nét ngũ quan mơ hồ mà dữ tợn, nhưng cơ thể thì lại vừa hư vô, vừa giống thực thể, hư ảo lúc có lúc không.
Chúng gào thét ghê rợn, từng âm thanh quỷ khóc thần sầu hãi hùng vọng ra, tuy chúng không mạnh cho lắm, nhưng rất khó tiêu diệt.
Chúng hẳn là tà tinh! Quả nhiên là có phần quỷ dị
Dương Khai bất thình lình xuất hiện ngay sau lưng vậy mà mấy người này chẳng ai phát giác ra, có lẽ là vì quá chú tâm vào trận chiến trước mắt.
Nhằm tránh hiểu lầm, Dương Khai cố ý phát ra tiếng động. Cả bốn người đều giật mình, luống cuống quay lại nhìn.
Ngay sau đó, có một gã âm thầm bước ra khỏi trận chiến, mặt hướng về phía Dương Khai, đề phòng cảnh giác.
Dương Khai phô bày vẻ mặt không có chút biểu cảm, cũng chẳng để lộ chút địch ý nào, mà chi lặng lẽ đứng đó, đợi cho cuộc chiến của họ kết thúc.
Người nọ quan sát một lúc thì cũng phát hiện ra điều này, bất giác cười khà khà với hắn, coi như biểu lộ thiện ý.
Dương Khai khẽ gật đầu, không để ý đến y nữa, mà âm thầm quan sát quan cảnh trong Hung Sát Tà Động
Cảnh vật ở nơi dưới lòng đất này rất khác lạ, trống rỗng hư vô, thình thoảng mới thấy vài cột đá cao chót vót.
Bên trong tà động hoang vu lạnh lẽo, gần như không có chút sức sống, khiến người ta khó tránh được cảm giác bị kiềm chế, không gian cũng tương đối rắc rối, phức tạp.
Nơi nầy tuy nằm sâu dưới lòng đất, nhưng lại không hề tối tăm, đâu đâu cũng phâng phất thứ hào quang lấp lánh, cứ như đom đóm, lại có phần giống ma trơi, khiến cả một vùng Thương Vân Tà Địa đổ bóng xuống, nhìn cứ như địa ngục Tu La, kéo theo những người đang ở bên trong đó trông dữ tợn vô cùng.
Quan sát một hồi, Dương Khai đã thầm vạch ra suy tính.
Nếu lúc này có Địa Ma ở đây thì tốt rồi, đám tà linh xanh lục kia chắc chắn là thứ thực phẩm vô cùng bổ dưỡng cho lão. Đáng tiếc, có lẽ giờ này lão vẫn đang hấp thụ tà khí ở Khổn Long Giản, không được hưởng phúc phần này.
Mấy tên võ giã trước mặt tuy đã cắt cử ra một người đề phòng Dương Khai, bớt đi một đồng đội, nhưng ba người còn lại cũng không dám giấu giếm gì thêm mà tung ra hết đủ loại võ kỹ hung hãn, nhanh chóng tiêu diệt được bọn tà linh màu xanh lục.
Trong tiếng gào thét chói tai, thân thể của lũ tà linh thình lình sụp dỗ, phân tán trong không khí.
Chi còn lại một vài thứ trôi nổi giữa khoảng không, thoạt nhìn thì trong suốt, nhưng bên trong lại âm chứa chút ít tã lực.
Vũ Luyện Điện Phong Tác giả Mạc Mặc
Bổn nguyên tà linh, Dương Khai khẽ giật mình!
Tất cả các võ giả đến Hung Sát Tà Động đều vì nhắm đến bổn nguyên tà linh, hấp thụ và luyện hóa nó sẽ giúp ích cho họ rất nhiều.
Có điều bồn nguyên của bọn tà linh xanh lục này trông có vẻ yếu, có lẽ năng lượng không nhiều cho lắm.
Nhận ra điều này, Dương Khai liền thu hồi ánh mắt. Mấy người nọ đều nhìn Dương Khai, tỏ vẻ hài lòng vì các xử sự trầm tĩnh của hắn,
một gã trong đó bề ngoài khá chín chắn nói với một cô nương: - Dung muội, lấy mấy thứ đó đi.
- Dạ! Cô nương nọ gật đầu, rồi lấy ra một cái lọ nhỏ trong chiếc túi giắt bên hông, hướng cái bình về phía bổn nguyên tà linh, khẽ khàng vận chuyển chân nguyên.
Vụt.
Cái bình không lớn là mấy đó thu gọn hết bồn nguyên tà linh vào bên trong, cô nương nọ lắc bình cười thích thú, hai mắt nhìn mãi không rời mẫn nguyện ra mặt.
Dương Khai nhíu mây, quan sát tất thây một cách hiểu kỳ.
Dường như gã vừa ra lệnh lúc nãy phát giác ra điều này, bèn cười sảng khoái, chắp tay nói với Dương Khai:
- Tại hạ là Đào Dương, dám hỏi các hạ xưng hô như thế nào?
- Dương Khai!
- Thì ra là Dương huynh. Đào Dương cười hề hề, nhướn mày lên nói thẳng: - Ta thấy Dương huynh hình như không thông thuộc nơi này cho lắm.
-U.
Dương Khai gật đầu, Phiến. Khinh La chi nói với hắn về nguy hiểm và cơ duyên ở Hung Sát Tà Động, chứ không cho hắn biết còn có cả loại bình thu thập bổn nguyên tà linh nọ, vậy nên hắn khá là lưu tâm về chuyện này.
- Huynh đến đây lần đầu à? - Phải. ച്ച്
- Chẳng trách. Đào Dương trông khá dễ gần, chí ít thì nhìn hắn không có ác ý, càng không có vẻ gì là cậy đông hiếp yếu.
Dương Khai tự thấy cần phải nhìn nhận lại các võ giả ở Thương Vân Tà Địa! Người đời quá thành kiến với Thương Vân Tà Địa, nên mới nghĩ bất cứ ai sống ở đây cũng đều không phải hạng tốt đẹp gì.
Nhưng có một sự thật là người tốt và kẻ xấu luôn cùng tồn tại ở bất kỳ đâu.
Trong khi Dương Khai và Đào Dương đang nói chuyện, ba người còn lại cũng đều hướng ánh mắt thích thú nhìn hắn, dường như câm thấy người này ngốc đến buồn cười, chẳng biết gì cả mà cũng dám xông vào Hung Sát Tà Động, hơn nữa lại còn đơn thương độc mã
Đúng là chẳng biết chữ từ viết ra làm sao.
- Cái bình này là gì vậy?
Dương Khai hỏi, chỉ vào cái bình trên tay cô nương đó, nếu Đào Dương đã không có ác ý, thì hắn ắt có thể dò la tin tức được.
- Cái mãy à.
Đào Dương đưa tay cầm lấy cái bình, lắc qua lắc lại trước mặt Dương Khai, chỉ nhìn thấy bên trong phát ra ánh sáng xanh lục mờ ảo, dập dềnh như nước chảy.
- Đây là Tịnh Linh Bình, một loại bí bảo chuyên dùng để luyện chế dành cho các võ giả đến đây khổ luyện.
-Dùng để làm gì?
Thấy hắn đúng là chẳng biết tí gì, Đào Dương không kìm được cười mếu máo, y vò trán, kiên nhẫn giải thích: - Dương huynh, huynh biết tà linh sau khi bị tiêu diệt sẽ để lại bỗn nguyên chứ?
-U.
- Trong bổn nguyên này có chứa đũ thứ kỳ ảo, sẽ rất có ích nếu hấp thụ và luyện hóa chúng. Tuy nhiên... cũng không thể tùy tiện hấp thụ được. Trong đó còn chứa không ít tà lực, nên võ giả cần phải luyện hóa sạch sẽ, hơn nữa, tà linh càng mạnh thì tà lực trong bổn nguyên để lại sẽ càng dày đặc.
Dương Khai khẽ gật đầu, hắn cũng có thể cảm nhận được tà lực tiềm tàng trong bồn nguyên tà linh, đó là thứ độc năng thuần chất, không ai có thể tiếp nhận được. Nếu hấp thụ nhiều thì sẽ dẫn đến mất hết lý trí.
- Muốn luyện hóa nó thì cũng cần phải có thời gian, trong Hung Sát Tà Động này, đâu đâu cũng ẩn chứa nguy hiểm, không phải lúc nào tiêu diệt tà linh xong là phải hấp thụ, luyện hóa nó ngay được, như thế rất nguy hiểm. Chỉ có bọn ngu xuẩn mới làm được như vậy thôi.
Đào Dương khẽ cười
- Khi Tịnh Linh Bình phát huy tác dụng, nó có thể thu hồi bồn nguyên tà linh vào bên trong, đợi đến khi có cơ hội thích hợp và đang ở nơi an toàn, thì mới lấy bổn nguyên chứa bên trong ra sử dụng được.
- Hóa ra là vậy! Dương Khai chợt hiểu ra. Không ngờ đến đây cũng phải bày lắm trò trống đến vậy, hắn liễu linh đơn độc xông vào đây, xem ra phải thận trọng hơn mới được.
- Hơn nữa, Tịnh Linh Bình còn có tác dụng thanh tẩy tà lực, bổn nguyên chứa trong
đó càng lâu thì càng dễ luyện hóa. Có điều làm vậy thì sẽ gây tổn hại đến Tịnh Linh Bình, tốt nhất là không nên để quá lâu, nên tìm cơ hội để sớm luyện hóa thì hơn, như vậy cũng có thể gia tăng công lực mà, ha ha.
- Tại hạ xin thụ giáo! Dương Khai chắp tay nghiêm nghị.
- Dương huynh khách khí rồi.
Đào Dương cười điềm đạm, dứt lời, y nhíu mày, thần sắc hỗn loạn xen lẫn với do dự, Song rất nhanh, y nói với cô nương nọ:
- Sư muội, đưa ta một bình nữa.
Cô nương này nghe vậy liền lấy ra thêm một cái bình khác đưa cho Đào Dương.
Đào Dương ném vào tay Dương Khai, tươi cười:
- Tốt nhất là Dương huynh cũng nên mang theo một cái, một thân một mình e là phiền toái lắm đấy.
- Su huynh!
Thấyỹ hào phóng đến mức tặng cả Tinh Linh Bình cho người lạ, ba người kia đều la
lêm oai oái.
Tịnh Linh Bình, suy là một bí bảo đẳng cấp không cao mấy, nhưng muốn luyện chế thì cũng rất khó khăn, bốn người họ lần này đến đây cũng chỉ mang theo ba bình.
Cứ thế mà dâng đi mất một bình sao?
- Chúng ta đều đến đây khổ luyện, xem như cùng hội cùng thuyền, nên giúp đỡ lẫn
nhau mới phải. Đào Dương khẽ trừng mắt liếc nhìn ba người kia, ra hiệu cho họ im mồm lại.
Dương Khai đưa tay ra nhận lấy Tịnh Linh Bình, hàng lông mày bất giác nhíu lại.
ỗng đây, không biểu lộ ác ý gì gười ta hào phóng đến
Người ta bảo là vô công bất thụ lộc, tuy lúc hắn đáp X Với bọn Đào Dương, nhưng dù gì hai bên cũng chỉ mới quen bi vậy, cũng khiến Dương Khai hơi bất ngờ.
Điều này không khỏi khiến hắn sinh nghi, thiết nghĩ, đối phương có thể cần hắn giúp việc gì đó!
Nhưng bọn họ đâu có rõ con người hắn như thế nào, làm gì có chuyện nhờ vã được?
Đang định trả cái bình, Dương Khai bỗng khựng lại. Đồ người khác tặng mà trả ngay tận mặt thế này e là không phải, làm vậy có thể sẽ khiến họ phật ý, chỉ một chút bất hòa thôi sẽ dễ dẫn đến cục diện mũi đao chĩa vào nhau.
Nên lấy cái gì trao đổi với họ đây? Dương Khai bắt đầu lưỡng lự.
Hắn đưa thần thức dạo một vòng quanh không gian Hắc Thư, trong đó ngoài vạn dược linh dịch, linh nhũ, linh cao, còn có một cây m Dương Yêu Sâm.
Bên cạnh đó, còn có tín vật bí bảo của các đại tông phái hải ngoại, nội thể hắn còn có Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường.
Những thứ này đều không thể tặng cho người khác được.
Ngoài những thứ này ra thì chỉ còn lại một ít đan dược của Lăng Thái Hư cho hắn ngày trước, chưa dùng hết, còn có hai lọ đan dược Thiên cấp mà hắn lấy bừa từ trong bảo khổ của Phiến Khinh La
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.