Chương 1903: Long Thiên Thương
Mạc Mặc
30/11/2019
Dưới tay nếu có một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả có thể cung cấp sử dụng, lại phối hợp thân phận luyện đan sư cấp Hư Vương của Tả Đức, vậy ý nghĩa duy ngã độc tôn trong cả Tinh Vực! Tả Đức không thể tránh khỏi động lòng, mặc dù ông ta cảm thấy đây là một cái lồng của Dương Khai, nhưng xuất phát từ sự tự tin đối với thuật luyện đan của mình, vẫn không nhịn được muốn một tiếng đáp ứng. - Dương Khai! Tuyết Nguyệt thét lên một tiếng kinh hãi, dường như là muốn khuyên bảo, lại bị Dương Khai giơ tay ngăn lại. Hắn chăm chú nhìn Tả Đức, thản nhiên nói:
- Dương mỗ bất tài, giờ này có Hư Vương lưỡng tầng cảnh tu vi, hơn nữa chính là lúc thân thể cường tráng, sống mấy ngàn năm sẽ không có vấn đề gì. Ta làm một ngàn năm hộ vệ cho đại sư ngài, trên thời gian dư dả rồi. Cũng không biết đại sư có dám nhận cuộc đánh cá này hay không? Ngả Âu động dung, nhiều luyện đan sư động dung, đều vì cử động kinh người của Dương Khai mà chấn động. Sắc mặt của Tả Đức một trận biến ảo, gật đầu nói: - Ngươi nói không sai, đề nghị này khiến lão phu quả nhiên động lòng! Nhưng chỉ làm hộ vệ thì không đủ, lão phu muốn ngươi nói gì nghe nấy! Lời vừa nói ra, sắc mặt của Ngả Âu trầm xuống, có vẻ rất không vui.
Cường giả Hư Vương Cảnh, người nào không phải là nhân vật cao cao tại thượng, cho dù lúc đối mặt Tả Đức mang dáng vẻ bệ vệ thu liễm, đó cũng là xuất phát từ sự tôn kính đối với ông ta. Dương Khai nói làm một ngàn năm hộ vệ cho Tả Đức, Ngả Âu xem ra cũng đã là chuyện vô cùng khó tin, là việc rất khó nhịn, đổi thành mình thì bất kể như thế nào cũng không thể đáp ứng. Nhưng Tả Đức chẳng những không biết đủ, lại vẫn muốn Dương Khai đối với hắn nói gì nghe nấy. Đây đã không đơn thuần là hộ vệ, mà là nô bộc! Hộ vệ chỉ cần phụ trách bảo vệ sự an toàn bên người Tả Đức, nhưng nô bộc thì không giống nhau. Nô bộc cần phải hoàn thành các loại mệnh lệnh của Tả Đức đưa xuống, hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của mình.
Đây là sự vũ nhục đối với cường giả Hư Vương Cảnh! Là miệt thị! Ngả Âu là cường giả Hư Vương Cảnh, hơn nữa cũng một dạng như Dương Khai, đều là Hư Vương lưỡng tầng cảnh. Ông ta cảm động lây đối với tình cảnh của hắn vào thời khắc này, không thể tránh khỏi sinh ra tức giận. Tả Đức dường như cũng không nghĩ tới Dương Khai đáp ứng sảng khoái như vậy. Ông ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ cùng mình cò kè mặc cả, ông ta đề nghị như vậy, cũng chỉ là muốn hết khả năng mò thêm nhiều chỗ tốt, thậm chí trong lòng cũng nhanh chóng nghĩ ra vài phương án dự phòng. Nói thí dụ như muốn cho Dương Khai vô điều kiện nghe theo mệnh lệnh của ông ta bao nhiêu lần... Nhưng không ngờ tới không có đất dụng võ chút nào. Trong lúc nhất thời có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh, ông ta lại mở miệng nói: - Một ngàn năm không đủ, 2000 năm! - Được! Dương Khai lại một lần nữa không hề nghĩ ngợi đáp ứng. - Tả Đức đại sư! Ngả Âu bỗng nhiên trầm giọng quát một tiếng. - Đề nghị này có phải có hơi quá hay không? Ông ta rốt cục không cách nào nhẫn nại lửa giận trong lòng mình nữa rồi. Tả Đức chậm chạp chạy tới Thủy Thiên Thành đã tính toán rồi, mang hôn sự của Tuyết Nguyệt uy hiếp mình càng tính rồi, thời khắc này lại vẫn đòi hỏi nhiều như thế, trực tiếp tăng thêm một ngàn năm kỳ hạn đến 2000 năm.
2000 năm trói buộc. Ai có thể nhịn? Ngả Âu không thể nhẫn nhịn nữa. Bất kể nói như thế nào, Dương Khai đề nghị cùng Tả Đức so đấu thuật luyện đan đều là bởi vì suy tính cho Cốc Bích Hồ. Ngả Âu tuy rằng không biết Dương Khai tại sao muốn làm như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích hắn. Chuyện này bất kể có thể thành hay không, ông ta đều phải nhận một phần ân tình, một phần ân tình lớn lao của Dương Khai. Trên đời này lại có người Hư Vương lưỡng tầng cảnh nào cam nguyện dùng một hai ngàn năm tự do để làm chuyện như vậy. Chỉ có một người là ngươi thôi! Cho nên ông ta không chút do dự đứng ra, thay đổi thái độ trước đó, dâng lên chỉ trích Tả Đức. Nếu ông ta ngay cả chút quyết đoán cùng quyết định này cũng không có, vậy ông ta không xứng làm hội trưởng của Hằng La Thương Hội nữa. Tả Đức cười lạnh một tiếng: - Chính hắn cũng đã đáp ứng rồi, Ngả Âu hội trưởng ngươi vội làm gì? Dương Khai nhìn Ngả Âu, cười nhạt một tiếng: - Ngả Âu hội trưởng an tâm một chút chớ nóng vội. Ta mặc dù đáp ứng 2000 năm, nhưng... đại sư có thể sống lâu như vậy hay không, cũng là số kiếp chưa biết a. Lời này mơ hồ có chút ít nguyền rủa Tả Đức chết sớm sớm siêu sinh. Tả Đức là một người Phản Hư tam tầng cảnh võ giả, hơn nữa cũng đã sống không ít năm, nếu không cũng không đến mức trở thành một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, tương lai 2000 năm với ông ta mà nói, quả thật có chút đường từ từ dài quá. Sắc mặt của Tả Đức không khỏi trầm xuống, hừ lạnh nói: - Yên tâm, vì đánh cuộc hôm nay, lão phu sẽ cố gắng sống qua kỳ hạn 2000 năm. - Chỉ mong như vậy. Dương Khai mỉm cười. Ngả Âu thở dài một tiếng, nhưng lại giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai Dương Khai: - Dương huynh đệ, từ nay về sau, ngươi và ta là huynh đệ. Chuyện hôm nay, Ngả mỗ xin ghi nhớ. - Ha ha... Khóe miệng của Dương Khai nhếch lên, sâu trong nội tâm ngũ vị tạp trần, cũng như làm đổ đồ gia vị của cửa hàng. Các loại tư vị cùng nhau xông lên đầu, cũng không biết là nên vui hay là buồn. Hắn vội vàng đổi chủ đề, hỏi: - Vật thưởng của Dương mỗ đã định ra rồi, của đại sư ngài đâu? Sắc mặt của Tả Đức lạnh lùng, mở miệng hỏi lại: - Ngươi cảm thấy lão phu định xuống vật thưởng gì thích hợp? Dương Khai mỉm cười: - Dương mỗ lấy thân thể tự do của mình làm vật thưởng, nếu như thế, vì để công bình đại sư có phải cũng nên như vậy hay không?
Tả Đức nhướng mày, không lập tức trả lời. - Thế nào? Đại sư không dám nhận sao? Chẳng lẽ đại sư không có tự tin đối với thuật luyện đan của mình, cảm thấy thất bại trong tay của Dương mỗ ư? Dương Khai ở một bên châm ngòi thổi gió. - Buồn cười! Tả Đức lửa giận ngút trời: - Luyện đan một đạo, lão phu sẽ không thua bất kỳ kẻ nào, phép khích tướng đối với lão phu vô dụng! - Chà chà... Dương Khai âm dương quái khí tắc lưỡi một trận: - Đại sư có chút không thua nổi a. Thôi thôi, ngài oán khí ngất trời như vậy, ta cũng không cần ngài lấy bao nhiêu năm tự do thân thể làm tiền đánh cuộc. Như vậy đi... khi đại sư sinh thời, hàng năm luyện chế cho ta trăm viên linh đan cấp Hư Vương là được rồi. - Mỗi năm một trăm viên? Thần sắc của Tả Đức giận dữ: - Ngươi không cảm thấy có chút đòi hỏi nhiều sao? Dương Khai vẫn chưa lên tiếng, Tông Ngạo một mực đứng ở một bên lạnh lùng nói: - Đại sư lời ấy sai rồi. Dương Khai lấy 2000 năm tự do thân thể làm tiền đặt cuộc, hắn là một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả, đại sư không cảm thấy phải lấy ra vật thưởng ngang hàng sao? Mỗi năm trăm viên linh đan cấp Hư Vương, đối với đại sư mà nói không coi vào đâu. Nhưng 2000 năm tự do đối Dương Khai mà nói, lại là rất trầm trọng. Đại sư ngài cũng coi như người đức cao vọng trọng, cái này cũng không được cái kia cũng không được, chẳng lẽ chỉ có thể lên mặt kẻ cả thôi sao? Tông Ngạo đứng ở một bên nhìn trò vui hồi lâu, đã sớm không thể nhịn được nữa. Vốn đều là luyện đan sư, hắn mặc dù có chút khinh bỉ đối với nhân phẩm của Tả Đức, nhưng vẫn là khá tôn trọng, dù sao thì người thành đạt cũng đáng là bậc sư. Nhưng bây giờ vừa gặp, nhân phẩm của lão gia hỏa này còn muốn ác liệt hơn so với trong tưởng tượng của mình. Cùng so sánh với ông ta, nhân cách mị lực của Dương Khai quả thực là vĩ ngạn không có bến bờ mà.
Trong lòng chỉ có một tia kính ý đối với Tả Đức, cũng tan thành mây khói. Nghe được lời của Tông Ngạo, Tả Đức cũng bất vi sở động, cười lạnh nói: - Lão phu xem ra, thân thể tự do của hắn không đáng giá một chút nào. Nhưng thật ra mỗi năm trăm viên linh đan cấp Hư Vương của lão phu có thể khiến người đánh vỡ đầu, không biết bao nhiêu người bỏ mạng! - Ha... Lời nói này cũng có chút đạo lý. Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Dương Khai lại gật đầu đồng ý: - Như vậy đi, ta hàng năm cũng không cần 100 viên đan dược của ngài, 80 viên thì sao?
- 50 viên, không bàn thêm nữa! Tả Đức vung tay lên. - 75 viên... - 55! - 70 viên! - 60! - Thành giao! Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người trợn mắt há hốc mồm, hai người một phen nhanh chóng tranh luận cùng cò kè mặc cả, cuối cùng định xuống con số là hàng năm 60 viên linh đan cấp Hư Vương! Mặc dù thiếu non một nửa so với Dương Khai đề nghị, nhưng 60 viên linh đan cấp Hư Vương, đó cũng là tài phú khó có thể tưởng tượng. Trong cả Tinh Vực này, bất kỳ một viên linh đan cấp Hư Vương, cũng đủ để khiến người ta tranh đoạt, khiến người ta vì thế mà dâng mạng. Cũng chỉ có Tả Đức đại sư như vậy, mới có thể tùy tùy tiện tiện vừa mở miệng chính là trên 160... - Tiểu tử! Điều kiện nói ổn thỏa, Tả Đức dường như cũng lộ ra một mặt dữ tợn, cười gằn nhìn Dương Khai: - Hôm nay ta và ngươi đánh cuộc, nhưng là định ra ngay trước mặt Ngả Âu hội trưởng cùng nhiều luyện đan sư Hư cấp khác, đến lúc đó ngươi nếu thua mà không dám nhận thì... - Yên tâm, Ngả Âu hội trưởng danh dự Tinh Vực, hành sự công chính, không giống có ít người lừa đời lấy tiếng. Ta nghĩ mời ông ta làm trọng tài, nếu ta và ngài hai người ai thua mà không chịu nhận, thì để Ngả Âu hội trưởng đánh chết tại chỗ! Dương Khai cười híp mắt đề nghị. Tả Đức không khỏi biến sắc, chỗ sâu nơi đôi mắt dường như toát ra một chút bộ dáng ý sợ hãi. Ông ta là một tên Phản Hư tam tầng cảnh, nếu Ngả Âu thật muốn giết ông ta, ông ta bất kể như thế nào cũng sống không qua ngày mai. Tả Đức nghĩ ngợi, trầm giọng đáp: - Cũng không phải là lão phu nghi ngờ nhân phẩm của Ngả Âu hội trưởng. Chỉ có điều... các hạ cũng là Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả, cùng Ngả Âu hội trưởng tu vi giống nhau, ngươi nếu muốn chạy trốn, Ngả Âu hội trưởng sợ là ngăn không được ngươi a.
Sắc mặt của Ngả Âu lạnh lùng, đang muốn lên tiếng nói gì đó, trong hư không bỗng nhiên một tia dao động năng lượng vi diệu thoải mái ra, ngay sau đó, một bóng người bất ngờ hiển lộ ra. Trên mặt của người này mang một nụ cười, khiến người ta như mộc xuân phong, râu tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt lại vô cùng đỏ hồng, thoạt nhìn giống như một thanh niên vậy, sau lưng đeo nghiêng một thanh trường kiếm cả vỏ. Thân hình thẳng tắp, đứng ở nơi đó. Cả người một thanh lưỡi dao sắc bén tuyệt thế giấu mối không lộ, khiến người thấy mà khiếp sợ. Người nọ chắp hai tay sau lưng, từng bước một đi xuống từ trên bầu trời, mỉm cười hỏi: - Nếu Ngả Âu ngăn không được, ta tự mình xuất thủ chặn lại, Tả Đức đại sư cảm thấy thế nào? Nghe được giọng nói của người này, mọi người mới phản ứng được, vội vàng nhìn lại ông ta. Đợi sau khi thấy rõ khuôn mặt của ông ta, Ngả Âu không khỏi cả kinh, vội vàng cung tay hành lễ: - Long sư thúc, sao ngài đến đây? Long sư thúc... Cách xưng hô của Ngả Âu lập tức khiến mọi người hiểu rõ thân phận của người này. Một vị Hư Vương tam tầng cảnh cường giả duy nhất của Hằng La Thương Hội, chính là nhân vật đứng ở tột cùng của Tinh Vực, Long Thiên Thương! Tử Tinh có Cuồng Sư Tông trấn giữ, Hằng La Thương Hội có Long Thiên Thương trấn giữ, hai người này đều là sự tồn tại cường đại uy chấn thiên hạ. Tuy nhiên nếu bàn về danh khí, danh tiếng của Long Thiên Thương phải lớn hơn nhiều so Cuồng Sư Tông. Bởi vì một ngàn năm trước, lúc Long Thiên Thương vừa mới tấn thăng Hư Vương tam tầng cảnh, chẳng biết tại sao đi tới một viên tinh tu luyện, sau đó ở nơi nào tàn sát tông môn thế lực lớn có nhỏ có tổng cộng mấy chục nhà. Mấy ngàn vạn dặm trên tinh tu luyện đó, máu chảy thành sông, tích thi thành núi, giống như địa ngục nhân gian. Trận chiến ấy, ác danh của Long Thiên Thương vang xa! Trong Tinh Vực nói tới người này đều biến sắc.
- Dương mỗ bất tài, giờ này có Hư Vương lưỡng tầng cảnh tu vi, hơn nữa chính là lúc thân thể cường tráng, sống mấy ngàn năm sẽ không có vấn đề gì. Ta làm một ngàn năm hộ vệ cho đại sư ngài, trên thời gian dư dả rồi. Cũng không biết đại sư có dám nhận cuộc đánh cá này hay không? Ngả Âu động dung, nhiều luyện đan sư động dung, đều vì cử động kinh người của Dương Khai mà chấn động. Sắc mặt của Tả Đức một trận biến ảo, gật đầu nói: - Ngươi nói không sai, đề nghị này khiến lão phu quả nhiên động lòng! Nhưng chỉ làm hộ vệ thì không đủ, lão phu muốn ngươi nói gì nghe nấy! Lời vừa nói ra, sắc mặt của Ngả Âu trầm xuống, có vẻ rất không vui.
Cường giả Hư Vương Cảnh, người nào không phải là nhân vật cao cao tại thượng, cho dù lúc đối mặt Tả Đức mang dáng vẻ bệ vệ thu liễm, đó cũng là xuất phát từ sự tôn kính đối với ông ta. Dương Khai nói làm một ngàn năm hộ vệ cho Tả Đức, Ngả Âu xem ra cũng đã là chuyện vô cùng khó tin, là việc rất khó nhịn, đổi thành mình thì bất kể như thế nào cũng không thể đáp ứng. Nhưng Tả Đức chẳng những không biết đủ, lại vẫn muốn Dương Khai đối với hắn nói gì nghe nấy. Đây đã không đơn thuần là hộ vệ, mà là nô bộc! Hộ vệ chỉ cần phụ trách bảo vệ sự an toàn bên người Tả Đức, nhưng nô bộc thì không giống nhau. Nô bộc cần phải hoàn thành các loại mệnh lệnh của Tả Đức đưa xuống, hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của mình.
Đây là sự vũ nhục đối với cường giả Hư Vương Cảnh! Là miệt thị! Ngả Âu là cường giả Hư Vương Cảnh, hơn nữa cũng một dạng như Dương Khai, đều là Hư Vương lưỡng tầng cảnh. Ông ta cảm động lây đối với tình cảnh của hắn vào thời khắc này, không thể tránh khỏi sinh ra tức giận. Tả Đức dường như cũng không nghĩ tới Dương Khai đáp ứng sảng khoái như vậy. Ông ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ cùng mình cò kè mặc cả, ông ta đề nghị như vậy, cũng chỉ là muốn hết khả năng mò thêm nhiều chỗ tốt, thậm chí trong lòng cũng nhanh chóng nghĩ ra vài phương án dự phòng. Nói thí dụ như muốn cho Dương Khai vô điều kiện nghe theo mệnh lệnh của ông ta bao nhiêu lần... Nhưng không ngờ tới không có đất dụng võ chút nào. Trong lúc nhất thời có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh, ông ta lại mở miệng nói: - Một ngàn năm không đủ, 2000 năm! - Được! Dương Khai lại một lần nữa không hề nghĩ ngợi đáp ứng. - Tả Đức đại sư! Ngả Âu bỗng nhiên trầm giọng quát một tiếng. - Đề nghị này có phải có hơi quá hay không? Ông ta rốt cục không cách nào nhẫn nại lửa giận trong lòng mình nữa rồi. Tả Đức chậm chạp chạy tới Thủy Thiên Thành đã tính toán rồi, mang hôn sự của Tuyết Nguyệt uy hiếp mình càng tính rồi, thời khắc này lại vẫn đòi hỏi nhiều như thế, trực tiếp tăng thêm một ngàn năm kỳ hạn đến 2000 năm.
2000 năm trói buộc. Ai có thể nhịn? Ngả Âu không thể nhẫn nhịn nữa. Bất kể nói như thế nào, Dương Khai đề nghị cùng Tả Đức so đấu thuật luyện đan đều là bởi vì suy tính cho Cốc Bích Hồ. Ngả Âu tuy rằng không biết Dương Khai tại sao muốn làm như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích hắn. Chuyện này bất kể có thể thành hay không, ông ta đều phải nhận một phần ân tình, một phần ân tình lớn lao của Dương Khai. Trên đời này lại có người Hư Vương lưỡng tầng cảnh nào cam nguyện dùng một hai ngàn năm tự do để làm chuyện như vậy. Chỉ có một người là ngươi thôi! Cho nên ông ta không chút do dự đứng ra, thay đổi thái độ trước đó, dâng lên chỉ trích Tả Đức. Nếu ông ta ngay cả chút quyết đoán cùng quyết định này cũng không có, vậy ông ta không xứng làm hội trưởng của Hằng La Thương Hội nữa. Tả Đức cười lạnh một tiếng: - Chính hắn cũng đã đáp ứng rồi, Ngả Âu hội trưởng ngươi vội làm gì? Dương Khai nhìn Ngả Âu, cười nhạt một tiếng: - Ngả Âu hội trưởng an tâm một chút chớ nóng vội. Ta mặc dù đáp ứng 2000 năm, nhưng... đại sư có thể sống lâu như vậy hay không, cũng là số kiếp chưa biết a. Lời này mơ hồ có chút ít nguyền rủa Tả Đức chết sớm sớm siêu sinh. Tả Đức là một người Phản Hư tam tầng cảnh võ giả, hơn nữa cũng đã sống không ít năm, nếu không cũng không đến mức trở thành một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, tương lai 2000 năm với ông ta mà nói, quả thật có chút đường từ từ dài quá. Sắc mặt của Tả Đức không khỏi trầm xuống, hừ lạnh nói: - Yên tâm, vì đánh cuộc hôm nay, lão phu sẽ cố gắng sống qua kỳ hạn 2000 năm. - Chỉ mong như vậy. Dương Khai mỉm cười. Ngả Âu thở dài một tiếng, nhưng lại giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai Dương Khai: - Dương huynh đệ, từ nay về sau, ngươi và ta là huynh đệ. Chuyện hôm nay, Ngả mỗ xin ghi nhớ. - Ha ha... Khóe miệng của Dương Khai nhếch lên, sâu trong nội tâm ngũ vị tạp trần, cũng như làm đổ đồ gia vị của cửa hàng. Các loại tư vị cùng nhau xông lên đầu, cũng không biết là nên vui hay là buồn. Hắn vội vàng đổi chủ đề, hỏi: - Vật thưởng của Dương mỗ đã định ra rồi, của đại sư ngài đâu? Sắc mặt của Tả Đức lạnh lùng, mở miệng hỏi lại: - Ngươi cảm thấy lão phu định xuống vật thưởng gì thích hợp? Dương Khai mỉm cười: - Dương mỗ lấy thân thể tự do của mình làm vật thưởng, nếu như thế, vì để công bình đại sư có phải cũng nên như vậy hay không?
Tả Đức nhướng mày, không lập tức trả lời. - Thế nào? Đại sư không dám nhận sao? Chẳng lẽ đại sư không có tự tin đối với thuật luyện đan của mình, cảm thấy thất bại trong tay của Dương mỗ ư? Dương Khai ở một bên châm ngòi thổi gió. - Buồn cười! Tả Đức lửa giận ngút trời: - Luyện đan một đạo, lão phu sẽ không thua bất kỳ kẻ nào, phép khích tướng đối với lão phu vô dụng! - Chà chà... Dương Khai âm dương quái khí tắc lưỡi một trận: - Đại sư có chút không thua nổi a. Thôi thôi, ngài oán khí ngất trời như vậy, ta cũng không cần ngài lấy bao nhiêu năm tự do thân thể làm tiền đánh cuộc. Như vậy đi... khi đại sư sinh thời, hàng năm luyện chế cho ta trăm viên linh đan cấp Hư Vương là được rồi. - Mỗi năm một trăm viên? Thần sắc của Tả Đức giận dữ: - Ngươi không cảm thấy có chút đòi hỏi nhiều sao? Dương Khai vẫn chưa lên tiếng, Tông Ngạo một mực đứng ở một bên lạnh lùng nói: - Đại sư lời ấy sai rồi. Dương Khai lấy 2000 năm tự do thân thể làm tiền đặt cuộc, hắn là một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả, đại sư không cảm thấy phải lấy ra vật thưởng ngang hàng sao? Mỗi năm trăm viên linh đan cấp Hư Vương, đối với đại sư mà nói không coi vào đâu. Nhưng 2000 năm tự do đối Dương Khai mà nói, lại là rất trầm trọng. Đại sư ngài cũng coi như người đức cao vọng trọng, cái này cũng không được cái kia cũng không được, chẳng lẽ chỉ có thể lên mặt kẻ cả thôi sao? Tông Ngạo đứng ở một bên nhìn trò vui hồi lâu, đã sớm không thể nhịn được nữa. Vốn đều là luyện đan sư, hắn mặc dù có chút khinh bỉ đối với nhân phẩm của Tả Đức, nhưng vẫn là khá tôn trọng, dù sao thì người thành đạt cũng đáng là bậc sư. Nhưng bây giờ vừa gặp, nhân phẩm của lão gia hỏa này còn muốn ác liệt hơn so với trong tưởng tượng của mình. Cùng so sánh với ông ta, nhân cách mị lực của Dương Khai quả thực là vĩ ngạn không có bến bờ mà.
Trong lòng chỉ có một tia kính ý đối với Tả Đức, cũng tan thành mây khói. Nghe được lời của Tông Ngạo, Tả Đức cũng bất vi sở động, cười lạnh nói: - Lão phu xem ra, thân thể tự do của hắn không đáng giá một chút nào. Nhưng thật ra mỗi năm trăm viên linh đan cấp Hư Vương của lão phu có thể khiến người đánh vỡ đầu, không biết bao nhiêu người bỏ mạng! - Ha... Lời nói này cũng có chút đạo lý. Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Dương Khai lại gật đầu đồng ý: - Như vậy đi, ta hàng năm cũng không cần 100 viên đan dược của ngài, 80 viên thì sao?
- 50 viên, không bàn thêm nữa! Tả Đức vung tay lên. - 75 viên... - 55! - 70 viên! - 60! - Thành giao! Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người trợn mắt há hốc mồm, hai người một phen nhanh chóng tranh luận cùng cò kè mặc cả, cuối cùng định xuống con số là hàng năm 60 viên linh đan cấp Hư Vương! Mặc dù thiếu non một nửa so với Dương Khai đề nghị, nhưng 60 viên linh đan cấp Hư Vương, đó cũng là tài phú khó có thể tưởng tượng. Trong cả Tinh Vực này, bất kỳ một viên linh đan cấp Hư Vương, cũng đủ để khiến người ta tranh đoạt, khiến người ta vì thế mà dâng mạng. Cũng chỉ có Tả Đức đại sư như vậy, mới có thể tùy tùy tiện tiện vừa mở miệng chính là trên 160... - Tiểu tử! Điều kiện nói ổn thỏa, Tả Đức dường như cũng lộ ra một mặt dữ tợn, cười gằn nhìn Dương Khai: - Hôm nay ta và ngươi đánh cuộc, nhưng là định ra ngay trước mặt Ngả Âu hội trưởng cùng nhiều luyện đan sư Hư cấp khác, đến lúc đó ngươi nếu thua mà không dám nhận thì... - Yên tâm, Ngả Âu hội trưởng danh dự Tinh Vực, hành sự công chính, không giống có ít người lừa đời lấy tiếng. Ta nghĩ mời ông ta làm trọng tài, nếu ta và ngài hai người ai thua mà không chịu nhận, thì để Ngả Âu hội trưởng đánh chết tại chỗ! Dương Khai cười híp mắt đề nghị. Tả Đức không khỏi biến sắc, chỗ sâu nơi đôi mắt dường như toát ra một chút bộ dáng ý sợ hãi. Ông ta là một tên Phản Hư tam tầng cảnh, nếu Ngả Âu thật muốn giết ông ta, ông ta bất kể như thế nào cũng sống không qua ngày mai. Tả Đức nghĩ ngợi, trầm giọng đáp: - Cũng không phải là lão phu nghi ngờ nhân phẩm của Ngả Âu hội trưởng. Chỉ có điều... các hạ cũng là Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả, cùng Ngả Âu hội trưởng tu vi giống nhau, ngươi nếu muốn chạy trốn, Ngả Âu hội trưởng sợ là ngăn không được ngươi a.
Sắc mặt của Ngả Âu lạnh lùng, đang muốn lên tiếng nói gì đó, trong hư không bỗng nhiên một tia dao động năng lượng vi diệu thoải mái ra, ngay sau đó, một bóng người bất ngờ hiển lộ ra. Trên mặt của người này mang một nụ cười, khiến người ta như mộc xuân phong, râu tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt lại vô cùng đỏ hồng, thoạt nhìn giống như một thanh niên vậy, sau lưng đeo nghiêng một thanh trường kiếm cả vỏ. Thân hình thẳng tắp, đứng ở nơi đó. Cả người một thanh lưỡi dao sắc bén tuyệt thế giấu mối không lộ, khiến người thấy mà khiếp sợ. Người nọ chắp hai tay sau lưng, từng bước một đi xuống từ trên bầu trời, mỉm cười hỏi: - Nếu Ngả Âu ngăn không được, ta tự mình xuất thủ chặn lại, Tả Đức đại sư cảm thấy thế nào? Nghe được giọng nói của người này, mọi người mới phản ứng được, vội vàng nhìn lại ông ta. Đợi sau khi thấy rõ khuôn mặt của ông ta, Ngả Âu không khỏi cả kinh, vội vàng cung tay hành lễ: - Long sư thúc, sao ngài đến đây? Long sư thúc... Cách xưng hô của Ngả Âu lập tức khiến mọi người hiểu rõ thân phận của người này. Một vị Hư Vương tam tầng cảnh cường giả duy nhất của Hằng La Thương Hội, chính là nhân vật đứng ở tột cùng của Tinh Vực, Long Thiên Thương! Tử Tinh có Cuồng Sư Tông trấn giữ, Hằng La Thương Hội có Long Thiên Thương trấn giữ, hai người này đều là sự tồn tại cường đại uy chấn thiên hạ. Tuy nhiên nếu bàn về danh khí, danh tiếng của Long Thiên Thương phải lớn hơn nhiều so Cuồng Sư Tông. Bởi vì một ngàn năm trước, lúc Long Thiên Thương vừa mới tấn thăng Hư Vương tam tầng cảnh, chẳng biết tại sao đi tới một viên tinh tu luyện, sau đó ở nơi nào tàn sát tông môn thế lực lớn có nhỏ có tổng cộng mấy chục nhà. Mấy ngàn vạn dặm trên tinh tu luyện đó, máu chảy thành sông, tích thi thành núi, giống như địa ngục nhân gian. Trận chiến ấy, ác danh của Long Thiên Thương vang xa! Trong Tinh Vực nói tới người này đều biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.