Chương 234: Lưu Viêm Dịch
Mạc Mặc
18/12/2013
Chẳng bao
lâu sau khi Tề Kiếm Tinh chết, một viên huyết châu ngưng tụ, có kích cờ
tương đương với viên huyết châu của tên Quỷ Vương Cốc trước đó.
Dầu sao thì cũng đều là võ giả Chân Nguyên cảnh, thực lực không cách biệt nhau mấy.
Dương Khai vừa thờ hổn hển, vừa nhặt huyết châu lên, sau đó lục soát người Tề Kiếm Tinh. Không lâu sau, hắn tim được mấy viên huyết châu có kích cờ khác nhau, đây có lẽ là chiến lợi phẩm của Tề Kiếm Tinh từ những cuộc chiến trước đó, nhưng y vẫn chưa dùng đến.
Ngoài ra, còn có một ít ngân phiếu và một chiếc lọ màu xanh ngọc bích.
Đây là toàn bộ chiến lợi phẩm.
Thu hết tất cả vào túi Càn Khôn, Dương Khai nhanh chóng dời bước.
Nửa ngày sau, tại một chỗ trong lòng núi, Dương Khai đương khoanh chân ngồi, đã uống mấy viên đan để trị thương, cũng đã thay đi bộ y phục dính đầy máu, tẩy rửa hết thảy mùi tanh hôi trên người.
Nơi sơn động ẩn thân kín đáo này là do hắn tự đào. Sau khi biết được bọn người ở Thiên Lang Quốc có thể điều khiển yêu thú, Dương Khai tự hiểu, sau này cần phải hết sức cẩn thận mọi hành tung của mình. Đào một sơn động rồi trốn trong đó trị thương, còn phong kín cửa động lại, như vậy thì hắn có thể tránh xa mọi rắc rối có thể xảy ra.
Thương thế sau trận chiến với Tề Kiếm Tinh không thể coi là nhẹ, nhưng cũng phải
là nặng. Thực lực và khả năng hồi phục của Dương Khai bây giờ đã vượt hẳn lúc trước, chi mất mấy ngày là khỏi, huống chi còn có đan dược trị thương tương trợ.
Qua ba ngày ngắn ngủi, ba vết thương ri máu trên người đã không còn gì đáng ngại, tuy vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không còn chảy máu. Trong ba ngày qua, Dương Khai vẫn luôn hồi tưởng lại cuộc chiến với Tề Kiếm Tinh. Ngông cuồng đã khiến y thất bại, còn cẩn trọng đã giúp hắn tim ra khuyết điểm của kẻ khác, lấy đó mà coi lại bản thân.
Gặt hái được đáng kể!
Mở mắt ra, toàn thân dễ chịu, một cuộc chiến dốc toàn lực khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Dương dịch trong đan điền đã đến lúc phải bổ sung thêm rồi. Cũng may Sư công
Lăng Thái Hư đã bỏ mấy lọ đan dược thuộc tính dương trong túi Càn Khôn, nên Dương Khai cũng không phải lo lắng chuyện này.
Dùng hết một lọ, Dương Dịch trong đan điền mới tăng thêm mười mấy giọt.
Sau khi nguyên khí đã tinh thuần, bây giờ năng lượng cần dùng khi ngưng luyện một giọt Dương dịch cũng nhiều hơn lúc trước, đây âu cũng là chuyện tốt.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai bèn trút hết mấy lọ đan dược thuộc tính dương còn lại ra dùng, nói chung là để tăng số lượng Dương dịch.
Sục sạo trong túi Càn Khôn, Dương Khai lấy ra một chiếc lọ màu xanh ngọc bích.
Chiếc lọ này hắn lấy được từ trên người Tề Kiếm Tinh, cũng chẳng rõ trong đó có cái gì.
Mở nắp lọ ra, ngay lập tức, một cảm giác nóng ran ập đến, cảm giác này vừa gần gũi, vừa không khỏi khiến hắn giật mình.
Hắn rõ ràng nhận thấy thứ năng lượng chứa bên trong lọ này vô cùng tinh thuần và đậm đặc. Tuy khá giống với năng lượng trong nguyên khí thuộc tính dương của hắn, nhưng cũng có điểm bất đồng.
Cúi xuống nhìn, Dương Khai chi thấy bên trong lọ có một thứ chất lỏng trông như lưu ly màu rực lửa.
Không nhiều lắm, chỉ khoảng bốn năm giọt.
Trên người Tề Kiếm Tinh chẳng có bất cứ thứ gì ngoài lọ chất lỏng nà nâng niu thứ này đến vậy, chắc chắn giá trị của nó cũng không hề thấp.
Nhưng đây rốt cuộc là thứ gì? Dương Khai ngó ngang ngó dọc, ngửi tới ngửi lui, suy qua đoán lại, tò mò đến tột độ.
- Địa Ma!
Dương Khai hô lên.
- Dạ, lão nô đây.
Địa Ma xun xoe đáp lại.
- Nhìn thứ này thử xem có biết không?
Dương Khai hỏi.
Địa Ma khẽ đằng hắng vài tiếng lúng túng.
- Thôi bỏ đi...
Dương Khai thừa biết lão Địa Ma này lại lên cơn ngớ ngấn nữa rồi.
Lão ma đầu này trí nhớ hỗn loạn, có lúc vô cùng có ích, có lúc lại vô dụng khỏi nói, Dương Khai cũng đã sớm quen với việc này rồi.
Nếu Địa Ma nhận ra thứ này thì đã nhảy cẫng lên mà chứng minh kiến thức rồi, đâu có đợi Dương Khai lên tiếng hỏi?
Ngửi một lúc lâu, Dương Khai nhận thấy thứ này có lẽ không có độc, bàn bạc với Địa Ma một hồi, lão cũng có ý nghĩ như vậy.
Nhưng Dương Khai vẫn có đôi chút không yên lòng, bèn bước ra khỏi nơi bế quan. Đi mãi một lúc mới tim được một con yêu thú tứ giai lạc đàn, sau một hồi giao tranh mới đánh gục được con yêu thú này, mang nó về sơn động.
Trên đường quay về, Dương Khai ngắt lấy một cọng cỏ khô, cẩn thận chấm ít chất lỏng trong lọ lên đó, rồi bỏ vào trong mồm con yêu thú.
Lặng yên ngồi quan sát.
Giây lát sau, con yêu thú nọ đột nhiên tru lên tiếng kêu thảm thiết, cứ như bị trúng kịch độc. Nó co giật không ngừng, miệng sùi bọt mép, thân mình lấp lóe lúc sáng lúc tối.
Sắc mặt Dương Khai chợt nghiêm nghị hẳn, bụng nghĩ may mà mình không mạo hiểm dùng thử, không thì e là đã chết cũng không biết vì sao.
Đương lúc Dương Khai tưởng là như thế, thì trên người con yêu thú tứ giai nọ chợt xuất hiện từng đợt sóng năng lượng dập dờn. Ngay lập tức, nó vùng thoát khỏi vòng trói buộc của Dương Khai, dũng mãnh như tình long hố mãnh, nhào vào cấu xé Dương Khai trong sơn động.
Như thế này đâu có thể coi là tráng độc?
Chiến đấu kịch liệt một hồi lâu, Dương Khai đã giết chết được nó!
Thẫn thờ nhìn vào xác con yêu thú, Dương Khai sinh lòng khó hiểu.
Trước khi mang nó về, rõ ràng nó chi là một con yêu thú tứ giai, mình có thể đánh ngất nó một cách dễ dàng. Thế nhưng sao vừa rồi lại có cảm giác là nó đã mạnh hơn rất nhiều? Cứ như có sức mạnh của yêu thú ngũ giai vậy.
Trong lúc lúc nghi hoặc đang bủa vây hắn, một viên huyết châu lặng lẽ thành hình. Dương Khai định nhãn nhìn vào, sững sờ hồi lâu, sắc diện bất định, rồi buột mồm chửi thề!
- Thiếu chủ xin bớt giận...
Địa Ma vội lên tiếng xoa dịu.
Điều khiến Dương Khai phẫn nộ đến mức đó không ngoài nguyên nhân nào khác, mà chính là do hắn đã đoán ra thứ trong cái lọ xanh đó là gì.
Chứng cớ chính là viên huyết châu ngưng tụ được sau khi con yêu thú này chết!
Viên huyết châu này nhỏ bằng móng tay út, tuy không bằng huyết châu của yêu thú ngũ giai, nhưng lại lớn hơn hẳn so với một yêu thú tứ giai.
Có thể khiến một con yêu thú tứ giai vượt đến gần ngường ngũ giai chỉ trong thoáng chốc như vậy, chất lỏng trong lọ đó nhất định là bảo bối!
Kết hợp với những gì nghe nói được nửa năm trước, cùng với màu sắc và hình thái của thứ chất lỏng này, gương mặt Dương Khai chợt ảo não.
Lưu Viêm Dịch!
Thiên tài địa bbảo tôi luyện nguyên khí, có thể khiến nguyên khí tinh thuần, dày đặc hơn.
Trong thiên hạ, thứ để võ giả tôi luyện nguyên khí không nhiều, thế nên mỗi một thứ như vậy đều vô cùng quý giá. Đơn cử Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ cũng là một trong những bảo bối thượng hạng đó.
Và Lưu Viêm Dịch này cũng là một thứ tương tự.
Trước đó, khi nghe lão giả Trác Ôn của Ánh Nguyệt Môn nhắc đến Lưu Viêm Dịch, Dương Khai chẳng để tâm gì mấy, vì hắn đã có Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ rồi, chẳng cần phải được voi đòi tiên. Song lúc này, khi mà cơ duyên đến quá khéo, lại có được Lưu Viêm Dịch thì tình hình lại khác.
Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ có thể để dành dùng khi tấn thăng lên Chân Nguyêncảnh.
Còn Lưu Viêm Dịch thì có thể dùng ngay lúc này. Có song song hai bảo bối này, thì hiệu quả chắc chắn sẽ hơn hẳn.
Đáng tiếc, bảo bối như thế mà lại phí đi mất nửa giọt cho một con yêu thú, Dương Khai tiếc đến tìm, gan, phổi đều đau xót, cả người không chỗ nào là không đau.
Đã đến nước này rồi thì có hối hận cũng chẳng để làm gì, vừa cảm khái tên Cửu Tinh Kiếm Phái này quá may mắn, hắn vừa khoanh chân ngồi xuống.
Cẩn thận nhỏ một giọt Lưu Viêm Dịch vào miệng, Dương Khai nhắm nghiền mắt lại, cúi đầu xuống, nhập định!
Bắt đầu vận Chân Dương quyết, Dương Khai cảm giác được vùng bụng mình đang lan tràn một cỗ động tình như lửa đốt. Thông thường người tu luyện công pháp thuộc tính dương hoặc thuộc tính hỏa đều không bao giờ có cảm giác này.
Từ đó có thể thấy được, năng lượng ẩn chứa trong Lưu Viêm Dịch nóng đến nhường nào.
Cảm giác bị thiêu cháy này ban đầu không mạnh là mấy, nhưng dần dà, Dương Khai thấy cả người nóng hừng hực như trong lò lửa, toàn thân nhiệt ý đằng đằng, y phục vừa mới thay ngay lập tức đã ướt nhẹp mồ hôi.
Cảm giác bị thiêu cháy kịch liệt này chi lưu lại ở vùng bụng một chốc, rồi dưới sự dẫn dắt của Chân Dương quyết lập tức tỏa ra khắp tứ chi.
Kinh mạnh đau nhức dữ dội! Dương Khai nghiến chặt răng, không dám có chút lơ là, tốc độ vận quyết pháp càng lúc càng nhanh.
Nhiệt độ này cứ như liệt diêm thông đại thiên, tựa như nham thạch nóng chảy thiêu
đốt đại địa. Trong khi luồn lách khắp tứ chi, nó còn tôi luyện nguyên khí bên trong kinh mạch Dương Khai.
Vận công qua mấy chu thiên, Dương Khai chợt nhận ra mình đã bị nén đến nguyên khí cực hạn, và nguyên khí lại tinh khiết hơn một phần.
Kinh động, hắn càng dụng tâm hơn. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Một lát sau, nguyên khí trong kinh mạch lại chạm đến cực hạn, không thể tinh thuần hơn được nữa. Dương Khai bèn dùng ý nghĩ dẫn dắt năng lượng của Lưu Viêm Dịch về nhấn chìm trong đan điền.
Trong đan điền, có gần trăm giọt Dương dịch đang chực chờ thiêu đốt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy ngày sau, Dương Khai mở mắt ra, hào quang tỏa sáng, không kìm được, hắn hít một hơi:
- Sảng khoái!
Một giọt Lưu Viêm Dịch, một lần nữa khiến nguyên khí toàn thân hắn bị thiêu đốt. Trăm giọt Dương dịch giảm đi mười mấy giọt, nhưng năng lượng trong mỗi một giọt Dương dịch lại nhiều hơn hẳn so với lúc trước.
Chẳng những nguyên khí có thay đổi, mà thậm chí cả huyết nhục và kinh mạch toàn thân cũng có một vài thay đổi.
Kinh mạch đã trở nên rộng thoáng và cứng cáp, huyết nhục săn chắc. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào đều hân hoan phấn chấn, như được thay da đồi thịt từ trong ra ngoài.
vốn dĩ chỉ là Li Hợp cảnh thất tầng, giờ được củng cố thêm, chẳng khác mấy so với Li Hợp cảnh bát tầng!
Đây là hiệu quả từ tôi luyện nguyên khí. Việc tấn thăng đột phá có lúc không chỉ dựa vào một con đường là gia tăng năng lượng nội thể!
- Địa Ma, ngươi nói xem, nếu như ta nuốt thêm một giọt Lưu Viêm Dịch nữa, thì liệu có đột phá thẳng lên được không?
Dương Khai nóng lòng muốn thử.
Tuy có nhiều lúc Địa Ma không đáng tin cho lắm, nhưng lúc này lão lại nêu ra được một kinh nghiệm rất quý báu:
- Có lẽ cũng vô dụng thôi. Tôi luyện nguyên khí của thiếu chủ đến mức này đã là công hiệu lớn nhất của loại thiên tài địa bảo này rồi. Thứ này không phải cứ dùng càng nhiều thì càng tốt, muốn tôi luyện nữa thì chi còn cách tìm một bảo bối đẳng cấp cao hơn thôi.
- Ta cũng thấy vậy.
Dương Khai từ bỏ ý định, cẩn trọng cất lọ nhỏ vào túi Càn Khôn.
Không rõ người của Cửu Tinh Kiếm Phái lấy đâu ra thứ Lưu Viêm Dịch này. Tề Kiếm Tinh còn có mấy giọt, vậy Võ Thừa Nghi thì thế nào? Chi e hắn còn có nhiều hơn thế nữa.
Nghĩ đến đấy, Dương Khai cười lạnh.
Võ Thừa Nghi cử Tề Kiếm Tinh truy sát hắn, Dương Khai nào chịu bỏ qua? Thù hận đã có từ trước, cộng thêm trên người đối phương còn có trọng bảo, Dương Khai không để
mắt đến hắn mới là lạ.
Song, tên Võ Thừa Nghi này lại quá mạnh, hơn nữa y còn là thủ lĩnh tạm thời của lũ võ giả đó. Nếu muốn nhào vào cấu xé y, chắc chắn chẳng phải dễ. Việc này chi có thể từ từ tính kế.
Suy nghĩ xong xuôi, Dương Khai phá quan trở ra ngoài.
Liên tiếp trong một tháng, Dương Khai toàn săn giết yêu thú ở dị địa. Trong cả một tháng lang bạt này, hắn lại chẳng gặp được bất kỳ ai, còn lượng yêu thú tìm được thì càng ngày càng ít. Xem ra quả đúng như những gì mà Trần Học Thư đã nói với mình ngày đó, hầu hết yêu thú ở dị địa này đã bị người của Thiên Lang Quốc thâu tóm rồi.
Dầu sao thì cũng đều là võ giả Chân Nguyên cảnh, thực lực không cách biệt nhau mấy.
Dương Khai vừa thờ hổn hển, vừa nhặt huyết châu lên, sau đó lục soát người Tề Kiếm Tinh. Không lâu sau, hắn tim được mấy viên huyết châu có kích cờ khác nhau, đây có lẽ là chiến lợi phẩm của Tề Kiếm Tinh từ những cuộc chiến trước đó, nhưng y vẫn chưa dùng đến.
Ngoài ra, còn có một ít ngân phiếu và một chiếc lọ màu xanh ngọc bích.
Đây là toàn bộ chiến lợi phẩm.
Thu hết tất cả vào túi Càn Khôn, Dương Khai nhanh chóng dời bước.
Nửa ngày sau, tại một chỗ trong lòng núi, Dương Khai đương khoanh chân ngồi, đã uống mấy viên đan để trị thương, cũng đã thay đi bộ y phục dính đầy máu, tẩy rửa hết thảy mùi tanh hôi trên người.
Nơi sơn động ẩn thân kín đáo này là do hắn tự đào. Sau khi biết được bọn người ở Thiên Lang Quốc có thể điều khiển yêu thú, Dương Khai tự hiểu, sau này cần phải hết sức cẩn thận mọi hành tung của mình. Đào một sơn động rồi trốn trong đó trị thương, còn phong kín cửa động lại, như vậy thì hắn có thể tránh xa mọi rắc rối có thể xảy ra.
Thương thế sau trận chiến với Tề Kiếm Tinh không thể coi là nhẹ, nhưng cũng phải
là nặng. Thực lực và khả năng hồi phục của Dương Khai bây giờ đã vượt hẳn lúc trước, chi mất mấy ngày là khỏi, huống chi còn có đan dược trị thương tương trợ.
Qua ba ngày ngắn ngủi, ba vết thương ri máu trên người đã không còn gì đáng ngại, tuy vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không còn chảy máu. Trong ba ngày qua, Dương Khai vẫn luôn hồi tưởng lại cuộc chiến với Tề Kiếm Tinh. Ngông cuồng đã khiến y thất bại, còn cẩn trọng đã giúp hắn tim ra khuyết điểm của kẻ khác, lấy đó mà coi lại bản thân.
Gặt hái được đáng kể!
Mở mắt ra, toàn thân dễ chịu, một cuộc chiến dốc toàn lực khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Dương dịch trong đan điền đã đến lúc phải bổ sung thêm rồi. Cũng may Sư công
Lăng Thái Hư đã bỏ mấy lọ đan dược thuộc tính dương trong túi Càn Khôn, nên Dương Khai cũng không phải lo lắng chuyện này.
Dùng hết một lọ, Dương Dịch trong đan điền mới tăng thêm mười mấy giọt.
Sau khi nguyên khí đã tinh thuần, bây giờ năng lượng cần dùng khi ngưng luyện một giọt Dương dịch cũng nhiều hơn lúc trước, đây âu cũng là chuyện tốt.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai bèn trút hết mấy lọ đan dược thuộc tính dương còn lại ra dùng, nói chung là để tăng số lượng Dương dịch.
Sục sạo trong túi Càn Khôn, Dương Khai lấy ra một chiếc lọ màu xanh ngọc bích.
Chiếc lọ này hắn lấy được từ trên người Tề Kiếm Tinh, cũng chẳng rõ trong đó có cái gì.
Mở nắp lọ ra, ngay lập tức, một cảm giác nóng ran ập đến, cảm giác này vừa gần gũi, vừa không khỏi khiến hắn giật mình.
Hắn rõ ràng nhận thấy thứ năng lượng chứa bên trong lọ này vô cùng tinh thuần và đậm đặc. Tuy khá giống với năng lượng trong nguyên khí thuộc tính dương của hắn, nhưng cũng có điểm bất đồng.
Cúi xuống nhìn, Dương Khai chi thấy bên trong lọ có một thứ chất lỏng trông như lưu ly màu rực lửa.
Không nhiều lắm, chỉ khoảng bốn năm giọt.
Trên người Tề Kiếm Tinh chẳng có bất cứ thứ gì ngoài lọ chất lỏng nà nâng niu thứ này đến vậy, chắc chắn giá trị của nó cũng không hề thấp.
Nhưng đây rốt cuộc là thứ gì? Dương Khai ngó ngang ngó dọc, ngửi tới ngửi lui, suy qua đoán lại, tò mò đến tột độ.
- Địa Ma!
Dương Khai hô lên.
- Dạ, lão nô đây.
Địa Ma xun xoe đáp lại.
- Nhìn thứ này thử xem có biết không?
Dương Khai hỏi.
Địa Ma khẽ đằng hắng vài tiếng lúng túng.
- Thôi bỏ đi...
Dương Khai thừa biết lão Địa Ma này lại lên cơn ngớ ngấn nữa rồi.
Lão ma đầu này trí nhớ hỗn loạn, có lúc vô cùng có ích, có lúc lại vô dụng khỏi nói, Dương Khai cũng đã sớm quen với việc này rồi.
Nếu Địa Ma nhận ra thứ này thì đã nhảy cẫng lên mà chứng minh kiến thức rồi, đâu có đợi Dương Khai lên tiếng hỏi?
Ngửi một lúc lâu, Dương Khai nhận thấy thứ này có lẽ không có độc, bàn bạc với Địa Ma một hồi, lão cũng có ý nghĩ như vậy.
Nhưng Dương Khai vẫn có đôi chút không yên lòng, bèn bước ra khỏi nơi bế quan. Đi mãi một lúc mới tim được một con yêu thú tứ giai lạc đàn, sau một hồi giao tranh mới đánh gục được con yêu thú này, mang nó về sơn động.
Trên đường quay về, Dương Khai ngắt lấy một cọng cỏ khô, cẩn thận chấm ít chất lỏng trong lọ lên đó, rồi bỏ vào trong mồm con yêu thú.
Lặng yên ngồi quan sát.
Giây lát sau, con yêu thú nọ đột nhiên tru lên tiếng kêu thảm thiết, cứ như bị trúng kịch độc. Nó co giật không ngừng, miệng sùi bọt mép, thân mình lấp lóe lúc sáng lúc tối.
Sắc mặt Dương Khai chợt nghiêm nghị hẳn, bụng nghĩ may mà mình không mạo hiểm dùng thử, không thì e là đã chết cũng không biết vì sao.
Đương lúc Dương Khai tưởng là như thế, thì trên người con yêu thú tứ giai nọ chợt xuất hiện từng đợt sóng năng lượng dập dờn. Ngay lập tức, nó vùng thoát khỏi vòng trói buộc của Dương Khai, dũng mãnh như tình long hố mãnh, nhào vào cấu xé Dương Khai trong sơn động.
Như thế này đâu có thể coi là tráng độc?
Chiến đấu kịch liệt một hồi lâu, Dương Khai đã giết chết được nó!
Thẫn thờ nhìn vào xác con yêu thú, Dương Khai sinh lòng khó hiểu.
Trước khi mang nó về, rõ ràng nó chi là một con yêu thú tứ giai, mình có thể đánh ngất nó một cách dễ dàng. Thế nhưng sao vừa rồi lại có cảm giác là nó đã mạnh hơn rất nhiều? Cứ như có sức mạnh của yêu thú ngũ giai vậy.
Trong lúc lúc nghi hoặc đang bủa vây hắn, một viên huyết châu lặng lẽ thành hình. Dương Khai định nhãn nhìn vào, sững sờ hồi lâu, sắc diện bất định, rồi buột mồm chửi thề!
- Thiếu chủ xin bớt giận...
Địa Ma vội lên tiếng xoa dịu.
Điều khiến Dương Khai phẫn nộ đến mức đó không ngoài nguyên nhân nào khác, mà chính là do hắn đã đoán ra thứ trong cái lọ xanh đó là gì.
Chứng cớ chính là viên huyết châu ngưng tụ được sau khi con yêu thú này chết!
Viên huyết châu này nhỏ bằng móng tay út, tuy không bằng huyết châu của yêu thú ngũ giai, nhưng lại lớn hơn hẳn so với một yêu thú tứ giai.
Có thể khiến một con yêu thú tứ giai vượt đến gần ngường ngũ giai chỉ trong thoáng chốc như vậy, chất lỏng trong lọ đó nhất định là bảo bối!
Kết hợp với những gì nghe nói được nửa năm trước, cùng với màu sắc và hình thái của thứ chất lỏng này, gương mặt Dương Khai chợt ảo não.
Lưu Viêm Dịch!
Thiên tài địa bbảo tôi luyện nguyên khí, có thể khiến nguyên khí tinh thuần, dày đặc hơn.
Trong thiên hạ, thứ để võ giả tôi luyện nguyên khí không nhiều, thế nên mỗi một thứ như vậy đều vô cùng quý giá. Đơn cử Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ cũng là một trong những bảo bối thượng hạng đó.
Và Lưu Viêm Dịch này cũng là một thứ tương tự.
Trước đó, khi nghe lão giả Trác Ôn của Ánh Nguyệt Môn nhắc đến Lưu Viêm Dịch, Dương Khai chẳng để tâm gì mấy, vì hắn đã có Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ rồi, chẳng cần phải được voi đòi tiên. Song lúc này, khi mà cơ duyên đến quá khéo, lại có được Lưu Viêm Dịch thì tình hình lại khác.
Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ có thể để dành dùng khi tấn thăng lên Chân Nguyêncảnh.
Còn Lưu Viêm Dịch thì có thể dùng ngay lúc này. Có song song hai bảo bối này, thì hiệu quả chắc chắn sẽ hơn hẳn.
Đáng tiếc, bảo bối như thế mà lại phí đi mất nửa giọt cho một con yêu thú, Dương Khai tiếc đến tìm, gan, phổi đều đau xót, cả người không chỗ nào là không đau.
Đã đến nước này rồi thì có hối hận cũng chẳng để làm gì, vừa cảm khái tên Cửu Tinh Kiếm Phái này quá may mắn, hắn vừa khoanh chân ngồi xuống.
Cẩn thận nhỏ một giọt Lưu Viêm Dịch vào miệng, Dương Khai nhắm nghiền mắt lại, cúi đầu xuống, nhập định!
Bắt đầu vận Chân Dương quyết, Dương Khai cảm giác được vùng bụng mình đang lan tràn một cỗ động tình như lửa đốt. Thông thường người tu luyện công pháp thuộc tính dương hoặc thuộc tính hỏa đều không bao giờ có cảm giác này.
Từ đó có thể thấy được, năng lượng ẩn chứa trong Lưu Viêm Dịch nóng đến nhường nào.
Cảm giác bị thiêu cháy này ban đầu không mạnh là mấy, nhưng dần dà, Dương Khai thấy cả người nóng hừng hực như trong lò lửa, toàn thân nhiệt ý đằng đằng, y phục vừa mới thay ngay lập tức đã ướt nhẹp mồ hôi.
Cảm giác bị thiêu cháy kịch liệt này chi lưu lại ở vùng bụng một chốc, rồi dưới sự dẫn dắt của Chân Dương quyết lập tức tỏa ra khắp tứ chi.
Kinh mạnh đau nhức dữ dội! Dương Khai nghiến chặt răng, không dám có chút lơ là, tốc độ vận quyết pháp càng lúc càng nhanh.
Nhiệt độ này cứ như liệt diêm thông đại thiên, tựa như nham thạch nóng chảy thiêu
đốt đại địa. Trong khi luồn lách khắp tứ chi, nó còn tôi luyện nguyên khí bên trong kinh mạch Dương Khai.
Vận công qua mấy chu thiên, Dương Khai chợt nhận ra mình đã bị nén đến nguyên khí cực hạn, và nguyên khí lại tinh khiết hơn một phần.
Kinh động, hắn càng dụng tâm hơn. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Một lát sau, nguyên khí trong kinh mạch lại chạm đến cực hạn, không thể tinh thuần hơn được nữa. Dương Khai bèn dùng ý nghĩ dẫn dắt năng lượng của Lưu Viêm Dịch về nhấn chìm trong đan điền.
Trong đan điền, có gần trăm giọt Dương dịch đang chực chờ thiêu đốt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy ngày sau, Dương Khai mở mắt ra, hào quang tỏa sáng, không kìm được, hắn hít một hơi:
- Sảng khoái!
Một giọt Lưu Viêm Dịch, một lần nữa khiến nguyên khí toàn thân hắn bị thiêu đốt. Trăm giọt Dương dịch giảm đi mười mấy giọt, nhưng năng lượng trong mỗi một giọt Dương dịch lại nhiều hơn hẳn so với lúc trước.
Chẳng những nguyên khí có thay đổi, mà thậm chí cả huyết nhục và kinh mạch toàn thân cũng có một vài thay đổi.
Kinh mạch đã trở nên rộng thoáng và cứng cáp, huyết nhục săn chắc. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào đều hân hoan phấn chấn, như được thay da đồi thịt từ trong ra ngoài.
vốn dĩ chỉ là Li Hợp cảnh thất tầng, giờ được củng cố thêm, chẳng khác mấy so với Li Hợp cảnh bát tầng!
Đây là hiệu quả từ tôi luyện nguyên khí. Việc tấn thăng đột phá có lúc không chỉ dựa vào một con đường là gia tăng năng lượng nội thể!
- Địa Ma, ngươi nói xem, nếu như ta nuốt thêm một giọt Lưu Viêm Dịch nữa, thì liệu có đột phá thẳng lên được không?
Dương Khai nóng lòng muốn thử.
Tuy có nhiều lúc Địa Ma không đáng tin cho lắm, nhưng lúc này lão lại nêu ra được một kinh nghiệm rất quý báu:
- Có lẽ cũng vô dụng thôi. Tôi luyện nguyên khí của thiếu chủ đến mức này đã là công hiệu lớn nhất của loại thiên tài địa bảo này rồi. Thứ này không phải cứ dùng càng nhiều thì càng tốt, muốn tôi luyện nữa thì chi còn cách tìm một bảo bối đẳng cấp cao hơn thôi.
- Ta cũng thấy vậy.
Dương Khai từ bỏ ý định, cẩn trọng cất lọ nhỏ vào túi Càn Khôn.
Không rõ người của Cửu Tinh Kiếm Phái lấy đâu ra thứ Lưu Viêm Dịch này. Tề Kiếm Tinh còn có mấy giọt, vậy Võ Thừa Nghi thì thế nào? Chi e hắn còn có nhiều hơn thế nữa.
Nghĩ đến đấy, Dương Khai cười lạnh.
Võ Thừa Nghi cử Tề Kiếm Tinh truy sát hắn, Dương Khai nào chịu bỏ qua? Thù hận đã có từ trước, cộng thêm trên người đối phương còn có trọng bảo, Dương Khai không để
mắt đến hắn mới là lạ.
Song, tên Võ Thừa Nghi này lại quá mạnh, hơn nữa y còn là thủ lĩnh tạm thời của lũ võ giả đó. Nếu muốn nhào vào cấu xé y, chắc chắn chẳng phải dễ. Việc này chi có thể từ từ tính kế.
Suy nghĩ xong xuôi, Dương Khai phá quan trở ra ngoài.
Liên tiếp trong một tháng, Dương Khai toàn săn giết yêu thú ở dị địa. Trong cả một tháng lang bạt này, hắn lại chẳng gặp được bất kỳ ai, còn lượng yêu thú tìm được thì càng ngày càng ít. Xem ra quả đúng như những gì mà Trần Học Thư đã nói với mình ngày đó, hầu hết yêu thú ở dị địa này đã bị người của Thiên Lang Quốc thâu tóm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.