Chương 2485: Mạc Tiểu Thất
Mạc Mặc
24/06/2020
Nghe Mạc Tiểu Thất vừa nói như thế, ánh mắt Dương Khai cũng không khỏi nóng bỏng rất nhiều, mặc dù biết rõ chỗ này không nên ở lâu, nhưng đôi chân cũng không đành lòng nhúc nhích.
Hắn ở trong Toái Tinh Hải này chiếm được chỗ tốt đã đủ nhiều rồi, nhưng khi nghe nói hài cốt này có thể là Phệ Thiên Đại Đế, hắn vẫn không tránh khỏi nổi lên một chút lòng tham.
Ngay cả hắn đều như vậy, đừng nói chi là võ giả khác.
Chính chiếc nhẫn không gian đeo trên ngón tay hài cốt kia, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Tất cả đám rác rưởi đều cút ngay cho ta! Bỗng nhiên nổi lên tiếng gầm thét, ngay sau đó một cây trường thương xuất thế ngang trời, xuyên qua hư không, đâm thẳng tới hướng đám đông người dày đặc kia.
Thương ý đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kia bao phủ một mảnh phạm vi lớn, tất cả võ giả nhận ra thương ý này đều biến sắc mặt, rối rít tránh lui.
"Rầm rầm rầm..."
Trường thương lướt tới, ở một bên hắc động kia đánh ra một khoảnh đất trống rất rộng rãi.
Phần lớn võ giả thấy thời cơ bất ổn, đều đã chạy ra thật xa, nhưng vẫn còn có số ít mấy người phản ứng tương đối chậm, bị trường thương kia quét lấy ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không có truyền ra liền nổ tung thành một đoàn sương máu.
Dương Khai sắc mặt hơi trầm xuống, phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy bên kia một người cầm thương mà đứng, uy phong lẫm lẫm không ai bì nổi, người này thân hình anh vĩ, bên ngoài thân quanh quẩn dao động đế ý vô cùng rõ ràng.
- Là tên này!
Dương Khai lập tức nhận ra người này, đúng là thanh niên trang phục bó sát người dùng thương lần trước hắn gặp ở chỗ sâu trong biển căn nguyên.
- Lương Khâu! Tên khốn ngươi phát bệnh thần kinh gì vậy?!
- Con bà ngươi!
- Ngươi dám giết sư đệ ta, ta liều mạng với ngươi!
Các võ giả bị tránh lui kia, nhìn thanh niên trang phục bó sát người này tức miệng mắng to, có nhận được người này liền hô lên tên của hắn, cũng có người mở miệng kêu gào muốn vì sư đệ của mình báo thù rửa hận, nhưng cũng chỉ là kêu to ngoài miệng mà thôi, căn bản không dám tiến lên.
Tu vi của đối phương Đế Tôn Cảnh bày ra đó, đi lên không phải là tìm chết sao?
Lương Khâu hừ lạnh một tiếng, vác cây trường thương kia trên vai, cuồng ngạo nói: - Làm sao? Không phục à? Ai không phục thì lăn qua đây, lão tử đánh tới khi hắn phục tùng!
Hắn nói khí thế mười phần, đảo mắt nhìn lướt qua, tất cả võ giả đang nhìn thẳng vào hắn cũng không khỏi né ánh mắt qua một bên. Lúc này Lương Khâu mới phun một bãi nước miếng, khinh thường nói: - Một đám rác rưởi, cũng dám mơ ước bảo vật của Đại Đế! Thật không biết cái chết gọi là gì! Không muốn chết ở đó thì mau mau cút đi!
- Lương Khâu ngươi không nên quá ngông cuồng, dù là Bách Man Sơn ngươi có thể xưng vương xưng bá ở Tây Vực, đến Toái Tinh Hải này ngươi còn dám lớn lối như vậy, thật coi mọi người thiên hạ này đều sợ các ngươi hay sao!
Một tiếng quát chói tai từ nơi nào đó trong đám người truyền đến, mơ hồ không chừng, cũng không biết là người nào đang âm thầm châm ngòi ly gián. Bất quá người này hiển nhiên là kiêng kỵ thực lực của Lương Khâu và Bách Man Sơn phía sau hắn, cho nên không dám ngay mặt trách cứ, miễn cho bị Lương Khâu tính sổ về sau.
Lương Khâu nhẹ nhàng mà cười lạnh nói: - Trong Toái Tinh Hải, quần anh tụ tập, chỉ riêng một Bách Man Sơn ta đương nhiên không thể là địch cùng cả Tinh Vực, nhưng... Hắn nhướn mày, hừ một tiếng nói: - Nếu cộng thêm những người bạn này thì sao?
Dư âm rơi xuống, "xoạt xoạt..." bảy tám người từ các phương hướng bay vọt ra, đồng loạt đi tới bên cạnh Lương Khâu.
"Tê..." vang lên một tràng tiếng hít hơi lạnh, mọi người đều không tự chủ lui ra sau mấy bước, sắc mặt hoảng sợ.
Bởi vì bảy tám người đứng ra này, tất cả đều là Đế Tôn Cảnh, hơn nữa mỗi người khí tức thâm hậu, vừa thấy là biết không phải dễ trêu.
Dương Khai khẽ nhíu mày, phóng mắt nhìn tới, phát hiện bảy, tám vị Đế Tôn Cảnh này đa số hắn đều biết.
Lúc trước ở trong biển căn nguyên thấy qua Xích Quỷ, Hào Tự, Vô Thường, còn có người hình thể mập mạp to mọng kia đương nhiên ở trong nhóm, còn dư lại mấy người Dương Khai tuy rằng không nhận ra, nhưng không thể nghi ngờ cũng đều là đệ tử tinh anh của các đại tông môn ở Tinh Giới, chiếm được cơ duyên trong Toái Tinh Hải này mới tấn thăng thành Đế Tôn.
Mấy người này hội tụ một chỗ, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, cũng đã có lực uy hiếp mười phần, bởi vì bọn họ là Đế Tôn Cảnh!
- Ngươi... Các ngươi... Ỷ mạnh hiếp yếu à! Có người tức giận kêu lên.
- Không sai! Bảo vật thuộc người có duyên! Các ngươi dựa vào cái gì bảo chúng ta chạy đi!
- Chúng ta không đi, có gan thì giết hết chúng ta đi!
- Đừng sợ bọn họ, bọn họ có mấy người, chúng ta chính là có mấy ngàn người!
- Võ giả chúng ta làm dòng nước xiết chảy vào, tuyệt không thối lui!
Từng tiếng thét to liên tiếp, hiển nhiên các võ giả kia cũng không muốn cứ như vậy lui đi, mặc dù là đối mặt với bảy tám vị Đế Tôn Cảnh, cũng phải ở lại chỗ này, nhìn xem mình có cơ hội chiếm được nhẫn không gian của hài cốt kia hay không?!.
Nếu thật hữu duyên chiếm được nhẫn không gian kia, thì rất có khả năng thoáng một cái xoay người, từ đó về sau thẳng hướng trời cao... cơ duyên như vậy cũng không thấy nhiều, tuyệt đối có giá trị đáng để mạo hiểm đánh cuộc một keo.
- Nếu không lui, thì chết đi! Hào Tự bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng, phất tay một cái, bên ngoài thân lập tức tràn ra màn hơi đen, kèm theo hàng loạt tiếng gào khóc thảm thiết khiến người ta run sợ trong lòng, từng luồng hơi đen giống như vật còn sống từ trong cơ thể hắn bắn ra.
Những luồng hơi đen đó vừa rời thân thể hắn, liền hóa thành những bộ mặt dữ tợn như lệ quỷ, giương nanh múa vuốt phóng tới cắn võ giả ở bốn phía.
Rất nhiều võ giả cũng không phải kẻ yếu, có thể đi vào Toái Tinh Hải, tối thiểu cũng là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lại trải qua ba năm lịch lãm gần đây, mỗi người đều có tiến bộ mười phần.
Cho nên vừa thấy Hào Tự động thủ, tự nhiên không muốn ngồi chờ chết, đều rối rít phản kháng.
Trong lúc nhất thời bí bảo bí thuật phát sáng rực rỡ.
Nhưng lại vô cùng quỷ dị, tất cả công kích kia đa số đều không có hiệu quả đối với lệ quỷ, chỉ có số ít mấy người bằng vào tu vi kinh người và nội tình thâm hậu ngăn lại luồng hơi đen kia, còn những người khác vừa đối mặt liền bị hơi đen kia xâm nhập cơ thể, chỉ trong thời gian nháy mắt liền nổi lên điên điên khùng khùng, hai mắt trợn tròn, la to không dứt, dường như nhìn thấy một màn gì vô cùng đáng sợ.
Qua thời gian không lâu, những võ giả này đồng loạt ngửa mặt ngã xuống, thất khiếu chảy máu, đứt hơi bỏ mình.
Hào Tự vừa ra tay, liền trực tiếp lấy tánh mạng hơn trăm người, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn dường như chỉ là thử dùng một chút, còn chưa sử dụng bao nhiêu lực lượng.
Mọi người đều hoảng sợ.
Nếu là người khác ra tay, bọn họ còn dám la mắng vài tiếng, thừa cơ thúc động người khác phản kích, nhưng Hào Tự là người nào, hắn chính là con của U Hồn Đại Đế. Mắng hắn trước mặt của hắn, đó không phải là mắng U Hồn Đại Đế sao, ai dám làm như thế? Đừng nói chi là phản kích!
Trong lúc nhất thời, tất cả võ giả đều sợ hãi liên tục lui ra sau.
Bên kia Lương Khâu hừ lạnh nói: - Cho các ngươi cơ hội các ngươi không đi, thế nào cũng phải bị chút đau khổ mới chịu... Đúng là một đám rác rưởi ngu ngốc!
Rất nhiều võ giả bị mắng sắc mặt khó coi, trong lòng trào lên một bụng tức giận, nhưng cũng không dám phản bác cái gì.
Hào Tự này vừa ra tay, liền bức mọi người thối lui ra sau mấy chục trượng, chỉ còn một số ít người lưu lại ở bốn phía hắc động.
Xích Quỷ một đầu tóc dài màu lửa đỏ, có vẻ không kềm chế được cười hắc hắc, nói: - Còn có một số tên không có mắt lưu lại, đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hay sao?
Lương Khâu hừ lạnh nói: - Dám lưu lại, tự nhiên là cho rằng mình có bản lãnh, đã có bản lãnh, thì bị lão tử giết cũng chẳng trách người khác!
Khi nói chuyện, đôi mắt hắn như mắt chim ưng quét nhìn bốn phía, với bộ dáng không có hảo ý, dường như là muốn tìm người để giết gà dọa khỉ.
Nhìn một hồi, hắn hơi ngạc nhiên, nói: - Má nó, quả nhiên đều là một số người có bản lĩnh mà!
Hắn buồn bực phát hiện võ giả lưu lại nơi này, trên cơ bản đều là Đế Tôn Cảnh, hoặc là có Đế Tôn Cảnh bảo vệ. Hắn tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng cũng không muốn tùy tiện xảy ra xung đột với Đế Tôn Cảnh, dù sao hắn hiện tại cảnh giới còn chưa củng cố, hơi chút bị thương gì đó, làm không tốt cảnh giới sẽ bị rơi xuống.
Dương Khai cũng nhân cơ hội nhìn lướt qua, rất nhanh, trong mắt hắn sáng ngời, nhìn về một hướng.
Bởi vì ở bên kia hắn lại nhìn thấy Hạ Sanh của Thanh Dương Thần Điện!
Hơn một tháng trước, hắn vừa tới biển căn nguyên đã gặp Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu, từ trong miệng bọn họ Dương Khai biết Hạ Sanh đang tấn thăng Đế Tôn Cảnh, chỉ là không biết tấn thăng ở chỗ nào.
Thời khắc này không ngờ nhìn thấy Hạ Sanh, hơn nữa một thân hắn khí tức nồng đậm tăng cao, rõ ràng đã đột phá đến Đế Tôn Cảnh.
Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu thì đứng ở bên cạnh Hạ Sanh.
Trước đó vì có nhiều người, Dương Khai không có phát hiện bọn họ, giờ này đa số người đều thối lui ra sau, đám người Hạ Sanh liền có vẻ vô cùng chói mắt.
Dường như nhận ra ánh mắt của Dương Khai, ba người Hạ Sanh cũng nhìn lại hướng bên này, ánh mắt nhìn nhau, Hạ Sanh toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Mộ Dung Hiểu Hiểu, Tiêu Bạch Y cũng khẽ gật gật đầu về phía Dương Khai, bất quá dưới loại cục diện này, mọi người cũng không tiện tùy tiện chào hỏi.
Nam Vực bên này, trong võ giả ở lại trừ ba người Thanh Dương Thần Điện, đương nhiên còn có Tiêu Thần và Lam Huân công chúa.
Tiêu Thần giờ này cũng là một Đế Tôn Cảnh, hơn nữa Lam Huân công chúa thân phận không tầm thường, hai người vốn cũng không sợ đám người Hào Tự kia.
Dương Khai lại không nhìn thấy Trang Bất Phàm của Vô Hoa Điện và La Nguyên của Bát Phương Môn!
Hai người này đều là tinh anh trong tinh anh của Nam Vực, trước đây trong Tứ Quý Chi Địa biểu hiện phi phàm, cũng không biết vì cái gì bọn họ không tới biển căn nguyên. Bất quá với tư chất của họ, mặc dù không tới biển căn nguyên, tương lai thành tựu cũng không quá thấp, nhất là La Nguyên, Bát Phương Môn ở Nam Vực chỉ là một tông môn nhỏ không có nhiều người biết đến, thậm chí có chỗ không bằng so với Thiên Diệp Tông kia. Thế nhưng La Nguyên xuất thân từ tông môn nhỏ này lại là tư chất nghịch thiên, năm đó ở trong Tứ Quý Chi Địa là người có thể đánh cân sức ngang tài với Vô Thường.
Giờ này Vô Thường đã là Đế Tôn, La Nguyên có lẽ cũng không chịu kém thua.
Những người khác lưu lại cũng không nhiều, hoặc là lẻ loi một mình, hoặc là kết bạn hai ba người, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người mà thôi. Trừ Nam Vực, những người khác Dương Khai cũng không nhận ra, Tử Vũ của Băng Tâm Cốc ở Bắc Vực, Lam Hòa của Thiên Lang Cốc ở Đông Vực, Dương Khai cũng không có phát hiện.
- Dương đại ca, Dương đại ca! Ngay lúc Dương Khai đang dò xét bốn phía, bỗng nhiên Mạc Tiểu Thất chọc chọc Dương Khai, thấp giọng nói: - Nhìn kìa, lão lừa đảo kìa!
- Cái gì? Dương Khai ngạc nhiên nhìn lại bên kia theo hướng tay nàng chỉ, ngay sau đó, con ngươi trợn to, kinh ngạc nhìn chằm chằm một người bên kia, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: - Này... này ta hoa mắt ư?
Khi nói chuyện, hắn dùng sức giụi giụi mắt.
- Dương đại ca, không lẽ huynh không nhớ lão lừa đảo này ư? Mạc Tiểu Thất thấy hắn có phản ứng kỳ quái, không khỏi thấp giọng hỏi.
- Nhớ... dĩ nhiên là nhớ! Dương Khai vội vàng gật đầu, hơi thất thần nói:
- Chỉ là... lão sao có thể ở chỗ này!
Hắn ở trong Toái Tinh Hải này chiếm được chỗ tốt đã đủ nhiều rồi, nhưng khi nghe nói hài cốt này có thể là Phệ Thiên Đại Đế, hắn vẫn không tránh khỏi nổi lên một chút lòng tham.
Ngay cả hắn đều như vậy, đừng nói chi là võ giả khác.
Chính chiếc nhẫn không gian đeo trên ngón tay hài cốt kia, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Tất cả đám rác rưởi đều cút ngay cho ta! Bỗng nhiên nổi lên tiếng gầm thét, ngay sau đó một cây trường thương xuất thế ngang trời, xuyên qua hư không, đâm thẳng tới hướng đám đông người dày đặc kia.
Thương ý đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kia bao phủ một mảnh phạm vi lớn, tất cả võ giả nhận ra thương ý này đều biến sắc mặt, rối rít tránh lui.
"Rầm rầm rầm..."
Trường thương lướt tới, ở một bên hắc động kia đánh ra một khoảnh đất trống rất rộng rãi.
Phần lớn võ giả thấy thời cơ bất ổn, đều đã chạy ra thật xa, nhưng vẫn còn có số ít mấy người phản ứng tương đối chậm, bị trường thương kia quét lấy ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không có truyền ra liền nổ tung thành một đoàn sương máu.
Dương Khai sắc mặt hơi trầm xuống, phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy bên kia một người cầm thương mà đứng, uy phong lẫm lẫm không ai bì nổi, người này thân hình anh vĩ, bên ngoài thân quanh quẩn dao động đế ý vô cùng rõ ràng.
- Là tên này!
Dương Khai lập tức nhận ra người này, đúng là thanh niên trang phục bó sát người dùng thương lần trước hắn gặp ở chỗ sâu trong biển căn nguyên.
- Lương Khâu! Tên khốn ngươi phát bệnh thần kinh gì vậy?!
- Con bà ngươi!
- Ngươi dám giết sư đệ ta, ta liều mạng với ngươi!
Các võ giả bị tránh lui kia, nhìn thanh niên trang phục bó sát người này tức miệng mắng to, có nhận được người này liền hô lên tên của hắn, cũng có người mở miệng kêu gào muốn vì sư đệ của mình báo thù rửa hận, nhưng cũng chỉ là kêu to ngoài miệng mà thôi, căn bản không dám tiến lên.
Tu vi của đối phương Đế Tôn Cảnh bày ra đó, đi lên không phải là tìm chết sao?
Lương Khâu hừ lạnh một tiếng, vác cây trường thương kia trên vai, cuồng ngạo nói: - Làm sao? Không phục à? Ai không phục thì lăn qua đây, lão tử đánh tới khi hắn phục tùng!
Hắn nói khí thế mười phần, đảo mắt nhìn lướt qua, tất cả võ giả đang nhìn thẳng vào hắn cũng không khỏi né ánh mắt qua một bên. Lúc này Lương Khâu mới phun một bãi nước miếng, khinh thường nói: - Một đám rác rưởi, cũng dám mơ ước bảo vật của Đại Đế! Thật không biết cái chết gọi là gì! Không muốn chết ở đó thì mau mau cút đi!
- Lương Khâu ngươi không nên quá ngông cuồng, dù là Bách Man Sơn ngươi có thể xưng vương xưng bá ở Tây Vực, đến Toái Tinh Hải này ngươi còn dám lớn lối như vậy, thật coi mọi người thiên hạ này đều sợ các ngươi hay sao!
Một tiếng quát chói tai từ nơi nào đó trong đám người truyền đến, mơ hồ không chừng, cũng không biết là người nào đang âm thầm châm ngòi ly gián. Bất quá người này hiển nhiên là kiêng kỵ thực lực của Lương Khâu và Bách Man Sơn phía sau hắn, cho nên không dám ngay mặt trách cứ, miễn cho bị Lương Khâu tính sổ về sau.
Lương Khâu nhẹ nhàng mà cười lạnh nói: - Trong Toái Tinh Hải, quần anh tụ tập, chỉ riêng một Bách Man Sơn ta đương nhiên không thể là địch cùng cả Tinh Vực, nhưng... Hắn nhướn mày, hừ một tiếng nói: - Nếu cộng thêm những người bạn này thì sao?
Dư âm rơi xuống, "xoạt xoạt..." bảy tám người từ các phương hướng bay vọt ra, đồng loạt đi tới bên cạnh Lương Khâu.
"Tê..." vang lên một tràng tiếng hít hơi lạnh, mọi người đều không tự chủ lui ra sau mấy bước, sắc mặt hoảng sợ.
Bởi vì bảy tám người đứng ra này, tất cả đều là Đế Tôn Cảnh, hơn nữa mỗi người khí tức thâm hậu, vừa thấy là biết không phải dễ trêu.
Dương Khai khẽ nhíu mày, phóng mắt nhìn tới, phát hiện bảy, tám vị Đế Tôn Cảnh này đa số hắn đều biết.
Lúc trước ở trong biển căn nguyên thấy qua Xích Quỷ, Hào Tự, Vô Thường, còn có người hình thể mập mạp to mọng kia đương nhiên ở trong nhóm, còn dư lại mấy người Dương Khai tuy rằng không nhận ra, nhưng không thể nghi ngờ cũng đều là đệ tử tinh anh của các đại tông môn ở Tinh Giới, chiếm được cơ duyên trong Toái Tinh Hải này mới tấn thăng thành Đế Tôn.
Mấy người này hội tụ một chỗ, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, cũng đã có lực uy hiếp mười phần, bởi vì bọn họ là Đế Tôn Cảnh!
- Ngươi... Các ngươi... Ỷ mạnh hiếp yếu à! Có người tức giận kêu lên.
- Không sai! Bảo vật thuộc người có duyên! Các ngươi dựa vào cái gì bảo chúng ta chạy đi!
- Chúng ta không đi, có gan thì giết hết chúng ta đi!
- Đừng sợ bọn họ, bọn họ có mấy người, chúng ta chính là có mấy ngàn người!
- Võ giả chúng ta làm dòng nước xiết chảy vào, tuyệt không thối lui!
Từng tiếng thét to liên tiếp, hiển nhiên các võ giả kia cũng không muốn cứ như vậy lui đi, mặc dù là đối mặt với bảy tám vị Đế Tôn Cảnh, cũng phải ở lại chỗ này, nhìn xem mình có cơ hội chiếm được nhẫn không gian của hài cốt kia hay không?!.
Nếu thật hữu duyên chiếm được nhẫn không gian kia, thì rất có khả năng thoáng một cái xoay người, từ đó về sau thẳng hướng trời cao... cơ duyên như vậy cũng không thấy nhiều, tuyệt đối có giá trị đáng để mạo hiểm đánh cuộc một keo.
- Nếu không lui, thì chết đi! Hào Tự bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng, phất tay một cái, bên ngoài thân lập tức tràn ra màn hơi đen, kèm theo hàng loạt tiếng gào khóc thảm thiết khiến người ta run sợ trong lòng, từng luồng hơi đen giống như vật còn sống từ trong cơ thể hắn bắn ra.
Những luồng hơi đen đó vừa rời thân thể hắn, liền hóa thành những bộ mặt dữ tợn như lệ quỷ, giương nanh múa vuốt phóng tới cắn võ giả ở bốn phía.
Rất nhiều võ giả cũng không phải kẻ yếu, có thể đi vào Toái Tinh Hải, tối thiểu cũng là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lại trải qua ba năm lịch lãm gần đây, mỗi người đều có tiến bộ mười phần.
Cho nên vừa thấy Hào Tự động thủ, tự nhiên không muốn ngồi chờ chết, đều rối rít phản kháng.
Trong lúc nhất thời bí bảo bí thuật phát sáng rực rỡ.
Nhưng lại vô cùng quỷ dị, tất cả công kích kia đa số đều không có hiệu quả đối với lệ quỷ, chỉ có số ít mấy người bằng vào tu vi kinh người và nội tình thâm hậu ngăn lại luồng hơi đen kia, còn những người khác vừa đối mặt liền bị hơi đen kia xâm nhập cơ thể, chỉ trong thời gian nháy mắt liền nổi lên điên điên khùng khùng, hai mắt trợn tròn, la to không dứt, dường như nhìn thấy một màn gì vô cùng đáng sợ.
Qua thời gian không lâu, những võ giả này đồng loạt ngửa mặt ngã xuống, thất khiếu chảy máu, đứt hơi bỏ mình.
Hào Tự vừa ra tay, liền trực tiếp lấy tánh mạng hơn trăm người, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn dường như chỉ là thử dùng một chút, còn chưa sử dụng bao nhiêu lực lượng.
Mọi người đều hoảng sợ.
Nếu là người khác ra tay, bọn họ còn dám la mắng vài tiếng, thừa cơ thúc động người khác phản kích, nhưng Hào Tự là người nào, hắn chính là con của U Hồn Đại Đế. Mắng hắn trước mặt của hắn, đó không phải là mắng U Hồn Đại Đế sao, ai dám làm như thế? Đừng nói chi là phản kích!
Trong lúc nhất thời, tất cả võ giả đều sợ hãi liên tục lui ra sau.
Bên kia Lương Khâu hừ lạnh nói: - Cho các ngươi cơ hội các ngươi không đi, thế nào cũng phải bị chút đau khổ mới chịu... Đúng là một đám rác rưởi ngu ngốc!
Rất nhiều võ giả bị mắng sắc mặt khó coi, trong lòng trào lên một bụng tức giận, nhưng cũng không dám phản bác cái gì.
Hào Tự này vừa ra tay, liền bức mọi người thối lui ra sau mấy chục trượng, chỉ còn một số ít người lưu lại ở bốn phía hắc động.
Xích Quỷ một đầu tóc dài màu lửa đỏ, có vẻ không kềm chế được cười hắc hắc, nói: - Còn có một số tên không có mắt lưu lại, đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hay sao?
Lương Khâu hừ lạnh nói: - Dám lưu lại, tự nhiên là cho rằng mình có bản lãnh, đã có bản lãnh, thì bị lão tử giết cũng chẳng trách người khác!
Khi nói chuyện, đôi mắt hắn như mắt chim ưng quét nhìn bốn phía, với bộ dáng không có hảo ý, dường như là muốn tìm người để giết gà dọa khỉ.
Nhìn một hồi, hắn hơi ngạc nhiên, nói: - Má nó, quả nhiên đều là một số người có bản lĩnh mà!
Hắn buồn bực phát hiện võ giả lưu lại nơi này, trên cơ bản đều là Đế Tôn Cảnh, hoặc là có Đế Tôn Cảnh bảo vệ. Hắn tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng cũng không muốn tùy tiện xảy ra xung đột với Đế Tôn Cảnh, dù sao hắn hiện tại cảnh giới còn chưa củng cố, hơi chút bị thương gì đó, làm không tốt cảnh giới sẽ bị rơi xuống.
Dương Khai cũng nhân cơ hội nhìn lướt qua, rất nhanh, trong mắt hắn sáng ngời, nhìn về một hướng.
Bởi vì ở bên kia hắn lại nhìn thấy Hạ Sanh của Thanh Dương Thần Điện!
Hơn một tháng trước, hắn vừa tới biển căn nguyên đã gặp Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu, từ trong miệng bọn họ Dương Khai biết Hạ Sanh đang tấn thăng Đế Tôn Cảnh, chỉ là không biết tấn thăng ở chỗ nào.
Thời khắc này không ngờ nhìn thấy Hạ Sanh, hơn nữa một thân hắn khí tức nồng đậm tăng cao, rõ ràng đã đột phá đến Đế Tôn Cảnh.
Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu thì đứng ở bên cạnh Hạ Sanh.
Trước đó vì có nhiều người, Dương Khai không có phát hiện bọn họ, giờ này đa số người đều thối lui ra sau, đám người Hạ Sanh liền có vẻ vô cùng chói mắt.
Dường như nhận ra ánh mắt của Dương Khai, ba người Hạ Sanh cũng nhìn lại hướng bên này, ánh mắt nhìn nhau, Hạ Sanh toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Mộ Dung Hiểu Hiểu, Tiêu Bạch Y cũng khẽ gật gật đầu về phía Dương Khai, bất quá dưới loại cục diện này, mọi người cũng không tiện tùy tiện chào hỏi.
Nam Vực bên này, trong võ giả ở lại trừ ba người Thanh Dương Thần Điện, đương nhiên còn có Tiêu Thần và Lam Huân công chúa.
Tiêu Thần giờ này cũng là một Đế Tôn Cảnh, hơn nữa Lam Huân công chúa thân phận không tầm thường, hai người vốn cũng không sợ đám người Hào Tự kia.
Dương Khai lại không nhìn thấy Trang Bất Phàm của Vô Hoa Điện và La Nguyên của Bát Phương Môn!
Hai người này đều là tinh anh trong tinh anh của Nam Vực, trước đây trong Tứ Quý Chi Địa biểu hiện phi phàm, cũng không biết vì cái gì bọn họ không tới biển căn nguyên. Bất quá với tư chất của họ, mặc dù không tới biển căn nguyên, tương lai thành tựu cũng không quá thấp, nhất là La Nguyên, Bát Phương Môn ở Nam Vực chỉ là một tông môn nhỏ không có nhiều người biết đến, thậm chí có chỗ không bằng so với Thiên Diệp Tông kia. Thế nhưng La Nguyên xuất thân từ tông môn nhỏ này lại là tư chất nghịch thiên, năm đó ở trong Tứ Quý Chi Địa là người có thể đánh cân sức ngang tài với Vô Thường.
Giờ này Vô Thường đã là Đế Tôn, La Nguyên có lẽ cũng không chịu kém thua.
Những người khác lưu lại cũng không nhiều, hoặc là lẻ loi một mình, hoặc là kết bạn hai ba người, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người mà thôi. Trừ Nam Vực, những người khác Dương Khai cũng không nhận ra, Tử Vũ của Băng Tâm Cốc ở Bắc Vực, Lam Hòa của Thiên Lang Cốc ở Đông Vực, Dương Khai cũng không có phát hiện.
- Dương đại ca, Dương đại ca! Ngay lúc Dương Khai đang dò xét bốn phía, bỗng nhiên Mạc Tiểu Thất chọc chọc Dương Khai, thấp giọng nói: - Nhìn kìa, lão lừa đảo kìa!
- Cái gì? Dương Khai ngạc nhiên nhìn lại bên kia theo hướng tay nàng chỉ, ngay sau đó, con ngươi trợn to, kinh ngạc nhìn chằm chằm một người bên kia, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: - Này... này ta hoa mắt ư?
Khi nói chuyện, hắn dùng sức giụi giụi mắt.
- Dương đại ca, không lẽ huynh không nhớ lão lừa đảo này ư? Mạc Tiểu Thất thấy hắn có phản ứng kỳ quái, không khỏi thấp giọng hỏi.
- Nhớ... dĩ nhiên là nhớ! Dương Khai vội vàng gật đầu, hơi thất thần nói:
- Chỉ là... lão sao có thể ở chỗ này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.