Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1699: Mất tích ly kỳ

Mạc Mặc

30/11/2019

Tuy rằng sự xuất hiện của Dương Khai làm Thương Ngao có chút để ý, nhưng hắn không để trong lòng.

Hải tộc là một chủng tộc để mắt cao hơn đỉnh đầu, trước giờ bọn họ luôn cho rằng mình là sinh linh cao quý nhất trong biển rộng, những chủng tộc khác đều phải cúi đầu xưng thần với Hải tộc, nhất là Nhân tộc có số lượng khổng lồ.

Bọn họ có tư cách kiêu ngạo như vậy, mỗi người Hải tộc từ khi ra đời đều tinh thông công pháp và võ kỹ thủy hệ, không như Nhân tộc, rất nhiều người cả đời chưa từng tu luyện, không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, vĩnh viễn chỉ là người bình thường.

Lần đầu tiên Dương Khai lĩnh giáo sự cao ngạo của Hải tộc!

Nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh Thương Ngao nhìn xuống dưới, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: - Bàng đảo chủ, chúng ta không phải lần tiên gặp mặt, mọi người đều hiểu rõ nhau, thiếp cũng nói thẳng ra là như vậy, Hải Thần Cung ta có một nhân vật trọng yếu mất tích ở phụ cận Hà Quang Đảo, chúng ta có lý do hoài nghi người Hải Điện đã bắt mất nhân vật đó, xin Bàng đảo chủ giao người ra.

Tuy rằng nữ tử cố giữ ngữ khí vững vàng, nhưng sắc mặt của nàng lơ đãng bộc lộ sự lo lắng.

Bàng Chấn nhận ra nữ tử Hải tộc này, nhíu mày nói: - Nhân vật trọng yếu của Hải tộc các ngươi? Là vị nào?

Hắn rất tò mò thân phận của người mất tích, mơ hồ cảm thấy địa vị của người đó trong Hải tộc tuyệt đối không thấp, có thể là thành viên Vương tộc! Nếu không Thương Ngao và nữ tử này sẽ không xuất thủ cùng nhau, hơn nữa còn hung hăng như vậy.

Bất kể thế nào, hắn phải tìm hiểu rõ ràng.

Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, dùng âm thanh dễ nghe nói: - Xin lỗi, thiếp không thể nói cho ngươi biết người đó là ai.

Bàng Chấn cười lạnh: - Thiên Mạch thống lĩnh, ngươi không đùa chứ? Chỉ bằng một lý do như vậy mà Hải Thần Cung phái ra nhiều Phản Hư Cảnh như vậy tới làm khó Hà Quang Đảo, ngươi nghĩ là Hải Điện dễ bị khi dễ như vậy?

Nữ tử tên Thiên Mạch nhíu mày, chần chờ chốc lát nói: - Cái này không phải suy đoán của thiếp, vị đại nhân kia xác thật là mất tích ở phụ cận Hà Quang Đảo, bằng không chúng ta cũng cũng không chạy tới đây.

Bàng Chấn híp mắt.

Thiên Mạch là một trong tám Đại thống lĩnh của Hải Thần Cung, ngang hàng với Thương Ngao, địa vị cao quý, trong Hải tộc không có mấy người có địa vị cao hơn nàng, nhưng nàng còn xưng hô người mất tích kia là đại nhân.

Chẳng lẽ thật sự là thành viên Vương tộc Hải Thần Cung mất tích? Đây không phải chuyện nhỏ! Bàng Chấn lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu như chỉ là một tên Hải tộc không ai biết tới, hắn còn có thể thoái thác, dù sao mình cũng quả thật chưa thấy qua, nhưng nếu là thành viên Vương tộc thì không thể như vậy.

Một khi xử lý không tốt, tuyệt đối sẽ dẫn tới đại chiến giữa Hải Điện và Hải Thần Cung! Kết cục không ai muốn thấy.

Ngưng thần trầm tư thật lâu, Bàng Chấn mới nghiêm nghị nói: - Gần đây Hà Quang Đảo ta không phát hiện người nào của Hải tộc, có lẽ Thiên Mạch thống lĩnh nhầm lẫn rồi...

Thiên Mạch cắt ngang lời của hắn: - Nếu Bàng đảo chủ cho phép, thiếp muốn tìm kiếm khắp Hà Quang Đảo một chút, không biết có được hay khổng?

- Chỉ là tìm kiếm?

Bàng Chấn nhìn nàng, yêu cầu này với cục diện trước mắt không coi là quá đáng, nếu là trường hợp khác chắc chắc Bàng Chấn sẽ không đáp ứng, nhưng nếu liên lụy đến thành viên Vương tộc, nếu không đáp ứng rất có thể sẽ kích động Thương Ngao, sẽ dẫn tới đại chiến.

Cho nên Bàng Chấn phải hợp thời nhượng bộ một chút.

- Chỉ là tìm kiếm! Thiên Mạch bảo đảm. - Thiếp rất quen thuộc với vị đại nhân kia, nếu quả thật nàng ở trên Hà Quang Đảo, thiếp nhất định có thể cảm ứng được, vô luận có người giấu nàng đi hay không!

Vừa dứt lời, ánh mắt của Thiên Mạch trở nên bén nhọn, như đao như kiếm.

Có thể tưởng tượng nếu mọi chuyện đúng như nàng đoán, hôm nay Hà Quang Đảo nhất định sẽ máu chảy thành sông.

Bàng Chấn chần chờ, đối phương nói thế, hắn không dám khẳng định phán đoán của mình, mặc dù hắn là đảo chủ, nhưng trên Hà Quang Đảo có nhiều đệ tử Hải Điện sinh sống như vậy, vạn nhất có người lén mang về một Hải tộc...



- Được, ta đáp ứng!

Bàng Chấn trầm giọng nói, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, Bàng Chấn chỉ có thể hy vọng Hải tộc đoán sai.

- Đa tạ. Thiên Mạch gật đầu ra hiệu, ngay sau đó thả thần niệm ra, quét khắp Hà Quang Đảo.

Mọi người đều lẳng lặng chờ, mấy trăm cường giả đứng trên bờ biển im lặng như tờ, ngay cả hít thở cũng kiềm lại, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Thương Ngao lo lắng như bị táo bón, vết sẹo trên mặt càng thêm đáng sợ, lúc thì nhìn Thiên Mạch, lúc thì nhìn Bàng Chấn, mắt trợn trừng.

Một lúc sau, Thiên Mạch mới mở mắt.

Bàng Chấn nghiêm mặt, nhìn nàng chằm chằm.

- Thế nào? Thương Ngao vội vàng hỏi.

Thiên Mạch lộ vẻ thất vọng, nhìn Thương Ngao, chậm rãi lắc đầu: - Không có ở đây!

- Không có khả năng! Thương Ngao hét to. - Nàng mất tích ở phụ cận Hà Quang Đảo, sao lại không ở đây! Nhất định là sai chỗ nào rồi... Đúng rồi, chẳng lẽ đã bị bọn họ chuyển đi? Hà Quang Đảo có pháp trận không gian có thể đi tới các đảo khác của Hải Điện...

- Thương Ngao, muốn chiến thì chiến, đừng có ồn ào! Bàng Chấn gầm lên, lần này tức giận rồi.

Thương Ngao vốn đang căm tức, lời này của Bàng Chấn như giọt nước làm tràn ly, hắn trừng mắt, lực lượng trong cơ thể cuồn cuộn vận chuyển.

Thiên Mạch bước lên trước mặt hắn nói: - Bàng đảo chủ, lần này là người của thiếp sơ suất, làm phiền quý đảo rồi, ngày sau thiếp nhất định sẽ tới xin lỗi.

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Bàng Chấn dễ chịu hơn nhiều.

Hải tộc vẫn luôn xem thường Nhân tộc, Thiên Mạch có thể nói ra những lời này, có thể thấy nàng đang thật sự lo lắng, không cao ngạo nữa, về phần sau này nàng có tới xin lỗi thật hay không không quan trọng.

Bàng Chấn cũng là người thông minh, hiểu rõ điều đó, nhẹ nhàng gật đầu nói: - Nếu thế, thứ cho Bàng mỗ không tiễn, chư vị đi mạnh giỏi!

Đám người Hải tộc không nói một lời, nhanh chóng rời đi, chỉ có Thương Ngao trước khi đi không cam lòng nhìn Bàng Chấn, dường như hận không thể phát tiết cơn tức trong lòng.

Chờ đến khi Hải tộc lui ra ngoài ngàn dặm, Bàng Chấn mới thở phào.

Cao tầng Hà Quang Đảo cũng nhìn nhau, không ngừng cười khổ, lưng toát mồ hôi lạnh.

Chớ nhìn vừa rồi bọn họ có thái độ cường ngạnh, một bước cũng không nhường, thật ra ai cũng tim đập thình thịch, với lực lượng Hà Quang Đảo hôm nay, muốn ngăn cản hai vị thống lĩnh Hải tộc dẫn theo tinh anh sợ là không dễ.

Cũng may cuối cùng cũng giải quyết tốt đẹp, không phát sinh chiến đấu.

- Đảo chủ, rốt cuộc người nào của Hải tộc mất tích? Không ngờ lại làm Thương Ngao và Thiên Mạch khẩn trương như vậy.

Có người lên tiếng hỏi.

Bàng Chấn nháy mắt ra dấu, không trả lời ngay, mà cười tủm tỉm nhìn Dương Khai nói: - Dương tông chủ, để ngươi chê cười rồi, Bàng mỗ vừa rồi nhận được tin tức, ba ngày sau người của tổng điện sẽ tới Hà Quang Đảo, xin Dương tông chủ thứ lỗi ở trên Hà Quang Đảo thêm mấy ngày.



Dương Khai mỉm cười: - Thịnh tình của Bàng đảo chủ, Dương mỗ không thể không theo, bất quá dường như quý điện không cảm thấy hứng thú với đề nghị của Dương mỗ a.

Bàng Chấn há mồm, không biết nên giải thích như thế nào.

Từ góc độ của hắn, quả thật Hải Điện có chút sơ suất, cho nên chỉ có thể ngượng ngùng cười.

Cũng may Dương Khai không có ý làm khó hắn, nói xong liền cáo từ rời đi, về chỗ Bàng Chấn đã an bài cho hắn.

Hải Điện không nóng lòng với đề nghị của mình, Dương Khai cũng không đi cầu bọn họ, mà đem tâm tư vào người Hải tộc.

Bàng Chấn cũng nói, Hải tộc có ưu thế thiên nhiên, có thể khai thác nhiều tài nguyên tu luyện hơn so với Hải Điện, nếu như có thể hợp tác với Hải tộc, nhất định tốt hơn so với Hải Điện.

Chỉ có điều... muốn cùng Hải tộc hợp tác, khó khăn quá lớn.

Trừ phi trực tiếp dùng võ lực hàng phục, nếu không hầu như không có khả năng thành công.

Đêm khuya, Dương Khai mở mắt, nhìn về một hướng, vừa rồi hắn nhận ra Bàng Chấn và vài cường giả Hà Quang Đảo rời khỏi đảo, không biết đi đâu.

Hắn đoán hẳn là đi tìm nhân vật trọng yếu của Hải tộc bị mất tích!

Có thể làm Thương Ngao và Thiên Mạch xem trọng như vậy, địa vị người này chắc chắn không thấp, nếu như Bàng Chấn có thể tìm ra, chắc chắn là có công lớn, đến lúc đó bất kể là ra điều kiện hay trao đổi vật tư với Hải Thần Cung đều có thể.

Dưới cảm nhận của hắn, những cường giả Hải tộc cũng không đi xa Hà Quang Đảo, còn ở trong phương viên 30 ngàn dặm.

Dường như bọn họ nhận định tộc nhân của mình mất tích ở phụ cận Hà Quang Đảo, cho nên chỉ tìm trong khu vực này.

Dương Khai thú vị quan sát, âm thầm phỏng đoán nếu hai bên gặp nhau sẽ có cảnh tượng gì.

Bất quá đây chỉ là dư thừa, vô luận là võ giả Hà Quang Đảo hay võ giả Hải tộc đều cố gắng tránh xa đối phương, không đụng mặt nhau.

Bỗng nhiên, một đạo khí tức đột nhiên biến mất khỏi cảm giác của Dương Khai.

Hắn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, lại có một đạo biến mất, ngay sau đó, đạo thứ ba, đạo thứ tư...

Ngắn ngủi một lát sau đã có mười mấy sinh linh khí tức biến mất quỷ dị.

Đây không phải là biến mất khi tử vong, mà là triệt để mất tích!

Dương Khai lộ vẻ ngạc nhiên.

Hắn là Tinh Chủ của U Ám Tinh, có thể nói chỉ cần hắn nguyện ý, có thể giám sát bất cứ điều gì.

Nhưng hắn hoàn toàn không phát hiện những sinh linh kia biến mất như thế nào.

Bọn họ cứ vô duyên vô cớ biến mất.

Thậm chí ngay cả đồng bạn của bọn họ cũng không phát hiện.

Lúc mới bắt đầu, chỉ có người của Hải tộc biến mất, ngay sau đó, cường giả Hà Quang Đảo cũng mất tích, chờ đến khi những người còn lại phát hiện thì đã muộn, cường giả hai tộc có một hai trăm người chỉ còn lại mấy người, sau đó họ cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook