Chương 602: Mùi quen thuộc.
Mạc Mặc
12/07/2016
Tình trạng hiện tại của Phiến Khinh La không phải là trúng độc, chỉ là
vấn đề về đặc thù thể chất, Vạn Dược Linh Nhũ chắc chắn không có tác
dụng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Khai đành bước ra khỏi Phượng Hoàn Lâu.
Đi kiểm tra Phiến Khinh La, tuy tạm thời sinh mạng không có gì đáng ngại, nhưng bị Dương Khai phong tỏa chân nguyên, Phiến Khinh La tạm thời cũng không tỉnh lại được, người nàng nóng bừng như que hàn. Cứ tiếp tục thế này, e rằng không bao lâu nữa, Yêu Mị nữ vương cũng sẽ chết.
Dù nàng có là Siêu Phàm Cảnh cũng không thể ngăn cản được vận mệnh này.
Dặn Vân Lệ chăm sóc cẩn thận, Dương Khai lại đi tìm Bích Lạc, hòng do thám tình hình từ nàng.
Hành cung của Phiến Khinh La không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Phải hỏi tỳ nữ trong hành cung chỗ ở của Bích Lạc rồi Dương Khai mới cất bước đi đến.
Đến trước gian phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong cũng không có động tĩnh gì, hắn dùng thần thức thăm dò một lượt, phát hiện Bích Lạc quả thật đang ở bên trong, có điều hơi thở đều đều, hẳn là đang ngủ.
Đợi một lúc, Dương Khai mới đẩy cửa phòng ra bước vào.
Nhìn qua một lượt, Dương Khai không khỏi phì cười.
Bích Lạc đang nằm trên giường, không nhúc nhích, tấm chăn mỏng tôn lên những đường cong lả lướt của nàng, mông ưỡn cao, trông đến là quyến rũ mê người, không biết là do tự nhiên hay là do bị Dương Khai đánh sưng nữa.
Hơn nữa, dựa vào bờ vai trần lộ ra bên ngoài của nàng, đoán chừng nữ nhân này hiện giờ đang không mặc quần áo.
Dương Khai thản nhiên đi đến bên cạnh giường, tìm ghế ngồi xuống.
Dường như nhận thấy có người đến gần, Bích Lạc từ từ mở mắt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Dương Khai, nàng hoảng hốt vội vàng tóm lấy tấm chăn che người, sợ hãi nhìn Dương Khai.
- Ngươi làm gì thế?
Bích Lạc lạnh lùng chất vấn.
- Đại nhân của ngươi có kể huyện của ta và nàng cho ngươi nghe rồi phải không?
Dương Khai hỏi.
Bích Lạc nhẹ nhàng gật đầu, thấy Dương Khai cũng không có ý đồ bất chính mới nhẹ nhõm vài phần.
- Nếu ngươi biết chuyện của bọn ta, vậy chắc chắn cũng biết sự ghê gớm và âm độc của Độc quả phụ rồi.
- Biết thì sao?
Bích Lạc đưa hai tay chống cằm, tư thế hết sức thoải mái, chán nản nói:
- Ta cũng không thể thay đại nhân gánh chịu lấy một phần. Nhưng còn ngươi… Hừ, nếu như ngươi có lòng tốt… chi bằng hãy làm người của đại nhân nhà ta đi.
- Ngươi lại muốn bị đánh nữa sao?
Ánh mắt Dương Khai lạnh như băng chĩa vào mông nàng.
Bích Lạc hận tới mức nghiến răng, khiếp sợ sự táo tợn của Dương Khai, tuy trong lòng không phục cũng không dám mở miệng nói, không dám chọc giận hắn lần nữa.
- Nếu như ta làm người của nàng, ta sẽ chết.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
- Ngươi không phải không biết Phiến Khinh La lúc động tình nguy hiểm cỡ nào đâu. Ta mà ở cạnh nàng, ta cũng sẽ bị chất độc trong người nàng hại chết, ta đâu có phải đồ ngốc.
- Ngươi không phải đồ ngốc, đại nhân nhà ta mới ngốc.
Bích Lạc đột nhiên cất cao giọng:
- Đại nhân vì ngươi mà cam tâm tình nguyện để tình chủng gặm nhấm đến chết! Nếu lúc đó ngươi không tự dưng quay lại thì e rằng… e rằng…
Đang nói, nàng liền òa khóc nức nở.
Nếu Dương Khai không quay lại, Phiến Khinh La nhất định không thể cầm cự nổi đến lúc hắn xử lý xong công việc ở Trung Đô mới quay lại gặp nàng.
- Nàng có thể cố gắng đến mức đó, nói thực ra, ta rất cảm động.
Dương Khai nhẹ nhàng hít một hơi.
- Độc quả phụ trông có vẻ tuyệt tình, nhưng thật ra còn si tình hơn bất cứ nữ nhân nào.
Những lời này dường như đã cảm hóa được Bích Lạc, làm cho nàng có chút xúc động. Bích Lạc kinh ngạc nhìn Dương Khai, một lát sau mới quệt nước mắt nói:
- Nếu đại nhân nghe được những lời vừa rồi của ngươi, nhất định sẽ rất vui.
- Lần này ta tới tìm ngươi không phải là để cãi nhau. Ngươi vẫn thường ở bên cạnh Phiến Khinh La, đã bao giờ nghe nàng nói đến cách nào có thể giải trừ tình chủng trong nàng chưa?
Dương Khai trầm giọng hỏi.
Bích Lạc chậm rãi lắc đầu:
- Tình chủng đã hình thành thì không có cách giải trừ, muốn đại nhân bình yên vô sự, chỉ có cách để ngươi và đại nhân… làm chuyện đó…
Dương Khai cười khổ:
- Nói cách khác, tình thế hiện giờ, nếu nàng không chết thì ta phải chết sao?
Bích Lạc khẽ gật đầu:
- Ta muốn ngươi chết.
Dương Khai im lặng không nói gì.
Bích Lạc vẫn sụt sùi, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, mắt nàng bỗng bừng sáng, vội nói:
- Đúng rồi, đại nhân đã từng nói, hiện tại tình chủng không có cách nào để giải trừ, nhưng nếu như có thể giải trừ kịch độc trong chất lỏng cơ thể khi đại nhân động tình, thì kể cả ngươi và đại nhân... làm chuyện đó, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
- Hả?
Dương Khai nhướn mày, như nhìn thấy một tia sáng lúc rạng đông.
- Vậy nàng có nghĩ ra cách nào không?
- Đây chỉ là suy đoán của đại nhân mà thôi, đâu có phương pháp thiết thực để xử lý?
Vẻ mặt của Bích Lạc lại trở nên ảm đạm.
Dương Khai như thoáng chút suy nghĩ, dường như đã tìm thấy được điểm mấu chốt, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ được thấu suốt.
Bích Lạc nhìn chằm chằm Dương Khai, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Dương Khai chợt đứng dậy, mặt mày hớn hở, bật cười ha hả.
- Ngươi bị gì vậy?
Bích Lạc giật thót mình, giọng nói hơi bất mãn.
- Ta nghĩ ta đã có một chút đầu mối rồi.
- Là sao?
Bích Lạc cũng vui mừng lẫn bất ngờ.
- Thể chất của Phiến Khinh La kế thừa từ mẫu thân của nàng. Ta đã từng nghe nàng nói, có một đời tổ tiên nàng không cẩn thận xông vào sào huyệt của nhện mẫu và bị trúng độc, may mắn không chết. Kể từ đó, Độc quả phụ đã xuất hiện, mỗi đời chỉ sinh ra một người con gái, kế thừa thể chất Độc quả phụ. Nếu nhện mẫu là căn nguyên sinh ra thể chất này thì nói không chừng con yêu thú đấy biết điều gì đó…
Càng nói càng cảm thấy rất có khả năng, lối suy nghĩ của Dương Khai dần dần trở nên rõ ràng, hắn vuốt cằm, rất giống một trí giả, hỏi lớn:
- Bích Lạc, con nhện mẫu đó đi đâu rồi? Có chết hay không?
Từ đầu đến cuối trận chiến, hắn đều ở dưới lòng đất, mọi việc trên mặt đất cũng không rõ ràng lắm.
- Nhện mẫu có lẽ chưa chết, trận chiến ấy Thương Vân Tà Địa thương vong rất thê thảm, Lục Đại Tà Vương tử trận hết bốn người, chỉ có đại nhân nhà ta và Thiểm Điện Ảnh Vương thoát chết. Nhưng cuối cùng lúc kiểm tra các thi thể cũng không phát hiện nhện mẫu. Ta nghĩ, có lẽ nó đã chạy thoát rồi.
- Chạy thoát là tốt rồi!
Dương Khai mừng rỡ.
- Tìm được nó thì có lẽ sẽ có cách.
- Nhưng ngươi có biết nó ở đâu đâu?
Bích Lạc hỏi.
- Đương nhiên ta biết.
Dương Khai cười tự tin.
Lúc trước hắn đi cùng Phiến Khinh La, xui xẻo lại lạc vào sào huyệt nhện mẫu, nên dĩ nhiên chút nhớ mang máng về nơi đó.
- Nếu vậy, chúng ta có thể triệu tập những cao thủ ở lãnh địa của đại nhân cùng đi tới đó, bắt nhện mẫu lại hỏi một phen.
- Không cần, để ta tự đi còn nhanh hơn.
Dương Khai lắc đầu.
Bích Lạc kinh ngạc:
- Nhện mẫu có tu vi Thần Du Chi Thượng, ngươi đánh thắng được nó à?
- Đợi tin tốt lành của ta là được!
Dương Khai cười ha hả, nhanh chóng đi ra ngoài.
- Đợi một chút, ta đi với ngươi…
Bích Lạc vội vàng hô, nói chưa dứt lời liền hét lên một tiếng, ngã xuống giường, mông đau điếng, khiến nàng đứng không vững. Khi ngồi dậy đã không thấy bóng dáng Dương Khai đâu nữa.
Ra khỏi Phiêu Hương Thành, dựa vào trí nhớ, Dương Khai chạy như bay đến sào huyệt nhện mẫu.
Hồi đó, Phiến Khinh La vượt qua lãnh địa của Lôi Đình Thú Vương mới đến được chỗ đó, hắn nhớ bên cạnh còn có một cái hồ nước.
Nay Tứ Đại Tà Vương của Thương Vân Tà Địa đã tử trận, Thiểm Điện Ảnh Vương tuy thoát chết, nhưng cho đến nay vẫn không ai biết y đang trốn ở đâu.
Thiểm Điện Ảnh Vương cũng sợ các cao thủ bên kia liên kết với nhau đến gây hấn với y, nên mai danh ẩn tích cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa từ sau trận chiến ấy, cả Thương Vân Tà Địa tổn thất cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, Dương Khai lượn lờ trên đường, cũng không đụng phải một cao thủ nào.
Về cơ bản, một võ giả đạt đến Thần Du Cảnh tam tầng đã đủ làm người giỏi nhất ở Thương Vân Tà Địa này rồi.
Thương Vân Tà Địa bị Dương Bách đối xử tệ bạc đến vậy, e rằng trong vài thập niên nữa cũng không thể khôi phục nguyên khí.
Do vậy, mặc dù hắn gây sự chú ý khắp nơi cũng không ai dám làm gì, nhìn thấy hắn từ xa thì đều vội vàng tránh ra.
Hai ba ngày sau, Dương Khai cuối cùng đã đến được rừng cây ngày trước đã đi qua. Nửa ngày sau, Dương Khai tìm thấy sơn động mà hắn và Phiến Khinh La đã ở lại.
Chính tại đây, Dương Khai đã xâm nhập vào thức hải của Yêu Mị nữ vương, gieo tình chủng vào tim nàng.
Nhớ lại chuyện xưa, Dương Khai chợt bùi ngùi, lúc đó hắn mới chỉ là Chân Nguyên Cảnh tam tầng mà thôi.
Mà hiện giờ hắn đã là Thần Du Cảnh lục tầng rồi.
Khuếch tán thần thức khổng lồ, bao trùm phạm vi trăm dặm, Dương Khai im lặng cảm thụ, điều tra.
Thi thoảng có cảm giác của một dòng nước truyền đến, Dương Khai liền đến kiểm tra một phen, xem có phải hồ nước lúc trước hay không.
Cứ như thế một hai ngày sau, cuối cùng Dương Khai đã tìm đến đúng nơi.
Đi đến bên cạnh hồ nước hồi đó, Dương Khai khẽ mỉm cười, cách hồ nước này không đến mười dặm, chính là sào huyệt của nhện mẫu.
Hắn tung người, nhắm chuẩn phương hướng mà lao đi.
Một lúc lâu sau, một khu vực trông như khe núi khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt Dương Khai. Nhìn xuống dưới đất, cơ màn nào là trứng nhện chi chít, hai bên khe núi toàn một màu trắng xóa của mạng nhện.
Thỉnh thoảng còn nhìn thấy một vài bộ xương võ giả, hẳn là đến đây luyện võ, không cẩn thận bị yêu thú nơi này bắt ăn thịt.
Trong thung lũng, từng con nhện lớn nhỏ chạy qua chạy lại, vô cùng náo nhiệt. Tại nơi sâu nhất trong khe, có một bức tượng nhện rất lớn, không biết có từ thời nào, cho đến giờ vẫn được giữ gìn rất tốt.
Dương Khai đứng phía trên khe núi, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú xuống phía dưới, buông thần thức khuếch tán, tập trung vào bên trong bức tượng nhền nhện.
Ở đó, hắn cảm nhận được khí của một cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Nhện mẫu! Quả nhiên đã chạy thoát, còn ở đây tác oai tác quái.
Ngay khi thần thức của Dương Khai nhận ra sự tồn tại của nhện mẫu, trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến một tràng cười vui tai như tiếng chuông bạc:
- Ha ha ha… Tốt lắm, một mùi quen thuộc, mùi này… hẳn là tiểu tử Dương gia của Trung Đô?
Dương Khai hừ lạnh, dõng giạc hô to:
- Nhện mẫu, mời ra đây gặp mặt!
- Nếu đã đến đây thì đừng ngại xuống dưới nói chuyện chứ?
Giọng nói dễ nghe kia dường như ẩn chứa một sức hấp dẫn rung động lòng người, dẫn dắt người ta nghe theo sự chỉ thị của nó.
Nếu không phải Dương Khai đã từng nhìn thấy diện mạo thật của nhện mẫu, chỉ nghe giọng nói này thì chắc chắn sẽ tưởng tượng rằng nhện mẫu là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Thật ra thì, gương mặt nhện mẫu quả thật tuyệt sắc, gương mặt đó dường như nhân gian khó có được. Bất luận nam nhân nào nhìn thấy dung nhan ấy đều sẽ không kìm được mơ tưởng vẩn vơ.
Nhưng nếu kết hợp gương mặt của nó với cơ thể khổng lồ, tám cái móng vuốt thì chỉ khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi chứ đừng nói đến chuyện ngắm nhìn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Khai đành bước ra khỏi Phượng Hoàn Lâu.
Đi kiểm tra Phiến Khinh La, tuy tạm thời sinh mạng không có gì đáng ngại, nhưng bị Dương Khai phong tỏa chân nguyên, Phiến Khinh La tạm thời cũng không tỉnh lại được, người nàng nóng bừng như que hàn. Cứ tiếp tục thế này, e rằng không bao lâu nữa, Yêu Mị nữ vương cũng sẽ chết.
Dù nàng có là Siêu Phàm Cảnh cũng không thể ngăn cản được vận mệnh này.
Dặn Vân Lệ chăm sóc cẩn thận, Dương Khai lại đi tìm Bích Lạc, hòng do thám tình hình từ nàng.
Hành cung của Phiến Khinh La không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Phải hỏi tỳ nữ trong hành cung chỗ ở của Bích Lạc rồi Dương Khai mới cất bước đi đến.
Đến trước gian phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong cũng không có động tĩnh gì, hắn dùng thần thức thăm dò một lượt, phát hiện Bích Lạc quả thật đang ở bên trong, có điều hơi thở đều đều, hẳn là đang ngủ.
Đợi một lúc, Dương Khai mới đẩy cửa phòng ra bước vào.
Nhìn qua một lượt, Dương Khai không khỏi phì cười.
Bích Lạc đang nằm trên giường, không nhúc nhích, tấm chăn mỏng tôn lên những đường cong lả lướt của nàng, mông ưỡn cao, trông đến là quyến rũ mê người, không biết là do tự nhiên hay là do bị Dương Khai đánh sưng nữa.
Hơn nữa, dựa vào bờ vai trần lộ ra bên ngoài của nàng, đoán chừng nữ nhân này hiện giờ đang không mặc quần áo.
Dương Khai thản nhiên đi đến bên cạnh giường, tìm ghế ngồi xuống.
Dường như nhận thấy có người đến gần, Bích Lạc từ từ mở mắt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Dương Khai, nàng hoảng hốt vội vàng tóm lấy tấm chăn che người, sợ hãi nhìn Dương Khai.
- Ngươi làm gì thế?
Bích Lạc lạnh lùng chất vấn.
- Đại nhân của ngươi có kể huyện của ta và nàng cho ngươi nghe rồi phải không?
Dương Khai hỏi.
Bích Lạc nhẹ nhàng gật đầu, thấy Dương Khai cũng không có ý đồ bất chính mới nhẹ nhõm vài phần.
- Nếu ngươi biết chuyện của bọn ta, vậy chắc chắn cũng biết sự ghê gớm và âm độc của Độc quả phụ rồi.
- Biết thì sao?
Bích Lạc đưa hai tay chống cằm, tư thế hết sức thoải mái, chán nản nói:
- Ta cũng không thể thay đại nhân gánh chịu lấy một phần. Nhưng còn ngươi… Hừ, nếu như ngươi có lòng tốt… chi bằng hãy làm người của đại nhân nhà ta đi.
- Ngươi lại muốn bị đánh nữa sao?
Ánh mắt Dương Khai lạnh như băng chĩa vào mông nàng.
Bích Lạc hận tới mức nghiến răng, khiếp sợ sự táo tợn của Dương Khai, tuy trong lòng không phục cũng không dám mở miệng nói, không dám chọc giận hắn lần nữa.
- Nếu như ta làm người của nàng, ta sẽ chết.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
- Ngươi không phải không biết Phiến Khinh La lúc động tình nguy hiểm cỡ nào đâu. Ta mà ở cạnh nàng, ta cũng sẽ bị chất độc trong người nàng hại chết, ta đâu có phải đồ ngốc.
- Ngươi không phải đồ ngốc, đại nhân nhà ta mới ngốc.
Bích Lạc đột nhiên cất cao giọng:
- Đại nhân vì ngươi mà cam tâm tình nguyện để tình chủng gặm nhấm đến chết! Nếu lúc đó ngươi không tự dưng quay lại thì e rằng… e rằng…
Đang nói, nàng liền òa khóc nức nở.
Nếu Dương Khai không quay lại, Phiến Khinh La nhất định không thể cầm cự nổi đến lúc hắn xử lý xong công việc ở Trung Đô mới quay lại gặp nàng.
- Nàng có thể cố gắng đến mức đó, nói thực ra, ta rất cảm động.
Dương Khai nhẹ nhàng hít một hơi.
- Độc quả phụ trông có vẻ tuyệt tình, nhưng thật ra còn si tình hơn bất cứ nữ nhân nào.
Những lời này dường như đã cảm hóa được Bích Lạc, làm cho nàng có chút xúc động. Bích Lạc kinh ngạc nhìn Dương Khai, một lát sau mới quệt nước mắt nói:
- Nếu đại nhân nghe được những lời vừa rồi của ngươi, nhất định sẽ rất vui.
- Lần này ta tới tìm ngươi không phải là để cãi nhau. Ngươi vẫn thường ở bên cạnh Phiến Khinh La, đã bao giờ nghe nàng nói đến cách nào có thể giải trừ tình chủng trong nàng chưa?
Dương Khai trầm giọng hỏi.
Bích Lạc chậm rãi lắc đầu:
- Tình chủng đã hình thành thì không có cách giải trừ, muốn đại nhân bình yên vô sự, chỉ có cách để ngươi và đại nhân… làm chuyện đó…
Dương Khai cười khổ:
- Nói cách khác, tình thế hiện giờ, nếu nàng không chết thì ta phải chết sao?
Bích Lạc khẽ gật đầu:
- Ta muốn ngươi chết.
Dương Khai im lặng không nói gì.
Bích Lạc vẫn sụt sùi, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, mắt nàng bỗng bừng sáng, vội nói:
- Đúng rồi, đại nhân đã từng nói, hiện tại tình chủng không có cách nào để giải trừ, nhưng nếu như có thể giải trừ kịch độc trong chất lỏng cơ thể khi đại nhân động tình, thì kể cả ngươi và đại nhân... làm chuyện đó, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
- Hả?
Dương Khai nhướn mày, như nhìn thấy một tia sáng lúc rạng đông.
- Vậy nàng có nghĩ ra cách nào không?
- Đây chỉ là suy đoán của đại nhân mà thôi, đâu có phương pháp thiết thực để xử lý?
Vẻ mặt của Bích Lạc lại trở nên ảm đạm.
Dương Khai như thoáng chút suy nghĩ, dường như đã tìm thấy được điểm mấu chốt, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ được thấu suốt.
Bích Lạc nhìn chằm chằm Dương Khai, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Dương Khai chợt đứng dậy, mặt mày hớn hở, bật cười ha hả.
- Ngươi bị gì vậy?
Bích Lạc giật thót mình, giọng nói hơi bất mãn.
- Ta nghĩ ta đã có một chút đầu mối rồi.
- Là sao?
Bích Lạc cũng vui mừng lẫn bất ngờ.
- Thể chất của Phiến Khinh La kế thừa từ mẫu thân của nàng. Ta đã từng nghe nàng nói, có một đời tổ tiên nàng không cẩn thận xông vào sào huyệt của nhện mẫu và bị trúng độc, may mắn không chết. Kể từ đó, Độc quả phụ đã xuất hiện, mỗi đời chỉ sinh ra một người con gái, kế thừa thể chất Độc quả phụ. Nếu nhện mẫu là căn nguyên sinh ra thể chất này thì nói không chừng con yêu thú đấy biết điều gì đó…
Càng nói càng cảm thấy rất có khả năng, lối suy nghĩ của Dương Khai dần dần trở nên rõ ràng, hắn vuốt cằm, rất giống một trí giả, hỏi lớn:
- Bích Lạc, con nhện mẫu đó đi đâu rồi? Có chết hay không?
Từ đầu đến cuối trận chiến, hắn đều ở dưới lòng đất, mọi việc trên mặt đất cũng không rõ ràng lắm.
- Nhện mẫu có lẽ chưa chết, trận chiến ấy Thương Vân Tà Địa thương vong rất thê thảm, Lục Đại Tà Vương tử trận hết bốn người, chỉ có đại nhân nhà ta và Thiểm Điện Ảnh Vương thoát chết. Nhưng cuối cùng lúc kiểm tra các thi thể cũng không phát hiện nhện mẫu. Ta nghĩ, có lẽ nó đã chạy thoát rồi.
- Chạy thoát là tốt rồi!
Dương Khai mừng rỡ.
- Tìm được nó thì có lẽ sẽ có cách.
- Nhưng ngươi có biết nó ở đâu đâu?
Bích Lạc hỏi.
- Đương nhiên ta biết.
Dương Khai cười tự tin.
Lúc trước hắn đi cùng Phiến Khinh La, xui xẻo lại lạc vào sào huyệt nhện mẫu, nên dĩ nhiên chút nhớ mang máng về nơi đó.
- Nếu vậy, chúng ta có thể triệu tập những cao thủ ở lãnh địa của đại nhân cùng đi tới đó, bắt nhện mẫu lại hỏi một phen.
- Không cần, để ta tự đi còn nhanh hơn.
Dương Khai lắc đầu.
Bích Lạc kinh ngạc:
- Nhện mẫu có tu vi Thần Du Chi Thượng, ngươi đánh thắng được nó à?
- Đợi tin tốt lành của ta là được!
Dương Khai cười ha hả, nhanh chóng đi ra ngoài.
- Đợi một chút, ta đi với ngươi…
Bích Lạc vội vàng hô, nói chưa dứt lời liền hét lên một tiếng, ngã xuống giường, mông đau điếng, khiến nàng đứng không vững. Khi ngồi dậy đã không thấy bóng dáng Dương Khai đâu nữa.
Ra khỏi Phiêu Hương Thành, dựa vào trí nhớ, Dương Khai chạy như bay đến sào huyệt nhện mẫu.
Hồi đó, Phiến Khinh La vượt qua lãnh địa của Lôi Đình Thú Vương mới đến được chỗ đó, hắn nhớ bên cạnh còn có một cái hồ nước.
Nay Tứ Đại Tà Vương của Thương Vân Tà Địa đã tử trận, Thiểm Điện Ảnh Vương tuy thoát chết, nhưng cho đến nay vẫn không ai biết y đang trốn ở đâu.
Thiểm Điện Ảnh Vương cũng sợ các cao thủ bên kia liên kết với nhau đến gây hấn với y, nên mai danh ẩn tích cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa từ sau trận chiến ấy, cả Thương Vân Tà Địa tổn thất cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, Dương Khai lượn lờ trên đường, cũng không đụng phải một cao thủ nào.
Về cơ bản, một võ giả đạt đến Thần Du Cảnh tam tầng đã đủ làm người giỏi nhất ở Thương Vân Tà Địa này rồi.
Thương Vân Tà Địa bị Dương Bách đối xử tệ bạc đến vậy, e rằng trong vài thập niên nữa cũng không thể khôi phục nguyên khí.
Do vậy, mặc dù hắn gây sự chú ý khắp nơi cũng không ai dám làm gì, nhìn thấy hắn từ xa thì đều vội vàng tránh ra.
Hai ba ngày sau, Dương Khai cuối cùng đã đến được rừng cây ngày trước đã đi qua. Nửa ngày sau, Dương Khai tìm thấy sơn động mà hắn và Phiến Khinh La đã ở lại.
Chính tại đây, Dương Khai đã xâm nhập vào thức hải của Yêu Mị nữ vương, gieo tình chủng vào tim nàng.
Nhớ lại chuyện xưa, Dương Khai chợt bùi ngùi, lúc đó hắn mới chỉ là Chân Nguyên Cảnh tam tầng mà thôi.
Mà hiện giờ hắn đã là Thần Du Cảnh lục tầng rồi.
Khuếch tán thần thức khổng lồ, bao trùm phạm vi trăm dặm, Dương Khai im lặng cảm thụ, điều tra.
Thi thoảng có cảm giác của một dòng nước truyền đến, Dương Khai liền đến kiểm tra một phen, xem có phải hồ nước lúc trước hay không.
Cứ như thế một hai ngày sau, cuối cùng Dương Khai đã tìm đến đúng nơi.
Đi đến bên cạnh hồ nước hồi đó, Dương Khai khẽ mỉm cười, cách hồ nước này không đến mười dặm, chính là sào huyệt của nhện mẫu.
Hắn tung người, nhắm chuẩn phương hướng mà lao đi.
Một lúc lâu sau, một khu vực trông như khe núi khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt Dương Khai. Nhìn xuống dưới đất, cơ màn nào là trứng nhện chi chít, hai bên khe núi toàn một màu trắng xóa của mạng nhện.
Thỉnh thoảng còn nhìn thấy một vài bộ xương võ giả, hẳn là đến đây luyện võ, không cẩn thận bị yêu thú nơi này bắt ăn thịt.
Trong thung lũng, từng con nhện lớn nhỏ chạy qua chạy lại, vô cùng náo nhiệt. Tại nơi sâu nhất trong khe, có một bức tượng nhện rất lớn, không biết có từ thời nào, cho đến giờ vẫn được giữ gìn rất tốt.
Dương Khai đứng phía trên khe núi, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú xuống phía dưới, buông thần thức khuếch tán, tập trung vào bên trong bức tượng nhền nhện.
Ở đó, hắn cảm nhận được khí của một cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Nhện mẫu! Quả nhiên đã chạy thoát, còn ở đây tác oai tác quái.
Ngay khi thần thức của Dương Khai nhận ra sự tồn tại của nhện mẫu, trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến một tràng cười vui tai như tiếng chuông bạc:
- Ha ha ha… Tốt lắm, một mùi quen thuộc, mùi này… hẳn là tiểu tử Dương gia của Trung Đô?
Dương Khai hừ lạnh, dõng giạc hô to:
- Nhện mẫu, mời ra đây gặp mặt!
- Nếu đã đến đây thì đừng ngại xuống dưới nói chuyện chứ?
Giọng nói dễ nghe kia dường như ẩn chứa một sức hấp dẫn rung động lòng người, dẫn dắt người ta nghe theo sự chỉ thị của nó.
Nếu không phải Dương Khai đã từng nhìn thấy diện mạo thật của nhện mẫu, chỉ nghe giọng nói này thì chắc chắn sẽ tưởng tượng rằng nhện mẫu là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Thật ra thì, gương mặt nhện mẫu quả thật tuyệt sắc, gương mặt đó dường như nhân gian khó có được. Bất luận nam nhân nào nhìn thấy dung nhan ấy đều sẽ không kìm được mơ tưởng vẩn vơ.
Nhưng nếu kết hợp gương mặt của nó với cơ thể khổng lồ, tám cái móng vuốt thì chỉ khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi chứ đừng nói đến chuyện ngắm nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.