Vũ Luyện Điên Phong

Chương 308: Năm ngày đại nạn

Mạc Mặc

10/03/2018

Con nhện tám chân hình dáng cực kỳ dữ tợn hung hăng tiến đến trước mặt mọi người, không chũt e ngại phun mạng nhện, bao quanh đám người bị trói như gói bánh chưng, sau đó quay người bỏ đi.

Tạm thời tính mạng trước mắt chưa đáng lo, mọi người vừa thoát khỏi một phen kinh hồn cũng bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không hiểu tại sao con nhện vẫn chưa giết ai cả.

Cũng không hoàn toần là lơi lông cảnh giác, vừa rồi con nhện khổng lồ ấy đã đến trước mắt rồi, chỉ cần giơ cái chân sắc bén đâm xuống một cái là đã có người chết rồi.

Phù

Máu bắn ra, tiếng la hét thâm thiết truyền đến, thân thể của Quách Nguyên Minh bị xuyên thũng, giãy dụa mấy cái, kêu thét liên hồi, con nhện cũng không đả động gì nữa, kéo hắn đi luôn, trên mặt đất bây giờ nhuộm thành một vệt máu đỏ tươi.

Không chỉ có một mình hắn, tất cả những ngườ là Thương Vân Tà Địa đều bị con nhện đâm cho một lỗ thũng trên người, có mấy người vận khí không tốt, mất mạng tại chỗ, không chết thì cũng thần sắc tái nhợt.

Tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, cả vùng đất toàn là vệt máu đỏ tươi, nhìn thấy hết sức kinh hãi.

Đôi mắt đẹp của Thu Úc Mộng cũng đầy ẩn ý, thần sắc hoảng sợ đến cực điểm. Vừa rồi nghe tin Quách Nguyên Minh kêu gọi, nàng cũng không nhịn nổi thiếu chút nữa là bỏ trốn ra ngoài rồi.

Nếu quả thật bỏ trốn ra ngoài thì kết cục cũng giống hơn phân nữa số người ấy.

May mắn trước khi đi, cô có liếc nhìn về phía Dương Khai và Phiến Khinh La và không thấy chút động tĩnh gì ở phía họ nên Thu Úc Mộng cắn răng ở lại, đem tất cả niềm hi vọng gửi gắm vào Phiến Khinh La.

Hiện tại bây giờ mà nói thì lựa chọn ấy là chính xác.

Cã đám sót lại đều bị kéo trở lại, tất cả yêu thú đều vây quanh những cái chân đầy máu tươi chảy không ngừng. Không biết tại sao đột nhiên mấy con nhện lại ra tay hạ thủ với những người này. Nhìn chung lúc này đám yêu thú đã dần dần bị phân tán bớt.

- Vì sao

Quách Nguyên Minh ôm bụng, mặc dù vận chuyển công pháp thế nào cũng không thể nào ngăn được máu tươi chảy ra, giọng bắt đầu nhỏ hơn,

- Tại sao lại như thề này?

Cái con súc sinh kia giống như là chỉ đi tìm đắm võ giã Thượng Vân Tà Địa, những người khác cũng không nhúc nhích thêm chút nào cả. Điều này là cho Quách Nguyên Minh nghĩ thế nào cũng không thông.

- Đây chắc hẳn là báo ứng, ha ha ha...! Tiếng cười của Dương Khai từ phía bên kia vọng tới. - Ngươi thấy hay lắm hay sao? Phiến Khinh La vạn phần ghê rợn nhìn chằm chằm vào Dương Khai, trong giọng nói trần đầy sự nghi hoặc. Dương Khai vừa nói vừa phải giáo huấn cho hắn một bài. Những người đó sau khi bị công kích một các quyết liệt, nói cho cùng thì nếu không có chút thân tình với Dương Khai

thì Phiến Khinh La dù thế nào đi nữa cũng sẽ không tin tưởng.

Nhưng hắn không hề động đậy tay chân. Làm sao có thể khống chế được yêu thú cấp Sấu.

- Lạnh lùng quá phải không?

Dương Khai cười ha hả.

Đôi mắt xếch của Phiến Khinh La hết sức thu hút toát lên một ánh sáng khác thường, nhìn thật lâu vào Dương Khai, không hề chớp mắt, ánh mắt ẩn chứa một chút cấm kích.

Bỗng nhiên nàng nhón mũi chân, môi chạm môi.

- Á. Dương Khai bắt ngờ bị đánh trở tay không kịp, ôm Phiến Khinh La không chút do dự, yêu nữ chân yếu tay mềm giống như đã dung hợp cơ thể mình vào thân thể Dương Khai.

Đôi môi kia đỏ mọng mông manh non nớt và trong sáng biết bao. Chẳng những thoạt nhìn như câu hồn đoạt phách, nhâm nhi thưởng thức cũng không khác nào thực cốt mất hết hồn phách Một hương vị thật ngọt ngào, Phiến Khinh La lại vội vàng thả lông người ra.

Dương Khai mỉm cười nói : - Tuy không được lâu lắm nhưng thật sự điều đó cũng không phải là không tốt

Dương Khai có vẻ khó chịu, liếm miệng và nói: - Mẹ nó. Biết ngay mụ yêu phụ nhà ngươi chưa thỏa mãn dục vọng, thấy thương cho ta một người khỏe mạnh cường tráng tự dưng rơi vào tay ngươi, làm như thế nào cho phải?



- Ít ra có còn hơn không! Phiến Khinh La đáp lại với vẻ giận - Nam nhân khác muốn ta liếc một cái còn không được, ngươi xem ra đã được một món hời rồi đấy. - Nói trước với ngươi, ta sẽ chẳng nương tình với nhà ngươi đâu. Dương Khai nghiêm nghị đáp lại. - Các ngươi đang làm trò gì vậy? Thu Úc Mộng bỗng nhiên hỏi.

- Đang nói chuyện yêu đương!

- Thật không biết liêm si! Thu Úc Mộng lập tức im miệng không nói, sắc mặt ững đỏ, thầm trách, thở dài một cái.

Thời gian trôi qua, hết mặt trời lên lại đến mặt trăng lặn xuống

Bị những con nhện này bắt giam đã qua vài ngày, mọi người bị mạng nhện vây không có lối thoát, Dương Khai và Phiến Khinh La vẫn ôm nhau, yêu nữ này không hỗ danh tiếng xinh đẹp được lưu truyền, chỉ cần một cử chỉ, hay một động tác, một chút hơi thở đều khiến Dương Khai không thể rời mắt khỏi, Dương Khai chẳng những không thể tùy ý làm bậy vẫn không thể không khiêu khích nàng.

Thu Ức Mộng vẫn điềm tĩnh từ đầu đến cuối không hề lộ ra chút lo lắng hay hoảng sợ nào, Lạc Tiểu Mạn mối ngày lấy nước rửa mặt vẫn lo lắng hải hùng.

Tên tiểu tử Bạch Vân Phong kia cũng đã tỉnh, từ lúc gặp đến bây giờ vẫn im lặng không hé răng nửa câu, cũng không biết hắn suy nghĩ cá Trong Thương Vân Tà Địa này, bao nhiêu võ giã đã chết, tất cả đều mất máu quá nhiều, tình trạng cực kỳ thê thảm.

Trong một ngày, Dương Khai âm thầm điều tra bên trong, bỗng nhiên cảm thấy trong này tồn tại một cỗ khí huyết mạnh mẽ tồn tại.

Khí huyết này tồn tại còn cao hơn hẳn so với độc cấp sáu một bậc, nó rất phi thường và xuất hiện rất đột ngột, giống như vẫn ỡ nơi đây nhưng ngay giờ phút này đột mhiêm thức tìmh.

Còn chưa kịp nhắc nhở Phiến Khinh La, trời đất bỗng sụp xuống.

Bên trong tối tăm, mọi người bỗng nhiên có cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Bị đôi mắt này nhìn chăm chú, bất kể là ai cũng sinh ra một loại ảo giác hèn mọn, căn bản không thể chống lại.

Sắc mặt Dương Khai đột ngột biến đổi, chân nguyên không chút thúc giục đứng phắt dậy

Phiến Khinh La bỗng nhiên mở miệng nó - Đừng nhúc nhích!

- Làm thế nào? Nhìn thần sắc của nàng dường như biết điều gì đó, Dương Khai vội hỏi.

- Chính là mó. Phiến Khinh La run run, thần sắc biến đồi

Vũ Luyện Điện Phong = Tr - Là ai? - Nhện mẫu! Phiến Khinh La đáp lại khẽ khàng,

- Nhện mầu là yêu thú bậc bây! Trong chúng ta không ai là đối thủ của nó!

- Bậc bảy sao? Dương Khai hét lên một tiếng.

- Մ

Thần sắc Phiến Khinh La ủ rũ gật đầu.

- Thì chàng cứ thử nghĩ xem, nhóm yêu thú cấp sáu này, sống nhàn hạ ở nơi đây, bậc sáu yêu thú đã là rất xa xỉ lại còn sống rất nhiều ở đây, nếu không có nhện mẫu che chở, sớm cũng đã bị con người quét sạch rồi.

Một yêu thú bậc bây trấn giữ nơi này, cứ cho là có người chủ ý muốn vào đánh nhau với yêu thú bậc sáu nơi đây cũng phải tự lượng sức mình.

- Tuy nhiên nhện mẫu nhiều khi tập trung đẻ trứng, trừ phi có người tấn công nơi này, nếu không nó cũng không để ý tới

Phiêm Khinh La nhẹ nhãng giãi thích.

- Nơi đây có một bức tượng đá hình nhện, chàng qua bên kia xem đi!



Theo hướng Phiến Khinh La chi, Dương Khai quả nhiên nhìn thấy một bức tượng đá đứng sừng sững cách đó không xa, bức tượng hình con nhện với tám cái chân lớn vô cùng.

- Nhện mẫu bình thường ở bên trong, nọc độc cũng là do cơ thể nhện mẫu tiết ra! Trong thiên hạ chi duy nhất có Độc quả phụ mới an toàn tiến vào bên trong.

- Nói như vây là nhện mẫu có thể cảm nhận được huyết mạch của con người?

- Hẳn là như vậy. Phiến Khinh La khẽ gật đầy, đây cũng là lần đầu tiên nàng tới nơi đây, cụ thể thì tình huống như thế nào cũng đã quá rõ ràng.

- Vậy chúng ta cứ thữ thương lượng cùng nó xem có thể thả chúng ta ra không. Dương Khai đề nghị.

- Chúng ta cứ thử xem đi! Phiến Khinh La cắn môi, cũng không có chút gì làm chắc chắn.

Nhắm mắt lại, dựa theo phương pháp của thân mẫu truyền lại, thử kết nối với nhện mẫu.

Một lát sau, bỗng nhiên một âm thanh truyền đến tai mọi người ngay cả Dương Khai cũng nghe được rõ ràng.

- Hã? Ngươi là con của Độc quả phụ? Thần sắc Dương Khai liền biến đổi, quay nhìn bốn phía, nhìn mãi cũng không thấy, âm thanh kia nghe giòn xốp mềm yếu, cứ như giọng một người phụ nữ nói khẽ bên tai, làm

cho người ta không khỏi rung động.

Phiến Khinh La liền nhắc nhỡ - Đừng hoảng hốt, là nhện mẫu lấy thần thức giao lưu cùng ta đấy!

Dương Khai lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Có thể vận dụng cả thần thức để giao lưu giữa các yêu thú!

Đây là lần đầu phá lệ, yêu thú làm sao có thể đạt được trình độ này. Ít nhất thì yêu thú bậc sáu không thể đạt được, nhưng nhện mẫu là bậc bảy yêu thú nói không chừng là có thể.

Phiến Khinh La liền đáp l - Vâng! Vãn bối kính bái nhện mẫu!

- Hàn Phi Yên là gì cũa ngươi? Nhện mẫu nhẹ nhàng hỏi.

- Đó là mẫu thân của vãn bố Phiến Khinh La giờ phút này cũng hết sức cẩn thận không chút lơ là.

- Hơn ba mươi nămThế hệ này cũng đã trưỡng thành, tuy nhiên thực lực của ngươi cớ sao lại thấp như vậy?

Phiến Khinh La cười gượng một tiếng: - Do một chút rắc rối, qua ít ngày có thể khôi phục thực lực.

-U.

Nhện mẫu nhẹ nhàng đáp, được một lúc mới nói tiếp:

- Nếu ngươi có thể tìm được, vậy thì có thể rời đi thôi, các ngươi nhất nhất theo ta tới đây âu cũng là có chút căn nguyên!

Thấy cuộc nói chuyện có chiều hướng tốt, Phiến Khinh La bắt đầu vui vẻ, vội vàng môi : - Nhện mẫu thứ lỗi, vãn bối và người này cũng đi, có thể cho hắn và vãn bối cùng thoát ra không? Dương Khai không khỏi kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nàng còn rất có nghĩa khí. - Hữ! Nhện mâu hừ một tiêng lạnh lùng, - Những người này làm hông sào huyệt cũa ta, còn ngông cuồng muốn rời đi sao? Trừ nhà ngươi ra, những người khác toàn bộ đều phải chết! - Nhện mẫu xin khai ân - Không cần nhiều lời! Phiến Khinh La cắn chặt răng, nhìn lướt qua Dương Khai, sắc mặt hiện lên tia bất lực,đột nhiên quỳ xuống cất giọng n - Xin nhện mẫu khai ân, vãn bối chỉ muốn hắn đi cùng!

- Không được làm càn! Nhện mẫu có chút phật ý, ngay tiếp theo bên ngoài có mấy con nhện tám châm phun tơ dáng vẻ rất khó chịu. - Thôi được, cho ngươi năm ngày, tự mình suy nghĩ cẩn thận, năm ngày sau ta sẽ tinh lại lần nữa, đến lúc đó nếu như ngươi không điHừ, cũng đừng hòng chạy nổi! Nhện mẫu không đồng ý, nói xong cũng không hề động tính thêm. Về lo lắng đồng thời tạm biến mất, dĩ nhiên nó lại bắt đầu ngủ say. Thu Úc Mộng mà Lạc Tiếu Mạn run rẩy, vừa rồi đoạn đối thoại giữa Phiến Khinh La

và nhện mẫu truyền đến tại họ, cùng với Dương Khai kinh hãi đến cực điểm, dường như chưa bao giờ nghĩ đến trên thế gian này tồn tại một yêu thú khỏe đến như vậy.

Bạch Vân Phong cũng đột nhiên mở miệng thốt lên : - Năm ngày sau sẽ chết sao?

Nhện mẫu chưa hiện thân, tuy rằng mọi người hoảng loạn, những con nhiên kia không đen bọn họ đi nhiều ít còn có cái mà chờ mong, nhưng trước mắt hiện tại là năm ngày đại nạn ai có thể đoán trước được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook