Chương 132: Nghịch nước.
Mạc Mặc
18/09/2013
Nói một cách nghiêm túc, đây là vũ kỹ công kích đầu tiên Dương Khai học được, trước kia, tất cả vũ kỹ công kích của hắn chỉ ỷ lại vào dương
dịch trong đan điền cùng với khả năng phản ứng của bản thân.
Nhưng như thế hắn chắc chắn sẽ không thể phát huy hết được tiềm lực của bản thân. Nhưng có vũ kỹ thì lại khác, vũ kỹ mới là nền tảng của người luyện võ, vũ kỹ mới có thể phát huy tác dụng của nguyên khí.
Ban nãy chẳng qua là lần đầu tiên thí nghiệm, tuy rằng đã thành công, nhưng không phải hiệu quả lớn nhất của vũ kỹ này , ở trong chiến đấu, vũ kỹ đều là trong nháy mắt phóng ra, làm sao chậm chạp ngưng tụ, chậm rãi cảm thụ giống Dương Khai vừa rồi?
Nhưng mà suy cho cùng thì vừa mới học xong, vẫn chưa thể thuần thục được, chuyện này cần phải có thời gian và kinh nghiệm để tích lũy
Hít sâu một hơi, Dương Khai nắm chặt lại thành quyền, trong lòng nghĩ đến cảnh vừa rồi đánh ra một quyền, cảm xúc mênh mông.
Tiểu Thạch Nhân chỉ có phương pháp tu luyện của bộ vũ kỹ này, cũng không có nói tên của nó cho Dương Khai, cho nên phải đặt một cái tên cho nó mới được.
Nhíu mày suy nghĩ một lát, Dương Khai quyết định kêu nó là Viêm Dương Bạo.
Nguyên khí trong ba mươi sáu đường kinh mạch ầm ầm nổ tung, đây là một cái sát chiêu đột phát, rất dễ khiến người ta ăn thiệt thòi lớn.
Một chiêu như thế, toàn bộ nguyên khí trên người Dương Khai chỉ có thể duy trì được ba lần mà thôi, đánh xong ba chiêu. Một toàn bộ nguyên khí sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Đổi lại là người khác khẳng định sẽ không dám tùy ý thi triển, nhưng dương dịch trong đan điền của Dương Khai có dự trữ nhiều như vậy.
Điều nãy có nghĩa là Dương Khai có thể nhanh chóng thuần thục Viêm Dương Bạo, nếu so với người khác về hiệu suất tu luyện vũ kỹ thì sẽ nhanh hơn vô số lần.
Viêm Dương Bạo hẳn là một bộ Địa Cấp Thượng Phẩm vũ kỹ, vận may của mình coi như không tệ, vũ kỹ đạt được chính là quyền pháp.
Nếu như vũ kỹ này là đao kiếm hoặc côn pháp, đến lúc đó Dương Khai chỉ sợ sẽ uể oải vô cùng. Trong người lại không có lấy một cái binh khí. Coi như là đạt được nó tới tay thì sẽ như thế nào?
Thu thập tâm tình một chút, Dương Khai chuẩn bị sử dụng thời gian ngày hôm nay để mau chóng luyện thuần thục Viêm Dương Bạo, tăng cường sức chiến đấu của bản thân.
Sau một ngày, Viêm Dương Bạo đã có chút khá hơn, một hàng năm người lại tụ tập cùng một chỗ.
Ngoại trừ Nhiếp Vịnh có chút ủ rũ, bốn người khác đều tương đối hài lòng với vũ kỹ mà mình đã đạt được. Bản thân Dương Khai không cần phải nói. Tuy vất vả vài ngày, nhưng cuối cùng đã chiếm được Viêm Dương Bạo là một bộ Địa Cấp Thượng Phẩm, còn có một Tiểu Thạch Nhân khác chưa kiểm tra.
Mấy người khác rốt cuộc chiếm được dạng gì vũ kỹ thì mọi người cũng không nói chút nào, nhưng xem nét mặt hẳn là thu hoạch không nhỏ.
Duy nhất chỉ có Nhiếp Vịnh, hùng hùng hổ hổ, theo như hắn nối, hắn lấy được vũ kỹ là một bộ tiên pháp thật là khiến người ta buồn bực vô cùng.
Bên cạnh Dương Khai, Đỗ Ức Sương cười hí mắt, khẽ nói:
- Ác nhân sẽ có ác báo. Đáng đời!
Dương Khai gật đầu đồng tình.
Trái lại Lam Sơ Điệp lại an ủi vài câu, khiến nỗi buồn của Nhiếp Vịnh giảm đi không ít.
Năm người lại lên đường. Bỗng nhiên, Lam Sơ Điệp quay đầu lại nhìn Dương Khai nói:
- Trước đó vài ngày Viêm Dương Thạch mà ngươi đã nhặt được ở đâu rồi?
- Vứt rồi
Dương Khai trả lời.
- Hừ, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Nhiếp Vịnh thấy Dương Khai làm phí công mà không đạt được gì. Trong lòng liền cần bằng không ít.
Dương Khai không thèm để ý đến y. Y nào đâu biết rằng, viên Viêm Dương Thạch đó đã hòa thành năng lượng tồn trữ ở bên trong đan điền của hắn.
Nơi này không trăng, không sao, căn bản sẽ không có biện pháp tính toán thời gian, nhưng Dương Khai đoán chừng bản thân mình đã đi hơn hai ngày, cuối cùng mới đi ra Loạn Thạch Đồi.
Bên đường cũng đụng phải thi thể của đệ tử ba phái. Cũng không biết bọn họ tại bên trong Loạn Thạch Đồi gặp nguy hiểm thế nào. Dù sao đám người Dương Khai cũng đi con đường này ngược lại là bình an vô sự.
Đi ra Loạn Thạch Đồi, năm người đều không khỏi thờ dài một hơi, Từ sau khi tiến vào Động Thiên, mọi người đều ở vào trong hoàn cảnh như vậy, ngoại trừ tảng đá đều không nhìn thấy cái gì, khó tránh làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Bên ngoài Loạn Thạch Đồi nhưng là một mảnh rừng cây, rừng cây rậm rập nối thành một mảng, xanh um tươi tốt, tràn trề sức sống.
Tuy rằng trong rừng có nhiều nguy cơ, đã đến nơi này, chẳng lẽ còn quay về Loạn Thạch Đồi hay sao?
Huống chi, có nguy cơ tồn tại, nhất định sẽ có cơ duyên, không đề cập tới cái khác, khu rừng này lớn như vậy, linh thảo thần dược chắc chắn sẽ không ít.
Mấy người cũng không do dự, chỉ là âm thầm cảnh giác bồn phía, liền đi thẳng vào trong rừng.
Đi được một lát, bỗng nhiên Tả An khẽ di một tiếng, cúi đầu tại mặt đất xem xét, mọi người dừng lại hứng hắn nhìn lại.
Một lát sau, Tả An đứng thẳng người lên, giọng điệu chắc chắn nói:
- Hai ngày trước ở nơi này đã có người đi qua, hơn như nhân số còn không ít.
Nghe vậy, vẻ mặt của Nhiếp Vịnh trở nên vui mừng, mở miệng nói:
- Hẳn là đệ tử khác của ba phái đã tới nơi này
Ta An nhíu mày:
- Khó mà nói được, cũng không ai biết bên trong động thiên còn có người ngoài hay không
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cảm giác có chút rợn cả tóc gáy.Động thiên nơi đây bị phong ấn ít nhất ngàn năm, nếu nơi này có người mà nói, người này sẽ là ai?
Tả An cũng cảm thấy khả năng này không lớn, vội vàng bổ sung:
- Ta chỉ thuận miệng nói ra, nhưng hẳn là đệ tử của ba phái.
- Chúng ta đuổi theo mau.
Nhiếp Vịnh đề nghị
Nếu phía trước là Giải sư huynh hoặc là Tô sư tỷ thì thật tốt.
Lam Sơ Điệp khẽ cau mày, nhưng mà cũng gật đầu đồng ý. Ở trong tiểu đội năm người, tuy là nàng tạm thời đứng đầu, nhưng thực lực của mấy người dù sao cũng không cao, vạn nhất thật sự gặp phải nguy hiểm cực lớn, e rằng tất cả phải chết.
Thay vì mạo hiểm tính mạng tại nơi nguy hiểm này thăm dò, không bằng tìm các sư huynh sư tỷ của Lăng Tiêu Các, với sự che chở của bọn hắn mà nói, hệ số an toàn sẽ tăng lên không ít.
- Vậy thì đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ.
Trên đường tìm kiếm dấu vết còn lưu lại của đoàn người đi qua nơi này mấy hôm trước, sau nửa ngày, trước mắt sáng tỏ thông suốt, đúng là có một hồ nước nhỏ hiện ra tại trước mặt của mọi người.
Bên hồ có dấu chân lưu lại, hẳn là đệ tử ba phái từng tại chỗ này nghỉ tạm.
Nếu đệ tử ba phái từng ở chỗ này nghỉ tạm, điều đó cũng đồng nghĩa là nơi này không có nguy hiểm. Đúng lúc đoàn người qua mấy ngày màn trời chiếu đất cũng đã kiệt sức. Đơn gian thảo luận một phen liền quyết định nghỉ ngơi và chỉnh đốn một lát rồi lại đi tiếp.
Năm người ngồi xuống quay về bốn phía, không bao lâu, bỗng nhiên Lam Sơ Điệp đi lại bên người Đỗ Ức Sương nói vài câu, Đỗ Ức Sương chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt chần chừ giãy dụa, chợt lại cắn răng gật đầu, mặt có chút đỏ lên.
Sau đó, Lam Sơ Điệp lại đi đến trước mặt Dương Khai, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
- Có việc?
Dương Khai mở to mắt nhìn nàng.
- Ngươi đi theo ta tới nơi này một chút.
Lam Sơ Điệp len lén liếc cách đó không xa Nhiếp Vịnh và Tả An một cái, hướng Dương Khai vẫy tay.
Nhướng mày một cái, Dương Khai không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn đi theo ra ngoài.
Đi được một đoạt khá xa, Dương Khai thấy Đỗ Ức Sương đang ở chỗ này.
- Làm sao thế?
Dương Khai không biết các nàng ở cùng một chỗ để làm cái gì. Hai nữ nhân này quan hệ cũng không được tốt cho lắm.
Lam Sơ Điệp có chút ngượng ngùng cười cười:
- Ta cùng Đỗ tiểu muốn ở nơi này tắm rửa một chút.
Ánh mắt của Dương Khai trở nên quái dị, nhìn hai nàng từ trên xuống dưới, Đỗ Ức Sương không khỏi đỏ mặt, Lam Sơ Điệp có chút thẹn thùng, dậm chân nói:
- Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Chẳng qua muốn ngươi trông giúp, đừng để người khác tiến đến nơi này.
Dương Khai nhịn được cười lên:
- Lam sư tỷ tìm sai người rồi? Việc này tỷ hẳn phải tìm Nhiếp Vịnh mới đúng, Nhiếp sư huynh nhất định tình nguyện đấy.
Lam Sơ Điệp biết rằng mấy ngày hôm nay Dương Khai có chút bất mãn đối với nàng, lập tức có chút tức giận nói:
- Nếu ta tin tưởng hắn, còn tìm ngươi làm gì?
- Sư tỷ tin tưởng ta?
Dương Khai giống như cười mà không phải cười:
- Nói không chừng ta sẽ rình coi.
Lam Sơ Điệp cười duyên nói:
- Nếu ngươi đã nói như thế, ta cũng không để ý, dù sao Đỗ tiểu muội sẽ dạy dỗ ngươi đấy.
Dương Khai vội ho một tiếng, đã nói đến nước này, hắn muốn từ chối cũng không thể nào nói nổi, Đỗ Ức Sương cũng xuống tắm. Coi như canh giữ cho nàng cũng được.
- Đi đi, các ngươi tốc chiến tốc thắng.
Dương Khai bèn gật đầu.
Thấy hắn đã đáp ứng, Lam Sơ Điệp mới lộ ra một nụ cười:
- Cứ như lời của ta nói lúc nãy mà làm, ngươi trông coi ở chỗ này, ta cùng Đỗ tiểu muội đi một chỗ khác tắm
Dứt lời, kéo lấy cánh tay hướng phía bên kia chạy đi. Đi chưa được vài bước, lại quay đầu lại dặn dò:
- Ngươi dù thế nào cũng không được nhìn lén đâu đấy!
- Ừ ừ ừ!
Dương Khai vừa đáp vừa nhìn thoáng qua hồ nước bên kia, nơi đó ánh sáng không được tốt lắm, bên kia, trong lòng hồ cách bờ hồ khoảng vài chục thước, còn có một tảng đá rất lớn, đây là một lá chắn của tự nhiên, chỉ cần hai nàng tránh ở sau tảng đá mà nói, Dương Khai dù muốn rình xem cũng không thấy gì, sở dĩ Lam Sơ Điệp dặn dò hắn, chỉ là đề phòng vạn nhất.
Dù sao các nàng cũng đã tìm được vị trí, Dương Khai cũng không quá để ý, quay mặt về phía hồ nước ngồi xuống.
Không bao lâu, bên kia truyền đến tiếng nước chảy, Dương Khai đang nhắm mắt ngồi xuống bỗng mở mắt nhìn xem, đúng là trong thấy trên tảng đá lớn hồi nãy bày đặt rất nhiều quần áo của nữ tử, tại cách quá xa, Dương Khai cũng không nhìn thấy thêm cái gì, Lam Sơ Điệp và Đỗ Ức Sương đều dấu cơ thể ở sau tảng đá, trừ phi là nhìn xuyên qua đá, nếu không có làm gì cũng phí công.
Dương Khai không thích Lam Sơ Điệp, nhưng cũng không phải rất chán ghét, hai người không cừu không oán, hơn nữa còn là đồng môn, ngoài trừ mấy hôm trước có cút bất mãn với thái độ xử sự của nàng, ngoài ra cũng không có gì.
Tìm cơ hội chính mình cũng nên ly khai đội ngũ này, một mình hành động, bớt bị người nói, cũng không biết hiện tại Tô Mộc đang ở nơi nào.
Đang chìm vào suy nghi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân khe khẽ.
Dương Khai nhìn lại, bỗng thấy Nhiếp Vịnh rón rén đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá ở hồ nước bên kia, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, hít thở cũng có chút nặng nề.
Thấy Dương Khai nhìn lại về phía mình, Nhiếp Vịnh chỉ có tươi cười một cách rất ti bỉ, nhanh chóng đi lại bên cạnh hắn uy hiếp nói:
- Ngươi cái gì cũng không thấy, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, nếu dám hé răng nói cái gì, ta sẽ cho ngươi ăn đòn!
Dương Khai thản nhiên nhìn hắn. Nhiếp Vịnh nghĩ rằng Dương Khai đang sợ hãi, không khỏi cười lên một tiếng, lướt qua Dương Khai rồi nhanh chóng đi về phía trước.
Ở bên trong hồ nước truyền ra hai nữ tử đang vui vẻ cười đùa, còn mang theo tiếng nước chảy, thanh âm cứ như ma âm rót vào tai, câu hồn đoạt phách, khiến cho Nhiếp Vịnh huyết dịch sôi trào.
Cứ nghĩ đến thân hình mềm nhẵn của Lam Sơ Điệp đang giấu sau tang đá kia, hắn liền không thể kiềm chế được.
Bước thêm vài bước, lại bước thêm vài bước là có thể in vào trong mắt sắc đẹp đang ẩn nấp đằng sau tảng đá.
Dương khai cười lạnh, dù ung dung vòng hay bàn tay thành một vòng tròn trước miệng, dồn khi đan điền hét:
- Nhiếp sư huynh, huynh chạy sang bên kia làm gì thế?
Nhưng như thế hắn chắc chắn sẽ không thể phát huy hết được tiềm lực của bản thân. Nhưng có vũ kỹ thì lại khác, vũ kỹ mới là nền tảng của người luyện võ, vũ kỹ mới có thể phát huy tác dụng của nguyên khí.
Ban nãy chẳng qua là lần đầu tiên thí nghiệm, tuy rằng đã thành công, nhưng không phải hiệu quả lớn nhất của vũ kỹ này , ở trong chiến đấu, vũ kỹ đều là trong nháy mắt phóng ra, làm sao chậm chạp ngưng tụ, chậm rãi cảm thụ giống Dương Khai vừa rồi?
Nhưng mà suy cho cùng thì vừa mới học xong, vẫn chưa thể thuần thục được, chuyện này cần phải có thời gian và kinh nghiệm để tích lũy
Hít sâu một hơi, Dương Khai nắm chặt lại thành quyền, trong lòng nghĩ đến cảnh vừa rồi đánh ra một quyền, cảm xúc mênh mông.
Tiểu Thạch Nhân chỉ có phương pháp tu luyện của bộ vũ kỹ này, cũng không có nói tên của nó cho Dương Khai, cho nên phải đặt một cái tên cho nó mới được.
Nhíu mày suy nghĩ một lát, Dương Khai quyết định kêu nó là Viêm Dương Bạo.
Nguyên khí trong ba mươi sáu đường kinh mạch ầm ầm nổ tung, đây là một cái sát chiêu đột phát, rất dễ khiến người ta ăn thiệt thòi lớn.
Một chiêu như thế, toàn bộ nguyên khí trên người Dương Khai chỉ có thể duy trì được ba lần mà thôi, đánh xong ba chiêu. Một toàn bộ nguyên khí sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Đổi lại là người khác khẳng định sẽ không dám tùy ý thi triển, nhưng dương dịch trong đan điền của Dương Khai có dự trữ nhiều như vậy.
Điều nãy có nghĩa là Dương Khai có thể nhanh chóng thuần thục Viêm Dương Bạo, nếu so với người khác về hiệu suất tu luyện vũ kỹ thì sẽ nhanh hơn vô số lần.
Viêm Dương Bạo hẳn là một bộ Địa Cấp Thượng Phẩm vũ kỹ, vận may của mình coi như không tệ, vũ kỹ đạt được chính là quyền pháp.
Nếu như vũ kỹ này là đao kiếm hoặc côn pháp, đến lúc đó Dương Khai chỉ sợ sẽ uể oải vô cùng. Trong người lại không có lấy một cái binh khí. Coi như là đạt được nó tới tay thì sẽ như thế nào?
Thu thập tâm tình một chút, Dương Khai chuẩn bị sử dụng thời gian ngày hôm nay để mau chóng luyện thuần thục Viêm Dương Bạo, tăng cường sức chiến đấu của bản thân.
Sau một ngày, Viêm Dương Bạo đã có chút khá hơn, một hàng năm người lại tụ tập cùng một chỗ.
Ngoại trừ Nhiếp Vịnh có chút ủ rũ, bốn người khác đều tương đối hài lòng với vũ kỹ mà mình đã đạt được. Bản thân Dương Khai không cần phải nói. Tuy vất vả vài ngày, nhưng cuối cùng đã chiếm được Viêm Dương Bạo là một bộ Địa Cấp Thượng Phẩm, còn có một Tiểu Thạch Nhân khác chưa kiểm tra.
Mấy người khác rốt cuộc chiếm được dạng gì vũ kỹ thì mọi người cũng không nói chút nào, nhưng xem nét mặt hẳn là thu hoạch không nhỏ.
Duy nhất chỉ có Nhiếp Vịnh, hùng hùng hổ hổ, theo như hắn nối, hắn lấy được vũ kỹ là một bộ tiên pháp thật là khiến người ta buồn bực vô cùng.
Bên cạnh Dương Khai, Đỗ Ức Sương cười hí mắt, khẽ nói:
- Ác nhân sẽ có ác báo. Đáng đời!
Dương Khai gật đầu đồng tình.
Trái lại Lam Sơ Điệp lại an ủi vài câu, khiến nỗi buồn của Nhiếp Vịnh giảm đi không ít.
Năm người lại lên đường. Bỗng nhiên, Lam Sơ Điệp quay đầu lại nhìn Dương Khai nói:
- Trước đó vài ngày Viêm Dương Thạch mà ngươi đã nhặt được ở đâu rồi?
- Vứt rồi
Dương Khai trả lời.
- Hừ, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Nhiếp Vịnh thấy Dương Khai làm phí công mà không đạt được gì. Trong lòng liền cần bằng không ít.
Dương Khai không thèm để ý đến y. Y nào đâu biết rằng, viên Viêm Dương Thạch đó đã hòa thành năng lượng tồn trữ ở bên trong đan điền của hắn.
Nơi này không trăng, không sao, căn bản sẽ không có biện pháp tính toán thời gian, nhưng Dương Khai đoán chừng bản thân mình đã đi hơn hai ngày, cuối cùng mới đi ra Loạn Thạch Đồi.
Bên đường cũng đụng phải thi thể của đệ tử ba phái. Cũng không biết bọn họ tại bên trong Loạn Thạch Đồi gặp nguy hiểm thế nào. Dù sao đám người Dương Khai cũng đi con đường này ngược lại là bình an vô sự.
Đi ra Loạn Thạch Đồi, năm người đều không khỏi thờ dài một hơi, Từ sau khi tiến vào Động Thiên, mọi người đều ở vào trong hoàn cảnh như vậy, ngoại trừ tảng đá đều không nhìn thấy cái gì, khó tránh làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Bên ngoài Loạn Thạch Đồi nhưng là một mảnh rừng cây, rừng cây rậm rập nối thành một mảng, xanh um tươi tốt, tràn trề sức sống.
Tuy rằng trong rừng có nhiều nguy cơ, đã đến nơi này, chẳng lẽ còn quay về Loạn Thạch Đồi hay sao?
Huống chi, có nguy cơ tồn tại, nhất định sẽ có cơ duyên, không đề cập tới cái khác, khu rừng này lớn như vậy, linh thảo thần dược chắc chắn sẽ không ít.
Mấy người cũng không do dự, chỉ là âm thầm cảnh giác bồn phía, liền đi thẳng vào trong rừng.
Đi được một lát, bỗng nhiên Tả An khẽ di một tiếng, cúi đầu tại mặt đất xem xét, mọi người dừng lại hứng hắn nhìn lại.
Một lát sau, Tả An đứng thẳng người lên, giọng điệu chắc chắn nói:
- Hai ngày trước ở nơi này đã có người đi qua, hơn như nhân số còn không ít.
Nghe vậy, vẻ mặt của Nhiếp Vịnh trở nên vui mừng, mở miệng nói:
- Hẳn là đệ tử khác của ba phái đã tới nơi này
Ta An nhíu mày:
- Khó mà nói được, cũng không ai biết bên trong động thiên còn có người ngoài hay không
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cảm giác có chút rợn cả tóc gáy.Động thiên nơi đây bị phong ấn ít nhất ngàn năm, nếu nơi này có người mà nói, người này sẽ là ai?
Tả An cũng cảm thấy khả năng này không lớn, vội vàng bổ sung:
- Ta chỉ thuận miệng nói ra, nhưng hẳn là đệ tử của ba phái.
- Chúng ta đuổi theo mau.
Nhiếp Vịnh đề nghị
Nếu phía trước là Giải sư huynh hoặc là Tô sư tỷ thì thật tốt.
Lam Sơ Điệp khẽ cau mày, nhưng mà cũng gật đầu đồng ý. Ở trong tiểu đội năm người, tuy là nàng tạm thời đứng đầu, nhưng thực lực của mấy người dù sao cũng không cao, vạn nhất thật sự gặp phải nguy hiểm cực lớn, e rằng tất cả phải chết.
Thay vì mạo hiểm tính mạng tại nơi nguy hiểm này thăm dò, không bằng tìm các sư huynh sư tỷ của Lăng Tiêu Các, với sự che chở của bọn hắn mà nói, hệ số an toàn sẽ tăng lên không ít.
- Vậy thì đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ.
Trên đường tìm kiếm dấu vết còn lưu lại của đoàn người đi qua nơi này mấy hôm trước, sau nửa ngày, trước mắt sáng tỏ thông suốt, đúng là có một hồ nước nhỏ hiện ra tại trước mặt của mọi người.
Bên hồ có dấu chân lưu lại, hẳn là đệ tử ba phái từng tại chỗ này nghỉ tạm.
Nếu đệ tử ba phái từng ở chỗ này nghỉ tạm, điều đó cũng đồng nghĩa là nơi này không có nguy hiểm. Đúng lúc đoàn người qua mấy ngày màn trời chiếu đất cũng đã kiệt sức. Đơn gian thảo luận một phen liền quyết định nghỉ ngơi và chỉnh đốn một lát rồi lại đi tiếp.
Năm người ngồi xuống quay về bốn phía, không bao lâu, bỗng nhiên Lam Sơ Điệp đi lại bên người Đỗ Ức Sương nói vài câu, Đỗ Ức Sương chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt chần chừ giãy dụa, chợt lại cắn răng gật đầu, mặt có chút đỏ lên.
Sau đó, Lam Sơ Điệp lại đi đến trước mặt Dương Khai, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
- Có việc?
Dương Khai mở to mắt nhìn nàng.
- Ngươi đi theo ta tới nơi này một chút.
Lam Sơ Điệp len lén liếc cách đó không xa Nhiếp Vịnh và Tả An một cái, hướng Dương Khai vẫy tay.
Nhướng mày một cái, Dương Khai không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn đi theo ra ngoài.
Đi được một đoạt khá xa, Dương Khai thấy Đỗ Ức Sương đang ở chỗ này.
- Làm sao thế?
Dương Khai không biết các nàng ở cùng một chỗ để làm cái gì. Hai nữ nhân này quan hệ cũng không được tốt cho lắm.
Lam Sơ Điệp có chút ngượng ngùng cười cười:
- Ta cùng Đỗ tiểu muốn ở nơi này tắm rửa một chút.
Ánh mắt của Dương Khai trở nên quái dị, nhìn hai nàng từ trên xuống dưới, Đỗ Ức Sương không khỏi đỏ mặt, Lam Sơ Điệp có chút thẹn thùng, dậm chân nói:
- Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Chẳng qua muốn ngươi trông giúp, đừng để người khác tiến đến nơi này.
Dương Khai nhịn được cười lên:
- Lam sư tỷ tìm sai người rồi? Việc này tỷ hẳn phải tìm Nhiếp Vịnh mới đúng, Nhiếp sư huynh nhất định tình nguyện đấy.
Lam Sơ Điệp biết rằng mấy ngày hôm nay Dương Khai có chút bất mãn đối với nàng, lập tức có chút tức giận nói:
- Nếu ta tin tưởng hắn, còn tìm ngươi làm gì?
- Sư tỷ tin tưởng ta?
Dương Khai giống như cười mà không phải cười:
- Nói không chừng ta sẽ rình coi.
Lam Sơ Điệp cười duyên nói:
- Nếu ngươi đã nói như thế, ta cũng không để ý, dù sao Đỗ tiểu muội sẽ dạy dỗ ngươi đấy.
Dương Khai vội ho một tiếng, đã nói đến nước này, hắn muốn từ chối cũng không thể nào nói nổi, Đỗ Ức Sương cũng xuống tắm. Coi như canh giữ cho nàng cũng được.
- Đi đi, các ngươi tốc chiến tốc thắng.
Dương Khai bèn gật đầu.
Thấy hắn đã đáp ứng, Lam Sơ Điệp mới lộ ra một nụ cười:
- Cứ như lời của ta nói lúc nãy mà làm, ngươi trông coi ở chỗ này, ta cùng Đỗ tiểu muội đi một chỗ khác tắm
Dứt lời, kéo lấy cánh tay hướng phía bên kia chạy đi. Đi chưa được vài bước, lại quay đầu lại dặn dò:
- Ngươi dù thế nào cũng không được nhìn lén đâu đấy!
- Ừ ừ ừ!
Dương Khai vừa đáp vừa nhìn thoáng qua hồ nước bên kia, nơi đó ánh sáng không được tốt lắm, bên kia, trong lòng hồ cách bờ hồ khoảng vài chục thước, còn có một tảng đá rất lớn, đây là một lá chắn của tự nhiên, chỉ cần hai nàng tránh ở sau tảng đá mà nói, Dương Khai dù muốn rình xem cũng không thấy gì, sở dĩ Lam Sơ Điệp dặn dò hắn, chỉ là đề phòng vạn nhất.
Dù sao các nàng cũng đã tìm được vị trí, Dương Khai cũng không quá để ý, quay mặt về phía hồ nước ngồi xuống.
Không bao lâu, bên kia truyền đến tiếng nước chảy, Dương Khai đang nhắm mắt ngồi xuống bỗng mở mắt nhìn xem, đúng là trong thấy trên tảng đá lớn hồi nãy bày đặt rất nhiều quần áo của nữ tử, tại cách quá xa, Dương Khai cũng không nhìn thấy thêm cái gì, Lam Sơ Điệp và Đỗ Ức Sương đều dấu cơ thể ở sau tảng đá, trừ phi là nhìn xuyên qua đá, nếu không có làm gì cũng phí công.
Dương Khai không thích Lam Sơ Điệp, nhưng cũng không phải rất chán ghét, hai người không cừu không oán, hơn nữa còn là đồng môn, ngoài trừ mấy hôm trước có cút bất mãn với thái độ xử sự của nàng, ngoài ra cũng không có gì.
Tìm cơ hội chính mình cũng nên ly khai đội ngũ này, một mình hành động, bớt bị người nói, cũng không biết hiện tại Tô Mộc đang ở nơi nào.
Đang chìm vào suy nghi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân khe khẽ.
Dương Khai nhìn lại, bỗng thấy Nhiếp Vịnh rón rén đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá ở hồ nước bên kia, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, hít thở cũng có chút nặng nề.
Thấy Dương Khai nhìn lại về phía mình, Nhiếp Vịnh chỉ có tươi cười một cách rất ti bỉ, nhanh chóng đi lại bên cạnh hắn uy hiếp nói:
- Ngươi cái gì cũng không thấy, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, nếu dám hé răng nói cái gì, ta sẽ cho ngươi ăn đòn!
Dương Khai thản nhiên nhìn hắn. Nhiếp Vịnh nghĩ rằng Dương Khai đang sợ hãi, không khỏi cười lên một tiếng, lướt qua Dương Khai rồi nhanh chóng đi về phía trước.
Ở bên trong hồ nước truyền ra hai nữ tử đang vui vẻ cười đùa, còn mang theo tiếng nước chảy, thanh âm cứ như ma âm rót vào tai, câu hồn đoạt phách, khiến cho Nhiếp Vịnh huyết dịch sôi trào.
Cứ nghĩ đến thân hình mềm nhẵn của Lam Sơ Điệp đang giấu sau tang đá kia, hắn liền không thể kiềm chế được.
Bước thêm vài bước, lại bước thêm vài bước là có thể in vào trong mắt sắc đẹp đang ẩn nấp đằng sau tảng đá.
Dương khai cười lạnh, dù ung dung vòng hay bàn tay thành một vòng tròn trước miệng, dồn khi đan điền hét:
- Nhiếp sư huynh, huynh chạy sang bên kia làm gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.