Chương 632: Ngươi không có bản lĩnh đó đâu.
Mạc Mặc
21/07/2016
Chỉ lưỡng lự trong một chốc, Chu Lạc liền hoàn hồn lại, y gào rít dữ tợn:
- Muốn ngươi chết!
Dương Khai cười khẩy:
- Muốn ta chết? E là ngươi không có bản lĩnh đó đâu.
- Nói khoác không biết ngượng mồm!
Chu Lạc nhảy lùi về sau hai bước, trên tay y thình lình xuất hiện một cây đinh ba bí bảo, bí bảo này vừa lộ diện, đã toát ra sát khí lạnh ghê người.
Y trút chân nguyên vào trong đó, cây đinh ba lập tức phát ra từng âm thanh vù vù, uy năng được thúc giục, Chu Lạc tiện tay vung đinh ba tới.
Cây đinh ba xé toạc không khí bỗng hóa thành một con mãnh hổ uy phong lẫm liệt, nó há to mồm vồ về phía Dương Khai.
Y không muốn nhiều lới thêm với Dương Khai, mà chỉ muốn giết hắn để giải mối hận trong lòng cho xong!
Dương Khai hừ nhạt một tiếng, thần sắc lạnh xuống. Đối phương ra tay không chút nghĩ ngợi thế này, cũng khiến hắn sôi gan rồi.
Vù một cái, hắn đã tránh được đòn tấn công của cây đinh ba.
Sức mạnh toàn thân dốc hết vào cơ thể, khí thế của Dương Khai đã biến đổi trong nháy mắt, một luồng khí khiến Chu Lạc phải rùng mình đang vần vũ quanh Dương Khai.
Một guồng sóng vô hình với Dương Khai là trung tâm thình lình khếch tán, dấy lên cuồng phong.
Vân Huyên nín khóc, sững sờ nhìn Dương Khai, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, chấn động vì sự thay đổi ở hắn mà tạm thời quên mất hết thảy những gì nàng vừa phải trải qua.
Cả Nguyễn Tâm Ngữ cũng che miệng lại, trợn tròn mắt.
Ầm ầm ầm...
Dương Khai sải từng bước nhanh đi ra, bóng hắn như sóng vỗ, chưa ai kịp nghĩ ngợi gì, hắn đã đến cạnh Chu Lạc, dưới ánh nhìn trân trối của y, chân nguyên cuồng bạo ấn thẳng vào lồng ngực y.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chu Lạc bay ra chật vật như con diều giấy, máu bắn không ngừng giữa khoảng không, thê thảm hết sức.
Dương Khai khinh bạc nhìn y, không thèm truy kích.
Phịch...
Chu Lạc ngã nhào xuống đất, rồi lại vội vã bò dậy, y đưa tay lau máu trên mép, ánh mắt lấp lóa tia nhìn độc địa:
- Giả chết bắt quạ ư? Ngươi quả nhiên không phải hạng tốt đẹp gì!
Tới tận lúc này, y mới nhận thức được rõ ràng, sức mạnh thật sự của Dương Khai vượt xa khỏi cái gọi là Thần Du Cảnh thất tầng mà hắn thể hiện.
Chỉ một đòn đã đả thương được Thần Du Cảnh cửu tầng như y, Thần Du Cảnh thất tầng nào có thể làm được vậy chứ.
- Tâm Ngữ, giúp ta một tay giết chết hắn đi.
Cảm nhận được công lực của Dương Khai, Chu Lạc không những không chịu buông xuôi, mà còn kéo cả Nguyễn Tâm Ngữ vào cuộc.
Y nghĩ, mình y thì không thể là đối thủ được, nhưng nếu cộng thêm Nguyễn Tâm Ngữ thì đời nào không đánh lại hắn?
Hắn có lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ là một Thần Du Cảnh.
Chu Lạc quyết phải lấy mạng Dương Khai cho bằng được.
Ánh mắt Dương Khai chợt lóe lên tia u ám, vừa rồi hắn không giết Chu Lạc, cũng vì băn khoăn việc y là đệ tử Độc Ngạo Minh, hiện giờ Dương Khai không muốn rước lấy phiền phức vào người, không ngờ, mình nương tay lại khiến y hiểu sai ý.
Hắn điềm nhiên quay sang nhìn Nguyễn Tâm Ngữ, nàng vẫn chưa hồi tỉnh lại từ cơn kinh ngạc, vẫn bộ mặt trân trân từ lúc nãy đến giờ.
Nếu cô nương này mà đồng ý, Dương Khai chẳng ngại đại khai sát giới ngay tại đây.
- Tâm Ngữ!
Chu Lạc quát lớn.
Lúc này Nguyễn Tâm Ngữ mới phản ứng lại, nàng nhíu mày, gào lên:
- Huynh bị điên à? Vô duyên vô cớ đòi giết hắn là sao?
Chu Lạc xanh mét cả mặt, đau khổ nhìn Nguyễn Tâm Ngữ:
- Đến muội cũng bao che cho hắn? Không lẽ trong lúc ta hôn mê, muội đã bị hắn làm gì rồi?
Câu nói này lập tức khiến Nguyễn Tâm Ngữ nổi trận lôi đình, nàng mắng xối xả:
- Khốn kiếp! Chu Lạc, huynh tỉnh táo lại đi được không, đừng có gây sự vô cớ.
- Ha ha, ta gây sự vô cớ?
Chu Lạc bật cười như kẻ thần kinh, như thể y đã thực sự mất tỉnh táo vì sự đả kích này.
Đúng vào lúc này, Vân Huyên chậm rãi đứng dậy, buồn bã nhìn Dương Khai, vén sợi tóc ướt bên tai, nàng hít sâu một hơi:
- Chu Lạc, dừng lại đi, nếu huynh dám ra tay với hắn, đừng trách muội không khách khí.
Chu Lạc bỗng lảo đảo, kinh ngạc nhìn Vân Huyên, lắc đầu lia lịa:
- Quả nhiên là tiện tỳ, cơ thể bị hắn làm nhục, đến trái tim cũng là của hắn rồi hả?
Vân Huyên thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói:
- Chuyện nào ra chuyện đó. Giờ muội không muốn nói mấy cái này với huynh, chuyện của muội cũng không cần huynh phải nhọc lòng, huynh tự lo cho mình đi đã.
- Tự lo cho mình ư, ha ha!
Chu Lạc cười khẩy liên tục, trông không khác gì kẻ điên.
Y đã hóa rồ thật sự rồi.
Ánh mắt y dần dần đong đầy thù hận, lúc nhìn Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ, thần sắc Chu Lạc vừa đau xót vừa khinh bỉ, khẽ vẫy tay triệu cây đinh ba kia về, y cười gằn:
- Muội đã nói vậy, thì ta cũng không cần phải khách khí với muội nữa. Hôm nay ta phải giết tên tiểu tử này cho bằng được!
Vân Huyên chậm rãi lắc đầu:
- Huynh không có bản lĩnh đó đâu.
- Đến muội mà cũng nói vậy!
Chu Lạc nổi cáu. Vừa rồi Dương Khai đã bình xét y như vậy, giờ Vân Huyên lại nói không khác gì Dương Khai lúc đó, y không chịu nổi nhục nhã, bèn nghiến răng nói:
- Vậy muội hãy chống mắt lên mà xem, Chu Lạc ta rốt cuộc có bản lĩnh này hay không!
Dứt lời, chân nguyên toàn thân chợt cuồng loạn, từng quả cầu ánh sáng bằng cái cối xay phóng ra từ nội thể y.
- Không ổn rồi!
Nguyễn Tâm Ngữ thất sắc.
- Chu Lạc điên rồi!
Đây là chiêu thức mạnh nhất của Chu Lạc, ngày thường y hầu như không dùng đến, nhưng giờ đây y lại tung nó ra khi giáp mặt với Dương Khai, rõ ràng y không còn phân rõ thiện ác gì nữa, mà đã bị thù hận và nhục nhã che mắt hết rồi.
Vừa nói, Nguyễn Tâm Ngữ vừa vội vã lùi lại, để tránh bị liên lụy. Nàng còn không quên kéo theo Vân Huyên, tránh xa khỏi y.
Dương Khai vẫn không nói gì, thờ ơ lạnh nhạt mãi đến khi những quả cầu năng lượng đó xuất hiện, thần sắc hắn mới hơi ngưng trọng lại.
Hắn có thể cảm nhận được, quả cầu năng lượng này tiềm tàng sức sát thương cực lớn.
Nhưng hắn vẫn không mảy may sợ sệt!
Mấy quả cầu này thình lình bắn ra, còn kẹp theo cây đinh ba của Chu Lạc, hai thứ cộng hưởng lẫn nhau, sức sát thương lại mạnh hơn gấp mấy lần.
Đây mới là khả năng nên có ở một võ giả Thần Du Cảnh cửu tầng khi tung toàn lực.
- Cẩn thận!
Vân Huyên buột miệng kêu lên, sau đó nàng cũng phải đỏ mặt. Nàng không hiểu tại sao mình lại nhắc nhở Dương Khai, cảm thấy quan hệ giữa nàng và hắn cứ kỳ kỳ sau màn tình mê ý loạn ban nãy.
Nàng căm hận tên thiếu niên đã đoạt mất sự trinh trắng của mình giữa tình thế hỗn loạn này, nhất là hắn còn nhỏ hơn nàng tối thiểu bảy, tám tuổi!
Nhưng nàng lại không đành lòng sinh sát tâm!
Nếu là kẻ khác làm vậy với nàng, thì Vân Huyên dám khẳng định, nàng sẽ tìm mọi cách để giết gã nam nhân ấy, rồi sau đó tự vẫn.
Một cảm xúc khó hiểu chợt trào dâng trong lòng nàng, khiến nàng không kìm được phải lên tiếng khi nhìn thấy Dương Khai gặp nguy hiểm.
Nguyễn Tâm Ngữ liếc nhìn nàng đầy cổ quái. Vân Huyên hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, cả đời không nhìn mặt ai nữa.
- Tỷ... Hắn...
Nguyễn Tâm Ngữ đâm ra tò mò.
- Đừng hỏi ta.
Cổ Vân Huyên đỏ ửng, nàng thầm phản kháng trong tâm.
- Ờ.
Nguyễn Tâm Ngữ liền im lặng.
Ầm ầm ầm...
Cách đó không xa, đòn tấn công của Chu Lạc đã ập đến, năng lượng bộc phát bao trùm lấy Dương Khai, bịt kít mọi đường thoát của hắn.
Hai nàng bất giác che miệng, đồng tử run rẩy.
Tách tách tách...
Lại một chuỗi tiếng động vang lên, năng lượng hỗn loạn phai mờ dần giữa chuỗi tiếng nổ đó. Rất nhanh, bóng dáng Dương Khai hiện ra.
Không chút thương tích, duy chỉ có vết thương ở bụng lại rỉ máu vì cử động vừa qua, sắc mặt hắn có phần tái nhợt.
Chu Lạc không kìm được lùi về sau mấy bước, hãi hùng nhìn Dương Khai, thều thào:
- Không thể nào!
Chiêu này của y trong giới Thần Du Cảnh chẳng ai địch nổi, không lý nào đối phương lại hóa giải dễ dàng đến vậy.
- Không có gì là không thể!
Dương Khai tiến từng bước lại gần, vẻ mặt bực bội. Hắn vốn đang bị thương, lẽ ra nên tịnh dưỡng đàng hoàng, bất đắc dĩ phải đấu với một kẻ mất lý trí, nên hắn ắt phải tốc chiến tốc thắng.
- Ta vốn không định giết ngươi, nhưng giờ xem ra, giữ lại mạng cho ngươi không có lợi cho ta.
Nói xong, bóng dáng hắn chợt mờ đi.
Chu Lạc trợn trừng mắt, bản năng mách bảo y nguy hiểm đang cận kề, nhưng không đợi y có động tác phòng bị, xương cốt toàn thân như bị va đập rất mạnh.
Âm thanh gãy nứt chi chít như rang đậu vang lên.
Bóng Dương Khai lại hiện ra trước mắt y lần nữa, nhưng Chu Lạc đã không còn sức để cựa quậy, xương cốt y vỡ vụn, lục phủ ngũ tàng tan nát, tâm mạch gãy đứt, y rạp người xuống như người không xương.
Sức sống tiêu tán.
- Khụ khụ...
Dương Khai lảo đảo vài bước mới đứng vững được, hắn đưa tay bưng lấy vết thương, máu đỏ chảy ra theo kẽ ngón tay.
Liếc nhìn Vân Huyên ở xa xa, hắn phát hiện thần sắc cô nương này có chút phấn chấn, cũng chẳng hiểu nàng vui mừng vì cái gì.
Lắc đầu chán nản, không để ý nàng nữa, Dương Khai vội vã khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục điều khí.
- Vân Huyên...
Sau khi chứng kiến mọi sự trước măt, Nguyễn Tâm Ngữ như đánh mất khả năng suy nghĩ.
- Làm sao đây?
- Làm sao gì cơ?
Vân Huyên cũng yếu ớt vô cùng, khẽ thở dốc hỏi.
- Hắn giết Chu Lạc rồi.
- Muội muốn báo thù cho Chu Lạc à?
Vân Huyên quay sang lạnh lùng nhìn Nguyễn Tâm Ngữ. Nguyễn Tâm Ngữ cảm nhận được rõ ràng, trong đôi mắt nàng là địch ý và cảnh giác.
- Muội không có ý đó.
Nguyễn Tâm Ngữ vội giải thích.
- Muội vốn đã ngứa mắt với gã đó rồi. Nhưng dù gì hắn cũng là tiểu đội trưởng trong minh, thế mà chết trước mắt chúng ta...
- Lần này người phải chết chẳng lẽ chưa đủ nhiều hay sao? Thêm một tên Chu Lạc thì có gì to tát. Bớt loại người này đi, sau này màng nhĩ cũng yên ổn hơn. Ừm, sau khi về trong minh, ta sẽ bẩm báo lại lên trên, không cần muội phải lo lắng đâu.
Vân Huyên điềm đạm nói.
Sau một phen biến cố, hình như nàng đã trấn tĩnh lại và nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, không hốt hoảng, lúng túng như lúc nãy nữa, ngược lại còn điềm tĩnh hơn hẳn.
- Tỷ đấy... bênh vực hắn rõ ràng.
Nguyễn Tâm Ngữ làm vẻ mặt ám muội.
- Rốt cuộc thì hắn có gì hay chứ.
Vân Huyên đỏ cả mặt, sẵng giọng bảo:
- Chớ nói bậy.
Vừa nói, nàng nhìn Dương Khai một cái đầy xa xăm, rồi lại vội vàng nhìn đi chỗ khác, hàng lông mi đen dài run run không ngừng.
- Tỷ nghỉ ngơi đi, chuyện bên này để muội xử lý.
Nguyễn Tâm Ngữ thở dài, nhìn xác chết phủ đầy mặt đất và cảnh tượng hỗn loạn, nàng xoa trán, đau đầu nhức nhối.
Vân Huyên khẽ gật đầu, ngẫm nghĩ một chốc rồi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều khí.
- Muốn ngươi chết!
Dương Khai cười khẩy:
- Muốn ta chết? E là ngươi không có bản lĩnh đó đâu.
- Nói khoác không biết ngượng mồm!
Chu Lạc nhảy lùi về sau hai bước, trên tay y thình lình xuất hiện một cây đinh ba bí bảo, bí bảo này vừa lộ diện, đã toát ra sát khí lạnh ghê người.
Y trút chân nguyên vào trong đó, cây đinh ba lập tức phát ra từng âm thanh vù vù, uy năng được thúc giục, Chu Lạc tiện tay vung đinh ba tới.
Cây đinh ba xé toạc không khí bỗng hóa thành một con mãnh hổ uy phong lẫm liệt, nó há to mồm vồ về phía Dương Khai.
Y không muốn nhiều lới thêm với Dương Khai, mà chỉ muốn giết hắn để giải mối hận trong lòng cho xong!
Dương Khai hừ nhạt một tiếng, thần sắc lạnh xuống. Đối phương ra tay không chút nghĩ ngợi thế này, cũng khiến hắn sôi gan rồi.
Vù một cái, hắn đã tránh được đòn tấn công của cây đinh ba.
Sức mạnh toàn thân dốc hết vào cơ thể, khí thế của Dương Khai đã biến đổi trong nháy mắt, một luồng khí khiến Chu Lạc phải rùng mình đang vần vũ quanh Dương Khai.
Một guồng sóng vô hình với Dương Khai là trung tâm thình lình khếch tán, dấy lên cuồng phong.
Vân Huyên nín khóc, sững sờ nhìn Dương Khai, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, chấn động vì sự thay đổi ở hắn mà tạm thời quên mất hết thảy những gì nàng vừa phải trải qua.
Cả Nguyễn Tâm Ngữ cũng che miệng lại, trợn tròn mắt.
Ầm ầm ầm...
Dương Khai sải từng bước nhanh đi ra, bóng hắn như sóng vỗ, chưa ai kịp nghĩ ngợi gì, hắn đã đến cạnh Chu Lạc, dưới ánh nhìn trân trối của y, chân nguyên cuồng bạo ấn thẳng vào lồng ngực y.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chu Lạc bay ra chật vật như con diều giấy, máu bắn không ngừng giữa khoảng không, thê thảm hết sức.
Dương Khai khinh bạc nhìn y, không thèm truy kích.
Phịch...
Chu Lạc ngã nhào xuống đất, rồi lại vội vã bò dậy, y đưa tay lau máu trên mép, ánh mắt lấp lóa tia nhìn độc địa:
- Giả chết bắt quạ ư? Ngươi quả nhiên không phải hạng tốt đẹp gì!
Tới tận lúc này, y mới nhận thức được rõ ràng, sức mạnh thật sự của Dương Khai vượt xa khỏi cái gọi là Thần Du Cảnh thất tầng mà hắn thể hiện.
Chỉ một đòn đã đả thương được Thần Du Cảnh cửu tầng như y, Thần Du Cảnh thất tầng nào có thể làm được vậy chứ.
- Tâm Ngữ, giúp ta một tay giết chết hắn đi.
Cảm nhận được công lực của Dương Khai, Chu Lạc không những không chịu buông xuôi, mà còn kéo cả Nguyễn Tâm Ngữ vào cuộc.
Y nghĩ, mình y thì không thể là đối thủ được, nhưng nếu cộng thêm Nguyễn Tâm Ngữ thì đời nào không đánh lại hắn?
Hắn có lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ là một Thần Du Cảnh.
Chu Lạc quyết phải lấy mạng Dương Khai cho bằng được.
Ánh mắt Dương Khai chợt lóe lên tia u ám, vừa rồi hắn không giết Chu Lạc, cũng vì băn khoăn việc y là đệ tử Độc Ngạo Minh, hiện giờ Dương Khai không muốn rước lấy phiền phức vào người, không ngờ, mình nương tay lại khiến y hiểu sai ý.
Hắn điềm nhiên quay sang nhìn Nguyễn Tâm Ngữ, nàng vẫn chưa hồi tỉnh lại từ cơn kinh ngạc, vẫn bộ mặt trân trân từ lúc nãy đến giờ.
Nếu cô nương này mà đồng ý, Dương Khai chẳng ngại đại khai sát giới ngay tại đây.
- Tâm Ngữ!
Chu Lạc quát lớn.
Lúc này Nguyễn Tâm Ngữ mới phản ứng lại, nàng nhíu mày, gào lên:
- Huynh bị điên à? Vô duyên vô cớ đòi giết hắn là sao?
Chu Lạc xanh mét cả mặt, đau khổ nhìn Nguyễn Tâm Ngữ:
- Đến muội cũng bao che cho hắn? Không lẽ trong lúc ta hôn mê, muội đã bị hắn làm gì rồi?
Câu nói này lập tức khiến Nguyễn Tâm Ngữ nổi trận lôi đình, nàng mắng xối xả:
- Khốn kiếp! Chu Lạc, huynh tỉnh táo lại đi được không, đừng có gây sự vô cớ.
- Ha ha, ta gây sự vô cớ?
Chu Lạc bật cười như kẻ thần kinh, như thể y đã thực sự mất tỉnh táo vì sự đả kích này.
Đúng vào lúc này, Vân Huyên chậm rãi đứng dậy, buồn bã nhìn Dương Khai, vén sợi tóc ướt bên tai, nàng hít sâu một hơi:
- Chu Lạc, dừng lại đi, nếu huynh dám ra tay với hắn, đừng trách muội không khách khí.
Chu Lạc bỗng lảo đảo, kinh ngạc nhìn Vân Huyên, lắc đầu lia lịa:
- Quả nhiên là tiện tỳ, cơ thể bị hắn làm nhục, đến trái tim cũng là của hắn rồi hả?
Vân Huyên thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói:
- Chuyện nào ra chuyện đó. Giờ muội không muốn nói mấy cái này với huynh, chuyện của muội cũng không cần huynh phải nhọc lòng, huynh tự lo cho mình đi đã.
- Tự lo cho mình ư, ha ha!
Chu Lạc cười khẩy liên tục, trông không khác gì kẻ điên.
Y đã hóa rồ thật sự rồi.
Ánh mắt y dần dần đong đầy thù hận, lúc nhìn Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ, thần sắc Chu Lạc vừa đau xót vừa khinh bỉ, khẽ vẫy tay triệu cây đinh ba kia về, y cười gằn:
- Muội đã nói vậy, thì ta cũng không cần phải khách khí với muội nữa. Hôm nay ta phải giết tên tiểu tử này cho bằng được!
Vân Huyên chậm rãi lắc đầu:
- Huynh không có bản lĩnh đó đâu.
- Đến muội mà cũng nói vậy!
Chu Lạc nổi cáu. Vừa rồi Dương Khai đã bình xét y như vậy, giờ Vân Huyên lại nói không khác gì Dương Khai lúc đó, y không chịu nổi nhục nhã, bèn nghiến răng nói:
- Vậy muội hãy chống mắt lên mà xem, Chu Lạc ta rốt cuộc có bản lĩnh này hay không!
Dứt lời, chân nguyên toàn thân chợt cuồng loạn, từng quả cầu ánh sáng bằng cái cối xay phóng ra từ nội thể y.
- Không ổn rồi!
Nguyễn Tâm Ngữ thất sắc.
- Chu Lạc điên rồi!
Đây là chiêu thức mạnh nhất của Chu Lạc, ngày thường y hầu như không dùng đến, nhưng giờ đây y lại tung nó ra khi giáp mặt với Dương Khai, rõ ràng y không còn phân rõ thiện ác gì nữa, mà đã bị thù hận và nhục nhã che mắt hết rồi.
Vừa nói, Nguyễn Tâm Ngữ vừa vội vã lùi lại, để tránh bị liên lụy. Nàng còn không quên kéo theo Vân Huyên, tránh xa khỏi y.
Dương Khai vẫn không nói gì, thờ ơ lạnh nhạt mãi đến khi những quả cầu năng lượng đó xuất hiện, thần sắc hắn mới hơi ngưng trọng lại.
Hắn có thể cảm nhận được, quả cầu năng lượng này tiềm tàng sức sát thương cực lớn.
Nhưng hắn vẫn không mảy may sợ sệt!
Mấy quả cầu này thình lình bắn ra, còn kẹp theo cây đinh ba của Chu Lạc, hai thứ cộng hưởng lẫn nhau, sức sát thương lại mạnh hơn gấp mấy lần.
Đây mới là khả năng nên có ở một võ giả Thần Du Cảnh cửu tầng khi tung toàn lực.
- Cẩn thận!
Vân Huyên buột miệng kêu lên, sau đó nàng cũng phải đỏ mặt. Nàng không hiểu tại sao mình lại nhắc nhở Dương Khai, cảm thấy quan hệ giữa nàng và hắn cứ kỳ kỳ sau màn tình mê ý loạn ban nãy.
Nàng căm hận tên thiếu niên đã đoạt mất sự trinh trắng của mình giữa tình thế hỗn loạn này, nhất là hắn còn nhỏ hơn nàng tối thiểu bảy, tám tuổi!
Nhưng nàng lại không đành lòng sinh sát tâm!
Nếu là kẻ khác làm vậy với nàng, thì Vân Huyên dám khẳng định, nàng sẽ tìm mọi cách để giết gã nam nhân ấy, rồi sau đó tự vẫn.
Một cảm xúc khó hiểu chợt trào dâng trong lòng nàng, khiến nàng không kìm được phải lên tiếng khi nhìn thấy Dương Khai gặp nguy hiểm.
Nguyễn Tâm Ngữ liếc nhìn nàng đầy cổ quái. Vân Huyên hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, cả đời không nhìn mặt ai nữa.
- Tỷ... Hắn...
Nguyễn Tâm Ngữ đâm ra tò mò.
- Đừng hỏi ta.
Cổ Vân Huyên đỏ ửng, nàng thầm phản kháng trong tâm.
- Ờ.
Nguyễn Tâm Ngữ liền im lặng.
Ầm ầm ầm...
Cách đó không xa, đòn tấn công của Chu Lạc đã ập đến, năng lượng bộc phát bao trùm lấy Dương Khai, bịt kít mọi đường thoát của hắn.
Hai nàng bất giác che miệng, đồng tử run rẩy.
Tách tách tách...
Lại một chuỗi tiếng động vang lên, năng lượng hỗn loạn phai mờ dần giữa chuỗi tiếng nổ đó. Rất nhanh, bóng dáng Dương Khai hiện ra.
Không chút thương tích, duy chỉ có vết thương ở bụng lại rỉ máu vì cử động vừa qua, sắc mặt hắn có phần tái nhợt.
Chu Lạc không kìm được lùi về sau mấy bước, hãi hùng nhìn Dương Khai, thều thào:
- Không thể nào!
Chiêu này của y trong giới Thần Du Cảnh chẳng ai địch nổi, không lý nào đối phương lại hóa giải dễ dàng đến vậy.
- Không có gì là không thể!
Dương Khai tiến từng bước lại gần, vẻ mặt bực bội. Hắn vốn đang bị thương, lẽ ra nên tịnh dưỡng đàng hoàng, bất đắc dĩ phải đấu với một kẻ mất lý trí, nên hắn ắt phải tốc chiến tốc thắng.
- Ta vốn không định giết ngươi, nhưng giờ xem ra, giữ lại mạng cho ngươi không có lợi cho ta.
Nói xong, bóng dáng hắn chợt mờ đi.
Chu Lạc trợn trừng mắt, bản năng mách bảo y nguy hiểm đang cận kề, nhưng không đợi y có động tác phòng bị, xương cốt toàn thân như bị va đập rất mạnh.
Âm thanh gãy nứt chi chít như rang đậu vang lên.
Bóng Dương Khai lại hiện ra trước mắt y lần nữa, nhưng Chu Lạc đã không còn sức để cựa quậy, xương cốt y vỡ vụn, lục phủ ngũ tàng tan nát, tâm mạch gãy đứt, y rạp người xuống như người không xương.
Sức sống tiêu tán.
- Khụ khụ...
Dương Khai lảo đảo vài bước mới đứng vững được, hắn đưa tay bưng lấy vết thương, máu đỏ chảy ra theo kẽ ngón tay.
Liếc nhìn Vân Huyên ở xa xa, hắn phát hiện thần sắc cô nương này có chút phấn chấn, cũng chẳng hiểu nàng vui mừng vì cái gì.
Lắc đầu chán nản, không để ý nàng nữa, Dương Khai vội vã khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục điều khí.
- Vân Huyên...
Sau khi chứng kiến mọi sự trước măt, Nguyễn Tâm Ngữ như đánh mất khả năng suy nghĩ.
- Làm sao đây?
- Làm sao gì cơ?
Vân Huyên cũng yếu ớt vô cùng, khẽ thở dốc hỏi.
- Hắn giết Chu Lạc rồi.
- Muội muốn báo thù cho Chu Lạc à?
Vân Huyên quay sang lạnh lùng nhìn Nguyễn Tâm Ngữ. Nguyễn Tâm Ngữ cảm nhận được rõ ràng, trong đôi mắt nàng là địch ý và cảnh giác.
- Muội không có ý đó.
Nguyễn Tâm Ngữ vội giải thích.
- Muội vốn đã ngứa mắt với gã đó rồi. Nhưng dù gì hắn cũng là tiểu đội trưởng trong minh, thế mà chết trước mắt chúng ta...
- Lần này người phải chết chẳng lẽ chưa đủ nhiều hay sao? Thêm một tên Chu Lạc thì có gì to tát. Bớt loại người này đi, sau này màng nhĩ cũng yên ổn hơn. Ừm, sau khi về trong minh, ta sẽ bẩm báo lại lên trên, không cần muội phải lo lắng đâu.
Vân Huyên điềm đạm nói.
Sau một phen biến cố, hình như nàng đã trấn tĩnh lại và nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, không hốt hoảng, lúng túng như lúc nãy nữa, ngược lại còn điềm tĩnh hơn hẳn.
- Tỷ đấy... bênh vực hắn rõ ràng.
Nguyễn Tâm Ngữ làm vẻ mặt ám muội.
- Rốt cuộc thì hắn có gì hay chứ.
Vân Huyên đỏ cả mặt, sẵng giọng bảo:
- Chớ nói bậy.
Vừa nói, nàng nhìn Dương Khai một cái đầy xa xăm, rồi lại vội vàng nhìn đi chỗ khác, hàng lông mi đen dài run run không ngừng.
- Tỷ nghỉ ngơi đi, chuyện bên này để muội xử lý.
Nguyễn Tâm Ngữ thở dài, nhìn xác chết phủ đầy mặt đất và cảnh tượng hỗn loạn, nàng xoa trán, đau đầu nhức nhối.
Vân Huyên khẽ gật đầu, ngẫm nghĩ một chốc rồi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.