Chương 11: Người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.
Mạc Mặc
17/09/2013
Vị này đột nhiên bước ra khỏi đám đệ tử Lăng Tiêu các đang vây quanh hai tên kia, xoay vần tầm mấy vòng, vẻ mặt khinh đời, ánh mắt dần lộ rõ vẻ
giễu cợt.
Hai tên kia thấy người này bất thiện, bèn nhíu mày, tên đứng đỡ trừng mắt phẫn nộ quát:
- Tên tiểu tử nhà ngươi cứ đi qua đi lại, làm ông chóng hết cả mặt, nhà ngươi muốn gì đây?
Cậu thiếu niên cười khà khà rồi đứng ra trước mặt hai bọn chúng, nhìn xoáy vào cái người bị “trúng độc” đấy rồi nói:
- Mặt mày xanh lét vậy, xem ra trúng độc cũng không nhẹ nhỉ.
- Đúng vậy.
Cái tên đang đứng đỡ kia quật ngược lại, giọng đằng đằng sát khí:
- Nếu không thì sao hai huynh đệ bọn ta lại không tìm cách chữa trị mà lại mạo hiểm tính mạng để chạy đến đây chứ? Chính là để vạch trần cái lão xấu xa này, cho tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của lão ta, sau này đừng có tới đây mua gạo nữa.
Ông chủ Hà tái xanh cả mặt, hoàn toàn không biết mục đích của hai tên này là gì nữa. Nếu nói chúng muốn lừa đảo đòi tiền thì còn dễ hiểu, nhưng cái chuyện vu oan giáng họa này thì thực sự là ông không tài nào hiểu nổi.
Đương lúc ông đang trầm tư suy nghĩ, Dương Khai ở bên hỏi khẽ:
- Hà thúc, thời gian vừa qua thúc có đắc tội với ai không?
Ông chủ Hà trầm ngâm suy nghĩ, mặt như đưa đám:
- Làm gì có.
- Vậy thì chắc là hàng gạo của thúc cản trở chuyện làm ăn của ai đó?
Dương Khai tuy nhỏ tuổi, nhưng đã chứng kiến không ít chuyện lường gạt trong thế gian, hắn nghĩ rất có thể có khả năng này.
- Ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi, sao có thể cản trở ai được chứ?
Ông chủ Hà lắc đầu tiên tục.
Thế thì lạ thật! Dương Khai nheo mắt lại, nhìn vào đám đông suy nghĩ, trong đầu phỏng đoán đến khả năng của sự việc nhưng vẫn có gì đó không thể thông suốt được.
Cậu thiếu niên của Lăng Tiêu các sau khi hỏi thêm một câu nữa thì đột nhiên cười nhạt một tiếng, hướng về phía tên mặt mày xanh lét kia mà quát:
- Xem chiêu!
Y vừa hét vừa ra chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nhắm thẳng đến vùng tim của kẻ trúng độc.
Chuyện bất ngờ cuối cùng cũng xảy đến, cái kẻ thần sắc ủ rũ, từ lúc xuất hiện cứ rên rỉ không ngớt như bước chân vào quỷ môn kia nhảy lùi về sau một cách khỏe khoắn khi nắm đấm đang hướng về gã, dường như gã vừa bước qua khỏi quỷ môn quan vậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, mau lẹ.
Gã vừa động, sắc tái nhợt nhạt trên khuôn mặt hắn cũng tiêu biến sạch, trong nháy mắt, trở nên hồng hào hẳn lên.
Đám đông vây quanh la thất thanh, rõ ràng là kinh hãi trước sự chuyển biến thình lình này rồi.
- Trúng độc cơ à.
Cậu thiếu niên Lăng Tiêu các nhìn hai tên một cách mỉa mai.
- Trúng độc mà thân thủ vẫn khá đến vậy, tại hạ thực sự bái phục bái phục.
Hai tên này bị một chiêu của y lật trần quỷ kế, sắc mặt cũng trở nên lúc xanh lúc trắng, thành ra lúc này lại giống hệt như bị trúng độc thật.
Đám đông xung quanh cũng bắt đầu xì xào. Họ cũng đâu phải là ngốc, xem tới đây rồi mà vẫn chưa hiểu chân tướng sự việc sao? Hai tên này không rõ vì mục đích gì lại chạy đến đây giả vờ trúng độc vu khống cho cửa hàng gạo nhà họ Hà, và còn bị vị thiếu niên của Lăng Tiêu các lật tẩy màn kịch này.
Trong phút chốc, sự khinh bỉ nhằm vào hai tên này cùng với những lời tán tụng vị thiếu niên Lăng Tiêu các tăng lên nhanh chóng. Y nhìn có vẻ rất dễ được lòng người, lần này, tên tuổi vị anh hùng thiếu niên thế là chắc chắn rồi.
Dương Khai bỗng hơi hiểu ra vấn đề, cứ y như diễn trò giật dây. Ra tay hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp kẻ yếu thế, sau đó là đến màn báo đáp ơn nghĩa! Giả như lúc đến mình mà không để ý thấy bọn chúng đi cùng trong con hẻm thì có khi bây giờ cũng bị chúng xỏ mũi luôn rồi.
Thế nhưng bọn chúng làm như vậy rốt cuộc là vì mục đích gì?
Lúc này hai tên đó cũng không cách nào giả vờ tiếp, liền trợn trừng mắt nhìn cậu thiếu niên Lăng Tiêu các, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của huynh đệ ta?
Vị thiếu niên Lăng Tiêu các vẫn giữ phong thái nhanh nhẹn, ngạo nghễ:
- Tại hạ là đệ tử Lăng Tiêu các, Tô Mộc!
Nghe thấy ba chữ Lăng Tiêu các, một trong hai tên lộ vẻ kiêng dè, khó chịu nói:
- Hóa ra là đệ tử Lăng Tiêu các, chẳng trách dáng vẻ xuất chúng. Hôm nay hai huynh đệ ta nhận thua, sẽ không quên tên tiểu tử nhà ngươi, hẹn ngày tái ngộ!
Mấy lý do thoái thác này cứ như là đã thương lượng sẵn rồi vậy, làm Dương Khai nghe xong chỉ muốn cười.
Tô Mộc cười khẩy:
- Đi cẩn thận, không tiễn!
Sự việc đã diễn ra đến nước này rồi, nếu không có biến cố nào khác nữa, hai tên này có lẽ sẽ rời đi, sau đó thì Tô Mộc nhất định sẽ được mọi người tán dương, đặc biệt là được ông chủ Hà cảm tạ.
Tuy nhiên, Dương Khai lại không muốn ông chủ Hà không làm rõ được sự tình, bèn nhân lúc chúng vẫn chưa đi, la to lên một tiếng:
- Không được để chúng đi, hạng người này thủ đoạn hèn hạ, vu cáo người lành, hôm nay là hàng gạo nhà họ Hà, nếu không dạy cho chúng một bài học, nói không chừng ngày mai lại đến lượt hiệu may nhà họ Lưu, hiệu tạp hóa nhà họ Tưởng đấy!
Đa số những người đang đứng xem đều là chủ của các cửa hiệu gần đấy, họ vốn dĩ chỉ muốn xem cảnh náo nhiệt, khi nghe câu này thì không khỏi giật mình, nghĩ thấy cũng đúng, sao có thể để hai tên tiểu nhân bỉ ổi này đi dễ dàng vậy được? Hôm nay nếu để chúng đi, ngộ ngỡ ngày mai chúng lại chạy đến tiệm của mình làm loạn, thế chẳng phải vừa mất tiền vừa bại hoại thanh danh sao? Đến lúc đó có khi còn chẳng may mắn được như ông chủ Hà, có người giải vây cho.
Vừa nghĩ đến đây, những người đang định nhường đường lập tức đứng yên và dùng ánh nhìn bất thiện găm thẳng vào hai tên kia.
Dương Khai có thể nhìn thấy một chút kinh ngạc và lúng túng trong ánh mắt Tô Mộc. Đúng lúc này, Tô Mộc cũng hướng ánh nhìn về phía Dương Khai, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức Tô Mộc liền điều chỉnh thần sắc.
Dương Khai khẽ cười, cố tình làm khó y:
- Vị sư đệ này, tục ngữ nói “Người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên”, chi bằng đệ và ta cùng xử lý hai bọn chúng đi?
Tô Mộc nhìn thân thể Dương Khai gầy yếu, trông tướng tá trói gà còn không chặt, vậy mà lại gọi mình là sư đệ, cộng thêm kế hoạch đã bị đổ vỡ, nên không giấu được căm phẫn:
- Ai là sư đệ của ngươi hả?
Dương Khai nói:
- Ta cũng là đệ tử Lăng Tiêu các, gia nhập tông môn cũng hơn ba năm rồi đấy.
Tô Mộc im lặng, người này đúng là sư huynh của hắn.
- Đừng nói những lời vô ích.
Dương Khai nghiêm nghị:
- Đời ta hành tẩu giang hồ, điều quan trọng nhất là ở một chữ Hiệp, hành hiệp trượng nghĩa chính là bổn phận của ta. Sư huynh không thể để sư đệ tạo được tên tuổi trước, ngày hôm nay hãy để cả hai huynh đệ ta liên thủ đánh bại hai tên tiểu nhân bỉ ổi này, trả lại công bằng cho ông chủ Hà đây và trả lại yên bình cho Ô Mai trấn này.
Chỉ vài lời nói đã khiến cả đám đông khen ngợi không ngớt. Tô Mộc rối như tơ vò, chỉ cảm thấy như bị tên sư huynh chưa từng quen biết này kéo lên cùng một chiếc thuyền, muốn xuống cũng đã quá muộn.
Hai gã kia cũng nhìn về phía y, Tô Mộc ngẩng đầu lên nhìn chúng, không khỏi chột dạ.
- Sư đệ, chúng ta lên nào!
Dương Khai nắm bả vai Tô Mộc, xông thẳng về phía trước.
Chuyện gì thế này! Tô Mộc muốn khóc cũng không được, rốt cuộc cái gã sư huynh này từ đâu rơi xuống vậy, làm hỏng hết đại sự của ta! Nhưng mà đã đến nước này rồi, Tô Mộc cũng chẳng còn cách nào khác, một mặt xông thẳng về phía hai tên đó, một mặt ra hiệu cho chúng, ám thị chúng khoan hãy manh động, nếu có cơ hội nhất định sẽ thả cho chúng đi.
Hai gã kia khẽ gật đầu, tất cả đều đã bị Dương Khai nhìn thấy, nên càng chắc chắn suy đoán của mình.
Ông chủ Hà lo Dương Khai gặp bất lợi, bèn chộp lấy một quả cân rồi ào tới, hét to:
- Bà con xóm giềng đừng đứng xem kịch nữa, mau lại giúp hai vị tiểu huynh đệ một tay đi!
Ông chủ Hà cũng lên rồi, cả tiểu nhị của tiệm gạo cũng gầm gừ biểu lộ lòng trung thành, một tay cầm túi vải xông tới, lúc nãy tiểu nhị bị một trong hai gã kia đá cho một cước, nên lúc này đương nhiên muốn rửa hận.
Được ông chủ Hà điều động, mọi người cũng thôi không đứng nhìn nữa mà đồng loạt xông lên. Trong chốc lát phía trước tiệm gạo nhà họ Hà đã chật kín người, náo nhiệt vô cùng.
Hai tên kia vốn dĩ chẳng để tâm gì mấy, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức sợ xanh mặt, chỉ kịp nói một câu:
- Đừng đánh vào mặt!
Rồi chúng ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Hai tên kia thấy người này bất thiện, bèn nhíu mày, tên đứng đỡ trừng mắt phẫn nộ quát:
- Tên tiểu tử nhà ngươi cứ đi qua đi lại, làm ông chóng hết cả mặt, nhà ngươi muốn gì đây?
Cậu thiếu niên cười khà khà rồi đứng ra trước mặt hai bọn chúng, nhìn xoáy vào cái người bị “trúng độc” đấy rồi nói:
- Mặt mày xanh lét vậy, xem ra trúng độc cũng không nhẹ nhỉ.
- Đúng vậy.
Cái tên đang đứng đỡ kia quật ngược lại, giọng đằng đằng sát khí:
- Nếu không thì sao hai huynh đệ bọn ta lại không tìm cách chữa trị mà lại mạo hiểm tính mạng để chạy đến đây chứ? Chính là để vạch trần cái lão xấu xa này, cho tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của lão ta, sau này đừng có tới đây mua gạo nữa.
Ông chủ Hà tái xanh cả mặt, hoàn toàn không biết mục đích của hai tên này là gì nữa. Nếu nói chúng muốn lừa đảo đòi tiền thì còn dễ hiểu, nhưng cái chuyện vu oan giáng họa này thì thực sự là ông không tài nào hiểu nổi.
Đương lúc ông đang trầm tư suy nghĩ, Dương Khai ở bên hỏi khẽ:
- Hà thúc, thời gian vừa qua thúc có đắc tội với ai không?
Ông chủ Hà trầm ngâm suy nghĩ, mặt như đưa đám:
- Làm gì có.
- Vậy thì chắc là hàng gạo của thúc cản trở chuyện làm ăn của ai đó?
Dương Khai tuy nhỏ tuổi, nhưng đã chứng kiến không ít chuyện lường gạt trong thế gian, hắn nghĩ rất có thể có khả năng này.
- Ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi, sao có thể cản trở ai được chứ?
Ông chủ Hà lắc đầu tiên tục.
Thế thì lạ thật! Dương Khai nheo mắt lại, nhìn vào đám đông suy nghĩ, trong đầu phỏng đoán đến khả năng của sự việc nhưng vẫn có gì đó không thể thông suốt được.
Cậu thiếu niên của Lăng Tiêu các sau khi hỏi thêm một câu nữa thì đột nhiên cười nhạt một tiếng, hướng về phía tên mặt mày xanh lét kia mà quát:
- Xem chiêu!
Y vừa hét vừa ra chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nhắm thẳng đến vùng tim của kẻ trúng độc.
Chuyện bất ngờ cuối cùng cũng xảy đến, cái kẻ thần sắc ủ rũ, từ lúc xuất hiện cứ rên rỉ không ngớt như bước chân vào quỷ môn kia nhảy lùi về sau một cách khỏe khoắn khi nắm đấm đang hướng về gã, dường như gã vừa bước qua khỏi quỷ môn quan vậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, mau lẹ.
Gã vừa động, sắc tái nhợt nhạt trên khuôn mặt hắn cũng tiêu biến sạch, trong nháy mắt, trở nên hồng hào hẳn lên.
Đám đông vây quanh la thất thanh, rõ ràng là kinh hãi trước sự chuyển biến thình lình này rồi.
- Trúng độc cơ à.
Cậu thiếu niên Lăng Tiêu các nhìn hai tên một cách mỉa mai.
- Trúng độc mà thân thủ vẫn khá đến vậy, tại hạ thực sự bái phục bái phục.
Hai tên này bị một chiêu của y lật trần quỷ kế, sắc mặt cũng trở nên lúc xanh lúc trắng, thành ra lúc này lại giống hệt như bị trúng độc thật.
Đám đông xung quanh cũng bắt đầu xì xào. Họ cũng đâu phải là ngốc, xem tới đây rồi mà vẫn chưa hiểu chân tướng sự việc sao? Hai tên này không rõ vì mục đích gì lại chạy đến đây giả vờ trúng độc vu khống cho cửa hàng gạo nhà họ Hà, và còn bị vị thiếu niên của Lăng Tiêu các lật tẩy màn kịch này.
Trong phút chốc, sự khinh bỉ nhằm vào hai tên này cùng với những lời tán tụng vị thiếu niên Lăng Tiêu các tăng lên nhanh chóng. Y nhìn có vẻ rất dễ được lòng người, lần này, tên tuổi vị anh hùng thiếu niên thế là chắc chắn rồi.
Dương Khai bỗng hơi hiểu ra vấn đề, cứ y như diễn trò giật dây. Ra tay hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp kẻ yếu thế, sau đó là đến màn báo đáp ơn nghĩa! Giả như lúc đến mình mà không để ý thấy bọn chúng đi cùng trong con hẻm thì có khi bây giờ cũng bị chúng xỏ mũi luôn rồi.
Thế nhưng bọn chúng làm như vậy rốt cuộc là vì mục đích gì?
Lúc này hai tên đó cũng không cách nào giả vờ tiếp, liền trợn trừng mắt nhìn cậu thiếu niên Lăng Tiêu các, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của huynh đệ ta?
Vị thiếu niên Lăng Tiêu các vẫn giữ phong thái nhanh nhẹn, ngạo nghễ:
- Tại hạ là đệ tử Lăng Tiêu các, Tô Mộc!
Nghe thấy ba chữ Lăng Tiêu các, một trong hai tên lộ vẻ kiêng dè, khó chịu nói:
- Hóa ra là đệ tử Lăng Tiêu các, chẳng trách dáng vẻ xuất chúng. Hôm nay hai huynh đệ ta nhận thua, sẽ không quên tên tiểu tử nhà ngươi, hẹn ngày tái ngộ!
Mấy lý do thoái thác này cứ như là đã thương lượng sẵn rồi vậy, làm Dương Khai nghe xong chỉ muốn cười.
Tô Mộc cười khẩy:
- Đi cẩn thận, không tiễn!
Sự việc đã diễn ra đến nước này rồi, nếu không có biến cố nào khác nữa, hai tên này có lẽ sẽ rời đi, sau đó thì Tô Mộc nhất định sẽ được mọi người tán dương, đặc biệt là được ông chủ Hà cảm tạ.
Tuy nhiên, Dương Khai lại không muốn ông chủ Hà không làm rõ được sự tình, bèn nhân lúc chúng vẫn chưa đi, la to lên một tiếng:
- Không được để chúng đi, hạng người này thủ đoạn hèn hạ, vu cáo người lành, hôm nay là hàng gạo nhà họ Hà, nếu không dạy cho chúng một bài học, nói không chừng ngày mai lại đến lượt hiệu may nhà họ Lưu, hiệu tạp hóa nhà họ Tưởng đấy!
Đa số những người đang đứng xem đều là chủ của các cửa hiệu gần đấy, họ vốn dĩ chỉ muốn xem cảnh náo nhiệt, khi nghe câu này thì không khỏi giật mình, nghĩ thấy cũng đúng, sao có thể để hai tên tiểu nhân bỉ ổi này đi dễ dàng vậy được? Hôm nay nếu để chúng đi, ngộ ngỡ ngày mai chúng lại chạy đến tiệm của mình làm loạn, thế chẳng phải vừa mất tiền vừa bại hoại thanh danh sao? Đến lúc đó có khi còn chẳng may mắn được như ông chủ Hà, có người giải vây cho.
Vừa nghĩ đến đây, những người đang định nhường đường lập tức đứng yên và dùng ánh nhìn bất thiện găm thẳng vào hai tên kia.
Dương Khai có thể nhìn thấy một chút kinh ngạc và lúng túng trong ánh mắt Tô Mộc. Đúng lúc này, Tô Mộc cũng hướng ánh nhìn về phía Dương Khai, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức Tô Mộc liền điều chỉnh thần sắc.
Dương Khai khẽ cười, cố tình làm khó y:
- Vị sư đệ này, tục ngữ nói “Người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên”, chi bằng đệ và ta cùng xử lý hai bọn chúng đi?
Tô Mộc nhìn thân thể Dương Khai gầy yếu, trông tướng tá trói gà còn không chặt, vậy mà lại gọi mình là sư đệ, cộng thêm kế hoạch đã bị đổ vỡ, nên không giấu được căm phẫn:
- Ai là sư đệ của ngươi hả?
Dương Khai nói:
- Ta cũng là đệ tử Lăng Tiêu các, gia nhập tông môn cũng hơn ba năm rồi đấy.
Tô Mộc im lặng, người này đúng là sư huynh của hắn.
- Đừng nói những lời vô ích.
Dương Khai nghiêm nghị:
- Đời ta hành tẩu giang hồ, điều quan trọng nhất là ở một chữ Hiệp, hành hiệp trượng nghĩa chính là bổn phận của ta. Sư huynh không thể để sư đệ tạo được tên tuổi trước, ngày hôm nay hãy để cả hai huynh đệ ta liên thủ đánh bại hai tên tiểu nhân bỉ ổi này, trả lại công bằng cho ông chủ Hà đây và trả lại yên bình cho Ô Mai trấn này.
Chỉ vài lời nói đã khiến cả đám đông khen ngợi không ngớt. Tô Mộc rối như tơ vò, chỉ cảm thấy như bị tên sư huynh chưa từng quen biết này kéo lên cùng một chiếc thuyền, muốn xuống cũng đã quá muộn.
Hai gã kia cũng nhìn về phía y, Tô Mộc ngẩng đầu lên nhìn chúng, không khỏi chột dạ.
- Sư đệ, chúng ta lên nào!
Dương Khai nắm bả vai Tô Mộc, xông thẳng về phía trước.
Chuyện gì thế này! Tô Mộc muốn khóc cũng không được, rốt cuộc cái gã sư huynh này từ đâu rơi xuống vậy, làm hỏng hết đại sự của ta! Nhưng mà đã đến nước này rồi, Tô Mộc cũng chẳng còn cách nào khác, một mặt xông thẳng về phía hai tên đó, một mặt ra hiệu cho chúng, ám thị chúng khoan hãy manh động, nếu có cơ hội nhất định sẽ thả cho chúng đi.
Hai gã kia khẽ gật đầu, tất cả đều đã bị Dương Khai nhìn thấy, nên càng chắc chắn suy đoán của mình.
Ông chủ Hà lo Dương Khai gặp bất lợi, bèn chộp lấy một quả cân rồi ào tới, hét to:
- Bà con xóm giềng đừng đứng xem kịch nữa, mau lại giúp hai vị tiểu huynh đệ một tay đi!
Ông chủ Hà cũng lên rồi, cả tiểu nhị của tiệm gạo cũng gầm gừ biểu lộ lòng trung thành, một tay cầm túi vải xông tới, lúc nãy tiểu nhị bị một trong hai gã kia đá cho một cước, nên lúc này đương nhiên muốn rửa hận.
Được ông chủ Hà điều động, mọi người cũng thôi không đứng nhìn nữa mà đồng loạt xông lên. Trong chốc lát phía trước tiệm gạo nhà họ Hà đã chật kín người, náo nhiệt vô cùng.
Hai tên kia vốn dĩ chẳng để tâm gì mấy, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức sợ xanh mặt, chỉ kịp nói một câu:
- Đừng đánh vào mặt!
Rồi chúng ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.