Chương 624: Ngươi từ nơi khỉ ho cò gáy nào tới vậy?.
Mạc Mặc
15/07/2016
Vân Huyên tiến đến, thi lễ với cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia:
- Tôn thúc, đã để mọi người chờ lâu rồi.
Tôn Doanh cười lắc đầu:
- Ta cũng mới đến thôi, Vân cô nương thời gian qua vẫn khỏe chứ?
- Mọi chuyện đều tốt, làm phiền Tôn thúc quan tâm rồi.
- Ừ.
Tôn Doanh khẽ gật đầu, hạ giọng nói:
- Có thời gian thì nên đi thăm phụ thân con nhiều một chút, ông ấy...
- Tôn thúc!
Vân Huyên nhíu mày, không muốn lão tiếp tục nói.
- Được được, ta không nói nữa.
Vẻ mặt Tôn Doanh đầy bất lực.
Dương Khai đứng một bên quan sát, nhanh chóng ý thức được một vài chuyện, nhưng vẫn đứng ngoài cuộc giữ im lặng.
Vân Huyên lại quay sang gật đầu với nữ tử dáng người nhỏ nhắn kia:
- Nguyễn muội, đã lâu không gặp.
Nguyễn Tâm Ngữ hừ lạnh một tiếng, giọng có vẻ không vui:
- Nếu mấy ngươi có thể đến sớm hơn một chút thì ta đã đỡ nhiều rồi. Ta ở đây đợi mấy ngươi đã mấy ngày rồi, nếu không phải liên minh khăng khăng để mấy người tranh thủ ít công lao, thì tiểu đội của ta đã sớm giải quyết xong xuôi rắc rối ở đây rồi.
Vân Huyên khẽ mỉm cười:
- Nguyễn muội đùa vui quá, nếu liên minh đã sắp xếp như vậy, nhất định là vì không thể thiếu bọn ta được.
Nguyễn Tâm Ngữ lạnh cả mặt, đang định trả đũa thì lại bị Tôn Doanh phủi tay nói:
- Được rồi, bớt tranh cãi lại đi, hai nha đầu các ngươi, cứ gặp nhau là cãi vã, đều là đệ tử trong liên minh, có thâm cừu đại hận gì mà không thể hóa giải được?
Tôn Doanh ra mặt hòa giải, Nguyễn Tâm Ngữ vẫn giữ bộ mặt lãnh đạm đến cực điểm như trước, Vân Huyên vẫn cười như có như không, khiến vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh này nhức đầu vô cùng.
- Ủa...
Bỗng nhiên, Tôn Doanh chăm chú nhìn Dương Khai, vẻ mặt hồ nghi:
- Vân cô nương, tiểu đội của con sao lại có thêm một người vậy, hắn là đệ tử trong liên minh à?
Vừa nói, lão vừa nhìn từ trên xuống dưới, thần thức quét qua một vòng trên người Dương Khai, sau khi nhận ra tu vi của hắn, lão thầm nghĩ công lực cũng không quá kém, tuy nhiên trên người Dương Khai không có đeo biểu tượng của đệ tử Độc Ngạo Minh, khiến lão có chút thắc mắc.
- Hắn không phải đệ tử trong liên minh.
Vân Huyên lắc đầu.
Câu này khiến Nguyễn Tâm Ngữ và Chu Lạc đều ngạc nhiên.
Đệ tử Độc Ngạo Minh trong lúc thi hành nhiệm vụ, tuyệt nhiên không dẫn người ngoài đi cùng, hành động này của Vân Huyên hiển nhiên làm cho bọn họ khó hiểu.
- Hắn muốn gia nhập Độc Ngạo Minh chúng ta, lần này dẫn hắn tới đây, chủ yếu là muốn xem biểu hiện của hắn ra sao.
Vân Huyên cười giải thích một câu, len lén nháy mắt ra hiệu với Dương Khai.
Dương Khai ngầm hiểu, im lặng không nói gì.
- Thế à.
Tôn Doanh ngộ ra.
- Đây là chuyện tốt, vậy lần này để lão phu xem thử tiềm lực của hắn như thế nào, có điều nếu hắn thông qua được khảo nghiệm, thì sẽ gia nhập vào đội nào? Tiểu đội của Vân Huyên đã đủ người rồi.
- Nếu không ngại thì vào đội của ta nhé?
Chu Lạc mời chào.
Dương Khai cau mày, không biết nên trả lời thế nào, Vân Huyên bèn nói:
- Chưa thể nói trước gì hết, nói không chừng hắn không phù hợp với yêu cầu của liên minh, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi hãy nói.
- Cũng được.
Chu Lạc mỉm cười gật đầu.
- Huynh đệ, cố gắng nhé, ta tin tưởng con mắt nhìn người của Vân Huyên không phải tệ, lần này không được để muội ấy mất mặt đâu đấy.
Nguyễn Tâm Ngữ cũng nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, cười khinh miệt:
- Đồ liều lĩnh!
Dương Khai vẫn không nói một lời, nàng bèn nghĩ tên thiếu niên này đầu óc có chút vấn đề, hơn nữa nàng và Vân Huyên vốn có ân oán, nên lẽ dĩ nhiên cũng không vừa mắt với Dương Khai.
- Tâm Ngữ, con đến sớm nhất, tình hình nơi này cũng là do tiểu đội con phụ trách tìm hiểu, nói sơ qua cho mọi người nghe đi.
Tôn Doanh tuy đã dùng thần thức điều tra qua thế cục bên kia, nhưng cũng không muốn nhiều lời, liền bảo Nguyễn Tâm Ngữ giải thích.
Nhắc tới chính sự, sắc mặt Nguyễn Tâm Ngữ liền lạnh lùng, nàng nói:
- Tình hình bên này về cơ bản không khác mấy so với tin tức nắm được trước đó, yêu thú bỗng nhiên xuất hiện ở đây đều là Phệ Kim Thú, chủ yếu đến ăn một ít khoáng sản, và mỏ Nhật Tích của Độc Ngạo Minh chúng ta chính là ngọn nguồn hấp dẫn chúng tới đây. Số lượng không ít, tối thiểu cũng có bốn đến năm mươi con, hầu hết là lục giai, cũng có ngũ giai, không phát hiện dấu vết thất giai nào.
- Phệ Kim Thú?
Vân Huyên nghe vậy, hai mắt liền sáng rực.
- Đúng vậy, chính là Phệ Kim Thú, mọi ngươi hẳn đều đã nghe nói đến loại yêu thú này, cũng đã biết giá trị của nó rồi.
Chu Lạc lập tức hưng phấn:
- Đương nhiên là biết. Lần này tốt rồi, nếu có thể bắt hết toàn bộ bốn đến năm mươi con Phệ Kim Thú này lại, chúng ta cũng không phải phiền não chuyện của luyện khí sư nữa. Chỉ cần có lũ yêu thú này, mỏ Nhật Tích sẽ được tinh luyện, vậy cũng là lập đại công cho liên minh rồi.
Tôn Doanh khẽ mỉm cười:
- Tiểu đội của ba người các con, công lực đội viên đều không yếu, đối phó với yêu thú lục giai hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần không bị chúng bao vây là tốt rồi. Ừm, mục tiêu của chúng ta là bắt sống đám yêu thú này, chứ không phải đánh chết, điểm này các con phải nhớ kỹ, chết một con thôi, cũng là tổn thất với chúng ta, rõ cả chưa?
Mọi người nhất tề gật đầu, ai nấy cũng vô cùng hăng hái, hình như đám Phệ Kim Thú này có giá trị rất lớn đối với bọn họ..
Dương Khai thắc mắc ra mặt.
- Vân Huyên, Chu Lạc, Tâm Ngữ, ba người các con dẫn theo một nửa đội viên, cùng lão phu bố trí cấm chế, phòng hờ Phệ Kim Thú chạy trốn. Bây giờ trời sắp tối rồi, những người khác ở yên đây nghỉ ngơi đi, chờ bọn ta bố trí xong cấm chế, ngày mai tiếp tục hành động.
Tôn Doanh chỉ huy.
Một lát sau, Độc Ngạo Minh có một nửa người theo Tôn Doanh ra ngoài, hẳn là đi bố trí ở gần đó.
Dương Khai ngồi xuống tĩnh tọa khôi phục tinh thần.
Gã râu quai nón rầu rĩ đi đến ngồi đối diện Dương Khai, có vẻ rất chán chường.
Vân Huyên không dẫn y đi cùng, khiến y chả vui vẻ gì.
- Lý huynh, Phệ Kim Thú rốt cuộc là dạng yêu thú gì? Sao mọi người nghe thấy tên của nó đều phấn khíchđến vậy?
Dương Khai chần chừ một chút, mới tỏ rõ mối nghi hoặc trong lòng.
Trên đường đến đây, hắn vốn tưởng bọn họ tới để giết yêu thú, lấy nội đan và nguyên liệu trên người yêu thú, nhưng sau khi đến nơi, nhiệm vụ bỗng nhiên biến thành bắt giữ, điều này khiến Dương Khai hiểu được, Phệ Kim Thú còn sống có giá trị khác biệt so với một con đã chết.
Nghe Dương Khai hỏi vậy, Quý Hoằng há to miệng, ngạc nhiên nhìn hắn:
- Ngươi chưa từng nghe qua Phệ Kim Thú sao?
Dương Khai lắc đầu.
- Rốt cuộc ngươi chui ra từ nơi khỉ ho cò gáy nào vậy?
Quý Hoằng không biết nói gì, vẻ mặt nhìn Dương Khai giống như nhìn thằng nhà quê vậy.
- Ha ha.
Dương Khai cũng có chút xấu hổ.
- Thật sự là phục ngươi rồi.
Quý Hoằng lắc đầu lia lịa, kiên nhẫn giải thích:
- Phệ Kim Thú, nghe tên chắc hẳn ngươi cũng đã nghĩ ra chút gì đó. Loại yêu thú này không ăn thịt, chỉ ăn khoáng vật. Cấu tạo thể chất của bọn chúng rất đặc biệt, nó sẽ tinh luyện khoáng vật trong người, sau đó thải ra khoáng sản đã tinh luyện.
- Đó chả phải là phân còn gì?
Dương Khai tối sầm mặt.
- Có thể nói như vậy, nhưng phân của chúng rất hữu ích với bọn ta, những khoáng sản được tinh luyện qua trong cơ thể chúng, còn tinh khiết hơn thứ do rất nhiều luyện khí sư tinh luyện. Nói như vậy, hẳn là ngươi đã hiểu được, vì sao bọn ta muốn bắt sống mà không phải giết chúng đi rồi chứ?
- Đã hiểu rồi.
Dương Khai gật đầu.
- Các ngươi muốn mang chúng về liên minh, lợi dụng chúng để đề luyện khoáng vật và nguyên liệu.
- Đúng vậy, có lũ Phệ Kim Thú này, liên minh sẽ có thể tiết kiệm được rất nhiều sức người, luyện khí sư cũng có thể cắt cử đi làm việc khác.
Nói đến đó, vẻ mặt Quý Hoằng liền dạt dào hưng phấn:
- Bốn tới năm mươi con Phệ Kim Thú, số lượng không hề ít, tiểu đội bọn ta bắt được càng nhiều, thì được thưởng đã, nói không chừng lần này có thể trở mình, vớt được một chức tiểu đội trưởng, ngồi ngang bằng với Vân huyên cũng nên, ha ha.
Quý Hoằng mừng rỡ ra mặt, có vẻ vô cùng phấn chấn.
- Vân huyên có nội tình vậy?
Dương Khai chợt hỏi, mấy ngày nay hắn quan sát được không ít việc, hắn cứ mơ hồ cảm thấy Vân Huyên có thân phận hơi khác biệt, nhưng nàng vẫn nói mình là đệ tử bình thường trong Độc Ngạo Minh, làm Dương Khai có chút khó hiểu.
Quý Hoằng bỗng nhiên nghiêm mặt, ngập ngừng một lúc mới nói:
- Chuyện của đội trưởng bọn ta cũng không tiện nói, nếu ngươi muốn biết thì tự đi hỏi đi, có điều chắc đội trưởng sẽ không nói cho ngươi biết đâu.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.
Đến nửa đêm, đám người Tôn Doanh đã trở lại, cấm chế cũng đã bày xong, chỉ chờ bình minh đến là động thủ.
Sau nửa đêm, tất cả mọi người đang tĩnh tọa, điều chỉnh trạng thái, chờ đến ngày mai được phát huy.
Một mùi hương thanh nhã lan tỏa, quanh quẩn nơi đầu mũi, Dương Khai trợn mắt, trời vừa hửng sáng, Vân Huyên với cách ăn mặc như thiếu phụ ngày thường vẫn thấy, phong tư trác tuyệt đứng trước mặt hắn.
- Có việc gì sao?
Dương Khai nghiêng đầu hỏi.
- Sắp hành động rồi, đợt chút nữa ngươi hãy tự cẩn thận, theo sau ta, nghe ta chỉ huy, đừng gây ra sơ suất gì là được, ngươi mà chết thì ta biết ăn nói sao với Thủy cô nương.
- Ta biết rồi.
- Ừm, ban ngày ta nói ngươi muốn gia nhập Độc Ngạo Minh, cũng chỉ là ta thuận miệng nói thôi, ngươi có muốn hay không thì phải xem quyết định của bản thân ngươi đã.
Vân Huyên vén tóc mai, lộ ra vành tai xinh xắn, nói rõ ràng những lời thấu lòng người như quả đào mật.
Nhìn vệt nắng trắng xóa phía cuối chân trời, Vân Huyên bỗng nhiên hỏi:
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Cỡ hai mươi.
Dương Khai cười đáp.
- Hai mươi tuổi, Thần Du Cảnh thất tầng, ha ha, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Ánh mắt Vân Huyên bỗng nhiên mơ màng, nàng ngơ ngẩn nhìn Dương Khai, như thể chìm vào trong hồi ức, thật lâu sau mới nhếch miệng cười:
- Độ tuổi tươi đẹp, đừng có để chết đấy, không thì chả còn gì đáng xem nữa rồi.
Dương Khai khẽ động thần sắc, cảm giác trong lời nói đó có ẩn chứa hàm ý, đang định hỏi thì bên phía Tôn Doanh truyền đến tiếng hét lớn:
- Chuẩn bị hành động.
Tất cả mọi người đều mở mắt ra, ánh mắt lóe lên ánh nhìn rạng rỡ.
Vân Huyên nghiêm mặt lại, vội vàng cho triệu tập đội viên của mình.
Một lúc sau, mọi người xuất phát đi đến mỏ Nhật Tích theo sau sự thống lĩnh của Tôn Doanh.
Ở giữa sườn núi, có một cửa động đen hun hút, đây chính là mạch khoáng của Độc Ngạo Minh trong rừng Thiên Diệp, Dương Khai cảm thụ qua bốn phía, mơ hồ phát giác được một chút khí tức năng lượng, hẳn là cấm chế mà đêm qua đám người Độc Ngạo Minh bày ra.
Thần thức khổng lồ lặng lẽ lẻn vào đến hầm mỏ trong lòng núi, ngay sau đó, liền có khí tức yêu thú truyền tới, quả thật đúng như tin tức có được trước đó, đa phần đều là yêu thú lục giai.
- Khởi hành!
Tôn Doanh quát khẽ một tiếng, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo chân nguyên tinh thuần, chân nguyên phát tán ra bốn phía bên ngoài, nhập vào hư không và biến mất tăm.
- Tôn thúc, đã để mọi người chờ lâu rồi.
Tôn Doanh cười lắc đầu:
- Ta cũng mới đến thôi, Vân cô nương thời gian qua vẫn khỏe chứ?
- Mọi chuyện đều tốt, làm phiền Tôn thúc quan tâm rồi.
- Ừ.
Tôn Doanh khẽ gật đầu, hạ giọng nói:
- Có thời gian thì nên đi thăm phụ thân con nhiều một chút, ông ấy...
- Tôn thúc!
Vân Huyên nhíu mày, không muốn lão tiếp tục nói.
- Được được, ta không nói nữa.
Vẻ mặt Tôn Doanh đầy bất lực.
Dương Khai đứng một bên quan sát, nhanh chóng ý thức được một vài chuyện, nhưng vẫn đứng ngoài cuộc giữ im lặng.
Vân Huyên lại quay sang gật đầu với nữ tử dáng người nhỏ nhắn kia:
- Nguyễn muội, đã lâu không gặp.
Nguyễn Tâm Ngữ hừ lạnh một tiếng, giọng có vẻ không vui:
- Nếu mấy ngươi có thể đến sớm hơn một chút thì ta đã đỡ nhiều rồi. Ta ở đây đợi mấy ngươi đã mấy ngày rồi, nếu không phải liên minh khăng khăng để mấy người tranh thủ ít công lao, thì tiểu đội của ta đã sớm giải quyết xong xuôi rắc rối ở đây rồi.
Vân Huyên khẽ mỉm cười:
- Nguyễn muội đùa vui quá, nếu liên minh đã sắp xếp như vậy, nhất định là vì không thể thiếu bọn ta được.
Nguyễn Tâm Ngữ lạnh cả mặt, đang định trả đũa thì lại bị Tôn Doanh phủi tay nói:
- Được rồi, bớt tranh cãi lại đi, hai nha đầu các ngươi, cứ gặp nhau là cãi vã, đều là đệ tử trong liên minh, có thâm cừu đại hận gì mà không thể hóa giải được?
Tôn Doanh ra mặt hòa giải, Nguyễn Tâm Ngữ vẫn giữ bộ mặt lãnh đạm đến cực điểm như trước, Vân Huyên vẫn cười như có như không, khiến vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh này nhức đầu vô cùng.
- Ủa...
Bỗng nhiên, Tôn Doanh chăm chú nhìn Dương Khai, vẻ mặt hồ nghi:
- Vân cô nương, tiểu đội của con sao lại có thêm một người vậy, hắn là đệ tử trong liên minh à?
Vừa nói, lão vừa nhìn từ trên xuống dưới, thần thức quét qua một vòng trên người Dương Khai, sau khi nhận ra tu vi của hắn, lão thầm nghĩ công lực cũng không quá kém, tuy nhiên trên người Dương Khai không có đeo biểu tượng của đệ tử Độc Ngạo Minh, khiến lão có chút thắc mắc.
- Hắn không phải đệ tử trong liên minh.
Vân Huyên lắc đầu.
Câu này khiến Nguyễn Tâm Ngữ và Chu Lạc đều ngạc nhiên.
Đệ tử Độc Ngạo Minh trong lúc thi hành nhiệm vụ, tuyệt nhiên không dẫn người ngoài đi cùng, hành động này của Vân Huyên hiển nhiên làm cho bọn họ khó hiểu.
- Hắn muốn gia nhập Độc Ngạo Minh chúng ta, lần này dẫn hắn tới đây, chủ yếu là muốn xem biểu hiện của hắn ra sao.
Vân Huyên cười giải thích một câu, len lén nháy mắt ra hiệu với Dương Khai.
Dương Khai ngầm hiểu, im lặng không nói gì.
- Thế à.
Tôn Doanh ngộ ra.
- Đây là chuyện tốt, vậy lần này để lão phu xem thử tiềm lực của hắn như thế nào, có điều nếu hắn thông qua được khảo nghiệm, thì sẽ gia nhập vào đội nào? Tiểu đội của Vân Huyên đã đủ người rồi.
- Nếu không ngại thì vào đội của ta nhé?
Chu Lạc mời chào.
Dương Khai cau mày, không biết nên trả lời thế nào, Vân Huyên bèn nói:
- Chưa thể nói trước gì hết, nói không chừng hắn không phù hợp với yêu cầu của liên minh, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi hãy nói.
- Cũng được.
Chu Lạc mỉm cười gật đầu.
- Huynh đệ, cố gắng nhé, ta tin tưởng con mắt nhìn người của Vân Huyên không phải tệ, lần này không được để muội ấy mất mặt đâu đấy.
Nguyễn Tâm Ngữ cũng nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, cười khinh miệt:
- Đồ liều lĩnh!
Dương Khai vẫn không nói một lời, nàng bèn nghĩ tên thiếu niên này đầu óc có chút vấn đề, hơn nữa nàng và Vân Huyên vốn có ân oán, nên lẽ dĩ nhiên cũng không vừa mắt với Dương Khai.
- Tâm Ngữ, con đến sớm nhất, tình hình nơi này cũng là do tiểu đội con phụ trách tìm hiểu, nói sơ qua cho mọi người nghe đi.
Tôn Doanh tuy đã dùng thần thức điều tra qua thế cục bên kia, nhưng cũng không muốn nhiều lời, liền bảo Nguyễn Tâm Ngữ giải thích.
Nhắc tới chính sự, sắc mặt Nguyễn Tâm Ngữ liền lạnh lùng, nàng nói:
- Tình hình bên này về cơ bản không khác mấy so với tin tức nắm được trước đó, yêu thú bỗng nhiên xuất hiện ở đây đều là Phệ Kim Thú, chủ yếu đến ăn một ít khoáng sản, và mỏ Nhật Tích của Độc Ngạo Minh chúng ta chính là ngọn nguồn hấp dẫn chúng tới đây. Số lượng không ít, tối thiểu cũng có bốn đến năm mươi con, hầu hết là lục giai, cũng có ngũ giai, không phát hiện dấu vết thất giai nào.
- Phệ Kim Thú?
Vân Huyên nghe vậy, hai mắt liền sáng rực.
- Đúng vậy, chính là Phệ Kim Thú, mọi ngươi hẳn đều đã nghe nói đến loại yêu thú này, cũng đã biết giá trị của nó rồi.
Chu Lạc lập tức hưng phấn:
- Đương nhiên là biết. Lần này tốt rồi, nếu có thể bắt hết toàn bộ bốn đến năm mươi con Phệ Kim Thú này lại, chúng ta cũng không phải phiền não chuyện của luyện khí sư nữa. Chỉ cần có lũ yêu thú này, mỏ Nhật Tích sẽ được tinh luyện, vậy cũng là lập đại công cho liên minh rồi.
Tôn Doanh khẽ mỉm cười:
- Tiểu đội của ba người các con, công lực đội viên đều không yếu, đối phó với yêu thú lục giai hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần không bị chúng bao vây là tốt rồi. Ừm, mục tiêu của chúng ta là bắt sống đám yêu thú này, chứ không phải đánh chết, điểm này các con phải nhớ kỹ, chết một con thôi, cũng là tổn thất với chúng ta, rõ cả chưa?
Mọi người nhất tề gật đầu, ai nấy cũng vô cùng hăng hái, hình như đám Phệ Kim Thú này có giá trị rất lớn đối với bọn họ..
Dương Khai thắc mắc ra mặt.
- Vân Huyên, Chu Lạc, Tâm Ngữ, ba người các con dẫn theo một nửa đội viên, cùng lão phu bố trí cấm chế, phòng hờ Phệ Kim Thú chạy trốn. Bây giờ trời sắp tối rồi, những người khác ở yên đây nghỉ ngơi đi, chờ bọn ta bố trí xong cấm chế, ngày mai tiếp tục hành động.
Tôn Doanh chỉ huy.
Một lát sau, Độc Ngạo Minh có một nửa người theo Tôn Doanh ra ngoài, hẳn là đi bố trí ở gần đó.
Dương Khai ngồi xuống tĩnh tọa khôi phục tinh thần.
Gã râu quai nón rầu rĩ đi đến ngồi đối diện Dương Khai, có vẻ rất chán chường.
Vân Huyên không dẫn y đi cùng, khiến y chả vui vẻ gì.
- Lý huynh, Phệ Kim Thú rốt cuộc là dạng yêu thú gì? Sao mọi người nghe thấy tên của nó đều phấn khíchđến vậy?
Dương Khai chần chừ một chút, mới tỏ rõ mối nghi hoặc trong lòng.
Trên đường đến đây, hắn vốn tưởng bọn họ tới để giết yêu thú, lấy nội đan và nguyên liệu trên người yêu thú, nhưng sau khi đến nơi, nhiệm vụ bỗng nhiên biến thành bắt giữ, điều này khiến Dương Khai hiểu được, Phệ Kim Thú còn sống có giá trị khác biệt so với một con đã chết.
Nghe Dương Khai hỏi vậy, Quý Hoằng há to miệng, ngạc nhiên nhìn hắn:
- Ngươi chưa từng nghe qua Phệ Kim Thú sao?
Dương Khai lắc đầu.
- Rốt cuộc ngươi chui ra từ nơi khỉ ho cò gáy nào vậy?
Quý Hoằng không biết nói gì, vẻ mặt nhìn Dương Khai giống như nhìn thằng nhà quê vậy.
- Ha ha.
Dương Khai cũng có chút xấu hổ.
- Thật sự là phục ngươi rồi.
Quý Hoằng lắc đầu lia lịa, kiên nhẫn giải thích:
- Phệ Kim Thú, nghe tên chắc hẳn ngươi cũng đã nghĩ ra chút gì đó. Loại yêu thú này không ăn thịt, chỉ ăn khoáng vật. Cấu tạo thể chất của bọn chúng rất đặc biệt, nó sẽ tinh luyện khoáng vật trong người, sau đó thải ra khoáng sản đã tinh luyện.
- Đó chả phải là phân còn gì?
Dương Khai tối sầm mặt.
- Có thể nói như vậy, nhưng phân của chúng rất hữu ích với bọn ta, những khoáng sản được tinh luyện qua trong cơ thể chúng, còn tinh khiết hơn thứ do rất nhiều luyện khí sư tinh luyện. Nói như vậy, hẳn là ngươi đã hiểu được, vì sao bọn ta muốn bắt sống mà không phải giết chúng đi rồi chứ?
- Đã hiểu rồi.
Dương Khai gật đầu.
- Các ngươi muốn mang chúng về liên minh, lợi dụng chúng để đề luyện khoáng vật và nguyên liệu.
- Đúng vậy, có lũ Phệ Kim Thú này, liên minh sẽ có thể tiết kiệm được rất nhiều sức người, luyện khí sư cũng có thể cắt cử đi làm việc khác.
Nói đến đó, vẻ mặt Quý Hoằng liền dạt dào hưng phấn:
- Bốn tới năm mươi con Phệ Kim Thú, số lượng không hề ít, tiểu đội bọn ta bắt được càng nhiều, thì được thưởng đã, nói không chừng lần này có thể trở mình, vớt được một chức tiểu đội trưởng, ngồi ngang bằng với Vân huyên cũng nên, ha ha.
Quý Hoằng mừng rỡ ra mặt, có vẻ vô cùng phấn chấn.
- Vân huyên có nội tình vậy?
Dương Khai chợt hỏi, mấy ngày nay hắn quan sát được không ít việc, hắn cứ mơ hồ cảm thấy Vân Huyên có thân phận hơi khác biệt, nhưng nàng vẫn nói mình là đệ tử bình thường trong Độc Ngạo Minh, làm Dương Khai có chút khó hiểu.
Quý Hoằng bỗng nhiên nghiêm mặt, ngập ngừng một lúc mới nói:
- Chuyện của đội trưởng bọn ta cũng không tiện nói, nếu ngươi muốn biết thì tự đi hỏi đi, có điều chắc đội trưởng sẽ không nói cho ngươi biết đâu.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.
Đến nửa đêm, đám người Tôn Doanh đã trở lại, cấm chế cũng đã bày xong, chỉ chờ bình minh đến là động thủ.
Sau nửa đêm, tất cả mọi người đang tĩnh tọa, điều chỉnh trạng thái, chờ đến ngày mai được phát huy.
Một mùi hương thanh nhã lan tỏa, quanh quẩn nơi đầu mũi, Dương Khai trợn mắt, trời vừa hửng sáng, Vân Huyên với cách ăn mặc như thiếu phụ ngày thường vẫn thấy, phong tư trác tuyệt đứng trước mặt hắn.
- Có việc gì sao?
Dương Khai nghiêng đầu hỏi.
- Sắp hành động rồi, đợt chút nữa ngươi hãy tự cẩn thận, theo sau ta, nghe ta chỉ huy, đừng gây ra sơ suất gì là được, ngươi mà chết thì ta biết ăn nói sao với Thủy cô nương.
- Ta biết rồi.
- Ừm, ban ngày ta nói ngươi muốn gia nhập Độc Ngạo Minh, cũng chỉ là ta thuận miệng nói thôi, ngươi có muốn hay không thì phải xem quyết định của bản thân ngươi đã.
Vân Huyên vén tóc mai, lộ ra vành tai xinh xắn, nói rõ ràng những lời thấu lòng người như quả đào mật.
Nhìn vệt nắng trắng xóa phía cuối chân trời, Vân Huyên bỗng nhiên hỏi:
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Cỡ hai mươi.
Dương Khai cười đáp.
- Hai mươi tuổi, Thần Du Cảnh thất tầng, ha ha, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Ánh mắt Vân Huyên bỗng nhiên mơ màng, nàng ngơ ngẩn nhìn Dương Khai, như thể chìm vào trong hồi ức, thật lâu sau mới nhếch miệng cười:
- Độ tuổi tươi đẹp, đừng có để chết đấy, không thì chả còn gì đáng xem nữa rồi.
Dương Khai khẽ động thần sắc, cảm giác trong lời nói đó có ẩn chứa hàm ý, đang định hỏi thì bên phía Tôn Doanh truyền đến tiếng hét lớn:
- Chuẩn bị hành động.
Tất cả mọi người đều mở mắt ra, ánh mắt lóe lên ánh nhìn rạng rỡ.
Vân Huyên nghiêm mặt lại, vội vàng cho triệu tập đội viên của mình.
Một lúc sau, mọi người xuất phát đi đến mỏ Nhật Tích theo sau sự thống lĩnh của Tôn Doanh.
Ở giữa sườn núi, có một cửa động đen hun hút, đây chính là mạch khoáng của Độc Ngạo Minh trong rừng Thiên Diệp, Dương Khai cảm thụ qua bốn phía, mơ hồ phát giác được một chút khí tức năng lượng, hẳn là cấm chế mà đêm qua đám người Độc Ngạo Minh bày ra.
Thần thức khổng lồ lặng lẽ lẻn vào đến hầm mỏ trong lòng núi, ngay sau đó, liền có khí tức yêu thú truyền tới, quả thật đúng như tin tức có được trước đó, đa phần đều là yêu thú lục giai.
- Khởi hành!
Tôn Doanh quát khẽ một tiếng, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo chân nguyên tinh thuần, chân nguyên phát tán ra bốn phía bên ngoài, nhập vào hư không và biến mất tăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.