Chương 188: Phản kháng và đột phá.
Mạc Mặc
01/10/2013
Chiếc quần chẽn trắng còn lại cũng bị hắn xé ra, Du Ngạo Tình lúc này đã không còn mảnh vải che thân.
Trong tiếng khóc xin tha của ả, Dương Khai bắt đầu cởi bỏ y phục của hắn, để lộ phần thân trên lõa lồ, trong yết hầu khục khặc từng tiếng gầm gừ âm trầm không thể đè nén nổi.
Kiều nữ của Vân Hà tông đã hết sức để phản kháng, ả chậm rãi ngắm nghiền mắt, không khóc than nữa, không xin tha nữa, để mặc cho dòng lệ tuôn ra từ khóe mắt.
Có lẽ, lúc đó Miêu Lâm nói đúng.
Đã sắp chết rồi thì còn cố giữ gìn sự trong sạch làm gì? Tên thiếu niên này tuy nhìn thì thô bạo tàn nhẫn, nhưng chí ít còn tốt hơn loại cặn bã như Miêu Lâm nhiều.
Lồng ngực ả đột nhiên đau buốt, nó đang bị niết, Du Ngạo Tình không kìm được la thảm.
Chính lúc ả nghĩ rằng sự trinh trắng của mình đã hết hy vọng bảo toàn, thì gã thiếu niên đang càn rỡ trên người ả đột nhiên ngừng lại.
Du Ngạo Tình khẽ khàng mở mắt ra, chỉ thấy hắn vẫn đang giương con ngươi đỏ ngầu nhìn mình, ánh mắt chứa đầy sự dâm dục, tham lam và chiếm hữu, song dường như vẫn có chút giãy giụa, phản kháng lướt qua.
Một luồng khí nóng trào ra từ mũi hắn, nóng đến mức đủ để luyện kim, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, nét mặt hiện lên vẻ đau khổ, như thể đang nén chịu điều gì đó.
Thình lình, toàn thân hắn bộc phát ra một luồng năng lượng kinh người, khiến hắn trông tà ác thêm bội phần.
Theo sau sự bộc phát của luồng năng lượng này, công lực của hắn chợt tăng vọt theo tốc độ kinh hoàng.
Khí Động tứ tầng, ngũ tầng... bát tầng, cửu tầng...
Sóng nguyên khí Li Hợp Cảnh!
Tiếp tục đột phát đến Li Hợp Cảnh lưỡng tầng, mới từ từ ổn định lại.
Công lực tăng lên, sự điên cuồng trong mắt hắn cũng càng thêm gay gắt, song sức giãy giụa phản kháng đó cũng ngày một mãnh liệt.
Bỗng nhiên, hắn bò lên khỏi người ả, khoanh chân ngồi xuống đất, nghiến chặt răng gầm gừ:
- Tránh xa ta ra! Nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả!
Vốn đã tưởng kiếp nạn này khó thoát, Du Ngạo Tình chợt sững sờ, như tỉnh khỏi ác mộng, ả vất vả giương cánh tay thương tật lấy một tấm áo che phủ thân thể, cong một chân lên xê dịch từng chút một vào trong góc, chú mục vào Dương Khai một cách sợ hãi, thân mình run rẩy không nguôi.
Dương Khai rất tỉnh táo!
Từ đầu đến cuối, ý thức của hắn đều rất tỉnh táo, kể cả lúc nhào bổ đến người Du Ngạo Tình, và lúc xé rách y phục cũng như giày vò thân thể ả.
Nhưng hành động bắt nguồn từ bản năng này vốn đã đạt đến đỉnh điểm do bị kích thích từ màn kịch của Miêu Lâm và La Thiên Thiên, hắn không thể khống chế nổi.
Cùng lúc hưởng thụ sự phát tiết khát vọng chôn vùi tận trong xương cốt, Dương Khai cũng cố hết sức ngăn cản ảnh hưởng của nó đối với mình.
Cuối cùng phải dùng đến Bất Khuất Chi Ngạo mới có thể ức chế nó được.
Cho đến giờ phút này, Dương Khai mới hiểu được thứ khát vọng mà Tô Nhan nói ấy khó ngăn cản đến thế nào. Nếu người đang ở riêng tại đây với hắn không phải là Du Ngạo Tình, giả như Tô Nhan đang ở gần đây, cho dù có phải vượt nghìn gian nan, Dương Khai cũng phải đi tìm nàng, cùng nàng xoay vần mưa gió.
Khí huyết trong lồng ngực đang cuộn trào dữ dội, mỗi tế bào trong từng mảng máu thịt trên toàn thân đều đang hô hào, khát khao sự êm dịu của nữ nhân.
Nguyên khí bạo động một cách bất bình thường, nó xoay vần khiến cả thạch động gào rít nức nở, kinh động đến đám đại trùng đang thập thò nghe ngóng.
Nửa thân trên trần trụi, một lớp máu đỏ tươi trên da thịt, trông vô cùng kinh khủng.
Thế mà ngay cách đó không xa, lại có một mỹ nữ trên mình không miếng vải che thân, không có chút sức lực phản kháng, chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể bá chiếm nàng, thưởng thức hương vị mỹ miều, khoan khoái. Đây đích thực là một thử thách của Dương Khai.
Hắn cố gắng không để ý đến ả ta, đến bóng dáng của Tô Nhan cũng bị hắn cố gượng gạt ra khỏi suy nghĩ. Dương Khai cố gắng tập trung hết vào trong nội thể, không ngừng vận chuyển Chân Dương Quyết, cảm nhận Ngạo Cốt Kim Thân phân tán sự chú ý của chính mình.
Lần trước tuy đã nắm rõ Bất Khuất Chi Ngạo từ Ngạo Cốt Kim Thân, nhưng Dương Khai biết bên trong Kim Thân của mình vẫn còn tiềm ẩn thứ gì đó mà công lực và nhận thức vẫn chưa đủ để cảm ngộ được.
Nhân cơ hội ngày hôm nay, Dương Khai bèn thử lĩnh hội một lần nữa.
Hắn không mong khám phá ra bí ẩn của Ngạo Cốt Kim Thân, mà chỉ mong có thể trấn áp bản năng khát vọng nóng nảy của mình.
Hiệu quả cũng rất khá, tuy tình hình vẫn chưa thuyên giảm, nhưng nói chung đã ổn định trở lại rồi.
Du Ngạo Tình cũng rất có mắt nhìn, ả biết Dương Khai chắc chắn là đang ra sức áp chế dục vọng, nên cũng không dám gây ra tiếng động nào, nhằm tránh gây cho hắn chú ý, ả chỉ nằm co quắp ở đó, không động đậy gì.
Thời gian trôi qua, tình hình của Dương Khai cũng dần chuyển biến tốt lên, tâm trạng nóng gắt từ từ bình phục, nguyên khí đang sôi sục toàn thân cũng có dấu hiệu tiêu biến.
Cũng không biết bao lâu sau, khi sự thô bạo trong Dương Khai biến mất hẳn, địa động lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Hít sâu một hơi, mở mắt ra, công lực gia tăng tạm thời nhờ Bất Khuất Chi Ngạo cũng dần dần tan biến, cảnh giới tụt dốc xuống.
Li Hợp nhất tầng... Khí Động cửu tầng... bát tầng... ngũ tầng!
Đã ổn định trở lại.
Lần này chống cự thành công dục vọng trong lòng, và lại còn đột phá thêm một tiểu tầng. Tuy có được thu hoạch bất ngờ, nhưng trông thần sắc Dương Khai vẫn phẳng lặng như mặt nước.
Hắn khẽ cau mày, vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích, rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Trong lần tìm hiểu Ngạo Cốt Kim Thân này, tuy không thu được gì như suy đoán, nhưng cũng không phải không có tiến triển nào. Trong cõi âm u mờ mịt, Dương Khai cảm nhận được một lớp màng chắn chặn ngay trước mặt mình, chỉ cần phá vỡ nó, một bí mật khác của Ngạo Cốt Kim Thân sẽ hiển hiện ra ngay.
Đáng tiếc, công lực hiện tại và hiểu biết về võ đạo của hắn vẫn còn kém, không đủ để phá vỡ màng chắn này.
Chỉ còn cách đợi cơ hội về sau mà thôi.
Thở phào một hơi, Dương Khai quay đầu nhìn chung quanh, bỗng lướt ánh mắt đến Du Ngạo Tình đang nép mình trong góc.
Trong đôi mắt ả, có hoảng sợ, có cả một chút căm giận và thù hằn. Bất kỳ một nữ nhân nào gặp phải chuyện như vậy thì cũng khó lòng mà bình tĩnh được.
Dương Khai đứng dậy, từ từ bước về phía ả.
- Ngươi đừng có qua đây!
Du Ngạo Tình nạt nộ, cố sức lùi về sau, thế nhưng sau lưng ả đã là vách đá rồi, còn có thể lùi đi đâu nữa?
Khóe miệng Dương Khai nhếch lên một nụ cười khó hiểu, hắn tiến đến chậm rãi quỳ xuống trước mặt ả.
- Ngươi cút đi!
Hai tay Du Ngạo Tình không thể cựa quậy nổi, nhưng vẫn gắng sức bổ đầu về phía Dương Khai. Hắn cũng không động đậy, để mặc đầu ả đập mạnh vào trán mình.
Một tiếng va đập vang lên, Du Ngạo Tình có hơi choáng váng, cái trán trơn bóng lập tức đỏ ửng.
Dương Khai đưa tay ra nhấc một cánh tay bị trật khớp của ả lên, kéo xuống rồi lại đẩy lên.
Một tiếng răng rắc giòn tan, Du Ngạo Tình kêu la bi thảm, cơn đau khiến ả bất chợt toát đầy mồ hôi, theo bản năng ả giơ nắm đấm chĩa về phía Dương Khai.
Dương Khai tung ra một chưởng ngược lại, hóa giải đòn đánh của ả, hắn lạnh lùng nói:
- Nếu cô muốn chết, thì bây giờ ta có thể giết cô ngay!”
Giọng nói lạnh băng, ánh mắt cũng lạnh băng khiến Du Ngạo Tình chết đứng lại chỗ, đến lúc phản ứng lại thì cánh tay cô đã được nắn lại bình thường rồi.
Không thèm để ý đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của ả, Dương Khai lại đưa tay ra xoa bóp trên bắp đùi ả, vận chuyển nguyên khí vào hóa giải nội thương ở đó.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa đến, khiến Du Ngạo Tình khó lòng chịu đựng.
Liên tiếp trị thương trên cánh tay và bắp đùi ả, Dương Khai mới chậm rãi đứng dậy, ngồi vào một bên.
Du Ngạo Tình trân trân nhìn hắn như không tin nổi vào mắt mình, ả không ngờ gã thiếu niên này lại tốt bụng với mình đến thế. Mới đó thôi, hắn còn dùng thủ đoạn tàn độc để hủy hoại, chiếm hữu mình đấy thôi.
Mình không có chút giao hảo gì với hắn, ngược lại còn từng có hiềm khích, tại sao hắn lại làm vậy?
Nghĩ mãi không hiểu, Du Ngạo Tình nghiến chặt răng, vừa lén lút quan sát Dương Khai, vừa sột sột soạt soạt mặc y phục vào.
Tiếng động này lọt vào tay, Dương Khai ắt biết ả đang làm gì, không cần mở mắt cũng biết ở bên đó hẳn là cảnh tượng vô hạn, khiến người ta mơ màng. Song bất ngờ ở chỗ, hắn không có phản ứng gì quá lớn. Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do dục vọng bị tích tụ trong mấy tháng qua đã bị hóa giải toàn bộ vào lúc chống cự lúc nãy rồi, vậy nên hắn mới thản nhiên như vậy.
Xem ra đó cũng là một phương pháp tu tâm rất tốt, tích tụ dục vọng trong một thời gian, sau đó tìm cách ngăn cản nó, một khi thành công thì bất luận là công lực hay tâm cảnh đều có thể nâng cao.
Vô hình trung, Dương Khai đã phát hiện ra một con đường tu luyện thích hợp với chính mình.
Địa động lại tiếp tục rơi vào im lặng, Dương Khai và Du Ngạo Tình ngồi ở hai đầu của địa động, một người kiên nhẫn chờ đợi, một người thì thấp thỏm lo âu, không ai hé ra nửa lời.
Ước chừng khoảng một ngày sau, bên ngoài chợt có động tĩnh, bọn đại trùng lại muốn vào đây bắt người nữa rồi.
Dương Khai giật nảy người, mở bừng mắt ra, còn Du Ngạo Tình thì hoang mang vạn phần, ả sợ rằng mình sẽ phải nối gót theo sau sư đệ và sư muội mình.
Đương lúc lo âu, thì chợt thấy Dương Khai đứng phắt dậy, bước trở ra bên ngoài.
Không phải hắn tốt bụng đến mức muốn cứu Du Ngạo Tình, nữ tử này lòng dạ độc ác, không phải là người đơn giản gì, đừng nói lúc trước Dương Khai không xem ả ra gì, mà kể cả giữa hai người đã có quan hệ xác thịt thật đi nữa, Dương Khai cũng sẽ không giữ lại tính mạng cho ả ta.
Hắn nắn lại cánh tay cho ả cũng xem như trả một mối ân tình, dẫu sao lần đột phá này cũng nhờ ả mà ra. Tha cho ả ta một lần, chẳng còn ai nợ ai nữa.
Mục đích Dương Khai chủ động xông ra là để tìm Trùng vương. Muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nhất định phải tìm cho được Trùng vương.
Kết hợp những gì mắt thấy tai nghe trong mấy ngày qua, Dương Khai có thể khẳng định đám dị trùng bắt người đi là để dâng cho Trùng vương dùng.
Có lẽ vì thấy Dương Khai thức thời như vậy, đám đại trùng này không đối phó tàn nhẫn với hắn như với Miêu Lâm và la Thiên Thiên, mà phân ra một con dẫn đường và mấy con xô đẩy sau lưng Dương Khai, nhằm giục hắn đi nhanh hơn.
Du Ngạo Tình ngẩn người ra chứng kiến tất cả, khóe miệng ả chợt thoắt hiện nụ cười vui sướng, nhưng rồi sau đó lại òa khóc
ô ô. Dĩ nhiên ả chỉ muốn Dương Khai chết đi, nhưng nếu Dương Khai chết thật thì bây giờ chỉ còn lại một mình ả cô đơn lạnh lẽo ở nơi này. Như thế thì ả thà mong Dương Khai vẫn còn sống.
Luồn lách không biết bao lâu trong trùng động, cuối cùng Dương Khai đã đặt chân đến một huyệt động vô cùng lớn.
Đám đại trùng đó hất Dương Khai vào trong động rồi cũng chẳng bước tiếp vào trong nữa.
“Địa Ma!” Dương Khai một mặt cảnh giác quan sát xung quanh, một mặt thầm hô hoán trong bụng.
Nào ngờ tên Địa Ma trước đó gọi lúc nào đến lúc đó, lần này lại không có phản ứng gì.
Dương Khai ngẩn người ra, cứ tưởng lão gặp điều gì bất trắc, sau khi dò xét một hồi, hắn không khỏi dở khóc dở cười.
Lão Địa Ma này không rõ đã tự phong bế thần thức từ lúc nào nữa.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Dương Khai mở lớp niêm phong của lão ra, lên tiếng hỏi.
- Thiếu chủ xong việc rồi sao?
Địa Ma cười gian xảo.
- Ý gì vậy?
Dương Khai nhướng mày.
Trong tiếng khóc xin tha của ả, Dương Khai bắt đầu cởi bỏ y phục của hắn, để lộ phần thân trên lõa lồ, trong yết hầu khục khặc từng tiếng gầm gừ âm trầm không thể đè nén nổi.
Kiều nữ của Vân Hà tông đã hết sức để phản kháng, ả chậm rãi ngắm nghiền mắt, không khóc than nữa, không xin tha nữa, để mặc cho dòng lệ tuôn ra từ khóe mắt.
Có lẽ, lúc đó Miêu Lâm nói đúng.
Đã sắp chết rồi thì còn cố giữ gìn sự trong sạch làm gì? Tên thiếu niên này tuy nhìn thì thô bạo tàn nhẫn, nhưng chí ít còn tốt hơn loại cặn bã như Miêu Lâm nhiều.
Lồng ngực ả đột nhiên đau buốt, nó đang bị niết, Du Ngạo Tình không kìm được la thảm.
Chính lúc ả nghĩ rằng sự trinh trắng của mình đã hết hy vọng bảo toàn, thì gã thiếu niên đang càn rỡ trên người ả đột nhiên ngừng lại.
Du Ngạo Tình khẽ khàng mở mắt ra, chỉ thấy hắn vẫn đang giương con ngươi đỏ ngầu nhìn mình, ánh mắt chứa đầy sự dâm dục, tham lam và chiếm hữu, song dường như vẫn có chút giãy giụa, phản kháng lướt qua.
Một luồng khí nóng trào ra từ mũi hắn, nóng đến mức đủ để luyện kim, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, nét mặt hiện lên vẻ đau khổ, như thể đang nén chịu điều gì đó.
Thình lình, toàn thân hắn bộc phát ra một luồng năng lượng kinh người, khiến hắn trông tà ác thêm bội phần.
Theo sau sự bộc phát của luồng năng lượng này, công lực của hắn chợt tăng vọt theo tốc độ kinh hoàng.
Khí Động tứ tầng, ngũ tầng... bát tầng, cửu tầng...
Sóng nguyên khí Li Hợp Cảnh!
Tiếp tục đột phát đến Li Hợp Cảnh lưỡng tầng, mới từ từ ổn định lại.
Công lực tăng lên, sự điên cuồng trong mắt hắn cũng càng thêm gay gắt, song sức giãy giụa phản kháng đó cũng ngày một mãnh liệt.
Bỗng nhiên, hắn bò lên khỏi người ả, khoanh chân ngồi xuống đất, nghiến chặt răng gầm gừ:
- Tránh xa ta ra! Nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả!
Vốn đã tưởng kiếp nạn này khó thoát, Du Ngạo Tình chợt sững sờ, như tỉnh khỏi ác mộng, ả vất vả giương cánh tay thương tật lấy một tấm áo che phủ thân thể, cong một chân lên xê dịch từng chút một vào trong góc, chú mục vào Dương Khai một cách sợ hãi, thân mình run rẩy không nguôi.
Dương Khai rất tỉnh táo!
Từ đầu đến cuối, ý thức của hắn đều rất tỉnh táo, kể cả lúc nhào bổ đến người Du Ngạo Tình, và lúc xé rách y phục cũng như giày vò thân thể ả.
Nhưng hành động bắt nguồn từ bản năng này vốn đã đạt đến đỉnh điểm do bị kích thích từ màn kịch của Miêu Lâm và La Thiên Thiên, hắn không thể khống chế nổi.
Cùng lúc hưởng thụ sự phát tiết khát vọng chôn vùi tận trong xương cốt, Dương Khai cũng cố hết sức ngăn cản ảnh hưởng của nó đối với mình.
Cuối cùng phải dùng đến Bất Khuất Chi Ngạo mới có thể ức chế nó được.
Cho đến giờ phút này, Dương Khai mới hiểu được thứ khát vọng mà Tô Nhan nói ấy khó ngăn cản đến thế nào. Nếu người đang ở riêng tại đây với hắn không phải là Du Ngạo Tình, giả như Tô Nhan đang ở gần đây, cho dù có phải vượt nghìn gian nan, Dương Khai cũng phải đi tìm nàng, cùng nàng xoay vần mưa gió.
Khí huyết trong lồng ngực đang cuộn trào dữ dội, mỗi tế bào trong từng mảng máu thịt trên toàn thân đều đang hô hào, khát khao sự êm dịu của nữ nhân.
Nguyên khí bạo động một cách bất bình thường, nó xoay vần khiến cả thạch động gào rít nức nở, kinh động đến đám đại trùng đang thập thò nghe ngóng.
Nửa thân trên trần trụi, một lớp máu đỏ tươi trên da thịt, trông vô cùng kinh khủng.
Thế mà ngay cách đó không xa, lại có một mỹ nữ trên mình không miếng vải che thân, không có chút sức lực phản kháng, chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể bá chiếm nàng, thưởng thức hương vị mỹ miều, khoan khoái. Đây đích thực là một thử thách của Dương Khai.
Hắn cố gắng không để ý đến ả ta, đến bóng dáng của Tô Nhan cũng bị hắn cố gượng gạt ra khỏi suy nghĩ. Dương Khai cố gắng tập trung hết vào trong nội thể, không ngừng vận chuyển Chân Dương Quyết, cảm nhận Ngạo Cốt Kim Thân phân tán sự chú ý của chính mình.
Lần trước tuy đã nắm rõ Bất Khuất Chi Ngạo từ Ngạo Cốt Kim Thân, nhưng Dương Khai biết bên trong Kim Thân của mình vẫn còn tiềm ẩn thứ gì đó mà công lực và nhận thức vẫn chưa đủ để cảm ngộ được.
Nhân cơ hội ngày hôm nay, Dương Khai bèn thử lĩnh hội một lần nữa.
Hắn không mong khám phá ra bí ẩn của Ngạo Cốt Kim Thân, mà chỉ mong có thể trấn áp bản năng khát vọng nóng nảy của mình.
Hiệu quả cũng rất khá, tuy tình hình vẫn chưa thuyên giảm, nhưng nói chung đã ổn định trở lại rồi.
Du Ngạo Tình cũng rất có mắt nhìn, ả biết Dương Khai chắc chắn là đang ra sức áp chế dục vọng, nên cũng không dám gây ra tiếng động nào, nhằm tránh gây cho hắn chú ý, ả chỉ nằm co quắp ở đó, không động đậy gì.
Thời gian trôi qua, tình hình của Dương Khai cũng dần chuyển biến tốt lên, tâm trạng nóng gắt từ từ bình phục, nguyên khí đang sôi sục toàn thân cũng có dấu hiệu tiêu biến.
Cũng không biết bao lâu sau, khi sự thô bạo trong Dương Khai biến mất hẳn, địa động lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Hít sâu một hơi, mở mắt ra, công lực gia tăng tạm thời nhờ Bất Khuất Chi Ngạo cũng dần dần tan biến, cảnh giới tụt dốc xuống.
Li Hợp nhất tầng... Khí Động cửu tầng... bát tầng... ngũ tầng!
Đã ổn định trở lại.
Lần này chống cự thành công dục vọng trong lòng, và lại còn đột phá thêm một tiểu tầng. Tuy có được thu hoạch bất ngờ, nhưng trông thần sắc Dương Khai vẫn phẳng lặng như mặt nước.
Hắn khẽ cau mày, vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích, rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Trong lần tìm hiểu Ngạo Cốt Kim Thân này, tuy không thu được gì như suy đoán, nhưng cũng không phải không có tiến triển nào. Trong cõi âm u mờ mịt, Dương Khai cảm nhận được một lớp màng chắn chặn ngay trước mặt mình, chỉ cần phá vỡ nó, một bí mật khác của Ngạo Cốt Kim Thân sẽ hiển hiện ra ngay.
Đáng tiếc, công lực hiện tại và hiểu biết về võ đạo của hắn vẫn còn kém, không đủ để phá vỡ màng chắn này.
Chỉ còn cách đợi cơ hội về sau mà thôi.
Thở phào một hơi, Dương Khai quay đầu nhìn chung quanh, bỗng lướt ánh mắt đến Du Ngạo Tình đang nép mình trong góc.
Trong đôi mắt ả, có hoảng sợ, có cả một chút căm giận và thù hằn. Bất kỳ một nữ nhân nào gặp phải chuyện như vậy thì cũng khó lòng mà bình tĩnh được.
Dương Khai đứng dậy, từ từ bước về phía ả.
- Ngươi đừng có qua đây!
Du Ngạo Tình nạt nộ, cố sức lùi về sau, thế nhưng sau lưng ả đã là vách đá rồi, còn có thể lùi đi đâu nữa?
Khóe miệng Dương Khai nhếch lên một nụ cười khó hiểu, hắn tiến đến chậm rãi quỳ xuống trước mặt ả.
- Ngươi cút đi!
Hai tay Du Ngạo Tình không thể cựa quậy nổi, nhưng vẫn gắng sức bổ đầu về phía Dương Khai. Hắn cũng không động đậy, để mặc đầu ả đập mạnh vào trán mình.
Một tiếng va đập vang lên, Du Ngạo Tình có hơi choáng váng, cái trán trơn bóng lập tức đỏ ửng.
Dương Khai đưa tay ra nhấc một cánh tay bị trật khớp của ả lên, kéo xuống rồi lại đẩy lên.
Một tiếng răng rắc giòn tan, Du Ngạo Tình kêu la bi thảm, cơn đau khiến ả bất chợt toát đầy mồ hôi, theo bản năng ả giơ nắm đấm chĩa về phía Dương Khai.
Dương Khai tung ra một chưởng ngược lại, hóa giải đòn đánh của ả, hắn lạnh lùng nói:
- Nếu cô muốn chết, thì bây giờ ta có thể giết cô ngay!”
Giọng nói lạnh băng, ánh mắt cũng lạnh băng khiến Du Ngạo Tình chết đứng lại chỗ, đến lúc phản ứng lại thì cánh tay cô đã được nắn lại bình thường rồi.
Không thèm để ý đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của ả, Dương Khai lại đưa tay ra xoa bóp trên bắp đùi ả, vận chuyển nguyên khí vào hóa giải nội thương ở đó.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa đến, khiến Du Ngạo Tình khó lòng chịu đựng.
Liên tiếp trị thương trên cánh tay và bắp đùi ả, Dương Khai mới chậm rãi đứng dậy, ngồi vào một bên.
Du Ngạo Tình trân trân nhìn hắn như không tin nổi vào mắt mình, ả không ngờ gã thiếu niên này lại tốt bụng với mình đến thế. Mới đó thôi, hắn còn dùng thủ đoạn tàn độc để hủy hoại, chiếm hữu mình đấy thôi.
Mình không có chút giao hảo gì với hắn, ngược lại còn từng có hiềm khích, tại sao hắn lại làm vậy?
Nghĩ mãi không hiểu, Du Ngạo Tình nghiến chặt răng, vừa lén lút quan sát Dương Khai, vừa sột sột soạt soạt mặc y phục vào.
Tiếng động này lọt vào tay, Dương Khai ắt biết ả đang làm gì, không cần mở mắt cũng biết ở bên đó hẳn là cảnh tượng vô hạn, khiến người ta mơ màng. Song bất ngờ ở chỗ, hắn không có phản ứng gì quá lớn. Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do dục vọng bị tích tụ trong mấy tháng qua đã bị hóa giải toàn bộ vào lúc chống cự lúc nãy rồi, vậy nên hắn mới thản nhiên như vậy.
Xem ra đó cũng là một phương pháp tu tâm rất tốt, tích tụ dục vọng trong một thời gian, sau đó tìm cách ngăn cản nó, một khi thành công thì bất luận là công lực hay tâm cảnh đều có thể nâng cao.
Vô hình trung, Dương Khai đã phát hiện ra một con đường tu luyện thích hợp với chính mình.
Địa động lại tiếp tục rơi vào im lặng, Dương Khai và Du Ngạo Tình ngồi ở hai đầu của địa động, một người kiên nhẫn chờ đợi, một người thì thấp thỏm lo âu, không ai hé ra nửa lời.
Ước chừng khoảng một ngày sau, bên ngoài chợt có động tĩnh, bọn đại trùng lại muốn vào đây bắt người nữa rồi.
Dương Khai giật nảy người, mở bừng mắt ra, còn Du Ngạo Tình thì hoang mang vạn phần, ả sợ rằng mình sẽ phải nối gót theo sau sư đệ và sư muội mình.
Đương lúc lo âu, thì chợt thấy Dương Khai đứng phắt dậy, bước trở ra bên ngoài.
Không phải hắn tốt bụng đến mức muốn cứu Du Ngạo Tình, nữ tử này lòng dạ độc ác, không phải là người đơn giản gì, đừng nói lúc trước Dương Khai không xem ả ra gì, mà kể cả giữa hai người đã có quan hệ xác thịt thật đi nữa, Dương Khai cũng sẽ không giữ lại tính mạng cho ả ta.
Hắn nắn lại cánh tay cho ả cũng xem như trả một mối ân tình, dẫu sao lần đột phá này cũng nhờ ả mà ra. Tha cho ả ta một lần, chẳng còn ai nợ ai nữa.
Mục đích Dương Khai chủ động xông ra là để tìm Trùng vương. Muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nhất định phải tìm cho được Trùng vương.
Kết hợp những gì mắt thấy tai nghe trong mấy ngày qua, Dương Khai có thể khẳng định đám dị trùng bắt người đi là để dâng cho Trùng vương dùng.
Có lẽ vì thấy Dương Khai thức thời như vậy, đám đại trùng này không đối phó tàn nhẫn với hắn như với Miêu Lâm và la Thiên Thiên, mà phân ra một con dẫn đường và mấy con xô đẩy sau lưng Dương Khai, nhằm giục hắn đi nhanh hơn.
Du Ngạo Tình ngẩn người ra chứng kiến tất cả, khóe miệng ả chợt thoắt hiện nụ cười vui sướng, nhưng rồi sau đó lại òa khóc
ô ô. Dĩ nhiên ả chỉ muốn Dương Khai chết đi, nhưng nếu Dương Khai chết thật thì bây giờ chỉ còn lại một mình ả cô đơn lạnh lẽo ở nơi này. Như thế thì ả thà mong Dương Khai vẫn còn sống.
Luồn lách không biết bao lâu trong trùng động, cuối cùng Dương Khai đã đặt chân đến một huyệt động vô cùng lớn.
Đám đại trùng đó hất Dương Khai vào trong động rồi cũng chẳng bước tiếp vào trong nữa.
“Địa Ma!” Dương Khai một mặt cảnh giác quan sát xung quanh, một mặt thầm hô hoán trong bụng.
Nào ngờ tên Địa Ma trước đó gọi lúc nào đến lúc đó, lần này lại không có phản ứng gì.
Dương Khai ngẩn người ra, cứ tưởng lão gặp điều gì bất trắc, sau khi dò xét một hồi, hắn không khỏi dở khóc dở cười.
Lão Địa Ma này không rõ đã tự phong bế thần thức từ lúc nào nữa.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Dương Khai mở lớp niêm phong của lão ra, lên tiếng hỏi.
- Thiếu chủ xong việc rồi sao?
Địa Ma cười gian xảo.
- Ý gì vậy?
Dương Khai nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.