Chương 1813: Pháp thân xuất động
Mạc Mặc
30/11/2019
Thừa dịp lão ta yếu, lấy mạng của lão! Dương Khai cùng Quỷ Tổ hai người thông minh lanh lợi như vậy, sao sẽ bỏ qua cơ hội lớn tốt thế này? Bọn họ lập tức đồng loạt thi triển thủ đoạn nghịch thiên, đánh tới Tử Long đang khí thế xuống dốc. Vô số Nguyệt Nhận cùng bay, đại lượng đầu quỷ bôn tập, trực tiếp hoàn toàn cắn nuốt chỗ của Tử Long.
Từ trong đó truyền đến động tĩnh của năng lượng va chạm kịch liệt. Mí mắt của hai người Dương Khai Quỷ Tổ không nháy mắt nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt từ từ ngưng trọng. Một hồi lâu, động tĩnh kinh thiên mới từ từ tiêu tán, mà thân ảnh Tử Long lần nữa hiển lộ ra.
Thời khắc này, thần sắc của vị Tử Tinh chủ nhân này tương đối uể oải, bộ dáng dường như tổn thương nguyên khí. Bộ dáng cũng chật vật vạn phần, nhưng cũng không có nỗi lo tới tánh mạng. Bởi vì không biết khi nào, trên người lão ta lại nổi lên một kiện chiến giáp màu đỏ tím! Vầng sáng của chiến giáp lưu chuyển, tản ra bí bảo dao động vô cùng mãnh liệt, vừa thấy thì không phải là vật bình thường gì đó. Chiến giáp có thể chặn lại Dương Khai cùng Quỷ Tổ liên thủ một kích, tối thiểu cũng là cấp bậc Hư cấp trung phẩm! Loại bí bảo phòng ngự cấp bậc này, cả trong Tinh Vực đều là sự tồn tại như phượng mao lân giác vậy, có thể nói là vô giá cũng không phải là quá đáng. Như món Hoàng Minh Chung của Khổng Pháp, cũng mới bất quá là bí bảo phòng ngự cấp bậc Hư cấp hạ phẩm mà thôi, so sánh với giá trị kiện chiến giáp của Tử Long, có thể nói khác biệt trời vực. Tuy rằng tánh mạng không đáng lo, nhưng chiến giáp màu đỏ tím cũng rách ra không ít khe hở. Trong mắt của Tử Long lóe lên thần sắc đau lòng. Chiến giáp màu đỏ tím đó là bảo vật đời đời truyền nối của Tử Tinh bọn họ, mỗi một đời Tử Tinh chủ nhân đều sẽ thiếp thân bảo quản. Vật ấy đã trải qua mấy vạn năm năm tháng thương tang, chứng kiến lịch sử diễn biến cùng vô số lần lên xuống hưng suy của Tử Tinh. Nhưng hôm nay, nó đã xuất hiện hư hại, lại cực kỳ nghiêm trọng. Chiến giáp này là bí bảo của thời kỳ thượng cổ lưu lại, với thủ đoạn luyện khí sư giờ này cùng vật liệu có thể tìm được, muốn chữa trị là hoàn toàn không có khả năng. Điều này khiến cho Tử Long làm sao không đau lòng? Tuy nhiên bị một công kích như vậy, trong đầu của Tử Long thật ra thanh tỉnh rất nhiều. Vừa rồi lão ta phẫn nộ con trai của mình bị chém chết, cho nên một bầu nhiệt huyết xông lên đầu, chỉ một lòng muốn giết chết Dương Khai báo thù rửa hận. Lại sai lầm đoán chừng tình thế, dẫn tới mình cũng bị thua thiệt nhiều. Hiện giờ lão ta hiểu rõ, chỉ dựa vào lực lượng của một người mình, là bất kể như thế nào cũng giết không chết Dương Khai. Trước đó không nói Dương Khai người này tinh thông lực lượng không gian, đánh không lại có thể chạy thoát. Lại nói Quỷ Tổ cùng Dương Khai hai người liên thủ, cũng đủ để áp chế lão ta. Một cái không may, tánh mạng của mình cũng phải bỏ ở nơi này.
Cho nên Tử Long đã bắt đầu sinh lòng lui đi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, dù sao hồn phách của con trai đã bị lão ta thu vào Định Hồn Bát. Sau khi về tới Tử Tinh chỉ cần gọp đủ vật liệu, thì có thể khiến con trai trọng tố thân thể, đến lúc đó lại phát động lực lượng của cả Tử Tinh, tiến hành tiễu trừ Dương Khai! Vừa nghĩ đến đây, Tử Long hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: - Tiểu tử, chỉ mong lần sau lúc ta và ngươi gặp lại, ngươi còn có thể ngông cuồng như vậy! - Còn muốn chạy hả? Quỷ Tổ biến sắc: - Si tâm vọng tưởng! Khi nói chuyện, tiếng quỷ hào truyền ra trên Vạn Hồn Phiên, biến thành một mảnh tấm màn đen trùm tới bên phía Tử Long. - Bổn tọa muốn chạy, các ngươi ai cũng ngăn không được! Sắc mặt của Tử Long không thay đổi, pháp quyết trên tay bấm một cái. Cả người hóa thành một đạo cầu vồng màu tím, trong thời gian ngắn liền đột phá Vạn Hồn Phiên bao phủ, bắn nhanh về phía chỗ sâu của Tinh Vực. Dương Khai nhìn phương hướng lão ta trốn chạy, nhướng mày lên, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhìn có chút hả hê. - Dương Khai, người này muốn bỏ chạy, đuổi theo không? Quỷ Tổ thấy Dương Khai không nhúc nhích, lập tức dâng lên khẩn trương: - Để mặc cho người này rời đi, sau này vô cùng tai họa a!
- Nếu lão ta chạy thoát phương hướng khác, có thể ta còn cần hao chút khí lực đuổi theo. Nhưng phương hướng mà lão ta chạy... ừ, tự tìm đường chết nha. Biểu lộ trên mặt của Dương Khai cực kỳ cổ quái. - Ngươi có ý gì? Quỷ Tổ nghe xong đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không biết Dương Khai rốt cuộc đang nói gì. Nhưng ngay sau đó, tròng mắt của ông ta liền trừng mắt nhìn ra, bởi vì ông ta thấy được một màn khiến ông ta cũng sợ run vạn phần. Từ một chỗ nào đó của Tinh Vực, một cái bàn tay to lớn bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện, không có dấu hiệu nào, thật giống như một bàn tay này là dò ra từ trong hư không vậy. Mà chỗ vị trí đó, chính là địa phương mà trước đó Dương Khai đi ra từ trong Huyền Không đại lục! Đó là một cái bàn tay ra sao hả? Nó vào khoảng một gian phòng, hơn nữa bàn tay đó thoạt nhìn tuy rằng không bắt mắt chút nào, nhưng trong đó lại chảy xuôi một cỗ hàm ý không hiểu. Đó là sự huyền bí mà ngay cả Quỷ Tổ loại cường giả cấp bậc này cũng không thể hiểu rõ, là tầng thứ của lĩnh vực đã vượt qua Hư Vương Cảnh võ giả có thể. Bàn tay vung lên, bao trùm qua thẳng tới phía Tử Long, nhìn như vô cùng chậm rãi, nhưng lực đạo cuốn lên lại làm cho hư không cũng thay đổi không yên. Tử Long cả kinh thất sắc. Lão ta giờ này bị thương trong người, chỉ muốn rời xa chỗ này, làm gì biết được nửa đường đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay to lớn như vậy chặn đường?
Cảm nhận được bàn tay to lớn đó truyền lên lực lượng dao động kinh khủng, Tử Long không dám chậm trễ chút nào, điên cuồng thúc giục lực lượng bản thân, thúc giục oai của lĩnh vực, muốn ngăn cản một hai. Một màn khiến lão ta hoảng sợ đã xuất hiện. Lĩnh vực tự thân vừa mới thúc giục ra ngoài, liền bị đánh phá thành mảnh nhỏ, mờ ảo vô hình giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy. Mà cái bàn tay to lớn lại là tốc độ không giảm đánh tới phía mình. Vẻ thờ ơ giống như chụp một con ruồi vậy. Tử Long sợ tới mức vong hồn đều phát lãnh, trên người vốn có chút ít chiến giáp màu đỏ tím bể nát một lần nữa tản ra tia sáng màu đỏ tím chói mắt. Bên ngoài thân thể càng xuất hiện một tầng thánh nguyên phòng hộ dày đặc.
Ầm... Bàn tay to lớn quăng trên người của Tử Long. Ngay sau đó, Tử Long tựa như bao tải vải rách vậy, bị quét bay ra ngoài. Người trong hư không, đẫm máu vô số, thân mình trên không trung cày ra tia lửa chói mắt. - Chà... Quỷ Tổ ngược lại hít một hơi khí lạnh. Tuy rằng ông ta đã lấy trình độ lớn nhất phỏng đoán uy lực một kích của cái bàn tay to lớn kia, nhưng kết quả vẫn phát hiện mình có chút đánh giá thấp. Một chưởng kia không có gì lạ, nhưng uy lực vô song! Đây rốt cuộc là đồ chơi gì thế? Một bàn tay lại lớn như vậy, bản thể đâu?
Cái ý niệm này vẫn chưa chuyển hết, Quỷ Tổ thì được như mong muốn rồi. Chủ nhân của bàn tay bỗng nhiên đi ra từ trong hư không. Quỷ Tổ ngẩn ra, sau đó ngây ngốc nhìn chủ nhân của bàn tay, lại nhìn nhìn Dương Khai, ngạc nhiên hỏi: - Người này là huynh đệ của ngươi sao? Hay là con trai của ngươi? Ông ta bất ngờ phát hiện, chủ nhân của bàn tay là một thạch cự nhân cao khoảng ba mươi trượng. Nhưng diện mạo của thạch cự nhân đó lại mấy phần tương tự cùng với bản nhân của Dương Khai, nhất là ngũ quan ấy, đều có một dạng thần vận. - Thái thượng trưởng lão ông không cần hài hước như vậy được không? Dương Khai cảm thấy bó tay.
- Đây rốt cuộc là cái gì hả? Quỷ Tổ nhanh chóng phát điên rồi. Ông ta căn bản không biết thạch cự nhân trước mắt này rốt cuộc là vật gì, nhưng ông ta có thể khẳng định là mấy tháng trước, Dương Khai tuyệt đối không có, nếu không lúc đó hắn cũng không chạy trốn. Có một thạch cự nhân to lớn như vậy, đỉnh thiên lập địa như vậy, ai có thể vọng động? - Pháp thân! Dương Khai trầm giọng đáp. - Pháp thân? Quỷ Tổ nhướng mày, ngay sau đó thần sắc khiếp sợ: - Thân ngoại hóa thân trong lời đồn sao? Chính là cái mà ngươi đã vận dụng trong Dược Cốc đó sao? Ngươi không ngờ thông hiểu bí thuật kinh thiên như thế. Trách không được thạch cự nhân này nhìn có chút giống với Dương Khai, thì ra là pháp thân của hắn. Chỉ có điều... pháp thân là cái dạng này sao? Quỷ Tổ cũng nghe nói qua loại bí thuật này. Nói như vậy, pháp thân của võ giả cùng bản thể của mình là giống nhau như đúc, thừa kế một phần thực lực của bản thể, thừa kế tính tình cùng tư tưởng của bản thể, lấy ý chí của bản thể tới hành động. Mà trước mắt khối pháp thân này của Dương Khai... có phải là có chút rất kỳ quái hay không? - Dương Khai... Con ngươi của Quỷ Tổ bỗng nhiên lộ vẻ cực nóng, kỳ quái nhìn Dương Khai. - Chờ ta giết người này rồi nói sau. Dương Khai dường như biết ông ta muốn hỏi cái gì. - Được! Quỷ Tổ gật đầu mạnh. Dương Khai toét miệng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Long đang ở cách đó không xa không ngừng ho ra máu, sát niệm như nước thủy triều. Sau khi ăn xong một kích pháp thân, chiến giáp màu đỏ tím trên người của Tử Long đã hoàn toàn vỡ nát. Tuy rằng chiến giáp này là bí bảo phòng ngự của Hư cấp trung phẩm, nhưng sau một kích bị hắn và Quỷ Tổ liên thủ, đã xuất hiện hư hại, lại bị pháp thân đánh tới một chút, sao còn có thể tiếp tục bảo tồn chứ? Pháp thân là cắn nuốt luyện hóa cả Huyền Không đại lục mới cuối cùng thành hình, nói cách khác, giờ này pháp thân chính là Huyền Không đại lục. Một kích kia là một kích của cả đại lục, bao hàm pháp tắc thiên địa lực của Huyền Không đại lục. Một người võ giả cường đại như thế nào đi nữa, thì làm sao có thể đối kháng cùng một khối đại lục phương viên 200, 300 ngàn dặm chứ? Loại lực lượng cùng pháp tắc đó tăng thêm lên người, mặc dù là Tiểu Tiểu của Thạch Khổi nhất tộc, cũng thúc ngựa khó kịp! Tử Long không bị mất mạng tại chỗ, đã là thể hiện thực lực cao thâm.
Tuy nhiên lão ta hiện giờ, tuyệt đối là nỏ mạnh hết đà. Dương Khai không phớt lờ. Lão bài Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả như Tử Long, ai cũng không dám bảo đảm lão ta có phải có lá bài tẩy gì áp đáy rương hay không, cho nên hắn vung tay lên, Thạch Khổi cùng con chim lửa liền nhảy nhót đi ra. - Giết lão! Dương Khai phất tay chỉ một cái về phương hướng phía trước. Thạch Khổi và con chim lửa nghe được lệnh, lập tức đánh tới phương hướng phía trước. Nửa đường, Tiểu Tiểu đã biến thân thành thạch cự nhân. Nhưng thạch cự nhân thân cao mười trượng của nó so sánh với pháp thân, quả thực chính là sự khác biệt giữa cha và con trai.
Mà Lưu Viêm lại biến thành hình thái của con chim lửa, trên người quanh quẩn hai màu tím đỏ, kéo theo khí thế của Lôi Hỏa hai lực ngập trời, phong tỏa ở một mảnh không gian lớn như vậy. Pháp thân lại di chuyển thân thể to lớn, từng bước một đi về phía Tử Long. Tuy nhiên hình thể của người này quá lớn, hành động nhiều bất tiện. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Dương Khai ngay từ đầu không thả nó ra, pháp thân mạnh thì có mạnh, nhưng chưa linh hoạt. Cho nên Dương Khai mới có thể khiến nó một mực trốn ở trong hư không. Thời cơ xuất thủ, hắn cũng không nghĩ tới Tử Long khi đó sẽ chạy trốn qua bên cạnh pháp thân. Tử Long mang vận may khiến Dương Khai lo lắng dùm lão ta.
Lúc đó nếu Tử Long trốn theo hướng khác, vậy hắn có thể sẽ phải liều mạng đuổi theo. Tuy rằng cũng có thể đuổi theo đến, nhưng tuyệt đối không được thoải mái như trước mắt. Chớp mắt một cái, Tiểu Tiểu cùng Lưu Viêm liền nhào tới phía trên đỉnh đầu của Tử Long. Hám Thiên Trụ bị Tiểu Tiểu cầm ở trên tay, nổi giận gầm lên một tiếng, hung mãnh nện xuống. Còn Lưu Viêm lại há mồm phun một cái, một ngọn lửa bộ dáng tia chớp đốt cháy hư không, bao phủ qua Tử Long. Trong mắt của Tử Long lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Cũng giống như Dương Khai quan sát, trước sau gặp phải công kích mãnh liệt, lão ta đã là nỏ mạnh hết đà, tùy tiện đến một tên Hư Vương Cảnh cũng đủ để muốn tính mạng lão. Huống chi là một kích liên thủ của Tiểu Tiểu cùng con chim lửa, còn có Dương Khai Quỷ Tổ cùng pháp thân ở một bên nhìn chằm chằm.
Từ trong đó truyền đến động tĩnh của năng lượng va chạm kịch liệt. Mí mắt của hai người Dương Khai Quỷ Tổ không nháy mắt nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt từ từ ngưng trọng. Một hồi lâu, động tĩnh kinh thiên mới từ từ tiêu tán, mà thân ảnh Tử Long lần nữa hiển lộ ra.
Thời khắc này, thần sắc của vị Tử Tinh chủ nhân này tương đối uể oải, bộ dáng dường như tổn thương nguyên khí. Bộ dáng cũng chật vật vạn phần, nhưng cũng không có nỗi lo tới tánh mạng. Bởi vì không biết khi nào, trên người lão ta lại nổi lên một kiện chiến giáp màu đỏ tím! Vầng sáng của chiến giáp lưu chuyển, tản ra bí bảo dao động vô cùng mãnh liệt, vừa thấy thì không phải là vật bình thường gì đó. Chiến giáp có thể chặn lại Dương Khai cùng Quỷ Tổ liên thủ một kích, tối thiểu cũng là cấp bậc Hư cấp trung phẩm! Loại bí bảo phòng ngự cấp bậc này, cả trong Tinh Vực đều là sự tồn tại như phượng mao lân giác vậy, có thể nói là vô giá cũng không phải là quá đáng. Như món Hoàng Minh Chung của Khổng Pháp, cũng mới bất quá là bí bảo phòng ngự cấp bậc Hư cấp hạ phẩm mà thôi, so sánh với giá trị kiện chiến giáp của Tử Long, có thể nói khác biệt trời vực. Tuy rằng tánh mạng không đáng lo, nhưng chiến giáp màu đỏ tím cũng rách ra không ít khe hở. Trong mắt của Tử Long lóe lên thần sắc đau lòng. Chiến giáp màu đỏ tím đó là bảo vật đời đời truyền nối của Tử Tinh bọn họ, mỗi một đời Tử Tinh chủ nhân đều sẽ thiếp thân bảo quản. Vật ấy đã trải qua mấy vạn năm năm tháng thương tang, chứng kiến lịch sử diễn biến cùng vô số lần lên xuống hưng suy của Tử Tinh. Nhưng hôm nay, nó đã xuất hiện hư hại, lại cực kỳ nghiêm trọng. Chiến giáp này là bí bảo của thời kỳ thượng cổ lưu lại, với thủ đoạn luyện khí sư giờ này cùng vật liệu có thể tìm được, muốn chữa trị là hoàn toàn không có khả năng. Điều này khiến cho Tử Long làm sao không đau lòng? Tuy nhiên bị một công kích như vậy, trong đầu của Tử Long thật ra thanh tỉnh rất nhiều. Vừa rồi lão ta phẫn nộ con trai của mình bị chém chết, cho nên một bầu nhiệt huyết xông lên đầu, chỉ một lòng muốn giết chết Dương Khai báo thù rửa hận. Lại sai lầm đoán chừng tình thế, dẫn tới mình cũng bị thua thiệt nhiều. Hiện giờ lão ta hiểu rõ, chỉ dựa vào lực lượng của một người mình, là bất kể như thế nào cũng giết không chết Dương Khai. Trước đó không nói Dương Khai người này tinh thông lực lượng không gian, đánh không lại có thể chạy thoát. Lại nói Quỷ Tổ cùng Dương Khai hai người liên thủ, cũng đủ để áp chế lão ta. Một cái không may, tánh mạng của mình cũng phải bỏ ở nơi này.
Cho nên Tử Long đã bắt đầu sinh lòng lui đi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, dù sao hồn phách của con trai đã bị lão ta thu vào Định Hồn Bát. Sau khi về tới Tử Tinh chỉ cần gọp đủ vật liệu, thì có thể khiến con trai trọng tố thân thể, đến lúc đó lại phát động lực lượng của cả Tử Tinh, tiến hành tiễu trừ Dương Khai! Vừa nghĩ đến đây, Tử Long hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: - Tiểu tử, chỉ mong lần sau lúc ta và ngươi gặp lại, ngươi còn có thể ngông cuồng như vậy! - Còn muốn chạy hả? Quỷ Tổ biến sắc: - Si tâm vọng tưởng! Khi nói chuyện, tiếng quỷ hào truyền ra trên Vạn Hồn Phiên, biến thành một mảnh tấm màn đen trùm tới bên phía Tử Long. - Bổn tọa muốn chạy, các ngươi ai cũng ngăn không được! Sắc mặt của Tử Long không thay đổi, pháp quyết trên tay bấm một cái. Cả người hóa thành một đạo cầu vồng màu tím, trong thời gian ngắn liền đột phá Vạn Hồn Phiên bao phủ, bắn nhanh về phía chỗ sâu của Tinh Vực. Dương Khai nhìn phương hướng lão ta trốn chạy, nhướng mày lên, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhìn có chút hả hê. - Dương Khai, người này muốn bỏ chạy, đuổi theo không? Quỷ Tổ thấy Dương Khai không nhúc nhích, lập tức dâng lên khẩn trương: - Để mặc cho người này rời đi, sau này vô cùng tai họa a!
- Nếu lão ta chạy thoát phương hướng khác, có thể ta còn cần hao chút khí lực đuổi theo. Nhưng phương hướng mà lão ta chạy... ừ, tự tìm đường chết nha. Biểu lộ trên mặt của Dương Khai cực kỳ cổ quái. - Ngươi có ý gì? Quỷ Tổ nghe xong đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không biết Dương Khai rốt cuộc đang nói gì. Nhưng ngay sau đó, tròng mắt của ông ta liền trừng mắt nhìn ra, bởi vì ông ta thấy được một màn khiến ông ta cũng sợ run vạn phần. Từ một chỗ nào đó của Tinh Vực, một cái bàn tay to lớn bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện, không có dấu hiệu nào, thật giống như một bàn tay này là dò ra từ trong hư không vậy. Mà chỗ vị trí đó, chính là địa phương mà trước đó Dương Khai đi ra từ trong Huyền Không đại lục! Đó là một cái bàn tay ra sao hả? Nó vào khoảng một gian phòng, hơn nữa bàn tay đó thoạt nhìn tuy rằng không bắt mắt chút nào, nhưng trong đó lại chảy xuôi một cỗ hàm ý không hiểu. Đó là sự huyền bí mà ngay cả Quỷ Tổ loại cường giả cấp bậc này cũng không thể hiểu rõ, là tầng thứ của lĩnh vực đã vượt qua Hư Vương Cảnh võ giả có thể. Bàn tay vung lên, bao trùm qua thẳng tới phía Tử Long, nhìn như vô cùng chậm rãi, nhưng lực đạo cuốn lên lại làm cho hư không cũng thay đổi không yên. Tử Long cả kinh thất sắc. Lão ta giờ này bị thương trong người, chỉ muốn rời xa chỗ này, làm gì biết được nửa đường đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay to lớn như vậy chặn đường?
Cảm nhận được bàn tay to lớn đó truyền lên lực lượng dao động kinh khủng, Tử Long không dám chậm trễ chút nào, điên cuồng thúc giục lực lượng bản thân, thúc giục oai của lĩnh vực, muốn ngăn cản một hai. Một màn khiến lão ta hoảng sợ đã xuất hiện. Lĩnh vực tự thân vừa mới thúc giục ra ngoài, liền bị đánh phá thành mảnh nhỏ, mờ ảo vô hình giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy. Mà cái bàn tay to lớn lại là tốc độ không giảm đánh tới phía mình. Vẻ thờ ơ giống như chụp một con ruồi vậy. Tử Long sợ tới mức vong hồn đều phát lãnh, trên người vốn có chút ít chiến giáp màu đỏ tím bể nát một lần nữa tản ra tia sáng màu đỏ tím chói mắt. Bên ngoài thân thể càng xuất hiện một tầng thánh nguyên phòng hộ dày đặc.
Ầm... Bàn tay to lớn quăng trên người của Tử Long. Ngay sau đó, Tử Long tựa như bao tải vải rách vậy, bị quét bay ra ngoài. Người trong hư không, đẫm máu vô số, thân mình trên không trung cày ra tia lửa chói mắt. - Chà... Quỷ Tổ ngược lại hít một hơi khí lạnh. Tuy rằng ông ta đã lấy trình độ lớn nhất phỏng đoán uy lực một kích của cái bàn tay to lớn kia, nhưng kết quả vẫn phát hiện mình có chút đánh giá thấp. Một chưởng kia không có gì lạ, nhưng uy lực vô song! Đây rốt cuộc là đồ chơi gì thế? Một bàn tay lại lớn như vậy, bản thể đâu?
Cái ý niệm này vẫn chưa chuyển hết, Quỷ Tổ thì được như mong muốn rồi. Chủ nhân của bàn tay bỗng nhiên đi ra từ trong hư không. Quỷ Tổ ngẩn ra, sau đó ngây ngốc nhìn chủ nhân của bàn tay, lại nhìn nhìn Dương Khai, ngạc nhiên hỏi: - Người này là huynh đệ của ngươi sao? Hay là con trai của ngươi? Ông ta bất ngờ phát hiện, chủ nhân của bàn tay là một thạch cự nhân cao khoảng ba mươi trượng. Nhưng diện mạo của thạch cự nhân đó lại mấy phần tương tự cùng với bản nhân của Dương Khai, nhất là ngũ quan ấy, đều có một dạng thần vận. - Thái thượng trưởng lão ông không cần hài hước như vậy được không? Dương Khai cảm thấy bó tay.
- Đây rốt cuộc là cái gì hả? Quỷ Tổ nhanh chóng phát điên rồi. Ông ta căn bản không biết thạch cự nhân trước mắt này rốt cuộc là vật gì, nhưng ông ta có thể khẳng định là mấy tháng trước, Dương Khai tuyệt đối không có, nếu không lúc đó hắn cũng không chạy trốn. Có một thạch cự nhân to lớn như vậy, đỉnh thiên lập địa như vậy, ai có thể vọng động? - Pháp thân! Dương Khai trầm giọng đáp. - Pháp thân? Quỷ Tổ nhướng mày, ngay sau đó thần sắc khiếp sợ: - Thân ngoại hóa thân trong lời đồn sao? Chính là cái mà ngươi đã vận dụng trong Dược Cốc đó sao? Ngươi không ngờ thông hiểu bí thuật kinh thiên như thế. Trách không được thạch cự nhân này nhìn có chút giống với Dương Khai, thì ra là pháp thân của hắn. Chỉ có điều... pháp thân là cái dạng này sao? Quỷ Tổ cũng nghe nói qua loại bí thuật này. Nói như vậy, pháp thân của võ giả cùng bản thể của mình là giống nhau như đúc, thừa kế một phần thực lực của bản thể, thừa kế tính tình cùng tư tưởng của bản thể, lấy ý chí của bản thể tới hành động. Mà trước mắt khối pháp thân này của Dương Khai... có phải là có chút rất kỳ quái hay không? - Dương Khai... Con ngươi của Quỷ Tổ bỗng nhiên lộ vẻ cực nóng, kỳ quái nhìn Dương Khai. - Chờ ta giết người này rồi nói sau. Dương Khai dường như biết ông ta muốn hỏi cái gì. - Được! Quỷ Tổ gật đầu mạnh. Dương Khai toét miệng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Long đang ở cách đó không xa không ngừng ho ra máu, sát niệm như nước thủy triều. Sau khi ăn xong một kích pháp thân, chiến giáp màu đỏ tím trên người của Tử Long đã hoàn toàn vỡ nát. Tuy rằng chiến giáp này là bí bảo phòng ngự của Hư cấp trung phẩm, nhưng sau một kích bị hắn và Quỷ Tổ liên thủ, đã xuất hiện hư hại, lại bị pháp thân đánh tới một chút, sao còn có thể tiếp tục bảo tồn chứ? Pháp thân là cắn nuốt luyện hóa cả Huyền Không đại lục mới cuối cùng thành hình, nói cách khác, giờ này pháp thân chính là Huyền Không đại lục. Một kích kia là một kích của cả đại lục, bao hàm pháp tắc thiên địa lực của Huyền Không đại lục. Một người võ giả cường đại như thế nào đi nữa, thì làm sao có thể đối kháng cùng một khối đại lục phương viên 200, 300 ngàn dặm chứ? Loại lực lượng cùng pháp tắc đó tăng thêm lên người, mặc dù là Tiểu Tiểu của Thạch Khổi nhất tộc, cũng thúc ngựa khó kịp! Tử Long không bị mất mạng tại chỗ, đã là thể hiện thực lực cao thâm.
Tuy nhiên lão ta hiện giờ, tuyệt đối là nỏ mạnh hết đà. Dương Khai không phớt lờ. Lão bài Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả như Tử Long, ai cũng không dám bảo đảm lão ta có phải có lá bài tẩy gì áp đáy rương hay không, cho nên hắn vung tay lên, Thạch Khổi cùng con chim lửa liền nhảy nhót đi ra. - Giết lão! Dương Khai phất tay chỉ một cái về phương hướng phía trước. Thạch Khổi và con chim lửa nghe được lệnh, lập tức đánh tới phương hướng phía trước. Nửa đường, Tiểu Tiểu đã biến thân thành thạch cự nhân. Nhưng thạch cự nhân thân cao mười trượng của nó so sánh với pháp thân, quả thực chính là sự khác biệt giữa cha và con trai.
Mà Lưu Viêm lại biến thành hình thái của con chim lửa, trên người quanh quẩn hai màu tím đỏ, kéo theo khí thế của Lôi Hỏa hai lực ngập trời, phong tỏa ở một mảnh không gian lớn như vậy. Pháp thân lại di chuyển thân thể to lớn, từng bước một đi về phía Tử Long. Tuy nhiên hình thể của người này quá lớn, hành động nhiều bất tiện. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Dương Khai ngay từ đầu không thả nó ra, pháp thân mạnh thì có mạnh, nhưng chưa linh hoạt. Cho nên Dương Khai mới có thể khiến nó một mực trốn ở trong hư không. Thời cơ xuất thủ, hắn cũng không nghĩ tới Tử Long khi đó sẽ chạy trốn qua bên cạnh pháp thân. Tử Long mang vận may khiến Dương Khai lo lắng dùm lão ta.
Lúc đó nếu Tử Long trốn theo hướng khác, vậy hắn có thể sẽ phải liều mạng đuổi theo. Tuy rằng cũng có thể đuổi theo đến, nhưng tuyệt đối không được thoải mái như trước mắt. Chớp mắt một cái, Tiểu Tiểu cùng Lưu Viêm liền nhào tới phía trên đỉnh đầu của Tử Long. Hám Thiên Trụ bị Tiểu Tiểu cầm ở trên tay, nổi giận gầm lên một tiếng, hung mãnh nện xuống. Còn Lưu Viêm lại há mồm phun một cái, một ngọn lửa bộ dáng tia chớp đốt cháy hư không, bao phủ qua Tử Long. Trong mắt của Tử Long lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Cũng giống như Dương Khai quan sát, trước sau gặp phải công kích mãnh liệt, lão ta đã là nỏ mạnh hết đà, tùy tiện đến một tên Hư Vương Cảnh cũng đủ để muốn tính mạng lão. Huống chi là một kích liên thủ của Tiểu Tiểu cùng con chim lửa, còn có Dương Khai Quỷ Tổ cùng pháp thân ở một bên nhìn chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.