Chương 2351: Phế đi tu vi của ngươi thì đã làm sao?
Mạc Mặc
30/11/2019
Người nào dám làm loạn ở Tụ Bảo Lâu ta! Một tiếng gầm giận dữ từ hậu đường truyền ra, ngay sau đó, tên nam nhân đầu trọc vừa đả thương Lưu Tiêm Vân chạy vọt ra, thân hình vạm vỡ dọa người, khí tức trong cơ thể phát ra cũng vô cùng hung tàn.
Gã sai vặt bị đánh cho choáng váng thấy đại hán đi ra, tựa như đã tìm được chỗ dựa, liền ù té về phía hắn, tay ôm quai hàm, ú ớ kêu lên: - Chấp sự đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho tiểu nhân, tên này vừa tiến vào đã không phân tốt xấu ra tay với tiểu nhân, tiểu nhân yếu kém vô lực phản kháng, hàm răng cúng bị hắn đánh rớt hết, ngài nhìn đi, tiêu nhân thật là thê thảm mà!
Hắn khóc lóc không ngừng, phối hợp với máu mồm máu miệng đang chảy ra, nhìn qua quả thật thê thảm vô cùng, người không biết đầu đuôi sự việc, khẳng định sẽ đồng cảm với hắn.
Chỉ có điều Dương Khai ra tay cũng không dùng bao nhiêu khí lực, thương thế của hắn nhìn qua có vẻ thê thảm, nhưng thật ra không chút nghiêm trọng, nếu không hắn cũng sinh long hoạt hổ không đến mức như vậy.
- Dám giương oai ở Tụ Bảo Lâu ta, tiểu tử ngươi không muốn sống nữa phải không?! Nam nhân đầu trọc ánh mắt như sói nhìn chằm chằm Dương Khai hét lớn, nhìn sang bên cạnh, lại thấy được Lưu Tiêm Vân đang đứng cạnh Dương Khai, liền hiểu rõ nguyên nhân, cười gằn nói: - Ta tưởng là chuyện gì xảy ra, thì ra là tìm người trợ giúp đến đây sao.
Nói rồi, hắn nhìn Dương Khai chế nhạo nói: - Tiểu tử, bổn tọa không biết nữ nhân này cho ngươi chỗ tốt gì, không ngờ lại khiến ngươi ra mặt thay nàng, nhưng ngươi dám tới nơi này là hoàn toàn sai lầm rồi.
Hắn vung mạnh tay lên, đại môn Tụ Bảo Lâu bỗng nhiên đóng sập lại, ngay sau đó từ bốn phương tám hướng xông tới bốn tên võ giả Đạo Nguyên Cảnh, vây chặt Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân lại.
Biến cố xảy ra hết sức đột ngột, Lưu Tiêm Vân lập tức biến sắc, không tự chủ được nhích lại gần Dương Khai, dường như muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn vậy. Một cỗ khí tức khiến người an bình tỏa ra, Lưu Tiêm Vân ngẩng đầu nhìn sang Dương Khai, thấy vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt, thờ ơ như cũ, tựa như cục diện trước mắt này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào vậy.
Bị hắn lây nhiễm, tâm tình của Lưu Tiêm Vân cũng lập tức trấn định lại.
- Lấy nhiều hiếp ít sao? Dương Khai nhếch mép nói, rồi quay đầu quét thần niệm nhìn chung quanh, nhận ra bốn tên Đạo Nguyên Cảnh này đều là nhất tầng cảnh, nam nhân đầu trọc kia cũng chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.
Cũng không biết bọn chúng lấy đâu ra can đảm, dám đóng cửa đại môn lại, xem bộ dáng chính là muốn che giấu tai mắt mọi người, khiến Dương Khai và Lưu Tiêm Vân hoàn toàn nằm lại chỗ này.
Nghe Dương Khai chế nhạo như vậy, nam nhân đầu trọc chỉ hừ lạnh một tiếng, nhìn Lưu Tiêm Vân lạnh lùng nói: - Vốn cũng không định xử lý ngươi, chỉ có điều ngươi lại không biết điều chủ động quay trở về, vậy thì đừng trách bổn tọa lòng dạ độc ác, giường của bổn tọa vừa lúc thiếu người sưởi ấm, tư sắc của ngươi cũng coi như không tệ, ngoan ngoãn lăn qua đây quỳ gối trước mặt bổn tọa, tránh cho chút nữa phải chịu đựng nổi khổ da thịt!
Lưu Tiêm Vân lập tức tức giận run người, nghiến răng quát: - Ngươi nằm mơ đi!
Tên này đúng là vô sỉ, chẳng những đả thương cưỡng đoạt linh dược của nàng, mà bây giờ lại còn muốn chiếm luôn nàng, bắt nàng chủ động cầu xin hắn, Lưu Tiêm Vân sao có thể nhịn nổi chứ? Nghĩ lại dầu gì ở Đại Hoang Tinh Vực nàng cũng là một trong những nhân vật cấp bá chủ một phương, mặc dù đến Tinh Giới phải thấp giọng một chút, nhưng cũng không đến mức không biết tự ái như vậy.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Nam nhân đầu trọc không kiên nhẫn nổi, thấy Lưu Tiêm Vân cự tuyệt, liền vung tay lên nói: - Nam giết, nữ để lại, không biết mở to mắt nhìn xem đây là nơi nào, lại dám lỗ mãng tới đây, quả thực không biết sống chết mà.
Bốn tên Đạo Nguyên Cảnh Vây vây quanh Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân đồng loạt xuất thủ, thi triển bí thuật đánh về phía Hướng Dương, sát ý tràn ngập, hiển nhiên là không có ý định lưu thủ, chuẩn bị dựa theo nam nhân đầu trọc phân phó giết chết Dương Khai trước rồi nói sau.
Hậu trường Tụ Bảo Lâu cực lớn, giết một tên này đã coi là chuyện gì? Có trách chỉ trách tiểu tử này có mắt không tròng, dám tới đây làm loạn.
Nhưng rất nhanh bốn người này đã phát hiện không đúng.
Khi bốn người bọn chúng mới vừa có động tác, lập tức toàn bộ không gian Tụ Bảo Lâu liền trở nên trầm trọng, một loại lực lượng khó diễn tả được tràn ngập ra xung quanh, khiến cho bọn chúng như tiến vào vũng bùn, bước đi cũng khó khăn.
Bốn người đều là Đạo Nguyên Cảnh, tuy nói thực lực không quá cường đại, nhưng nếu đã tấn cấp đến cảnh giới này, thì đối với lực lượng pháp tắc ít nhiều cũng có chút lĩnh ngộ.
Bọn họ lập tức hiểu ra, thứ lực lượng ảnh hưởng đến hành động của bọn chúng, khiến chúng như như bị núi lớn đè lên, không thể hít thở, thậm chí ngay cả nguyên lực đều cũng vận chuyển không thông này, rõ ràng chính lực lượng pháp tắc vô cùng cao thâm.
Sắc mặt bốn người lập tức đại biến, toàn lực thúc giục lực lượng bản thân đánh ra xung quanh, muốn thoát vây trước nói sau, nhưng hiệu quả lại quá nhỏ.
Dương Khai cười gằn một tiếng, Kim Huyết Ti bắn ra, chỉ trong chốc lát, ánh sáng vàng lóe lên, hướng bốn người giết qua.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Một loạt âm thanh kỳ dị vang lên, ánh sáng vàng tiêu tán không thấy, cùng lúc đó lực lượng pháp tắc đang tràn ngập trong Tụ Bảo Lâu cũng biến mất.
Nhưng bốn tên Đạo Nguyên Cảnh lại ngây người tại chỗ, không nhúc nhích, cứ như thể bị trúng Định Thân Thuật vậy, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và không dám tin.
Chỉ trong chốc lát, một tên bỗng nhiên đổ xuống, toàn thân bị cắt thành vô số khối nhỏ, máu tươi cùng nội tạng vỡ vụn tràn ra đầy đất.
Sụt sụt sụt...
Ba tên kia cũng đều vỡ vụn ra, chỉ trong chốc lát, mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn phóng lên cao.
- A! Nam nhân đầu trọc hiển nhiên cũng không ngờ Dương Khai lại xuất thủ sắc bén như thế, hắn vốn nghĩ rằng Lưu Tiêm Vân chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, tìm được trợ thủ chỉ sợ cũng không hơn là bao, cho nên cũng không định đích thân ra tay, nhưng hiện tại, hắn biết mình đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Đây chính là bốn cao thủ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh đó, Tụ Bảo Lâu muốn bồi dưỡng ra cũng không dễ dàng gì, nhưng vừa đối mặt đã bị đối phương giết sạch.
Thực lực bực này hắn há có thể chống lại chứ?
Gã sai vặt kia lại càng khiếp sợ hơn, vốn muốn đứng cạnh nam nhân đầu trọc cáo mượn oai hùm, giương mắt nhìn cảnh Dương Khai bị giết, giải tỏa tức giận trong lòng, nhưng vừa thấy được kết quả khác với tưởng tượng của mình một trời một vực, lập tức mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
- Ngươi... ngươi dám giết người ngay trong Tụ Bảo Lâu? Nam nhân đầu trọc mặt trắng bệch, sau khi ý thức được mình tuyệt đối không phải đối thủ Dương Khai, khí thế hùng hổ hắn lập tức tan biến, không còn cái vẻ hung hăng càn quấy như vừa rồi nữa.
- Tức cười, bọn chúng muốn giết ta, dĩ nhiên ta phải giết chúng trước rồi! Dương Khai cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân đầu trọc chằm chằm, rồi lạnh lẽo nói: - Hiện tại đến phiên ngươi.
Nam nhân đầu trọc vừa nghe đã biết tình huống không ổn, bỗng nhiên kết ấn quyết, bên ngoài cơ thể liền hiện ra một tầng huyết quang đỏ sẫm, đồng thời trong miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Nhìn khí thế dường như muốn thi triển ra bí thuật huyết tế gì đó, lập tức thân hình hắn như mũi tên rời cung bay về phía sau, định chạy khỏi chỗ này, miệng quát lớn: - Đại chưởng quỹ cứu ta!
- Ông trời có xuống đây cũng không cứu được ngươi! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt nam nhân đầu trọc, dí sát vào người hắn, ánh mắt bén nhọn lãnh khốc.
Nam nhân đầu trọc hồn vía lên mây, hắn đã là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh rồi nhưng vẫn không thấy rõ Dương Khai nhào tới trước mặt mình thế nào. Hắn càng thêm hiểu rõ chênh lệch giữa mình cùng Dương Khai, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng, hận bản thân chưa dò xét rõ ràng tu vi cụ thể của Dương Khai đã hành động như vậy, bản thân hắn chỉ sợ cũng không giữ được mạng sống.
- Dừng tay! Bỗng nhiên một tiếng quát chói tai từ phía sau truyền đến, ngay sau đó, một cỗ khí tức Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong liền nhắm thẳng Dương Khai áp tới.
Chớp mắt sau đó, một lão giả râu tóc bạc trắng liền xuất hiện trong tầm mắt Dương Khai, dường như hắn từ hậu đường cấp tốc chạy tới, hẳn là nghe được tiếng cầu cứu của nam nhân đầu trọc.
Người còn chưa tới, lão giả đã xuất thủ chụp xuống đầu Dương Khai, rất có khí thế vây Nguỵ cứu Triệu.
Nam nhân đầu trọc mừng rỡ, càng thêm ra sức la lên: - Đại chưởng quỹ cứu mạng!
Hắn nghĩ rằng đại chưởng quỹ đích thân đi ra, bản thân hắn nhất định có thể bình yên vô sự, đại chưởng quỹ chính là Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong, tên thanh niên tới làm loạn này tuy rằng rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải Đế Tôn Cảnh, điểm này hắn vẫn có thể cảm nhận được. Với sự lợi hại của đại chưởng quỹ, nhất định có thể cứu được hắn.
Dương Khai khinh miệt nhìn lão giả, rồi tiện tay vỗ một cái về phía không trung, một bàn tay ngưng tụ như thật liền bay ra, đón đỡ chính diện bàn tay của lão giả.
Cùng lúc đó, cái tay còn lại của hắn nhẹ nhàng đặt ở trên ngực đại hán đầu trọc.
Nam nhân đầu trọc biến sắc, tâm tình vốn còn đang mừng rỡ lập tức lạnh như băng, kinh hãi nói: - Ngươi muốn làm gì?
Đang nói dở, hắn liền cảm thấy một cỗ nguyên lực cuồng bạo vọt vào trong cơ thể, tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt vào kinh mạch, phá hủy lung tung đan điền của mình. Cơn đau thấu tim gan khiến hắn không thể chịu nổi, hét thảm lên.
Ầm...
Một tiếng nổ lớn truyền ra, đến lúc này thủ ấn của Dương Khai cùng bàn tay lão giả mới va chạm với nhau, Dương Khai mượn lực nhẹ nhàng bay về phía sau, rơi xuống bên cạnh Lưu Tiêm Vân, vẻ mặt bình tĩnh.
Lão giả kia thì ngược lại, sau khi cảm nhận được lực lượng Dương Khai, sắc mặt không khỏi biến đổi, tay khua động mấy lần mới khó khăn lắm hóa giải hết lực đạo, sau khi rơi xuống đất còn nặng nề lùi về sau mấy bước.
Bịch một tiếng, vừa lúc nam nhân đầu trọc rơi xuống bên chân hắn.
- Khụ khụ... Nam nhân đầu trọc gian khổ ho khan vài tiếng, hộc ra một ngụm máu bầm, sau đó sắc mặt uể oải, vô cùng oán độc nhìn Dương Khai nói: - Ngươi dám phế đi tu vi của ta?
Giờ phút này kinh mạch của hắn đã bị hủy hết, đan điền vỡ nát, một thân tu vi đã tan hết toàn bộ. Tuy nói thương thế như vậy cũng không phải không có thuốc trị, nhưng cần phải có linh đan diệu dược vô cùng trân quý mới được. Đừng nói thứ này căn bản không tìm được, cho dù tìm được rồi, hắn cũng không có năng lực mua.
- Ngươi dám đả thương sư muội ta, phế đi tu vi của ngươi thì đã làm sao? Dương Khai nhìn hắn nói.
- Vậy sao ngươi không giết ta đi? Nam nhân đầu trọc gào thét nói.
Dương Khai cười lạnh: - Giết ngươi chẳng phải là dễ dãi với ngươi quá sao?
Sắc mặt nam nhân đầu trọc càng thêm trắng hơn, hắn biết Dương Khai nói không sai, với hắn mà nói, giết hắn là một loại giải thoát, hủy bỏ đi tu vì đối bất kỳ một võ giả nào đều là hình phạt tàn nhẫn nhất.
Gã sai vặt bị đánh cho choáng váng thấy đại hán đi ra, tựa như đã tìm được chỗ dựa, liền ù té về phía hắn, tay ôm quai hàm, ú ớ kêu lên: - Chấp sự đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho tiểu nhân, tên này vừa tiến vào đã không phân tốt xấu ra tay với tiểu nhân, tiểu nhân yếu kém vô lực phản kháng, hàm răng cúng bị hắn đánh rớt hết, ngài nhìn đi, tiêu nhân thật là thê thảm mà!
Hắn khóc lóc không ngừng, phối hợp với máu mồm máu miệng đang chảy ra, nhìn qua quả thật thê thảm vô cùng, người không biết đầu đuôi sự việc, khẳng định sẽ đồng cảm với hắn.
Chỉ có điều Dương Khai ra tay cũng không dùng bao nhiêu khí lực, thương thế của hắn nhìn qua có vẻ thê thảm, nhưng thật ra không chút nghiêm trọng, nếu không hắn cũng sinh long hoạt hổ không đến mức như vậy.
- Dám giương oai ở Tụ Bảo Lâu ta, tiểu tử ngươi không muốn sống nữa phải không?! Nam nhân đầu trọc ánh mắt như sói nhìn chằm chằm Dương Khai hét lớn, nhìn sang bên cạnh, lại thấy được Lưu Tiêm Vân đang đứng cạnh Dương Khai, liền hiểu rõ nguyên nhân, cười gằn nói: - Ta tưởng là chuyện gì xảy ra, thì ra là tìm người trợ giúp đến đây sao.
Nói rồi, hắn nhìn Dương Khai chế nhạo nói: - Tiểu tử, bổn tọa không biết nữ nhân này cho ngươi chỗ tốt gì, không ngờ lại khiến ngươi ra mặt thay nàng, nhưng ngươi dám tới nơi này là hoàn toàn sai lầm rồi.
Hắn vung mạnh tay lên, đại môn Tụ Bảo Lâu bỗng nhiên đóng sập lại, ngay sau đó từ bốn phương tám hướng xông tới bốn tên võ giả Đạo Nguyên Cảnh, vây chặt Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân lại.
Biến cố xảy ra hết sức đột ngột, Lưu Tiêm Vân lập tức biến sắc, không tự chủ được nhích lại gần Dương Khai, dường như muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn vậy. Một cỗ khí tức khiến người an bình tỏa ra, Lưu Tiêm Vân ngẩng đầu nhìn sang Dương Khai, thấy vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt, thờ ơ như cũ, tựa như cục diện trước mắt này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào vậy.
Bị hắn lây nhiễm, tâm tình của Lưu Tiêm Vân cũng lập tức trấn định lại.
- Lấy nhiều hiếp ít sao? Dương Khai nhếch mép nói, rồi quay đầu quét thần niệm nhìn chung quanh, nhận ra bốn tên Đạo Nguyên Cảnh này đều là nhất tầng cảnh, nam nhân đầu trọc kia cũng chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.
Cũng không biết bọn chúng lấy đâu ra can đảm, dám đóng cửa đại môn lại, xem bộ dáng chính là muốn che giấu tai mắt mọi người, khiến Dương Khai và Lưu Tiêm Vân hoàn toàn nằm lại chỗ này.
Nghe Dương Khai chế nhạo như vậy, nam nhân đầu trọc chỉ hừ lạnh một tiếng, nhìn Lưu Tiêm Vân lạnh lùng nói: - Vốn cũng không định xử lý ngươi, chỉ có điều ngươi lại không biết điều chủ động quay trở về, vậy thì đừng trách bổn tọa lòng dạ độc ác, giường của bổn tọa vừa lúc thiếu người sưởi ấm, tư sắc của ngươi cũng coi như không tệ, ngoan ngoãn lăn qua đây quỳ gối trước mặt bổn tọa, tránh cho chút nữa phải chịu đựng nổi khổ da thịt!
Lưu Tiêm Vân lập tức tức giận run người, nghiến răng quát: - Ngươi nằm mơ đi!
Tên này đúng là vô sỉ, chẳng những đả thương cưỡng đoạt linh dược của nàng, mà bây giờ lại còn muốn chiếm luôn nàng, bắt nàng chủ động cầu xin hắn, Lưu Tiêm Vân sao có thể nhịn nổi chứ? Nghĩ lại dầu gì ở Đại Hoang Tinh Vực nàng cũng là một trong những nhân vật cấp bá chủ một phương, mặc dù đến Tinh Giới phải thấp giọng một chút, nhưng cũng không đến mức không biết tự ái như vậy.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Nam nhân đầu trọc không kiên nhẫn nổi, thấy Lưu Tiêm Vân cự tuyệt, liền vung tay lên nói: - Nam giết, nữ để lại, không biết mở to mắt nhìn xem đây là nơi nào, lại dám lỗ mãng tới đây, quả thực không biết sống chết mà.
Bốn tên Đạo Nguyên Cảnh Vây vây quanh Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân đồng loạt xuất thủ, thi triển bí thuật đánh về phía Hướng Dương, sát ý tràn ngập, hiển nhiên là không có ý định lưu thủ, chuẩn bị dựa theo nam nhân đầu trọc phân phó giết chết Dương Khai trước rồi nói sau.
Hậu trường Tụ Bảo Lâu cực lớn, giết một tên này đã coi là chuyện gì? Có trách chỉ trách tiểu tử này có mắt không tròng, dám tới đây làm loạn.
Nhưng rất nhanh bốn người này đã phát hiện không đúng.
Khi bốn người bọn chúng mới vừa có động tác, lập tức toàn bộ không gian Tụ Bảo Lâu liền trở nên trầm trọng, một loại lực lượng khó diễn tả được tràn ngập ra xung quanh, khiến cho bọn chúng như tiến vào vũng bùn, bước đi cũng khó khăn.
Bốn người đều là Đạo Nguyên Cảnh, tuy nói thực lực không quá cường đại, nhưng nếu đã tấn cấp đến cảnh giới này, thì đối với lực lượng pháp tắc ít nhiều cũng có chút lĩnh ngộ.
Bọn họ lập tức hiểu ra, thứ lực lượng ảnh hưởng đến hành động của bọn chúng, khiến chúng như như bị núi lớn đè lên, không thể hít thở, thậm chí ngay cả nguyên lực đều cũng vận chuyển không thông này, rõ ràng chính lực lượng pháp tắc vô cùng cao thâm.
Sắc mặt bốn người lập tức đại biến, toàn lực thúc giục lực lượng bản thân đánh ra xung quanh, muốn thoát vây trước nói sau, nhưng hiệu quả lại quá nhỏ.
Dương Khai cười gằn một tiếng, Kim Huyết Ti bắn ra, chỉ trong chốc lát, ánh sáng vàng lóe lên, hướng bốn người giết qua.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Một loạt âm thanh kỳ dị vang lên, ánh sáng vàng tiêu tán không thấy, cùng lúc đó lực lượng pháp tắc đang tràn ngập trong Tụ Bảo Lâu cũng biến mất.
Nhưng bốn tên Đạo Nguyên Cảnh lại ngây người tại chỗ, không nhúc nhích, cứ như thể bị trúng Định Thân Thuật vậy, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và không dám tin.
Chỉ trong chốc lát, một tên bỗng nhiên đổ xuống, toàn thân bị cắt thành vô số khối nhỏ, máu tươi cùng nội tạng vỡ vụn tràn ra đầy đất.
Sụt sụt sụt...
Ba tên kia cũng đều vỡ vụn ra, chỉ trong chốc lát, mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn phóng lên cao.
- A! Nam nhân đầu trọc hiển nhiên cũng không ngờ Dương Khai lại xuất thủ sắc bén như thế, hắn vốn nghĩ rằng Lưu Tiêm Vân chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, tìm được trợ thủ chỉ sợ cũng không hơn là bao, cho nên cũng không định đích thân ra tay, nhưng hiện tại, hắn biết mình đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Đây chính là bốn cao thủ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh đó, Tụ Bảo Lâu muốn bồi dưỡng ra cũng không dễ dàng gì, nhưng vừa đối mặt đã bị đối phương giết sạch.
Thực lực bực này hắn há có thể chống lại chứ?
Gã sai vặt kia lại càng khiếp sợ hơn, vốn muốn đứng cạnh nam nhân đầu trọc cáo mượn oai hùm, giương mắt nhìn cảnh Dương Khai bị giết, giải tỏa tức giận trong lòng, nhưng vừa thấy được kết quả khác với tưởng tượng của mình một trời một vực, lập tức mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
- Ngươi... ngươi dám giết người ngay trong Tụ Bảo Lâu? Nam nhân đầu trọc mặt trắng bệch, sau khi ý thức được mình tuyệt đối không phải đối thủ Dương Khai, khí thế hùng hổ hắn lập tức tan biến, không còn cái vẻ hung hăng càn quấy như vừa rồi nữa.
- Tức cười, bọn chúng muốn giết ta, dĩ nhiên ta phải giết chúng trước rồi! Dương Khai cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân đầu trọc chằm chằm, rồi lạnh lẽo nói: - Hiện tại đến phiên ngươi.
Nam nhân đầu trọc vừa nghe đã biết tình huống không ổn, bỗng nhiên kết ấn quyết, bên ngoài cơ thể liền hiện ra một tầng huyết quang đỏ sẫm, đồng thời trong miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Nhìn khí thế dường như muốn thi triển ra bí thuật huyết tế gì đó, lập tức thân hình hắn như mũi tên rời cung bay về phía sau, định chạy khỏi chỗ này, miệng quát lớn: - Đại chưởng quỹ cứu ta!
- Ông trời có xuống đây cũng không cứu được ngươi! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt nam nhân đầu trọc, dí sát vào người hắn, ánh mắt bén nhọn lãnh khốc.
Nam nhân đầu trọc hồn vía lên mây, hắn đã là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh rồi nhưng vẫn không thấy rõ Dương Khai nhào tới trước mặt mình thế nào. Hắn càng thêm hiểu rõ chênh lệch giữa mình cùng Dương Khai, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng, hận bản thân chưa dò xét rõ ràng tu vi cụ thể của Dương Khai đã hành động như vậy, bản thân hắn chỉ sợ cũng không giữ được mạng sống.
- Dừng tay! Bỗng nhiên một tiếng quát chói tai từ phía sau truyền đến, ngay sau đó, một cỗ khí tức Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong liền nhắm thẳng Dương Khai áp tới.
Chớp mắt sau đó, một lão giả râu tóc bạc trắng liền xuất hiện trong tầm mắt Dương Khai, dường như hắn từ hậu đường cấp tốc chạy tới, hẳn là nghe được tiếng cầu cứu của nam nhân đầu trọc.
Người còn chưa tới, lão giả đã xuất thủ chụp xuống đầu Dương Khai, rất có khí thế vây Nguỵ cứu Triệu.
Nam nhân đầu trọc mừng rỡ, càng thêm ra sức la lên: - Đại chưởng quỹ cứu mạng!
Hắn nghĩ rằng đại chưởng quỹ đích thân đi ra, bản thân hắn nhất định có thể bình yên vô sự, đại chưởng quỹ chính là Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong, tên thanh niên tới làm loạn này tuy rằng rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải Đế Tôn Cảnh, điểm này hắn vẫn có thể cảm nhận được. Với sự lợi hại của đại chưởng quỹ, nhất định có thể cứu được hắn.
Dương Khai khinh miệt nhìn lão giả, rồi tiện tay vỗ một cái về phía không trung, một bàn tay ngưng tụ như thật liền bay ra, đón đỡ chính diện bàn tay của lão giả.
Cùng lúc đó, cái tay còn lại của hắn nhẹ nhàng đặt ở trên ngực đại hán đầu trọc.
Nam nhân đầu trọc biến sắc, tâm tình vốn còn đang mừng rỡ lập tức lạnh như băng, kinh hãi nói: - Ngươi muốn làm gì?
Đang nói dở, hắn liền cảm thấy một cỗ nguyên lực cuồng bạo vọt vào trong cơ thể, tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt vào kinh mạch, phá hủy lung tung đan điền của mình. Cơn đau thấu tim gan khiến hắn không thể chịu nổi, hét thảm lên.
Ầm...
Một tiếng nổ lớn truyền ra, đến lúc này thủ ấn của Dương Khai cùng bàn tay lão giả mới va chạm với nhau, Dương Khai mượn lực nhẹ nhàng bay về phía sau, rơi xuống bên cạnh Lưu Tiêm Vân, vẻ mặt bình tĩnh.
Lão giả kia thì ngược lại, sau khi cảm nhận được lực lượng Dương Khai, sắc mặt không khỏi biến đổi, tay khua động mấy lần mới khó khăn lắm hóa giải hết lực đạo, sau khi rơi xuống đất còn nặng nề lùi về sau mấy bước.
Bịch một tiếng, vừa lúc nam nhân đầu trọc rơi xuống bên chân hắn.
- Khụ khụ... Nam nhân đầu trọc gian khổ ho khan vài tiếng, hộc ra một ngụm máu bầm, sau đó sắc mặt uể oải, vô cùng oán độc nhìn Dương Khai nói: - Ngươi dám phế đi tu vi của ta?
Giờ phút này kinh mạch của hắn đã bị hủy hết, đan điền vỡ nát, một thân tu vi đã tan hết toàn bộ. Tuy nói thương thế như vậy cũng không phải không có thuốc trị, nhưng cần phải có linh đan diệu dược vô cùng trân quý mới được. Đừng nói thứ này căn bản không tìm được, cho dù tìm được rồi, hắn cũng không có năng lực mua.
- Ngươi dám đả thương sư muội ta, phế đi tu vi của ngươi thì đã làm sao? Dương Khai nhìn hắn nói.
- Vậy sao ngươi không giết ta đi? Nam nhân đầu trọc gào thét nói.
Dương Khai cười lạnh: - Giết ngươi chẳng phải là dễ dãi với ngươi quá sao?
Sắc mặt nam nhân đầu trọc càng thêm trắng hơn, hắn biết Dương Khai nói không sai, với hắn mà nói, giết hắn là một loại giải thoát, hủy bỏ đi tu vì đối bất kỳ một võ giả nào đều là hình phạt tàn nhẫn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.