Chương 2850: Phía dưới là cái gì
Mạc Mặc
03/06/2021
Thẳng đến cảm thấy lành lạnh chỗ cần cổ, Dương Khai mới chợt cảnh giác, cơ hồ là phản xạ có điều kiện thúc động Vu lực ngăn cản.
“Xuy…” một tiếng, đốm lửa văng khắp nơi, chủy thủ sắc bén lướt qua cổ Dương Khai, lộ ra một vệt máu tinh mịn.
Một kích thành công, người đánh lén sau lưng lại có chút bối rối, bởi vì hắn cảm giác được tuy rằng đối phương bị thương, nhưng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Nói cách khác, một kích bất ngờ của mình lại không thu được hiệu quả phải có.
Mà ngay lúc hắn sửng sốt thẫn thờ, Dương Khai đã xoay người, đánh ra một quyền.
Vang lên tiếng kêu rên, trong màn sương đen, một thân ảnh cao ba xích đột ngột xuất hiện, con người trợn tròn, ngực gần như vỡ nát, cả người đánh vào trên vách đá, máu tưới phun ào ào.
Sau khi rơi xuống đất, tên Ma tộc thấp nhỏ này rõ ràng lộ ra vẻ mặt kiêng kỵ. Mắt thấy Dương Khai lại vung quyền đánh tới, hắn cả kinh thất sắc thân hình nhoáng một cái, lại hóa thành một luồng khói đen, làm Dương Khai đánh hụt một quyền.
Dương Khai khẽ nhíu mày, mấy ngày trước tuy rằng đã giao phong với đám Sa Ma kia, nhưng loại Ma tộc thấp lùn này còn là lần đầu tiên đụng phải, có năng lực khó giải quyết như vậy, khiến hắn cũng không có thời gian tìm ra phương pháp phá giải.
Sương mù đen cấp tốc rút lui.
Cùng lúc đó, phía sau chợt vang lên một trang tiếng kêu cực kỳ chói tai, dường như tiếng chim quyên hót.
Mà ngay khoảnh khắc thanh âm kia truyền vào trong tai Dương Khai, không ngờ làm thần hồn chấn động, hơi có chút cảm giác tâm thần không yên, trước mắt lại xuất hiện ảo giác một trận loạn vũ quỷ quái.
“Công kích thần hồn!” Dương Khai dùng sức lắc đầu, giữ vững tâm thần, thúc giục lực lượng thần hồn tiêu trừ ảnh hưởng của tiếng kêu bén nhọn kia.
Từ phía sau lưng truyền đến tiếng “xùy xùy”, như tiếng xé gió.
Dương Khai vung mạnh tay, chặn bên cạnh mình.
“Bốp” một tiếng vang nhỏ, một cây nhuyễn tiên không biết chế tạo bằng vật liệu gì bị hắn cản lại. Tuy nhiên còn chưa xong, cây nhuyễn tiên tập kích bất ngờ kia tuy bị chặn lại, nhưng lại đột nhiên với bàn tay của hắn làm trung tâm chuyển nửa vòng, đầu roi quất thẳng vào mặt hắn.
Trong chớp nhoáng, không ngờ đầu cây roi kia há cái miệng rộng, dầy đặc rằng lóe ra hào quang xanh biếc, trong tiếng “tê tê” vang dội cắn tới hướng Dương Khai.
Đây đâu phải là nhuyễn tiến gì, rõ ràng là một con rắn độc!
Dương Khai chợt đưa ra bàn tay còn lại, vô cùng tinh chuẩn nắm đầu rắn, dùng một chút lực liền bóp vỡ đầu rắn.
Sau lưng truyền đến một tiếng kêu kinh dị, làm như không nghĩ tới phản ứng của Dương Khai lại nhanh như thế, ngay cả sát chiều như vậy đều có thể dễ dàng hóa giải. Ngay sau đó, một luồng gió mang theo hương thơm bay nhào tới bên cạnh Dương Khai, hóa thành một bóng trắng, vung bàn tay sáng lóa bao phủ đầy trời chụp vào hắn.
Dương Khai hít sâu một hơi, sừng sững như núi cao hồ sâu, hai tay cũng hóa thành một màn hư ảnh.
“Bốp bốp bốp…”.
Truyền ra tiếng vang dồn dập mà dày đặc, đợi đến khi bóng trắng kia quay người rút về, hai người đã va chạm trên trăm chưởng chấn động rung chuyển bốn phía, cát đá tung bay… dường như làm cho hang đá này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Hết thảy đều phát sinh trong thời gian cực nhanh, Ma tộc thấp lùn kia ẩn mình trong bóng đêm ra tay đánh lén, rồi đến Dương Khai đụng nhau với bóng trắng, cũng chỉ trong thời gian một cái nháy mắt.
Cho đến lúc này, Dương Khai mới từ từ xoay người, khẽ nhếch khóe miệng cười mỉa mai, quan sát phía trước.
Cách hắn không tới năm trượng, lẳng lặng đứng một nữ nhân toàn thân lõa lồ, thân hình mảnh mai, mà lại có vóc người nóng bỏng, bộ ngực đầy đặn ươn thẳng, bụng phẳng mượt mà, cặp chân thẳng tắp thon dài, cả người da thịt lại trắng nõn như sương như tuyết, lại vô cùng mịn màng… động lòng người.
Dường như là mới vừa được tưới nhuận mưa móc, trên mặt nữ ma này hơi có chút ửng đỏ, hai trong mắt mọng nước mang một tia mê ly thỏa mãn.
Nữ ma này, bất ngờ chính là người vừa rồi Dương Khai len lén quan sát.
Cùng đấu với bóng đen kia một trận, ngay phụ cận cách chỗ nàng không xa, đương nhiên nàng phát hiện.
Giờ khắc này, toàn thân nàng trên dưới không mảnh vải, thoải mái phô bày những bộ vị mềm mại nhất xinh đẹp nhất trên thân thể, lại không có cảm giác khó chịu chút nào.
Ở bên cạnh nữ ma, một đoàn bóng đen lơ lửng lên xuống không chừng, từ trong truyền ra khí tức suy nhược, hiển nhiên là tên Ma tộc trước đó đánh lén Dương Khai không thành, bị Dương Khai đánh bị thương.
Là ngươi!
Nữ ma liếc nhìn Dương Khai một cái, trong mắt sáng ngời, bộ dáng ngẹo đầu, gương mặt ngây thơ hồn nhiên nói:
Không ngờ ngươi có thể tìm tới nơi này, quả thật lợi hại!
Dương Khai tươi cười nói: Chúng ta quen biết sao?
Nữ ma hé miệng cười duyên: Hiện tại không phải biết rồi sao?
Dương Khai gật gật đầu, nói: Xưng hô thế nào?
Nữ ma cười khanh khách, ngực trắng như tuyết lắc lắc đầy ý phóng đảng, trong mắt mang một tia giễu cợt nói:
Ma Vương Sa Nhã!
Ma Vưong? Dương Khai nhướn mày:
Cô nương là Ma Vương, vậy trên Ma Vương có phải là Ma Thánh hay không?
Sa Nhà cười tủm tỉm nhìn Dương Khai, thản nhiên nói:
Tiểu đệ đệ đây là muốn từ miệng ta moi lấy tin tức sao? Thủ đoạn này cũng không tính là cao minh lắm!
Dương Khai nhún nhún vai nói:
Lần đầu tiên giao tiếp với các người, tùy tiện tâm sự, cô nương không muốn nói cũng không sao!
Người thật có hứng thú!
Sa Nhã đưa mắt quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, khẽ nhíu chân mày, hơi có chút tiếc hận nói:
Chỉ là thể trạng hơi yếu một chút!
Dương Khai cười khi một tiếng, nói:
Thể trạng nhỏ cũng không đại biểu là kẻ yếu! Cô nương cũng là người thân kinh bách chiến, chẳng lẽ chưa từng đụng phải chuyện “dễ nhìn nhưng vô dụng”?
Sa Nhã nghe vậy, tán đồng gật gật đầu:
Ngươi nói cũng phải! Không sai, trên Ma Vương chính là Ma Thánh, các người bên đó không phải cũng có Thánh giả sao? Trước đây vài ngày, bọn họ còn đánh nhau một trận, đừng nói là người không biết nha!
Đương nhiên biết! Hình như là lưỡng bại câu thương rồi, đáng tiếc không có chính mắt nhìn thấy!
Sa Nhã lộ vẻ mặt cổ quái nhìn hắn:
Ngươi còn muốn tận mắt nhìn thấy sao? Cẩn thận không còn cái mạng để nhìn!
Dương Khai cười to nói: Tất cả vật của ta đều rất cứng rắn, nhất là cái mạng!
Sa Nhã nói có thâm ý: Vậy đúng là ta phải kiến thức một chút thật tốt mới được!
Có cơ hội! Dương Khai nhẹ gật đầu, chợt chuyển đề tài nói: Phía trên cô nương là Ma Thánh, vậy phía dưới cô nương là gì?
Phía dưới ta là cái gì, chính người không nhìn thấy sao?
Sa Nhã nói, bỗng nhiên trên mặt nổi lên một tia ửng đỏ thẹn thùng, giọng nói cũng biến thành ôn nhu… khi nói chuyện, vô tình hay cố ý hé lộ ra chỗ phong tình xinh đẹp nhất của mình, bốn phía không khí đột nhiên biến đổi.
Dương Khai nuốt nước miếng ực một cái, ánh mắt liếc nhìn lướt qua… phía dưới:
Thấy rồi thấy rồi…
Ma tộc thấp bé kia vẫn đứng bên cạnh Sa Nhã, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, với tốc độ cực nhanh chạy khỏi chỗ này.
Sa Nhã thi triển ra mị thuật, hắn căn bản không dám dừng lại thêm, nếu không lập tức sẽ trở thành tù binh của nàng, biến thành cái xác không hồn.
Không cần để ý đến hắn, hắn chỉ là tên vật nhỏ vô dụng mà thôi!
Sa Nhã khẽ cười, trong cổ họng như có như không truyền ra tiếng rên rỉ, thân thể mềm mại ửng hồng, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng nói:
Ta có hơi khó chịu, ngươi có thể giúp ta một chút không?
Được!
Dương Khai hai mắt mơ màng, trên miệng đáp ứng đồng thời liền đi tới trước, hít thở cũng biến thành cấp bách, cặp mắt dường như con đỉa dán trên thân thể trắng nõn của Sa Nhã. Ánh mắt tràn đầy tính xâm lược này dường như làm cho Sa Nhã vô cùng hưởng thụ, toàn thân cũng sung sướng đến mức khó có thể tưởng tượng… nàng khẽ cười khúc khích, trong tiếng cười ẩn chứa ma lực vô cùng quỷ dị, nàng dang hai tay ôm choàng lấy Dương Khai.
Trong ngực nàng ta, trong mắt Dương Khai vốn đang mất đi dòng suy nghĩ chợt lóe sáng một cái, một tay nắm tóc Sa Nhã, hung hăng kéo ghịt một cái, lôi thân thể nàng uốn cong ra sau.
Đau quá! Sa Nhã duyên dáng kêu lên, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, cau mày nói:
Người làm gì vậy?
Dương Khai lộ ra vẻ cười gần: Cô nương nói xem ta muốn làm gì?
Sa Nhã khẽ run lên, kinh hãi nói: Ngươi làm sao có thể… –
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy chế giễu của đối phương kia, lập tức Sa Nhã hiểu rõ đối phương vốn hoàn toàn không có bị nàng mê hoặc. Điều này sao có thể? Nàng là Mị Ma nhất tộc đại danh đỉnh đỉnh trong trăm tộc Ma tộc, còn là Ma Vương trong Mị Ma tộc… khí tức của đối phương rõ ràng nếu so với nàng thấp kém mấy tầng thứ, đối thủ như vậy nàng tùy tiện là có thể mê hoặc. Nhưng trên thực tế, chính mình lặng yên không tiếng động thi triển ra mị thuật không ngờ không thể tạo được tác dụng.
Lúc trước mơ màng chỉ là ngụy trang, nhìn vẻ châm chọc và lãnh ý trong mắt hắn thời khắc này, đâu có mảy may dấu vết bị mê hoặc?
Dương Khai cười to nói:
Chút mị thuật nhỏ nhoi cũng dám múa búa trước cửa Lỗ Ban trước mặt bồn Vu? Thật là không biết tự lượng sức!
Vừa nói dứt lời, hắn đã vung quyền đánh vào bộ ngực đầy đặn của Sa Nhã.
Sa Nhã chưa bao giờ gặp qua chuyện mi thuật mất hiệu lực như vậy, trong lúc nhất thời lại không kịp tỉnh thần, thẳng đến lúc Dương Khai tung quyền, nàng mới mặt mày biến sắc thét lớn..
Đồng thời với tiếng thét truyền ra, dường như có một lưỡi dao vô hình sắc bén đâm vào đầu Dương Khai, làm đầu hắn hơi trầm xuống một cái, nhưng quả đấm kia vẫn đập mạnh trên ngực Sa Nhã.
“ẵm” một tiếng, Vu lực bạo phát.
Bộ ngực chắc nịch trắng như tuyết của Sa Nhã lập tức vỡ toạt ra, hóa thành một đoàn máu loãng.
Mượn phản lực này, đồng thời thừa dịp thần hồn Dương Khai bị ảnh hưởng trong nháy mắt, Sa Nhã lắc mạnh đầu, mái tóc đứt đoạn tận gốc, cả người giống như cá chạch trượt qua bên cạnh Dương Khai vọt ra ngoài.
Lần nữa đứng vững thân hình, Sa Nhã sắc mặt tái xanh cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, lập tức cả người phát run lẩy bẩy.
Trong ngày thường, hai gò ngực trắng như tuyết minh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, thời khắc này không ngờ thiếu một bên, máu loãng rơi xuống, theo bụng chảy một đường đến hai chân.
Ta phải giết ngươi! Sa Nhã lạc giọng hét lên, giống như điên cuồng.
Nàng là Mị Ma nhất tộc, vóc người xinh đẹp chính là một trong vốn liếng của nàng, giờ này bị Dương Khai làm người không ra người quỷ không ra quỷ, quả thực nàng khó có thể chấp nhận. Tuy rằng thương thế như vậy cũng không phải không có biện pháp khôi phục, nhưng khôi phục cũng cần bỏ ra một chút giá cao mới được.
Nhất thời sơ suất, không ngờ bị thua thiệt trên tay một tên Man tộc yếu kém thua nàng mấy tầng thứ.
Dương Khai không nói một lời, thân hình nhoáng một cái liền lần nữa bổ nhào tới hướng Sa Nhã. Lần này mặc dù mục đích là tới dò la tin tức, nhưng nếu đã bại lộ thân hình, vậy thì dứt khoát làm lớn một trận…
Nếu có thể chém chết Ma Vương ở chỗ này, thì không còn gì tốt hơn, cũng không uổng phí mình bỏ công đi một chuyển.
Nhìn Man tộc kia giống như một con hùng sự nổi giận xông tới, Sa Nhã lại theo bản năng cảm nhận một tia nguy hiểm, dường như nếu mình không bỏ chạy lập tức sẽ chết ở chỗ này.
Ý niệm này vừa hiện lên, quả thực khiến nàng không thể tin được.
Nhưng chỉ do dự trong phút chốc, Sa Nhã liên quyết định nghe theo cảm giác của mình.
Bỗng nhiên từ trong thân thể nàng toát ra một vòng tia sáng, truyền ra một kháng lực vô cùng to lớn. Dương Khai bay nhào tới trước mặt nàng, còn chưa kịp ra tay ngoan độc đánh nát đóa hoa, đã bị một vòng tia sáng này đẩy lui ra sau mấy bước…
“Xuy…” một tiếng, đốm lửa văng khắp nơi, chủy thủ sắc bén lướt qua cổ Dương Khai, lộ ra một vệt máu tinh mịn.
Một kích thành công, người đánh lén sau lưng lại có chút bối rối, bởi vì hắn cảm giác được tuy rằng đối phương bị thương, nhưng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Nói cách khác, một kích bất ngờ của mình lại không thu được hiệu quả phải có.
Mà ngay lúc hắn sửng sốt thẫn thờ, Dương Khai đã xoay người, đánh ra một quyền.
Vang lên tiếng kêu rên, trong màn sương đen, một thân ảnh cao ba xích đột ngột xuất hiện, con người trợn tròn, ngực gần như vỡ nát, cả người đánh vào trên vách đá, máu tưới phun ào ào.
Sau khi rơi xuống đất, tên Ma tộc thấp nhỏ này rõ ràng lộ ra vẻ mặt kiêng kỵ. Mắt thấy Dương Khai lại vung quyền đánh tới, hắn cả kinh thất sắc thân hình nhoáng một cái, lại hóa thành một luồng khói đen, làm Dương Khai đánh hụt một quyền.
Dương Khai khẽ nhíu mày, mấy ngày trước tuy rằng đã giao phong với đám Sa Ma kia, nhưng loại Ma tộc thấp lùn này còn là lần đầu tiên đụng phải, có năng lực khó giải quyết như vậy, khiến hắn cũng không có thời gian tìm ra phương pháp phá giải.
Sương mù đen cấp tốc rút lui.
Cùng lúc đó, phía sau chợt vang lên một trang tiếng kêu cực kỳ chói tai, dường như tiếng chim quyên hót.
Mà ngay khoảnh khắc thanh âm kia truyền vào trong tai Dương Khai, không ngờ làm thần hồn chấn động, hơi có chút cảm giác tâm thần không yên, trước mắt lại xuất hiện ảo giác một trận loạn vũ quỷ quái.
“Công kích thần hồn!” Dương Khai dùng sức lắc đầu, giữ vững tâm thần, thúc giục lực lượng thần hồn tiêu trừ ảnh hưởng của tiếng kêu bén nhọn kia.
Từ phía sau lưng truyền đến tiếng “xùy xùy”, như tiếng xé gió.
Dương Khai vung mạnh tay, chặn bên cạnh mình.
“Bốp” một tiếng vang nhỏ, một cây nhuyễn tiên không biết chế tạo bằng vật liệu gì bị hắn cản lại. Tuy nhiên còn chưa xong, cây nhuyễn tiên tập kích bất ngờ kia tuy bị chặn lại, nhưng lại đột nhiên với bàn tay của hắn làm trung tâm chuyển nửa vòng, đầu roi quất thẳng vào mặt hắn.
Trong chớp nhoáng, không ngờ đầu cây roi kia há cái miệng rộng, dầy đặc rằng lóe ra hào quang xanh biếc, trong tiếng “tê tê” vang dội cắn tới hướng Dương Khai.
Đây đâu phải là nhuyễn tiến gì, rõ ràng là một con rắn độc!
Dương Khai chợt đưa ra bàn tay còn lại, vô cùng tinh chuẩn nắm đầu rắn, dùng một chút lực liền bóp vỡ đầu rắn.
Sau lưng truyền đến một tiếng kêu kinh dị, làm như không nghĩ tới phản ứng của Dương Khai lại nhanh như thế, ngay cả sát chiều như vậy đều có thể dễ dàng hóa giải. Ngay sau đó, một luồng gió mang theo hương thơm bay nhào tới bên cạnh Dương Khai, hóa thành một bóng trắng, vung bàn tay sáng lóa bao phủ đầy trời chụp vào hắn.
Dương Khai hít sâu một hơi, sừng sững như núi cao hồ sâu, hai tay cũng hóa thành một màn hư ảnh.
“Bốp bốp bốp…”.
Truyền ra tiếng vang dồn dập mà dày đặc, đợi đến khi bóng trắng kia quay người rút về, hai người đã va chạm trên trăm chưởng chấn động rung chuyển bốn phía, cát đá tung bay… dường như làm cho hang đá này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Hết thảy đều phát sinh trong thời gian cực nhanh, Ma tộc thấp lùn kia ẩn mình trong bóng đêm ra tay đánh lén, rồi đến Dương Khai đụng nhau với bóng trắng, cũng chỉ trong thời gian một cái nháy mắt.
Cho đến lúc này, Dương Khai mới từ từ xoay người, khẽ nhếch khóe miệng cười mỉa mai, quan sát phía trước.
Cách hắn không tới năm trượng, lẳng lặng đứng một nữ nhân toàn thân lõa lồ, thân hình mảnh mai, mà lại có vóc người nóng bỏng, bộ ngực đầy đặn ươn thẳng, bụng phẳng mượt mà, cặp chân thẳng tắp thon dài, cả người da thịt lại trắng nõn như sương như tuyết, lại vô cùng mịn màng… động lòng người.
Dường như là mới vừa được tưới nhuận mưa móc, trên mặt nữ ma này hơi có chút ửng đỏ, hai trong mắt mọng nước mang một tia mê ly thỏa mãn.
Nữ ma này, bất ngờ chính là người vừa rồi Dương Khai len lén quan sát.
Cùng đấu với bóng đen kia một trận, ngay phụ cận cách chỗ nàng không xa, đương nhiên nàng phát hiện.
Giờ khắc này, toàn thân nàng trên dưới không mảnh vải, thoải mái phô bày những bộ vị mềm mại nhất xinh đẹp nhất trên thân thể, lại không có cảm giác khó chịu chút nào.
Ở bên cạnh nữ ma, một đoàn bóng đen lơ lửng lên xuống không chừng, từ trong truyền ra khí tức suy nhược, hiển nhiên là tên Ma tộc trước đó đánh lén Dương Khai không thành, bị Dương Khai đánh bị thương.
Là ngươi!
Nữ ma liếc nhìn Dương Khai một cái, trong mắt sáng ngời, bộ dáng ngẹo đầu, gương mặt ngây thơ hồn nhiên nói:
Không ngờ ngươi có thể tìm tới nơi này, quả thật lợi hại!
Dương Khai tươi cười nói: Chúng ta quen biết sao?
Nữ ma hé miệng cười duyên: Hiện tại không phải biết rồi sao?
Dương Khai gật gật đầu, nói: Xưng hô thế nào?
Nữ ma cười khanh khách, ngực trắng như tuyết lắc lắc đầy ý phóng đảng, trong mắt mang một tia giễu cợt nói:
Ma Vương Sa Nhã!
Ma Vưong? Dương Khai nhướn mày:
Cô nương là Ma Vương, vậy trên Ma Vương có phải là Ma Thánh hay không?
Sa Nhà cười tủm tỉm nhìn Dương Khai, thản nhiên nói:
Tiểu đệ đệ đây là muốn từ miệng ta moi lấy tin tức sao? Thủ đoạn này cũng không tính là cao minh lắm!
Dương Khai nhún nhún vai nói:
Lần đầu tiên giao tiếp với các người, tùy tiện tâm sự, cô nương không muốn nói cũng không sao!
Người thật có hứng thú!
Sa Nhã đưa mắt quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, khẽ nhíu chân mày, hơi có chút tiếc hận nói:
Chỉ là thể trạng hơi yếu một chút!
Dương Khai cười khi một tiếng, nói:
Thể trạng nhỏ cũng không đại biểu là kẻ yếu! Cô nương cũng là người thân kinh bách chiến, chẳng lẽ chưa từng đụng phải chuyện “dễ nhìn nhưng vô dụng”?
Sa Nhã nghe vậy, tán đồng gật gật đầu:
Ngươi nói cũng phải! Không sai, trên Ma Vương chính là Ma Thánh, các người bên đó không phải cũng có Thánh giả sao? Trước đây vài ngày, bọn họ còn đánh nhau một trận, đừng nói là người không biết nha!
Đương nhiên biết! Hình như là lưỡng bại câu thương rồi, đáng tiếc không có chính mắt nhìn thấy!
Sa Nhã lộ vẻ mặt cổ quái nhìn hắn:
Ngươi còn muốn tận mắt nhìn thấy sao? Cẩn thận không còn cái mạng để nhìn!
Dương Khai cười to nói: Tất cả vật của ta đều rất cứng rắn, nhất là cái mạng!
Sa Nhã nói có thâm ý: Vậy đúng là ta phải kiến thức một chút thật tốt mới được!
Có cơ hội! Dương Khai nhẹ gật đầu, chợt chuyển đề tài nói: Phía trên cô nương là Ma Thánh, vậy phía dưới cô nương là gì?
Phía dưới ta là cái gì, chính người không nhìn thấy sao?
Sa Nhã nói, bỗng nhiên trên mặt nổi lên một tia ửng đỏ thẹn thùng, giọng nói cũng biến thành ôn nhu… khi nói chuyện, vô tình hay cố ý hé lộ ra chỗ phong tình xinh đẹp nhất của mình, bốn phía không khí đột nhiên biến đổi.
Dương Khai nuốt nước miếng ực một cái, ánh mắt liếc nhìn lướt qua… phía dưới:
Thấy rồi thấy rồi…
Ma tộc thấp bé kia vẫn đứng bên cạnh Sa Nhã, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, với tốc độ cực nhanh chạy khỏi chỗ này.
Sa Nhã thi triển ra mị thuật, hắn căn bản không dám dừng lại thêm, nếu không lập tức sẽ trở thành tù binh của nàng, biến thành cái xác không hồn.
Không cần để ý đến hắn, hắn chỉ là tên vật nhỏ vô dụng mà thôi!
Sa Nhã khẽ cười, trong cổ họng như có như không truyền ra tiếng rên rỉ, thân thể mềm mại ửng hồng, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng nói:
Ta có hơi khó chịu, ngươi có thể giúp ta một chút không?
Được!
Dương Khai hai mắt mơ màng, trên miệng đáp ứng đồng thời liền đi tới trước, hít thở cũng biến thành cấp bách, cặp mắt dường như con đỉa dán trên thân thể trắng nõn của Sa Nhã. Ánh mắt tràn đầy tính xâm lược này dường như làm cho Sa Nhã vô cùng hưởng thụ, toàn thân cũng sung sướng đến mức khó có thể tưởng tượng… nàng khẽ cười khúc khích, trong tiếng cười ẩn chứa ma lực vô cùng quỷ dị, nàng dang hai tay ôm choàng lấy Dương Khai.
Trong ngực nàng ta, trong mắt Dương Khai vốn đang mất đi dòng suy nghĩ chợt lóe sáng một cái, một tay nắm tóc Sa Nhã, hung hăng kéo ghịt một cái, lôi thân thể nàng uốn cong ra sau.
Đau quá! Sa Nhã duyên dáng kêu lên, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, cau mày nói:
Người làm gì vậy?
Dương Khai lộ ra vẻ cười gần: Cô nương nói xem ta muốn làm gì?
Sa Nhã khẽ run lên, kinh hãi nói: Ngươi làm sao có thể… –
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy chế giễu của đối phương kia, lập tức Sa Nhã hiểu rõ đối phương vốn hoàn toàn không có bị nàng mê hoặc. Điều này sao có thể? Nàng là Mị Ma nhất tộc đại danh đỉnh đỉnh trong trăm tộc Ma tộc, còn là Ma Vương trong Mị Ma tộc… khí tức của đối phương rõ ràng nếu so với nàng thấp kém mấy tầng thứ, đối thủ như vậy nàng tùy tiện là có thể mê hoặc. Nhưng trên thực tế, chính mình lặng yên không tiếng động thi triển ra mị thuật không ngờ không thể tạo được tác dụng.
Lúc trước mơ màng chỉ là ngụy trang, nhìn vẻ châm chọc và lãnh ý trong mắt hắn thời khắc này, đâu có mảy may dấu vết bị mê hoặc?
Dương Khai cười to nói:
Chút mị thuật nhỏ nhoi cũng dám múa búa trước cửa Lỗ Ban trước mặt bồn Vu? Thật là không biết tự lượng sức!
Vừa nói dứt lời, hắn đã vung quyền đánh vào bộ ngực đầy đặn của Sa Nhã.
Sa Nhã chưa bao giờ gặp qua chuyện mi thuật mất hiệu lực như vậy, trong lúc nhất thời lại không kịp tỉnh thần, thẳng đến lúc Dương Khai tung quyền, nàng mới mặt mày biến sắc thét lớn..
Đồng thời với tiếng thét truyền ra, dường như có một lưỡi dao vô hình sắc bén đâm vào đầu Dương Khai, làm đầu hắn hơi trầm xuống một cái, nhưng quả đấm kia vẫn đập mạnh trên ngực Sa Nhã.
“ẵm” một tiếng, Vu lực bạo phát.
Bộ ngực chắc nịch trắng như tuyết của Sa Nhã lập tức vỡ toạt ra, hóa thành một đoàn máu loãng.
Mượn phản lực này, đồng thời thừa dịp thần hồn Dương Khai bị ảnh hưởng trong nháy mắt, Sa Nhã lắc mạnh đầu, mái tóc đứt đoạn tận gốc, cả người giống như cá chạch trượt qua bên cạnh Dương Khai vọt ra ngoài.
Lần nữa đứng vững thân hình, Sa Nhã sắc mặt tái xanh cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, lập tức cả người phát run lẩy bẩy.
Trong ngày thường, hai gò ngực trắng như tuyết minh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, thời khắc này không ngờ thiếu một bên, máu loãng rơi xuống, theo bụng chảy một đường đến hai chân.
Ta phải giết ngươi! Sa Nhã lạc giọng hét lên, giống như điên cuồng.
Nàng là Mị Ma nhất tộc, vóc người xinh đẹp chính là một trong vốn liếng của nàng, giờ này bị Dương Khai làm người không ra người quỷ không ra quỷ, quả thực nàng khó có thể chấp nhận. Tuy rằng thương thế như vậy cũng không phải không có biện pháp khôi phục, nhưng khôi phục cũng cần bỏ ra một chút giá cao mới được.
Nhất thời sơ suất, không ngờ bị thua thiệt trên tay một tên Man tộc yếu kém thua nàng mấy tầng thứ.
Dương Khai không nói một lời, thân hình nhoáng một cái liền lần nữa bổ nhào tới hướng Sa Nhã. Lần này mặc dù mục đích là tới dò la tin tức, nhưng nếu đã bại lộ thân hình, vậy thì dứt khoát làm lớn một trận…
Nếu có thể chém chết Ma Vương ở chỗ này, thì không còn gì tốt hơn, cũng không uổng phí mình bỏ công đi một chuyển.
Nhìn Man tộc kia giống như một con hùng sự nổi giận xông tới, Sa Nhã lại theo bản năng cảm nhận một tia nguy hiểm, dường như nếu mình không bỏ chạy lập tức sẽ chết ở chỗ này.
Ý niệm này vừa hiện lên, quả thực khiến nàng không thể tin được.
Nhưng chỉ do dự trong phút chốc, Sa Nhã liên quyết định nghe theo cảm giác của mình.
Bỗng nhiên từ trong thân thể nàng toát ra một vòng tia sáng, truyền ra một kháng lực vô cùng to lớn. Dương Khai bay nhào tới trước mặt nàng, còn chưa kịp ra tay ngoan độc đánh nát đóa hoa, đã bị một vòng tia sáng này đẩy lui ra sau mấy bước…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.