Chương 306: Sào huyệt Nhện mẫu
Mạc Mặc
10/03/2018
Nhẹ nhàng gọi mấy tiếng, Phiến Khinh La cũng không có dấu hiệu tinh dậy.
Bất đắc dĩ, Dương Khai chi có thể dùng ngón tay búng ra, vuốt ve bên hông trơn mềm của Phiến Khinh La, ngón tay không tự chủ được liền xâm nhập vào hai bờ mông cong đẹp ngạo nghễ kia, hung hăng xoa bóp mấy cái. Cái mông thánh khiết bị xâm phạm, Phiến Kinh La cuối cùng cũng dần dần tinh lại. Không tự chủ vặn vẹo thân thể mềm mại, trong cổ phát ra một tiếng thật tiêu hồn.
Dương Khai nghe thấy tâm thần rung động, vội vàng dừng lại động tác.
Tới khi đôi mắt duyên dáng mở ra, Dương Khai vội vàng nhắc nhở.
- Mỹ nữ, nàng đừng có động tình với ta nha.
Phiến Kinh La có thể chất đặc thù, một khi động tình thì hậu quả liền không chịu nổi, Dương Khai cũng không muốn vừa tình lại lại bị ngất đi.
Hai mắt hơi mê man một hồi, Phiến Kinh La mới hồi tưởng lại hết thảy, dường như nhận thấy động tác nhỏ vừa rồi của Dương Khai, yêu nữ cắn chặt hai hàm răng, liếc mắt một cái nói:
- Tiểu hỗn đản, vừa rồi ngươi làm cái gì?
Dương Khai cười hắc, nhún vai nói:
- Chi là đánh thức ngươi thôi.
Không đợi nàng phát tác, Dương Khai lại lâng chuyện:
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Phiến Kinh La cau mây, hơi nhích người mới phát hiện hai người đang bị từng lớp mạng nhện bọc chặt chẽ, căn bản là không có không gian cựa quậy, hai người vốn dính chặt lại một chỗ với nhau, vừa mới nhúc nhích, trên cái bụng bằng phẳng của nàng lại thấy có cái gì vừa nóng vừa cứng lại nôi lên.
Lông mi hơi run, Phiến Kinh La hé miệng cười nhìn Dương Khai
Dương Khai nghiêm trang: - Phản ứng bản năng, không phải là ta muốn thế, điều này chính là sức hấp dẫn của mỹ nữ quá lớn!
Phiến Khinh La dường như cũng không có chút buồn bực nào, hai má ững hồng.
- Mạng nhện này bền chắc, không thể ra được. Dương Khai nhíu mày, nói chính sự: - Nhưng mà bí bảo của ta có thể mở ra được.
- Ngươi đừng làm lọan!
Phiến Kinh La khẩn trương nhắc nhở, thần sắc trở nên ngưng trọng:
- Hiện giờ chúng ta toàn thân vô lực, cho dù là có thoát ra khỏi cái mạng nhện này cũng không trốn thoát được, bên ngoài có nhiều yêu thú cấp sáu như vậy, chọc giận chúng nó chỉ làm chúng ta chết nhanh hơn.
Dương Khai khẽ gật đầu, đúng là nên e dè điều này hắn mới không dễ dàng phá kén nhện. Mặc dù trước khi hôn mê hắn cũng đã khống chế được một con yêu nhện cấp sáu, nhưng lúc này cũng chẳng có tác dụng gì chi đành phải khiến nó thủ hộ ở bên ngoài, phòng hộ an toàn cho mình và Phiến Kinh La.
- Ngươi nói ngươi phải tới đây tìm đồ, rốt cuộc đây là nơi nào?
Dưới đất này chính là hang ỗ của một con nhện, hơn nữa còn không phải là hang của con nhện bình thường. Bao nhiêu yêu thú cấp sáu sống ở đây như vậy, còn có vô số nhện cấp bốn cấp năm, bất kỳ ai cũng không dám xem thường.
- Đây là sào huyệt của Nhện mẫu!
Phiến Kinh La nhẹ giọng đáp, hơi thở nhẹ nhàng phun vào cổ Dương Khai, làm cho hắn mê mẩn một trận:
- Nhất mạch thể chất của ta cũng chính là lấy từ nơi này. Nghe nói mấy trăm năm trước, một vị tổ tiên của ta vô ý tới đây, bị một con nhện độc cắn, sau đó thể chất biến đổi rồi truyền thừa đời đời.
Trên đời này, có một số người có thể chất đặc thù, không giống với người bình sánh hai người với nhau, thể chất của Phiến Kinh La có vẻ tà ác hơn.
t đặc thù đại đa số đều là thiên bẩm, chỉ có rất ít là có thể di truyền. Độc quả phụ, không nghi ngờ đó chính là thể chất có thể di truyền được!
- Người ở mỗi một thời đại, khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định đều tới dây tìm kiếm vật gì đó, có vật kia thì chúng ta có thể hoàn toàn phát huy được hết tiềm năng thể chất đặc thù của bản thân. Phiến Kinh La tiếp tục giải thích: - Ta chưa bao giờ tới nơi này, chỉ có điều từng nghe mẹ ta kể lại đường đi, lại không ngờ rằng giờ đây lại vô tình đặt chân tới, cũng không biết có phải là thiên ý hay không
m thầm thở dài, Phiến Kinh La cũng không biết mình là may mắn hay xui xẻo nữa. - Dương Khai? Hai người đang nói chuyện, đột nhiên tiếng nói của Thu Ức Mộng truyền tới. Nàng ta ở một bên, giờ phút này cũng tinh lại, Dương Khai nhìn về phía nghe thấy giọng nói, chỉ thấy một cái kén đầy tơ nhện đang không ngừng giãy dụa cách đó ba thước bên trái.
- Thu tỷ tỷ Tiếng khóc của Lạc Tiểu Mạn cũng truyền tới, nằm phía bên tay trái.
Trùng hợp như thế, không ngờ rằng hai người này lại ở ngay bên cạnh. - Tiểu Mạn đừng sợ, ngươi đừng lộn xộn, đừng thu hút sự chú ý của đám yêu thú này. Thu Úc Mộng dường như điềm tĩnh, an ủi Lạc Tiểu Mạn.
- Dạ. Lạc Tiểu Mạn nhu thuận lên tiếng, quả nhiên không dãy dụa nữa.
- Dương Khai, ta biết ngươi đang ở bên cạnh, ta nghe được tiếng ngươi nói. Thu Úc Mộng nhẹ giọng gọi, thân đang ở hiểm địa, nàng ta cũng không dám quá lớn tiéng.
- Làm gì?
Dương Khai tức giận lên tiếng, hắn chẳng có cảm tình gì với nữ nhân này, hung hăng vênh váo đi vào Lăng Tiêu các, chưa gì đã làm mọi người đánh nhau một trận, kết quả làm toàn bộ đều gặp rủi ro.
- Vân giận sao?
Thu Ức Mộng cười một tiếng, không có chút quẩn bách nào:
- Cũng là kẻ lưu lạc chân trời rồi, một đại nam nhân như ngươi còn so đo nhiều thế với một tiểu nữ tử như ta sao?
- Tiểu nữ từ?
Điên Phong Dương Khai cười ha ha một tiếng, chế nhạo nói: - Đại tiểu thư của Thu gia, nối tiếng xa gần, tuy rằng mới có hai mươi mốt tuổi, Chân Nguyên Cảnh cứu tầng, hy vọng tương lai của Thu gia, bát đại công tử đều xoắn xít lấy ngươi, hẳn cũng không phải tiểu nữ tử đi.
Thu Ức Mộng mỉm cười duyên dáng nói: - Nhìn không ra ngươi lại để bụng với ta như thế, sao hả, thích ta sao?
- Muốn dùng mỹ nhân kế với ta thì miễn đi.
Dương Khai biũ môi:
- Trong lòng lão tử còn đang ôm nữ nhân quyến rũ nhất thiên hạ, niết chút thôi đã ra nước rồi, ngươi chả bằng cọng hành, có chuyện gì mau nói đi!
Phiến Kinh La khẽ nhéo Dương Khai, nhưng trong mắt vẫn có vẻ kiêu ngạo.
Những người xung quanh xưng tụng sự quyến rũ của nàng, cũng là dụng tâm kín đáo, mơ ước mỹ sắc, nhưng lời khen ngợi này của Dương Khai nàng nghe lại thấy thoái mái, tuy cái câu niết chút đã ra nước kia nghe hơi quái dị.
- Nói thật là khó nghe!
- Thấy khó nghe thì đừng có nói chuyện với ta, ta cũng chẳng muốn phí nước miếng với ngươi.
Thu Úc Mộng khẽ cười nói: - Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, trước mặt La tỷ tỷ, Mộng nhi liễu yếu đào Hai mắt Phiến Kinh La chợt lóe, nhẹ giọng nói với Dương Khai: - Tiểu nha đầu này cũng thú vị thật. Dương Khai thấp giọng đáp lại: - Chỉ sợ màng ta có ý khác.
Qua nhiên, Thu Úc Mộng nói: - Thu Ức Mộng của Thu gia kính chào La tỷ tỷ, mấy hôm trước không biết La tỷ tỷ phượng thể giá lâm, đã đắc tội, kính xin La tỷ tỷ đừng để trong lòng.
Đại danh của Phiến Kinh La đương nhiên là Thu Úc Mộng cũng đã từng nghe, một trong Lục Đại Tà Vương, mặc dù là thực lực tháp nhất Lục Đại Tà Vương, nhưng cũng là người trẻ tuổi nhất, nhất định có thể sánh ngang với năm người khác.
Một tháng trước, không biết thân phận của nâng ta thì thôi, giờ biết rồi đương nhiên Thu Ức Mộng không dám làm cân nữa.
- Ha ha Phiến Kinh La cười dải nhìn Dương Khai, lại duyên dáng đáp lại: - Tiểu muội muội thật khéo miệng, chi có điều ngươi một câu gọi tỷ tỷ, hai câu gọi tỷ
, tự nhiên giống như người ta già đi mấy tuổi chứ.
Thu Ức Mộng cười gượng, mềm giọng nói: - Tỷ tỷ sao lại già chứ, còn trẻ hơn cả muội muội, nếu chúng ta cùng đi ra ngoài, chi sợ người ta còn nói tỷ tỷ trẻ tuổi hơn ca ta.
Phiến Kinh La càng cười vui vẻ hơn, vung vẩy hai tay.
Yêu tinh! Dương Khai hít sâu một hơi, không dám nhìn chăm chăm váo mắt nàng,bằng không lại muốnmất. - Thu muội muội thật biết ăn nói. Phiến Kinh La không có ý muốn gây khó dễ cho nàng ta. Thu Ức Mộng nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện với nhân vật nữ vương yêu mị này, dù nàng là Đại tiểu thư Thu gia cũng chịu áp lực không nhỏ, thần kinh luôn buộc chặt, chỉ sợ chọc giận nàng.
- Không biết Thu muội muội có gì chỉ giáo?
- Không dám nhận Thu Ức Mộng nhẹ giọng trả lời: - Muội muội thầm nghĩ hỏi tỷ tỷ một tiếng, xem tỷ có cách nào thoát ra hay không?
Ở trong này, thực lực của Phiến Kinh La là mạnh nhất, tuy rằng nàng ta cũng bị trói, nhưng nếu nói có một tia hy vọng chạy trốn thì cũng chỉ có nàng ta là làm được, những kẻ khác đều không cần nghĩ nữa.
-Nếu tỷ tỷ có thể thoát khỏi, có thể mang tiểu muội đi cùng không!
Thu Ức Mộng thật cần thận nói:
- Nhất định sẽ không để tỷ tỷ cứu không công, Thu gia có một viên định nhan châu, chính là Thiên cấp thượng phẩm bí bảo tự nhiên, hàng năm đeo trên người có thể giúp nhan sắc không già đi. Nếu tỷ tỷ không ghét bỏ thì muội muội có thể sai hạ nhân đưa tới quý phủ.
Hai mắt Phiến Kinh La hơi lóe lên, hình như ý động. Thu Úc Mộng không hổ danh là đại tiểu thư Thu gia, am hiểu lòng người, đồng ý tặng
thiên tài địa bảo gì đó cho Phiến Kinh La, linh đan diệu dược chỉ sợ cũng không làm cho nàng ta động tâm, nhưng đây là bí bảo có tác dụng duy trì dung nhanh cho mư tử, cho dù là mỹ nhân nào cũng không thể cự tuyệt.
Ai không muốn thanh xuân bất diệt, dung nhan không tàn chứ?
Nhất là nữ tử quyến rũ động lòng người như Phiến Kinh La, càng sợ sau này mình mặt vàng da nhăn nheo hơn.
Phiến Kinh La trầm mặc, lúc này Thu Ức Mộng cũng định tâm lại, biết nàng đã do dự, liền nói:
- Nếu tỷ tỷ còn có yêu cầu gì, chi cần nói ra, nếu muội muội có thể đáp ứng nhất định sẽ làm.
- Thật sao? Phiến Kinh La đột nhiên giảo hoạt cười nói.
- Đương nhiên.
- Được lắm, ta muốn ngươi với nha đầu tiểu Mạn kia nữa!
Thu Ức Mộng ngẩn ra, gượng cười nói: - Lời này của tỷ tỷ là có ý gì?
- Tiểu lưu manh này ở chỗ ta hình như khá yêu mến hai ngươi, nếu hai ngươi có thể làm tỳ nữ cho hắn một năm thì khi ta thoát ra sẽ mang hai ngươi ra ngoài theo.
- Này Dương Khai không khỏi nhéo nàng, trầm mặt n - Sao lại kéo ta vào? Ta không phủ nhận có tài niệm với các nàng, nhưng đó là bản
năng của nam nhân. Ta không có quan hệ gì với các nàng.
- Thuận miệng nói ra thô, không có cách nào trốn ra đâu Phiến Kinh La cười duyên.
- Đây là ý của hắn sao? Thu Ức Mộng nhẹ nhàng hỏi, tuy rằng đã cố áp xuống nhưng cũng có thể nhận ra màng ta đang giận.
- Không, là ý của ta! - Tỷ tỷ thật là tốt với hắn. Thu Úc Mộng cười khổ một tiếng, thật không rõ sao một nữ vương yêu mị lại xem
trọng tiêu tử của Lăng Tiêu các chứ. Hơn nữa, hai người họ dường như cũng mới quen biết nhau khoảng một tháng, một tháng này đã có chuyện gì chứ?
- Xin tỷ tỷ cho ta suy nghĩ một chút! Thu Ức Mộng cắn môi, trầm giọng trả lời.
-U. Phiến Kinh La cũng không ép nâng ta, chi thản nhiên gật đầu!
Bất đắc dĩ, Dương Khai chi có thể dùng ngón tay búng ra, vuốt ve bên hông trơn mềm của Phiến Khinh La, ngón tay không tự chủ được liền xâm nhập vào hai bờ mông cong đẹp ngạo nghễ kia, hung hăng xoa bóp mấy cái. Cái mông thánh khiết bị xâm phạm, Phiến Kinh La cuối cùng cũng dần dần tinh lại. Không tự chủ vặn vẹo thân thể mềm mại, trong cổ phát ra một tiếng thật tiêu hồn.
Dương Khai nghe thấy tâm thần rung động, vội vàng dừng lại động tác.
Tới khi đôi mắt duyên dáng mở ra, Dương Khai vội vàng nhắc nhở.
- Mỹ nữ, nàng đừng có động tình với ta nha.
Phiến Kinh La có thể chất đặc thù, một khi động tình thì hậu quả liền không chịu nổi, Dương Khai cũng không muốn vừa tình lại lại bị ngất đi.
Hai mắt hơi mê man một hồi, Phiến Kinh La mới hồi tưởng lại hết thảy, dường như nhận thấy động tác nhỏ vừa rồi của Dương Khai, yêu nữ cắn chặt hai hàm răng, liếc mắt một cái nói:
- Tiểu hỗn đản, vừa rồi ngươi làm cái gì?
Dương Khai cười hắc, nhún vai nói:
- Chi là đánh thức ngươi thôi.
Không đợi nàng phát tác, Dương Khai lại lâng chuyện:
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Phiến Kinh La cau mây, hơi nhích người mới phát hiện hai người đang bị từng lớp mạng nhện bọc chặt chẽ, căn bản là không có không gian cựa quậy, hai người vốn dính chặt lại một chỗ với nhau, vừa mới nhúc nhích, trên cái bụng bằng phẳng của nàng lại thấy có cái gì vừa nóng vừa cứng lại nôi lên.
Lông mi hơi run, Phiến Kinh La hé miệng cười nhìn Dương Khai
Dương Khai nghiêm trang: - Phản ứng bản năng, không phải là ta muốn thế, điều này chính là sức hấp dẫn của mỹ nữ quá lớn!
Phiến Khinh La dường như cũng không có chút buồn bực nào, hai má ững hồng.
- Mạng nhện này bền chắc, không thể ra được. Dương Khai nhíu mày, nói chính sự: - Nhưng mà bí bảo của ta có thể mở ra được.
- Ngươi đừng làm lọan!
Phiến Kinh La khẩn trương nhắc nhở, thần sắc trở nên ngưng trọng:
- Hiện giờ chúng ta toàn thân vô lực, cho dù là có thoát ra khỏi cái mạng nhện này cũng không trốn thoát được, bên ngoài có nhiều yêu thú cấp sáu như vậy, chọc giận chúng nó chỉ làm chúng ta chết nhanh hơn.
Dương Khai khẽ gật đầu, đúng là nên e dè điều này hắn mới không dễ dàng phá kén nhện. Mặc dù trước khi hôn mê hắn cũng đã khống chế được một con yêu nhện cấp sáu, nhưng lúc này cũng chẳng có tác dụng gì chi đành phải khiến nó thủ hộ ở bên ngoài, phòng hộ an toàn cho mình và Phiến Kinh La.
- Ngươi nói ngươi phải tới đây tìm đồ, rốt cuộc đây là nơi nào?
Dưới đất này chính là hang ỗ của một con nhện, hơn nữa còn không phải là hang của con nhện bình thường. Bao nhiêu yêu thú cấp sáu sống ở đây như vậy, còn có vô số nhện cấp bốn cấp năm, bất kỳ ai cũng không dám xem thường.
- Đây là sào huyệt của Nhện mẫu!
Phiến Kinh La nhẹ giọng đáp, hơi thở nhẹ nhàng phun vào cổ Dương Khai, làm cho hắn mê mẩn một trận:
- Nhất mạch thể chất của ta cũng chính là lấy từ nơi này. Nghe nói mấy trăm năm trước, một vị tổ tiên của ta vô ý tới đây, bị một con nhện độc cắn, sau đó thể chất biến đổi rồi truyền thừa đời đời.
Trên đời này, có một số người có thể chất đặc thù, không giống với người bình sánh hai người với nhau, thể chất của Phiến Kinh La có vẻ tà ác hơn.
t đặc thù đại đa số đều là thiên bẩm, chỉ có rất ít là có thể di truyền. Độc quả phụ, không nghi ngờ đó chính là thể chất có thể di truyền được!
- Người ở mỗi một thời đại, khi thực lực đạt tới một trình độ nhất định đều tới dây tìm kiếm vật gì đó, có vật kia thì chúng ta có thể hoàn toàn phát huy được hết tiềm năng thể chất đặc thù của bản thân. Phiến Kinh La tiếp tục giải thích: - Ta chưa bao giờ tới nơi này, chỉ có điều từng nghe mẹ ta kể lại đường đi, lại không ngờ rằng giờ đây lại vô tình đặt chân tới, cũng không biết có phải là thiên ý hay không
m thầm thở dài, Phiến Kinh La cũng không biết mình là may mắn hay xui xẻo nữa. - Dương Khai? Hai người đang nói chuyện, đột nhiên tiếng nói của Thu Ức Mộng truyền tới. Nàng ta ở một bên, giờ phút này cũng tinh lại, Dương Khai nhìn về phía nghe thấy giọng nói, chỉ thấy một cái kén đầy tơ nhện đang không ngừng giãy dụa cách đó ba thước bên trái.
- Thu tỷ tỷ Tiếng khóc của Lạc Tiểu Mạn cũng truyền tới, nằm phía bên tay trái.
Trùng hợp như thế, không ngờ rằng hai người này lại ở ngay bên cạnh. - Tiểu Mạn đừng sợ, ngươi đừng lộn xộn, đừng thu hút sự chú ý của đám yêu thú này. Thu Úc Mộng dường như điềm tĩnh, an ủi Lạc Tiểu Mạn.
- Dạ. Lạc Tiểu Mạn nhu thuận lên tiếng, quả nhiên không dãy dụa nữa.
- Dương Khai, ta biết ngươi đang ở bên cạnh, ta nghe được tiếng ngươi nói. Thu Úc Mộng nhẹ giọng gọi, thân đang ở hiểm địa, nàng ta cũng không dám quá lớn tiéng.
- Làm gì?
Dương Khai tức giận lên tiếng, hắn chẳng có cảm tình gì với nữ nhân này, hung hăng vênh váo đi vào Lăng Tiêu các, chưa gì đã làm mọi người đánh nhau một trận, kết quả làm toàn bộ đều gặp rủi ro.
- Vân giận sao?
Thu Ức Mộng cười một tiếng, không có chút quẩn bách nào:
- Cũng là kẻ lưu lạc chân trời rồi, một đại nam nhân như ngươi còn so đo nhiều thế với một tiểu nữ tử như ta sao?
- Tiểu nữ từ?
Điên Phong Dương Khai cười ha ha một tiếng, chế nhạo nói: - Đại tiểu thư của Thu gia, nối tiếng xa gần, tuy rằng mới có hai mươi mốt tuổi, Chân Nguyên Cảnh cứu tầng, hy vọng tương lai của Thu gia, bát đại công tử đều xoắn xít lấy ngươi, hẳn cũng không phải tiểu nữ tử đi.
Thu Ức Mộng mỉm cười duyên dáng nói: - Nhìn không ra ngươi lại để bụng với ta như thế, sao hả, thích ta sao?
- Muốn dùng mỹ nhân kế với ta thì miễn đi.
Dương Khai biũ môi:
- Trong lòng lão tử còn đang ôm nữ nhân quyến rũ nhất thiên hạ, niết chút thôi đã ra nước rồi, ngươi chả bằng cọng hành, có chuyện gì mau nói đi!
Phiến Kinh La khẽ nhéo Dương Khai, nhưng trong mắt vẫn có vẻ kiêu ngạo.
Những người xung quanh xưng tụng sự quyến rũ của nàng, cũng là dụng tâm kín đáo, mơ ước mỹ sắc, nhưng lời khen ngợi này của Dương Khai nàng nghe lại thấy thoái mái, tuy cái câu niết chút đã ra nước kia nghe hơi quái dị.
- Nói thật là khó nghe!
- Thấy khó nghe thì đừng có nói chuyện với ta, ta cũng chẳng muốn phí nước miếng với ngươi.
Thu Úc Mộng khẽ cười nói: - Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, trước mặt La tỷ tỷ, Mộng nhi liễu yếu đào Hai mắt Phiến Kinh La chợt lóe, nhẹ giọng nói với Dương Khai: - Tiểu nha đầu này cũng thú vị thật. Dương Khai thấp giọng đáp lại: - Chỉ sợ màng ta có ý khác.
Qua nhiên, Thu Úc Mộng nói: - Thu Ức Mộng của Thu gia kính chào La tỷ tỷ, mấy hôm trước không biết La tỷ tỷ phượng thể giá lâm, đã đắc tội, kính xin La tỷ tỷ đừng để trong lòng.
Đại danh của Phiến Kinh La đương nhiên là Thu Úc Mộng cũng đã từng nghe, một trong Lục Đại Tà Vương, mặc dù là thực lực tháp nhất Lục Đại Tà Vương, nhưng cũng là người trẻ tuổi nhất, nhất định có thể sánh ngang với năm người khác.
Một tháng trước, không biết thân phận của nâng ta thì thôi, giờ biết rồi đương nhiên Thu Ức Mộng không dám làm cân nữa.
- Ha ha Phiến Kinh La cười dải nhìn Dương Khai, lại duyên dáng đáp lại: - Tiểu muội muội thật khéo miệng, chi có điều ngươi một câu gọi tỷ tỷ, hai câu gọi tỷ
, tự nhiên giống như người ta già đi mấy tuổi chứ.
Thu Ức Mộng cười gượng, mềm giọng nói: - Tỷ tỷ sao lại già chứ, còn trẻ hơn cả muội muội, nếu chúng ta cùng đi ra ngoài, chi sợ người ta còn nói tỷ tỷ trẻ tuổi hơn ca ta.
Phiến Kinh La càng cười vui vẻ hơn, vung vẩy hai tay.
Yêu tinh! Dương Khai hít sâu một hơi, không dám nhìn chăm chăm váo mắt nàng,bằng không lại muốnmất. - Thu muội muội thật biết ăn nói. Phiến Kinh La không có ý muốn gây khó dễ cho nàng ta. Thu Ức Mộng nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện với nhân vật nữ vương yêu mị này, dù nàng là Đại tiểu thư Thu gia cũng chịu áp lực không nhỏ, thần kinh luôn buộc chặt, chỉ sợ chọc giận nàng.
- Không biết Thu muội muội có gì chỉ giáo?
- Không dám nhận Thu Ức Mộng nhẹ giọng trả lời: - Muội muội thầm nghĩ hỏi tỷ tỷ một tiếng, xem tỷ có cách nào thoát ra hay không?
Ở trong này, thực lực của Phiến Kinh La là mạnh nhất, tuy rằng nàng ta cũng bị trói, nhưng nếu nói có một tia hy vọng chạy trốn thì cũng chỉ có nàng ta là làm được, những kẻ khác đều không cần nghĩ nữa.
-Nếu tỷ tỷ có thể thoát khỏi, có thể mang tiểu muội đi cùng không!
Thu Ức Mộng thật cần thận nói:
- Nhất định sẽ không để tỷ tỷ cứu không công, Thu gia có một viên định nhan châu, chính là Thiên cấp thượng phẩm bí bảo tự nhiên, hàng năm đeo trên người có thể giúp nhan sắc không già đi. Nếu tỷ tỷ không ghét bỏ thì muội muội có thể sai hạ nhân đưa tới quý phủ.
Hai mắt Phiến Kinh La hơi lóe lên, hình như ý động. Thu Úc Mộng không hổ danh là đại tiểu thư Thu gia, am hiểu lòng người, đồng ý tặng
thiên tài địa bảo gì đó cho Phiến Kinh La, linh đan diệu dược chỉ sợ cũng không làm cho nàng ta động tâm, nhưng đây là bí bảo có tác dụng duy trì dung nhanh cho mư tử, cho dù là mỹ nhân nào cũng không thể cự tuyệt.
Ai không muốn thanh xuân bất diệt, dung nhan không tàn chứ?
Nhất là nữ tử quyến rũ động lòng người như Phiến Kinh La, càng sợ sau này mình mặt vàng da nhăn nheo hơn.
Phiến Kinh La trầm mặc, lúc này Thu Ức Mộng cũng định tâm lại, biết nàng đã do dự, liền nói:
- Nếu tỷ tỷ còn có yêu cầu gì, chi cần nói ra, nếu muội muội có thể đáp ứng nhất định sẽ làm.
- Thật sao? Phiến Kinh La đột nhiên giảo hoạt cười nói.
- Đương nhiên.
- Được lắm, ta muốn ngươi với nha đầu tiểu Mạn kia nữa!
Thu Ức Mộng ngẩn ra, gượng cười nói: - Lời này của tỷ tỷ là có ý gì?
- Tiểu lưu manh này ở chỗ ta hình như khá yêu mến hai ngươi, nếu hai ngươi có thể làm tỳ nữ cho hắn một năm thì khi ta thoát ra sẽ mang hai ngươi ra ngoài theo.
- Này Dương Khai không khỏi nhéo nàng, trầm mặt n - Sao lại kéo ta vào? Ta không phủ nhận có tài niệm với các nàng, nhưng đó là bản
năng của nam nhân. Ta không có quan hệ gì với các nàng.
- Thuận miệng nói ra thô, không có cách nào trốn ra đâu Phiến Kinh La cười duyên.
- Đây là ý của hắn sao? Thu Ức Mộng nhẹ nhàng hỏi, tuy rằng đã cố áp xuống nhưng cũng có thể nhận ra màng ta đang giận.
- Không, là ý của ta! - Tỷ tỷ thật là tốt với hắn. Thu Úc Mộng cười khổ một tiếng, thật không rõ sao một nữ vương yêu mị lại xem
trọng tiêu tử của Lăng Tiêu các chứ. Hơn nữa, hai người họ dường như cũng mới quen biết nhau khoảng một tháng, một tháng này đã có chuyện gì chứ?
- Xin tỷ tỷ cho ta suy nghĩ một chút! Thu Ức Mộng cắn môi, trầm giọng trả lời.
-U. Phiến Kinh La cũng không ép nâng ta, chi thản nhiên gật đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.