Vũ Luyện Điên Phong

Chương 176: Sự ngượng ngùng của Địa Ma

Mạc Mặc

28/09/2013

Nguyên khí mạnh mẽ theo quyền đánh ra, Dương Khai vừa chạm vào đã thu lại, nhanh nhẹn né ra phía sau, tránh được cái đuôi dài của đại xà cuốn tới.

Đại xà quay mình, đang định nhào tới, vị trí vừa nãy bị Dương Khai đánh trúng bỗng nhiên truyền đến ba tiếng binh binh binh trầm đục, mắt thường có thể thấy được, một đống máu thịt bắn ra ngoài, chân dương nguyên khí nóng hầm hập trong máu thịt phát ra, khiến da thịt nứt toác, máu tươi ròng ròng.

Đại xà bị đau, thân hình dài mấy chục trượng giống như là cái roi dài bị người ta vung vẩy, trên đỉnh núi khói bụi dày đặc, Dương Khai nhướn mày, hắn phát hiện mình đã đánh giá hơi cao sức mạnh của con đại xà này.

Vừa nãy đột nhiên nhìn thấy cái thứ lớn như vậy, hắn còn tưởng đây ít nhất phải là yêu thú ngũ giai lục giai gì đó, nhưng không ngờ mình chỉ đánh một cú đã khiến nó bị thương.

Nó căn bản không phải ngũ giai lục giai gì cả, cùng lắm chỉ có thể là yêu thú tứ giai, chỉ tương đương với võ giả Ly Hợp cảnh mà thôi.

Bề ngoài to lớn như vậy cũng chẳng để làm gì.

Trong lòng có ngọn nguồn, hai chân Dương Khai lay động, nhân lúc đại xà quay cuồng đến cực điểm lại cho nó phát nữa, đại xà càng lăn lộn ghê hơn. Nhưng nó rõ ràng không định ngồi chờ chết, cái đuôi dài quật đến, một trận gió gào thét cuồn cuộn nổi lên, chặn ngang quét tới chỗ Dương Khai.

Nếu không có bộ pháp tương trợ, e rằng đòn này còn có thể gây không ít phiền phức cho Dương Khai, nhưng đã có bộ pháp, tránh né đòn này quả dễ như trở bàn tay.

Một đòn không trúng, đại xà hít hà nuốt cái lưỡi vào lại nhả ra, miệng nó vừa há liền một luồng khói máu đỏ phun ra, nếu không phải Dương Khai tránh nhanh, chắc chắn đã bị phun kín cả đầu rồi.

Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng, hắn không hề sợ con đại xà này, chẳng qua là khói độc phun ra có chút phiền phức mà thôi. Nhưng cũng chỉ là chút phiền toái, nín thở, không để mình bị khói độc bao vây, đại xà này căn bản không đả thương được mình.

Dương Khai ở bên ngoài đánh nhau với đại xà, Địa Ma ôm Phá Hồn Chùy vọt vào trong bụng của đại xà lúc này cũng không nhàn rỗi, Tuy sức mạnh bây giờ Địa Ma có thể phát huy được không lớn, nhưng bất kì một sinh vật nào, nội thể luôn yếu ớt vô cùng, Phá Hồn Chùy có không sắc bén đi nữa, nó vẫn là một thanh vũ khí.

Nội thể đại xà nhanh chóng thương tích đầy mình, đau đớn kịch liệt khiến nó căn bản không thể tiếp tục cuộc chiến với Dương Khai, cái thân dài lúc cuộn vào, lúc duỗi thẳng, lăn lộn trên đỉnh núi.

Dương Khai lãnh đạm bang quan, hắn đã không cần thiết phải ra tay nữa.

Thực lực của đại xà cũng chẳng có gì, nhưng sức sống lại cực kỳ dồi dào, Địa Ma ở trong cơ thể nó giằng co khoảng nửa canh giờ, mới khiến cho nó thôi vùng vẫy, chết trên mặt đất.

Bụng đại xà nhúc nhích, Địa Ma ôm Phá Hồn Chùy chui ra, lơ lửng trước mặt Dương Khai, thản nhiên nhìn nhau, một hồi không nói gì.

- Thiếu chủ… Lần sau nếu có chuyện này, thông báo với Lão nô một tiếng, cũng là để chúng ta có sự chuẩn bị tâm lí tốt.

Địa Ma cảm thấy có chút tủi thân, bỗng nhiên lại bị Dương Khai ném vào miệng yêu thú, nếu đổi lại là một kẻ nhát gan, chẳng phải đã bị dọa đến hồn bay phách lạc à.

- Ừ.

Dương Khai nghiêm túc gật đầu.

Địa Ma không dám lên tiếng nữa.

Dương Khai lại hỏi:

- Ngươi không cảm thấy là yêu thú này có chút kì quái à?

- Kì quái chỗ nào?

Địa Ma cẩn thận hỏi.

- Sức mạnh của nó… rất thấp! Ít nhất, là thấp hơn so với ta nghĩ.

Địa Ma cười ha hả:

- Thiếu chủ, đại xà này chỉ là đã nuốt Ngưng Huyết Châu, mới biến thành hình dạng như vậy, đương nhiên không có bản lĩnh gì thật sự. Hơn nữa, đoạn đường người đi, từng phát hiện thấy dấu vết của yêu thú ở đây chưa?

Dương Khai lắc đầu.

- Thế thì đúng rồi, bản thân con vật này có lẽ chỉ là một con rắn nhỏ bình thường thôi, nuốt được Ngưng Huyết Châu, may mắn sống sót, mới biến thành yêu thú, có thể nói, nó chính là yêu thú duy nhất ở nơi đây.

- Con rắn nhỏ bình thường biến thành cái thứ lớn như vậy?

Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên

- Lợi hại.

Suy nghĩ lòng vòng, lại có chút mừng rỡ nói:

- Tiểu xà cũng có thể nuốt, ta đây nuốt cũng không thành vấn đề chứ.

- Thế sự không có tuyệt đối, Thiếu chủ nếu không yên tâm, có thể nuốt nội đan của con yêu thú này thử trước.

- Đề nghị này hay.



Dương Khai gật gật đầu.

Đi đến trước đại xà, phá tan thân xác nó, lấy nội đan ra.

Viên nội đan này, cũng lại là màu đỏ máu, chỉ có điều nó chỉ to bằng trứng chim bồ câu, bên trong còn ẩn chứa năng lượng còn sót lại của Ngưng Huyết Châu.

Dặn Địa Ma hộ pháp, Dương Khai xoa xoa nội đan trên y phục, nhét vào trong, nuốt xuống.

Chân Dương Quyết vận chuyển, Dương Khai nhanh chóng cảm nhận được một luồng năng lượng tan ra, xung đến máu thịt, hơn nữa trong đó còn trộn lẫn rất nhiều tà khí.

Đây chính là hơi thở của ma đầu đã ngã xuống ở đây.

Trong nháy mắt, máu thịt cả người Dương Khai biến thành một màu đỏ rực, tươi như máu, khắp người tràn đầy tà khí.

Bề ngoài nhìn tuy đáng sợ, nhưng kỳ thực bên trong không mấy nguy hiểm, Dương Khai chỉ là cảm thấy thần kinh của mình thoáng bị chút chấn động rồi đã bình ổn lại, chân dương nguyên khí trong kinh mạch vốn là khắc tinh của tà khí, đương nhiên sẽ không sợ nó.

Chân Dương Quyết vận chuyển khiến tà khí dần dần bị đốt cháy, chỉ còn lại tinh hoa.

Tinh hoa có được lần này, không phải thuộc tính dương, đương nhiên sẽ không thể ngưng thành dương dịch, nhưng kỳ lạ là cũng không bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thụ, mà nó dung nạp vào trong máu thịt Dương Khai, khiến cho mỗi tế bào trong cơ thể đều hân hoan nhảy múa, mỗi một tấc thịt đều động đậy không ngừng.

Một viên nội đan, đã tiêu hao mất công sức một ngày của Dương Khai mới dần hoàn tất luyện hóa, mở mắt ra, hai mắt như điện, Dương Khai cảm thấy cả người đều có chút không giống lắm.

Không phải thực lực nâng cao, cũng không phải tâm cảnh nhảy vọt, mà là thân thể mình thay đổi, so với trước khi chưa luyện hóa nội đan mạnh hơn rất nhiều, luồng khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể ẩn chứa một sức mạnh to lớn, dường như không dùng đến nguyên khí cũng có thể một tay phá trời.

- Thiếu chủ, cảm giác thế nào?

Địa Ma ân cần hỏi han.

- Cũng được. Tác dụng lớn nhất của Ngưng Huyết Châu này là cải thiện thân thể sao?

- Đương nhiên là thế, vốn là tinh khí cả thân máu thịt của tiểu ma đầu đó biến thành, khả năng cũng sẽ tăng lên chút cảnh giới, nhưng tác dụng lớn nhất lại là tăng cường tố chất thân thể.

- Thế mà ngươi lại nói sẽ giúp tăng công lực?

Địa Ma ngập ngừng một lúc, nói:

- Thiếu chủ, lí giải của người có chút phiến diện, công lực tăng không phải là chỉ tăng lên về cảnh giới, sức mạnh cơ thể, độ tinh thuần của nguyên khí, lí giải theo vũ kĩ võ đạo, sự tăng lên về các mặt, đều có thể làm tăng công lực mà, chẳng hạn như tố chất cơ thể thiếu chủ lúc này tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, công lực chắc chắn là có gia tăng đấy.

Dương Khai sửng sốt, trầm tư rất lâu mới nói:

- Ừ, ngươi nói không sai, là tư duy của ta quá hẹp.

- Thiếu chủ tuổi trẻ chỉ là không nghĩ tới điều này thôi.

Địa Ma không dám kể công.

Nhìn trên tảng đá lớn còn thừa lại ba giọt Ngưng Huyết Châu, Dương Khai không do dự nữa, đưa tay cầm lên một giọt trong đó.

Ngưng Huyết Châu này dường như có linh tính, lúc chạm vào nó, nó liền chui thẳng vào trong cơ thể Dương Khai.

Trong cơ thể đang bùng nổ một năng lương mạnh hơn ban nãy, Dương Khai không chịu được kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng nhắm mắt ngồi xuống.

Nửa tháng sau đó, Dương Khai không làm cả, mà chỉ luyện hóa năng lượng của ba giọt Ngưng Huyết Châu đó, không chỉ vậy, ngay cả khí huyết trong tảng đá đó, đều bị Dương Khai hấp thụ sạch sẽ.

Khí huyết toàn thân, dồi dào hơn nửa tháng trước đó không chỉ một lần, bất kể là tốc độ thân thể, hay lực đạo xuất quyền, đều tăng lên rõ rệt.

Hơn nữa thực lực của mình cũng đột phá tăng đến cảnh Khí Động tam tầng.

Sau nửa tháng, Địa Ma cấp bách thúc giục, Dương Khai mới di chuyển tảng đá lớn kia đi. Không sử dụng nguyên khí, chỉ dựa vào lực mạnh của bản thân, đã di dời được tảng đá nặng ít nhất cũng ba nghìn cân.

Dưới tảng đá, có một địa động âm u lạnh lẽo, trong hang động, tràn ngập hắc khí dày đặc, hiển nhiên đây chính là tà khí tàn lưu ở nơi đây, cũng là nguồn gốc ảnh hưởng đến bán đảo bên phải của Vân Hà đảo.

Vừa thấy ánh mặt trời, đám tà khí này liền bay thẳng về phía Dương Khai.

Địa Ma cười quái dị:

- Tiểu chút chít, trò lão phu chơi còn thừa ngươi cũng lấy ra dùng, thật là không biết trời cao đất dày!

Cái trò Địa Ma nói đến hiển nhiên là trong lần đầu tiên gặp Dương Khai lão cũng muốn cướp lấy thân thể Dương Khai, nhưng mưu kế tính toán cẩn thận, lại bị Dương Khai thu phục.



Đang nói, đã lại hóa thành một luồng hắc khí tiến đến.

Hai luồng hắc khí hòa làm một lập tức giao đấu trong địa động, cuồn cuộn không ngừng, Dương Khai căn bản nhìn không ra cái gì với cái gì, cũng không biết ai thắng ai thua nhưng mà nghĩ lại, trước đây Địa Ma dù gì cũng là một lão ma đầu khẩu khí lớn hơn trời, chắc là không vấn đề gì.

Đợi rất lâu, Dương Khai mới nói:

- Thần hồn của ma đầu này cũng giống với ngươi, vẫn còn tồn tại trong thiên địa phải không?

Giọng nói truyền tới của Địa Ma có chút chật vật không chịu nổi:

- Hồi… Thiếu chủ, thần hồn của hắn sớm đã… tan hết, bây giờ chẳng qua là… còn có chút tàn niệm thôi!

Dương Khai nhíu nhíu mày:

- Ờ… Ngươi làm sao vậy?

- Khụ khụ…

Địa Ma trong phút chốc ngượng ngùng:

- Xin thiếu chủ… giúp Lão nô một tay, Lão nô có chút… đấu không thắng hắn!

Dương Khai vẻ mặt lập tức phấn khích đứng dậy, bản mặt nhịn cười:

- Đây chẳng phải chỉ là một tiểu ma đầu sao? Ngươi sao có thể đấu không thắng chứ?

Nghe ra ý chế nhạo của Dương Khai, Địa Ma sắp khóc đến nơi:

- Dạ dạ dạ, không sai chỉ là tiểu ma đầu, nhưng Lão nô chết trước hắn mà! Bị phong ấn ở Truyền Thừa Động Thiên, thần hồn đã bị nát hết rồi, Thiếu chủ ơi, người không giúp, Lão nô sợ sắp bị hắn nuốt rồi.

Dương Khai nghe xong, ý thức được sự tình rất nghiêm trọng, nghiêm mặt nói:

- Giúp thế nào đây?

- Cái tàn niệm của tiểu tử thối không biết trời cao đất dày này muốn chiếm cứ lấy thể xác của người, người chỉ cần để nó đi vào một chút là được rồi, giống lần trước ở Truyền Thừa Động Thiên đấy.

Cái này đơn giản, Dương Khai đưa tay ra, thò vào địa động.

Trong chốc lát đã có một luồng khí lạnh theo cánh tay đi vào trong cơ thể, Dương Khai cười khà khà, không chút lo lắng.

Quả nhiên dưới sự vận chuyển của Chân Dương Quyết, luồng khí lạnh này bị đốt cháy, mơ hồ có thể nghe được từng tiếng rú thảm, cuối cùng chỉ còn lại chút tinh hoa, dung nạp vào trong Ngạo Cốt Kim Thân.

Dưới sự tương trợ của Dương Khai, Địa Ma cuối cùng cũng san bằng suy thế, một canh giờ sau, lại chiếm được thế thượng phong.

- Đủ rồi đủ rồi, thiếu chủ lại đứng một bên xem cuộc chiến đi, xem Lão nô nuốt vật nhỏ này thế nào này!

Địa Ma sợ Dương Khai cướp đi quá nhiều tà khí, vội mở miệng nói.

Trong lòng cũng không ngừng nói thầm, nghĩ bụng vị thiếu chủ này tại sao năng lượng gì cũng có thể hấp thụ được chứ? Quyết pháp hắn tu luyện không phải thuộc tính dương sao? Thật là kì quái.

Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai cũng thu lại cánh tay đang thò sâu trong địa động, không quan tâm đến chuyện của Địa Ma nữa, lấy trong sọt đựng thuốc ra một cây thảo dược bỏ vào miệng nhai.

Những thứ thảo dược ngắt được này, Dương Khai đều biết, đều không có độc tính, những thứ này tốt nhất là đem đi luyện đan, như vậy mới có thể phát huy được dược hiệu lớn nhất.

Nhưng hiện tại Dương Khai thân bị nhốt trong ngục, làm sao còn có cơ hội đem thảo dược luyện thành đan, trực tiếp ăn tuy rằng lãng phí của trời, nhưng trước mắt lo không được nhiều như vậy.

Đại chiến giữa Địa Ma và luồng hắc khí kia kéo dài liên tục suốt một ngày, cho đến khi cả hai luồng hắc khí hóa thành một khối mới chấm dứt.

Trận chiến này, thực lực của Địa Ma tăng lên không ít.

Tiếng của Địa Ma vang lên:

- Đa tạ Thiếu chủ, Lão nô đã không phụ kỳ vọng của người.

Dương Khai không khỏi ho nhẹ một tiếng.

Địa Ma e thẹn:

- Lão tạm bế quan mấy ngày đã.

Dứt lời, vội vàng chuồn vào trong cơ thể Dương Khai!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook