Chương 166: Tên ăn mày
Mạc Mặc
27/09/2013
Những việc tốt thế này, không phải ngồi trong sơn động là có thể tu
luyện được. Dương Khai cảm thấy may mắn vì đã quyết định đi một chuyến.
- Ta đã đi bao lâu rồi?
Dương Khai hỏi.
- Ba mươi lăm ngày rồi!
Địa Ma trả lời.
Đã lâu vậy rồi sao. Dương Khai không hề để ý đến thời gian, cũng không ngờ một lần cảm ngộ của mình lại hao phí nhiều thời gian đến vậy.
May mắn trong đan điền đã tích trữ không ít Dương dịch, đều là do uống đan dược Hạ Ngưng Thường đưa cho hắn mà ngưng luyện được, nếu không chắn chắn sẽ không thể duy trì lần cảm ngộ kéo dài như vậy.
Ba mươi lăm ngày, không biết bây giờ Tô Nhan thế nào rồi.
Tuy nhiên Dương Khai rất tin tưởng nàng. Tô Nhan không phải nữ tử bình thường. Lần trước khó kiềm chế có lẽ nguyên nhân lớn nhất là vì mình còn ở Lăng Tiêu các, khiến lòng nàng không khỏi dao động.
Nhưng lúc này mình đã đi xa, nồi vỡ thuyền chìm, nàng chỉ có thể toàn lực ngăn cản những rung động dâng trào trong lúc tu luyện.
Nàng nhất định sẽ thành công, Chắc chắn lần sau gặp, thực lực Tô Nhan sẽ tăng lên nhiều, Băng Tâm Quyết, tu luyện không chỉ thân thể mà quan trọng là nâng cao tâm cảnh.
- Đây là đâu vậy?
Dương Khai nhìn khắp bốn phía, không biết trong suốt ba mươi lăm ngày qua mình đã chạy đến đâu, chỉ đoán chừng nơi đây cách Lăng Tiêu các rất xa.
Đang lúc không hiểu, đột nhiên lỗ tai Dương Khai giật giật, quay sau nhìn, tiếng động từ phía xa truyền đến.
Im lặng đứng yên tại chỗ chờ đợi nghe ngóng, một đoàn xe từ xa đang tiến vào tầm nhìn của Dương Khai.
Lấp vào bên đường, Dương Khai chăm chú nhìn đoàn xe đi tới.
Cả đoàn tổng cộng có ba cỗ xe ngựa, mấyvõ giả bên cạnh dắt theo đao kiếm, cười một con ngựa cao to, đang gào thét về phía bên này.
Dương Khai đứng bên đường rõ ràng đã gây chú ý cho những võ giả này, hắn có thể cảm giác nhiều ánh mắt đang cảnh giác nhìn về phía mình nhưng thần sắc Dương Khai vẫn ung dung, vẫn đứng yên không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cảm ngộ hơn một tháng khiến hắn gần như có thể hoàn toàn thu hồi nguyên khí trong cơ thể mình, đừng nói là đứng chỗ này, cho dù khi động thủ, cũng không thấy được bao nhiêu nguyên khí tuôn ra.
Xem ra những võ giả này thực lực không cao, sao có thể nhìn ra độ sâu xa của Dương Khai được? Vì thế ánh mắt họ chỉ đảo trên người mình rồi lạikhông còn cảnh giác nữa.
Trên lưng ngựa đầu tiên tiến đến trước mặt, một người trung niên hét lên với Dương Khai:
- Tên ăn mày, mau tránh ra, đừng cản đường ta!
Dương Khai nhướn mày, không muốn nhiều chuyện nên lùi lại phía sau mấy bước tránh phải hít bụi.
Dương Khai vốn định chặn họ lại một chút để hỏi đây là nơi nào, nhưng vừa thấy dáng vẻ cảnh giác của họ, tốt nhất nên bỏ ý nghĩ này đi, nếu chẳng may gây ra hiểu nhầm thì không hay rồi.
Đoàn ngựa gào thét chạy qua trước mặt rồi ngay sau đó rẽ vào khúc cua.
Dương Khai nhìn thấy rõ ràng, trong ba cỗ xe này, cỗ xe ở giữa đi qua để lại vết bánh xe lăn khá sâu, hẳn là chở vật gì đó quý giá lắm.
Lúc cỗ xe sau cùng lao qua, còn để lại một mùi thơm thoang thoảng, bên trong cửa xe là cặp mắt sáng ngời, vô tình chạm phải ánh mắt Dương Khai một chút.
Bên trong chiếc xe này, rõ ràng là một nữ quyến.
Đợi cho đoàn xe đi qua hết Dương Khai mới bước ra đường lớn, nhìn theo hướng mà bọn họ đi.
Hắn không biết đây là đâu nhưng nếu đoàn xe đã đi về hướng này thì chắc chắn là đi đến nơi có người ở, việc gì mà không đi theo?
Nhưng đi được vài bước đột nhiên sắc mặt Dương Khai trùng xuống.
Hắn phát hiện đoàn xe này phân ra, một người vòng lại lao thẳng về phía mình, người này cũng chính là người trung niên vừa rồi gầm lên với mình.
Hắn muốn làm gì? Cướp? Dương Khai không khỏi cười lạnh, cũng là kẻ lớn gan, hắn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Chẳng bao lâu, người trung niên lao ngựa đến trước mặt Dương Khai, ghìm chặt dây cương, hai chân trước con ngựa cao to này bay lên không trung, hí lên một tiếng vang dội.
Dương Khai vẫn im lặng nhìn hắn.
Nét mặt người trung niên tỏ ra không kiên nhẫn nói:
- Tên ăn mày, coi như ngươi may mắn. Tiểu thư nhà ta có tấm lòng lương thiện, thấy đây là nơi hoang vu, thường có trộm cướp dã thú lui tới nên bảo ta quay lại mang người đi theo.
Người trung niên nói xong, khom người giơ tay túm lấy áo Dương Khai. Dương Khai muốn kháng cự nhưng nhưng lại nhịn được.
Thái độ của người này không tốt nhưng không có ác ý với mình, mà thật ra mình cũng muốn đuổi theo họ để tìm nơi có người sinh sống, họ làm như vậy cũng đúng ý Dương Khai rồi.
Người trung niên nhấc bổng Dương Khai lên, kéo hắn đặt lênlưng ngựa, hai chân vỗ bụng ngựa, miệng hô lên một tiếng rồi quay đầu lại đuổi theođoàn xe.
Dương Khai quay cuồng đầu óc. Trong lúc rối rắm thì người trung nhiên đã về tới đội xe, túm lấy cổ áo hắn, ném hắn lên không trung, miệng cười cười hô lên:
- Lão Ngô nhận này!
Trên chiếc xe ngựa đầu tiên, mí mắt lão phu xe không chút động đậy , chiếc roi ngựa trên tay quăng vào khoảng không, quấn vào lưng Dương Khai rồi nhẹ nhàng kéohắn trở lại ngồi xuống cạnh mình.
Từ đầu đến cuối đoàn xe không dừng một phút nào.
Lão già này đúng là cao thủ. Dương Khai kinh ngạcliếc mắt nhìn lão Ngô này một cái, trong lòng đoán chừng lão chí ít cũng phảilà Chân Nguyên cảnh.
Mặc dù trong môn phái như Lăng Tiêu các thì chân nguyên cảnh không là gì, trẻ tuổi như Tô Nhan và Giải Hồng Trần cũng đã tu luyện đến Chân Nguyên cảnh, nhưng với những tiểu gia tộc đó mà nói, Chân Nguyên cảnh đã là mong đợi của bọn họ rồi.
Có những người, mới chỉ Ly Hợp cảnh cũng có thể xưng vương ở một địa phương nhỏ bé nào đó rồi.
Lão Ngô ngồi bất động, mí mắt trĩu xuống, trên mặt đầy vết chân chim, xem ra đang ở cái tuổi gần đất xa trời rồi. Phát hiện ánh mắtDương Khai đang nhìn mình, lão cầm lấy bình nước bên cạnh đưa cho Dương Khai.
- Cảm ơn lão tiên sinh!
Dương Khai nhận lấy uống một ngụm rồi phun mạnh ra.
Mấy võ giả cưỡi ngựa phía trước cười ha hả, một người nói:
- Lão Ngô, sao lão lại để hắn uống loại rượu mạnh như vậy, đây không phải là lấy mạng hắn sao? Rượu của lão, mấy đại ca còn không dám động nữa là…
Dương Khai cảm thấy cổ họng mình như có lửa đang thiêu đốt, lưỡi níu hết cả lại. Hắn không phải là chưa từng uống rượu, nhưng loại rượu mạnh như này thì đúng là lần đầu tiên.
- Trả lại cho ngài!
Dương Khai cảm thấy vô phúc hưởng thụ, nên cầm bình nước trả lại.
Lão Ngô nhận lấy uống một ngụm lớn, gương mặt lão như sáng lên, điều khiển xe ngựa càng dễ dàng đắc ý.
Được người tốt thu nhận và giúp đỡ, Dương Khai cũng không dám nhiều lời, chỉ im lặng ngồi bên lão Ngô, chờ đến lúc tới nơi liềntách xa đám người này.
Đoàn xe cũng không đi quá nhanh, dù sao trên xecòn có nữ quyến, luôn phải quan tâm để ý đến họ nên đến tậnlchập tối, mới đi chưa được bảy tám chục dặm.
Sau khi màn đêm bao trùm, đoàn xe dừng lại, tìm chỗ nhóm lửa nấu cơm. Nhóm này có chừng hơn ba chục người, đều là load thủ, mỗi người một việc, chẳng bao laai cơm canh đã xong xuôi.
Dương Khai bước xuống hoạt động một chút, nghĩ tớicảm ngộ mấy ngày vừa qua, củng cố lại tinh thần.
Khi đó, từ cỗ xe ngựa thứ ba cũng có một người bước xuống.
Dương Khai quay lại nhìn thấy đó là ba nữ tử, một người tầm hơn ba mươi tuổi, thân hình đẫy đà, da trắng như bạch ngọc, vô cùng thướt tha.
Bên cạnh nàng là hai nữ tử trẻ hơn, chỉ khoảng đôi mươi, một nàng ăn mặc như nha hoàn, ánh mắt chuyển động vô cùng quyến rũ, lúc này đang dìu người kia.
Người được dìu đó có lẽlà vị tiểu thư mà t gã trung niên kia nói, dáng người thướt tha, dung mạo mặc dù không thể sánhvới Tô Nhan và tỷ muội Hồ Gia nhưng cũng được coi là mỹ nhân, nhất là bộ y sam trên người càng lộ vẻ lung linh đẹp đẽ.
Ba người này vừa xuất hiện, Dương Khai liền cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt của đám võ giả đang nhìn về phía này.
Bất kể là người mỹ phụ đoan trang khoan thái hay là vị tiểu thư thanh túxinh đẹp, hay ngay cả cô nha hoàn quyến rũ rung động lòng người kia, đều có khí chất không hề tầm thường, đương nhiên đều thu hút ánh mắt của cánh nam nhân.
Đúng lúc này, cô nha hoàn đột nhiên trừng mắt nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng quát:
- Nhìn cái gì vậy, muốn ta móc hai mắt ngươi ra à?
Giọng điệu tuy dữ dằn đấy, vẻ cũng như đang răn đe Dương Khai nhưng dường như lời nói của nàng còn ám chỉ điều gì khác nữa.
Ánh mắt những người xung quanh lập tức thu về.
Dương Khai vội ho một tiếng, gạt ánh mắt sang một bên.
- Thúy nhi!
Cô tiểu thư khẽ gọi.
Cô nha hoàn tỏ vẻ không vui lầu bầu một câu, rồi dìu tiểu thư và phu nhân sang một bên nghỉ ngơi.
Một lúc sau, cơm được dọn ra,. đámvõ giả thì tự lo cho mình, vị phu nhân và cô tiểu thư đó cũng có nha hoàn Thúy Nhi chăm sóc, Còn người ngoài như Dương Khai, căn bản không có ai để ý đến, thân hình tiều tụy ngồi một góc, nhìn rất tội nghiệp.
Phu nhân và tiêu thư hiển nhiên thấy được điều đó, hai người nói nhỏ với Thúy Nhi gì đó, cô nàng gật đầu, đứng dạy bưng một chút đồ ăn đến trước mặt Dương Khai:
- Anh ăn mày, ăn một chút đi!
Dương Khai không từ chối đưa tay nhận lấy.
Thúy Nhi cười với hắn, nụ cười quyến rũ, không dữ dằn như trước. Nàng ngồi xổm trước mặt hắn nói:
- Anh ăn mày, anh đừng tức giận, vừa rồi không phải ta mắng anh đâu.
Dương Khai cau mày:
- Cô gọi ta là gì?
Từ sáng hắn đã thấy kỳ lạ, gã trung niên kia hình như cũng gọi mình như vậy, nhưng lúc đó nghe lại không hiểu, bây giờ Thúy Nhi lại cũng xưng hô với mình như vậy.
- Anh ăn mày, chẳng lẽ anh không phải?
Thúy Nhi hé miệng cười, đôi mắt cong như vầng trăng.
- Tôi là ăn mày?
Cuối cùng Dương Khai cũng hiểu, đó là nói mình là tên ăn mày?
Cúi đầu nhìn lại, Dương Khai hoảng sợ với đám quần áo rách rưới của mình, trên mặt đầy tro bụi, khổ sở đến cùng cực.
Thúy Nhi vui vẻ cười, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc gương đồng nhỏ, đưa đến trước mặt Dương Khai nói:
- Ngươi nhìn lại bộ dạng của mình đi, còn khác ăn mày ở điểm gì?
Nhếch mắt lên, Dương Khai hít một hơi dài.
Đây… Đây là bộ dạng của mình sao? Đầu óc rối bù như ổ gà, vài sợi dài bết lại vắt lên vai, khuônmặt dơ bẩn, nhìn rõ dung mạo, lại thêm bộ y sam lôi thôi chẳng khác gì ăn mày.
Bộ pháp mà mình cảm ngộ hơn một tháng nay lại biến thành ra bộ dạng đức hạnh thế này đây, trong lúc mơ hồ, Dương Khai nhớ mình đã đụng vào rất nhiều cây, rơi xuống không ít vũng nước.
Thúy Nhi mỉm cười thu lại chiếc gương, hỏi han:
- Anh ăn mày, anh đến từ đâu? Sao lại một mình ở nơi hoang vu như vậy?
Dương Khai không khách khí nói:
- Một mình ăn xin đến tận đây, ta không cũng biết đến từ đâu nữa.
- Thật đáng thương!
Thúy Nhi than lên một câu, có ý muốn giúp Dương Khai phủi đám bụi trên người nhưng lại không muốn bẩn tay.
- Ta đã đi bao lâu rồi?
Dương Khai hỏi.
- Ba mươi lăm ngày rồi!
Địa Ma trả lời.
Đã lâu vậy rồi sao. Dương Khai không hề để ý đến thời gian, cũng không ngờ một lần cảm ngộ của mình lại hao phí nhiều thời gian đến vậy.
May mắn trong đan điền đã tích trữ không ít Dương dịch, đều là do uống đan dược Hạ Ngưng Thường đưa cho hắn mà ngưng luyện được, nếu không chắn chắn sẽ không thể duy trì lần cảm ngộ kéo dài như vậy.
Ba mươi lăm ngày, không biết bây giờ Tô Nhan thế nào rồi.
Tuy nhiên Dương Khai rất tin tưởng nàng. Tô Nhan không phải nữ tử bình thường. Lần trước khó kiềm chế có lẽ nguyên nhân lớn nhất là vì mình còn ở Lăng Tiêu các, khiến lòng nàng không khỏi dao động.
Nhưng lúc này mình đã đi xa, nồi vỡ thuyền chìm, nàng chỉ có thể toàn lực ngăn cản những rung động dâng trào trong lúc tu luyện.
Nàng nhất định sẽ thành công, Chắc chắn lần sau gặp, thực lực Tô Nhan sẽ tăng lên nhiều, Băng Tâm Quyết, tu luyện không chỉ thân thể mà quan trọng là nâng cao tâm cảnh.
- Đây là đâu vậy?
Dương Khai nhìn khắp bốn phía, không biết trong suốt ba mươi lăm ngày qua mình đã chạy đến đâu, chỉ đoán chừng nơi đây cách Lăng Tiêu các rất xa.
Đang lúc không hiểu, đột nhiên lỗ tai Dương Khai giật giật, quay sau nhìn, tiếng động từ phía xa truyền đến.
Im lặng đứng yên tại chỗ chờ đợi nghe ngóng, một đoàn xe từ xa đang tiến vào tầm nhìn của Dương Khai.
Lấp vào bên đường, Dương Khai chăm chú nhìn đoàn xe đi tới.
Cả đoàn tổng cộng có ba cỗ xe ngựa, mấyvõ giả bên cạnh dắt theo đao kiếm, cười một con ngựa cao to, đang gào thét về phía bên này.
Dương Khai đứng bên đường rõ ràng đã gây chú ý cho những võ giả này, hắn có thể cảm giác nhiều ánh mắt đang cảnh giác nhìn về phía mình nhưng thần sắc Dương Khai vẫn ung dung, vẫn đứng yên không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cảm ngộ hơn một tháng khiến hắn gần như có thể hoàn toàn thu hồi nguyên khí trong cơ thể mình, đừng nói là đứng chỗ này, cho dù khi động thủ, cũng không thấy được bao nhiêu nguyên khí tuôn ra.
Xem ra những võ giả này thực lực không cao, sao có thể nhìn ra độ sâu xa của Dương Khai được? Vì thế ánh mắt họ chỉ đảo trên người mình rồi lạikhông còn cảnh giác nữa.
Trên lưng ngựa đầu tiên tiến đến trước mặt, một người trung niên hét lên với Dương Khai:
- Tên ăn mày, mau tránh ra, đừng cản đường ta!
Dương Khai nhướn mày, không muốn nhiều chuyện nên lùi lại phía sau mấy bước tránh phải hít bụi.
Dương Khai vốn định chặn họ lại một chút để hỏi đây là nơi nào, nhưng vừa thấy dáng vẻ cảnh giác của họ, tốt nhất nên bỏ ý nghĩ này đi, nếu chẳng may gây ra hiểu nhầm thì không hay rồi.
Đoàn ngựa gào thét chạy qua trước mặt rồi ngay sau đó rẽ vào khúc cua.
Dương Khai nhìn thấy rõ ràng, trong ba cỗ xe này, cỗ xe ở giữa đi qua để lại vết bánh xe lăn khá sâu, hẳn là chở vật gì đó quý giá lắm.
Lúc cỗ xe sau cùng lao qua, còn để lại một mùi thơm thoang thoảng, bên trong cửa xe là cặp mắt sáng ngời, vô tình chạm phải ánh mắt Dương Khai một chút.
Bên trong chiếc xe này, rõ ràng là một nữ quyến.
Đợi cho đoàn xe đi qua hết Dương Khai mới bước ra đường lớn, nhìn theo hướng mà bọn họ đi.
Hắn không biết đây là đâu nhưng nếu đoàn xe đã đi về hướng này thì chắc chắn là đi đến nơi có người ở, việc gì mà không đi theo?
Nhưng đi được vài bước đột nhiên sắc mặt Dương Khai trùng xuống.
Hắn phát hiện đoàn xe này phân ra, một người vòng lại lao thẳng về phía mình, người này cũng chính là người trung niên vừa rồi gầm lên với mình.
Hắn muốn làm gì? Cướp? Dương Khai không khỏi cười lạnh, cũng là kẻ lớn gan, hắn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Chẳng bao lâu, người trung niên lao ngựa đến trước mặt Dương Khai, ghìm chặt dây cương, hai chân trước con ngựa cao to này bay lên không trung, hí lên một tiếng vang dội.
Dương Khai vẫn im lặng nhìn hắn.
Nét mặt người trung niên tỏ ra không kiên nhẫn nói:
- Tên ăn mày, coi như ngươi may mắn. Tiểu thư nhà ta có tấm lòng lương thiện, thấy đây là nơi hoang vu, thường có trộm cướp dã thú lui tới nên bảo ta quay lại mang người đi theo.
Người trung niên nói xong, khom người giơ tay túm lấy áo Dương Khai. Dương Khai muốn kháng cự nhưng nhưng lại nhịn được.
Thái độ của người này không tốt nhưng không có ác ý với mình, mà thật ra mình cũng muốn đuổi theo họ để tìm nơi có người sinh sống, họ làm như vậy cũng đúng ý Dương Khai rồi.
Người trung niên nhấc bổng Dương Khai lên, kéo hắn đặt lênlưng ngựa, hai chân vỗ bụng ngựa, miệng hô lên một tiếng rồi quay đầu lại đuổi theođoàn xe.
Dương Khai quay cuồng đầu óc. Trong lúc rối rắm thì người trung nhiên đã về tới đội xe, túm lấy cổ áo hắn, ném hắn lên không trung, miệng cười cười hô lên:
- Lão Ngô nhận này!
Trên chiếc xe ngựa đầu tiên, mí mắt lão phu xe không chút động đậy , chiếc roi ngựa trên tay quăng vào khoảng không, quấn vào lưng Dương Khai rồi nhẹ nhàng kéohắn trở lại ngồi xuống cạnh mình.
Từ đầu đến cuối đoàn xe không dừng một phút nào.
Lão già này đúng là cao thủ. Dương Khai kinh ngạcliếc mắt nhìn lão Ngô này một cái, trong lòng đoán chừng lão chí ít cũng phảilà Chân Nguyên cảnh.
Mặc dù trong môn phái như Lăng Tiêu các thì chân nguyên cảnh không là gì, trẻ tuổi như Tô Nhan và Giải Hồng Trần cũng đã tu luyện đến Chân Nguyên cảnh, nhưng với những tiểu gia tộc đó mà nói, Chân Nguyên cảnh đã là mong đợi của bọn họ rồi.
Có những người, mới chỉ Ly Hợp cảnh cũng có thể xưng vương ở một địa phương nhỏ bé nào đó rồi.
Lão Ngô ngồi bất động, mí mắt trĩu xuống, trên mặt đầy vết chân chim, xem ra đang ở cái tuổi gần đất xa trời rồi. Phát hiện ánh mắtDương Khai đang nhìn mình, lão cầm lấy bình nước bên cạnh đưa cho Dương Khai.
- Cảm ơn lão tiên sinh!
Dương Khai nhận lấy uống một ngụm rồi phun mạnh ra.
Mấy võ giả cưỡi ngựa phía trước cười ha hả, một người nói:
- Lão Ngô, sao lão lại để hắn uống loại rượu mạnh như vậy, đây không phải là lấy mạng hắn sao? Rượu của lão, mấy đại ca còn không dám động nữa là…
Dương Khai cảm thấy cổ họng mình như có lửa đang thiêu đốt, lưỡi níu hết cả lại. Hắn không phải là chưa từng uống rượu, nhưng loại rượu mạnh như này thì đúng là lần đầu tiên.
- Trả lại cho ngài!
Dương Khai cảm thấy vô phúc hưởng thụ, nên cầm bình nước trả lại.
Lão Ngô nhận lấy uống một ngụm lớn, gương mặt lão như sáng lên, điều khiển xe ngựa càng dễ dàng đắc ý.
Được người tốt thu nhận và giúp đỡ, Dương Khai cũng không dám nhiều lời, chỉ im lặng ngồi bên lão Ngô, chờ đến lúc tới nơi liềntách xa đám người này.
Đoàn xe cũng không đi quá nhanh, dù sao trên xecòn có nữ quyến, luôn phải quan tâm để ý đến họ nên đến tậnlchập tối, mới đi chưa được bảy tám chục dặm.
Sau khi màn đêm bao trùm, đoàn xe dừng lại, tìm chỗ nhóm lửa nấu cơm. Nhóm này có chừng hơn ba chục người, đều là load thủ, mỗi người một việc, chẳng bao laai cơm canh đã xong xuôi.
Dương Khai bước xuống hoạt động một chút, nghĩ tớicảm ngộ mấy ngày vừa qua, củng cố lại tinh thần.
Khi đó, từ cỗ xe ngựa thứ ba cũng có một người bước xuống.
Dương Khai quay lại nhìn thấy đó là ba nữ tử, một người tầm hơn ba mươi tuổi, thân hình đẫy đà, da trắng như bạch ngọc, vô cùng thướt tha.
Bên cạnh nàng là hai nữ tử trẻ hơn, chỉ khoảng đôi mươi, một nàng ăn mặc như nha hoàn, ánh mắt chuyển động vô cùng quyến rũ, lúc này đang dìu người kia.
Người được dìu đó có lẽlà vị tiểu thư mà t gã trung niên kia nói, dáng người thướt tha, dung mạo mặc dù không thể sánhvới Tô Nhan và tỷ muội Hồ Gia nhưng cũng được coi là mỹ nhân, nhất là bộ y sam trên người càng lộ vẻ lung linh đẹp đẽ.
Ba người này vừa xuất hiện, Dương Khai liền cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt của đám võ giả đang nhìn về phía này.
Bất kể là người mỹ phụ đoan trang khoan thái hay là vị tiểu thư thanh túxinh đẹp, hay ngay cả cô nha hoàn quyến rũ rung động lòng người kia, đều có khí chất không hề tầm thường, đương nhiên đều thu hút ánh mắt của cánh nam nhân.
Đúng lúc này, cô nha hoàn đột nhiên trừng mắt nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng quát:
- Nhìn cái gì vậy, muốn ta móc hai mắt ngươi ra à?
Giọng điệu tuy dữ dằn đấy, vẻ cũng như đang răn đe Dương Khai nhưng dường như lời nói của nàng còn ám chỉ điều gì khác nữa.
Ánh mắt những người xung quanh lập tức thu về.
Dương Khai vội ho một tiếng, gạt ánh mắt sang một bên.
- Thúy nhi!
Cô tiểu thư khẽ gọi.
Cô nha hoàn tỏ vẻ không vui lầu bầu một câu, rồi dìu tiểu thư và phu nhân sang một bên nghỉ ngơi.
Một lúc sau, cơm được dọn ra,. đámvõ giả thì tự lo cho mình, vị phu nhân và cô tiểu thư đó cũng có nha hoàn Thúy Nhi chăm sóc, Còn người ngoài như Dương Khai, căn bản không có ai để ý đến, thân hình tiều tụy ngồi một góc, nhìn rất tội nghiệp.
Phu nhân và tiêu thư hiển nhiên thấy được điều đó, hai người nói nhỏ với Thúy Nhi gì đó, cô nàng gật đầu, đứng dạy bưng một chút đồ ăn đến trước mặt Dương Khai:
- Anh ăn mày, ăn một chút đi!
Dương Khai không từ chối đưa tay nhận lấy.
Thúy Nhi cười với hắn, nụ cười quyến rũ, không dữ dằn như trước. Nàng ngồi xổm trước mặt hắn nói:
- Anh ăn mày, anh đừng tức giận, vừa rồi không phải ta mắng anh đâu.
Dương Khai cau mày:
- Cô gọi ta là gì?
Từ sáng hắn đã thấy kỳ lạ, gã trung niên kia hình như cũng gọi mình như vậy, nhưng lúc đó nghe lại không hiểu, bây giờ Thúy Nhi lại cũng xưng hô với mình như vậy.
- Anh ăn mày, chẳng lẽ anh không phải?
Thúy Nhi hé miệng cười, đôi mắt cong như vầng trăng.
- Tôi là ăn mày?
Cuối cùng Dương Khai cũng hiểu, đó là nói mình là tên ăn mày?
Cúi đầu nhìn lại, Dương Khai hoảng sợ với đám quần áo rách rưới của mình, trên mặt đầy tro bụi, khổ sở đến cùng cực.
Thúy Nhi vui vẻ cười, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc gương đồng nhỏ, đưa đến trước mặt Dương Khai nói:
- Ngươi nhìn lại bộ dạng của mình đi, còn khác ăn mày ở điểm gì?
Nhếch mắt lên, Dương Khai hít một hơi dài.
Đây… Đây là bộ dạng của mình sao? Đầu óc rối bù như ổ gà, vài sợi dài bết lại vắt lên vai, khuônmặt dơ bẩn, nhìn rõ dung mạo, lại thêm bộ y sam lôi thôi chẳng khác gì ăn mày.
Bộ pháp mà mình cảm ngộ hơn một tháng nay lại biến thành ra bộ dạng đức hạnh thế này đây, trong lúc mơ hồ, Dương Khai nhớ mình đã đụng vào rất nhiều cây, rơi xuống không ít vũng nước.
Thúy Nhi mỉm cười thu lại chiếc gương, hỏi han:
- Anh ăn mày, anh đến từ đâu? Sao lại một mình ở nơi hoang vu như vậy?
Dương Khai không khách khí nói:
- Một mình ăn xin đến tận đây, ta không cũng biết đến từ đâu nữa.
- Thật đáng thương!
Thúy Nhi than lên một câu, có ý muốn giúp Dương Khai phủi đám bụi trên người nhưng lại không muốn bẩn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.