Chương 664: Thần Du đỉnh phong
Mạc Mặc
08/03/2019
Cầm lấy hộp ngọc, vẻ mặt Dương Khai lộ vẻ vui mừng, vội hỏi: - Đây là gì vậy?
- Phong Lôi Vũ Dực! Hàn Phi thản nhiên đáp - Là một loại dị ngọc, tài liệu lai lịch không ghi rõ lắm, nhưng mấy năm nay ta và Lệ Dung đã thử luyện hóa rất nhiều lần vẫn không thành công. Ta thấy ngươi cũng có một đôi cánh ẩn chứa thiên đạo pháp quy nên muốn để ngươi thử xem sao.
Dương Khai nhìn nàng, thần sắc hơi chần chừ, tâm trạng vốn đang vô công bất thụ lộc, định từ chối, nhưng lúc này ở chỗ xương bả vai sau lưng mình lại sinh ra một cảm giác tê rần khác thường, cơ hồ có thứ gì đó đang giãy giụa thoát ra khỏi sự trói buộc, định lao ra khỏi cơ thể.
Thần sắc Dương Khai khẽ động, bản thân không khống chế được, Dương Viêm Chi Dực lại chủ động triển khai.
Mơ hồ, Dương Viêm Chi Dực và Phong Lôi Vũ Dực lại có một vài liên hệ vi diệu.
Dương Khai không khỏi cầm chặt hộp ngọc, giơ tay nhất chỉ điểm lên Phong Lôi Vũ Dực kia.
Phong Lôi Vũ Dực xa hoa lộng lẫy bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, lóe lên rồi chui vào nội thể Dương Khai. Cùng lúc này, sắc mặt Dương Khai chợt biến, cảm nhận được một cơn đau đớn không thể chịu đựng được truyền từ bả vai tới, cơ hồ cả người mình đang bị xé nứt ra vậy.
Sắc mặt bỗng tái nhợt, trên trán rịn ra từng hạt mồ hôi to như hạt đậu, thân hình trở nên run rẩy.
Lệ Dung và Hàn Phi chỉ thơ ơ đứng nhìn, không hề có ý muốn cứu giúp. Nhưng hai đôi mắt đẹp đều tràn ngập vẻ lo lắng và mong đợi, nhìn chằm chằm vào Dương Khai.
Rất lâu sau, Dương Khai mới từ từ đứng thẳng người dậy, thở dốc nặng nề, bả vai sau lưng vẫn còn những cơn đau đớn chạy qua, nhưng không còn là không thể chịu đựng được như lúc nãy.
Thấy một màn này, Lệ Dung cũng không kìm được vỗ đùi, khẽ cười nói: - Xem ra, ngươi và Phong Lôi Vũ Dực quả thực là có chút duyên phận.
- Ta vẫn chưa luyện hóa nó! Dương Khai chau mày, hắn rõ ràng cảm nhận được hai bên bả vai mình có hai đạo năng lượng mạnh mẽ đến cực điểm đang ẩn nấp ở đó, không lúc nào là không phá hủy thân thể của mình, phong lôi chi lực thỉnh thoảng bạo phát lại khiến hắn thống khổ không thôi.
Chẳng qua nghị lực và tính kiên trì mà người thường không thể bì của hắn nên không biểu hiện sự thống khổ này ra mặt mà thôi.
- Ta biết. Lệ Dung mỉm cười, - Nhưng ta và Hàn Phi đã thử nghiệm nhiều lần, mới có thể miễn cưỡng thu tấn nó vào nội thể, lần nào cũng vậy, không quá một canh giờ là buộc phải bức ra khỏi cơ thể, nếu không hai bọn ta e là đã chết từ lâu rồi. Không biết ngươi có thể kiên trì được bao lâu, hay là khiến nó thừa nhận ngươi, luyện hóa nó một cách triệt để.
- Ta cố gắng vậy.
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
Hắn cũng phát hiện ra luyện hóa Phong Lôi Vũ Dực cần kiên trì rót chân nguyên, để nó thần phục mình, trở thành vật của mình.
Trước khi nó dung nhập hòa toàn vào cơ thể mình, nó chẳng qua là dị vật tiến vào thể nội của mình, không những không thể động dụng còn phá hủy thân thể mình, rất có hại đối với tự thân.
- Ta tiễn ngươi về nghỉ ngơi, việc ngươi cần làm rất nhiều, không phải vội, cứ từ từ, chẳng ai trưởng thành trong chốc lát cả. Lệ Dung dịu dàng an ủi, giơ một tay ra nắm lấy cánh tay Dương Khai, triển khai thân pháp lao lên trên.
Quay trở lại thạch thất, Dương Khai cũng không quan tâm tới những chuyện khác, vội vàng đi đến bên giường, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần.
Trong Bát Giác Lầu, Lệ Dung và Hàn Phi thưởng thức trà thơm, trầm mặc không nói gì.
Một lúc lâu sau, Lệ Dung mới đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: - Hàn Phi, ngươi thấy hắn như thế nào?
Hàn Phi buông chén trà trong tay, khẽ gật đầu: - Tư chất, nghị lực, quyết đoán, dũng cảm đều không thể chê, xuất chúng hơn bất cứ tộc nhân trẻ tuổi nào trong tộc ta, thậm chí mấy người chúng ta cũng không thể nào sánh ngang với tên thanh niên trẻ tuổi này. Nếu hắn không chết yểu, tương lai chắc chắn sẽ xán lạn.
Lệ Dung cũng rất đồng tình, ngọc thủ gõ nhẹ lên mặt bàn, khuôn mặt lại hiên lên vẻ mất mát: - Đáng tiếc, hắn xuất thân loài người, nếu thể nội hắn lưu thảng huyết thống của Cổ Ma chúng ta thì tốt biết mấy.
Thần sắc Hàn Phi chợt biến: - Lệ đại nhân.
Lệ Dung không kìm được bật cười, lắc đầu, nói: - Ngươi nghĩ gì vậy chứ? Ta không ác độc như vậy, ta chỉ cảm khái một chút thôi, ta không phải là loại người nói lời không giữ lời.
Sắc mặt Hàn Phi buông lỏng, vừa nãy nghe Lệ Dung nói, nàng còn cho rằng Lệ Dung đã động lòng gì đó.
Lệ Dung bỗng cười cổ quái: - Sao ngươi có vẻ rất lo lắng cho hắn vậy?
- Hắn đã cứu ta ở Hỏa Sơn, nếu không có sự bảo vệ của hắn, ta đã chết từ lâu rồi. Hàn Phi thản nhiên đáp.
Lệ Dung cười: - Không đơn giản vậy chứ, ngay cả Phong Lôi Vũ Dực ngươi cũng đã tặng rồi. Nói xong, nhìn Hàn Phi đầy thâm ý.
- Ngài nghĩ nhiều rồi đó. Chẳng qua hắn chỉ là một tên tiểu tử! Hàn Phi liếc mắt nhìn.
- Hắn không phải là tên tiểu tử!
Lệ Dung lắc đầu, - Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta chỉ cảm khái thôi. Dù thái độ của chúng ta đã như vậy, cũng có ý giao hảo với hắn, nhưng hắn hình như không hề có chút lòng trung thành và ý ỷ lại với nơi này, với Cổ Ma ta. Hắn quá tự cường và tự tin rồi.
- Đó là đương nhiên, hắn có tư cách để tự tin. Hơn nữa, cũng xem như hắn bị Quan Nô tiền bối bắt đến đây, chúng ta không có ân với hắn, sao hắn có thể trung thành và ỷ lại được. Hàn Phi nói vẻ hơi chua xót.
Nàng và Lệ Dung đều rõ, con đường của Cổ Ma bây giờ đều nằm trên người Dương Khai. Nhưng bây giờ đối phương lại không có ý trung thành với nơi này. Nếu không có lòng trung thành thì sẽ không lo lắng cho Cổ Ma, sẽ không hi sinh vì của mình. Ít nhất, là không thật lòng thật dạ.
Nếu hắn có thể rời đi, Hàn Phi và Lệ Dung cơ hồ có thể chắc chắn, hắn không hề do dự mà vứt bỏ Cổ Ma, ra đi không thèm quay đầu nhìn lại nơi này.
- Ngài muốn hắn nhớ nhung tộc ta? Hàn Phi bỗng nhiên ý thức được ý định của Lệ Dung.
- Ta hi vọng vậy. Lệ Dung không hề phủ nhận, xoa trán trắng nõn, nói: - Đáng tiếc, hình như hắn không thấm. Trong ghi chép của tổ tông không phải nói là nam tử trẻ tuổi của loài người đều là thâm niệm nữ sắc sao? Sao hắn có vẻ không như vậy. Ta cho Hoàn Nhi ở cùng hắn hơn một năm, hắn vẫn giữ quy tắc, không vượt quá phép tắc với Hoàn Nhi.
- Có phải Hoàn Nhi không hợp với sở thích của hắn? Hàn Phi nghi ngờ không hiểu.
Cả đời sống trong tiểu huyền giới, sự hiểu biết đối với loài người cũng chỉ được biết thông qua điển tích của tổ tông. Tổ tông nói loài người âm hiểm giả dối, tham niệm mỹ sắc, quyền uy, thì chính là như vậy!
- Vậy hắn thích như thế nào? Thiếu nữa thanh xuân trong Ma Thần Bảo của ta không ít, đủ loại khí chất, cũng không thấy hắn đụng tay đụng chân gì cả.
- Đúng vậy, lúc theo ta xuống Hỏa Sơn, cũng giữ quy tắc Hàn Phi như có điều suy nghĩ.
- Nếu không thì, ngươi thử thăm dò hắn lần nữa xem sao?
Lệ Dung cười hi hi nhìn Hàn Phi.
- Ngài nói gì vậy. Hàn Phi đỏ mặt.
- Ta nghiêm túc đó. Lệ Dung tỏ vẻ nghiêm nghị, - Nhất định phải khiến hắn nhớ nhung một chút đến tộc ta. Dù dùng thủ đoạn gì, chỉ cần không làm hại hắn là được.
Hàn Phi ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Lệ Dung, không thấy chút vẻ đùa cợt nào trên khuôn mặt bà.
- Ta sẽ không đi đâu.
Hàn Phi chau mày. Bảo nàng câu dẫn Dương Khai, thực ra là hơi làm khó nàng.
Lệ Dung cười khổ, cũng không ép nữa, chỉ hít sâu một hơi, cảm thấy đau đầu. Bây giờ với điều kiện như vậy, bà cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp vụng về như vậy thôi.
Biện pháp này khiến bà cảm thấy xấu hổ, nếu không phải là bất đắc dĩ, bà cũng không thể nghĩ ra biện pháp như vậy để giữ chân Dương Khai.
.........
Sau lưng truyền đến từng con đau đớn kịch liệt. Thần sắc Dương Khai lãnh đạm, cơ hồ đã quen với cơn đau nhức như thế này, cẩn thận đả nhập chân nguyên vào lò đan trước mặt, luyện chế linh đan.
Thần thái của hắn chăm chú, thủ pháp thành thạo, kỹ nghệ siêu quần, trước sau chưa tới nửa ngày, một viên linh đan đã ra lò.
Cảm nhận phẩm chất của đan dược, Dương Khai hài lòng gật đầu, Linh cấp trung phẩm đan!
Bây giờ, hắn không dựa vào linh trận, chỉ dựa vào kỹ nghệ và thủ đoạn tự thân là có thể uyện chế ra đan dược Linh cấp trung phẩm.
Nếu có thêm linh trận, bỏ thêm Vạn Dược Linh Dịch vào trong dược tài thì có thể luyện chế ra Linh cấp thượng phẩm đan, cách Thánh cấp đan dược cũng chỉ là một bước ngắn.
Lấy ra một viên linh thạch, nắm trong lòng bàn tay, ngồi xuống hồi phục một lúc. Sau khi tinh khí thần no đủ, Dương Khai bước ra khỏi thạch thất, vô tình đi tới Bát Giác Lầu của Lệ Dung.
Thâm nhập vào Bát Giác Lầu, thi triển nhập ma, đẩy mạnh tiến độ giai đoạn thứ hai của Ma Thần Biến.
Chử Kiến chết cũng đã mấy tháng rồi. Mấy tháng này, Dương Khai cứ sống cuộc sống như tu hành khổ hạnh, chạy qua chạy lại giữa thạch thất và mật thất.
Nửa ngày luyện đan, nửa ngày tu luyện Ma Thần Biến, thời gian mỗi ngày đều được an bài kín mít, không chút lãng phí.
Phong Lôi Vũ Dực ẩn nấp trong cơ thể không lúc nào không được chân nguyên rót vào luyện hóa, tiến triển khả quan.
Hơn nữa, Ma Thần Biến cũng có tiến bộ rất nhiều. Kim sắc kim mang trong thể nội Dương Khai càng lúc càng nhiều, ít nhất có một phần ba huyết dịch đã chuyển biến thành kim sắc. Trong kim huyết đó ẩn chứa uy năng hủy diệt.
Mấy tháng khổ luyện, thực lực bây giờ của Dương Khai đã đến Thần Du đỉnh phong!
Cơ bản là vững chắc hơn bất cứ kẻ nào, nhục thân tu vi là Thần Du Cảnh đỉnh phong, nhưng cảm ngộ võ đạo lại không hề thua kém một vị cường giả Nhập Thánh Cảnh.
Dù sao thì sau khi hắn cắn nuốt không ít cảm ngộ và sự lý giải về thiên đạo ẩn chứa trong thần thức của cường giả sau khi chết.
Mặc dù sống cuộc sống vô cùng phong phú nhưng Dương Khai luôn cảm thấy mình thiếu thiếu gì đó. Hơn nữa điều khiến hắn không ngờ tới, sau khi mình tấn thăng lên Thần Du Cảnh đỉnh phong, tăng tiến của tu vi trở nên tương đối chậm, chậm như rùa bò.
Siêu Phàm Cảnh là một vết ngăn cực lớn!
Ở Trung Đô, Siêu Phàm Cảnh là cường giả cấp cao nhất. Vì sự bó buộc của quy tắc thiên địa, cực ít người có thể đạt được cấp bậc này. Trong Bát đại gia, mỗi nhà cũng chỉ có ít ỏi ba bốn người. Những thế lực nhất đẳng nhiều lắm cũng chỉ có một hai người mà thôi, thậm chí là chỉ có một vị Siêu Phàm Cảnh.
Dù ở Thông Huyền Đại Lục, linh khí vật tư đầy đủ, đại đa số võ giả cũng chỉ dừng lại ở Thần Du Cảnh đỉnh phong, không thể đột phá đến Siêu Phàm Cảnh.
Nhưng nói chung, ở đây, số lượng cường giả Siêu Phàm Cảnh cũng không ít. Trên đường Dương Khai tới đây, chỉ riêng Siêu Phàm Cảnh đã gặp tới mấy chục người, Nhập Thánh Cảnh cũng gặp tới mấy người.
Dương Khai bây giờ đang đứng bên ngoài cánh cửa của Siêu Phàm Cảnh, không thể thăm dò điều tra được điều ảo diệu bên trong.
- Phong Lôi Vũ Dực! Hàn Phi thản nhiên đáp - Là một loại dị ngọc, tài liệu lai lịch không ghi rõ lắm, nhưng mấy năm nay ta và Lệ Dung đã thử luyện hóa rất nhiều lần vẫn không thành công. Ta thấy ngươi cũng có một đôi cánh ẩn chứa thiên đạo pháp quy nên muốn để ngươi thử xem sao.
Dương Khai nhìn nàng, thần sắc hơi chần chừ, tâm trạng vốn đang vô công bất thụ lộc, định từ chối, nhưng lúc này ở chỗ xương bả vai sau lưng mình lại sinh ra một cảm giác tê rần khác thường, cơ hồ có thứ gì đó đang giãy giụa thoát ra khỏi sự trói buộc, định lao ra khỏi cơ thể.
Thần sắc Dương Khai khẽ động, bản thân không khống chế được, Dương Viêm Chi Dực lại chủ động triển khai.
Mơ hồ, Dương Viêm Chi Dực và Phong Lôi Vũ Dực lại có một vài liên hệ vi diệu.
Dương Khai không khỏi cầm chặt hộp ngọc, giơ tay nhất chỉ điểm lên Phong Lôi Vũ Dực kia.
Phong Lôi Vũ Dực xa hoa lộng lẫy bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, lóe lên rồi chui vào nội thể Dương Khai. Cùng lúc này, sắc mặt Dương Khai chợt biến, cảm nhận được một cơn đau đớn không thể chịu đựng được truyền từ bả vai tới, cơ hồ cả người mình đang bị xé nứt ra vậy.
Sắc mặt bỗng tái nhợt, trên trán rịn ra từng hạt mồ hôi to như hạt đậu, thân hình trở nên run rẩy.
Lệ Dung và Hàn Phi chỉ thơ ơ đứng nhìn, không hề có ý muốn cứu giúp. Nhưng hai đôi mắt đẹp đều tràn ngập vẻ lo lắng và mong đợi, nhìn chằm chằm vào Dương Khai.
Rất lâu sau, Dương Khai mới từ từ đứng thẳng người dậy, thở dốc nặng nề, bả vai sau lưng vẫn còn những cơn đau đớn chạy qua, nhưng không còn là không thể chịu đựng được như lúc nãy.
Thấy một màn này, Lệ Dung cũng không kìm được vỗ đùi, khẽ cười nói: - Xem ra, ngươi và Phong Lôi Vũ Dực quả thực là có chút duyên phận.
- Ta vẫn chưa luyện hóa nó! Dương Khai chau mày, hắn rõ ràng cảm nhận được hai bên bả vai mình có hai đạo năng lượng mạnh mẽ đến cực điểm đang ẩn nấp ở đó, không lúc nào là không phá hủy thân thể của mình, phong lôi chi lực thỉnh thoảng bạo phát lại khiến hắn thống khổ không thôi.
Chẳng qua nghị lực và tính kiên trì mà người thường không thể bì của hắn nên không biểu hiện sự thống khổ này ra mặt mà thôi.
- Ta biết. Lệ Dung mỉm cười, - Nhưng ta và Hàn Phi đã thử nghiệm nhiều lần, mới có thể miễn cưỡng thu tấn nó vào nội thể, lần nào cũng vậy, không quá một canh giờ là buộc phải bức ra khỏi cơ thể, nếu không hai bọn ta e là đã chết từ lâu rồi. Không biết ngươi có thể kiên trì được bao lâu, hay là khiến nó thừa nhận ngươi, luyện hóa nó một cách triệt để.
- Ta cố gắng vậy.
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
Hắn cũng phát hiện ra luyện hóa Phong Lôi Vũ Dực cần kiên trì rót chân nguyên, để nó thần phục mình, trở thành vật của mình.
Trước khi nó dung nhập hòa toàn vào cơ thể mình, nó chẳng qua là dị vật tiến vào thể nội của mình, không những không thể động dụng còn phá hủy thân thể mình, rất có hại đối với tự thân.
- Ta tiễn ngươi về nghỉ ngơi, việc ngươi cần làm rất nhiều, không phải vội, cứ từ từ, chẳng ai trưởng thành trong chốc lát cả. Lệ Dung dịu dàng an ủi, giơ một tay ra nắm lấy cánh tay Dương Khai, triển khai thân pháp lao lên trên.
Quay trở lại thạch thất, Dương Khai cũng không quan tâm tới những chuyện khác, vội vàng đi đến bên giường, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần.
Trong Bát Giác Lầu, Lệ Dung và Hàn Phi thưởng thức trà thơm, trầm mặc không nói gì.
Một lúc lâu sau, Lệ Dung mới đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: - Hàn Phi, ngươi thấy hắn như thế nào?
Hàn Phi buông chén trà trong tay, khẽ gật đầu: - Tư chất, nghị lực, quyết đoán, dũng cảm đều không thể chê, xuất chúng hơn bất cứ tộc nhân trẻ tuổi nào trong tộc ta, thậm chí mấy người chúng ta cũng không thể nào sánh ngang với tên thanh niên trẻ tuổi này. Nếu hắn không chết yểu, tương lai chắc chắn sẽ xán lạn.
Lệ Dung cũng rất đồng tình, ngọc thủ gõ nhẹ lên mặt bàn, khuôn mặt lại hiên lên vẻ mất mát: - Đáng tiếc, hắn xuất thân loài người, nếu thể nội hắn lưu thảng huyết thống của Cổ Ma chúng ta thì tốt biết mấy.
Thần sắc Hàn Phi chợt biến: - Lệ đại nhân.
Lệ Dung không kìm được bật cười, lắc đầu, nói: - Ngươi nghĩ gì vậy chứ? Ta không ác độc như vậy, ta chỉ cảm khái một chút thôi, ta không phải là loại người nói lời không giữ lời.
Sắc mặt Hàn Phi buông lỏng, vừa nãy nghe Lệ Dung nói, nàng còn cho rằng Lệ Dung đã động lòng gì đó.
Lệ Dung bỗng cười cổ quái: - Sao ngươi có vẻ rất lo lắng cho hắn vậy?
- Hắn đã cứu ta ở Hỏa Sơn, nếu không có sự bảo vệ của hắn, ta đã chết từ lâu rồi. Hàn Phi thản nhiên đáp.
Lệ Dung cười: - Không đơn giản vậy chứ, ngay cả Phong Lôi Vũ Dực ngươi cũng đã tặng rồi. Nói xong, nhìn Hàn Phi đầy thâm ý.
- Ngài nghĩ nhiều rồi đó. Chẳng qua hắn chỉ là một tên tiểu tử! Hàn Phi liếc mắt nhìn.
- Hắn không phải là tên tiểu tử!
Lệ Dung lắc đầu, - Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta chỉ cảm khái thôi. Dù thái độ của chúng ta đã như vậy, cũng có ý giao hảo với hắn, nhưng hắn hình như không hề có chút lòng trung thành và ý ỷ lại với nơi này, với Cổ Ma ta. Hắn quá tự cường và tự tin rồi.
- Đó là đương nhiên, hắn có tư cách để tự tin. Hơn nữa, cũng xem như hắn bị Quan Nô tiền bối bắt đến đây, chúng ta không có ân với hắn, sao hắn có thể trung thành và ỷ lại được. Hàn Phi nói vẻ hơi chua xót.
Nàng và Lệ Dung đều rõ, con đường của Cổ Ma bây giờ đều nằm trên người Dương Khai. Nhưng bây giờ đối phương lại không có ý trung thành với nơi này. Nếu không có lòng trung thành thì sẽ không lo lắng cho Cổ Ma, sẽ không hi sinh vì của mình. Ít nhất, là không thật lòng thật dạ.
Nếu hắn có thể rời đi, Hàn Phi và Lệ Dung cơ hồ có thể chắc chắn, hắn không hề do dự mà vứt bỏ Cổ Ma, ra đi không thèm quay đầu nhìn lại nơi này.
- Ngài muốn hắn nhớ nhung tộc ta? Hàn Phi bỗng nhiên ý thức được ý định của Lệ Dung.
- Ta hi vọng vậy. Lệ Dung không hề phủ nhận, xoa trán trắng nõn, nói: - Đáng tiếc, hình như hắn không thấm. Trong ghi chép của tổ tông không phải nói là nam tử trẻ tuổi của loài người đều là thâm niệm nữ sắc sao? Sao hắn có vẻ không như vậy. Ta cho Hoàn Nhi ở cùng hắn hơn một năm, hắn vẫn giữ quy tắc, không vượt quá phép tắc với Hoàn Nhi.
- Có phải Hoàn Nhi không hợp với sở thích của hắn? Hàn Phi nghi ngờ không hiểu.
Cả đời sống trong tiểu huyền giới, sự hiểu biết đối với loài người cũng chỉ được biết thông qua điển tích của tổ tông. Tổ tông nói loài người âm hiểm giả dối, tham niệm mỹ sắc, quyền uy, thì chính là như vậy!
- Vậy hắn thích như thế nào? Thiếu nữa thanh xuân trong Ma Thần Bảo của ta không ít, đủ loại khí chất, cũng không thấy hắn đụng tay đụng chân gì cả.
- Đúng vậy, lúc theo ta xuống Hỏa Sơn, cũng giữ quy tắc Hàn Phi như có điều suy nghĩ.
- Nếu không thì, ngươi thử thăm dò hắn lần nữa xem sao?
Lệ Dung cười hi hi nhìn Hàn Phi.
- Ngài nói gì vậy. Hàn Phi đỏ mặt.
- Ta nghiêm túc đó. Lệ Dung tỏ vẻ nghiêm nghị, - Nhất định phải khiến hắn nhớ nhung một chút đến tộc ta. Dù dùng thủ đoạn gì, chỉ cần không làm hại hắn là được.
Hàn Phi ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Lệ Dung, không thấy chút vẻ đùa cợt nào trên khuôn mặt bà.
- Ta sẽ không đi đâu.
Hàn Phi chau mày. Bảo nàng câu dẫn Dương Khai, thực ra là hơi làm khó nàng.
Lệ Dung cười khổ, cũng không ép nữa, chỉ hít sâu một hơi, cảm thấy đau đầu. Bây giờ với điều kiện như vậy, bà cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp vụng về như vậy thôi.
Biện pháp này khiến bà cảm thấy xấu hổ, nếu không phải là bất đắc dĩ, bà cũng không thể nghĩ ra biện pháp như vậy để giữ chân Dương Khai.
.........
Sau lưng truyền đến từng con đau đớn kịch liệt. Thần sắc Dương Khai lãnh đạm, cơ hồ đã quen với cơn đau nhức như thế này, cẩn thận đả nhập chân nguyên vào lò đan trước mặt, luyện chế linh đan.
Thần thái của hắn chăm chú, thủ pháp thành thạo, kỹ nghệ siêu quần, trước sau chưa tới nửa ngày, một viên linh đan đã ra lò.
Cảm nhận phẩm chất của đan dược, Dương Khai hài lòng gật đầu, Linh cấp trung phẩm đan!
Bây giờ, hắn không dựa vào linh trận, chỉ dựa vào kỹ nghệ và thủ đoạn tự thân là có thể uyện chế ra đan dược Linh cấp trung phẩm.
Nếu có thêm linh trận, bỏ thêm Vạn Dược Linh Dịch vào trong dược tài thì có thể luyện chế ra Linh cấp thượng phẩm đan, cách Thánh cấp đan dược cũng chỉ là một bước ngắn.
Lấy ra một viên linh thạch, nắm trong lòng bàn tay, ngồi xuống hồi phục một lúc. Sau khi tinh khí thần no đủ, Dương Khai bước ra khỏi thạch thất, vô tình đi tới Bát Giác Lầu của Lệ Dung.
Thâm nhập vào Bát Giác Lầu, thi triển nhập ma, đẩy mạnh tiến độ giai đoạn thứ hai của Ma Thần Biến.
Chử Kiến chết cũng đã mấy tháng rồi. Mấy tháng này, Dương Khai cứ sống cuộc sống như tu hành khổ hạnh, chạy qua chạy lại giữa thạch thất và mật thất.
Nửa ngày luyện đan, nửa ngày tu luyện Ma Thần Biến, thời gian mỗi ngày đều được an bài kín mít, không chút lãng phí.
Phong Lôi Vũ Dực ẩn nấp trong cơ thể không lúc nào không được chân nguyên rót vào luyện hóa, tiến triển khả quan.
Hơn nữa, Ma Thần Biến cũng có tiến bộ rất nhiều. Kim sắc kim mang trong thể nội Dương Khai càng lúc càng nhiều, ít nhất có một phần ba huyết dịch đã chuyển biến thành kim sắc. Trong kim huyết đó ẩn chứa uy năng hủy diệt.
Mấy tháng khổ luyện, thực lực bây giờ của Dương Khai đã đến Thần Du đỉnh phong!
Cơ bản là vững chắc hơn bất cứ kẻ nào, nhục thân tu vi là Thần Du Cảnh đỉnh phong, nhưng cảm ngộ võ đạo lại không hề thua kém một vị cường giả Nhập Thánh Cảnh.
Dù sao thì sau khi hắn cắn nuốt không ít cảm ngộ và sự lý giải về thiên đạo ẩn chứa trong thần thức của cường giả sau khi chết.
Mặc dù sống cuộc sống vô cùng phong phú nhưng Dương Khai luôn cảm thấy mình thiếu thiếu gì đó. Hơn nữa điều khiến hắn không ngờ tới, sau khi mình tấn thăng lên Thần Du Cảnh đỉnh phong, tăng tiến của tu vi trở nên tương đối chậm, chậm như rùa bò.
Siêu Phàm Cảnh là một vết ngăn cực lớn!
Ở Trung Đô, Siêu Phàm Cảnh là cường giả cấp cao nhất. Vì sự bó buộc của quy tắc thiên địa, cực ít người có thể đạt được cấp bậc này. Trong Bát đại gia, mỗi nhà cũng chỉ có ít ỏi ba bốn người. Những thế lực nhất đẳng nhiều lắm cũng chỉ có một hai người mà thôi, thậm chí là chỉ có một vị Siêu Phàm Cảnh.
Dù ở Thông Huyền Đại Lục, linh khí vật tư đầy đủ, đại đa số võ giả cũng chỉ dừng lại ở Thần Du Cảnh đỉnh phong, không thể đột phá đến Siêu Phàm Cảnh.
Nhưng nói chung, ở đây, số lượng cường giả Siêu Phàm Cảnh cũng không ít. Trên đường Dương Khai tới đây, chỉ riêng Siêu Phàm Cảnh đã gặp tới mấy chục người, Nhập Thánh Cảnh cũng gặp tới mấy người.
Dương Khai bây giờ đang đứng bên ngoài cánh cửa của Siêu Phàm Cảnh, không thể thăm dò điều tra được điều ảo diệu bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.