Chương 461: Thần hồn bí bảo..
Mạc Mặc
15/10/2015
Năm vị Thần Du Cảnh bị điều động đi ra ngoài trông coi bí bảo, cũng chỉ có loại cấp bậc này, loại số lượng này, mới có thể uy hiếp đến kẻ thù.
Nhưng cứ như vậy, cao thủ có thể động dụng cũng sẽ giảm bớt năm.
Tuy nhiên nhóm bí bảo thứ ba xuất hiện, đã làm rối loạn cân bằng của lục đại trận doanh, nếu đám người Dương Kháng xử lý không tốt cục diện trước mắt, chỉ khiến càng ngày càng bị động, thu hoạch càng ngày càng ít.
Dương Khai nhíu mày cân nhắc, kế hoạch như thế nào mới có thể mở rộng ưu thế của mình.
Không có chờ đợi bao lâu, nhóm bí bảo thứ tư lại một lần nữa xuất hiện.
Không có gì mới, vẫn là từ dưới đáy hồ xuất hiện, nhưng lúc này đây, tất cả mọi người đều biết điều, tuy rằng đều xung phong lên, cũng không phải không hề có phòng bị.
Bọn họ hiện tại chẳng những phải phòng bị đến từ địch nhân tiến công cướp đoạt, còn phải phòng bị đến từ năng lượng bên trong bí bảo kích phát, hơi không cẩn thận tiếp theo liền thần hồn câu diệt, nào dám không cẩn thận?
Thời điểm khi đám vũ giả của lục đại trận doanh vọt tới vị trí trung tâm nhất, chợt toàn bộ dừng lại, không ai đi làm kẻ làm liều đầu tiên mà được lợi, đều đang đợi người khác động thủ trước, làm cho năng lượng bên trong bí bảo kích phát ra rồi mới tính toán tiếp.
Tràng diện thoáng cái lâm vào một tình cảnh giằng co căng thẳng, bí bảo rậm rạp lơ lửng giữa không trung, đám vũ giả ngự không ở bốn phía, đều tự cảnh giác, dò xét lẫn nhau.
Dương Khai nhướng mày, tuy rằng hắn cũng dự liệu được sẽ xuất hiện cục diện trước mắt, nhưng không có phương pháp ứng đối gì hay.
Hiện tại ai động thủ đầu tiên liền chịu thiệt, nhưng cứ như vậy giằng co nữa cũng không phải biện pháp, nhóm bí bảo thứ năm chỉ sợ một hồi sẽ xuất hiện, nếu còn không ăn nhóm trước mắt này, đợi cho nhóm thứ năm xuất hiện, cục diện sẽ chỉ bết bát hơn.
Dương Kháng cười lạnh một tiếng:
- Thực đem ta làm thằng ngốc rồi hả? Ai nguyện đoạt lấy thì đoạt đi! Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể hay không lấy được trở về!
Lời đang nói còn chưa dứt. Bên trong đám bí bảo rậm rạp kia, chợt bộc phát ra một cỗ thần thức lực lượng không kém.
Thần Hồn Kỹ! Một đạo Thần Hồn Kỹ này đột ngột xuất hiện, nháy mắt phá vỡ cục diện giằng co.
Lực lượng vô hình vô ảnh càn quét đi ra, đem những bí bảo ầm ầm đẩy hướng bốn phía, nện vào trong đám người đang lơ lửng giữa không trung.
Từng đạo năng lượng thuộc về bí bảo liên tiếp bị thôi phát, công kích hoặc mạnh hoặc yếu bỗng nhiên đánh úp ra bốn phía, tất cả mọi người một hồi luống cuống tay chân.
Dương Khai quay đầu hướng Liễu Khinh Diêu bên kia nhìn một cái. Nhướng mày.
Vừa rồi một chiêu Thần Hồn Kỹ kia, chính là người này đánh ra, Liễu Khinh Diêu tại sao lại ở chỗ này. Tất cả mọi người không biết, cho đến tận lúc này, hắn vừa không đầu nhập vào phe Dương Gia công tử nào. Cũng không cố ý giao hảo với ai, bình thường cũng chỉ là lưu lại ở chiến thành, nhưng lúc này đây lại vô thanh vô tức chạy tới Phá Kính Hồ, dụng ý của hắn không người nào đoán được.
Hiện tại lại tùy tiện đánh vỡ cục diện bế tắc này, rõ ràng không phải là dấu hiệu tốt gì.
Tuy nhiên cũng may lúc này đây tất cả mọi người có phòng bị, thời điểm khi đám bí bảo này đánh tới, đều cảnh giác bí bảo công kích, những bí bảo này cấp bậc cũng không phải rất cao, ngay cả bị các cường giả rót vào chân nguyên, cũng phát huy không được sát thương quá lớn.
Công kích vụn vặt lẻ tẻ như vậy. Đám vũ giả liên kết ứng phó cũng dễ dàng.
Đỡ tất cả công kích, đám vũ giả lại một lần nữa lâm vào trong tranh cục diện đoạt, nhân mã bên phía Dương Khai được mệnh lệnh, cũng không đi làm khó đám người bên Dương Uy, đồng dạng phải bọn họ cũng không tới công kích người bên này, hai phe nhân mã giống ước định tốt rồi vậy, chung sống hoà bình.
Sau khi cục diện bế tắc bị đánh vỡ, nhóm thứ tư bí bảo liền bị phân chia xong.
Không có thời gian cho người ta chút thở dốc, nhóm bí bảo thứ năm lại xuất hiện.
Mà làm cho người ta kinh nghi chính là, một đám bí bảo này cũng không phải từ dưới đáy hồ xuất hiện. Mà là từ không trung quỷ dị xuất hiện.
Trong hư không lập lòe nảy sinh từng đạo hoa văn thần kỳ màu vàng, hội tụ thành từng cái vòng tròn tất cả lớn nhỏ, từ bên trong cái vòng tròn màu vàng này, trăm đạo quang mang bắn một lượt, tản hướng mặt đất.
Đám vũ giả giành được bí bảo thậm chí còn chưa kịp trở về, liền bị này nhóm bí bảo thứ năm đập phá một cái làm đầu óc choáng váng.
Kích phát ra công kích, chẳng có mục đích đánh ra bốn phía, thậm chí đã lan tràn tới bên trong đám người xem náo nhiệt, chọc cho tiếng mắng một mảnh.
Vòng chiến đột nhiên làm lớn ra, bởi vì nhóm bí bảo thứ năm đột nhiên xuất hiện, chiến trường hỗn loạn không câu nệ tại Phá Kính Hồ nữa, đã khuếch tán hướng ra bốn phía.
Bất đắc dĩ, những người đóng giữ trong các đại trận doanh đó, cũng đều gia nhập vào, tranh đoạt bí bảo mới vừa xuất hiện.
Trong lúc nhất thời tràng diện hỗn loạn, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Chiến đấu chặt chẽ, kẻ vô vị nhìn thấy này hoa cả mắt, nhiệt huyết sôi trào, hận không thể bản thân nhảy vào bên trong chiến trường, cũng đi đoạt bí bảo.
Sáu đệ tử Dương gia, cũng không ngừng mà hướng bên cạnh mình đồng minh truyền đạt mệnh lệnh mới, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám phương, thời khắc thay đổi sách lược.
Làm cho người ta cảm thấy có ý tứ chính là, động tác của Dương Uy và Dương Khai không hề khác nhau, dường như là từ một khuôn mẫu khắc đi ra, Dương Khai mới xuất động nhân thủ, hắn cũng xuất động, Dương Khai cho người trở về, hắn cũng cho người trở về, thậm chí ngay cả trông coi bí bảo cướp đoạt được, hắn cũng dùng năm Thần Du Cảnh.
Dương Khai phát hiện điểm này, nhưng cũng không đi nói cái gì. Đại ca phải làm như thế nào, đó là tự do của hắn.
Sau khi một kiện bí bảo hình chuông bị kích phát, truyền đến từng đợt ma âm rót vào tai, làm cho người ta khó có thể chịu được, chân nguyên bốc lên, huyết khí dâng trào, đám vũ giả bên cạnh thật vất vả mới ngăn cản được công kích của nó, chuẩn bị ra tay cướp đoạt, cũng tại bên trong hỗn chiến đánh nó bay ra ngoài, xa xa hướng vào đám người đang xem náo nhiệt.
Vừa thấy có bí bảo rơi tới đây, đám người lập tức sôi trào, mỗi người đều xuất ra sở trường tuyệt chiêu đặc biệt.
Rất nhanh, bí bảo đã không thấy bóng dáng, cũng không biết trong lúc hỗn loạn bị người nào lấy mất.
Một mảnh tiếng oán than dậy đất, không cướp được kiện bí bảo này mọi người đều phát ra thanh âm tiếc hận, đây chính là cơ hội tốt khó được, nhiều kiện bí bảo như vậy xuất hiện, chỉ có một món đồ bị đánh đến trong đám người, bản thân lại không nắm chắc tốt, như thế nào không hối hận?
Chính đang quan sát rốt cuộc là ai cầm bí bảo kia, nương theo một tiếng kêu thảm, một người trung niên thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi ngã xuống đất không dậy nổi, thất khiếu chảy máu mà chết.
Mọi người đều bị khiếp sợ.
Mà từ trong lòng ngực trung niên nhân kia, một kiện bí bảo hình chuông vừa rồi không biết tung tích kia, tựa hồ bị một cổ lực lượng vô hình hấp dẫn lấy, nhanh chóng bay ra, giữa không trung gia tốc, lại bay về phía Phá Kính Hồ, rơi vào chiến trường hỗn loạn.
Tất cả mọi người mặt lộ vẻ kinh hãi, lúc này mới khẩn trương kiềm chế tiểu tâm tư của chính mình.
Bọn họ biết, người trung niên này không phải là vô duyên vô cớ bất đắc kỳ tử mà chết, mà là bởi vì hắn muốn chiếm kiện bí bảo đó làm của riêng, lúc này mới đem tới họa sát thân.
Trong đám người, nhất định là có mắt nhìn chằm chằm hướng đi những bí bảo bay ra ngoài, một khi có người nổi lên tham niệm, lập tức sẽ bị tru sát!
Hiểu điểm này, vừa rồi người có ý đồ cướp đoạt bí bảo toát ra thần sắc may mắn, may mắn chính mình không có được bí bảo hình chuông kia, nếu không kẻ nằm chết trên mặt đất cũng không phải là người trung niên này, mà là mình rồi!
Trung Đô Dương gia bá đạo và ngang ngược, hoàn toàn làm cho người ta lĩnh giáo.
Với cái chết này nhiều kẻ nhàm chán có ý đồ chiếm tiện nghi, người xem náo nhiệt cũng không dám đánh chủ ý này vào bí bảo nữa. Bởi vì một khi ngươi làm ra hành động tham lam, ngay sau đó cũng sẽ bị người ta vô thanh vô tức giết chết.
Hỗn loạn chiến trường vẫn hỗn loạn như trước, sau khi hưởng qua món khai vị giai đoạn trước, kế đó thời gian mấy nhóm bí bảo xuất hiện, gần như là không cho người ta chút thời gian thở dốc nào.
Thường thường một nhóm bí bảo này còn chưa có tranh đoạt xong, nhóm tiếp theo đã xuất hiện, hơn nữa vị trí mỗi một lần xuất hiện, đều làm cho người ta không thể không động thủ cướp đoạt.
Tử vong nhân càng ngày càng nhiều, bất kể là phương trận doanh nào, đều tổn thất không nhỏ.
Người bên cạnh Dương gia lục đại công tử cũng là theo thời gian trôi qua càng ngày càng ít, đầu tiên là một nửa cao thủ Thần Du Cảnh bị phái đi ra ngoài, tiếp sau liền như Hoắc Tinh Thần một thế hệ nhân vật lĩnh quân trẻ tuổi cũng đều không thể không xuất động.
Bất quá bên người mỗi người bọn hắn, cũng đều có cao thủ Thần Du Cảnh thủ hộ, nếu không tại bên trong chiến trường này, không ai có thể sống được.
Bên người lục đại công tử, ngoại trừ lưu lại vài vị Thần Du Cảnh trông coi bí bảo ra, cũng chỉ còn lại có một vị Huyết Thị thôi.
Thời điểm Nhóm bí bảo thứ bảy xuất hiện phía trên Phá Kính Hồ chiến đấu lại biến nóng thêm một bước, bởi vì ở bên trong nhóm bí bảo này, đã xuất hiện cấp bậc Thiên cấp.
Nhóm thứ tám, có hơn phân nửa là Thiên cấp.
Nhóm thứ chín, toàn bộ là Thiên cấp...
Tất cả mọi người tranh giành đến mức tròng mắt đỏ lên, bên người mỗi người đều là địch nhân, không hề cố kỵ huy động chân nguyên và thần thức lực lượng của mình, vận dụng hết thảy thủ đoạn có thể vận dụng được, chỉ để đoạt lấy từng kiện từng kiện bí bảo tác dụng bất đồng, trở về bên trong trận doanh của mình.
Người xem náo nhiệt lại hô hấp đình trệ, quan sát tình thế phát triển.
Đám vũ giả tới lui, cướp được bí bảo liền vội vàng đem trở về, phóng tới cao thủ Thần Du Cảnh của trận doanh bên ta trông chừng, mỗi người đều tiêu hao thật lớn, may mà trong khoảng thời gian này Hạ Ngưng Thường và nhóm người Dược Vương Cốc đã luyện chế ra một nhóm đan dược có thể nhanh chóng bổ sung chân nguyên, cho nên luận về việc bay liên tục và kéo dài, nhân mã bên phía Dương Khai so với bất cứ kẻ nào đều xuất sắc hơn.
Thời điểm chiến đấu đến giai đoạn giữa, bọn họ cũng đã phục dụng đan dược.
Cho nên cứ việc thể lực tinh thần tiêu hao thật lớn, nhưng chân nguyên được bổ sung và cung cấp lên, bọn họ có thể không cần e dè.
Một cỗ thần hồn lực lượng bạo phát ra, trong đó tích chứa cảm giác lạnh như băng, ở giữa không trung tách ra một chút quang hoa.
Dương Khai hai mắt tỏa sáng.
Thần hồn bí bảo! Hơn nữa còn là bí bảo công kích, và trọng yếu hơn là thần hồn bí bảo này cùng thần hồn lực lượng của bản thân Dương Khai phi thường tương xứng!
Nếu có kiện thần hồn bí bảo này tương trợ, uy lực Thần Hồn Kỹ của Dương Khai có thể nâng cao không ít.
Tuy rằng rất muốn tự mình ra trận cướp đoạt, nhưng vẫn phải dằn xuống, nháy mắt ra dấu với Đổng Khinh Hàn đang ở phụ cận.
Bên người Đổng Khinh Hàn mang theo Phong Vân song vệ, dù nhãn lực của Đổng Mập Mạp không tốt, không có nghĩa là Phong Vân nhị lão không nhìn được hàng.
Thần hồn lực lượng bạo phát lúc đi ra, Phong Vân nhị lão cũng ý thức được chỗ quý báu của kiện thần hồn bí bảo này.
Được ánh mắt Dương Khai ra hiệu, Đổng Khinh Hàn lập tức bỏ qua đối thủ hiện tại, xoay người vọt tới hướng kiện bí bảo đó, hai người Phong Vân theo sát phía sau.
Vừa mới đến vị trí bí bảo, còn chưa kịp cướp đoạt, trước mặt liền giết ra một người, ha hả cười lạnh nhìn Đổng Khinh Hàn:
- Mập mạp, ngươi là đồng minh của Dương Khai phải không?
Trán Đổng Khinh Hàn nổi đầy gân xanh, thần sắc lập tức biến không tốt.
Hoắc Tinh Thần xưng hô với hắn là béo huynh, đó là cách gọi hàm súc thân thiết, nhưng trước mắt người này trình độ như vậy, lại làm cho hắn tương đối khó chịu.
Trong mắt Đổng Khinh Hàn hàn quang kéo dài, âm u lạnh lẽo liếc mắt nhìn chằm chằm đối phương một cái, hiển nhiên là thật sự nổi giận.
Nhưng cứ như vậy, cao thủ có thể động dụng cũng sẽ giảm bớt năm.
Tuy nhiên nhóm bí bảo thứ ba xuất hiện, đã làm rối loạn cân bằng của lục đại trận doanh, nếu đám người Dương Kháng xử lý không tốt cục diện trước mắt, chỉ khiến càng ngày càng bị động, thu hoạch càng ngày càng ít.
Dương Khai nhíu mày cân nhắc, kế hoạch như thế nào mới có thể mở rộng ưu thế của mình.
Không có chờ đợi bao lâu, nhóm bí bảo thứ tư lại một lần nữa xuất hiện.
Không có gì mới, vẫn là từ dưới đáy hồ xuất hiện, nhưng lúc này đây, tất cả mọi người đều biết điều, tuy rằng đều xung phong lên, cũng không phải không hề có phòng bị.
Bọn họ hiện tại chẳng những phải phòng bị đến từ địch nhân tiến công cướp đoạt, còn phải phòng bị đến từ năng lượng bên trong bí bảo kích phát, hơi không cẩn thận tiếp theo liền thần hồn câu diệt, nào dám không cẩn thận?
Thời điểm khi đám vũ giả của lục đại trận doanh vọt tới vị trí trung tâm nhất, chợt toàn bộ dừng lại, không ai đi làm kẻ làm liều đầu tiên mà được lợi, đều đang đợi người khác động thủ trước, làm cho năng lượng bên trong bí bảo kích phát ra rồi mới tính toán tiếp.
Tràng diện thoáng cái lâm vào một tình cảnh giằng co căng thẳng, bí bảo rậm rạp lơ lửng giữa không trung, đám vũ giả ngự không ở bốn phía, đều tự cảnh giác, dò xét lẫn nhau.
Dương Khai nhướng mày, tuy rằng hắn cũng dự liệu được sẽ xuất hiện cục diện trước mắt, nhưng không có phương pháp ứng đối gì hay.
Hiện tại ai động thủ đầu tiên liền chịu thiệt, nhưng cứ như vậy giằng co nữa cũng không phải biện pháp, nhóm bí bảo thứ năm chỉ sợ một hồi sẽ xuất hiện, nếu còn không ăn nhóm trước mắt này, đợi cho nhóm thứ năm xuất hiện, cục diện sẽ chỉ bết bát hơn.
Dương Kháng cười lạnh một tiếng:
- Thực đem ta làm thằng ngốc rồi hả? Ai nguyện đoạt lấy thì đoạt đi! Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể hay không lấy được trở về!
Lời đang nói còn chưa dứt. Bên trong đám bí bảo rậm rạp kia, chợt bộc phát ra một cỗ thần thức lực lượng không kém.
Thần Hồn Kỹ! Một đạo Thần Hồn Kỹ này đột ngột xuất hiện, nháy mắt phá vỡ cục diện giằng co.
Lực lượng vô hình vô ảnh càn quét đi ra, đem những bí bảo ầm ầm đẩy hướng bốn phía, nện vào trong đám người đang lơ lửng giữa không trung.
Từng đạo năng lượng thuộc về bí bảo liên tiếp bị thôi phát, công kích hoặc mạnh hoặc yếu bỗng nhiên đánh úp ra bốn phía, tất cả mọi người một hồi luống cuống tay chân.
Dương Khai quay đầu hướng Liễu Khinh Diêu bên kia nhìn một cái. Nhướng mày.
Vừa rồi một chiêu Thần Hồn Kỹ kia, chính là người này đánh ra, Liễu Khinh Diêu tại sao lại ở chỗ này. Tất cả mọi người không biết, cho đến tận lúc này, hắn vừa không đầu nhập vào phe Dương Gia công tử nào. Cũng không cố ý giao hảo với ai, bình thường cũng chỉ là lưu lại ở chiến thành, nhưng lúc này đây lại vô thanh vô tức chạy tới Phá Kính Hồ, dụng ý của hắn không người nào đoán được.
Hiện tại lại tùy tiện đánh vỡ cục diện bế tắc này, rõ ràng không phải là dấu hiệu tốt gì.
Tuy nhiên cũng may lúc này đây tất cả mọi người có phòng bị, thời điểm khi đám bí bảo này đánh tới, đều cảnh giác bí bảo công kích, những bí bảo này cấp bậc cũng không phải rất cao, ngay cả bị các cường giả rót vào chân nguyên, cũng phát huy không được sát thương quá lớn.
Công kích vụn vặt lẻ tẻ như vậy. Đám vũ giả liên kết ứng phó cũng dễ dàng.
Đỡ tất cả công kích, đám vũ giả lại một lần nữa lâm vào trong tranh cục diện đoạt, nhân mã bên phía Dương Khai được mệnh lệnh, cũng không đi làm khó đám người bên Dương Uy, đồng dạng phải bọn họ cũng không tới công kích người bên này, hai phe nhân mã giống ước định tốt rồi vậy, chung sống hoà bình.
Sau khi cục diện bế tắc bị đánh vỡ, nhóm thứ tư bí bảo liền bị phân chia xong.
Không có thời gian cho người ta chút thở dốc, nhóm bí bảo thứ năm lại xuất hiện.
Mà làm cho người ta kinh nghi chính là, một đám bí bảo này cũng không phải từ dưới đáy hồ xuất hiện. Mà là từ không trung quỷ dị xuất hiện.
Trong hư không lập lòe nảy sinh từng đạo hoa văn thần kỳ màu vàng, hội tụ thành từng cái vòng tròn tất cả lớn nhỏ, từ bên trong cái vòng tròn màu vàng này, trăm đạo quang mang bắn một lượt, tản hướng mặt đất.
Đám vũ giả giành được bí bảo thậm chí còn chưa kịp trở về, liền bị này nhóm bí bảo thứ năm đập phá một cái làm đầu óc choáng váng.
Kích phát ra công kích, chẳng có mục đích đánh ra bốn phía, thậm chí đã lan tràn tới bên trong đám người xem náo nhiệt, chọc cho tiếng mắng một mảnh.
Vòng chiến đột nhiên làm lớn ra, bởi vì nhóm bí bảo thứ năm đột nhiên xuất hiện, chiến trường hỗn loạn không câu nệ tại Phá Kính Hồ nữa, đã khuếch tán hướng ra bốn phía.
Bất đắc dĩ, những người đóng giữ trong các đại trận doanh đó, cũng đều gia nhập vào, tranh đoạt bí bảo mới vừa xuất hiện.
Trong lúc nhất thời tràng diện hỗn loạn, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Chiến đấu chặt chẽ, kẻ vô vị nhìn thấy này hoa cả mắt, nhiệt huyết sôi trào, hận không thể bản thân nhảy vào bên trong chiến trường, cũng đi đoạt bí bảo.
Sáu đệ tử Dương gia, cũng không ngừng mà hướng bên cạnh mình đồng minh truyền đạt mệnh lệnh mới, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám phương, thời khắc thay đổi sách lược.
Làm cho người ta cảm thấy có ý tứ chính là, động tác của Dương Uy và Dương Khai không hề khác nhau, dường như là từ một khuôn mẫu khắc đi ra, Dương Khai mới xuất động nhân thủ, hắn cũng xuất động, Dương Khai cho người trở về, hắn cũng cho người trở về, thậm chí ngay cả trông coi bí bảo cướp đoạt được, hắn cũng dùng năm Thần Du Cảnh.
Dương Khai phát hiện điểm này, nhưng cũng không đi nói cái gì. Đại ca phải làm như thế nào, đó là tự do của hắn.
Sau khi một kiện bí bảo hình chuông bị kích phát, truyền đến từng đợt ma âm rót vào tai, làm cho người ta khó có thể chịu được, chân nguyên bốc lên, huyết khí dâng trào, đám vũ giả bên cạnh thật vất vả mới ngăn cản được công kích của nó, chuẩn bị ra tay cướp đoạt, cũng tại bên trong hỗn chiến đánh nó bay ra ngoài, xa xa hướng vào đám người đang xem náo nhiệt.
Vừa thấy có bí bảo rơi tới đây, đám người lập tức sôi trào, mỗi người đều xuất ra sở trường tuyệt chiêu đặc biệt.
Rất nhanh, bí bảo đã không thấy bóng dáng, cũng không biết trong lúc hỗn loạn bị người nào lấy mất.
Một mảnh tiếng oán than dậy đất, không cướp được kiện bí bảo này mọi người đều phát ra thanh âm tiếc hận, đây chính là cơ hội tốt khó được, nhiều kiện bí bảo như vậy xuất hiện, chỉ có một món đồ bị đánh đến trong đám người, bản thân lại không nắm chắc tốt, như thế nào không hối hận?
Chính đang quan sát rốt cuộc là ai cầm bí bảo kia, nương theo một tiếng kêu thảm, một người trung niên thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi ngã xuống đất không dậy nổi, thất khiếu chảy máu mà chết.
Mọi người đều bị khiếp sợ.
Mà từ trong lòng ngực trung niên nhân kia, một kiện bí bảo hình chuông vừa rồi không biết tung tích kia, tựa hồ bị một cổ lực lượng vô hình hấp dẫn lấy, nhanh chóng bay ra, giữa không trung gia tốc, lại bay về phía Phá Kính Hồ, rơi vào chiến trường hỗn loạn.
Tất cả mọi người mặt lộ vẻ kinh hãi, lúc này mới khẩn trương kiềm chế tiểu tâm tư của chính mình.
Bọn họ biết, người trung niên này không phải là vô duyên vô cớ bất đắc kỳ tử mà chết, mà là bởi vì hắn muốn chiếm kiện bí bảo đó làm của riêng, lúc này mới đem tới họa sát thân.
Trong đám người, nhất định là có mắt nhìn chằm chằm hướng đi những bí bảo bay ra ngoài, một khi có người nổi lên tham niệm, lập tức sẽ bị tru sát!
Hiểu điểm này, vừa rồi người có ý đồ cướp đoạt bí bảo toát ra thần sắc may mắn, may mắn chính mình không có được bí bảo hình chuông kia, nếu không kẻ nằm chết trên mặt đất cũng không phải là người trung niên này, mà là mình rồi!
Trung Đô Dương gia bá đạo và ngang ngược, hoàn toàn làm cho người ta lĩnh giáo.
Với cái chết này nhiều kẻ nhàm chán có ý đồ chiếm tiện nghi, người xem náo nhiệt cũng không dám đánh chủ ý này vào bí bảo nữa. Bởi vì một khi ngươi làm ra hành động tham lam, ngay sau đó cũng sẽ bị người ta vô thanh vô tức giết chết.
Hỗn loạn chiến trường vẫn hỗn loạn như trước, sau khi hưởng qua món khai vị giai đoạn trước, kế đó thời gian mấy nhóm bí bảo xuất hiện, gần như là không cho người ta chút thời gian thở dốc nào.
Thường thường một nhóm bí bảo này còn chưa có tranh đoạt xong, nhóm tiếp theo đã xuất hiện, hơn nữa vị trí mỗi một lần xuất hiện, đều làm cho người ta không thể không động thủ cướp đoạt.
Tử vong nhân càng ngày càng nhiều, bất kể là phương trận doanh nào, đều tổn thất không nhỏ.
Người bên cạnh Dương gia lục đại công tử cũng là theo thời gian trôi qua càng ngày càng ít, đầu tiên là một nửa cao thủ Thần Du Cảnh bị phái đi ra ngoài, tiếp sau liền như Hoắc Tinh Thần một thế hệ nhân vật lĩnh quân trẻ tuổi cũng đều không thể không xuất động.
Bất quá bên người mỗi người bọn hắn, cũng đều có cao thủ Thần Du Cảnh thủ hộ, nếu không tại bên trong chiến trường này, không ai có thể sống được.
Bên người lục đại công tử, ngoại trừ lưu lại vài vị Thần Du Cảnh trông coi bí bảo ra, cũng chỉ còn lại có một vị Huyết Thị thôi.
Thời điểm Nhóm bí bảo thứ bảy xuất hiện phía trên Phá Kính Hồ chiến đấu lại biến nóng thêm một bước, bởi vì ở bên trong nhóm bí bảo này, đã xuất hiện cấp bậc Thiên cấp.
Nhóm thứ tám, có hơn phân nửa là Thiên cấp.
Nhóm thứ chín, toàn bộ là Thiên cấp...
Tất cả mọi người tranh giành đến mức tròng mắt đỏ lên, bên người mỗi người đều là địch nhân, không hề cố kỵ huy động chân nguyên và thần thức lực lượng của mình, vận dụng hết thảy thủ đoạn có thể vận dụng được, chỉ để đoạt lấy từng kiện từng kiện bí bảo tác dụng bất đồng, trở về bên trong trận doanh của mình.
Người xem náo nhiệt lại hô hấp đình trệ, quan sát tình thế phát triển.
Đám vũ giả tới lui, cướp được bí bảo liền vội vàng đem trở về, phóng tới cao thủ Thần Du Cảnh của trận doanh bên ta trông chừng, mỗi người đều tiêu hao thật lớn, may mà trong khoảng thời gian này Hạ Ngưng Thường và nhóm người Dược Vương Cốc đã luyện chế ra một nhóm đan dược có thể nhanh chóng bổ sung chân nguyên, cho nên luận về việc bay liên tục và kéo dài, nhân mã bên phía Dương Khai so với bất cứ kẻ nào đều xuất sắc hơn.
Thời điểm chiến đấu đến giai đoạn giữa, bọn họ cũng đã phục dụng đan dược.
Cho nên cứ việc thể lực tinh thần tiêu hao thật lớn, nhưng chân nguyên được bổ sung và cung cấp lên, bọn họ có thể không cần e dè.
Một cỗ thần hồn lực lượng bạo phát ra, trong đó tích chứa cảm giác lạnh như băng, ở giữa không trung tách ra một chút quang hoa.
Dương Khai hai mắt tỏa sáng.
Thần hồn bí bảo! Hơn nữa còn là bí bảo công kích, và trọng yếu hơn là thần hồn bí bảo này cùng thần hồn lực lượng của bản thân Dương Khai phi thường tương xứng!
Nếu có kiện thần hồn bí bảo này tương trợ, uy lực Thần Hồn Kỹ của Dương Khai có thể nâng cao không ít.
Tuy rằng rất muốn tự mình ra trận cướp đoạt, nhưng vẫn phải dằn xuống, nháy mắt ra dấu với Đổng Khinh Hàn đang ở phụ cận.
Bên người Đổng Khinh Hàn mang theo Phong Vân song vệ, dù nhãn lực của Đổng Mập Mạp không tốt, không có nghĩa là Phong Vân nhị lão không nhìn được hàng.
Thần hồn lực lượng bạo phát lúc đi ra, Phong Vân nhị lão cũng ý thức được chỗ quý báu của kiện thần hồn bí bảo này.
Được ánh mắt Dương Khai ra hiệu, Đổng Khinh Hàn lập tức bỏ qua đối thủ hiện tại, xoay người vọt tới hướng kiện bí bảo đó, hai người Phong Vân theo sát phía sau.
Vừa mới đến vị trí bí bảo, còn chưa kịp cướp đoạt, trước mặt liền giết ra một người, ha hả cười lạnh nhìn Đổng Khinh Hàn:
- Mập mạp, ngươi là đồng minh của Dương Khai phải không?
Trán Đổng Khinh Hàn nổi đầy gân xanh, thần sắc lập tức biến không tốt.
Hoắc Tinh Thần xưng hô với hắn là béo huynh, đó là cách gọi hàm súc thân thiết, nhưng trước mắt người này trình độ như vậy, lại làm cho hắn tương đối khó chịu.
Trong mắt Đổng Khinh Hàn hàn quang kéo dài, âm u lạnh lẽo liếc mắt nhìn chằm chằm đối phương một cái, hiển nhiên là thật sự nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.