Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1509: Thuấn sát.

Mạc Mặc

30/11/2019

Trong mười mấy người, một người cầm đầu mặt mày hồng hào, mũi lớn, mắt gà chọi, tóc rối bù, thoạt nhìn có hơi tức cười, nhưng trên người hắn phát ra khí tức cường đại lại không cho phép khinh thường.

Cường giả Phản Hư tam tầng cảnh!

- Là Lư Phong nhị trưởng lão Chiến Thiên Minh!

- Ngay cả hắn cũng kinh động, những người bên cạnh hắn kia đều là tinh nhuệ của Chiến Thiên Minh, cái này đúng là có trò hay để xem rồi!

- Lăng Tiêu Tông này rốt cuộc lai lịch gì, không ngờ miệng lưỡi lớn như vậy!

- Quản nó lai lịch gì, Lư Phong tánh tình nóng nảy, khẳng định sẽ không để cho nó tốt hơn... Hà Hà... cứ nhìn xem là được!

Bốn phía truyền ra tiếng nghị luận tranh nhau nói ầm ĩ cả lên, mỗi người đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời, chờ xem trò hay.

Trong Chiến Thiên Minh cường giả vô số, chỉ riêng Phản Hư tam tầng cảnh đã có không dưới mười người, nhưng trong những người đó, có thể trở thành trưởng lão đứng hàng thứ hai, Lư Phong này cũng là uy danh lan xa.

Đại trưởng lão Mạc Tiếu Sinh, tam trưởng lão Lương Vĩnh, Dương Khai đều đã gặp, thực lực của hai người đó dĩ nhiên không tầm thường, nhưng so với Lư Phong thì lại thiếu một phần ác độc, cho nên Lư Phong ở trong Chiến Thiên Minh đảm đương chức vụ là Chấp Pháp trưởng lão, chuyên xử phạt đệ tử phạm sai lầm trong minh.

Người nào lỡ rơi vào tay hắn, trên cơ bản đều không có ai toàn vẹn.

Đệ tử Chiến Thiên Minh sợ hãi nhất là người này.

Vừa rồi Lư Phong đang dẫn người ra ngoài thành xử lý một chút việc vặt, không nghĩ tới nhìn thấy cảnh tượng nơi này, tự nhiên là lập tức chạy tới.

Vừa thấy, bên trong Chiến Thiên Thành lại bị đối phương dùng tinh pháo đánh thành một cái lối đi dài mấy trăm trượng, phụ cận lối đi kia, phòng ốc sụp đổ hầu như không còn, hết thảy đều hóa thành hư vô... lúc này cơn phẫn nộ của Lư Phong dâng cao.

Chiến Thiên Minh uy phong đã nhiều năm, đúng là chưa từng gặp phải chuyện như thế.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiến hạm dài mười mấy trượng, toàn thân xanh đen kia, Lư Phong quát to: - Bọn chuột nhắt phương nào dám tới Chiến Thiên Thành giương oai, mau mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!

Tiếng như sấm động đinh tai nhức óc, quanh quẩn khắp Chiến Thiên Thành, bất cứ người nào đều có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ của Lư Phong thời khắc này.

Bên trong chiến hạm lặng yên không tiếng động, không trả lời, không có phản bác, thậm chí ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, chỉ lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung, yên lặng dường như bên trong không có người sống.

Thế nhưng áp lực vô hình lại giống như một khối cự thạch vạn tấn đè nặng trong lòng mọi người.

- Tốt tốt tốt... Dám coi thường không xem bổn trưởng lão vào đâu, nghĩ là trốn núp ở bên trong đó bổn trưởng lão liền không có biện pháp bắt các ngươi hay sao? Một chiếc chiến hạm nhỏ nhoi, hãy xem bổn trưởng lão đánh nát vụn!

Nói vừa xong, thánh nguyên trong cơ thể Lư Phong điên cuồng khởi động, cổ tay run lên, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một cây búa to. Cây búa kia thế lớn lực nặng, ước chừng cao bằng một thân người, toàn thân trắng như tuyết, lưỡi búa cực kỳ sắc bén.

Thánh nguyên rót vào trong, bí bảo cây búa lớn này chợt bắn ra tia sáng chói mắt. Ngay sau đó, Lư Phong giơ cao cây búa lớn, lập tức hình thành một cái bóng cây búa khổng lồ do năng lượng tinh thuần cấu thành.

Bóng cây búa kia dài chừng mười mấy trượng, dường như cây búa lớn được phóng đại hơn gấp trăm lần, từ trong bóng búa tản ra dao động năng lượng khiến người ta kinh sợ.

Người vây xem đều biến sắc.

Người nổi danh tất có thực học, Lư Phong thân là nhị trưởng lão của Chiến Thiên Minh, tự nhiên không phải Phản Hư tam tầng cảnh bình thường.

Vừa thấy nhị trưởng lão ra tay, những người đi theo tới đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, đều rối rít tế ra bí bảo cùng bí thuật, trong lúc nhất thời, toát ra đủ loại tia sáng đủ màu sắc.

Lư Phong khống chế bóng cây búa to lớn kia, giống như lưỡi đao chém xuống, hung hăng bổ tới hướng chiến hạm, khí thế như cầu vồng.

Các công kích khác cũng theo sát hắn bắn tới.



"Rầm Rầm Ầm..." Truyền ra liên tiếp tiếng nổ vang kịch liệt, dao động năng lượng khiến người sợ hãi va chạm với chiến hạm.

Nhưng chiến hạm lại không nhúc nhích tí nào, chỉ là ở mặt ngoài nổi lên một lớp màng mỏng nhàn nhạt, gần như rất mịn màng.

Tất cả công kích đều bị tầng màng mỏng này ngăn chặn ở ngoài, lại không có một cái nào lập công.

Mọi người dưới đất nhìn thấy đều như mắt đứng tròng, ngay cả Lư Phong từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, kiệt ngạo không nhường ai, cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn, gần như cho là mình nhìn lầm, thất thanh kêu lên: - Không có khả năng!

Công kích của mình tự mình biết rõ, một kích vừa rồi như vậy, nhìn như thuận tay đánh ra, nhưng có thể nói là một kích mạnh nhất hắn đã dùng hết toàn lực, dù vậy, cũng không thể làm rung chuyển mảy may chiến hạm kia?

Cho dù thật là chiến hạm cấp Hư Vương, hẳn cũng không kiên cố như vậy chứ!

Tầng màng mỏng phòng hộ thoạt nhìn vô cùng yếu ớt kia, lại có năng lực phòng hộ cường đại như thế sao?

Mà đang lúc hắn thất thần, bên trong chiến hạm lại truyền ra một tràng tiếng vù vù nho nhỏ, ngay sau đó, từ một chỗ trong chiến hạm, bỗng nhiên bắn nhanh ra một cái lại một cái đồ án huyền diệu phức tạp khó hiểu, những đồ án này hội tụ giữa hư không mắt thường có thể thấy được.

Nhưng chỉ chớp mắt một cái, những đồ án đó liền ngưng tụ thành một trận pháp khổng lồ.

Linh khí thiên địa, điên cuồng mà nhanh chóng rót vào trong trận pháp này.

Từ bên trong trận pháp, có một vật từ từ lộ ra cao chót vót, phảng phất như từ trong hư không vô tận, bị trận pháp triệu hoán ra.

Rất nhanh, vật kia liền hiện ra trong tầm mắt mọi người.

Đó lại là một cây trường mâu thuần túy do năng lượng hợp thành, lớn bằng cánh tay đứa trẻ, dài đến 7, 8 trượng, vô cùng dữ tợn.

Trường mâu khẽ run lên, phá vỡ bầu trời, không thấy không gian cách trở, đánh tới hướng Lư Phong cùng mười mấy đệ tử Chiến Thiên Minh kia.

- Không xong! Lư Phong biến sắc mặt, kinh hô một tiếng.

Từ lúc hắn ra tay, đến lúc chiến hạm phản kích, đều phát sinh chỉ trong chớp mắt, hắn căn bản không nghĩ tới đối phương lại quyết đoán như thế, ngay cả tiếng báo động đều không nói liền ra tay ngoan độc, đợi đến lúc hắn phát hiện không ổn muốn tránh né thì đã chậm.

Bị bức bất đắc dĩ, hắn chỉ kịp tế ra bí bảo phòng ngự của mình, ném tới phía trước biến thành một màn nước sáng màu lam ngăn cản phía trước thân mình.

Màn nước sáng màu lam kia mới vừa thành hình, liền bị đánh tan.

Một luồng sáng xuyên qua vị trí chỗ mấy người Lư Phong, dư thế không giảm đánh vào nội thành Chiến Thiên Thành, ước chừng sau mười hô hấp, trong nội thành xa xa mới truyền ra một tiếng nổ vang kịch liệt.

Đợi đến khi mọi người phóng mắt nhìn tới, vốn vị trí chỗ đám người Lư Phong đã không còn một bóng người, giữa không trung chỉ có màn sương đỏ tươi tràn ngập, rơi xuống tan dần đi.

Các võ giả vây xem trợn mắt há hốc mồm, nhìn cảnh tượng trên hư không không dám tin, giống như nhìn thấy lệ quỷ.

Một kích vừa rồi cũng không phải uy lực của tinh pháo, nhưng còn kinh khủng hơn so với tinh pháo.

Mỗi người đều cột sống phát lạnh, trong lòng sinh khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía chiến hạm đã thay đổi, không ai không thấy lực sát thương của chiếc chiến hạm này phát ra vừa rồi.

Giọng nói yêu kiều trước đó một lần nữa truyền ra từ bên trong chiến hạm: - Thời gian còn lại không nhiều lắm, muốn rời Chiến Thiên Thành, mời mau mau rời đi. Hết thời gian, Lăng Tiêu Tông ta sẽ lập tức phát động công kích chỗ này, đến lúc đó người còn ở lại, hãy tự gánh lấy hậu quả!

Chiến Thiên Thành yên tĩnh trong chốc lát ngắn ngủi, rất nhanh, liền có vô số võ giả người sau kế tiếp người trước vội vàng chạy ra hướng ngoài thành, cũng không dám ở lại nữa, không bao giờ... muốn nhìn xem cái gì nữa.

Bọn họ vốn nghĩ là, một chiếc chiến hạm cũng không có gì đặc biệt hơn người, Chiến Thiên Minh có vô số cường giả, dù chiến hạm có mạnh mấy đi nữa, thì lấy mạng người đè ép cũng đủ để phá hủy.



Nhưng Lư Phong chết thảm, lại làm thay đổi ý nghĩ của họ.

Cường giả như Lư Phong, đều không thể rung chuyển chiến hạm mảy may, đều không thể còn sống dưới một kích của chiến hạm... Chuyện hôm nay, chỉ sợ Chiến Thiên Minh phải có phiền toái lớn rồi!

Giờ khắc này, mỗi người đều đã nhìn chiến hạm trở thành tồn tại có thể tạo thành uy hiếp cho Chiến Thiên Minh.

Xem trò vui thì xem trò vui, nhưng bọn họ cũng không muốn lấy tính mạng của mình ra đùa ở chỗ này, dĩ nhiên là chạy càng xa càng tốt.

Bên trong chiến hạm, nhìn thấy các võ giả rời đi, Dương Khai hài lòng gật đầu.

Căn cứ tin tức thăm dò từ trước, trong Chiến Thiên Thành có hơn chục triệu võ giả, nhiều người như vậy, nhưng có quan hệ với Chiến Thiên Minh bất quá trăm không đủ một, Dương Khai cũng không muốn liên lụy làm bị thương nhiều người vô tội, phạm vào nhiều người tức giận.

Chiến hạm dù ghê gớm mấy đi nữa, cũng không ngăn được hơn chục triệu người đồng loạt ra tay công kích, bất kỳ phòng vệ nào đều có cực hạn.

Cũng may một màn trước mắt này là hắn rất vui mừng nhìn thấy.

Hai người Tiền Thông, Phí Chi Đồ cùng đi trợ trận, thật ra đều sợ run tại chỗ, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Mặc dù hai người là tới trợ giúp một tay, nhưng quả thực cũng bị uy lực của chiến hạm hù dọa cho hoảng sợ.

Chiến hạm cấp Hư Vương rốt cuộc có kinh khủng bao nhiêu, bọn họ chưa từng kiến thức, nhưng dựa theo kinh nghiệm của hai người để phán đoán: chiếc chiến hạm của Lăng Tiêu Tông này, chỉ sợ cũng là tồn tại cực phẩm trong cấp Hư Vương.

- Tông chủ, Phạt Thiên Thánh Mâu Pháp Trận kia dường như uy lực không tệ! Diệp Tích Quân nhẹ giọng báo cáo: - Dù là bổn cung bị đánh trúng, chỉ sợ cũng bị thương nặng không chịu nổi!

- Đó là tự nhiên, vật do Dương Viêm luyện chế, từ trước đến nay đều là cực phẩm! Dương Khai toét miệng cười.

Một trận chiến Long Huyệt Sơn trước đây, thế nhân chỉ biết Lăng Tiêu Tông có một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương, chỉ biết là chiến hạm này uy lực tinh pháo vô cùng lớn, nhưng căn bản không biết chiếc chiến hạm này đã được Dương Viêm tỉ mỉ trang bị vô số sát khí kinh khủng.

Phạt Thiên Thánh Mâu Pháp Trận cùng màng mỏng phòng hộ trước đó, chỉ là một góc băng sơn mà thôi.

Chỉ bằng vào chiến hạm này, Dương Khai có lòng tin sẽ san bằng Chiến Thiên Thành thành bình địa, bằng không hắn cũng không quyết định ra tay với Chiến Thiên Minh, khí thế hung hăng đánh tới đây.

- Chỉ có điều là thánh tinh nguyên tiêu hao hơi lớn, là hơn gấp năm lần tinh pháo! Diệp Tích Quân nhíu mày nói tiếp.

- Không sao, hiện tại chúng ta không thiếu thánh tinh nguyên! Dương Khai cười hì hì, nói.

Chiến hạm có thể có lực sát thương lớn như vậy, không thể không tính công cho thánh tinh nguyên. Nếu như dùng thánh tinh làm nhiên liệu để sử dụng màng mỏng phòng hộ và Phạt Thiên Thánh Mâu Pháp Trận, thì uy lực có khả năng sẽ giảm bớt đi phân nửa.

Mà thánh tinh nguyên thì khác, trong thánh tinh nguyên chứa năng lượng khổng lồ và độ tinh thuần, không phải thánh tinh có thể so sánh.

Những thứ này, chỉ có Thạch Khổi mới có thể chế tạo được. Ba, bốn khối thánh tinh thượng phẩm bị nó nuốt vào trong bụng, mới có thể luyện hóa ra một khối thánh tinh nguyên, có thể tưởng tượng độ quý báu của vật này.

Trước chỉ có Tiểu Tiểu một con Thạch Khổi, nhưng hiện tại, Dương Khai có hai Thạch Khổi, tốc độ chế tạo thánh tinh nguyên đương nhiên tăng lên nhiều, chỉ cần cung cấp thánh tinh cho chúng, thì quả thật thánh tinh nguyên không là vấn đề.

- Dương Khai, thánh tinh nguyên kia... Tiền Thông ở một bên cười nhẹ một tiếng, muốn nói lại thôi, dường như có phần ngượng ngùng.

- Trưởng lão nếu muốn, đợi sau khi chuyện lần này chấm dứt, ta sẽ tặng cho ngài và Phí thành chủ một chút là được. Dùng nó tu luyện quả thật tốt hơn nhiều so với dùng thánh tinh! Dương Khai tự nhiên biết lão muốn nói gì, cũng không keo kiệt.

- Như thế nếu lão phu từ chối là bất kính! Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ liếc nhìn nhau, đều lộ vẻ mặt mừng rỡ.

Từ lúc bước vào chiến hạm này, những gì nghe thấy đều làm cho bọn họ liên tục kinh hô. Không gian bên trong chiến hạm thoạt nhìn to lớn hơn xa so với nhìn từ bên ngoài, dĩ nhiên khiến bọn họ nhìn thấy mà cảm thán! Đây khẳng định là sử dụng lực lượng không gian mới có thể luyện chế được, mà hết thảy bên trong chiến hạm cũng làm cho bọn họ đầy cõi lòng hướng tới, nhất là những thánh tinh nguyên dùng làm động lực kia...

Trước kia Tiền Thông, Phí Chi Đồ đúng là chưa từng thấy qua những thứ này...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook