Chương 2318: Thực lực vi vương
Mạc Mặc
30/11/2019
Nửa ngày tiếp, đám người Quỷ Tổ cũng hỏi thăm chuyện xảy ra với Dương Khai sau khi đi vào Tinh Giới.
Dương Khai cũng không che giấu nhiều lắm nói những chuyện mình đã trải qua, nghe xong đám người Quỷ Tổ trong lòng nhảy nhót, ngay cả biết rõ Dương Khai sẽ chuyển nguy thành an trong đủ loại nguy cơ nhưng vẫn không khỏi toát mồ hôi vì hắn.
Mọi người lúc này phát hiện những gì Dương Khai trải qua trong mấy năm nay phong phú hơn họ rất nhiều, cũng nguy hiểm hơn. Nhưng Dương Khai trưởng thành so với bọn họ nhanh hơn, đi xa hơn, điều này làm mấy người không khỏi có chút xấu hổ, không duyên cớ sinh ra một loại cảm giác anh hùng tuổi già.
Nửa ngày sau mọi người mới tản đi, đều tự tìm phòng nghỉ ngơi điều dưỡng.
Dương Khai đi tìm Diệp Tinh Hàm, để nàng hỗ trợ tìm mấy vị thuốc.
Luyện chế Bàn Ngưng đan không phải chuyện khó khan lắm, chỉ là trong tay Dương Khai không có vật liệu mà thôi, nếu không có thể mở lò luyện chế ngay tại lâu thuyền này. Vài loại dược liệu cũng không phải quá khó để tìm, Dương Khai tự nhiên có thể yên tâm giao cho Diệp Tinh Hàm đi xử lý.
Chút chuyện nhỏ này nàng liền đáp ứng không chút do dự, lúc này truyền tin trở về tông.
Lâu thuyền tiếp tục đi về phía trước, trước sau mất khoảng hai ngày đã đi vào Thiên Diệp Sơn.
Một khắc, Dương Khai đang tĩnh toạ bỗng nhiên cảm thấy thân thuyền chấn động, ngay sau đó từng tiếng vù vù nổi lên, lâu thuyền từ từ ngừng lại.
Hắn mở mắt, ý thức được đã tới chỗ cần đến, cái ý niệm này vừa toát ra, tiếng đập cửa bên ngoài đã truyền tới, ngay sau đó thanh âm của Diệp Tinh hàm cất lên: - Dương thiếu, chúng ta đến rồi.
Dương Khai đứng dậy mở cửa phòng hướng về phía Diệp Tinh Hàm mỉm cười, ra hiệu cho nàng đi trước dẫn đường.
Không lâu sau hai người liền tới trên boong tàu,đám người Quỷ Tổ cùng các đệ tử Thiên Diệp Tông sớm đã tề tựu, dường như chỉ còn thiếu mình lão.
Sau khi thấy hắn đi ra, đám người Quỷ Tổ rối rít nhìn hắn mỉm cười.
- Phụ thân. Diệp Tinh Hàm bỗng duyên dáng gọi to một tiếng nhảy từ lâu thuyền xuống nhào vào ngực một lão giả, ôm lão thật chặt ngẩng đầu nói: - Sao cha lại ra đây?
Lão giả kia nhìn tuổi tác đã cao, một đầu tóc bạc, tuy nhiên tinh thần coi như không tệ nhưng khí huyết rõ ràng đã bắt đầu suy nhược, nói cách khác, võ đạo của lão hiện tại đã bắt đầu đi xuống dốc, theo thời gian trôi qua tu vi sẽ ngày càng thấp, khí huyết lực cũng sẽ ngày càng yếu, nếu không thể tấn thăng Đế Tôn không tới mười năm sẽ vẫn lạc.
Mà lão giả khuôn mặt thoạt nhìn có chút giống Diệp Tinh Hàm.
Dương Khai lập tức sáng tỏ lão giả n ày chính là Thiên Diệp Tông tông chủ Diệp Hận, chính là phụ thân của Diệp Tinh Hàm.
Diệp Hận mỉm cười vỗ vai Diệp Tinh Hàm nói: - Có khác quý giá lâm tất nhiên ta muốn ra nghênh tiếp nhưng nhìn con kìa lớn đùng rồi còn làm như vày với ta, làm cho khác chê cười.
Diệp Tinh Hàm nhíu lỗ mũi nói: - Ai nói con trưởng thành, con còn chưa lập gia đình đâu.
Diệp Hận cười ha hả: - Ngày mai sẽ gả con đi.
Diệp Tinh Hàm bĩu môi: - Cha dám.
Khi nói chuyện, đám người Đỗ Hiến cũng phi thân xuống từ lâu thuyền, đi tới trước mặt Diệp Hận vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền nói: - Bái kiến tông chủ.
Diệp Hận gật đầu đáp: - Các người vất vả rồi.
Đỗ Hiến nói: - Tông chủ nghiêm trọng rồi, làm việc vì tông môn là bổn phạn của ngã bối, không dám kể công.
Diệp Hận hài lòng gật đầu, lúc này mới đưa mắt nhìn đám người Dương Khai, tầm mắt hơi vừa chuyển lại như ngừng lại trên người Dương Khai mỉm cười ôm quyền nói:
- Vị này hẳn là Dương đại sư? Quả nhiên tuổi quá trẻ, nhân trung long phượng.
Lão hắn nhiên đã biết không ít tin tức từ phía Diệp Tinh Hàm, cũng biết Diệp Tinh Hàm chuyến này dẫn Dương Khai tới Thiên Diệp Tông để làm gì, cho nên lúc này lời nói có chút kích động, chỉ có điều áp chế rất tốt, không ai có thể nhìn ra.
Dương Khai ôm quyền nói: - Vãn bối Dương Khai bái kiến Diệp tông chủ.
Đối đãi với lão giả và trưởng bối, hắn từ trước tới nay cung kính, cũng không vì thực lực mình tăng lên mà có điều khinh thị.
- Dương đại sư không ngại đường xa cực khổ mà đến, Diệp mỗ vô cùng cảm kích.
Diệp Hận trầm giọng nói.
Đỗ Hiến đám người nghe sửng sốt, không biết tông chủ đây là muốn cảm kích cái gì, tất cả đều nghĩ Diệp Hận nhất thời nói sai liền biểu tình cổ quái.
Điệp Tinh Hàm cũng không có ý nói cho bọn họ biết mục đích thực sự của chuyến này Dương Khai tới đây nên bọn họ tất nhiên sẽ không biết.
Cũng không phải là Diệp Tinh Hàm không tin được mấy người này, chỉ là chuyện này quan hệ tới hưng suy tồn vong sau này của Thiên Diệp Tông nên càng ít người biết càng tốt.
- Diệp tông chủ khách khí. Dương Khai hàn huyên một tiếng, ánh mắt hơi động chuyển tới một lão giả khác bên cạnh Diệp Hận hồ nghi nói: - Vị tiền bối này là…
Lão giả này một thân áo đen, vẫn đứng bên cạnh Diệp Hận không nói một lời, ánh mắt lợi hại, tu vi cũng có Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thoạt nhìn so với Diệp Hận không kém là bao nhiêu, nguyên lực trong cơ thể hùng hồn tinh thuần. Trong lúc Dương Khai nói chuyện với Diệp Hận, lão giả này một mực thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có ý nói chen vào, cũng không có ý nghĩ chào hỏi với Dương Khai.
Nhưng Dương Khai thấy lão già này có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại đứng cùng Diệp Hận, địa vị cũng không thấp nên vì lễ tiết, hắn tất nhiên muốn hỏi một chút.
Diệp Hận khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh liền tươi cười giới thiệu:
- Vị này chính là…
- Lão phu Thiên Diệp Tông phó tông chủ Thạch Thương Anh. Lão giả áo đen cắt ngang lời Diệp Hận, ánh mắt âm trầm nhìn Dương Khai.
Dương Khai nhíu mày, bản năng mách cho hắn biết lão giả này có chút địch ý cùng bài xích mình, điều này làm cho hắn không nhịn được cẩn thận quan sát đối phương, tin tưởng mình chưa bao giờ thấy người này, cũng chưa từng cùng lão có giao tế gì, trong nhất thời hắn hồ nghi không hiểu mình đã đắc tội gì lão.
Diệp Hận ở bên ngoài hòa giải: - Thạch phó tông chủ là là trụ cột của bổn tông, những năm này may mà có phó tông chủ giúp đỡ Thiên Diệp Tông mới có thể chống đỡ được.
- Thì ra là Thạch phó tông chủ, vãn bối thất lễ. Dương Khai cũng không quá để ý, chỉ mỉm cười ôm quyền.
Thạch Thương Anh kia không mảy may có ý nể mặt, nghe vậy chỉ nặng nề hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Diệp Hận nói: - Tông chủ đại nhân, lão phu vốn tưởng người không tiếc tự mình ra nghênh tiếp nhất định là một thanh niên tuấn ngạn dọc ngang thiên địa, nhưng hôm nay xem chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, một tên mao đầu tiểu tử nhỏ nhoi, bực nào có thể để cho người đại động can qua? Tông chủ ngươi là lão hồ đồ.
Lời này chẳng những coi Dương Khai không ra gì, ngay cả Diệp Hận cũng bị mắng theo.
Một lời này ra, không khí lập tức đè nén, mấy đệ tử Thiên Diệp Tông mặc dù đầy mặt căm tức cũng không dám lên tiếng.
Diệp Hân cũng vẻ mặt lung túng, lão hiển nhiên không nghĩ tới Thạch Thương Anh lại làm vậy, trước mắt Dương Khai nói ra những lời này làm người ta căn bản không thể xuống đài.
Thạch Thương Anh lại nói: - Huống chi mấy người này hai ngày trước vừa mới đại náo phủ thành chủ, chẳng những đắc tội Lạc thành chủ còn đắc tội rất nhiều tân khách, lão phu nghe no si tới Thiên Cực Điện Kha đại nhân còn sống sờ sờ bị bọn họ đánh chết, thậm chí ngay cả Thiên Chiếu Cung Khưu thiếu cung chủ cũng bị đánh bị thương nặng. Hung đồ như thế nếu vào Thiên Diệp Tông ta thì còn như thế nào?
Diệp Hận cau mày nói:
- Thạch huynh, chuyện không phải như huynh nói vậy đâu
Thạch Thương Anh nói: - Chuyện từ đầu đến cuối lão phu biết rõ mồn một, không cần tông chủ giảng giải. Lạc thành chủ chẳng qua là nạp một tiểu thiếp thôi có tội gì mà lại bị những người này vũ nhục trước mặt nhiều tân khách như vậy. Tông chủ, nếu để mấy người này đi vào tông nội chính là dẫn sói vào nhà. Đến lúc đó Thiên Hạc Thành, Thiên Cực Điện cùng Thiên Chiếu Cung nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Thiên Diệp Tông ta không có thể kháng cự.
Lời vừa nói ra, Diệp Hận hơi biến sắc mặt, hiển nhiên là vô cùng kiêng kỵ mấy thế lực này.
Quỷ Tổ ở bên kia cười quái dị một tiếng, âm trầm vô cùng, bên ngoài thân hắc khí quấn quanh, một đôi con ngươi như quỷ hỏa nhìn Thạch Thương Anh chăm chú nói: - Nghe ý tứ trong lời bằng hữu vậy là chúng ta làm sao? Lạc Tân kia muốn nạp ngũ muội làm thiếp, chúng ta phải ngoan ngoãn hợp tác, không cho là nhục mà còn phải lấy làm vinh hạnh?
Thạch Thương Anh lạnh lùng nhìn lão đáp: - Thực lực đại biểu tất thảy, chu vi các ngươi chỉ thường thôi, có thể dựa vào cây đại thụ phủ thành chủ là phúc khí của các ngươi, nhưng các ngươi có phúc mà không biết ngược lại còn chuốc lấy họa, cuối cùng đốt lửa trên người, thực buồn cười.
- Lão thất phu chết tiệt. Xích Nguyệt tức giận đỏ bừng sắc mặt cắn răng quát một tiếng khẽ nói: - Sao ngươi không gả vợ ngươi cho lão chó già, đi dựa vào cây đại thụ này lại ở đấy mà nói chuyện người khác.
Thạch Thương Anh nghe vậy thần sắc giận dữ, nguyên lực trong cơ thể trào động, Xích Nguyệt một võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh dám nói chuyện với mình, lão tự nhiên có chút không thể chịu đựng được, không tự chủ muốn xuất thủ dạy dỗ nàng một phen.
Nhưng còn không đợi hắn thúc giục lực lượng đã bỗng nhận ra ánh mắt hài hước nhìn mình chằm chằm. Khi cặp mắt kia nhìn tới, Thạch Thương Anh không khỏi rung mình, có một loại cảm giác nếu tự mình xuất thủ kết quả nhất định sẽ rất thảm.
Thạch lão quay đầu nhìn lại bên kia, chính thấy Dương Khai đang tủm tỉm nhìn mình.
Lão nhíu mày, cũng không dám mạo muội động thủ, gương mặt ngạo nghễ nói: - Lão phu là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, còn chẳng phải nhìn sắc mặt Lạc Tân mà hành sự, nếu các ngươi cũng có tu vi như vậy tất nhiên lão phu cũng làm thế.
Tới lúc này Dương Khai cũng biết tại sao mới lần đầu gặp mặt, Thạch Thương Anh đã có địch ý cùng bài xích nhóm người mình như vậy.
Lão rõ ràng là sợ đốt lửa trên người.
Dù sao hai ngày trước mình mới đại náo một phen ở Thiên Hạc Thành phủ thành chủ, đã đắc tội không ít thế lực, giết không ít người, trong đó có mấy thế lực mà Thiên Diệp Tông vô cùng kiêng kỵ, nhất là Thiên Cực Điện cùng Thiên Chiếu Cung đều có cường giả trấn giữ.
Với cá tính của Thạch Thương Anh, hắn thực sự không sợ tai họa đám người Dương Khai mang đến cho Thiên Diệp Tông mà sợ mình bị vạ lây cho nên rất không khách khí đối với đám người Dương Khai, có chút muốn lập tức đuổi bọn họ đi, không có ý để cho bọn họ có nửa điểm dây dưa với Thiên Diệp Tông.
Cho nên lão mới không có để ý tới Diệp Hận như vậy, cũng không nể mặt đám người Dương Khai.
- Lão tiên sinh nói rất có lý. Dương Khai bỗng mỉm cười nói:
- Tiểu tử thối. Gương mặt Xích Nguyệt trầm xuống, trừng mắt nhìn Dương Khai, nàng cũng không nghĩ tại thời điểm này Dương Khai không những không giúp mình nói chuyện lại còn đồng ý cái lão thất phụ đáng ghét kia, điều này làm cho nàng thực sự khó chấp nhận.
Dương Khai hướng về phía Xích Nguyệt nháy mắt mỉm cười nói: - Thực lực vi vương, người mạnh là vua, quả đấm người nào to người đó có thể nói chuyện, đây là đạo lý chưa bao giờ thay đổi, chẳng lẽ không đúng sao?
Thạch Thương Anh cười lạnh: - Chẳng lẽ tiểu tử ngươi tuổi không lớn lắm lại có thể nhìn thấu triệt như vậy. Được, được lắm.
Dương Khai cũng không che giấu nhiều lắm nói những chuyện mình đã trải qua, nghe xong đám người Quỷ Tổ trong lòng nhảy nhót, ngay cả biết rõ Dương Khai sẽ chuyển nguy thành an trong đủ loại nguy cơ nhưng vẫn không khỏi toát mồ hôi vì hắn.
Mọi người lúc này phát hiện những gì Dương Khai trải qua trong mấy năm nay phong phú hơn họ rất nhiều, cũng nguy hiểm hơn. Nhưng Dương Khai trưởng thành so với bọn họ nhanh hơn, đi xa hơn, điều này làm mấy người không khỏi có chút xấu hổ, không duyên cớ sinh ra một loại cảm giác anh hùng tuổi già.
Nửa ngày sau mọi người mới tản đi, đều tự tìm phòng nghỉ ngơi điều dưỡng.
Dương Khai đi tìm Diệp Tinh Hàm, để nàng hỗ trợ tìm mấy vị thuốc.
Luyện chế Bàn Ngưng đan không phải chuyện khó khan lắm, chỉ là trong tay Dương Khai không có vật liệu mà thôi, nếu không có thể mở lò luyện chế ngay tại lâu thuyền này. Vài loại dược liệu cũng không phải quá khó để tìm, Dương Khai tự nhiên có thể yên tâm giao cho Diệp Tinh Hàm đi xử lý.
Chút chuyện nhỏ này nàng liền đáp ứng không chút do dự, lúc này truyền tin trở về tông.
Lâu thuyền tiếp tục đi về phía trước, trước sau mất khoảng hai ngày đã đi vào Thiên Diệp Sơn.
Một khắc, Dương Khai đang tĩnh toạ bỗng nhiên cảm thấy thân thuyền chấn động, ngay sau đó từng tiếng vù vù nổi lên, lâu thuyền từ từ ngừng lại.
Hắn mở mắt, ý thức được đã tới chỗ cần đến, cái ý niệm này vừa toát ra, tiếng đập cửa bên ngoài đã truyền tới, ngay sau đó thanh âm của Diệp Tinh hàm cất lên: - Dương thiếu, chúng ta đến rồi.
Dương Khai đứng dậy mở cửa phòng hướng về phía Diệp Tinh Hàm mỉm cười, ra hiệu cho nàng đi trước dẫn đường.
Không lâu sau hai người liền tới trên boong tàu,đám người Quỷ Tổ cùng các đệ tử Thiên Diệp Tông sớm đã tề tựu, dường như chỉ còn thiếu mình lão.
Sau khi thấy hắn đi ra, đám người Quỷ Tổ rối rít nhìn hắn mỉm cười.
- Phụ thân. Diệp Tinh Hàm bỗng duyên dáng gọi to một tiếng nhảy từ lâu thuyền xuống nhào vào ngực một lão giả, ôm lão thật chặt ngẩng đầu nói: - Sao cha lại ra đây?
Lão giả kia nhìn tuổi tác đã cao, một đầu tóc bạc, tuy nhiên tinh thần coi như không tệ nhưng khí huyết rõ ràng đã bắt đầu suy nhược, nói cách khác, võ đạo của lão hiện tại đã bắt đầu đi xuống dốc, theo thời gian trôi qua tu vi sẽ ngày càng thấp, khí huyết lực cũng sẽ ngày càng yếu, nếu không thể tấn thăng Đế Tôn không tới mười năm sẽ vẫn lạc.
Mà lão giả khuôn mặt thoạt nhìn có chút giống Diệp Tinh Hàm.
Dương Khai lập tức sáng tỏ lão giả n ày chính là Thiên Diệp Tông tông chủ Diệp Hận, chính là phụ thân của Diệp Tinh Hàm.
Diệp Hận mỉm cười vỗ vai Diệp Tinh Hàm nói: - Có khác quý giá lâm tất nhiên ta muốn ra nghênh tiếp nhưng nhìn con kìa lớn đùng rồi còn làm như vày với ta, làm cho khác chê cười.
Diệp Tinh Hàm nhíu lỗ mũi nói: - Ai nói con trưởng thành, con còn chưa lập gia đình đâu.
Diệp Hận cười ha hả: - Ngày mai sẽ gả con đi.
Diệp Tinh Hàm bĩu môi: - Cha dám.
Khi nói chuyện, đám người Đỗ Hiến cũng phi thân xuống từ lâu thuyền, đi tới trước mặt Diệp Hận vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền nói: - Bái kiến tông chủ.
Diệp Hận gật đầu đáp: - Các người vất vả rồi.
Đỗ Hiến nói: - Tông chủ nghiêm trọng rồi, làm việc vì tông môn là bổn phạn của ngã bối, không dám kể công.
Diệp Hận hài lòng gật đầu, lúc này mới đưa mắt nhìn đám người Dương Khai, tầm mắt hơi vừa chuyển lại như ngừng lại trên người Dương Khai mỉm cười ôm quyền nói:
- Vị này hẳn là Dương đại sư? Quả nhiên tuổi quá trẻ, nhân trung long phượng.
Lão hắn nhiên đã biết không ít tin tức từ phía Diệp Tinh Hàm, cũng biết Diệp Tinh Hàm chuyến này dẫn Dương Khai tới Thiên Diệp Tông để làm gì, cho nên lúc này lời nói có chút kích động, chỉ có điều áp chế rất tốt, không ai có thể nhìn ra.
Dương Khai ôm quyền nói: - Vãn bối Dương Khai bái kiến Diệp tông chủ.
Đối đãi với lão giả và trưởng bối, hắn từ trước tới nay cung kính, cũng không vì thực lực mình tăng lên mà có điều khinh thị.
- Dương đại sư không ngại đường xa cực khổ mà đến, Diệp mỗ vô cùng cảm kích.
Diệp Hận trầm giọng nói.
Đỗ Hiến đám người nghe sửng sốt, không biết tông chủ đây là muốn cảm kích cái gì, tất cả đều nghĩ Diệp Hận nhất thời nói sai liền biểu tình cổ quái.
Điệp Tinh Hàm cũng không có ý nói cho bọn họ biết mục đích thực sự của chuyến này Dương Khai tới đây nên bọn họ tất nhiên sẽ không biết.
Cũng không phải là Diệp Tinh Hàm không tin được mấy người này, chỉ là chuyện này quan hệ tới hưng suy tồn vong sau này của Thiên Diệp Tông nên càng ít người biết càng tốt.
- Diệp tông chủ khách khí. Dương Khai hàn huyên một tiếng, ánh mắt hơi động chuyển tới một lão giả khác bên cạnh Diệp Hận hồ nghi nói: - Vị tiền bối này là…
Lão giả này một thân áo đen, vẫn đứng bên cạnh Diệp Hận không nói một lời, ánh mắt lợi hại, tu vi cũng có Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thoạt nhìn so với Diệp Hận không kém là bao nhiêu, nguyên lực trong cơ thể hùng hồn tinh thuần. Trong lúc Dương Khai nói chuyện với Diệp Hận, lão giả này một mực thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có ý nói chen vào, cũng không có ý nghĩ chào hỏi với Dương Khai.
Nhưng Dương Khai thấy lão già này có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại đứng cùng Diệp Hận, địa vị cũng không thấp nên vì lễ tiết, hắn tất nhiên muốn hỏi một chút.
Diệp Hận khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh liền tươi cười giới thiệu:
- Vị này chính là…
- Lão phu Thiên Diệp Tông phó tông chủ Thạch Thương Anh. Lão giả áo đen cắt ngang lời Diệp Hận, ánh mắt âm trầm nhìn Dương Khai.
Dương Khai nhíu mày, bản năng mách cho hắn biết lão giả này có chút địch ý cùng bài xích mình, điều này làm cho hắn không nhịn được cẩn thận quan sát đối phương, tin tưởng mình chưa bao giờ thấy người này, cũng chưa từng cùng lão có giao tế gì, trong nhất thời hắn hồ nghi không hiểu mình đã đắc tội gì lão.
Diệp Hận ở bên ngoài hòa giải: - Thạch phó tông chủ là là trụ cột của bổn tông, những năm này may mà có phó tông chủ giúp đỡ Thiên Diệp Tông mới có thể chống đỡ được.
- Thì ra là Thạch phó tông chủ, vãn bối thất lễ. Dương Khai cũng không quá để ý, chỉ mỉm cười ôm quyền.
Thạch Thương Anh kia không mảy may có ý nể mặt, nghe vậy chỉ nặng nề hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Diệp Hận nói: - Tông chủ đại nhân, lão phu vốn tưởng người không tiếc tự mình ra nghênh tiếp nhất định là một thanh niên tuấn ngạn dọc ngang thiên địa, nhưng hôm nay xem chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, một tên mao đầu tiểu tử nhỏ nhoi, bực nào có thể để cho người đại động can qua? Tông chủ ngươi là lão hồ đồ.
Lời này chẳng những coi Dương Khai không ra gì, ngay cả Diệp Hận cũng bị mắng theo.
Một lời này ra, không khí lập tức đè nén, mấy đệ tử Thiên Diệp Tông mặc dù đầy mặt căm tức cũng không dám lên tiếng.
Diệp Hân cũng vẻ mặt lung túng, lão hiển nhiên không nghĩ tới Thạch Thương Anh lại làm vậy, trước mắt Dương Khai nói ra những lời này làm người ta căn bản không thể xuống đài.
Thạch Thương Anh lại nói: - Huống chi mấy người này hai ngày trước vừa mới đại náo phủ thành chủ, chẳng những đắc tội Lạc thành chủ còn đắc tội rất nhiều tân khách, lão phu nghe no si tới Thiên Cực Điện Kha đại nhân còn sống sờ sờ bị bọn họ đánh chết, thậm chí ngay cả Thiên Chiếu Cung Khưu thiếu cung chủ cũng bị đánh bị thương nặng. Hung đồ như thế nếu vào Thiên Diệp Tông ta thì còn như thế nào?
Diệp Hận cau mày nói:
- Thạch huynh, chuyện không phải như huynh nói vậy đâu
Thạch Thương Anh nói: - Chuyện từ đầu đến cuối lão phu biết rõ mồn một, không cần tông chủ giảng giải. Lạc thành chủ chẳng qua là nạp một tiểu thiếp thôi có tội gì mà lại bị những người này vũ nhục trước mặt nhiều tân khách như vậy. Tông chủ, nếu để mấy người này đi vào tông nội chính là dẫn sói vào nhà. Đến lúc đó Thiên Hạc Thành, Thiên Cực Điện cùng Thiên Chiếu Cung nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Thiên Diệp Tông ta không có thể kháng cự.
Lời vừa nói ra, Diệp Hận hơi biến sắc mặt, hiển nhiên là vô cùng kiêng kỵ mấy thế lực này.
Quỷ Tổ ở bên kia cười quái dị một tiếng, âm trầm vô cùng, bên ngoài thân hắc khí quấn quanh, một đôi con ngươi như quỷ hỏa nhìn Thạch Thương Anh chăm chú nói: - Nghe ý tứ trong lời bằng hữu vậy là chúng ta làm sao? Lạc Tân kia muốn nạp ngũ muội làm thiếp, chúng ta phải ngoan ngoãn hợp tác, không cho là nhục mà còn phải lấy làm vinh hạnh?
Thạch Thương Anh lạnh lùng nhìn lão đáp: - Thực lực đại biểu tất thảy, chu vi các ngươi chỉ thường thôi, có thể dựa vào cây đại thụ phủ thành chủ là phúc khí của các ngươi, nhưng các ngươi có phúc mà không biết ngược lại còn chuốc lấy họa, cuối cùng đốt lửa trên người, thực buồn cười.
- Lão thất phu chết tiệt. Xích Nguyệt tức giận đỏ bừng sắc mặt cắn răng quát một tiếng khẽ nói: - Sao ngươi không gả vợ ngươi cho lão chó già, đi dựa vào cây đại thụ này lại ở đấy mà nói chuyện người khác.
Thạch Thương Anh nghe vậy thần sắc giận dữ, nguyên lực trong cơ thể trào động, Xích Nguyệt một võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh dám nói chuyện với mình, lão tự nhiên có chút không thể chịu đựng được, không tự chủ muốn xuất thủ dạy dỗ nàng một phen.
Nhưng còn không đợi hắn thúc giục lực lượng đã bỗng nhận ra ánh mắt hài hước nhìn mình chằm chằm. Khi cặp mắt kia nhìn tới, Thạch Thương Anh không khỏi rung mình, có một loại cảm giác nếu tự mình xuất thủ kết quả nhất định sẽ rất thảm.
Thạch lão quay đầu nhìn lại bên kia, chính thấy Dương Khai đang tủm tỉm nhìn mình.
Lão nhíu mày, cũng không dám mạo muội động thủ, gương mặt ngạo nghễ nói: - Lão phu là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, còn chẳng phải nhìn sắc mặt Lạc Tân mà hành sự, nếu các ngươi cũng có tu vi như vậy tất nhiên lão phu cũng làm thế.
Tới lúc này Dương Khai cũng biết tại sao mới lần đầu gặp mặt, Thạch Thương Anh đã có địch ý cùng bài xích nhóm người mình như vậy.
Lão rõ ràng là sợ đốt lửa trên người.
Dù sao hai ngày trước mình mới đại náo một phen ở Thiên Hạc Thành phủ thành chủ, đã đắc tội không ít thế lực, giết không ít người, trong đó có mấy thế lực mà Thiên Diệp Tông vô cùng kiêng kỵ, nhất là Thiên Cực Điện cùng Thiên Chiếu Cung đều có cường giả trấn giữ.
Với cá tính của Thạch Thương Anh, hắn thực sự không sợ tai họa đám người Dương Khai mang đến cho Thiên Diệp Tông mà sợ mình bị vạ lây cho nên rất không khách khí đối với đám người Dương Khai, có chút muốn lập tức đuổi bọn họ đi, không có ý để cho bọn họ có nửa điểm dây dưa với Thiên Diệp Tông.
Cho nên lão mới không có để ý tới Diệp Hận như vậy, cũng không nể mặt đám người Dương Khai.
- Lão tiên sinh nói rất có lý. Dương Khai bỗng mỉm cười nói:
- Tiểu tử thối. Gương mặt Xích Nguyệt trầm xuống, trừng mắt nhìn Dương Khai, nàng cũng không nghĩ tại thời điểm này Dương Khai không những không giúp mình nói chuyện lại còn đồng ý cái lão thất phụ đáng ghét kia, điều này làm cho nàng thực sự khó chấp nhận.
Dương Khai hướng về phía Xích Nguyệt nháy mắt mỉm cười nói: - Thực lực vi vương, người mạnh là vua, quả đấm người nào to người đó có thể nói chuyện, đây là đạo lý chưa bao giờ thay đổi, chẳng lẽ không đúng sao?
Thạch Thương Anh cười lạnh: - Chẳng lẽ tiểu tử ngươi tuổi không lớn lắm lại có thể nhìn thấu triệt như vậy. Được, được lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.