Chương 205: Tiểu tử này họ Dương
Mạc Mặc
13/11/2013
Bây giờ ở Lăng Tiêu Các nội có Tam gia thế lực, Đổng gia, Bạch gia
và thứ ba là Tử Vi cốc, nhà nào cũng không dễ trêu chọc, đều ngang với
thế lực của Bát đại gia, nội lực hung hậu, cao thủ vô số. Khổ nỗi mấy
thế lực này đem hù doạ thằng khác thì được, chứ đem hù Dương Khai là vô
ích.
Mấy ngày nay Dương Khai ở chỗ Hạ Ngưng Thường tìm hiểu không ít tin tức, trong lòng cũng có chút suy nghĩ.
Đi lại bên trong Lăng Tiêu Các, Dương Khai đầu tiên là hướng tới nhà Mộng Vô Nhai chào hỏi đầu tiên.
Vừa thấy Dương Khai, Mộng Vô Nhai mặt tái đi, giống như Dương Khai quỵt nợ hắn vài vạn lượng bạc vậy.
Mộng lão đầu cuối cùng cũng hiểu lý do hảo đồ đệ của mình mấy hôm nay cả ngày rầu rĩ, trên mặt không có nổi nụ cười.
Hoá ra, tiểu tử này đã trở lại. Khỏi cần nói cũng đoán được tiểu tử họ Dương này đã chạm mặt với hảo đồ đệ của mình, không thì sao lại có biến hoá lớn như thế.
Ai~ là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh khỏi, cũng không biết đồ đệ yêu dấu của mình qua được kiếp nạn này không
- Mộng chường quầy, ta đã trở về!
Dương Khai mỉm cười thân thiện
Mộng Vô Nhai ha hả cười gượng:
- Ân, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Vẻ mặt hờ hững tùy ý, không có vẻ gì là vui mừng.
Khi nói chuyện, Mộng Vô Nhai thần sắc đột nhiên biến đổi, thần thức đảo qua người Dương Khai, khiếp sợ vạn phần:
- Ngươi, Ngươi tiến vào ly hợp rồi?
- Ân.
Dương Khai khẽ gật
Mộng Vô Nhai suýt nữa không cắn được đầu lưỡi của mình. Bây giờ mới bao lâu a, tính ra, hắn mới rời Lăng Tiêu Các có chưa đến nửa năm, nửa năm trước, hắn mới vừa vặn biết vận khí, bây giờ đã thế này. Tốc độ này, quả thực, quá nhanh, quá khó tưởng tượng nổi, không thể ngờ rồi.
- Làm sao lại như thế được?
Mộng Vô Nhai dường như bắt được vàng, trừng to mắt săm soi Dương Khai
- Luyện, luyện, cứ vậy mà tiến!
Dương Khai nhếch mép.
Mộng Vô Nhai há hốc mồm không nói được câu nào, nghĩ thầm: “ tiểu tử này lấy tốc độ này mà tiếp tục luyện tới, hoàn toàn có thể đến được tiểu thiên địa, cũng bảo bối đồ đệ của mình rất xứng đôi."
Nhướn mày, Mộng Vô Nhai nói:
- Ngươi trở về có chút không đúng lúc, hiện tại có rất nhiều người đang tìm ngươi
- Tìm ta làm gì? Dương Khai nhướng nhướng mày
- TÌm hiểu chiêu vũ kỹ kia của ngươi. Mộng Vô Nhai trầm giọng đáp – Ngươi chính là người một chiêu đả thương qua thú bậc sáu kia, rất nhiều người đối với chiêu này có hứng thú.
Dương Khai khẽ cười:
- Bọn họ muốn, xuất ra giá tiền làm ta động tâm đi, ta bán cũng chẳng sao.
Một chiêu này, uy lực tuy mạnh, nhưng bù lại phải tập trung hết sức, nguyên khí cũng mất nhiều, hơn nữa nếu sau khi thi triển mà cường độ than thể không đủ thì không khác gì tự diệt. Những người đó nếu thật sự đưa ra được mức giá hấp dẫn, Dương Khai sẽ có thể ngồi thương lượng một chút.
- Dù sao ngươi nên cẩn thận vẫn hơn, tiểu tử, đừng nói lão phu không đề tỉnh ngươi, Bạch gia và Tử vi cốc đối với ngươi chẳng thèm để bụng, Tô Nhan đã hấp dẫn lực chú ý của họ rồi, thế nhưng Đồng gia tiểu tử kia lại khá quan tâm đến ngươi đấy, đã nhiều lần đến đây tìm hiểu tin tức từ ngươi.
- Ta cũng chú ý đến hắn. Dương Khai khẽ mỉm cười - Hắn bây giờ ở chỗ nào?
- Ở tại chỗ ở của ngươi trước kia, tiểu tử này cũng khá kỳ quái, Bạch gia và Tử Vi cốc để mọi người thoải mái tự do chỗ ở, nhưng hắn lại cố tình chọn chỗ của ngươi, đối với việc này khá cố chấp, ta nghĩ ngươi nên tránh đi thì hơn – Mộng lão đầu con ngươi đảo một vòng - Nếu không ngươi trốn đi, khoảng nửa năm là được.
Chờ ngươi đi khoảng nửa năm, bảo bối đồ đệ của ta có lẽ có thể quên ngươi. Mộng Vô Nhai nghĩ thầm
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, bọn họ không tìm đến mình thì thôi, mình còn phải tìm bọn họ, sao phải trốn ai?
Từ biệt Mộng Vô Nhai, Dương Khai hướng ngôi nhà nhỏ trước kia của mình đi tới.
- Dương Khai! Là Dương Khai. Hắn không ngờ lại về vào lúc này.
Có người nhìn thấy Dương Khai ngạc nhiên, không khỏi hô lên
- Tam gia thế lực đều đang tìm hắn, hắn không phải tự chui đầu vào lưới sao?
- Các người nói, có khi nào hắn cũng từng được Tam gia mời chào?
- Đích thị là được mời chào rồi. Thời buổi này nhân tài được mời chào còn ít sao? Dương Khai mấy năm nay ở tông môn chịu không ít khổ, lại chỉ là thí luyện đệ tử, hiện tại có nơi để đi, sao lại còn cần ở tông môn làm gì? Điều kiện của Tam gia cũng khá mê người đấy.
- Lại nuôi thêm một con sói hoang ấy mà – Tiếng phỉ nhổ truyền đến kèm theo không ít sự hâm mộ, ghen tị.
Dương Khai thần sắc lãnh đạm, cũng không muốn phản ứng.
Chính mình mặc dù thân phận là thí luyện đệ tử Lăng tiêu các nội, nhưng một thân bản lĩnh của mình, tất cả thực lực của mình, đều là do mình tự tạo nên, không nhờ đến tông môn nửa điểm trợ giúp. Dù cho rời khỏi tông môn, cũng không hề có gánh nặng, họ có thể lấy lí do gì đây?
Không bao lây, đã đi tới được ngôi nhà gỗ nhỏ
Ngoài nhà gỗ có hai lão già 80 tuổi, một người khoanh tay đứng thằng, một người lưng còng xuống, đem hai tay áo khép lại, Dương Khai lững thững mà đến, hai lão già này nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ có híp mắt đứng ngoài, lười biếng ngắm mặt trời.
Khi Dương Khai đến gần nhà gỗ tầm khoảng ba mươi trượng, hai luồng thần thức đột nhiên tấn công hắn, không mang sát ý mà chỉ là cảnh cáo.
Thân thể Dương Khai khẽ chấn động. Hai luồng thần thức đó như đá rơi xuống sông, không thể nhấc lên chút gợn sóng nào. Có Ôn Thần Liên tương trợ, chỉ là cảnh cáo thì không thể làm được gì Dương Khai.
Hắn tiếp tục bước lên trước với những bước chân trầm ổn mà kiên định.
Hai lão già buồn ngủ kia lúc này mới mở choàng mắt, tròng mắt như điện kinh ngạc nhìn Dương Khai. Hiển nhiên hai lão cũng không ngờ chàng thanh niên này lại cổ quái như thế.
Đang định ra tay lần nữa thì trong nhà gỗ đột nhiên truyền đến tiếng quát khẽ:
- Dừng tay!
Nghe vậy, hai lão già lập tức thu khí thế lại, trở nên thật vô hại. Nhưng ánh mắt cảnh giác lại không hề rời khỏi Dương Khai.
Từ trong nhà gỗ bước ra một nam tử mặc trường sam màu xanh, tuổi chừng hai mươi, phong thần tuấn lãng, trông khá tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đường đường, khí chất không hề tầm thường, vừa nhìn qua đã biết là loại công tử của đại gia tộc.
Chẳng qua thân hình gã có vẻ hơi béo, thành ra nhìn gã trông cũng ngây thơ chân thành. Da mặt gã trắng nõn, còn trắng hơn nữ tử bình thường rất nhiều.
Lúc này, nam tử đó đang nhìn về phía Dương Khai. Tầm mắt hai người giao hội giữa không trung, trong mắt người trước có chút ít khinh miệt, trong ánh mắt kẻ sau lại có phần cẩn thận.
Một lát sau, nam tử bước lên đi hướng Dương Khai, càng bước càng nhanh.
- Công tử!
Một trong hai lão già nhìn thấy cảnh này, không nhịn được khẽ hô.
- Các ngươi đừng nhúng tay!
Nam tử hừ lạnh một tiếng.
- Vâng!
Dương Khai cũng đang bước tới gã. Một lát sau, hai người xông tới, gần như đồng thời ra tay, quyền chưởng va vào nhau. Thân hình hai người khẽ nhoáng lên một cái, cùng bịch bịch bịch lui ra sau.
- A?
Trong mắt nam tử áo xanh kia hiện lên vẻ kinh ngạc. Gã cười lạnh một tiếng rồi lại ra tay.
Nam tử và Dương Khai dường như đều tức giận, liều mạng nhằm hướng đối phương mà đánh tới, hơn nữa đều chăm chú tấn công mà không màng đến phòng thủ.
Dương Khai đá một cước nhắm vào phần hông của nam tử nhưng bị gã dùng chân chặn lại, sau đó nam tử vươn hai ngón tay nhắm vào hai mắt của Dương Khai, Dương Khai vội vàng quay đầu né đòn tấn công của nam tử.
Hai người đều dùng chiêu thức quỷ dị khó lường, thay đổi bất thường, âm tàn, độc ác hạ thủ, dùng bất cứ thủ đoạn nào, khiến hai mắt lão già trên 80 kia trực nhảy ra ngoài.
Nhưng khiến hai người cảm thấy cực kỳ qủy dị là bất kể đệ tử Lăng Tiêu Các khi tấn công, các chiêu thức đều không động tới nguyên khí.
Hai người bọn họ đều sử dụng quyền cước, công phu.
Nhìn qua thì giống như hai người có thù đoạt vợ giết cha. Đánh nhau khí thế ngất trời, khó tiến khó lui, tính hình rất rắc rối.
- Công tử làm cái gì vậy? Đây đâu phải là luận bàn võ học, đây rõ ràng là bộ dạng lưu manh đánh nhau mà.
Cảnh tượng này mà bị truyền ra ngoài thì công tử sau này như thế nào ra ngoài đây.
Nhất Thanh Muộn Hưởng, Dương Khai trúng một chưởng của đối phương. Trong lúc nhất thời sao bay đầy đầu, thân hình lay động.
Lại một tiếng nữa vang lên. Đổng gia công tử bị Dương Khai đấm một quyền, y cảm thấy như răng cửa của mình suýt nữa thì bay ra, miệng đầy mùi máu tươi.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Đổng gia công tử gầm lên.
Dương Khai cười lanh:
- Xem ai chết trước.
Hai người liều mạng giao phong, loạn chiến ở bên trong, Đổng gia công tử đem Dương Khai đánh ngã trên mặt đất, chế trụ hai chân của hắn, đầu gối đặt ở bụng của hắn, hai tay ghì hai tay của hắn, lạnh giọng hỏi:
- Tiểu tử thối, có phục hay không?
Dương Khai cắn răng, liều mạng phản đòn, hung hăng vặn tay của Đổng gia công tử, nhe răng cười độc ác:
- Có phục hay không?
Đổng gia công tử đau đớn trút ra một ngụm lãnh khí, một tay ôm tay còn lại ngẩng đầu nhìn hai lão già nói:
- Còn nhìn cái gì? Công tử ta bị người ta đánh!
Miệng đầy đất gào thét, Đổng gia công tử đâu còn dáng vẻ nho nhã phong độ.
Hai lão già ngồi xem chuyện vui bây giờ mới tỉnh mộng, liền vội vàng tiến đến.
Dương Khai bĩu môi, thân hình chợt lóe liền lùi ra phía sau vài chục trượng.
Hai lão già kia cũng không có ý định truy kích, tuy rằng công tử bị người ta đánh, nhưng bọn họ cũng đã nhìn ra, ở đây đều là đệ tử Lăng Tiêu Các và người quen cũ của công tử, hẳn sẽ không hạ sát thủ với hắn.
Chỉ có điều, công tử như y thì làm sao chịu được loại chuyện thế này.
Đổng gia công tử vội vàng đứng dậy, kiêng kị nhìn về phía Dương Khai, chỉ cánh tay không bị thương về phía Dương Khai, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử thối, ngươi cũng khá đấy.
Dương Khai cũng đồng dạng không khá hơn là mấy, tay trái trật khớp, thở cũng khó khăn, nghe vậy khẽ cười nói:
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nếu như ngươi không gọi người, ta sẽ đánh ngươi đến nỗi mẹ ngươi cũng nhận không ra!
Đổng gia công tử hít sâu một hơi, oán hận nói:
- Đợi rồi sẽ tính sổ với ngươi.
Sau đó nói với một lão già:
- Đi giúp hắn nắn lại xương đi.
- Không cần.
Dương Kha đưa tay phải ra, nâng tay trái lên, rắc một tiếng cánh tay lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Công tử Đồng gia cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn.
- Phong Vân song vệ?
Dương Khai thản nhiên liếc hai lão già, không chút để ý hỏi.
Hai lão già biến đổi thần sắc, khiếp sợ nhìn Dương Khai, không ngờ thân phận của mình lại bị thiếu niên này vạch trần như thế.
Rốt cuộc thì hắn là ai?
Công tử Đổng gia cười khổ một tiếng:
- Đừng kinh hãi thế chứ, tiểu tử này họ Dương!
Họ Dương! Phong Vân song vệ lại đổi sắc mặt, trong lòng đã đoán được thân phận của Dương Khai. Hai người vội ôm quyền từ xa:
- Bái kiến Dương công tử!
Mấy ngày nay Dương Khai ở chỗ Hạ Ngưng Thường tìm hiểu không ít tin tức, trong lòng cũng có chút suy nghĩ.
Đi lại bên trong Lăng Tiêu Các, Dương Khai đầu tiên là hướng tới nhà Mộng Vô Nhai chào hỏi đầu tiên.
Vừa thấy Dương Khai, Mộng Vô Nhai mặt tái đi, giống như Dương Khai quỵt nợ hắn vài vạn lượng bạc vậy.
Mộng lão đầu cuối cùng cũng hiểu lý do hảo đồ đệ của mình mấy hôm nay cả ngày rầu rĩ, trên mặt không có nổi nụ cười.
Hoá ra, tiểu tử này đã trở lại. Khỏi cần nói cũng đoán được tiểu tử họ Dương này đã chạm mặt với hảo đồ đệ của mình, không thì sao lại có biến hoá lớn như thế.
Ai~ là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh khỏi, cũng không biết đồ đệ yêu dấu của mình qua được kiếp nạn này không
- Mộng chường quầy, ta đã trở về!
Dương Khai mỉm cười thân thiện
Mộng Vô Nhai ha hả cười gượng:
- Ân, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Vẻ mặt hờ hững tùy ý, không có vẻ gì là vui mừng.
Khi nói chuyện, Mộng Vô Nhai thần sắc đột nhiên biến đổi, thần thức đảo qua người Dương Khai, khiếp sợ vạn phần:
- Ngươi, Ngươi tiến vào ly hợp rồi?
- Ân.
Dương Khai khẽ gật
Mộng Vô Nhai suýt nữa không cắn được đầu lưỡi của mình. Bây giờ mới bao lâu a, tính ra, hắn mới rời Lăng Tiêu Các có chưa đến nửa năm, nửa năm trước, hắn mới vừa vặn biết vận khí, bây giờ đã thế này. Tốc độ này, quả thực, quá nhanh, quá khó tưởng tượng nổi, không thể ngờ rồi.
- Làm sao lại như thế được?
Mộng Vô Nhai dường như bắt được vàng, trừng to mắt săm soi Dương Khai
- Luyện, luyện, cứ vậy mà tiến!
Dương Khai nhếch mép.
Mộng Vô Nhai há hốc mồm không nói được câu nào, nghĩ thầm: “ tiểu tử này lấy tốc độ này mà tiếp tục luyện tới, hoàn toàn có thể đến được tiểu thiên địa, cũng bảo bối đồ đệ của mình rất xứng đôi."
Nhướn mày, Mộng Vô Nhai nói:
- Ngươi trở về có chút không đúng lúc, hiện tại có rất nhiều người đang tìm ngươi
- Tìm ta làm gì? Dương Khai nhướng nhướng mày
- TÌm hiểu chiêu vũ kỹ kia của ngươi. Mộng Vô Nhai trầm giọng đáp – Ngươi chính là người một chiêu đả thương qua thú bậc sáu kia, rất nhiều người đối với chiêu này có hứng thú.
Dương Khai khẽ cười:
- Bọn họ muốn, xuất ra giá tiền làm ta động tâm đi, ta bán cũng chẳng sao.
Một chiêu này, uy lực tuy mạnh, nhưng bù lại phải tập trung hết sức, nguyên khí cũng mất nhiều, hơn nữa nếu sau khi thi triển mà cường độ than thể không đủ thì không khác gì tự diệt. Những người đó nếu thật sự đưa ra được mức giá hấp dẫn, Dương Khai sẽ có thể ngồi thương lượng một chút.
- Dù sao ngươi nên cẩn thận vẫn hơn, tiểu tử, đừng nói lão phu không đề tỉnh ngươi, Bạch gia và Tử vi cốc đối với ngươi chẳng thèm để bụng, Tô Nhan đã hấp dẫn lực chú ý của họ rồi, thế nhưng Đồng gia tiểu tử kia lại khá quan tâm đến ngươi đấy, đã nhiều lần đến đây tìm hiểu tin tức từ ngươi.
- Ta cũng chú ý đến hắn. Dương Khai khẽ mỉm cười - Hắn bây giờ ở chỗ nào?
- Ở tại chỗ ở của ngươi trước kia, tiểu tử này cũng khá kỳ quái, Bạch gia và Tử Vi cốc để mọi người thoải mái tự do chỗ ở, nhưng hắn lại cố tình chọn chỗ của ngươi, đối với việc này khá cố chấp, ta nghĩ ngươi nên tránh đi thì hơn – Mộng lão đầu con ngươi đảo một vòng - Nếu không ngươi trốn đi, khoảng nửa năm là được.
Chờ ngươi đi khoảng nửa năm, bảo bối đồ đệ của ta có lẽ có thể quên ngươi. Mộng Vô Nhai nghĩ thầm
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, bọn họ không tìm đến mình thì thôi, mình còn phải tìm bọn họ, sao phải trốn ai?
Từ biệt Mộng Vô Nhai, Dương Khai hướng ngôi nhà nhỏ trước kia của mình đi tới.
- Dương Khai! Là Dương Khai. Hắn không ngờ lại về vào lúc này.
Có người nhìn thấy Dương Khai ngạc nhiên, không khỏi hô lên
- Tam gia thế lực đều đang tìm hắn, hắn không phải tự chui đầu vào lưới sao?
- Các người nói, có khi nào hắn cũng từng được Tam gia mời chào?
- Đích thị là được mời chào rồi. Thời buổi này nhân tài được mời chào còn ít sao? Dương Khai mấy năm nay ở tông môn chịu không ít khổ, lại chỉ là thí luyện đệ tử, hiện tại có nơi để đi, sao lại còn cần ở tông môn làm gì? Điều kiện của Tam gia cũng khá mê người đấy.
- Lại nuôi thêm một con sói hoang ấy mà – Tiếng phỉ nhổ truyền đến kèm theo không ít sự hâm mộ, ghen tị.
Dương Khai thần sắc lãnh đạm, cũng không muốn phản ứng.
Chính mình mặc dù thân phận là thí luyện đệ tử Lăng tiêu các nội, nhưng một thân bản lĩnh của mình, tất cả thực lực của mình, đều là do mình tự tạo nên, không nhờ đến tông môn nửa điểm trợ giúp. Dù cho rời khỏi tông môn, cũng không hề có gánh nặng, họ có thể lấy lí do gì đây?
Không bao lây, đã đi tới được ngôi nhà gỗ nhỏ
Ngoài nhà gỗ có hai lão già 80 tuổi, một người khoanh tay đứng thằng, một người lưng còng xuống, đem hai tay áo khép lại, Dương Khai lững thững mà đến, hai lão già này nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ có híp mắt đứng ngoài, lười biếng ngắm mặt trời.
Khi Dương Khai đến gần nhà gỗ tầm khoảng ba mươi trượng, hai luồng thần thức đột nhiên tấn công hắn, không mang sát ý mà chỉ là cảnh cáo.
Thân thể Dương Khai khẽ chấn động. Hai luồng thần thức đó như đá rơi xuống sông, không thể nhấc lên chút gợn sóng nào. Có Ôn Thần Liên tương trợ, chỉ là cảnh cáo thì không thể làm được gì Dương Khai.
Hắn tiếp tục bước lên trước với những bước chân trầm ổn mà kiên định.
Hai lão già buồn ngủ kia lúc này mới mở choàng mắt, tròng mắt như điện kinh ngạc nhìn Dương Khai. Hiển nhiên hai lão cũng không ngờ chàng thanh niên này lại cổ quái như thế.
Đang định ra tay lần nữa thì trong nhà gỗ đột nhiên truyền đến tiếng quát khẽ:
- Dừng tay!
Nghe vậy, hai lão già lập tức thu khí thế lại, trở nên thật vô hại. Nhưng ánh mắt cảnh giác lại không hề rời khỏi Dương Khai.
Từ trong nhà gỗ bước ra một nam tử mặc trường sam màu xanh, tuổi chừng hai mươi, phong thần tuấn lãng, trông khá tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đường đường, khí chất không hề tầm thường, vừa nhìn qua đã biết là loại công tử của đại gia tộc.
Chẳng qua thân hình gã có vẻ hơi béo, thành ra nhìn gã trông cũng ngây thơ chân thành. Da mặt gã trắng nõn, còn trắng hơn nữ tử bình thường rất nhiều.
Lúc này, nam tử đó đang nhìn về phía Dương Khai. Tầm mắt hai người giao hội giữa không trung, trong mắt người trước có chút ít khinh miệt, trong ánh mắt kẻ sau lại có phần cẩn thận.
Một lát sau, nam tử bước lên đi hướng Dương Khai, càng bước càng nhanh.
- Công tử!
Một trong hai lão già nhìn thấy cảnh này, không nhịn được khẽ hô.
- Các ngươi đừng nhúng tay!
Nam tử hừ lạnh một tiếng.
- Vâng!
Dương Khai cũng đang bước tới gã. Một lát sau, hai người xông tới, gần như đồng thời ra tay, quyền chưởng va vào nhau. Thân hình hai người khẽ nhoáng lên một cái, cùng bịch bịch bịch lui ra sau.
- A?
Trong mắt nam tử áo xanh kia hiện lên vẻ kinh ngạc. Gã cười lạnh một tiếng rồi lại ra tay.
Nam tử và Dương Khai dường như đều tức giận, liều mạng nhằm hướng đối phương mà đánh tới, hơn nữa đều chăm chú tấn công mà không màng đến phòng thủ.
Dương Khai đá một cước nhắm vào phần hông của nam tử nhưng bị gã dùng chân chặn lại, sau đó nam tử vươn hai ngón tay nhắm vào hai mắt của Dương Khai, Dương Khai vội vàng quay đầu né đòn tấn công của nam tử.
Hai người đều dùng chiêu thức quỷ dị khó lường, thay đổi bất thường, âm tàn, độc ác hạ thủ, dùng bất cứ thủ đoạn nào, khiến hai mắt lão già trên 80 kia trực nhảy ra ngoài.
Nhưng khiến hai người cảm thấy cực kỳ qủy dị là bất kể đệ tử Lăng Tiêu Các khi tấn công, các chiêu thức đều không động tới nguyên khí.
Hai người bọn họ đều sử dụng quyền cước, công phu.
Nhìn qua thì giống như hai người có thù đoạt vợ giết cha. Đánh nhau khí thế ngất trời, khó tiến khó lui, tính hình rất rắc rối.
- Công tử làm cái gì vậy? Đây đâu phải là luận bàn võ học, đây rõ ràng là bộ dạng lưu manh đánh nhau mà.
Cảnh tượng này mà bị truyền ra ngoài thì công tử sau này như thế nào ra ngoài đây.
Nhất Thanh Muộn Hưởng, Dương Khai trúng một chưởng của đối phương. Trong lúc nhất thời sao bay đầy đầu, thân hình lay động.
Lại một tiếng nữa vang lên. Đổng gia công tử bị Dương Khai đấm một quyền, y cảm thấy như răng cửa của mình suýt nữa thì bay ra, miệng đầy mùi máu tươi.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Đổng gia công tử gầm lên.
Dương Khai cười lanh:
- Xem ai chết trước.
Hai người liều mạng giao phong, loạn chiến ở bên trong, Đổng gia công tử đem Dương Khai đánh ngã trên mặt đất, chế trụ hai chân của hắn, đầu gối đặt ở bụng của hắn, hai tay ghì hai tay của hắn, lạnh giọng hỏi:
- Tiểu tử thối, có phục hay không?
Dương Khai cắn răng, liều mạng phản đòn, hung hăng vặn tay của Đổng gia công tử, nhe răng cười độc ác:
- Có phục hay không?
Đổng gia công tử đau đớn trút ra một ngụm lãnh khí, một tay ôm tay còn lại ngẩng đầu nhìn hai lão già nói:
- Còn nhìn cái gì? Công tử ta bị người ta đánh!
Miệng đầy đất gào thét, Đổng gia công tử đâu còn dáng vẻ nho nhã phong độ.
Hai lão già ngồi xem chuyện vui bây giờ mới tỉnh mộng, liền vội vàng tiến đến.
Dương Khai bĩu môi, thân hình chợt lóe liền lùi ra phía sau vài chục trượng.
Hai lão già kia cũng không có ý định truy kích, tuy rằng công tử bị người ta đánh, nhưng bọn họ cũng đã nhìn ra, ở đây đều là đệ tử Lăng Tiêu Các và người quen cũ của công tử, hẳn sẽ không hạ sát thủ với hắn.
Chỉ có điều, công tử như y thì làm sao chịu được loại chuyện thế này.
Đổng gia công tử vội vàng đứng dậy, kiêng kị nhìn về phía Dương Khai, chỉ cánh tay không bị thương về phía Dương Khai, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử thối, ngươi cũng khá đấy.
Dương Khai cũng đồng dạng không khá hơn là mấy, tay trái trật khớp, thở cũng khó khăn, nghe vậy khẽ cười nói:
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nếu như ngươi không gọi người, ta sẽ đánh ngươi đến nỗi mẹ ngươi cũng nhận không ra!
Đổng gia công tử hít sâu một hơi, oán hận nói:
- Đợi rồi sẽ tính sổ với ngươi.
Sau đó nói với một lão già:
- Đi giúp hắn nắn lại xương đi.
- Không cần.
Dương Kha đưa tay phải ra, nâng tay trái lên, rắc một tiếng cánh tay lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Công tử Đồng gia cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn.
- Phong Vân song vệ?
Dương Khai thản nhiên liếc hai lão già, không chút để ý hỏi.
Hai lão già biến đổi thần sắc, khiếp sợ nhìn Dương Khai, không ngờ thân phận của mình lại bị thiếu niên này vạch trần như thế.
Rốt cuộc thì hắn là ai?
Công tử Đổng gia cười khổ một tiếng:
- Đừng kinh hãi thế chứ, tiểu tử này họ Dương!
Họ Dương! Phong Vân song vệ lại đổi sắc mặt, trong lòng đã đoán được thân phận của Dương Khai. Hai người vội ôm quyền từ xa:
- Bái kiến Dương công tử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.