Chương 1754: Trải qua một đời người
Mạc Mặc
30/11/2019
Ngoài ra, Dương Khai còn không ngừng thấy được những gương mặt hiện lên trong đầu, có già có trẻ, có nam có nữ. Tuy Dương Khai chưa từng thấy bọn họ, nhưng hắn lại cảm thấy những người này hết sức thân thuộc đối với mình, thậm chí có thể nói ra tên của bọn họ.
Địa Ma, Lăng Thái Hư, Sở Lăng Tiêu, Phi Vũ, Lực Hoàn, Phi Tiến, Thương Viêm, Lệ Dung, Hàn Phỉ, Tuyết Nguyệt, Vũ Y, Diệp Tích Quân, Đại Diên, Tiền Thông...
Những người này luôn hiện lên trong đầu Dương Khai, mỗi một người đều không ngừng mấp máy môi, tựa như muốn nói cho hắn biết điều gì vậy, nhưng bất kể như thế nào Dương Khai cũng không nghe được.
Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua, Dương Khai đã bước vào tuổi 40, rồi 50, 60...
Đến năm 70 tuổi, hắn đã con cháu đầy đàn, phụ mẫu đã mất từ lâu, mọi thứ thay đổi quá nhiều. Chỉ huy nhất có một thứ không thay đổi, đó chính là những gương mặt kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu hắn quanh năm suốt tháng.
Những khuôn mặt kia càng ngày càng rõ ràng, thấp thoáng hắn đã có thể nghe được những âm thanh yếu ớt truyền đến.
Một cơn bệnh nặng xảy ra đột ngột, vắt kiệt sức sống của Dương Khai.
Nằm ở trên giường bệnh, hắn nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng khóc nức nở, đó là âm thanh của đám con cháu. Dương Khai biết, thời gian của hắn đã không còn nhiều nữa rồi.
Người thê tử làm bạn cả đời với hắn nhan sắc cũng đã tàn phai. Hiện tại, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một lão bà bình thường mà thôi, nhưng trong giờ phút cuối này, nàng vẫn kiên trì túc trực bên giường, chăm sóc cho Dương Khai.
Kiếp này... dường như cũng không tệ lắm đó chứ? Dương Khai nằm ngẫm nghĩ, rồi dùng ánh mắt mờ đục nhìn về phía thê tử. Mấy chục năm làm lụng vất vả, khiến tóc nàng cũng đã bạc trắng.
Dương Khai nhìn nàng, cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng một việc khiến Dương Khai không ngờ tới chính là, người thê tử hết mình chiều chuộng hắn từ xưa đến giờ, giờ phút này lại đang lạnh lùng nhìn hắn một cách chăm chú.
- Bà... Dương Khai chỉ thốt được một từ, rồi há miệng thở dốc.
Đối phương liền phát ra một loại âm thanh trong trẻo dễ nghe, hoàn toàn không phải là âm thanh của một bà lão mà ngược lại rất giống với âm thanh của một nữ tử còn trẻ: - Cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi. Bị ngươi liên lụy cả đời, tới lúc này mới coi như đã được giải thoát!
- Bà... tại sao bà lại nói như vậy? Dương Khai nghi ngờ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ đau khổ và thất vọng.
- Ta nên nói như thế nào đây? Đối phương cười lạnh, rồi nói: - Nên cảm tạ ngươi sao? Nếu không phải Dương gia ngươi thế lực lớn mạnh, thì mấy chục năm trước ta làm sao phải gả vào đó chứ? Ngươi là cái hạng người tẻ nhạt tầm thường, nếu không phải xuất thân từ Dương gia, chỉ sợ ngay cả hạng người tầm thường ngươi cũng không bằng, ngươi sống chỉ uổng phí cuộc đời mà thôi!
- Đây là suy nghĩ trong lòng của bà sao?
- Đúng vậy! Thất vọng sao? Đối phương vẫn cười lạnh như cũ, nụ cười hết sức tàn nhẫn, tựa như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào trái tim Dương Khai vậy.
Dương Khai cười ha hả một tràng, rồi nhắm hai mắt lại.
Lão bà ngồi bên giường nở nụ cười càng thêm tàn nhẫn hơn.
Dương Khai chợt mở miệng nói: - Không mộng không ảo, nói thực, mấy chục năm qua ngươi đã làm rất tốt, thế nhưng... ta đã biết rằng đây chỉ là ảo giác mà thôi.
- Cái gì? Sắc mặt lão bà đại biến, đứng phắt dậy, dáng vẻ không thể tin nổi nhìn Dương Khai nói: - Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?
- Đến lúc này, không phải ngươi nên trở mặt, đả kích nặng nề vào cuộc sống thỏa mãn một đời của ta, khiến ta lâm vào tuyệt vọng hay sao? Dương Khai lần nữa mở mắt ra, ánh mắt mờ đục đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó chính là ánh mắt lấp lánh rực rỡ tràn đầy sức sống, rồi hắn cười khẩy nói: - Ngay cả đám người đang khóc lóc chuẩn bị đưa tang ta ngoài kia, không phải cũng nên xông vào kể tội ta một phen, khiến cho ta chết không nhắm mắt hay sao?
- Làm sao ngươi có thể... Sắc mặt lão bà tái nhợt nói.
- Sao ta có thể nhận ra hả? Từ hơn 30 năm trước, ta đã phát hiện ra, toàn bộ đều không phải là thật, ta đã nhớ ra tất cả rồi!
- Nếu đã phát hiện ra, vì sao ngươi còn phối hợp theo như vậy? Sắc mặt lão bà trở nên dữ tợn hỏi.
- Ha ha... Dương Khai cười lên một tràng, sau đó ngồi thẳng dậy, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bởi vì đoạn đường đời này ta chưa từng trải qua, đã có cơ hội này, đương nhiên là ta muốn trải nghiệm một phen, điều này cũng giúp cho tâm cảnh của ta được ma luyện, không phải sao?
Những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ không ngừng lóe lên trong đầu Dương Khai kia, những âm thanh muốn truyền đến tai hắn kia, trong mấy chục năm trước từ trong ảo cảnh này, cuối cùng hắn cũng nhớ lại tất cả.
Lúc đó Dương Khai đã rất hoảng sợ!
Hắn không biết mình đã bị trúng chiêu lúc nào, cũng không nhận ra bất cứ địch nhân nào tồn tại. Hắn nhớ mình đang cùng Tuyết Nguyệt hộ pháp cho La Lam và Nghê Quảng, xung quanh không hề có bóng dáng tên địch nhân nào.
Tình huống này quá mức quỷ dị.
Điều này chứng tỏ, tên địch nhân không biết kia có lực lượng thần hồn mạnh mẽ đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Đối phương có thể thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào thức hải của hắn, thay đổi trí nhớ, làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, khiến cho hắn quên hết tất cả mà tin vào phần trí nhớ giả tạo đã bị thay đổi đó.
Cho nên hắn không có vội vã ra tay.
Một là, hắn không biết địch nhân là ai, tùy tiện ra tay có vẻ không ổn lắm. Hai là, đúng như hắn nói, đoạn đường đời này hắn chưa từng trải qua, quả thật là rất tốt. Dĩ nhiên... nếu như vị "thê tử" bồi bạn với hắn cả đời kia có thể cứ như vậy duy trì đến phút cuối cùng, chăm sóc hắn đến lúc lâm chung, thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng trong thời khắc cuối cùng, nàng lại định hủy diệt phần trải nghiệm quý giá khó có được của Dương Khai, muốn cho hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Mỗi người, vĩnh viễn đều chỉ có một cuộc đời.
Một cuộc đời thứ hai chỉ là hy vọng xa vời, luân hồi là việc hư ảo không thể tin, cho dù thực sự có luân hồi, thì cũng làm gì có ai mang theo được trí nhớ của kiếp trước chuyển thế đầu thai làm người lần nữa chứ?
Dương Khai cũng coi như đã được trải qua một đời người, tuy rằng chỉ ngắn ngủi có 70 năm...
Khi hắn vừa nói xong, những tiếng khóc thút thít của đám con cháu ở phía ngoài cũng im bặt, tiếp đó là một trận gào khóc thảm thiết truyền đến, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Lão bà cười lạnh nói: - Ngươi tưởng khám phá được ảo cảnh là sẽ không sao rồi sao? Ngươi quá tự phụ rồi, nếu ngươi bóc trần sớm một chút, còn có khả năng thoát khỏi nơi này, nhưng hiện tại suy nghĩ của ngươi trầm mê ở đây quá lâu như vậy đã vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi nơi này nữa rồi, thần hồn của ngươi sẽ mãi mãi trầm luân ở lại nơi này!
- Vậy sao? Dương Khai vẫn bình tĩnh như thường, cười hắc hắc nói: - Xem ra, ngươi không có năng lực công kích trực tiếp, mà chỉ có thể thông qua việc khống chế ký ức của người khác để gây ảnh hưởng tới họ thôi phải không?
Câu nói đã vạch trần năng lực của lão bà, khiến bà ta không khỏi biến sắc.
Suy cho cùng, nếu có năng lực tấn công trực tiếp thì đối mặt với tình huống trước mắt, chắc chắn lão bà này sẽ không khoanh tay chịu chết mà đã sớm lao lên tấn công rồi. Nhưng ngược lại, bà ta lại chỉ biết đứng đó gào thét, điều đó đã chứng tỏ bà ta không có năng lực đó.
- Thôi, dừng ở đây đi, tuy nhiên... ta vẫn phải cám ơn ngươi, kinh nghiệm trải qua một đời vừa qua, quả thật đã làm cho tâm cảnh của ta bền bỉ không ít, đối với việc đột phá lên Hư Vương Cảnh càng có tự tin hơn. Dương Khai mỉm cười nói.
Vấn đề của hắn, chính là thực lực tăng lên quá nhanh, từ lúc bắt đầu tu luyện cho tới bây giờ, mới chỉ chưa tới 40 năm mà hắn đã đạt tới Phản Hư tam tầng cảnh. Thực lực mạnh mẽ nhất định phải có tâm cảnh tương ứng với tu vi, nếu không rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma trong quá trình tu luyện.
Đây là khuyết điểm của hắn.
Nhưng hiện tại khuyết điểm này đã được khắc phục, không cần biết bên ngoài đã trải qua bao lâu, suy nghĩ của hắn ở nơi này ít nhà đã trải qua 70 năm, mức độ tích lũy về tâm cảnh đã đủ tương xứng với cảnh giới tu vi của hắn.
Hắn thật sự muốn cảm tạ đối phương đã cho hắn một cơ hội như vậy.
Chỉ riêng việc này đã đủ để khiến chuyến đi này của hắn không tệ rồi, dù tiếp theo không thu hoạch được gì cũng chẳng sao.
Dương Khai định sau khi rời khỏi Thất Lạc Chi Địa sẽ tìm một nơi vắng vẻ tấn cấp lên Hư Vương Cảnh, mà địa điểm hắn cũng đã chọn sẵn trong đầu rồi.
Đối với việc đột phá lên Hư Vương Cảnh hắn rất nắm chắc, hơn nữa đã trải qua lần rèn luyện tâm cảnh này, chắc chắn đến lúc đó sẽ hết sức thuận lợi.
Dương Khai vừa dứt lời, sắc mặt lão bà vốn đang bất an bỗng nhiên liền biến thành một luồng khói đen, luồng khói đen truyền ra tiếng gào thét thê lương rồi lao tới đánh thẳng về phía Dương Khai.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài phòng cũng có rất nhiều luồng khói đen lao tới tấn công Dương Khai.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, hai mắt lóe lên, phát ra uy lực của Diệt Thế Ma Nhãn.
Diệt Thế Ma Nhãn có tác dụng khám phá ra những thứ vô hình, là khắc tinh lớn nhất của loại ảo cảnh này.
Ma Nhãn vừa ra, thế giới ảo ảnh này cũng bắt đầu sụp đổ, giống như chiếc gương bị đập vỡ vậy, cả Dương phủ, rồi toàn bộ thế giới đều bắt đầu vỡ vụn ra.
Mà một đám những luồng khói đen đang đánh về phía Dương Khai kia không ảnh hưởng gì đến hắn mảy may. Đúng như hắn đã suy đoán trước đó, những luồng khói đen này không có khả năng công kích trực tiếp, nó chỉ có tác dụng khơi dậy cảm xúc tiêu cực trong lòng những người bị rơi vào ảo cảnh mà thôi.
Bóng đen xuyên qua thân thể Dương Khai, rồi biến mất không thấy.
Trong chốc lát, ảo cảnh đã bị phá.
Dương Khai trở lại thế giới thực tại.
Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, sau lưng bỗng nhiên có tiếng gió rít đánh úp tới. hắn vội vàng lộn người về phía trước, tránh khỏi công kích từ phía sau, khi đã ổn định thân hình hắn liền quay đầu nhìn lại.
Hắn thấy được bóng đen trong ảo cảnh trước đó, chỉ có điều bóng đen này hiện tại lại có hình người với đầy đủ tứ chi, chỉ không có ngũ quan mà thôi.
Xem ra, tất cả ảo cảnh trước đó đều do bóng đen này giở trò quỷ gây ra. Dương Khai lập tức sáng tỏ.
Mà giờ phút này, bóng đen có vẻ cũng đã bị thương không nhẹ. Dù sao nó thi triển bí thuật kéo Dương Khai vào ảo cảnh, nay bí thuật bị phá, nó cũng phải chịu thương tổn vì phản phệ.
Trong tiếng gào thét, bóng đen lần nữa lại đánh về phía Dương Khai.
Dương Khai phất tay bắn ra một sợi Kim Huyết Ti cắt tới đối phương. Kim Huyết Ti trước đây đều phát huy hiệu quả, nhưng lúc này lại không hề có tác dụng, xuyên thẳng qua thân thể của nó mà không hề tạo thành chút tổn thương nào.
Dương Khai nhướng mày, thánh nguyên liền bộc phát ra, vỗ xuống một chiêu Già Thiên Thủ.
Bàn tay to lớn bao trùm lên thân thể bóng đen, nhưng đồng dạng cũng không hề tạo thành chút tổn thương nào với nó.
Thoáng lưỡng lự giây lát, bóng đen đã nhào tới trước mặt hắn.
- Kim Huyết Ti vô dụng, bí thuật thánh nguyên cũng vô dụng, xem ra... chỉ có công kích thần hồn mới có tác dụng với ngươi. Dương Khai không ngừng cười lạnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, bỗng nhiên con mắt trái của hắn liền hiện lên một đồ án hình hoa sen.
Địa Ma, Lăng Thái Hư, Sở Lăng Tiêu, Phi Vũ, Lực Hoàn, Phi Tiến, Thương Viêm, Lệ Dung, Hàn Phỉ, Tuyết Nguyệt, Vũ Y, Diệp Tích Quân, Đại Diên, Tiền Thông...
Những người này luôn hiện lên trong đầu Dương Khai, mỗi một người đều không ngừng mấp máy môi, tựa như muốn nói cho hắn biết điều gì vậy, nhưng bất kể như thế nào Dương Khai cũng không nghe được.
Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua, Dương Khai đã bước vào tuổi 40, rồi 50, 60...
Đến năm 70 tuổi, hắn đã con cháu đầy đàn, phụ mẫu đã mất từ lâu, mọi thứ thay đổi quá nhiều. Chỉ huy nhất có một thứ không thay đổi, đó chính là những gương mặt kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu hắn quanh năm suốt tháng.
Những khuôn mặt kia càng ngày càng rõ ràng, thấp thoáng hắn đã có thể nghe được những âm thanh yếu ớt truyền đến.
Một cơn bệnh nặng xảy ra đột ngột, vắt kiệt sức sống của Dương Khai.
Nằm ở trên giường bệnh, hắn nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng khóc nức nở, đó là âm thanh của đám con cháu. Dương Khai biết, thời gian của hắn đã không còn nhiều nữa rồi.
Người thê tử làm bạn cả đời với hắn nhan sắc cũng đã tàn phai. Hiện tại, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một lão bà bình thường mà thôi, nhưng trong giờ phút cuối này, nàng vẫn kiên trì túc trực bên giường, chăm sóc cho Dương Khai.
Kiếp này... dường như cũng không tệ lắm đó chứ? Dương Khai nằm ngẫm nghĩ, rồi dùng ánh mắt mờ đục nhìn về phía thê tử. Mấy chục năm làm lụng vất vả, khiến tóc nàng cũng đã bạc trắng.
Dương Khai nhìn nàng, cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng một việc khiến Dương Khai không ngờ tới chính là, người thê tử hết mình chiều chuộng hắn từ xưa đến giờ, giờ phút này lại đang lạnh lùng nhìn hắn một cách chăm chú.
- Bà... Dương Khai chỉ thốt được một từ, rồi há miệng thở dốc.
Đối phương liền phát ra một loại âm thanh trong trẻo dễ nghe, hoàn toàn không phải là âm thanh của một bà lão mà ngược lại rất giống với âm thanh của một nữ tử còn trẻ: - Cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi. Bị ngươi liên lụy cả đời, tới lúc này mới coi như đã được giải thoát!
- Bà... tại sao bà lại nói như vậy? Dương Khai nghi ngờ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ đau khổ và thất vọng.
- Ta nên nói như thế nào đây? Đối phương cười lạnh, rồi nói: - Nên cảm tạ ngươi sao? Nếu không phải Dương gia ngươi thế lực lớn mạnh, thì mấy chục năm trước ta làm sao phải gả vào đó chứ? Ngươi là cái hạng người tẻ nhạt tầm thường, nếu không phải xuất thân từ Dương gia, chỉ sợ ngay cả hạng người tầm thường ngươi cũng không bằng, ngươi sống chỉ uổng phí cuộc đời mà thôi!
- Đây là suy nghĩ trong lòng của bà sao?
- Đúng vậy! Thất vọng sao? Đối phương vẫn cười lạnh như cũ, nụ cười hết sức tàn nhẫn, tựa như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào trái tim Dương Khai vậy.
Dương Khai cười ha hả một tràng, rồi nhắm hai mắt lại.
Lão bà ngồi bên giường nở nụ cười càng thêm tàn nhẫn hơn.
Dương Khai chợt mở miệng nói: - Không mộng không ảo, nói thực, mấy chục năm qua ngươi đã làm rất tốt, thế nhưng... ta đã biết rằng đây chỉ là ảo giác mà thôi.
- Cái gì? Sắc mặt lão bà đại biến, đứng phắt dậy, dáng vẻ không thể tin nổi nhìn Dương Khai nói: - Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?
- Đến lúc này, không phải ngươi nên trở mặt, đả kích nặng nề vào cuộc sống thỏa mãn một đời của ta, khiến ta lâm vào tuyệt vọng hay sao? Dương Khai lần nữa mở mắt ra, ánh mắt mờ đục đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó chính là ánh mắt lấp lánh rực rỡ tràn đầy sức sống, rồi hắn cười khẩy nói: - Ngay cả đám người đang khóc lóc chuẩn bị đưa tang ta ngoài kia, không phải cũng nên xông vào kể tội ta một phen, khiến cho ta chết không nhắm mắt hay sao?
- Làm sao ngươi có thể... Sắc mặt lão bà tái nhợt nói.
- Sao ta có thể nhận ra hả? Từ hơn 30 năm trước, ta đã phát hiện ra, toàn bộ đều không phải là thật, ta đã nhớ ra tất cả rồi!
- Nếu đã phát hiện ra, vì sao ngươi còn phối hợp theo như vậy? Sắc mặt lão bà trở nên dữ tợn hỏi.
- Ha ha... Dương Khai cười lên một tràng, sau đó ngồi thẳng dậy, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bởi vì đoạn đường đời này ta chưa từng trải qua, đã có cơ hội này, đương nhiên là ta muốn trải nghiệm một phen, điều này cũng giúp cho tâm cảnh của ta được ma luyện, không phải sao?
Những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ không ngừng lóe lên trong đầu Dương Khai kia, những âm thanh muốn truyền đến tai hắn kia, trong mấy chục năm trước từ trong ảo cảnh này, cuối cùng hắn cũng nhớ lại tất cả.
Lúc đó Dương Khai đã rất hoảng sợ!
Hắn không biết mình đã bị trúng chiêu lúc nào, cũng không nhận ra bất cứ địch nhân nào tồn tại. Hắn nhớ mình đang cùng Tuyết Nguyệt hộ pháp cho La Lam và Nghê Quảng, xung quanh không hề có bóng dáng tên địch nhân nào.
Tình huống này quá mức quỷ dị.
Điều này chứng tỏ, tên địch nhân không biết kia có lực lượng thần hồn mạnh mẽ đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Đối phương có thể thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào thức hải của hắn, thay đổi trí nhớ, làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, khiến cho hắn quên hết tất cả mà tin vào phần trí nhớ giả tạo đã bị thay đổi đó.
Cho nên hắn không có vội vã ra tay.
Một là, hắn không biết địch nhân là ai, tùy tiện ra tay có vẻ không ổn lắm. Hai là, đúng như hắn nói, đoạn đường đời này hắn chưa từng trải qua, quả thật là rất tốt. Dĩ nhiên... nếu như vị "thê tử" bồi bạn với hắn cả đời kia có thể cứ như vậy duy trì đến phút cuối cùng, chăm sóc hắn đến lúc lâm chung, thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng trong thời khắc cuối cùng, nàng lại định hủy diệt phần trải nghiệm quý giá khó có được của Dương Khai, muốn cho hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Mỗi người, vĩnh viễn đều chỉ có một cuộc đời.
Một cuộc đời thứ hai chỉ là hy vọng xa vời, luân hồi là việc hư ảo không thể tin, cho dù thực sự có luân hồi, thì cũng làm gì có ai mang theo được trí nhớ của kiếp trước chuyển thế đầu thai làm người lần nữa chứ?
Dương Khai cũng coi như đã được trải qua một đời người, tuy rằng chỉ ngắn ngủi có 70 năm...
Khi hắn vừa nói xong, những tiếng khóc thút thít của đám con cháu ở phía ngoài cũng im bặt, tiếp đó là một trận gào khóc thảm thiết truyền đến, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Lão bà cười lạnh nói: - Ngươi tưởng khám phá được ảo cảnh là sẽ không sao rồi sao? Ngươi quá tự phụ rồi, nếu ngươi bóc trần sớm một chút, còn có khả năng thoát khỏi nơi này, nhưng hiện tại suy nghĩ của ngươi trầm mê ở đây quá lâu như vậy đã vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi nơi này nữa rồi, thần hồn của ngươi sẽ mãi mãi trầm luân ở lại nơi này!
- Vậy sao? Dương Khai vẫn bình tĩnh như thường, cười hắc hắc nói: - Xem ra, ngươi không có năng lực công kích trực tiếp, mà chỉ có thể thông qua việc khống chế ký ức của người khác để gây ảnh hưởng tới họ thôi phải không?
Câu nói đã vạch trần năng lực của lão bà, khiến bà ta không khỏi biến sắc.
Suy cho cùng, nếu có năng lực tấn công trực tiếp thì đối mặt với tình huống trước mắt, chắc chắn lão bà này sẽ không khoanh tay chịu chết mà đã sớm lao lên tấn công rồi. Nhưng ngược lại, bà ta lại chỉ biết đứng đó gào thét, điều đó đã chứng tỏ bà ta không có năng lực đó.
- Thôi, dừng ở đây đi, tuy nhiên... ta vẫn phải cám ơn ngươi, kinh nghiệm trải qua một đời vừa qua, quả thật đã làm cho tâm cảnh của ta bền bỉ không ít, đối với việc đột phá lên Hư Vương Cảnh càng có tự tin hơn. Dương Khai mỉm cười nói.
Vấn đề của hắn, chính là thực lực tăng lên quá nhanh, từ lúc bắt đầu tu luyện cho tới bây giờ, mới chỉ chưa tới 40 năm mà hắn đã đạt tới Phản Hư tam tầng cảnh. Thực lực mạnh mẽ nhất định phải có tâm cảnh tương ứng với tu vi, nếu không rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma trong quá trình tu luyện.
Đây là khuyết điểm của hắn.
Nhưng hiện tại khuyết điểm này đã được khắc phục, không cần biết bên ngoài đã trải qua bao lâu, suy nghĩ của hắn ở nơi này ít nhà đã trải qua 70 năm, mức độ tích lũy về tâm cảnh đã đủ tương xứng với cảnh giới tu vi của hắn.
Hắn thật sự muốn cảm tạ đối phương đã cho hắn một cơ hội như vậy.
Chỉ riêng việc này đã đủ để khiến chuyến đi này của hắn không tệ rồi, dù tiếp theo không thu hoạch được gì cũng chẳng sao.
Dương Khai định sau khi rời khỏi Thất Lạc Chi Địa sẽ tìm một nơi vắng vẻ tấn cấp lên Hư Vương Cảnh, mà địa điểm hắn cũng đã chọn sẵn trong đầu rồi.
Đối với việc đột phá lên Hư Vương Cảnh hắn rất nắm chắc, hơn nữa đã trải qua lần rèn luyện tâm cảnh này, chắc chắn đến lúc đó sẽ hết sức thuận lợi.
Dương Khai vừa dứt lời, sắc mặt lão bà vốn đang bất an bỗng nhiên liền biến thành một luồng khói đen, luồng khói đen truyền ra tiếng gào thét thê lương rồi lao tới đánh thẳng về phía Dương Khai.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài phòng cũng có rất nhiều luồng khói đen lao tới tấn công Dương Khai.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, hai mắt lóe lên, phát ra uy lực của Diệt Thế Ma Nhãn.
Diệt Thế Ma Nhãn có tác dụng khám phá ra những thứ vô hình, là khắc tinh lớn nhất của loại ảo cảnh này.
Ma Nhãn vừa ra, thế giới ảo ảnh này cũng bắt đầu sụp đổ, giống như chiếc gương bị đập vỡ vậy, cả Dương phủ, rồi toàn bộ thế giới đều bắt đầu vỡ vụn ra.
Mà một đám những luồng khói đen đang đánh về phía Dương Khai kia không ảnh hưởng gì đến hắn mảy may. Đúng như hắn đã suy đoán trước đó, những luồng khói đen này không có khả năng công kích trực tiếp, nó chỉ có tác dụng khơi dậy cảm xúc tiêu cực trong lòng những người bị rơi vào ảo cảnh mà thôi.
Bóng đen xuyên qua thân thể Dương Khai, rồi biến mất không thấy.
Trong chốc lát, ảo cảnh đã bị phá.
Dương Khai trở lại thế giới thực tại.
Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, sau lưng bỗng nhiên có tiếng gió rít đánh úp tới. hắn vội vàng lộn người về phía trước, tránh khỏi công kích từ phía sau, khi đã ổn định thân hình hắn liền quay đầu nhìn lại.
Hắn thấy được bóng đen trong ảo cảnh trước đó, chỉ có điều bóng đen này hiện tại lại có hình người với đầy đủ tứ chi, chỉ không có ngũ quan mà thôi.
Xem ra, tất cả ảo cảnh trước đó đều do bóng đen này giở trò quỷ gây ra. Dương Khai lập tức sáng tỏ.
Mà giờ phút này, bóng đen có vẻ cũng đã bị thương không nhẹ. Dù sao nó thi triển bí thuật kéo Dương Khai vào ảo cảnh, nay bí thuật bị phá, nó cũng phải chịu thương tổn vì phản phệ.
Trong tiếng gào thét, bóng đen lần nữa lại đánh về phía Dương Khai.
Dương Khai phất tay bắn ra một sợi Kim Huyết Ti cắt tới đối phương. Kim Huyết Ti trước đây đều phát huy hiệu quả, nhưng lúc này lại không hề có tác dụng, xuyên thẳng qua thân thể của nó mà không hề tạo thành chút tổn thương nào.
Dương Khai nhướng mày, thánh nguyên liền bộc phát ra, vỗ xuống một chiêu Già Thiên Thủ.
Bàn tay to lớn bao trùm lên thân thể bóng đen, nhưng đồng dạng cũng không hề tạo thành chút tổn thương nào với nó.
Thoáng lưỡng lự giây lát, bóng đen đã nhào tới trước mặt hắn.
- Kim Huyết Ti vô dụng, bí thuật thánh nguyên cũng vô dụng, xem ra... chỉ có công kích thần hồn mới có tác dụng với ngươi. Dương Khai không ngừng cười lạnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, bỗng nhiên con mắt trái của hắn liền hiện lên một đồ án hình hoa sen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.