Chương 1497: Trận bài oai.
Mạc Mặc
30/11/2019
Đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt của Dương Khai sắc lạnh như dao, hàn quang tứ phía. Hắn rõ ràng đã thật sự nổi giận.
- Tiểu tử, ngươi cũng chỉ là có bản lĩnh này mà thôi, sau này đừng có khoác lác, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, chỉ có chịu khổ mới nhìn rõ hiện thực, ta khuyên ngươi sớm thúc thủ chịu trói!. Phương Bằng ha ha cười nói, cơ thịt trên mặt co rút, nhưng không ai phát hiện ra. Hắn ngoài miệng nói năng nhỏ nhẹ, kì thực trong lòng chấn động tột đỉnh.
Tiểu tử này rốt cuộc là quái thai gì! Chỉ là nhất tầng cảnh mà thôi, cư nhiên có thể chống đỡ được đòn công kích điên cuồng của hơn hai mươi vị Phản Hư Cảnh, mặc dù chỉ kiên trì được mười tức công phu, nhưng đã có thể nói là kỳ tích rồi. Nếu là mình, cũng không dám nói có thể làm được điểm này, thực lực của tiểu tử này ngang tài ngang sức với mình sao?
Hơn nữa, nghe nói lúc hắn vừa mới đến U Ám Tinh chỉ mới Nhập Thánh tam tầng cảnh mà thôi, đến hôm nay mới chỉ hơn mười năm, đã tấn thăng lên Phản Hư Cảnh! Tốc độ trưởng thành như thế, thực sự quá kinh người. Võ giả U Ám Tinh, không ai được như hắn, trong thời gian ngắn như vậy, đạt được cảnh giới đáng sợ như thế.
Càng không có ai có thể như hắn, đến cảnh giới này rồi, có được chiến lực đáng sợ như thế. Phương Bằng nhìn Dương Khai, dường như nhìn thấy được khả năng và hy vọng vô hạn, đó là hy vọng có thể đột phá Hư Vương Cảnh! Không thể để tiểu tử này tiếp tiếp trưởng thành, hiện tại tu vi cảnh giới của hắn không cao, nhưng đã khiếp người như thế, nếu thật sự để hắn trưởng thành đến cảnh giới giống mình, vậy cả U Ám Tinh ai có thể là đối thủ của hắn?
Hôm nay Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông vào chỗ chết đắc tội hắn, ngày sau nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần gấp nghìn lần, từ ánh mắt và thần sắc của hắn, Phương Bằng liền nhìn ra Dương Khai không phải là kẻ dễ quên mất cừu hận. Tiểu tư phải chết! Nội tâm Phương Bằng bộc phát sát cơ, kiêng kị vô cùng, âm thầm quyết định, một khi hoàn thành được nhiệm vụ mà Tinh Đế Sơn giao cho lần này, phải lập tức giết Dương Khai.
Hắn sống. Phương Bằng nhất định khó có ngày bình an.
- Hắn đã là nỏ mạnh hết đà, bắt hắn lại cho ta! Phương Bằng trầm mặt quát khẽ, đêm dài lắm mộng, hắn không muốn tiếp tục kéo dài. Trong nháy mắt, hơn mười vị cường giả đã nhào tới cách Dương Khai ba trượng, vốn dĩ đứng tại chỗ biểu tình oán độc vạn phần, dường như Dương Khai không còn sức đánh trả bỗng nhiên nhếch miệng cười, nụ cười quỷ dị vạn phần, ngay sau đó tiếng quát truyền vào trong tai mọi người.
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào. Ta đây liền tiễn các người đến âm tào địa phủ! Trong lúc nói chuyện, một tấm gỗ to bằng bàn tay bỗng xuất hiện trước mặt Dương Khai, trên tấm gỗ điêu khắc đồ án phức tạp tinh xảo, từ bên trong tấm gỗ xuất ra một loại lực lượng chấn động huyền diệu, hào quang tỏa sáng chói mắt.
- Không xong rồi! Có người kinh hô, muốn nhanh chóng thoát ra lui về phía sau. Nhưng đã muộn rồi. Hào quang kia hiện lên màu trắng tinh khiết, lấy tấm gỗ làm trung tâm, hướng bốn phía ầm ầm khuếch tán ra, ngay sau đó, liền bao quanh toàn bộ hơn mười vị Phản Hư Cảnh muốn tấn công Dương Khai. Tầm mắt hoa lên, hơn mười vị Phản Hư Cảnh liền phát hiện bản thân đã rơi vào một thế giới khác. Trời xanh mây trắng, dưới chân cỏ cây xanh biếc. Mọi người đều ngây ra, vẻ mặt mờ mịt. Không biết đây rốt cuộc là tình huống gì.
Cùng lúc đó, Phương Bằng và hơn mười vị Phản Hư Cảnh chưa hành động cũng tràn đầy kinh ngạc, ngây người nhìn về phía trước, làm thế nào cũng không tin vào mắt mình. Vừa trong nháy mắt, Dương Khai và hơn mười đồng bạn đột nhiên biến mất không nhìn thấy. Không có bất kì dấu hiệu nào, ngay sau khi hào quang trắng tinh khiết đó bao trùm, tất cả mọi người biến mất hư không. Cái này quả thực quá mức ly kì rồi.
Nhưng, chỗ mà Dương Khai vẫn đứng, lại có một ít năng lượng dao động cổ quái truyền ra. Một lảo giả Phản Hư tam tầng cảnh mặc y phục Lôi Đài Tông nhíu mày, dường như nhận ra điều gì đó, giơ tay xuất ra một đạo công kích, nhưng đạo công kích này còn bay xa chưa tới ba trượng, liền bị một lớp màng mỏng mắt thường không nhìn thấy được cản trở lại
- Trận pháp!
Lão giả này trợn tròn mắt, kinh hãi kêu lên.
- Nơi nào sao có thể tồn tại trận pháp? Phương Bằng sắc mặt khó coi đến cực điểm, mắt nhìn như muốn dồn Dương Khai đến bước đường cùng, bắt lấy hắn, nhưng không ngờ đột nhiện xuất hiện biến cố như vậy. Giờ đây Dương Khai và hơn mười vị đồng bạn toàn bộ đều lâm vào trong trận pháp, thân là người ở ngoài trận pháp hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, hơn nữa lại bị trận pháp này cản trở.
Nhưng, ở đây sao lại có trận pháp? Nếu thật sự là có, sớm đã được phát hiện ra mới phải, không thể nào trong thời khắc mấu chốt lại đột ngột khởi động, chẳng lẽ nói Dương Khai tiểu tử kia đã trước đó đã phát giác ra, cho nên mới tương kế tựu kế, trong lúc nguy cơ phát động trận pháp? Như thế cũng không có khả năng!
- Tông chủ, trận pháp này không phải là tồn tại ở đây. Lão giả kia tựa hồ có chút nghiên cứu về trận pháp, rất nhanh liền nhìn ra một chút mánh khóe.
- Không phải tồn tại ở đây? Phương Bằng nhíu mày nhìn hắn, -Trâu trưởng lão, ngươi đây là có ý gì? Trận pháp này nếu không phải là vốn dĩ tồn tại ở đây, chẳng lẽ nói là Dương Khai tiểu tử kia bố trí ra hay sao?
- Hẳn là như vậy. Trâu trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Bằng hừ lạnh: -Lão phu mặc dù xem qua trận pháp không nhiều, nhưng cũng biết trận pháp có uy lực như này không thể dễ dàng bố trí được, trước không nói phải mượn trận môn trận bàn những đạo cụ phụ trợ này, đơn giản là bố trí cũng cần phải có thời gian, hắn sao có thể trong chớp mắt liền đem trận pháp bố trí xong hoàn toàn?
- Tông chủ, vấn đề có khả năng xuất hiện trên tấm gỗ kia. Trâu trưởng lão như có điều suy nghĩ,
- Nếu lão hủ không nhìn lầm, tấm gỗ kia vô cùng có khả năng là trận bài… đã sớm tuyệt tích trong truyền thuyết!
- Trận bài! Phương Bằng tầm mắt co rút, hiển nhiên cũng sớm nghe nói qua đại danh của trận bài, ngạc nhiên nhìn lão giả họ Trâu,
- Người xác định là vật này?
- Ngoài nó ra, lão hủ không tìm ra lý do thích hợp, giải thích vì sao tiểu tử kia trong nháy mắt bố trí ra trận pháp, tấm gỗ đó có đến tám chín phần mười là trận bài phong ấn trận pháp, hơn nữa, lại là loại có uy lực không nhỏ!
- Sao hắn lại có loại đồ vật như này? Phương Bằng sắc mặt tái nhợt, -Vậy ngươi có thể phá giải trận này không?
Lão giả họ Trâu do dự một lúc, mở miệng nói: -Nếu cho lão hủ thời gian hai ngày, lão hủ có lẽ có thể phá được, vừa rồi lão hủ xuất thủ thử thăm dò một lát, uy lực trận bài này không nhỏ, muốn dựa vào mình lão hủ để phá giải…ít nhất cũng cần hai ngày.
- Hai ngày… Phương Bằng cười khổ không thôi. Thời gian dài như vậy, gái trinh cũng thành đàn bà rồi.
- Quản nó là trận pháp gì, trực tiếp phá nó là được! Một tiếng gầm bỗng nhiên truyền tới, Phương Bằng thần sắc chấn động, quay đầu lại nhìn, phát hiện người vừa nói chuyện cư nhiên là Khúc Tranh, nhưng giờ phút này vị Khúc minh chủ hai mắt đỏ ngầu, trong con ngươi ẩn hiện tơ máu đỏ, một thân khí tức hung ác vô cùng. Hắn hiển nhiên là vì mất con mà đau đớn nổi trận lôi đình!.
- Khụ khụ, Khúc huynh, nén đau thương thuận theo biến chuyển!
Phương Bằng bày ra thần thái bi ai, trấn an nói, kỳ thật trong lòng sớm đã nở hoa. Không cần biết Dương Khai đã tạo ra cho mình khó khăn thế nào, so với nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh của Khúc Tranh, ngược lại chẳng thấm vào đâu. Chỉ có điều hiện nay hai bên đang liên thủ, bộ dáng này vẫn nên giả vở một chút, nếu không Khúc Tranh rất có thể sẽ giận cho đánh mèo với mình.
- Một cái trận pháp nhỏ này đã làm khó các ngươi rồi? Khúc Tranh nghiến răng nói, biểu tình dữ tợn đáng sợ,
- Dùng sức phá cho ta, bắt được tiểu tử kia ra đây cho ta, mối thù giết con, lão phu và hắn không đội trời chung! Lão phu muốn đem hắn băm thây vạn đoạn!
- Khúc huynh bớt giận bớt giận. Phương Bằng hoảng sợ, vội vàng nói: -Ngươi bình tĩnh chút chớ nóng vội. -Ngươi dám ngăn cản ta? Khúc Tranh căm tức nhìn Phương Bằng,
- Ai dám ngăn cản ta, liền là kẻ thù của Khúc mỗ, Khúc mỗ sẽ không cùng hắn từ bỏ ý đồ. Phương Bằng nhíu mày, tức giận không vui, mở miệng nói:
- Tiểu tử kia quả thực đáng chết, không nói Khúc huynh ngươi không tha cho hắn, lão phu cũng không tha cho hắn!. -Nếu đã như thế, Phương Huynh và Khúc mỗ cùng nhau động thủ, phá vỡ trận pháp này.
- Trận pháp muốn phá, người cũng muốn bắt, nhưng…Khúc huynh, trước khi ra chưa hoàn thành nhiệm vụ, tiểu tử đó không thể chết, ngươi đừng quên, nhiệm vụ lần này rốt cuộc là ai giao cho, nếu là ngươi vì hận thù cá nhân mà giết hắn, từ đó mà làm sụp đổ cả kế hoạch, ta nghĩ Khúc huynh có lẽ hiểu rõ sẽ có hậu quả gì. Khúc Tranh nghe vậy khẽ giật mình, cuối cùng thanh tỉnh không ít, ánh mắt hương về đám người khẽ nhướn lên, lộ ra sắc mắt có chút cố kị, mở miệng nói:
- Phương huynh nói đúng, là Khúc mỗ suy tính chưa chu toàn rồi.
- Ân, ngươi biết là được rồi. Phương Bằng thở phào một cái, mặc dù nói hắn chỉ mong sao Khúc Tranh giết chết Dương Khai, từ đó liên lụy đến Chiến Thiên Minh, nhưng là nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Lôi Đài Tông hắn cũng không thoát khỏi liên quan, về tình về lý, hắn đều phải khuyên cản một tiếng, cũng may Khúc Tranh chưa đến mức không thể nói lý, nghe theo lời của mình, khiến hắn vừa tiếc hận lại vừa buồn phiền.
- Nhưng…sau khi chuyện này thành công, tiểu tử kia phải giao cho người của Khúc mỗ đến xử lý, ta muốn hắn nếm trải cực hình nhân gian! Khúc Tranh nghiên răng quát lớn.
- Không có vấn đề gì, sau khi chuyện này thành công, tiểu tử kia chết hay sống, đều là một câu nói của Khuynh huynh. Phương Bằng gật đầu, lập tức hét lớn: -Đừng có ngây ra nữa, mau phá vỡ trận pháp, đem tiểu tử kia lôi ra đây!
- Vâng!
Hơn mười vị Phản Hư Cảnh còn lại rối rít đồng ý, vội vàng lấy ra bí bảo của mình, phóng ra bí thuật, hướng phía trước tấn công, đến ngay cả Phương Thiên Trọng đang ở một trăm trượng bên ngoài cũng chạy tới, cống hiến sức lực của mình. Những người này ở bên ngoài điên cuồng oanh phá trận pháp, mà trong thế giới trận pháp do trận bài tạo ra, hơn mười vị Phản Hư Cảnh bị Dương Khai kéo vào trong lại đang ngơ ngác nhìn nhau, mơ hồ không hiểu.
Một khắc trước họ vẫn còn hướng Dương Khai mà tấn công, một khác sau bỗng nhiên đến nơi này, bất kì ai cũng có chút mơ hồ. Hơn nữa đưa mắt nhìn, mọi người lại không ở cạnh nhau, ngươi một chỗ ta một chỗ, khoảng cách đôi bên không gần cũng không xa.
- Tư Đồ huynh, đây là nơi nào? Lương Vĩnh tam trưởng lão của Chiến Thiên Minh quay đầu hướng người nào đó cách đó không xa hỏi, người này chính là Tư Đồ Hoằng phó tông chủ Lôi Đài Tông.
Trước đây, cũng chính là hai người họ thả Dương Khai đi, để Dương Khai có thể hội ngộ cùng Tiền Thông và Phí Chi Đồ.
- Không rõ lắm, nhưng xem ra chúng ta là đã rơi vào trong trận pháp rồi.
- Trận pháp. Lương Vĩnh sắc mặt khẽ biến, -Vậy Dương Khai đâu?
- Ngươi cảm thấy sao? Tư Đồ Hoằng không đáp mà hỏi ngược lại. Lương Vĩnh trong lòng khẽ động, trái tim lập tức chìm vào đáy cốc.
- Tiểu tử, ngươi cũng chỉ là có bản lĩnh này mà thôi, sau này đừng có khoác lác, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, chỉ có chịu khổ mới nhìn rõ hiện thực, ta khuyên ngươi sớm thúc thủ chịu trói!. Phương Bằng ha ha cười nói, cơ thịt trên mặt co rút, nhưng không ai phát hiện ra. Hắn ngoài miệng nói năng nhỏ nhẹ, kì thực trong lòng chấn động tột đỉnh.
Tiểu tử này rốt cuộc là quái thai gì! Chỉ là nhất tầng cảnh mà thôi, cư nhiên có thể chống đỡ được đòn công kích điên cuồng của hơn hai mươi vị Phản Hư Cảnh, mặc dù chỉ kiên trì được mười tức công phu, nhưng đã có thể nói là kỳ tích rồi. Nếu là mình, cũng không dám nói có thể làm được điểm này, thực lực của tiểu tử này ngang tài ngang sức với mình sao?
Hơn nữa, nghe nói lúc hắn vừa mới đến U Ám Tinh chỉ mới Nhập Thánh tam tầng cảnh mà thôi, đến hôm nay mới chỉ hơn mười năm, đã tấn thăng lên Phản Hư Cảnh! Tốc độ trưởng thành như thế, thực sự quá kinh người. Võ giả U Ám Tinh, không ai được như hắn, trong thời gian ngắn như vậy, đạt được cảnh giới đáng sợ như thế.
Càng không có ai có thể như hắn, đến cảnh giới này rồi, có được chiến lực đáng sợ như thế. Phương Bằng nhìn Dương Khai, dường như nhìn thấy được khả năng và hy vọng vô hạn, đó là hy vọng có thể đột phá Hư Vương Cảnh! Không thể để tiểu tử này tiếp tiếp trưởng thành, hiện tại tu vi cảnh giới của hắn không cao, nhưng đã khiếp người như thế, nếu thật sự để hắn trưởng thành đến cảnh giới giống mình, vậy cả U Ám Tinh ai có thể là đối thủ của hắn?
Hôm nay Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông vào chỗ chết đắc tội hắn, ngày sau nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần gấp nghìn lần, từ ánh mắt và thần sắc của hắn, Phương Bằng liền nhìn ra Dương Khai không phải là kẻ dễ quên mất cừu hận. Tiểu tư phải chết! Nội tâm Phương Bằng bộc phát sát cơ, kiêng kị vô cùng, âm thầm quyết định, một khi hoàn thành được nhiệm vụ mà Tinh Đế Sơn giao cho lần này, phải lập tức giết Dương Khai.
Hắn sống. Phương Bằng nhất định khó có ngày bình an.
- Hắn đã là nỏ mạnh hết đà, bắt hắn lại cho ta! Phương Bằng trầm mặt quát khẽ, đêm dài lắm mộng, hắn không muốn tiếp tục kéo dài. Trong nháy mắt, hơn mười vị cường giả đã nhào tới cách Dương Khai ba trượng, vốn dĩ đứng tại chỗ biểu tình oán độc vạn phần, dường như Dương Khai không còn sức đánh trả bỗng nhiên nhếch miệng cười, nụ cười quỷ dị vạn phần, ngay sau đó tiếng quát truyền vào trong tai mọi người.
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào. Ta đây liền tiễn các người đến âm tào địa phủ! Trong lúc nói chuyện, một tấm gỗ to bằng bàn tay bỗng xuất hiện trước mặt Dương Khai, trên tấm gỗ điêu khắc đồ án phức tạp tinh xảo, từ bên trong tấm gỗ xuất ra một loại lực lượng chấn động huyền diệu, hào quang tỏa sáng chói mắt.
- Không xong rồi! Có người kinh hô, muốn nhanh chóng thoát ra lui về phía sau. Nhưng đã muộn rồi. Hào quang kia hiện lên màu trắng tinh khiết, lấy tấm gỗ làm trung tâm, hướng bốn phía ầm ầm khuếch tán ra, ngay sau đó, liền bao quanh toàn bộ hơn mười vị Phản Hư Cảnh muốn tấn công Dương Khai. Tầm mắt hoa lên, hơn mười vị Phản Hư Cảnh liền phát hiện bản thân đã rơi vào một thế giới khác. Trời xanh mây trắng, dưới chân cỏ cây xanh biếc. Mọi người đều ngây ra, vẻ mặt mờ mịt. Không biết đây rốt cuộc là tình huống gì.
Cùng lúc đó, Phương Bằng và hơn mười vị Phản Hư Cảnh chưa hành động cũng tràn đầy kinh ngạc, ngây người nhìn về phía trước, làm thế nào cũng không tin vào mắt mình. Vừa trong nháy mắt, Dương Khai và hơn mười đồng bạn đột nhiên biến mất không nhìn thấy. Không có bất kì dấu hiệu nào, ngay sau khi hào quang trắng tinh khiết đó bao trùm, tất cả mọi người biến mất hư không. Cái này quả thực quá mức ly kì rồi.
Nhưng, chỗ mà Dương Khai vẫn đứng, lại có một ít năng lượng dao động cổ quái truyền ra. Một lảo giả Phản Hư tam tầng cảnh mặc y phục Lôi Đài Tông nhíu mày, dường như nhận ra điều gì đó, giơ tay xuất ra một đạo công kích, nhưng đạo công kích này còn bay xa chưa tới ba trượng, liền bị một lớp màng mỏng mắt thường không nhìn thấy được cản trở lại
- Trận pháp!
Lão giả này trợn tròn mắt, kinh hãi kêu lên.
- Nơi nào sao có thể tồn tại trận pháp? Phương Bằng sắc mặt khó coi đến cực điểm, mắt nhìn như muốn dồn Dương Khai đến bước đường cùng, bắt lấy hắn, nhưng không ngờ đột nhiện xuất hiện biến cố như vậy. Giờ đây Dương Khai và hơn mười vị đồng bạn toàn bộ đều lâm vào trong trận pháp, thân là người ở ngoài trận pháp hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, hơn nữa lại bị trận pháp này cản trở.
Nhưng, ở đây sao lại có trận pháp? Nếu thật sự là có, sớm đã được phát hiện ra mới phải, không thể nào trong thời khắc mấu chốt lại đột ngột khởi động, chẳng lẽ nói Dương Khai tiểu tử kia đã trước đó đã phát giác ra, cho nên mới tương kế tựu kế, trong lúc nguy cơ phát động trận pháp? Như thế cũng không có khả năng!
- Tông chủ, trận pháp này không phải là tồn tại ở đây. Lão giả kia tựa hồ có chút nghiên cứu về trận pháp, rất nhanh liền nhìn ra một chút mánh khóe.
- Không phải tồn tại ở đây? Phương Bằng nhíu mày nhìn hắn, -Trâu trưởng lão, ngươi đây là có ý gì? Trận pháp này nếu không phải là vốn dĩ tồn tại ở đây, chẳng lẽ nói là Dương Khai tiểu tử kia bố trí ra hay sao?
- Hẳn là như vậy. Trâu trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Bằng hừ lạnh: -Lão phu mặc dù xem qua trận pháp không nhiều, nhưng cũng biết trận pháp có uy lực như này không thể dễ dàng bố trí được, trước không nói phải mượn trận môn trận bàn những đạo cụ phụ trợ này, đơn giản là bố trí cũng cần phải có thời gian, hắn sao có thể trong chớp mắt liền đem trận pháp bố trí xong hoàn toàn?
- Tông chủ, vấn đề có khả năng xuất hiện trên tấm gỗ kia. Trâu trưởng lão như có điều suy nghĩ,
- Nếu lão hủ không nhìn lầm, tấm gỗ kia vô cùng có khả năng là trận bài… đã sớm tuyệt tích trong truyền thuyết!
- Trận bài! Phương Bằng tầm mắt co rút, hiển nhiên cũng sớm nghe nói qua đại danh của trận bài, ngạc nhiên nhìn lão giả họ Trâu,
- Người xác định là vật này?
- Ngoài nó ra, lão hủ không tìm ra lý do thích hợp, giải thích vì sao tiểu tử kia trong nháy mắt bố trí ra trận pháp, tấm gỗ đó có đến tám chín phần mười là trận bài phong ấn trận pháp, hơn nữa, lại là loại có uy lực không nhỏ!
- Sao hắn lại có loại đồ vật như này? Phương Bằng sắc mặt tái nhợt, -Vậy ngươi có thể phá giải trận này không?
Lão giả họ Trâu do dự một lúc, mở miệng nói: -Nếu cho lão hủ thời gian hai ngày, lão hủ có lẽ có thể phá được, vừa rồi lão hủ xuất thủ thử thăm dò một lát, uy lực trận bài này không nhỏ, muốn dựa vào mình lão hủ để phá giải…ít nhất cũng cần hai ngày.
- Hai ngày… Phương Bằng cười khổ không thôi. Thời gian dài như vậy, gái trinh cũng thành đàn bà rồi.
- Quản nó là trận pháp gì, trực tiếp phá nó là được! Một tiếng gầm bỗng nhiên truyền tới, Phương Bằng thần sắc chấn động, quay đầu lại nhìn, phát hiện người vừa nói chuyện cư nhiên là Khúc Tranh, nhưng giờ phút này vị Khúc minh chủ hai mắt đỏ ngầu, trong con ngươi ẩn hiện tơ máu đỏ, một thân khí tức hung ác vô cùng. Hắn hiển nhiên là vì mất con mà đau đớn nổi trận lôi đình!.
- Khụ khụ, Khúc huynh, nén đau thương thuận theo biến chuyển!
Phương Bằng bày ra thần thái bi ai, trấn an nói, kỳ thật trong lòng sớm đã nở hoa. Không cần biết Dương Khai đã tạo ra cho mình khó khăn thế nào, so với nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh của Khúc Tranh, ngược lại chẳng thấm vào đâu. Chỉ có điều hiện nay hai bên đang liên thủ, bộ dáng này vẫn nên giả vở một chút, nếu không Khúc Tranh rất có thể sẽ giận cho đánh mèo với mình.
- Một cái trận pháp nhỏ này đã làm khó các ngươi rồi? Khúc Tranh nghiến răng nói, biểu tình dữ tợn đáng sợ,
- Dùng sức phá cho ta, bắt được tiểu tử kia ra đây cho ta, mối thù giết con, lão phu và hắn không đội trời chung! Lão phu muốn đem hắn băm thây vạn đoạn!
- Khúc huynh bớt giận bớt giận. Phương Bằng hoảng sợ, vội vàng nói: -Ngươi bình tĩnh chút chớ nóng vội. -Ngươi dám ngăn cản ta? Khúc Tranh căm tức nhìn Phương Bằng,
- Ai dám ngăn cản ta, liền là kẻ thù của Khúc mỗ, Khúc mỗ sẽ không cùng hắn từ bỏ ý đồ. Phương Bằng nhíu mày, tức giận không vui, mở miệng nói:
- Tiểu tử kia quả thực đáng chết, không nói Khúc huynh ngươi không tha cho hắn, lão phu cũng không tha cho hắn!. -Nếu đã như thế, Phương Huynh và Khúc mỗ cùng nhau động thủ, phá vỡ trận pháp này.
- Trận pháp muốn phá, người cũng muốn bắt, nhưng…Khúc huynh, trước khi ra chưa hoàn thành nhiệm vụ, tiểu tử đó không thể chết, ngươi đừng quên, nhiệm vụ lần này rốt cuộc là ai giao cho, nếu là ngươi vì hận thù cá nhân mà giết hắn, từ đó mà làm sụp đổ cả kế hoạch, ta nghĩ Khúc huynh có lẽ hiểu rõ sẽ có hậu quả gì. Khúc Tranh nghe vậy khẽ giật mình, cuối cùng thanh tỉnh không ít, ánh mắt hương về đám người khẽ nhướn lên, lộ ra sắc mắt có chút cố kị, mở miệng nói:
- Phương huynh nói đúng, là Khúc mỗ suy tính chưa chu toàn rồi.
- Ân, ngươi biết là được rồi. Phương Bằng thở phào một cái, mặc dù nói hắn chỉ mong sao Khúc Tranh giết chết Dương Khai, từ đó liên lụy đến Chiến Thiên Minh, nhưng là nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Lôi Đài Tông hắn cũng không thoát khỏi liên quan, về tình về lý, hắn đều phải khuyên cản một tiếng, cũng may Khúc Tranh chưa đến mức không thể nói lý, nghe theo lời của mình, khiến hắn vừa tiếc hận lại vừa buồn phiền.
- Nhưng…sau khi chuyện này thành công, tiểu tử kia phải giao cho người của Khúc mỗ đến xử lý, ta muốn hắn nếm trải cực hình nhân gian! Khúc Tranh nghiên răng quát lớn.
- Không có vấn đề gì, sau khi chuyện này thành công, tiểu tử kia chết hay sống, đều là một câu nói của Khuynh huynh. Phương Bằng gật đầu, lập tức hét lớn: -Đừng có ngây ra nữa, mau phá vỡ trận pháp, đem tiểu tử kia lôi ra đây!
- Vâng!
Hơn mười vị Phản Hư Cảnh còn lại rối rít đồng ý, vội vàng lấy ra bí bảo của mình, phóng ra bí thuật, hướng phía trước tấn công, đến ngay cả Phương Thiên Trọng đang ở một trăm trượng bên ngoài cũng chạy tới, cống hiến sức lực của mình. Những người này ở bên ngoài điên cuồng oanh phá trận pháp, mà trong thế giới trận pháp do trận bài tạo ra, hơn mười vị Phản Hư Cảnh bị Dương Khai kéo vào trong lại đang ngơ ngác nhìn nhau, mơ hồ không hiểu.
Một khắc trước họ vẫn còn hướng Dương Khai mà tấn công, một khác sau bỗng nhiên đến nơi này, bất kì ai cũng có chút mơ hồ. Hơn nữa đưa mắt nhìn, mọi người lại không ở cạnh nhau, ngươi một chỗ ta một chỗ, khoảng cách đôi bên không gần cũng không xa.
- Tư Đồ huynh, đây là nơi nào? Lương Vĩnh tam trưởng lão của Chiến Thiên Minh quay đầu hướng người nào đó cách đó không xa hỏi, người này chính là Tư Đồ Hoằng phó tông chủ Lôi Đài Tông.
Trước đây, cũng chính là hai người họ thả Dương Khai đi, để Dương Khai có thể hội ngộ cùng Tiền Thông và Phí Chi Đồ.
- Không rõ lắm, nhưng xem ra chúng ta là đã rơi vào trong trận pháp rồi.
- Trận pháp. Lương Vĩnh sắc mặt khẽ biến, -Vậy Dương Khai đâu?
- Ngươi cảm thấy sao? Tư Đồ Hoằng không đáp mà hỏi ngược lại. Lương Vĩnh trong lòng khẽ động, trái tim lập tức chìm vào đáy cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.