Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2470: Xâm nhập

Mạc Mặc

24/06/2020

Tiêu Bạch Y bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng nói: - Trước mặt của ta đùa giỡn sư muội bổn môn, ngươi xem ta là kẻ điếc... hay mù đó?

Dương Khai quay đầu cười híp mắt, nói: - Tiểu Bạch, đã lâu không gặp.

Tiêu Bạch Y tối sầm mặt, nói: - Ta nói, ta tên là Tiêu Bạch Y, Tiêu - Bạch - Y! Không phải là Tiểu Bạch! Gân xanh trên trán hắn thi nhau nổi lên, hiển nhiên đối với cái tên Tiểu Bạch này vô cùng căm tức.

Dừng một chút, hắn lại trầm mặt nói: - Nghe nói ngươi cũng là đệ tử Thần Điện, tuy nói ngươi nhập môn sau, nhưng con đường võ đạo, lấy thực lực làm đầu, nếu ngươi không nguyện ý xưng hô tên ta đầy đủ, cũng có thể gọi ta một tiếng Tiêu sư đệ, ta không muốn nghe lại hai chữ "Tiểu Bạch" nữa!

- Ta biết rồi, Tiểu Bạch sư đệ! Dương Khai toét miệng cười.

Tiêu Bạch Y tức xanh mặt.

Mộ Dung Hiểu Hiểu ở một bên hé miệng cười trộm, nói: - Dương sư huynh, ngươi thấy chúng ta truyền tin mới chạy tới tương trợ sao?

- Truyền tin? Dương Khai nhướng mày, nhìn nàng nghi hoặc.

Mộ Dung Hiểu Hiểu kinh ngạc hỏi: - Dương sư huynh không thấy sao?

Dương Khai đáp lời: - Ta cũng không có hạt châu truyền tin hay la bàn truyền tin như các ngươi, sao có thể thấy được...

Nói tới đây, hắn mới chợt nhớ tới một vật, vội vàng lôi từ trong nhẫn không gian ra.

Đó là một khối lệnh bài màu vàng, chính là Thanh Dương Kim Lệnh lúc ở trong Phong Lâm Thành, Cao Tuyết Đình đã giao cho hắn. Người cầm Thanh Dương Kim Lệnh, sẽ trở thành đệ tử tinh anh của Thanh Dương Thần Điện, nhìn khắp Thanh Dương Thần Điện, loại đệ tử có lệnh bài này cũng chỉ ít ỏi có mấy người mà thôi.

Chỉ có điều, sau khi Dương Khai có được Thanh Dương Kim Lệnh này, vẫn một mực chưa từng dùng qua, cũng không có cơ hội sử dụng.

Hắn đưa thần niệm vào dò xét, mới hiểu được Mộ Dung Hiểu Hiểu nói vậy là có ý gì.

Thanh Dương Kim Lệnh này không ngờ có thể sử dụng như la bàn truyền tin, liên lạc với các đệ tử khác. Lúc này, trong lệnh bài có một tin tức, chính là tin tức cầu viện trước đó không lâu Mộ Dung Hiểu Hiểu đã phát ra.

Mộ Dung Hiểu Hiểu thấy sắc mặt của hắn liền hiểu ra, cho tới bây giờ hắn mới biết chuyện như vậy, liền hé miệng cười nói:

- Dương sư huynh sau này phải thường xuyên kiểm tra tin tức trong kim lệnh nhiều hơn đó, bởi vì không biết khi nào sư đệ sư muội đồng môn lại truyền tin đâu.

- Ta nhớ rồi. Dương Khai gật gật đầu, thu Thanh Dương Kim Lệnh lại.

Mặc dù hắn không kịp thời phát hiện tin tức Mộ Dung Hiểu Hiểu truyền ra, nhưng trời đất xui khiến lại đến nơi này, cứu được nàng và Tiêu Bạch Y một lần.

- Hạ Sanh đâu? Sao không thấy hắn?

Dương Khai nhìn thoáng qua xung quanh, nghi vấn hỏi.

Nếu Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu có thể tiến tới cùng một chỗ, không có lý nào Hạ Sanh lại không có ở nơi này, nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng Hạ Sanh, không biết hắn đã đi đâu.

Tiêu Bạch Y nói: - Đại sư huynh hai tháng trước đã tách khỏi chúng ta rồi, nói rằng muốn tìm nơi chuẩn bị đột phá.

Dương Khai nhướng mày, nói: - Hả? Hạ Sanh sắp tấn cấp lên Đế Tôn?

Mộ Dung Hiểu Hiểu tỏ ra lo lắng nói: - Ừm, tu vi của đại sư huynh đã sớm đạt tới Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong, chỉ có điều vẫn một mực không gặp được cơ duyên, lần này tới Toái Tinh Hải cuối cùng cũng xúc động khí cơ, cho nên liền vội vàng đi chuẩn bị.

- Vậy sao các ngươi không đi theo? Dương Khai cau mày nói.



Nếu Hạ Sanh muốn đột phá Đế Tôn Cảnh, khẳng định phải có người ở cạnh bảo vệ mới đúng, bằng không một khi gặp phải đánh lén sẽ không thể phản kháng.

Tiêu Bạch Y thở dài: - Hắn không cho. Chúng ta cũng lặng lẽ bám theo hắn mấy ngày, nhưng lại bị hắn dùng kế Kim Thiền Thoát Xác vứt bỏ chúng ta mất.

- Vứt bỏ... Dương Khai mặt đen lại, song ngẫm lại tính tình Hạ Sanh, thấy cũng rất có thể hắn sẽ làm ra sự tình này.

Có thể thấy, Hạ Sanh cũng không nắm chắc bao nhiêu đối với việc đột phá Đế Tôn Cảnh! Nếu như hắn nắm chắc, không đến mức hắn phải lén lén lút lút đi chuẩn bị một mình, còn vứt lại sư đệ sư muội của mình như vậy.

Chính vì không nắm chắc, sợ mình sẽ bỏ mạng dưới năng lượng thanh tẩy của thiên địa, cho nên mới không muốn để cho Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu đi theo, miễn cho bọn họ sau khi xem song trong lòng sinh ra tâm ma.

Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nếu bởi vì Hạ Sanh tấn cấp thất bại sinh ra tâm ma, vậy sau này vô cùng có khả năng sẽ không bao giờ có thể đột phá được nữa.

Dương Khai nghĩ được điều này, Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu không thể nghi ngờ cũng đã nghĩ đến, cho nên hai người đều tỏ ra lo âu, trong lòng bất an.

Thấy vậy, Dương Khai vội vàng an ủi: - Hạ Sanh thực lực hùng hồn, tấn cấp sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Ta một đường đi tới, cũng đã gặp được có người tấn cấp thành công, những người khác có thể, Hạ Sanh dĩ nhiên cũng có thể, các ngươi không cần quá lo lắng.

- Hy vọng là như thế đi. Tiêu Bạch Y cũng biết lúc này hắn không có biện pháp gì, chỉ có thể cầu nguyện Hạ Sanh người tốt được trời phù hộ mà thôi.

- Dương sư huynh, ngươi tới nơi này là muốn tìm nơi luyện hóa căn nguyên sao?

Mộ Dung Hiểu Hiểu lên tiếng hỏi.

- Không sai, ta cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây, thấy nơi này khác thường, liền tới xem một chút.

Mộ Dung Hiểu Hiểu mỉm cười nói: - Nơi này chính là biển căn nguyên đại danh đỉnh đỉnh, đã tới được nơi này, thì không cần... phải đi tìm căn nguyên ở nơi nào khác nữa. Dương sư huynh ở lại đây hấp thu căn nguyên cùng Tiêu sư huynh đi, nơi này vừa vặn có thể đủ hai người đặt chân.

- Vậy còn ngươi?

Dương Khai hỏi.

Tiểu đảo này không lớn, quả thật chỉ đủ cho hai người, nếu như Dương Khai lưu lại, chắc chắn Mộ Dung Hiểu Hiểu sẽ không còn chỗ.

Mộ Dung Hiểu Hiểu dịu dàng cười, nói: - Ta ở bên cạnh hộ pháp cho các ngươi là được.

Tiêu Bạch Y nói: - Ba người thay phiên nhau là được, vừa lúc có một người ở bên cạnh cảnh giới, tránh bị người khác đánh lén.

Dương Khai nghĩ nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: - Không cần thiết phải vậy, cơ duyên khó tìm như thế này, hai người các ngươi cứ ở đây luyện hóa hấp thu đi, ta tới nơi khác tìm xem, nếu lại có tên nào không có mắt tìm phiền toái, nhớ truyền tin cho ta, ta sẽ chạy tới ngay.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nói: - Nhưng ở đây đã không còn chỗ trống, cho nên mới có rất nhiều người muốn cướp đoạt địa bàn.

- Không còn chỗ trống? Dương Khai nghe vậy, sắc mặt liền sa sầm xuống.

Tiêu Bạch Y cũng nói: - Căn bản là không có, chúng ta cũng đã tìm rất lâu mới thấy được nơi này, còn chưa đứng vững đã bị những tên kia để mắt tới. Nếu ngươi đi tìm, cũng chỉ uổng công mà thôi, trừ khi...

- Trừ khi gì? Dương Khai ngạc nhiên nhìn hắn.

Mộ Dung Hiểu Hiểu cắn môi nói: - Trừ khi Dương sư huynh có tu vi Đế Tôn Cảnh.

- Tại sao lại cần phải có tu vi Đế Tôn Cảnh?

Dương Khai kỳ quái hỏi.



Tiêu Bạch Y giải thích: - Biển căn nguyên này, càng vào sâu thì lực lượng căn nguyên càng nồng đậm, càng dễ dàng hấp thu luyện hóa. Cho nên càng vào sâu, tu vi võ giả lại càng cao, chẳng lẽ đoạn đường này đến đây huynh không phát hiện sao, võ giả xung quanh đều có tu vi không cao lắm.

Dương Khai nghe vậy, cẩn thận nghĩ lại, thấy quả thật đúng như hắn nói, nhưng vẫn kỳ quái hỏi: - Việc này có quan hệ gì với Đế Tôn Cảnh chứ?

Tiêu Bạch Y nói: - Bởi vì chỗ sâu nhất, lực lượng căn nguyên nồng đậm nhất, có mấy vị Đế Tôn Cảnh chiếm đoạt một khu vực rất lớn, người không phải Đế Tôn Cảnh không được tới gần. Rất nhiều người không cẩn thận xông vào nơi đó, đều bị bọn họ giết chết.

- Thật là bá đạo! Dương Khai nghe vậy, sắc mặt sa sầm xuống.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nói: - Mặc dù nơi đó có rất nhiều chỗ đặt chân, hơn nữa lực lượng căn nguyên cũng rất nồng đậm, nhưng lại không ai dám qua. Dương sư huynh, huynh nhất định không nên tới đó nha, nếu không sẽ nguy hiểm đến tánh mạng đó.

- Ta nhớ rồi. Dương Khai gật gật đầu, cũng không giải thích gì nhiều với nàng.

Người vừa mới tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh, hắn đúng là không sợ, ngay cả Hồn giáng Phong Huyền cũng đều bị hắn giết chết, thì những Đế Tôn Cảnh vừa mới tấn cấp trong Toái Tinh Hải này sao có thể làm cho hắn sợ chứ.

- Nhưng ta vẫn muốn đi tìm thử, nếu quả thực không tìm được...

Dương Khai trầm ngâm một chút, toét miệng lộ ra nụ cười âm hiểm, nói: - Ta chỉ cần đoạt lấy một cái là được.

Mộ Dung Hiểu Hiểu và Tiêu Bạch Y nghe vậy toát hết mồ hôi, tuy nhiên nghĩ đến thực lực vừa rồi Dương Khai biểu hiện ra, cũng không quá lo lắng nữa.

Thực lực Dương Khai, dường như đã vượt ra khỏi tầng thứ Đạo Nguyên Cảnh rồi, bằng không hắn cũng không thể đánh nát lão giả mặt dài Điểm Tinh Tông chỉ với một quyền như vậy.

- Dù sao ngươi cũng nên cẩn thận! Tiêu Bạch Y thấy khuyên can không được, cũng chỉ có thể dặn dò một tiếng.

- Các ngươi cũng nên cẩn thận, có động tĩnh gì, nhớ truyền tin cho ta. Dương Khai nói rồi, liền hướng về phía hai người ôm quyền, rồi xoay người bay thẳng vào chỗ sâu trong biển căn nguyên.

Nhìn theo bóng lưng của hắn đã đi xa, Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu đều lặng yên không nói, một lúc lâu sau, Tiêu Bạch Y lên tiếng:

- Nhanh luyện hóa đi, đừng bỏ lỡ cơ duyên lần này.

Mộ Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu, ngay sau đó hai người liền khoanh chân ngồi xuống.

Dương Khai lúc này đang bay vọt vào sâu bên trong, hắn lấy Thanh Dương Kim Lệnh từ trong nhẫn không gian ra, giữ ở bên người.

Làm vậy, hắn sẽ có thể cảm ứng ngay được dao động truyền tin, nếu cứ để trong nhẫn không gian, hắn không thể nhận biết được khi nào có tin tức truyền đến.

Càng đi vào sâu, lực lượng căn nguyên ngày càng nồng đậm.

Dương Khai cũng không biết đã bay bao xa, hắn chỉ biết đoạn đường bay đến đây, lúc đầu còn có thể thấy được không ít Đạo Nguyên Cảnh đang ngồi trên đảo nhỏ luyện hóa hấp thu lực lượng căn nguyên.

Nhưng dần dần... một bóng người hắn cũng không thấy. Mặc dù phía dưới vẫn còn nhiều tiểu đảo trống không, nhưng cũng không thấy có ai chiếm đoạt. Thật ra trên những tiểu đảo không người kia, cũng có một vài thi thể nằm ngổn ngang trông vô cùng thê thảm, tựa như đang cảnh cáo những người sau vậy.

Dương Khai hiểu rõ, đây chính là kiệt tác của mấy tên Đế Tôn Cảnh làm ra. Làm như vậy tuy rằng tàn nhẫn, nhưng lại vô cùng hữu hiệu, bởi vì những người bị giết đều là võ giả Đạo Nguyên Cảnh hàng đầu, ngay cả bọn họ còn bị giết, thì người sau nhất định phải áng chừng khả năng của mình mà hành động.

Đổi thành người khác, thấy được tình cảnh như thế chỉ sợ sẽ lập tức quay đầu bỏ đi, nhưng Dương Khai lại làm như không thấy, vẫn tiếp tục bay vù vù về phía trước, cũng không ẩn tàng khí tức của mình.

Một lúc sau, bỗng nhiên một cỗ Đế ý từ nơi nào đó chợt bao phủ đến, Đế ý này tuy không tính là quá tinh thuần, cũng không mạnh mẽ lắm, nhưng dù sao cũng là đế ý, dung hợp ý chí thiên đạo, Dương Khai đang phi hành chợt hơi dừng lại một chút, hô hấp cũng có chút không thoải mái.

- Đạo Nguyên Cảnh rác rưởi cũng dám tới nơi này, nhìn là thấy không biết chữ chết viết như thế nào rồi. Một âm thanh trầm thấp chợt vang lên, ngay sau, phía dưới biển căn nguyên đột nhiên hiện ra một bàn tay đỏ tươi to lớn, lăng không chụp về phía Dương Khai.

Bàn tay này chẳng những vô cùng to lớn, mà còn tỏa ra mùi cực kỳ tanh tưởi, khí thế hung mãnh lao tới, dường như nó được hội tụ từ máu tươi mà thành vậy, khiến người ta ngửi vào lập tức muốn buồn nôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook