Chương 16: -8
Phao Phao Tuyết Nhi
15/05/2021
Người A Hạo run lên, giơ dao quay lại đây.
Suýt chút nữa Thiên Vũ bị dao quơ vào mặt, sợ đến mức vội buông tay ra.
“Định giết người à?”
A Hạo vội vàng kéo dao lại.
“Chỗ này nguy hiểm, anh ra chỗ khác đi!”
Cậu vừa quơ dao vừa nói, mặt thì đầy mồ hôi.
Nguy hiểm cái đầu á! Thái đồ ăn thì có gì mà nguy hiểm! Thiên Vũ vừa buồn cười vừa nhìn xem cậu thái cái gì. Không nhìn còn đỡ, nhìn xong suýt nữa Thiên Vũ ngất xỉu.
“Này, thịt không phải cắt như thế!”
Miếng thịt ba chỉ to đùng cắt thành mấy tiếng to bự, dày cồm cộp, vẫn còn toàn máu mà cứ như thế định cho luôn vào trong nồi. Lại nhìn đám sợi khoai tây trong bát bên cạnh, gọi là nhánh khoai tây mới đúng, rau muống trong làn lá đã nát hết, cọng xếp đống một bên, rễ già đến độ bứt không nổi. Dầu muối tương dấm bên cạnh văng khắp nơi, quả đúng là hiện trường tai nạn.
Thiên Vũ nhìn không nổi A Hạo một tay dầu một tay mồ hôi.
“… Cậu chưa nấu ăn bao giờ à?”
A Hạo ngốc nghếch cười: “… Chưa.”
“Thế cậu khoe mẽ cái gì hả?”
Thiên Vũ cởi tạp dề của cậu ra.
“Không làm nữa, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Không được, không làm thì lãng phí lắm.”
A Hạo quơ dao muốn tiếp tục ra trận, Thiên Vũ nhìn thấy máu trên ngón tay cậu rơi xuống thịt trên thớt.
“Á!!!!!!!!!!”
Rút cục A Hạo bị đẩy ra khỏi bếp.
“Thiên Vũ, anh khỏe thật đấy.”
A Hạo tựa vào khung cửa, cười hì hì.
“Biến!”
Thiên Vũ cho cậu một chữ này.
Bây giờ hắn đang mặc tạp dề in hình thỏ lưu manh, giơ dao tức giận cắt xoẹt xoẹt xoẹt. Dưới dao của hắn sợi khoai tây vừa dài vừa mảnh dần cao lên. Thiên Vũ lấy hai quả ớt xanh đã rửa sạch, cắt mấy phát đã thành sợi, cho sợi khoai tây sang một bên, lấy một cái bát nhỏ rắc muối và hạt tiêu vào, lấy tôm trứng đã hấp chín cho vào trong chảo, sau tiếng xèo xèo hai mặt tôm đều chín vàng, Thiên Vũ nhanh chóng vớt lên, bọc trong muối tiêu. Ở bếp bên kia điều chỉnh nồi thịt nhỏ lửa, bên này cho to lửa để xào sợi khoai tây với ớt xanh.
Ở phía sau A Hạo “Uầy uầy” ủng hộ, còn vỗ tay nữa.
Thiên Vũ quay đầu lại trừng mắt với cậu một cái.
A Hạo ưỡn người cọ cọ đến cạnh hắn, vươn tay nhặt một con tôm bỏ vào miệng.
“… Được đó Thiên Vũ! … Ăn ngon ghê!”
A Hạo mở to mắt, dựng thẳng ngón cái. Cậu định nhón con thứ hai thì bị Thiên Vũ tàn nhẫn đập tay ra.
“Rửa tay đi!”
A Hạo vui vẻ hớn hở đi rửa tay.
Rửa xong lại chường mặt đến.
“Có cần giúp gì không?”
“Giúp ý hả? Tôi không muốn ăn sườn rán dính máu của cậu đâu!”
“Nếu biết trước anh lợi hại thế này tôi sẽ không tự bêu xấu mình đâu.”
A Hạo cười đến mức chẳng biết xấu hổ, Thiên Vũ cũng mặc kệ cậu.
Hắn đổ khoai tây ra, tiếp tục xào rau muống, rưới sữa đậu đỏ.
Sau khi tốt nghiệp đại học hắn không mó tay vào nấu cơm, thế mà hiện giờ lại phá lệ với thằng nhóc này. Thiên Vũ vừa xào rau vừa nghĩ mình hy sinh vì thằng nhóc này nhiều quá. Bên ngoài Lý Thiên Vũ hắn còn chưa từng đem cơm cho người khác, đừng nói là nấu cho người khác. Từ trước đến giờ ở cùng bạn trai chỉ có chuyện hắn được hầu hạ, chưa từng có chuyện hầu người khác.
Thiên Vũ vừa hung tợn cho trứng gà vào canh vừa nghĩ, thằng nhóc kia, xem cậu báo đáp tôi thế nào đây!
Suýt chút nữa Thiên Vũ bị dao quơ vào mặt, sợ đến mức vội buông tay ra.
“Định giết người à?”
A Hạo vội vàng kéo dao lại.
“Chỗ này nguy hiểm, anh ra chỗ khác đi!”
Cậu vừa quơ dao vừa nói, mặt thì đầy mồ hôi.
Nguy hiểm cái đầu á! Thái đồ ăn thì có gì mà nguy hiểm! Thiên Vũ vừa buồn cười vừa nhìn xem cậu thái cái gì. Không nhìn còn đỡ, nhìn xong suýt nữa Thiên Vũ ngất xỉu.
“Này, thịt không phải cắt như thế!”
Miếng thịt ba chỉ to đùng cắt thành mấy tiếng to bự, dày cồm cộp, vẫn còn toàn máu mà cứ như thế định cho luôn vào trong nồi. Lại nhìn đám sợi khoai tây trong bát bên cạnh, gọi là nhánh khoai tây mới đúng, rau muống trong làn lá đã nát hết, cọng xếp đống một bên, rễ già đến độ bứt không nổi. Dầu muối tương dấm bên cạnh văng khắp nơi, quả đúng là hiện trường tai nạn.
Thiên Vũ nhìn không nổi A Hạo một tay dầu một tay mồ hôi.
“… Cậu chưa nấu ăn bao giờ à?”
A Hạo ngốc nghếch cười: “… Chưa.”
“Thế cậu khoe mẽ cái gì hả?”
Thiên Vũ cởi tạp dề của cậu ra.
“Không làm nữa, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Không được, không làm thì lãng phí lắm.”
A Hạo quơ dao muốn tiếp tục ra trận, Thiên Vũ nhìn thấy máu trên ngón tay cậu rơi xuống thịt trên thớt.
“Á!!!!!!!!!!”
Rút cục A Hạo bị đẩy ra khỏi bếp.
“Thiên Vũ, anh khỏe thật đấy.”
A Hạo tựa vào khung cửa, cười hì hì.
“Biến!”
Thiên Vũ cho cậu một chữ này.
Bây giờ hắn đang mặc tạp dề in hình thỏ lưu manh, giơ dao tức giận cắt xoẹt xoẹt xoẹt. Dưới dao của hắn sợi khoai tây vừa dài vừa mảnh dần cao lên. Thiên Vũ lấy hai quả ớt xanh đã rửa sạch, cắt mấy phát đã thành sợi, cho sợi khoai tây sang một bên, lấy một cái bát nhỏ rắc muối và hạt tiêu vào, lấy tôm trứng đã hấp chín cho vào trong chảo, sau tiếng xèo xèo hai mặt tôm đều chín vàng, Thiên Vũ nhanh chóng vớt lên, bọc trong muối tiêu. Ở bếp bên kia điều chỉnh nồi thịt nhỏ lửa, bên này cho to lửa để xào sợi khoai tây với ớt xanh.
Ở phía sau A Hạo “Uầy uầy” ủng hộ, còn vỗ tay nữa.
Thiên Vũ quay đầu lại trừng mắt với cậu một cái.
A Hạo ưỡn người cọ cọ đến cạnh hắn, vươn tay nhặt một con tôm bỏ vào miệng.
“… Được đó Thiên Vũ! … Ăn ngon ghê!”
A Hạo mở to mắt, dựng thẳng ngón cái. Cậu định nhón con thứ hai thì bị Thiên Vũ tàn nhẫn đập tay ra.
“Rửa tay đi!”
A Hạo vui vẻ hớn hở đi rửa tay.
Rửa xong lại chường mặt đến.
“Có cần giúp gì không?”
“Giúp ý hả? Tôi không muốn ăn sườn rán dính máu của cậu đâu!”
“Nếu biết trước anh lợi hại thế này tôi sẽ không tự bêu xấu mình đâu.”
A Hạo cười đến mức chẳng biết xấu hổ, Thiên Vũ cũng mặc kệ cậu.
Hắn đổ khoai tây ra, tiếp tục xào rau muống, rưới sữa đậu đỏ.
Sau khi tốt nghiệp đại học hắn không mó tay vào nấu cơm, thế mà hiện giờ lại phá lệ với thằng nhóc này. Thiên Vũ vừa xào rau vừa nghĩ mình hy sinh vì thằng nhóc này nhiều quá. Bên ngoài Lý Thiên Vũ hắn còn chưa từng đem cơm cho người khác, đừng nói là nấu cho người khác. Từ trước đến giờ ở cùng bạn trai chỉ có chuyện hắn được hầu hạ, chưa từng có chuyện hầu người khác.
Thiên Vũ vừa hung tợn cho trứng gà vào canh vừa nghĩ, thằng nhóc kia, xem cậu báo đáp tôi thế nào đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.