Chương 750: Ai nói ta muốn chạy?
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
- Thừa lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi!
Trong đầu Sở Nam đột nhiên hiện lên câu nói trong binh thư, kích phát Diệt Nguyên Minh Đằng ra, quấn lấy hai tên Võ Hoàng đang thất thần, sau đó bắt đầu điên cuồng thôn hấp tu vi bọn hắn.
Trải qua trận chiến ở Huyền Băng Sơn, uy lực của Diệt Nguyên Minh Đằng càng tăng mạnh, năng lực thôn phệ tu vi càng mạnh hơn, đồng thời, Sở Nam còn thả Tiểu Lam ra.
Chỉ trong chốc lát, hai tên Võ Hoàng cao cấp đã biến thành thây khô.
Cường giả Võ Hoàng cao cấp quả thật là tồn tại cao cao tại thượng.
Việc ra lệnh ba tên Võ Hoàng cao cấp đi tập kích, thế cục gần như đã được xác định, chỉ tiếc rằng ba tên Võ Hoàng cao cấp này lại đụng phải Sở Nam, từ lúc ở thành Đông Nhạc, Sở Nam đã có thể trảm sát Võ Hoàng cao cấp rồi.
Hiện nay càng không cần phải bàn cãi.
Ba tên Võ Hoàng cao cấp còn chưa kịp xuất ra sát chiêu thì đã một chết, hai trọng thương, hai người bị Diệt Nguyên Minh Đằng vây khốn, trong lòng kinh hãi không gì sánh nổi, tu vi của bọn hắn đã từ Võ Hoàng cao cấp hạ xuống thành Võ Hoàng trung cấp, sau đó đến Võ Hoàng sơ cấp, cứ theo tốc độ này, không bao lâu nữa sẽ rớt khỏi tu vi Võ Hoàng.
Tu vi đối với bọn chúng mà nói, chính là tất cả, hôm nay tổn hao mấy trăm năm công phu, tu vi Võ Hoàng trong nháy mắt tan thành bọt biển, trở thành hư vô, như vậy thử hỏi bọn chúng sao có thể không sợ hãi?
Lục bọn hắn đến, đã dự liệu rằng thế cục tàn sát sẽ nghiêng về phía phía.
Mặc dù lúc này cục diện đúng là nghiêng về một phía thật, nhưng hai bên chủ khách đã chuyển biến, bọn chúng đã trở thành người bị tàn sát. Bọn chúng hiển nhiên không cam lòng chịu uất ức bị trảm sát, muốn phản kháng, nhưng không được, chỉ còn một chiêu lưỡng bại câu thương cuối cùng, chính là tự bạo.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu bọn chúng thì Sở Nam đã quát:
- Tu La ngục, diệt!
Ngay lập tức, thần niệm của hai người đã bị quét sạch hoàn toàn, hai người không có thần niệm, vẫn còn đang kinh hoàng không biết phải làm sao thì thân ảnh Sở Nam đã xông đến trước mặt bọn họ, vung tay chộp tới, hai khối nguyên hạch liền bị rút khỏi đan điền.
Tiếp đó, lực lượng tràn vào cơ thể, hai cái thây khô tu vi đại giảm, máu huyết không còn lại bao nhiêu đã hóa thành tro tàn, thân tử hồn diệt.
Trảm sát ba tên Võ Hoàng cao cấp chỉ tốn của Sở Nam một ít thời gian, Sở Nam nhìn Diệt Nguyên Minh Đằng, hắn đương nhiên rõ ràng cảm thấy uy lực của Diệt Nguyên Minh Đằng của mình tăng mạnh, thầm nghĩ:
- Sẽ có một ngày Diệt Nguyên Minh Đằng có thể đem tu vi Võ Tôn hút cạn sạch sẽ, khiến đối phương trở thành phàm nhân, lúc đó mới chân chính gọi là “nghịch thiên chi vật”.
Sau khi nghĩ một phen, Sở Nam đang chuẩn bị đi vào phòng, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc, trong mắt bắn ra hai đạo mục quang sắc bén, giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm, bên trong bảo kiếm tràn ngập sát khí.
Cỗ khí tức này, Sở Nam vô cùng quen thuộc, thậm chí còn có thể nói là khắc cốt ghi tâm.
Không chút do dự, Sở Nam liền thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, hướng về cỗ khí tức quen thuộc đó đạp không mà đến, muốn dẫn địch ra ngoài phạm vi ngàn dặm để chiến, nếu khai chiến tại đây thì đệ tử Huyền Băng Môn sẽ bị ảnh hưởng.
Về phần cỗ thế lực muốn bắt giữ hai tỷ muội Hề Hề, Sở Nam lại không để ý, hắn tin rằng, màn giết chóc đẫm máu vừa rồi nhất định sẽ khiến đối phương biết tiết chế, cho dù không chịu thu tay thì cũng trong một khoảng thời gian ngắn, đối phương tuyệt đối sẽ không dám vọng động, mà đoạn thời gian này cũng đủ để Sở Nam đem đối phương giải quyết rồi.
- Cái này gọi là xao sơn chấn hổ, nếu như còn không dừng tay, ta sẽ không chấn hổ nữa, mà sẽ giết hổ!
Sở Nam thoáng nhìn về phía một hướng khác trong thành, trong lòng thầm nghĩ.
Ngay lúc Sở Nam đạp không rời đi, ba khối mệnh bài tùy thân trong người người trẻ tuổi liền vỡ nát, thời gian cách nhau không đến một phút, thần sắc ôn hòa lập tức trở nên dữ tợn, đồng thời cũng kinh hoảng:
- Ba tên Võ Hoàng cao cấp mà không cầm cự được nổi một phút, tất cả đều bị giết sạch sao? Chủ nhân của Phú Sơn đến cùng là tu vi gì? Võ Đế sơ cấp? Võ Đế trung cấp? Hay là cao cấp?
Đến lúc này, người trẻ tuổi đã hiểu tại sao lúc trước Phú Sơn lại thi triển khổ nhục kế như vậy, sau khi kinh hoảng chốc lát, ánh mắt của người trẻ tuổi lại lần nữa trở nên kiên định, thầm nhủ:
- Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ tu vi ngươi cao thế nào, đôi tỷ muội đó, bổn cung nhất định phải đoạt được. Võ Hoàng không được thì Võ Đế, chỉ có điều, trong khoảng thời gian ngắn, cường giả Võ Đế còn chưa tới được Thanh thành này…
Nghĩ xong, người trẻ tuổi đột nhiên nhớ đến tình báo mà thủ hạ dâng lên lúc trước, liền nói:
- Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, mời Vân Phi công chúa đến đây.
o0o
Cùng lúc đó, Chương Thiên Hào vẫn ở trong phủ đệ, lúc này hắn dùng tất cả những thứ có thể cầm được ném lên người thủ hạ, đồng thời tức giận mắng:
- Phế vật, tất cả đều là phế vật, bổn thiếu gia nuôi không các ngươi rồi, để các ngươi theo dõi một người, mà các ngươi cũng không làm được, các ngươi còn có thể làm gì? Còn đám người đi điều tra lúc trước hiện đang ở đâu? Tại sao còn chưa về? Cút, cút hết cho bổn thiếu gia, cút ra ngoài tiếp tục kiếm, cho đến khi kiếm ra mới thôi. Đồng thời điều tra cho bổn thiếu gia, tên đó rốt cuộc là ai.
- Rõ, thiếu gia.
- Còn không mau cút đi!
Chương Thiên Hào quát mắng đám thủ hạ xong, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nằm vật trên ghế, nói:
- Tại sao ta lại mệt như vậy? Giống như chưa từng tu luyện vậy…
Chương Thiên Hào thầm nghĩ vậy, nhưng vẫn không để trong lòng, đặt toàn bộ lực chú ý lên người Sở Nam, chỉ khẽ thì thào:
- Lăng Yên Lan, Nhị chưởng quỹ Thiên Hạ Thương Hội, đệ tử Vũ Hóa Môn, phụ thân còn là một tướng quân ngũ thiên phu trưởng, còn có bối cảnh thần bí, nữ nhân như vậy, bổn thiếu gia không thể buông tha, tất cả những kẻ dám đoạt với ta, đều phải chết, sống không bằng chết…
Ở một nơi khác, Sở Nam không hề thu liễm khí tức, tùy ý để khí tức tản mát ra ngoài, cỗ khí tức Sở Nam vô cùng quen thuộc lập tức dao động mãnh liệt, trong tai Sở Nam vang lên âm thanh:
- Lâm Vân tiểu nhi, quả nhiên là ngươi.
- Nghiêm Thần, ngươi đến quá trễ rồi.
Sở Nam vừa nói vừa bay ra khỏi Thanh thành, trong cơ thể còn ngưng tụ dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh, Nghiêm Thần quát:
- Bất luận trễ bao lâu thì ngươi cũng đều không thoát khỏi cái chết, đêm nay, ngươi nhất định sẽ trở thành oan hồn dưới tay lão phu!
- Ha ha ha…
- Ngươi cười cái gì?
- Cười ngươi không tự lượng sức!
- Không tự lượng sức chính là ngươi, Lâm Vân, chẳng lẽ ngươi quên rằng lúc trước đã từng bị lão phu đánh cho không còn manh giáp sao?
- Nghiêm Thần, ngươi không nhìn thấy thảm trạng của Trang Bất Chu sao?
- Lớn mật, danh húy của sư thúc, há có thể để ngươi tùy tiện gọi?
- Huyền Vô Kỳ ta còn dám gọi, huống chi là Trang Bất Chu.
- Càn rỡ!
Nghiêm Thần phẫn nộ vạn phần, hận không thể lập tức một đao chém chết Sở Nam, đáng tiếc là hắn muốn đuổi kịp Sở Nam thì còn mất một khoảng thời gian nữa, Sở Nam lại cười đáp:
- Trang Bất Chu chỉ còn một tay một chân là bởi vì ta chém rụng, Trang Bất Chu cũng không thể lấy mạng ta, Nghiêm Thần, chỉ dựa vào ngươi thì có thể sao? Ngươi dám không?
Lúc Sở Nam nói những lời này, trong lòng đột nhiên nghĩ đến:
- Đây chính là đòn tâm lý trong binh pháp.
Nghiêm Thần tức thì hét lớn:
- Không thể nào, sư thúc là nhân vật bậc nào, há có thể để một tên tiểu bò sát như ngươi chạm vào, nếu không phải có cường giả thần bí hôm đó thì ngươi đã sớm trở thành vong hồn dưới đao rồi!
Sở Nam nghe thấy lời này, lập tức biết Trang Bất Chu khi trở về đã giải thích cho đám đệ tử, cười nhạt một tiếng, đem năng lượng thần bí dẫn nhập vào trong dòng xoáy, cười nói:
- Thì ra Trang Bất Chu chính là một kẻ tiểu nhân dám làm không dám chịu, trách không được tại sao hắn lại thấp lùn như vậy…
- Quá càn rỡ rồi, Lâm Vân, ngươi luôn miệng nói sư thúc đánh không lại ngươi, vậy lão phu truy sát ngươi, ngươi cần gì phải trốn?
Nghiêm Thần đã bị Sở Nam kích phát lửa giận, lúc này hỏa khí công tâm, hắn vừa dứt lời liền nhìn thấy Sở Nam dừng lại.
Sở Nam quay đầu nói:
- Ai bảo ta muốn chạy trốn hả?
Sở Nam đột nhiên dừng bước, lạnh lùng hỏi ngược một tiếng, Dị Ngũ hành tương sinh xoáy mạnh lại, vô tận chiến ý dung nhập vào cùng một chút năng lượng thần bí, một chút xíu tử khí.
Tử khí vốn hắn thu được từ bức thạch tượng đang chuyển hoá Sinh Tử Ngục thành Sinh Tử Tràng nhưng mà cũng đã tiêu hao hầu như không còn, hiện tại chỉ còn lại một chút xíu là do hắn để dành dọc đường.
Giờ phút này, vòng xoáy Dị Ngũ Hành tương sinh đã sắp hình thành, liền muốn vận chuyển đủ một vòng cho trọn vẹn!
Chỉ thiếu sót 1 điều, đó chính là máu huyết của hắn ẩn chứa "Nghịch ý"!
Nghiêm Thần bị câu hỏi làm hơi khựng lại, có chút hứng thú mà gầm lên:
- Ngươi đã dừng lại, vậy ngươi liền-đi-chết-đi!
Ngay lúc từ "chết" vừa phun ra khỏi miệng hắn thì Sở Nam cũng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, vòng xoáy Dị Ngũ hành tương sinh đột nhiên bộc phát ra một cỗ uy năng lớn vô cùng, bộ dáng như muốn đem một mảnh thiên địa nơi đây cuốn vào trong.
Không chút do dự, Sở Nam liền đem nó ném ra ngoài, đánh úp về phía Nghiêm Thần!
Cùng lúc đó, còn có thần niệm công kích Tu La Ngục cũng xuyên qua không chi loạn thạch như chớp giật tập kích về phía Nghiêm Thần!
Lần này, Tu La Ngục so với lúc cùng Băng Mộ Lăng Viên, Trang Bất Chu chém giết lại có chút bất đồng, trừ tử khí cùng sát khí ra thì còn có Cửu thiên Lôi đình chi lực!
Trong sát na vòng xoáy Dị Ngũ hành tương sinh phá không bắn tới, Nghiêm Thần liền cảm giác được có cái gì không đúng. Chỉ qua có mấy tháng không gặp nhưng uy năng một chiêu kia so với lúc trước đâu chỉ có mạnh hơn mười lần, càng làm cho hắn cảm thấy càng không đúng chính là Lâm Vân này cư nhiên lại cướp tiên cơ hướng hắn hạ thủ!
Điều này nói lên điều gì?
Không đợi Nghiêm Thần tiếp tục truy cứu thì thần niệm ngoài ngàn dặm của hắn chợt truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, có tử khí ngập ngụa, có sát khí huyết tinh, còn có Lôi đình cuồng bạo công kích. Chỉ một cái chớp mắt ngây người mà thần niệm của hắn hơn phân nửa đã bị đánh tan!
- Lôi đình chi lực! Lão phu cảm giác được Lôi đình chi lực, thần niệm của lão phu...
Nghiêm Thần kinh ngạc hoảng sợ thất thố, mặc dù đối với những điều này hắn đã từng nghe qua nhưng so với việc tự thân trải nghiệm đó lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Mà thần niệm của hắn so với Trang Bất Chu kia còn muốn yếu hơn mấy phần, dĩ nhiên không thể nào ngăn cản nổi Tu La Ngục của Sở Nam, thần niệm liên tục bị đánh tan.
Trong đầu Sở Nam đột nhiên hiện lên câu nói trong binh thư, kích phát Diệt Nguyên Minh Đằng ra, quấn lấy hai tên Võ Hoàng đang thất thần, sau đó bắt đầu điên cuồng thôn hấp tu vi bọn hắn.
Trải qua trận chiến ở Huyền Băng Sơn, uy lực của Diệt Nguyên Minh Đằng càng tăng mạnh, năng lực thôn phệ tu vi càng mạnh hơn, đồng thời, Sở Nam còn thả Tiểu Lam ra.
Chỉ trong chốc lát, hai tên Võ Hoàng cao cấp đã biến thành thây khô.
Cường giả Võ Hoàng cao cấp quả thật là tồn tại cao cao tại thượng.
Việc ra lệnh ba tên Võ Hoàng cao cấp đi tập kích, thế cục gần như đã được xác định, chỉ tiếc rằng ba tên Võ Hoàng cao cấp này lại đụng phải Sở Nam, từ lúc ở thành Đông Nhạc, Sở Nam đã có thể trảm sát Võ Hoàng cao cấp rồi.
Hiện nay càng không cần phải bàn cãi.
Ba tên Võ Hoàng cao cấp còn chưa kịp xuất ra sát chiêu thì đã một chết, hai trọng thương, hai người bị Diệt Nguyên Minh Đằng vây khốn, trong lòng kinh hãi không gì sánh nổi, tu vi của bọn hắn đã từ Võ Hoàng cao cấp hạ xuống thành Võ Hoàng trung cấp, sau đó đến Võ Hoàng sơ cấp, cứ theo tốc độ này, không bao lâu nữa sẽ rớt khỏi tu vi Võ Hoàng.
Tu vi đối với bọn chúng mà nói, chính là tất cả, hôm nay tổn hao mấy trăm năm công phu, tu vi Võ Hoàng trong nháy mắt tan thành bọt biển, trở thành hư vô, như vậy thử hỏi bọn chúng sao có thể không sợ hãi?
Lục bọn hắn đến, đã dự liệu rằng thế cục tàn sát sẽ nghiêng về phía phía.
Mặc dù lúc này cục diện đúng là nghiêng về một phía thật, nhưng hai bên chủ khách đã chuyển biến, bọn chúng đã trở thành người bị tàn sát. Bọn chúng hiển nhiên không cam lòng chịu uất ức bị trảm sát, muốn phản kháng, nhưng không được, chỉ còn một chiêu lưỡng bại câu thương cuối cùng, chính là tự bạo.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu bọn chúng thì Sở Nam đã quát:
- Tu La ngục, diệt!
Ngay lập tức, thần niệm của hai người đã bị quét sạch hoàn toàn, hai người không có thần niệm, vẫn còn đang kinh hoàng không biết phải làm sao thì thân ảnh Sở Nam đã xông đến trước mặt bọn họ, vung tay chộp tới, hai khối nguyên hạch liền bị rút khỏi đan điền.
Tiếp đó, lực lượng tràn vào cơ thể, hai cái thây khô tu vi đại giảm, máu huyết không còn lại bao nhiêu đã hóa thành tro tàn, thân tử hồn diệt.
Trảm sát ba tên Võ Hoàng cao cấp chỉ tốn của Sở Nam một ít thời gian, Sở Nam nhìn Diệt Nguyên Minh Đằng, hắn đương nhiên rõ ràng cảm thấy uy lực của Diệt Nguyên Minh Đằng của mình tăng mạnh, thầm nghĩ:
- Sẽ có một ngày Diệt Nguyên Minh Đằng có thể đem tu vi Võ Tôn hút cạn sạch sẽ, khiến đối phương trở thành phàm nhân, lúc đó mới chân chính gọi là “nghịch thiên chi vật”.
Sau khi nghĩ một phen, Sở Nam đang chuẩn bị đi vào phòng, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc, trong mắt bắn ra hai đạo mục quang sắc bén, giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm, bên trong bảo kiếm tràn ngập sát khí.
Cỗ khí tức này, Sở Nam vô cùng quen thuộc, thậm chí còn có thể nói là khắc cốt ghi tâm.
Không chút do dự, Sở Nam liền thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, hướng về cỗ khí tức quen thuộc đó đạp không mà đến, muốn dẫn địch ra ngoài phạm vi ngàn dặm để chiến, nếu khai chiến tại đây thì đệ tử Huyền Băng Môn sẽ bị ảnh hưởng.
Về phần cỗ thế lực muốn bắt giữ hai tỷ muội Hề Hề, Sở Nam lại không để ý, hắn tin rằng, màn giết chóc đẫm máu vừa rồi nhất định sẽ khiến đối phương biết tiết chế, cho dù không chịu thu tay thì cũng trong một khoảng thời gian ngắn, đối phương tuyệt đối sẽ không dám vọng động, mà đoạn thời gian này cũng đủ để Sở Nam đem đối phương giải quyết rồi.
- Cái này gọi là xao sơn chấn hổ, nếu như còn không dừng tay, ta sẽ không chấn hổ nữa, mà sẽ giết hổ!
Sở Nam thoáng nhìn về phía một hướng khác trong thành, trong lòng thầm nghĩ.
Ngay lúc Sở Nam đạp không rời đi, ba khối mệnh bài tùy thân trong người người trẻ tuổi liền vỡ nát, thời gian cách nhau không đến một phút, thần sắc ôn hòa lập tức trở nên dữ tợn, đồng thời cũng kinh hoảng:
- Ba tên Võ Hoàng cao cấp mà không cầm cự được nổi một phút, tất cả đều bị giết sạch sao? Chủ nhân của Phú Sơn đến cùng là tu vi gì? Võ Đế sơ cấp? Võ Đế trung cấp? Hay là cao cấp?
Đến lúc này, người trẻ tuổi đã hiểu tại sao lúc trước Phú Sơn lại thi triển khổ nhục kế như vậy, sau khi kinh hoảng chốc lát, ánh mắt của người trẻ tuổi lại lần nữa trở nên kiên định, thầm nhủ:
- Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ tu vi ngươi cao thế nào, đôi tỷ muội đó, bổn cung nhất định phải đoạt được. Võ Hoàng không được thì Võ Đế, chỉ có điều, trong khoảng thời gian ngắn, cường giả Võ Đế còn chưa tới được Thanh thành này…
Nghĩ xong, người trẻ tuổi đột nhiên nhớ đến tình báo mà thủ hạ dâng lên lúc trước, liền nói:
- Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, mời Vân Phi công chúa đến đây.
o0o
Cùng lúc đó, Chương Thiên Hào vẫn ở trong phủ đệ, lúc này hắn dùng tất cả những thứ có thể cầm được ném lên người thủ hạ, đồng thời tức giận mắng:
- Phế vật, tất cả đều là phế vật, bổn thiếu gia nuôi không các ngươi rồi, để các ngươi theo dõi một người, mà các ngươi cũng không làm được, các ngươi còn có thể làm gì? Còn đám người đi điều tra lúc trước hiện đang ở đâu? Tại sao còn chưa về? Cút, cút hết cho bổn thiếu gia, cút ra ngoài tiếp tục kiếm, cho đến khi kiếm ra mới thôi. Đồng thời điều tra cho bổn thiếu gia, tên đó rốt cuộc là ai.
- Rõ, thiếu gia.
- Còn không mau cút đi!
Chương Thiên Hào quát mắng đám thủ hạ xong, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nằm vật trên ghế, nói:
- Tại sao ta lại mệt như vậy? Giống như chưa từng tu luyện vậy…
Chương Thiên Hào thầm nghĩ vậy, nhưng vẫn không để trong lòng, đặt toàn bộ lực chú ý lên người Sở Nam, chỉ khẽ thì thào:
- Lăng Yên Lan, Nhị chưởng quỹ Thiên Hạ Thương Hội, đệ tử Vũ Hóa Môn, phụ thân còn là một tướng quân ngũ thiên phu trưởng, còn có bối cảnh thần bí, nữ nhân như vậy, bổn thiếu gia không thể buông tha, tất cả những kẻ dám đoạt với ta, đều phải chết, sống không bằng chết…
Ở một nơi khác, Sở Nam không hề thu liễm khí tức, tùy ý để khí tức tản mát ra ngoài, cỗ khí tức Sở Nam vô cùng quen thuộc lập tức dao động mãnh liệt, trong tai Sở Nam vang lên âm thanh:
- Lâm Vân tiểu nhi, quả nhiên là ngươi.
- Nghiêm Thần, ngươi đến quá trễ rồi.
Sở Nam vừa nói vừa bay ra khỏi Thanh thành, trong cơ thể còn ngưng tụ dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh, Nghiêm Thần quát:
- Bất luận trễ bao lâu thì ngươi cũng đều không thoát khỏi cái chết, đêm nay, ngươi nhất định sẽ trở thành oan hồn dưới tay lão phu!
- Ha ha ha…
- Ngươi cười cái gì?
- Cười ngươi không tự lượng sức!
- Không tự lượng sức chính là ngươi, Lâm Vân, chẳng lẽ ngươi quên rằng lúc trước đã từng bị lão phu đánh cho không còn manh giáp sao?
- Nghiêm Thần, ngươi không nhìn thấy thảm trạng của Trang Bất Chu sao?
- Lớn mật, danh húy của sư thúc, há có thể để ngươi tùy tiện gọi?
- Huyền Vô Kỳ ta còn dám gọi, huống chi là Trang Bất Chu.
- Càn rỡ!
Nghiêm Thần phẫn nộ vạn phần, hận không thể lập tức một đao chém chết Sở Nam, đáng tiếc là hắn muốn đuổi kịp Sở Nam thì còn mất một khoảng thời gian nữa, Sở Nam lại cười đáp:
- Trang Bất Chu chỉ còn một tay một chân là bởi vì ta chém rụng, Trang Bất Chu cũng không thể lấy mạng ta, Nghiêm Thần, chỉ dựa vào ngươi thì có thể sao? Ngươi dám không?
Lúc Sở Nam nói những lời này, trong lòng đột nhiên nghĩ đến:
- Đây chính là đòn tâm lý trong binh pháp.
Nghiêm Thần tức thì hét lớn:
- Không thể nào, sư thúc là nhân vật bậc nào, há có thể để một tên tiểu bò sát như ngươi chạm vào, nếu không phải có cường giả thần bí hôm đó thì ngươi đã sớm trở thành vong hồn dưới đao rồi!
Sở Nam nghe thấy lời này, lập tức biết Trang Bất Chu khi trở về đã giải thích cho đám đệ tử, cười nhạt một tiếng, đem năng lượng thần bí dẫn nhập vào trong dòng xoáy, cười nói:
- Thì ra Trang Bất Chu chính là một kẻ tiểu nhân dám làm không dám chịu, trách không được tại sao hắn lại thấp lùn như vậy…
- Quá càn rỡ rồi, Lâm Vân, ngươi luôn miệng nói sư thúc đánh không lại ngươi, vậy lão phu truy sát ngươi, ngươi cần gì phải trốn?
Nghiêm Thần đã bị Sở Nam kích phát lửa giận, lúc này hỏa khí công tâm, hắn vừa dứt lời liền nhìn thấy Sở Nam dừng lại.
Sở Nam quay đầu nói:
- Ai bảo ta muốn chạy trốn hả?
Sở Nam đột nhiên dừng bước, lạnh lùng hỏi ngược một tiếng, Dị Ngũ hành tương sinh xoáy mạnh lại, vô tận chiến ý dung nhập vào cùng một chút năng lượng thần bí, một chút xíu tử khí.
Tử khí vốn hắn thu được từ bức thạch tượng đang chuyển hoá Sinh Tử Ngục thành Sinh Tử Tràng nhưng mà cũng đã tiêu hao hầu như không còn, hiện tại chỉ còn lại một chút xíu là do hắn để dành dọc đường.
Giờ phút này, vòng xoáy Dị Ngũ Hành tương sinh đã sắp hình thành, liền muốn vận chuyển đủ một vòng cho trọn vẹn!
Chỉ thiếu sót 1 điều, đó chính là máu huyết của hắn ẩn chứa "Nghịch ý"!
Nghiêm Thần bị câu hỏi làm hơi khựng lại, có chút hứng thú mà gầm lên:
- Ngươi đã dừng lại, vậy ngươi liền-đi-chết-đi!
Ngay lúc từ "chết" vừa phun ra khỏi miệng hắn thì Sở Nam cũng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, vòng xoáy Dị Ngũ hành tương sinh đột nhiên bộc phát ra một cỗ uy năng lớn vô cùng, bộ dáng như muốn đem một mảnh thiên địa nơi đây cuốn vào trong.
Không chút do dự, Sở Nam liền đem nó ném ra ngoài, đánh úp về phía Nghiêm Thần!
Cùng lúc đó, còn có thần niệm công kích Tu La Ngục cũng xuyên qua không chi loạn thạch như chớp giật tập kích về phía Nghiêm Thần!
Lần này, Tu La Ngục so với lúc cùng Băng Mộ Lăng Viên, Trang Bất Chu chém giết lại có chút bất đồng, trừ tử khí cùng sát khí ra thì còn có Cửu thiên Lôi đình chi lực!
Trong sát na vòng xoáy Dị Ngũ hành tương sinh phá không bắn tới, Nghiêm Thần liền cảm giác được có cái gì không đúng. Chỉ qua có mấy tháng không gặp nhưng uy năng một chiêu kia so với lúc trước đâu chỉ có mạnh hơn mười lần, càng làm cho hắn cảm thấy càng không đúng chính là Lâm Vân này cư nhiên lại cướp tiên cơ hướng hắn hạ thủ!
Điều này nói lên điều gì?
Không đợi Nghiêm Thần tiếp tục truy cứu thì thần niệm ngoài ngàn dặm của hắn chợt truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, có tử khí ngập ngụa, có sát khí huyết tinh, còn có Lôi đình cuồng bạo công kích. Chỉ một cái chớp mắt ngây người mà thần niệm của hắn hơn phân nửa đã bị đánh tan!
- Lôi đình chi lực! Lão phu cảm giác được Lôi đình chi lực, thần niệm của lão phu...
Nghiêm Thần kinh ngạc hoảng sợ thất thố, mặc dù đối với những điều này hắn đã từng nghe qua nhưng so với việc tự thân trải nghiệm đó lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Mà thần niệm của hắn so với Trang Bất Chu kia còn muốn yếu hơn mấy phần, dĩ nhiên không thể nào ngăn cản nổi Tu La Ngục của Sở Nam, thần niệm liên tục bị đánh tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.