Chương 625: Bàn Nhược Dung Viêm, Ánh Nhật Bỉ Hà
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Ở trong cột lửa có ba người và một quả trứng đen, trong phạm vi mười dặm quanh Thần Khí Sơn, tất cả ma thú đều điên cuồng bỏ chạy ra ngoài, còn Chúc Chi Vũ vẫn đứng ở nơi Sở Nam đã dặn, nhìn thấy đám ma thú này chạy tới, phản ứng bản năng liền thổi Thần Âm Tiêu, tất cả đám ma thú đó liền như nước lũ tràn về phía Chúc Chi Vũ, bảo vệ Chúc Chi Vũ ở ngay giữa trung tâm.
Sở Nam ở trong ngọn lửa không hề biết tình hình của Chúc Chi Vũ, hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ của ngọn lửa ngày càng cao, thần niệm cũng ngày càng ngắn, ngay cả tốc độ rơi xuống cũng ngày càng chậm, ba mươi mét, hai lăm hét, hai mươi mét....
Sở Nam lúc đó không hề biết rằng, phía sau hắn còn có hai gã Võ Đế, hơn nữa là hai gã Võ Đế tới lấy mạng hắn.
Nửa canh giờ sau, Sở Nam rơi xuống một một hang động chứa đầy ngọn lửa màu trắng, mấy giây sau hắn liền đáp xuống đất, đột nhiên, Sở Nam cảm nhận thấy, thần niệm của hắn chỉ còn lại mười mét đáng thương.
Sở Nam không khỏi tự cười chế giễu, còn Điền Võ Đế ở phía sau Sở Nam, thần niệm cũng đã giảm xuống tới dưới mười mét, còn gã Võ Đế ở phía sau, thần niệm cũng không ngừng giảm xuống.
Quả trứng đen vẫn không ngừng lại, tiếp tục bay về giữa hang động.
Sở Nam bố trí bốn loại dị hỏa khắp toàn thân, lấy hỏa chế ngự hỏa, rồi vẫn tiếp tục hấp thu ngọn lửa màu trắng vào trong thân thể. Đương nhiên Sở Nam cũng biết, trong hoàn cảnh hiện tại không chỉ tôi luyện thân thể mà còn phải đề phòng nguy hiểm.
Bởi vậy, Sở Nam dùng sinh mệnh lực bao trùm lấy thân thể, vừa tôi luyện vừa khôi phục, đảm bảo tinh lực sung mãn.
Đột nhiên, quả trứng đen dừng lại.
Sở Nam nhìn lại, đột nhiên ánh mắt lóe lên tinh quang, như lôi đình thiểm điện.
Ở giữa động rộng tới trăm trượng là một ao dung nham rộng tới mười trượng.
Ở trong ao dung nham, từng chiếc bong bóng lửa lớn từng đầu người không ngừng nổi lên, không ngừng lớn lên, đợi tới khi lớn tới cực điểm liền “bụp” một cái, bong bóng nổ tung.
Bong bóng lửa nổ tung, một cỗ uy năng khủng khiếp được sinh ra, cỗ uy năng này đang không ngừng tập trung vào giữa hồ dung nham.
Ở giữa hồ, có một vật có màu sắc hoàn toàn khác so với ngọn lửa màu trắng đang tồn tại.
Màu đỏ!
Màu đỏ tươi
Màu hồng này, có hình hoa sen.
Lá sen bình thường đều có màu xanh, nhưng lá sen của hoa sen này lại có màu đỏ tươi, cành sen cũng màu đỏ tươi.
Lá sen chỉ có duy nhất một phiến, tròn trịa, rất lớn, bán kính tới một mét.
Uy năng của bong bóng lửa đều tập trung vào lá sen màu đỏ đó, giống như là một dạng phân bón.
Nhưng đó chưa phải là thứ kì lạ nhất.
Trên phiến lá sen đó có hai bông hoa, giống như một cặp tỷ muội.
Cánh hoa giống như mỹ nữ mặc xiêm y, chỗ ẩn chỗ hiện, nhưng, cỗ phong tình đó, vẻ hấp dẫn đó đã biểu hiện ra không chút che giấu.
Đặc biệt nhất là, ở giữa cánh hoa là một nhị hoa.
Hai nhị hoa thẳng đứng vươn lên, vô cùng rực rỡ.
Đỏ thắm tới quỷ dị, đỏ thắm tới yêu mị, nhưng lại tỏa ra khí tức thuần khiết thanh tao.
Ánh mắt Sở Nam nhìn chằm chằm vào đóa hoa sen màu đỏ này, thầm chấn kinh trong lòng, miệng khẽ mở ra, thầm lẩm bẩm:
- Đẹp, thật đẹp, trong thế gian còn có diệu vật như vậy, nếu đem hoa này ra, chỉ e vạn hoa trên đất trời sẽ phải e thẹn cúi đầu, không dám nở hoa nữa.
Quả trứng đen lao tới bên, nhưng rồi dừng lại, dường như có chút cố kị.
Sở Nam đang chìm đắm trong đó, không tự chủ được tiến lại gần, ngắm nhìn hai đóa hoa rực rỡ...
Còn Điền Võ Đế cũng cách hang động không xa, chỉ sau mấy giây, Điền Võ Đế đã tiến vào trong động, đột nhiên, hắn thầm lẩm bẩm một câu:
- Ồ, thần niệm hoàn toàn bị ngăn chặn rồi?
Khi Điền Võ Đế kêu lên, Sở Nam đang chìm đắm chợt bừng tỉnh, ý thức lại nơi này chính là nơi nguy hiểm, thần niệm còn mười mét của hắn cũng phát hiện ra có người khác đã xuất hiện.
Lập tức, Sở Nam thi triển Liễm Tức Quyết, che giấu khí tức toàn thân, rồi ý nghĩ lướt qua rất nhanh, một kế xuất hiện trong đầu, ôm quả trứng đen vào lòng, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong ao dung nham, dần chìm xuống.
Vừa nhảy vào trong, Sở Nam liền cảm nhận thấy nhiệt độ trong ao dung nham đã tăng hơn gấp mấy chục lần so với bên ngoài, Sở Nam không dám liều lĩnh thôi động sinh mệnh lực, e sợ năng lượng ba động sẽ khiến kẻ vừa đến chú ý tới.
Bởi vậy, Sở Nam chỉ đem sinh mệnh lực bao trùm lấy đan điền, tâm mạch, rồi để mặc ngọn lửa màu trắng tôi luyện thân thể.
Ngoài ra, Sở Nam còn phát hiện ra, thần niệm của hắn cũng giảm xuống chỉ còn năm mét.
Ngoài ra, Sở Nam cũng không đi ra tới giữa ao dung nham, hắn hiểu rất rõ, căn cứ vào kinh nghiệm, nhiệt độ ở giữa ao sẽ cao hơn nhiều ở bên ngoài, quan trọng hơn là, Sở Nam đã nhìn thấy rõ sự do dự của quả trứng đen, cảnh đó hoàn toàn giống với khi ở đáy biển lửa tại Băng Viêm Đảo, Sở Nam trong nháy mắt liền nhớ tới câu nói đó, xung quanh tuyệt đại đa số bảo bối trong đất trời đều có ma thú bảo vệ, hay nói thẳng ra, con ma thú đó muốn chiếm bảo bối nó bảo vệ thành của nó.
Tuy môi trường lúc này vô cùng khắc nghiệt, nhưng lại có đóa hoa sen đỏ thắm đó tồn tại, chưa biết chừng có ma thú lợi hại gì đó, trạng thái của quả trứng đen đã khẳng định, trong ao dung nham này nhất định có ma thú lợi hại tồn tại.
Bởi vậy, Sở Nam liền vô cùng cẩn thận, hấp thu ngọn lửa màu trắng lên bề mặt thân thể, khiến hắn nhìn giống như ngọn lửa, làm như vậy tuy vô cùng đau đớn, nhưng Sở Nam cố gắng nghiến răng không có chút dị động nào, gắng chịu đựng nỗi đau.
Nhìn vào mỗi thớ thịt, mỗi giọt máu, mỗi đốt xương.
Nếu Sở Nam chưa từng trải qua vô số lần đau đớn trước đó, nỗi đau lúc này hắn tuyệt đối không thể chịu nổi, nhưng may mà Sở Nam xưa nay chưa hề sợ đau đớn, mỗi khi nỗi đau kéo tới, Sở Nam không hề nghĩ tới nỗi đau, mà nghĩ tới cầu vồng sau mưa, nghĩ tới sự cường hãn sau nỗi đau đó.
Lúc này, Sở Nam vẫn đang nghĩ, câu nói của Điền Võ Đế lúc trước hắn đã nghe thấy rõ ràng, thầm nghĩ:
- Người mới tới này, không biết là ai, nhưng nhất định là Võ Đế, hắn nói thần niệm của hắn đã hoàn toàn bị ngăn chặn, nhưng tại sao ta đã ở trong ao dung nham mà vẫn còn năm mét thần niệm; thần niệm của Võ Đế không chỉ có phạm vi rộng, mà còn rất cường hãn, không ngờ cũng xảy ra tình trạng này.
Nghĩ lúc lâu, Sở Nam nói:
- Xem ra có tình trạng này chỉ chứng minh thần niệm được lôi đình thiểm điện tôi luyện qua quả nhiê cường hãn.
o0o
Khi Sở Nam vừa nhảy vào trong ao dung nham, chuẩn bị xong xuôi thì Điền Võ Đế cũng đáp xuống mặt đất, bởi thần niệm của hắn đã hoàn toàn bị ngăn chặn, lại ở trong thế giới chỉ có ngọn lửa màu trắng, động tác của Sở Nam cũng vô cùng nhanh chóng, bởi vậy, Điền Võ Đế hoàn toàn không hề phát hiện ra sự tồn tại của Sở Nam, không hề biết rằng, trong hang động này, ngoài hắn ra còn có kẻ khác.
Điền Võ Đế cũng giống như Sở Nam.
Ngay lập tức bị đóa hoa sen thu hút, tất cả mọi sự chú ý đều tập trung lên ngọn lửa này, một lúc sau hắn mới thầm lẩm bẩm:
- Những lời Đế Tôn nói quả thực là sự thực, dưới đáy Thần Khí Sơn quả nhiên có Bàn Nhược Dung Viêm, dùng Bàn Nhược Dung Viêm để luyện khí, phẩm chất sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng Bàn Nhược Dung Viêm này có công hiệu ngăn chặn thần niệm thì Đế Tôn lại không hề nói. Nhưng cũng kệ thôi, có Ánh Nhật Bỉ Hà là được rồi, thật không ngờ, thật không ngờ có hai đóa, đúng là phúc duyên của lão phu, hai đóa Ánh Nhật Bỉ Hà....
Đang nói thì gã Võ Đế cuối cùng có tên Biên Phong cũng đã vào trong hang động. Biên Phong Võ Đế cũng giống như Điền Võ Đế, thần niệm hoàn toàn bị ngăn chặn, nhưng Biên Phong Võ Đế vô cùng cẩn thận, vẫn luôn che giấu khí tức.
Điền Võ Đế không hề phát hiện ra Biên Phong Võ Đế, nhưng Biên Phong Võ Đế lại nghe thấy tất cả những gì Điền Võ Đế vừa nói, nghe xong, nộ hỏa xung thiên:
- Thật đáng chết, thần sơn như vậy, dị hỏa như vậy lại để Thần Khí Phái bá chiếm bao nhiêu năm như vậy, đầu óc bọn chúng đúng là toàn bã đậu, lại còn để Thần Khí Phái làm thiên hạ đệ nhị; cũng may mà Thần Khí Phái chưa phát hiện ra được bí mật này, hôm nay để lão phu thu hồi lại vậy.
Biên Phong Võ Đế còn đang thầm nghĩ, trong đầu lại xuất hiện sự nghi hoặc:
- Người này là ai, lão phu còn không biết ngọn lửa màu trắng này là Bàn Nhược Dung Viêm, còn có cái gì mà Ánh Nhật Bỉ Hà, sao hắn lại biết được? Còn có Đế Tôn mà hắn nói tới, người này lẽ nào thuộc thế lực thần bí đó....
Tuy vô cùng nghi hoặc, nhưng nghe thấy Điền Võ Đế đã nói tới vấn đề sở hữu Ánh Nhật Bỉ Hà, liền lên tiếng tiếp lời Điền Võ Đế, lạnh lùng nói:
- Là thứ trong túi của lão phu!
- Ai!
Nghe thấy thanh âm bất ngờ dó, Điền Võ Đế chấn kinh, quay đầu lại hô lớn, tu vi sơ cấp Võ Đế liền thể hiện ra, Điền Võ Đế chỉ nhìn thấy trong Bàn Nhược Dung Viêm có một thân ảnh gầy guộc, vẻ mặt lãnh ngạo.
Biên Phong Võ Đế chỉ nhìn Ánh Nhật Bỉ Hà, vẻ tham lam thèm thuồng không chút che giấu, nhìn hồi lâu rồi mới quay lại nhìn Điền Võ Đế, đột nhiên ánh mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng quát:
- Ngươi là ai? Đế Tôn là ai?
- Vừa rồi ngươi đã nghe thấy những lời lão phu nói?
- Không sai, không thiếu một chữ, nghe thấy rất rõ ràng.
- Nếu đã vậy thì ngươi hãy đi chịu chết.
- Kẻ phải chết là ngươi, nếu ngươi nói cho lão phu biết Đế Tôn là ai, rồi ngươi quy thuận Thiên Nhất Tông, lão phu sẽ tha mạng cho ngươi.
- Ha ha ha...
Điền Võ Đế cười cuồng tiếu, tiếng cười xuyên qua quầng sáng phòng ngư, khiến khắp hang động đều chấn động, khi tiếng cười ngừng lại, Điền Võ Đế nhìn đầy khinh thường, nói:
- Thì ra ngươi là người của Thiên Nhất Tông? Lão phu nói cho ngươi biết, Thiên Nhất Tông ở trước mặt lão phu cũng chỉ như một con kiến, cho dù là Huyền Vô Kỳ cũng chỉ như vậy mà thôi, một con kiến như ngươi lại dám khiêu khích lão phu, tên của Đế Tôn đâu phải một con kiến như ngươi có thể lăng mạ được.
Biên Phong Võ Đế nghe thấy vậy, hiển nhiên vô cùng phẫn nộ, hắn không che giấu khí tức nữa, giải phóng ra tu vi cũng không hề thua kém Điền Võ Đế, thanh âm âm lãnh nói:
- Mạo phạm uy danh sư tôn, giết!
Điền Võ Đế thấy Biên Phong Võ Đế cũng là Võ Đế, cảm giác bất an lại xuất hiện, nhưng trên bề mặt lại không hề biểu hiện ra, chỉ ra vẻ vô cùng coi thường; Biên Phong Võ Đế tiếp tục nói:
- Trong này toàn là lửa, lão phu lại có thể chất thuần hỏa, võ quyết võ kỹ đều tu luyện trong lửa mà ra, trong môi trường như vậy, cho dù ngươi cũng cảnh giới với ta thì sao có thể là đối thủ của lão phu? Còn không mau đầu hàng thần phục, nếu không lão phu sẽ khiến mấy trăm năm tu hành của ngươi hủy trong một khắc, khiến ngươi hồn tiêu phách tan.
- Lửa thì đã sao? Lão phu thể chất thuần thủy, khắc chế lửa của ngươi.
Trong môi trường này, nước của ngươi có thể khắc được lửa của lão phu sao?
- Vậy ngươi thử xem, chẳng phải sẽ biết ngay sao?
- Đương nhiên phải thử, không chỉ thử mà còn giết chết ngươi!
Hai gã Võ Đế dùng lời nói thăm dò đối phương, đồng thời thi triển tâm lý chiến, đồng thời cũng ngầm ngưng tụ lực lượng, hai Võ Đế mà đã ra tay thì nhất định sẽ đều là đại chiêu, đặc biệt là trong hoàn cảnh lợi ích hấp dẫn như vậy.
Nhưng bất kể là Điền Võ Đế hay Biên Phong Võ Đế đều không hề hay biết đến sự tồn tại của Sở Nam.
Lúc này, Sở Nam đang vô cùng vui mừng, vui mừng tới mức không hề cảm thấy sự đau đớn, không ngừng thầm lẩm bẩm trong lòng:
- Ánh Nhật Bỉ Hà, Ánh Nhật Bỉ Hà, không ngờ Ánh Nhật Bỉ Hà lại ở đây.
Sở Nam ở trong ngọn lửa không hề biết tình hình của Chúc Chi Vũ, hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ của ngọn lửa ngày càng cao, thần niệm cũng ngày càng ngắn, ngay cả tốc độ rơi xuống cũng ngày càng chậm, ba mươi mét, hai lăm hét, hai mươi mét....
Sở Nam lúc đó không hề biết rằng, phía sau hắn còn có hai gã Võ Đế, hơn nữa là hai gã Võ Đế tới lấy mạng hắn.
Nửa canh giờ sau, Sở Nam rơi xuống một một hang động chứa đầy ngọn lửa màu trắng, mấy giây sau hắn liền đáp xuống đất, đột nhiên, Sở Nam cảm nhận thấy, thần niệm của hắn chỉ còn lại mười mét đáng thương.
Sở Nam không khỏi tự cười chế giễu, còn Điền Võ Đế ở phía sau Sở Nam, thần niệm cũng đã giảm xuống tới dưới mười mét, còn gã Võ Đế ở phía sau, thần niệm cũng không ngừng giảm xuống.
Quả trứng đen vẫn không ngừng lại, tiếp tục bay về giữa hang động.
Sở Nam bố trí bốn loại dị hỏa khắp toàn thân, lấy hỏa chế ngự hỏa, rồi vẫn tiếp tục hấp thu ngọn lửa màu trắng vào trong thân thể. Đương nhiên Sở Nam cũng biết, trong hoàn cảnh hiện tại không chỉ tôi luyện thân thể mà còn phải đề phòng nguy hiểm.
Bởi vậy, Sở Nam dùng sinh mệnh lực bao trùm lấy thân thể, vừa tôi luyện vừa khôi phục, đảm bảo tinh lực sung mãn.
Đột nhiên, quả trứng đen dừng lại.
Sở Nam nhìn lại, đột nhiên ánh mắt lóe lên tinh quang, như lôi đình thiểm điện.
Ở giữa động rộng tới trăm trượng là một ao dung nham rộng tới mười trượng.
Ở trong ao dung nham, từng chiếc bong bóng lửa lớn từng đầu người không ngừng nổi lên, không ngừng lớn lên, đợi tới khi lớn tới cực điểm liền “bụp” một cái, bong bóng nổ tung.
Bong bóng lửa nổ tung, một cỗ uy năng khủng khiếp được sinh ra, cỗ uy năng này đang không ngừng tập trung vào giữa hồ dung nham.
Ở giữa hồ, có một vật có màu sắc hoàn toàn khác so với ngọn lửa màu trắng đang tồn tại.
Màu đỏ!
Màu đỏ tươi
Màu hồng này, có hình hoa sen.
Lá sen bình thường đều có màu xanh, nhưng lá sen của hoa sen này lại có màu đỏ tươi, cành sen cũng màu đỏ tươi.
Lá sen chỉ có duy nhất một phiến, tròn trịa, rất lớn, bán kính tới một mét.
Uy năng của bong bóng lửa đều tập trung vào lá sen màu đỏ đó, giống như là một dạng phân bón.
Nhưng đó chưa phải là thứ kì lạ nhất.
Trên phiến lá sen đó có hai bông hoa, giống như một cặp tỷ muội.
Cánh hoa giống như mỹ nữ mặc xiêm y, chỗ ẩn chỗ hiện, nhưng, cỗ phong tình đó, vẻ hấp dẫn đó đã biểu hiện ra không chút che giấu.
Đặc biệt nhất là, ở giữa cánh hoa là một nhị hoa.
Hai nhị hoa thẳng đứng vươn lên, vô cùng rực rỡ.
Đỏ thắm tới quỷ dị, đỏ thắm tới yêu mị, nhưng lại tỏa ra khí tức thuần khiết thanh tao.
Ánh mắt Sở Nam nhìn chằm chằm vào đóa hoa sen màu đỏ này, thầm chấn kinh trong lòng, miệng khẽ mở ra, thầm lẩm bẩm:
- Đẹp, thật đẹp, trong thế gian còn có diệu vật như vậy, nếu đem hoa này ra, chỉ e vạn hoa trên đất trời sẽ phải e thẹn cúi đầu, không dám nở hoa nữa.
Quả trứng đen lao tới bên, nhưng rồi dừng lại, dường như có chút cố kị.
Sở Nam đang chìm đắm trong đó, không tự chủ được tiến lại gần, ngắm nhìn hai đóa hoa rực rỡ...
Còn Điền Võ Đế cũng cách hang động không xa, chỉ sau mấy giây, Điền Võ Đế đã tiến vào trong động, đột nhiên, hắn thầm lẩm bẩm một câu:
- Ồ, thần niệm hoàn toàn bị ngăn chặn rồi?
Khi Điền Võ Đế kêu lên, Sở Nam đang chìm đắm chợt bừng tỉnh, ý thức lại nơi này chính là nơi nguy hiểm, thần niệm còn mười mét của hắn cũng phát hiện ra có người khác đã xuất hiện.
Lập tức, Sở Nam thi triển Liễm Tức Quyết, che giấu khí tức toàn thân, rồi ý nghĩ lướt qua rất nhanh, một kế xuất hiện trong đầu, ôm quả trứng đen vào lòng, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong ao dung nham, dần chìm xuống.
Vừa nhảy vào trong, Sở Nam liền cảm nhận thấy nhiệt độ trong ao dung nham đã tăng hơn gấp mấy chục lần so với bên ngoài, Sở Nam không dám liều lĩnh thôi động sinh mệnh lực, e sợ năng lượng ba động sẽ khiến kẻ vừa đến chú ý tới.
Bởi vậy, Sở Nam chỉ đem sinh mệnh lực bao trùm lấy đan điền, tâm mạch, rồi để mặc ngọn lửa màu trắng tôi luyện thân thể.
Ngoài ra, Sở Nam còn phát hiện ra, thần niệm của hắn cũng giảm xuống chỉ còn năm mét.
Ngoài ra, Sở Nam cũng không đi ra tới giữa ao dung nham, hắn hiểu rất rõ, căn cứ vào kinh nghiệm, nhiệt độ ở giữa ao sẽ cao hơn nhiều ở bên ngoài, quan trọng hơn là, Sở Nam đã nhìn thấy rõ sự do dự của quả trứng đen, cảnh đó hoàn toàn giống với khi ở đáy biển lửa tại Băng Viêm Đảo, Sở Nam trong nháy mắt liền nhớ tới câu nói đó, xung quanh tuyệt đại đa số bảo bối trong đất trời đều có ma thú bảo vệ, hay nói thẳng ra, con ma thú đó muốn chiếm bảo bối nó bảo vệ thành của nó.
Tuy môi trường lúc này vô cùng khắc nghiệt, nhưng lại có đóa hoa sen đỏ thắm đó tồn tại, chưa biết chừng có ma thú lợi hại gì đó, trạng thái của quả trứng đen đã khẳng định, trong ao dung nham này nhất định có ma thú lợi hại tồn tại.
Bởi vậy, Sở Nam liền vô cùng cẩn thận, hấp thu ngọn lửa màu trắng lên bề mặt thân thể, khiến hắn nhìn giống như ngọn lửa, làm như vậy tuy vô cùng đau đớn, nhưng Sở Nam cố gắng nghiến răng không có chút dị động nào, gắng chịu đựng nỗi đau.
Nhìn vào mỗi thớ thịt, mỗi giọt máu, mỗi đốt xương.
Nếu Sở Nam chưa từng trải qua vô số lần đau đớn trước đó, nỗi đau lúc này hắn tuyệt đối không thể chịu nổi, nhưng may mà Sở Nam xưa nay chưa hề sợ đau đớn, mỗi khi nỗi đau kéo tới, Sở Nam không hề nghĩ tới nỗi đau, mà nghĩ tới cầu vồng sau mưa, nghĩ tới sự cường hãn sau nỗi đau đó.
Lúc này, Sở Nam vẫn đang nghĩ, câu nói của Điền Võ Đế lúc trước hắn đã nghe thấy rõ ràng, thầm nghĩ:
- Người mới tới này, không biết là ai, nhưng nhất định là Võ Đế, hắn nói thần niệm của hắn đã hoàn toàn bị ngăn chặn, nhưng tại sao ta đã ở trong ao dung nham mà vẫn còn năm mét thần niệm; thần niệm của Võ Đế không chỉ có phạm vi rộng, mà còn rất cường hãn, không ngờ cũng xảy ra tình trạng này.
Nghĩ lúc lâu, Sở Nam nói:
- Xem ra có tình trạng này chỉ chứng minh thần niệm được lôi đình thiểm điện tôi luyện qua quả nhiê cường hãn.
o0o
Khi Sở Nam vừa nhảy vào trong ao dung nham, chuẩn bị xong xuôi thì Điền Võ Đế cũng đáp xuống mặt đất, bởi thần niệm của hắn đã hoàn toàn bị ngăn chặn, lại ở trong thế giới chỉ có ngọn lửa màu trắng, động tác của Sở Nam cũng vô cùng nhanh chóng, bởi vậy, Điền Võ Đế hoàn toàn không hề phát hiện ra sự tồn tại của Sở Nam, không hề biết rằng, trong hang động này, ngoài hắn ra còn có kẻ khác.
Điền Võ Đế cũng giống như Sở Nam.
Ngay lập tức bị đóa hoa sen thu hút, tất cả mọi sự chú ý đều tập trung lên ngọn lửa này, một lúc sau hắn mới thầm lẩm bẩm:
- Những lời Đế Tôn nói quả thực là sự thực, dưới đáy Thần Khí Sơn quả nhiên có Bàn Nhược Dung Viêm, dùng Bàn Nhược Dung Viêm để luyện khí, phẩm chất sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng Bàn Nhược Dung Viêm này có công hiệu ngăn chặn thần niệm thì Đế Tôn lại không hề nói. Nhưng cũng kệ thôi, có Ánh Nhật Bỉ Hà là được rồi, thật không ngờ, thật không ngờ có hai đóa, đúng là phúc duyên của lão phu, hai đóa Ánh Nhật Bỉ Hà....
Đang nói thì gã Võ Đế cuối cùng có tên Biên Phong cũng đã vào trong hang động. Biên Phong Võ Đế cũng giống như Điền Võ Đế, thần niệm hoàn toàn bị ngăn chặn, nhưng Biên Phong Võ Đế vô cùng cẩn thận, vẫn luôn che giấu khí tức.
Điền Võ Đế không hề phát hiện ra Biên Phong Võ Đế, nhưng Biên Phong Võ Đế lại nghe thấy tất cả những gì Điền Võ Đế vừa nói, nghe xong, nộ hỏa xung thiên:
- Thật đáng chết, thần sơn như vậy, dị hỏa như vậy lại để Thần Khí Phái bá chiếm bao nhiêu năm như vậy, đầu óc bọn chúng đúng là toàn bã đậu, lại còn để Thần Khí Phái làm thiên hạ đệ nhị; cũng may mà Thần Khí Phái chưa phát hiện ra được bí mật này, hôm nay để lão phu thu hồi lại vậy.
Biên Phong Võ Đế còn đang thầm nghĩ, trong đầu lại xuất hiện sự nghi hoặc:
- Người này là ai, lão phu còn không biết ngọn lửa màu trắng này là Bàn Nhược Dung Viêm, còn có cái gì mà Ánh Nhật Bỉ Hà, sao hắn lại biết được? Còn có Đế Tôn mà hắn nói tới, người này lẽ nào thuộc thế lực thần bí đó....
Tuy vô cùng nghi hoặc, nhưng nghe thấy Điền Võ Đế đã nói tới vấn đề sở hữu Ánh Nhật Bỉ Hà, liền lên tiếng tiếp lời Điền Võ Đế, lạnh lùng nói:
- Là thứ trong túi của lão phu!
- Ai!
Nghe thấy thanh âm bất ngờ dó, Điền Võ Đế chấn kinh, quay đầu lại hô lớn, tu vi sơ cấp Võ Đế liền thể hiện ra, Điền Võ Đế chỉ nhìn thấy trong Bàn Nhược Dung Viêm có một thân ảnh gầy guộc, vẻ mặt lãnh ngạo.
Biên Phong Võ Đế chỉ nhìn Ánh Nhật Bỉ Hà, vẻ tham lam thèm thuồng không chút che giấu, nhìn hồi lâu rồi mới quay lại nhìn Điền Võ Đế, đột nhiên ánh mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng quát:
- Ngươi là ai? Đế Tôn là ai?
- Vừa rồi ngươi đã nghe thấy những lời lão phu nói?
- Không sai, không thiếu một chữ, nghe thấy rất rõ ràng.
- Nếu đã vậy thì ngươi hãy đi chịu chết.
- Kẻ phải chết là ngươi, nếu ngươi nói cho lão phu biết Đế Tôn là ai, rồi ngươi quy thuận Thiên Nhất Tông, lão phu sẽ tha mạng cho ngươi.
- Ha ha ha...
Điền Võ Đế cười cuồng tiếu, tiếng cười xuyên qua quầng sáng phòng ngư, khiến khắp hang động đều chấn động, khi tiếng cười ngừng lại, Điền Võ Đế nhìn đầy khinh thường, nói:
- Thì ra ngươi là người của Thiên Nhất Tông? Lão phu nói cho ngươi biết, Thiên Nhất Tông ở trước mặt lão phu cũng chỉ như một con kiến, cho dù là Huyền Vô Kỳ cũng chỉ như vậy mà thôi, một con kiến như ngươi lại dám khiêu khích lão phu, tên của Đế Tôn đâu phải một con kiến như ngươi có thể lăng mạ được.
Biên Phong Võ Đế nghe thấy vậy, hiển nhiên vô cùng phẫn nộ, hắn không che giấu khí tức nữa, giải phóng ra tu vi cũng không hề thua kém Điền Võ Đế, thanh âm âm lãnh nói:
- Mạo phạm uy danh sư tôn, giết!
Điền Võ Đế thấy Biên Phong Võ Đế cũng là Võ Đế, cảm giác bất an lại xuất hiện, nhưng trên bề mặt lại không hề biểu hiện ra, chỉ ra vẻ vô cùng coi thường; Biên Phong Võ Đế tiếp tục nói:
- Trong này toàn là lửa, lão phu lại có thể chất thuần hỏa, võ quyết võ kỹ đều tu luyện trong lửa mà ra, trong môi trường như vậy, cho dù ngươi cũng cảnh giới với ta thì sao có thể là đối thủ của lão phu? Còn không mau đầu hàng thần phục, nếu không lão phu sẽ khiến mấy trăm năm tu hành của ngươi hủy trong một khắc, khiến ngươi hồn tiêu phách tan.
- Lửa thì đã sao? Lão phu thể chất thuần thủy, khắc chế lửa của ngươi.
Trong môi trường này, nước của ngươi có thể khắc được lửa của lão phu sao?
- Vậy ngươi thử xem, chẳng phải sẽ biết ngay sao?
- Đương nhiên phải thử, không chỉ thử mà còn giết chết ngươi!
Hai gã Võ Đế dùng lời nói thăm dò đối phương, đồng thời thi triển tâm lý chiến, đồng thời cũng ngầm ngưng tụ lực lượng, hai Võ Đế mà đã ra tay thì nhất định sẽ đều là đại chiêu, đặc biệt là trong hoàn cảnh lợi ích hấp dẫn như vậy.
Nhưng bất kể là Điền Võ Đế hay Biên Phong Võ Đế đều không hề hay biết đến sự tồn tại của Sở Nam.
Lúc này, Sở Nam đang vô cùng vui mừng, vui mừng tới mức không hề cảm thấy sự đau đớn, không ngừng thầm lẩm bẩm trong lòng:
- Ánh Nhật Bỉ Hà, Ánh Nhật Bỉ Hà, không ngờ Ánh Nhật Bỉ Hà lại ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.