Chương 605: Bạo sát
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Kim phát lão giả và Tử phát lão giả liên thủ tiếp lấy Ngân phát lão giả.
Hồng phát lão giả là Võ Hoàng cao cấp, bị Sở Nam túm lấy như túm một con gà con, vốn hắn đã bị đánh đến hôn mê, nhưng thần niệm lại truyền đến đau đớn cực độ khiến hắn lần nữa thanh tỉnh, nhưng lại hư nhược vô cùng, phảng phất như đèn cạn dầu.
- Ngươi… không phải… đã chết rồi sao?
Hắc phát lão giả hiển nhiên đã bị đánh đến choáng váng, mặt tràn ngập sự sợ hãi, hắn không thể không sợ hãi, chỉ một quyền của Sở Nam đã đánh cho hắn thành bộ dạng như vậy, chỉ thiếu chút nữa là chết đi, từ đó có thể thấy uy lực một quyền đó lớn như thế nào.
- Lão phu không chết được.
- Không thể nào…
Hồng phát lão giả giống như nhớ đến điều gì, tức giận nói, trong mắt thoáng hiện một tia minh bạch, nhưng hắn không hề biện giải, chỉ cắn răng nói:
- Rơi vào tay ngươi, lão phu nhận, ngươi có gan thì một quyền đánh chết lão phu, không bao lâu nữa ngươi cũng sẽ xuống hoàng tuyền với lão phu mà thôi!
Nghe thấy lời này, Sở Nam nở nụ cười, cười điên cuồng, tiếng cười như muốn xé rách trời xanh, bên kia, vòi nước tạo ra lúc Sở Nam xông ra khỏi Ly Lan giang ầm ầm vỡ vụn, rơi trở lại xuống sông, Sở Nam lúc này mới nói:
- Bây giờ ngươi còn không có tư cách chết! Ngươi còn chưa chịu tra tấn khôn cùng, làm sao có thể chết đây? Lão phu làm sao có thể để ngươi chết được?
Vừa hỏi ngược lại đối phương, Sở Nam vừa rót một luồng sinh mệnh lực vào trong tâm mạch Hồng phát lão giả, duy trì sinh cơ cho hắn.
Hắc phát lão giả nghe thấy ngữ khí của Sở Nam, lại nhìn thấy hành vi của hắn, không nhịn được mà run rẩy.
Phía xa, Kim phát lão giả sau khi ổn định lại thân thể liền cao giọng quát:
- Lâm Vân tiểu nhi…
- Lâm Vân tiểu nhi…
Kim phát lão giả xem như còn tinh minh, biết Ma Đạo Tử chính là Lâm Vân của Thần Khí Phái cải trang, trong nháy mắt hắn nhìn thấy Sở Nam liền liên tưởng hai người với nhau, một tên Võ Hoàng cao cấp, một Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn không kềm được tức giận hét lên.
Thế nhưng tiếng hét của hắn đã bị cắt ngang.
- Cái tên Lâm Vân là để ngươi gọi sao?
Sở Nam hét ngược lại, trực tiếp đem sát khí tỏa định Kim phát lão giả, giết về phía hắn, lại lần nữa xuất ra Kình Thiên Nhất Chưởng.
- Cuồng vọng! Không thể để ngươi huênh hoang được nữa.
Kim phát lão giả không lùi mà tiến, trong tay xuát ra thần binh lợi khí, lưỡng sắc quang mang kim mộc giao hòa với nhau, uy thế mênh mông chậm rãi tràn ra.
Đúng lúc Kim phát lão giả ngưng tụ nguyên lực, muốn liều mạng với Sở Nam.
Sở Nam thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, không chút dự báo tấn công Tử phát lão giả bên cạnh là Võ Hoàng cao cấp vừa tiếp được Ngân phát lão giả, còn đang thối lui.
Ngay lúc Tử phát lão giả còn đang kinh ngạc thì Kình Thiên Nhất Chưởng đã chụp lên đầu hắn.
Nhất thời, Tử phát lão giả huyết nhục bắn tung tóe, não cũng nát bấy.
Không ngừng lại, Sở Nam còn đạp Thiên Nhai Chỉ Xích, giết về phía tên Võ Hoàng cao cấp Hoàng phát, đồng dạng vẫn sử dụng Kình Thiên Nhất Chưởng.
Kim phát lão giả thấy mình bị đùa giỡn, lửa giận càng tăng, điên cuồng hét lên:
- Cùng xông lên, đừng nương tay, giết chết khỏi bàn!
Trong sát na tên Hoàng phát lão giả thấy Tử phát lão giả bị tấn công liền cảm thấy không đúng, liền lấy ra một cái phi phong mặc lên người, sau đó điên cuồng thối lui, trong miệng còn hét:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi còn chưa luyện thành Kình Thiên Nhất Chưởng đã tưởng rằng mình vô địch thủ rồi sao?
Hoàng phát lão giả mặc dù nói như vậy nhưng vẫn cấp tốc thối lui, thế lui không giảm mà còn tăng, ba trăm năm trước hắn đã chứng kiến sự lợi hại của Kình Thiên Nhất Chưởng, người trước mắt mặc dù chưa luyện đến đại thành, nhưng uy lực đó cũng không phải là thứ mà hắn có thể chống đỡ, Ngân phát lão giả ở bên cạnh chính là ví dụ tốt nhất.
Sở Nam chỉ lạnh lùng nói:
- Giết ngươi dư sức.
Lời này vừa dứt, Sở Nam đã giết đến trước mặt Hoàng phát lão giả, trong mắt Hoàng phát lão giả lóe lên vẻ hung ác, vội vàng ném ra một hạt châu, hạt châu này lớn bằng quả trứng gà, lúc ném ra hắn còn hét lên:
- Bạo!
Lúc Hoàng phát lão giả ném hạt châu nhỏ bằng quả trứng gà ra, Sở Nam lập tức kích phát Hỗn Nguyên Ban Chỉ, đồng thời đem Long lân bảo hộ ở đan điền, chỉ trong chớp mắt thì quang quyển phòng ngự ngũ sắc liền xuất hiện.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên, một cỗ năng lượng bạo liệt kèm theo khí tức hủy diệt tràn ra, đem Sở Nam nhấn chìm, giống như muốn thiêu hắn thành tro, quang quyển phòng ngự ngũ sắc trong nháy mắt bị bạo tạc trở nên ảm đạm.
Hơn nữa lúc khói bụi tản đi, có một cây kim cực bé xen lẫn trong năng lượng bạo loạn bắn thẳng về phía đan điền Sở Nam.
Cùng lúc đó, bốn tên Võ Hoàng khác cũng đồng thời phát ra công kích lăng lệ.
Có hỏa cầu khổng lồ, có Trảm Thiên băng kiếm, có Cự Chung chấn động ra tiếng ong ong, phía trên vẽ đồ án rất đặc biệt…
Kim phát lão giả thì xuất ra kiếm mang lưỡng sắc, kiếm mang vừa xuất hiện liền phát ra khí tức hủy diệt càng đáng sợ hơn cả hạt châu mà Hoàng phát lão giả ném ra gấp trăm lần, kiếm mang chỉ trong chớp mắt đã biết mất vô ảnh vô tung, khí tức hủy diệt cũng bị thu liễm.
Nhìn thấy một màn này, Hoàng phát lão giả nở nụ cười hung ác, nói:
- Lão phu xem ngươi giết ta thế nào, dưới tình huống như vậy, cho dù có là Ma Đạo Tử chân chính thì cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Hai tên Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn, bốn tên Võ Hoàng cao cấp, hai tên Võ Hoàng trung cấp, cỗ lực lượng này quả không phải tầm thường.
Mặc dù Sở Nam đã từng trảm sát Cổ Cực Phong là Võ Hoàng đại viên mãn, thế nhưng cùng giao chiến với tám đại Võ Hoàng cũng có chút quá sức, cho nên, dưới thế cục này, lúc xông ra khỏi Ly Lan giang thì Sở Nam liền nghĩ kỹ đối sách, muốn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để trảm sát một tên Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn, bớt đi một phần chiến đấu lực của đối phương.
Kết quả là Sở Nam vừa xông lên khỏi Ly Lan giang liền trảm sát Hồng phát lão giả, đồng thời cố ý ném Hồng phát lão giả về phía Ngân phát lão giả, kết quả đúng như hắn dự liệu, Ngân phát lão giả liền xông lên trợ giúp, vì vậy hắn liền dung hợp lực lượng dị thổ và lục ấn chi lực, lúc một chưởng xuất ra liền hủy thần niệm của đối phương, vì vậy Ngân phát lão giả cũng bị trọng thương.
Sau đó, Sở Nam định trảm sát ba tên Võ Hoàng cao cấp còn lại.
Bởi vì ba tên Võ Hoàng cao cấp này vẫn đem đến cho hắn không ít phiền phức, mà hai tên Võ Hoàng trung cấp lại không tạo thành quá nhiều nguy hại, bởi vậy, khiến Võ Hoàng đại viên mãn mất đi viện binh cường đại, thì áp lực của hắn cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Thực hiện kế hoạch cũng có thể nói là thuận lợi, chỉ có điều phản ứng của đám Võ Hoàng này quả thật rất nhanh, nếu như bọn hắn chậm một chút thì Sở Nam khẳng định sẽ sát tử Hoàng phát lão giả.
Quang quyển phòng ngự ngũ thải ảm đạm xuống, nguyên lực của Sở Nam bây giờ vẫn còn khá là dồi dào, hiển nhiên vẫn có thể kích phát quang quyển phòng ngự ngũ thải, nhưng Sở Nam lại không làm thế, ngược lại triệt hạ phòng ngự.
Mặc dù triệt hạ phòng ngự, nhưng Sở Nam lại không nhận mệnh, hắn để dòng xoáy Ngũ Hành xoay tròn, đem năng lượng bạo loạn thôn phệ, tích trữ vào đường kinh mạch lực lượng bên quyền trái, đồng thời lấy ra Long nha, đem năng lượng rót vào đó, không quan tâm đến hỏa cầu khổng lồ, cũng mặc kệ Trảm Thiên băng kiếm, nhưng vẫn cảnh giác kiếm mang kim mộc đã biến mất, thân thể xuyên qua lớp năng lượng bạo loạn, xông thẳng về phía Hoàng phát lão giả.
Công kích đầu tiên ập đến, chính là kim châm.
Chỉ nghe một tiếng “đinh” thanh thúy vang lên, kim châm không thể tiến vào nửa phần, sắc mặt Hoàng phát lão giả biến đổi, lại lấy ra một cái chiến chùy, sau khi hét lớn một tiếng, trên chiến chùy thiểm hiện thổ sắc quang mang, đồng thời phát tán khí tức nguy nga như đại sơn, có vài phần khí thế như thần sơn nổi giận.
Chợt, hỏa cầu khổng lồ ập lên người Sở Nam, Sở Nam tùy ý để đại hỏa bao phủ lấy mình, trong tai truyền đến tiếng Chung ong ong, âm thanh này không phải công kích bên ngoài Sở Nam, mà chuyên công kích lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn, tiếng vang tạo lên một lớp sóng âm truyền đi, từng đạo sóng âm không ngừng bộc phát sát khí hủy diệt…
Công kích từ trong ra ngoài, uy lực tương đối lớn, người bình thường cho dù không bị năng lượng bạo loạn xé thành mảnh nhỏ, không bị đại hỏa thiêu đốt đến chết cũng sẽ trọng thương, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, thổ huyết mà chết.
Đáng tiếc, Sở Nam lại không phải người bình thường.
Trải qua đệ ngũ chuyển của Càn Khôn Cửu Chuyển, tiếng Chung vang lên gần như không khiến lục phủ ngũ tạng chấn động, vì vậy cũng không tạo nên chút thương hại nào.
Nhưng Hạt phát lão giả còn đang tạo ra tiếng Chung lại không phát hiện ra.
Đại hỏa kia cũng là một loại dị hỏa, nhiệt độ thiêu đốt so với Thanh Tẫn Yêu Viêm còn cao hơn, nếu lúc trước Sở Nam gặp phải dị hỏa này thì đã trực tiếp bị thiêu đốt rồi, căn bản không có cơ hội nuốt mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng, nhưng bây giờ, hỏa diễm này trước mặt dị hỏa tam sắc của Sở Nam thì lại không tạo nên phong ba gì.
Cho nên, lúc dị hỏa thiêu đốt, Sở Nam vẫn không hề quan tâm, chỉ đem nó và năng lượng bạo loạn thôn phệ, miệng còn hét lớn:
- Đại Ngốc, dùng uy lực lớn nhất gõ lên cái Chung kia.
Chúc Chi Vũ đang thoải mái đứng nhìn bỗng nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Sở Nam, lập tức lấy ra Thần Âm Huân, thi triển âm sát thuật tầng thứ chín.
Lấy thanh dừng thanh! Sát thanh! Diệt thanh!
Hạt phát lão giả cũng cảm giác được sự lợi hại của âm sát thuật, vội vàng dùng tiếng Chung đối kháng, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ:
- Cho dù hắn có thể cản được ta thì chỉ sợ lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng đã bạo liệt rồi.
Rót lực lượng vào Long nha, năng lượng bạo loạn càng kinh khủng, ngoại trừ năng lượng bạo loạn và dị hỏa ra còn có bạch dị kim, nhưng uy năng khủng bộ đó lại không lộ ra nửa phần, bởi vì Sở Nam đã dùng rất nhiều sinh mệnh lực để áp chế.
Chiến chùy của Hoàng phát lão giả mạnh mẽ nện xuống.
Nếu đổi lại là lúc thường, Sở Nam nhất định sẽ rất thích lấy cứng chọi cứng, chắc chắn sẽ lấy quyền nghênh tiếp, nhưng bây giờ là sinh tử chi chiến, không thể tập trung thống khoái. Bởi vậy, Sở Nam liền thi triển Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, sau đó là Hàn Ngọc Lam Viêm theo sau, trong nháy mắt đóng băng năng lượng hủ thực, biến thành một tòa băng sơn di động.
Ngoài ra, Sở Nam cũng đem bản thân bọc bên trong băng phong.
Hoàng phát lão giả nhìn thấy vậy, trong lòng lập tức vui vẻ, tưởng rằng Sở Nam muốn lấy băng diệt hỏa, cảm giác đây chính là cơ hội công kích, cho nên lập tức nhảy lên không, vung chùy bổ xuống, miệng quát:
- Lâm Vân tiểu nhi, ăn một chùy của lão tử!
- Ầm ầm ầm…
Băng sơn phiêu phù giữa hư không lập tức bị bổ nát bấy, mắt thấy sắp bổ trúng đầu Sở Nam.
Bỗng nhiên thân ảnh Sở Nam biến mất.
Thiên Nhai Chỉ Xích vừa thi triển, Sở Nam liền phá băng mà ra, Kình Thiên Nhất Chưởng đã biến thành Cung Lực Quyền, giết thẳng về phía Hoàng phát lão giả, Hoàng phát lão giả lúc này lực cũ đã tận, lực mới còn chưa kịp sinh.
Cảm giác sát cơ ập đến, lại vung chùy cản.
Đáng tiếc vẫn chậm…
Dựa vào tốc độ của Thiên Nhai Chỉ Xích, Cung Lực Quyền của Sở Nam đã nện lên tâm tạng của Hoàng phát lão giả, một lỗ máu đột ngột xuất hiện, thế nhưng Hoàng phát lão giả lại không lập tức chết đi, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, sau đó trong nháy mắt trở thành kiên định.
Hiển nhiên là muốn tự bạo kéo theo Sở Nam đồng quy vu tận.
Chỉ có điều, Hoàng phát lão giả lại chậm mất nửa giây, Sở Nam lúc này đã móc nguyên hạch của hắn ra, đồng thời nói:
- Ta muốn giết ngươi, ngươi có thể thoát được sao?
Hoàng phát lão giả nghe thấy lời này lập tức trợn trừng mắt như con cá chết, rơi xuống đất, Hồng phát lão giả bị Sở Nam dùng sinh mệnh lực bảo vệ tâm mạch cũng chấn kinh nhìn một màn trước mắt, cảm giác khủng bố làn tràn khắp toàn thân, thậm chí cảm giác này so với ba trăm năm trước còn lớn hơn.
- Bây giờ, ngươi còn bao nhiêu tinh lực?
Một tiếng cười vang lên, trong khoảnh khắc đó, băng kiếm cự đại cũng lăng không trảm đến, ánh mắt Sở Nam thoáng co lại, lực chú ý của hắn không tập trung trên băng kiếm mà là kiếm mang lưỡng sắc đã biến mất, hắn biết rõ kiếm mang lưỡng sắc này không xuất thì thôi, một khi đã xuất thì sẽ kinh thiên động địa.
Thậm chí có thể quyết định sinh tử.
Sở Nam liền thi triển dị hỏa tam sắc, thiêu đốt băng kiếm cự đại, trong miệng khẽ thì thào:
- Thiêu thành hư vô cho ta!
Thanh âm vừa dứt, dị hỏa phần thiên.
Băng kiếm cự đại chém xuống nhanh chóng biến mất, cỗ uy thế đó cũng bị thiêu đến hư nhược.
Hắc phát lão giả thi triển hỏa cầu nhìn thấy dị hỏa tam sắc, vẻ mặt nhất thời đại biến…
Ngay lúc này, khóe miệng Kim phát lão giả nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đôi lông mày kiếm của Sở Nam chợt dựng lên.
Hồng phát lão giả là Võ Hoàng cao cấp, bị Sở Nam túm lấy như túm một con gà con, vốn hắn đã bị đánh đến hôn mê, nhưng thần niệm lại truyền đến đau đớn cực độ khiến hắn lần nữa thanh tỉnh, nhưng lại hư nhược vô cùng, phảng phất như đèn cạn dầu.
- Ngươi… không phải… đã chết rồi sao?
Hắc phát lão giả hiển nhiên đã bị đánh đến choáng váng, mặt tràn ngập sự sợ hãi, hắn không thể không sợ hãi, chỉ một quyền của Sở Nam đã đánh cho hắn thành bộ dạng như vậy, chỉ thiếu chút nữa là chết đi, từ đó có thể thấy uy lực một quyền đó lớn như thế nào.
- Lão phu không chết được.
- Không thể nào…
Hồng phát lão giả giống như nhớ đến điều gì, tức giận nói, trong mắt thoáng hiện một tia minh bạch, nhưng hắn không hề biện giải, chỉ cắn răng nói:
- Rơi vào tay ngươi, lão phu nhận, ngươi có gan thì một quyền đánh chết lão phu, không bao lâu nữa ngươi cũng sẽ xuống hoàng tuyền với lão phu mà thôi!
Nghe thấy lời này, Sở Nam nở nụ cười, cười điên cuồng, tiếng cười như muốn xé rách trời xanh, bên kia, vòi nước tạo ra lúc Sở Nam xông ra khỏi Ly Lan giang ầm ầm vỡ vụn, rơi trở lại xuống sông, Sở Nam lúc này mới nói:
- Bây giờ ngươi còn không có tư cách chết! Ngươi còn chưa chịu tra tấn khôn cùng, làm sao có thể chết đây? Lão phu làm sao có thể để ngươi chết được?
Vừa hỏi ngược lại đối phương, Sở Nam vừa rót một luồng sinh mệnh lực vào trong tâm mạch Hồng phát lão giả, duy trì sinh cơ cho hắn.
Hắc phát lão giả nghe thấy ngữ khí của Sở Nam, lại nhìn thấy hành vi của hắn, không nhịn được mà run rẩy.
Phía xa, Kim phát lão giả sau khi ổn định lại thân thể liền cao giọng quát:
- Lâm Vân tiểu nhi…
- Lâm Vân tiểu nhi…
Kim phát lão giả xem như còn tinh minh, biết Ma Đạo Tử chính là Lâm Vân của Thần Khí Phái cải trang, trong nháy mắt hắn nhìn thấy Sở Nam liền liên tưởng hai người với nhau, một tên Võ Hoàng cao cấp, một Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn không kềm được tức giận hét lên.
Thế nhưng tiếng hét của hắn đã bị cắt ngang.
- Cái tên Lâm Vân là để ngươi gọi sao?
Sở Nam hét ngược lại, trực tiếp đem sát khí tỏa định Kim phát lão giả, giết về phía hắn, lại lần nữa xuất ra Kình Thiên Nhất Chưởng.
- Cuồng vọng! Không thể để ngươi huênh hoang được nữa.
Kim phát lão giả không lùi mà tiến, trong tay xuát ra thần binh lợi khí, lưỡng sắc quang mang kim mộc giao hòa với nhau, uy thế mênh mông chậm rãi tràn ra.
Đúng lúc Kim phát lão giả ngưng tụ nguyên lực, muốn liều mạng với Sở Nam.
Sở Nam thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, không chút dự báo tấn công Tử phát lão giả bên cạnh là Võ Hoàng cao cấp vừa tiếp được Ngân phát lão giả, còn đang thối lui.
Ngay lúc Tử phát lão giả còn đang kinh ngạc thì Kình Thiên Nhất Chưởng đã chụp lên đầu hắn.
Nhất thời, Tử phát lão giả huyết nhục bắn tung tóe, não cũng nát bấy.
Không ngừng lại, Sở Nam còn đạp Thiên Nhai Chỉ Xích, giết về phía tên Võ Hoàng cao cấp Hoàng phát, đồng dạng vẫn sử dụng Kình Thiên Nhất Chưởng.
Kim phát lão giả thấy mình bị đùa giỡn, lửa giận càng tăng, điên cuồng hét lên:
- Cùng xông lên, đừng nương tay, giết chết khỏi bàn!
Trong sát na tên Hoàng phát lão giả thấy Tử phát lão giả bị tấn công liền cảm thấy không đúng, liền lấy ra một cái phi phong mặc lên người, sau đó điên cuồng thối lui, trong miệng còn hét:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi còn chưa luyện thành Kình Thiên Nhất Chưởng đã tưởng rằng mình vô địch thủ rồi sao?
Hoàng phát lão giả mặc dù nói như vậy nhưng vẫn cấp tốc thối lui, thế lui không giảm mà còn tăng, ba trăm năm trước hắn đã chứng kiến sự lợi hại của Kình Thiên Nhất Chưởng, người trước mắt mặc dù chưa luyện đến đại thành, nhưng uy lực đó cũng không phải là thứ mà hắn có thể chống đỡ, Ngân phát lão giả ở bên cạnh chính là ví dụ tốt nhất.
Sở Nam chỉ lạnh lùng nói:
- Giết ngươi dư sức.
Lời này vừa dứt, Sở Nam đã giết đến trước mặt Hoàng phát lão giả, trong mắt Hoàng phát lão giả lóe lên vẻ hung ác, vội vàng ném ra một hạt châu, hạt châu này lớn bằng quả trứng gà, lúc ném ra hắn còn hét lên:
- Bạo!
Lúc Hoàng phát lão giả ném hạt châu nhỏ bằng quả trứng gà ra, Sở Nam lập tức kích phát Hỗn Nguyên Ban Chỉ, đồng thời đem Long lân bảo hộ ở đan điền, chỉ trong chớp mắt thì quang quyển phòng ngự ngũ sắc liền xuất hiện.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên, một cỗ năng lượng bạo liệt kèm theo khí tức hủy diệt tràn ra, đem Sở Nam nhấn chìm, giống như muốn thiêu hắn thành tro, quang quyển phòng ngự ngũ sắc trong nháy mắt bị bạo tạc trở nên ảm đạm.
Hơn nữa lúc khói bụi tản đi, có một cây kim cực bé xen lẫn trong năng lượng bạo loạn bắn thẳng về phía đan điền Sở Nam.
Cùng lúc đó, bốn tên Võ Hoàng khác cũng đồng thời phát ra công kích lăng lệ.
Có hỏa cầu khổng lồ, có Trảm Thiên băng kiếm, có Cự Chung chấn động ra tiếng ong ong, phía trên vẽ đồ án rất đặc biệt…
Kim phát lão giả thì xuất ra kiếm mang lưỡng sắc, kiếm mang vừa xuất hiện liền phát ra khí tức hủy diệt càng đáng sợ hơn cả hạt châu mà Hoàng phát lão giả ném ra gấp trăm lần, kiếm mang chỉ trong chớp mắt đã biết mất vô ảnh vô tung, khí tức hủy diệt cũng bị thu liễm.
Nhìn thấy một màn này, Hoàng phát lão giả nở nụ cười hung ác, nói:
- Lão phu xem ngươi giết ta thế nào, dưới tình huống như vậy, cho dù có là Ma Đạo Tử chân chính thì cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Hai tên Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn, bốn tên Võ Hoàng cao cấp, hai tên Võ Hoàng trung cấp, cỗ lực lượng này quả không phải tầm thường.
Mặc dù Sở Nam đã từng trảm sát Cổ Cực Phong là Võ Hoàng đại viên mãn, thế nhưng cùng giao chiến với tám đại Võ Hoàng cũng có chút quá sức, cho nên, dưới thế cục này, lúc xông ra khỏi Ly Lan giang thì Sở Nam liền nghĩ kỹ đối sách, muốn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để trảm sát một tên Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn, bớt đi một phần chiến đấu lực của đối phương.
Kết quả là Sở Nam vừa xông lên khỏi Ly Lan giang liền trảm sát Hồng phát lão giả, đồng thời cố ý ném Hồng phát lão giả về phía Ngân phát lão giả, kết quả đúng như hắn dự liệu, Ngân phát lão giả liền xông lên trợ giúp, vì vậy hắn liền dung hợp lực lượng dị thổ và lục ấn chi lực, lúc một chưởng xuất ra liền hủy thần niệm của đối phương, vì vậy Ngân phát lão giả cũng bị trọng thương.
Sau đó, Sở Nam định trảm sát ba tên Võ Hoàng cao cấp còn lại.
Bởi vì ba tên Võ Hoàng cao cấp này vẫn đem đến cho hắn không ít phiền phức, mà hai tên Võ Hoàng trung cấp lại không tạo thành quá nhiều nguy hại, bởi vậy, khiến Võ Hoàng đại viên mãn mất đi viện binh cường đại, thì áp lực của hắn cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Thực hiện kế hoạch cũng có thể nói là thuận lợi, chỉ có điều phản ứng của đám Võ Hoàng này quả thật rất nhanh, nếu như bọn hắn chậm một chút thì Sở Nam khẳng định sẽ sát tử Hoàng phát lão giả.
Quang quyển phòng ngự ngũ thải ảm đạm xuống, nguyên lực của Sở Nam bây giờ vẫn còn khá là dồi dào, hiển nhiên vẫn có thể kích phát quang quyển phòng ngự ngũ thải, nhưng Sở Nam lại không làm thế, ngược lại triệt hạ phòng ngự.
Mặc dù triệt hạ phòng ngự, nhưng Sở Nam lại không nhận mệnh, hắn để dòng xoáy Ngũ Hành xoay tròn, đem năng lượng bạo loạn thôn phệ, tích trữ vào đường kinh mạch lực lượng bên quyền trái, đồng thời lấy ra Long nha, đem năng lượng rót vào đó, không quan tâm đến hỏa cầu khổng lồ, cũng mặc kệ Trảm Thiên băng kiếm, nhưng vẫn cảnh giác kiếm mang kim mộc đã biến mất, thân thể xuyên qua lớp năng lượng bạo loạn, xông thẳng về phía Hoàng phát lão giả.
Công kích đầu tiên ập đến, chính là kim châm.
Chỉ nghe một tiếng “đinh” thanh thúy vang lên, kim châm không thể tiến vào nửa phần, sắc mặt Hoàng phát lão giả biến đổi, lại lấy ra một cái chiến chùy, sau khi hét lớn một tiếng, trên chiến chùy thiểm hiện thổ sắc quang mang, đồng thời phát tán khí tức nguy nga như đại sơn, có vài phần khí thế như thần sơn nổi giận.
Chợt, hỏa cầu khổng lồ ập lên người Sở Nam, Sở Nam tùy ý để đại hỏa bao phủ lấy mình, trong tai truyền đến tiếng Chung ong ong, âm thanh này không phải công kích bên ngoài Sở Nam, mà chuyên công kích lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn, tiếng vang tạo lên một lớp sóng âm truyền đi, từng đạo sóng âm không ngừng bộc phát sát khí hủy diệt…
Công kích từ trong ra ngoài, uy lực tương đối lớn, người bình thường cho dù không bị năng lượng bạo loạn xé thành mảnh nhỏ, không bị đại hỏa thiêu đốt đến chết cũng sẽ trọng thương, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, thổ huyết mà chết.
Đáng tiếc, Sở Nam lại không phải người bình thường.
Trải qua đệ ngũ chuyển của Càn Khôn Cửu Chuyển, tiếng Chung vang lên gần như không khiến lục phủ ngũ tạng chấn động, vì vậy cũng không tạo nên chút thương hại nào.
Nhưng Hạt phát lão giả còn đang tạo ra tiếng Chung lại không phát hiện ra.
Đại hỏa kia cũng là một loại dị hỏa, nhiệt độ thiêu đốt so với Thanh Tẫn Yêu Viêm còn cao hơn, nếu lúc trước Sở Nam gặp phải dị hỏa này thì đã trực tiếp bị thiêu đốt rồi, căn bản không có cơ hội nuốt mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng, nhưng bây giờ, hỏa diễm này trước mặt dị hỏa tam sắc của Sở Nam thì lại không tạo nên phong ba gì.
Cho nên, lúc dị hỏa thiêu đốt, Sở Nam vẫn không hề quan tâm, chỉ đem nó và năng lượng bạo loạn thôn phệ, miệng còn hét lớn:
- Đại Ngốc, dùng uy lực lớn nhất gõ lên cái Chung kia.
Chúc Chi Vũ đang thoải mái đứng nhìn bỗng nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Sở Nam, lập tức lấy ra Thần Âm Huân, thi triển âm sát thuật tầng thứ chín.
Lấy thanh dừng thanh! Sát thanh! Diệt thanh!
Hạt phát lão giả cũng cảm giác được sự lợi hại của âm sát thuật, vội vàng dùng tiếng Chung đối kháng, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ:
- Cho dù hắn có thể cản được ta thì chỉ sợ lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng đã bạo liệt rồi.
Rót lực lượng vào Long nha, năng lượng bạo loạn càng kinh khủng, ngoại trừ năng lượng bạo loạn và dị hỏa ra còn có bạch dị kim, nhưng uy năng khủng bộ đó lại không lộ ra nửa phần, bởi vì Sở Nam đã dùng rất nhiều sinh mệnh lực để áp chế.
Chiến chùy của Hoàng phát lão giả mạnh mẽ nện xuống.
Nếu đổi lại là lúc thường, Sở Nam nhất định sẽ rất thích lấy cứng chọi cứng, chắc chắn sẽ lấy quyền nghênh tiếp, nhưng bây giờ là sinh tử chi chiến, không thể tập trung thống khoái. Bởi vậy, Sở Nam liền thi triển Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, sau đó là Hàn Ngọc Lam Viêm theo sau, trong nháy mắt đóng băng năng lượng hủ thực, biến thành một tòa băng sơn di động.
Ngoài ra, Sở Nam cũng đem bản thân bọc bên trong băng phong.
Hoàng phát lão giả nhìn thấy vậy, trong lòng lập tức vui vẻ, tưởng rằng Sở Nam muốn lấy băng diệt hỏa, cảm giác đây chính là cơ hội công kích, cho nên lập tức nhảy lên không, vung chùy bổ xuống, miệng quát:
- Lâm Vân tiểu nhi, ăn một chùy của lão tử!
- Ầm ầm ầm…
Băng sơn phiêu phù giữa hư không lập tức bị bổ nát bấy, mắt thấy sắp bổ trúng đầu Sở Nam.
Bỗng nhiên thân ảnh Sở Nam biến mất.
Thiên Nhai Chỉ Xích vừa thi triển, Sở Nam liền phá băng mà ra, Kình Thiên Nhất Chưởng đã biến thành Cung Lực Quyền, giết thẳng về phía Hoàng phát lão giả, Hoàng phát lão giả lúc này lực cũ đã tận, lực mới còn chưa kịp sinh.
Cảm giác sát cơ ập đến, lại vung chùy cản.
Đáng tiếc vẫn chậm…
Dựa vào tốc độ của Thiên Nhai Chỉ Xích, Cung Lực Quyền của Sở Nam đã nện lên tâm tạng của Hoàng phát lão giả, một lỗ máu đột ngột xuất hiện, thế nhưng Hoàng phát lão giả lại không lập tức chết đi, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, sau đó trong nháy mắt trở thành kiên định.
Hiển nhiên là muốn tự bạo kéo theo Sở Nam đồng quy vu tận.
Chỉ có điều, Hoàng phát lão giả lại chậm mất nửa giây, Sở Nam lúc này đã móc nguyên hạch của hắn ra, đồng thời nói:
- Ta muốn giết ngươi, ngươi có thể thoát được sao?
Hoàng phát lão giả nghe thấy lời này lập tức trợn trừng mắt như con cá chết, rơi xuống đất, Hồng phát lão giả bị Sở Nam dùng sinh mệnh lực bảo vệ tâm mạch cũng chấn kinh nhìn một màn trước mắt, cảm giác khủng bố làn tràn khắp toàn thân, thậm chí cảm giác này so với ba trăm năm trước còn lớn hơn.
- Bây giờ, ngươi còn bao nhiêu tinh lực?
Một tiếng cười vang lên, trong khoảnh khắc đó, băng kiếm cự đại cũng lăng không trảm đến, ánh mắt Sở Nam thoáng co lại, lực chú ý của hắn không tập trung trên băng kiếm mà là kiếm mang lưỡng sắc đã biến mất, hắn biết rõ kiếm mang lưỡng sắc này không xuất thì thôi, một khi đã xuất thì sẽ kinh thiên động địa.
Thậm chí có thể quyết định sinh tử.
Sở Nam liền thi triển dị hỏa tam sắc, thiêu đốt băng kiếm cự đại, trong miệng khẽ thì thào:
- Thiêu thành hư vô cho ta!
Thanh âm vừa dứt, dị hỏa phần thiên.
Băng kiếm cự đại chém xuống nhanh chóng biến mất, cỗ uy thế đó cũng bị thiêu đến hư nhược.
Hắc phát lão giả thi triển hỏa cầu nhìn thấy dị hỏa tam sắc, vẻ mặt nhất thời đại biến…
Ngay lúc này, khóe miệng Kim phát lão giả nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đôi lông mày kiếm của Sở Nam chợt dựng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.