Chương 1986: Bí cảnh nhập thể
Chúc Long Ngữ
05/03/2014
Thứ đang phát ra hào quang chói mắt kia, tự nhiên chính là Phần Mộ Năng Lượng Y!
Giờ phút này năng lượng đang tràn ngập trong Phần Mộ Năng Lượng Y cùng với lúc trước xuất ra kia đã có sự khác biệt một trời một vực. Đám năng lượng này tất cả đều là năng lượng trong không gian nội thể của Sở Nam, năng lượng sau khi thôn phệ được trong cuộn họa quyển chữ Đạo kia.
Chẳng qua, Trật Tự Uy Năng của lão nhân lưng gù kia quả thật phi thường lợi hại, sau khi phá vỡ những Trận pháp thiên biến vạn hóa, trải qua tầng tầng suy yếu của Tiểu Trận, lại có thêm lá chắn của Phần Mộ Năng Lượng Y, thế nhưng Tiểu Trận vẫn là bị thương.
Cũng may đã trải qua sự tẩm bộ lâu ngày của năng lượng trong không gian nội thể, bị thương lần này cũng không phải là quá nặng. Lão nhân lưng gù nhìn thấy thế, nhất thời cả kinh, quát lớn:
- Hồn y? Ngươi thế nhưng lại có Hồn y! Thật tốt quá, thật sự là tốt quá!
Đúng lúc này, Tiểu Trận lại phóng vọt đến, một thân kinh mạch cũng lưu chuyển tràn đầy lưu quang. Tiểu Trận mạnh mẽ đánh ra một quyền. Xuất hiện trước mặt nàng, cũng là một cái hắc động, chẳng qua cũng không phải là loại hắc động kết hợp giữa Hư và Thực của Sở Nam, mà bên trong cái hắc động này, cũng chỉ có Hư mà thôi.
- Hồn kỹ? Ngươi rốt cuộc là Trận hồn hay là Võ hồn?
Lão nhân lưng gù mặc dù là kinh ngạc, thế nhưng cũng không phải là quá mức để ở trong lòng. Điều này là bởi vì bản thân lão có sự tự tin tuyệt đối, thứ hai, cũng là do có tác dụng của Hư hỏa đã lặng lẽ tiềm ẩn phát tác, chỉ là lão nhân lưng gù không biết mà thôi.
Sau khi đánh ra hắc động, Tiểu Trận cũng không có nhàn rỗi, thừa dịp lão nhân lưng gù đang cân nhắc quan sát hắc động, Tiểu Trận trong khoảnh khắc đã chạy đến bên người Thái Bạch Trận Hồn, nói một câu:
- Tin tưởng ta!
Tiếp theo, Tiểu Trận liền đem năng lượng không gian nội thể của nàng, hướng về phía Hồn thể Thái Bạch Trận Hồn mà lao vọt tới.
Thái Bạch Trận Hồn đã nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Trận vì hắn mà ngăn cản Trận pháp. Trong lúc Tiểu Trận làm ra động tác này, Thái Bạch Trận Hồn cùng không có tiến hành phản kháng, mà là kiệt lực ngăn cản lại cỗ xúc động muốn ra tay với Tiểu Trận đang hoành hành trong lòng mình.
- Cỗ khí tức năng lượng này, thật sự rất quỷ dị, mơ hồ ẩn hiện sự cường đại…
Lão nhân lưng gù còn đang suy nghĩ, nhìn thấy cảnh Tiểu Trận đang ở bên cạnh Thái Bạch Trận Hồn, liền cười lớn:
- Thái Bạch, cơ hội đến rồi, giết chết hắn!
- Không!
- Cái này không phải ngươi có thể quyết định! Tiểu nha đầu, nghĩ muốn giải trừ sự khống chế của lão phu, không phải ngươi có thể muốn là làm được!
Lão nhân lưng gù liền dốc hết toàn lực thúc giục. Thái Bạch Trận Hồn càng ngày càng áp chế không nổi cỗ xúc động muốn ra tay kia. Chỉ khoảng nửa lần hô hấp, Thái Bạch Trận Hồn mạnh mẽ xoay người, giương mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Trận, Hồn thể tản mát ra sát khí mạnh mẽ. Đúng lúc này, Tiểu Trận chợt nói:
- Chính là vào lúc này!
Ngay lập tức, Tiểu Trận liền đem toàn bộ năng lượng vừa mới ngưng tụ lại, một hơi dốc hết ra, hướng về phía chỗ cấm chế trên Hồn thể của Thái Bạch Trận Hồn mà bao trùm lại, sau đó luân chuyển thành một cái hắc động. Sát khí phát ra từ trên người của Thái Bạch Trận Hồn cũng lập tức tiêu tán không còn lại chút gì. Lão nhân lưng gù cảm giác được sự thúc giục của chính mình đã bị ngăn cản lại.
- Hắn không cho ngươi tự do, ngươi chỉ việc tiêu diệt hắn. Sau khi tiêu diệt hắn, ngươi liền được tự do.
Tiểu Trận nhẹ giọng nói. Thái Bạch Trận Hồn liền có chút căm tức liếc nhìn về phía lão nhân, sau đó một đám trận pháp điên cuồng lao ra. Tiểu Trận thoáng thở ra một hơi, Hồn thể có chút suy yếu, thì thầm nói:
- Hẳn là có thể che chắn trong một lúc. Đợi khi phụ thân trở ra, cái thứ kia căn bản không có chút phiền toái gì.
Ngay tức khắc, Tiểu Trận không thèm để ý đến lửa giận của lão nhân lưng gù, một bên tế xuất ra Trận pháp công kích, một bên tiến hành phá hủy những Trận pháp đang vây khốn hai vị Trưởng lão kia.
Bên kia, thế cục của đám người Đạo Vô Nhai cũng đang vô cùng không lạc quan. Tuy rằng mấy ngày hôm nay bọn người Đạo Vô Nhai vẫn luôn nghỉ ngơi, nhưng mà trên thực tế, bọn họ mãi cũng luôn lo lắng về chuyện Huyết Ngục Bí Cảnh, đồng thời phải đề phòng cao độ, khiến cho tinh thần không thể nào thư giãn hoàn toàn được, tương đối có hại. Hơn nữa lại thêm sự quỷ dị của Phù thuật, khiến cho Đạo Vô Nhai cũng không chống cự thêm được bao lâu nữa.
Còn phía Thường Danh Ca bên kia, bốn người cùng quần chiến với gã cường giả dùng đao. Cả bốn người lúc này trên thân đều đã bị thương. Gã cường giả dùng đao quát lớn:
- Ở trước mặt của ta, nhiều người cũng vô ích! Đừng nói là chỉ có bốn người, cho dù là bốn trăm người cũng phải chết mà thôi! Chẳng qua, các người thật sự có chút làm người khác giật mình. Một tên Chiến Thần là thuộc hạ của Hiên Viên, một tên chỉ là Vũ Tổ Cảnh lại có được loại năng lượng không nên có, một tên có Bi Tình Kiếm Khúc, một tên rõ ràng thân thể đủ Thủy hành, lại sử xuất ra năng lượng xem như là bao hàm hàng ngàn hàng vạn loại…
- Nếu như là vô ích, vậy tại sao khóe miệng ngươi lại chảy máu?
Thủy Lai Thập nhàn nhạt nói. Chiến Thần lại mạnh mẽ đánh xuống một côn, Cửu Vũ thì vạn kiếm đồng xuất, kiếm xuất, Đạo sinh, vạn vật diệt. Thường Danh Ca thì đứng giữa đương trường, nhìn xuống phần ngực đang không ngừng chảy máu của mình, hình ảnh trong đầu không ngừng tưởng niệm quá khứ, miệng lẩm bẩm:
- Bi tình, bi tình, ta vì sao mà bi?
Thường Danh Ca tựa hồ như đang có sở ngộ, mà Cửu Vũ thì trong lúc giao chiến, đối với kiếm tựa hồ sự lý giải trong đó càng ngày càng sâu hơn. Nhưng mà, mặc kệ nói như thế nào, bọn họ quả thật vẫn đang rơi vào hạ phong. Nếu như bốn người hơi có chút sơ xuất nào đó, liền có thẻ khiến cho trận hình đang bảo trì nhất thời bị tan tán.
Mà bên ngoài, đám người các Môn, các Tông cũng đã phát hiện ra chuyện bí đạo. Bọn họ dự đoán rằng bí đạo này có khả năng dẫn đến chỗ cấu giấu trọng bảo của Đại Đạo Tông, liền lập tức tranh nhau hướng về phía bí đạo thông đến Bí cảnh mà phóng đi. Thế cục càng lúc càng trở nên nguy hiểm, mà đám người Trưởng lão bọn họ lại không thể trợ giúp gì được. Thực lực của bọn họ, tại trước mặt năm người kia, chính là hoàn toàn bị miễu sát. Mà hơn nữa, bọn họ lại còn phải canh chừng Huyết Ngục Bí Cảnh…
Mà giờ phút này, thần hình của Sở Nam vô cùng ngưng trọng. Huyết Ngục Bí Cảnh hiện tại vẫn còn phi thường lớn, nhưng mà cũng đã hoàn toàn hiện ra trong tầm nhìn của Sở Nam rồi, hơn nữa lại còn đang dùng tốc độ cực nhanh không ngừng thu nhỏ lại. Tốc độ thu nhỏ trước mắt này hoàn toàn vượt ra ngoài sự dự đoán của hắn. Lúc trước khi nghĩ ra phương pháp này, hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ đến.
Tốc độ lúc mới bắt đầu quả thật cũng không quá nhanh, thế nhưng mà sau khi Hư Thực Hắc Động kéo trời nối liền với đất, thời điểm quét ngang mở rộng, liền xảy ra sự biến hóa giống như thực chất vậy. Nếu như nói tốc độ lúc bắt đầu là một, như vậy sau đó liền biến thành hàng tỷ lần, tuyệt đối là hàng tỷ lần.
Chỉ là trong khoảng thời gian một cái hô hấp, Huyết Ngục Bí Cảnh cũng chỉ còn lại khoảng chừng mấy ngàn trượng, sau đó là tám trăm, bảy trăm…
Mãi cho đến lúc chỉ còn lại không đầy một trăm trượng, tốc độ thu nhỏ lại kia mới đột nhiên giảm xuống. Đối với điều này, Sở Nam quả thật là cũng hiểu được. Lúc này những thứ còn lại không thể thu nhỏ nữa, chính là thứ phi thường cường đại, mỗi một thứ này cũng đều tương đối khó có thể dung nhập với nhau.
Tự nhiên, tốc độ dung nhập cũng bởi vì vậy mà giảm xuống, không sai biệt lắm quay trở lại với tốc giống như lúc mới bắt đầu vậy.
Sở Nam cảm giác được những gì còn lại của Huyết Ngục Bí Cảnh ẩn chứa một cỗ khí tức phi thường cường đại. Tuy rằng còn không mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ giống như đám vật chất hắc ám ngoài kia mang đến cho hắn, nhưng mà nếu như có chút không cẩn thận, cũng sẽ đủ khiến cho Sở Nam bị trọng thương.
Đang ở bên trong Huyết Ngục Bí Cảnh, lại muốn đem Huyết Ngục Bí Cảnh thôn phệ vào trong không gian nội thể, nếu như đặt ở trước kia, Sở Nam thật sự đúng là có chút khó giải quyết. Thế nhưng sau khi trải qua cảnh tượng Đạo Lâu nhập thể, Sở Nam có lòng tin rất lớn:
- Một trăm trượng, như vậy là đủ rồi!
Đồng thời trong nháy mắt này, Trưởng lão nhìn thấy Huyết Ngục Bí Cảnh, lại nhìn thấy Đạo Lâu đã thoát ly khỏi Huyết Ngục Bí Cảnh kia, Trưởng lão liền biết Sở Nam có thể đã đến thời khắc quan trọng cuối cùng. Tuy rằng lão cũng không biết được bên trong Huyết Ngục Bí Cảnh đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết được sau khi Huyết Ngục Bí Cảnh biến mất sẽ xuất hiện cái gì, nhưng cũng dùng chút sinh mệnh lực yếu ớt còn lại, kiệt lực quát lên:
- Bất luận như thế nào, cũng không thể để cho những người đó vào được nơi này! Cho dù là phải trả giá bằng sinh mệnh cũng không được!
- Vâng!
Đám đệ tử Đại Đạo Tông nhất thời xoay người lại, dùng thân thể huyết nhục của chính mình, xây lên một bức tường!
Bên trong Huyết Ngục Bí Cảnh, Hư Thực Hắc Động do Sở Nam tế ra kia, mặc kệ là trong hay ngoài, cũng đã đem toàn bộ Huyết Ngục Bí Cảnh hoàn toàn bao trùm lại. Sau đó Sở Nam khẽ thì thào lẩm bẩm một câu:
- Một vật một Thái Cực, Thái Cực hóa âm dương…
Trong lòng nghĩ đến những lời này, thì từ nơi nào đó trong không gian nội thể của Sở Nam đột nhiên truyền đến tiếng vang thanh thúy, giống như là đang hô ứng với lời nói của Sở Nam vậy. Mà dưới chân của ngọn núi kia, cũng xuất hiện hình thức ban đầu của một con sông. Nhìn lại hình dạng của nó, cùng với Phạm Ngục Hà có vài phần tương tự.
- Huyết Ngục Bí Cảnh, âm dương cùng phân, hóa nhập nội thể!
Theo tiếng quát của hắn, Huyết Ngục Bí Cảnh to lớn cả trăm trượng kia, lúc này đột nhiên vặn vẹo một trận, cũng không có chân chính chia lìa ra, mà lại vặn vẹo tạo thành hình dáng giống như Âm dương ngư vậy, lặng lẽ luân chuyển, chậm rãi hướng về phía Hư Thực Hắc Động mà bay tới.
Mặc dù là dưới thế cục quan trọng như thế này, nhưng mà Sở Nam vẫn là phân ra một tia tâm thần để ý đến vật chất hắc ám.
Rốt cuộc, Huyết Ngục Bí Cảnh sau khi đã dùng loại phương thức đặc thù tiến nhập vào trong không gian nội thể của Sở Nam, lúc này từ bộ dáng giống như một cái Âm dương ngư, đã lại khôi phục trở lại nguyên trạng, hơn nữa lại còn không ngừng mở rộng ra.
Năm mươi trượng, bảy mươi trượng!
Càng thôn phệ về sau, tốc độ thôn phệ cũng càng ngày càng chậm lại, sự nguy hiểm càng gia tăng lên. Nếu như lúc này Huyết Ngục Bí Cảnh đột nhiên nổ tung, như vậy thì Huyết Ngục Bí Cảnh đã đem vạn vận dung hạp thành một kia, không chỉ là đem Hư Thực Hắc Động nổ tung nát vụn, mà thậm chí ngay cả không gian nội thể của Sở Nam cũng bị nổ tung mất.
Bên ngoài, Trận pháp phong tỏa của Tiểu Trận, dưới những công kích gần như là điên cuồng của lão giả lưng gù, lúc này đã xuất hiện lỗ hổng. Mà bốn người còn lại tựa hồ như cũng có cảm giác, cũng xuất ra một vài át chủ bài mạnh mẽ của chính mình. Đặc biệt bọn họ thông qua những lỗ hổng kia nhìn thấy Đạo Lâu đứng sừng sững ở đó, liền tế ra những đại sát chiêu mạnh mẽ. Đám người Đạo Vô Nhai bọn họ căn bản không thể nào địch lại.
Huyết Ngục Bí Cảnh, ba mươi trượng, mười trượng, chín trượng!
Hiện tại mỗi khi Sở Nam thôn phệ một chút, cũng đều phải hao phí thời gian không ít. Hơn nữa, mỗi khi tiến lên thêm một bước, thì cái loại dự cảm kia, cái loại dự cảm Diệt Chi Kiếp lần thứ hai sắp đến, liền càng ngày càng mạnh mẽ hơn…
Giờ phút này năng lượng đang tràn ngập trong Phần Mộ Năng Lượng Y cùng với lúc trước xuất ra kia đã có sự khác biệt một trời một vực. Đám năng lượng này tất cả đều là năng lượng trong không gian nội thể của Sở Nam, năng lượng sau khi thôn phệ được trong cuộn họa quyển chữ Đạo kia.
Chẳng qua, Trật Tự Uy Năng của lão nhân lưng gù kia quả thật phi thường lợi hại, sau khi phá vỡ những Trận pháp thiên biến vạn hóa, trải qua tầng tầng suy yếu của Tiểu Trận, lại có thêm lá chắn của Phần Mộ Năng Lượng Y, thế nhưng Tiểu Trận vẫn là bị thương.
Cũng may đã trải qua sự tẩm bộ lâu ngày của năng lượng trong không gian nội thể, bị thương lần này cũng không phải là quá nặng. Lão nhân lưng gù nhìn thấy thế, nhất thời cả kinh, quát lớn:
- Hồn y? Ngươi thế nhưng lại có Hồn y! Thật tốt quá, thật sự là tốt quá!
Đúng lúc này, Tiểu Trận lại phóng vọt đến, một thân kinh mạch cũng lưu chuyển tràn đầy lưu quang. Tiểu Trận mạnh mẽ đánh ra một quyền. Xuất hiện trước mặt nàng, cũng là một cái hắc động, chẳng qua cũng không phải là loại hắc động kết hợp giữa Hư và Thực của Sở Nam, mà bên trong cái hắc động này, cũng chỉ có Hư mà thôi.
- Hồn kỹ? Ngươi rốt cuộc là Trận hồn hay là Võ hồn?
Lão nhân lưng gù mặc dù là kinh ngạc, thế nhưng cũng không phải là quá mức để ở trong lòng. Điều này là bởi vì bản thân lão có sự tự tin tuyệt đối, thứ hai, cũng là do có tác dụng của Hư hỏa đã lặng lẽ tiềm ẩn phát tác, chỉ là lão nhân lưng gù không biết mà thôi.
Sau khi đánh ra hắc động, Tiểu Trận cũng không có nhàn rỗi, thừa dịp lão nhân lưng gù đang cân nhắc quan sát hắc động, Tiểu Trận trong khoảnh khắc đã chạy đến bên người Thái Bạch Trận Hồn, nói một câu:
- Tin tưởng ta!
Tiếp theo, Tiểu Trận liền đem năng lượng không gian nội thể của nàng, hướng về phía Hồn thể Thái Bạch Trận Hồn mà lao vọt tới.
Thái Bạch Trận Hồn đã nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Trận vì hắn mà ngăn cản Trận pháp. Trong lúc Tiểu Trận làm ra động tác này, Thái Bạch Trận Hồn cùng không có tiến hành phản kháng, mà là kiệt lực ngăn cản lại cỗ xúc động muốn ra tay với Tiểu Trận đang hoành hành trong lòng mình.
- Cỗ khí tức năng lượng này, thật sự rất quỷ dị, mơ hồ ẩn hiện sự cường đại…
Lão nhân lưng gù còn đang suy nghĩ, nhìn thấy cảnh Tiểu Trận đang ở bên cạnh Thái Bạch Trận Hồn, liền cười lớn:
- Thái Bạch, cơ hội đến rồi, giết chết hắn!
- Không!
- Cái này không phải ngươi có thể quyết định! Tiểu nha đầu, nghĩ muốn giải trừ sự khống chế của lão phu, không phải ngươi có thể muốn là làm được!
Lão nhân lưng gù liền dốc hết toàn lực thúc giục. Thái Bạch Trận Hồn càng ngày càng áp chế không nổi cỗ xúc động muốn ra tay kia. Chỉ khoảng nửa lần hô hấp, Thái Bạch Trận Hồn mạnh mẽ xoay người, giương mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Trận, Hồn thể tản mát ra sát khí mạnh mẽ. Đúng lúc này, Tiểu Trận chợt nói:
- Chính là vào lúc này!
Ngay lập tức, Tiểu Trận liền đem toàn bộ năng lượng vừa mới ngưng tụ lại, một hơi dốc hết ra, hướng về phía chỗ cấm chế trên Hồn thể của Thái Bạch Trận Hồn mà bao trùm lại, sau đó luân chuyển thành một cái hắc động. Sát khí phát ra từ trên người của Thái Bạch Trận Hồn cũng lập tức tiêu tán không còn lại chút gì. Lão nhân lưng gù cảm giác được sự thúc giục của chính mình đã bị ngăn cản lại.
- Hắn không cho ngươi tự do, ngươi chỉ việc tiêu diệt hắn. Sau khi tiêu diệt hắn, ngươi liền được tự do.
Tiểu Trận nhẹ giọng nói. Thái Bạch Trận Hồn liền có chút căm tức liếc nhìn về phía lão nhân, sau đó một đám trận pháp điên cuồng lao ra. Tiểu Trận thoáng thở ra một hơi, Hồn thể có chút suy yếu, thì thầm nói:
- Hẳn là có thể che chắn trong một lúc. Đợi khi phụ thân trở ra, cái thứ kia căn bản không có chút phiền toái gì.
Ngay tức khắc, Tiểu Trận không thèm để ý đến lửa giận của lão nhân lưng gù, một bên tế xuất ra Trận pháp công kích, một bên tiến hành phá hủy những Trận pháp đang vây khốn hai vị Trưởng lão kia.
Bên kia, thế cục của đám người Đạo Vô Nhai cũng đang vô cùng không lạc quan. Tuy rằng mấy ngày hôm nay bọn người Đạo Vô Nhai vẫn luôn nghỉ ngơi, nhưng mà trên thực tế, bọn họ mãi cũng luôn lo lắng về chuyện Huyết Ngục Bí Cảnh, đồng thời phải đề phòng cao độ, khiến cho tinh thần không thể nào thư giãn hoàn toàn được, tương đối có hại. Hơn nữa lại thêm sự quỷ dị của Phù thuật, khiến cho Đạo Vô Nhai cũng không chống cự thêm được bao lâu nữa.
Còn phía Thường Danh Ca bên kia, bốn người cùng quần chiến với gã cường giả dùng đao. Cả bốn người lúc này trên thân đều đã bị thương. Gã cường giả dùng đao quát lớn:
- Ở trước mặt của ta, nhiều người cũng vô ích! Đừng nói là chỉ có bốn người, cho dù là bốn trăm người cũng phải chết mà thôi! Chẳng qua, các người thật sự có chút làm người khác giật mình. Một tên Chiến Thần là thuộc hạ của Hiên Viên, một tên chỉ là Vũ Tổ Cảnh lại có được loại năng lượng không nên có, một tên có Bi Tình Kiếm Khúc, một tên rõ ràng thân thể đủ Thủy hành, lại sử xuất ra năng lượng xem như là bao hàm hàng ngàn hàng vạn loại…
- Nếu như là vô ích, vậy tại sao khóe miệng ngươi lại chảy máu?
Thủy Lai Thập nhàn nhạt nói. Chiến Thần lại mạnh mẽ đánh xuống một côn, Cửu Vũ thì vạn kiếm đồng xuất, kiếm xuất, Đạo sinh, vạn vật diệt. Thường Danh Ca thì đứng giữa đương trường, nhìn xuống phần ngực đang không ngừng chảy máu của mình, hình ảnh trong đầu không ngừng tưởng niệm quá khứ, miệng lẩm bẩm:
- Bi tình, bi tình, ta vì sao mà bi?
Thường Danh Ca tựa hồ như đang có sở ngộ, mà Cửu Vũ thì trong lúc giao chiến, đối với kiếm tựa hồ sự lý giải trong đó càng ngày càng sâu hơn. Nhưng mà, mặc kệ nói như thế nào, bọn họ quả thật vẫn đang rơi vào hạ phong. Nếu như bốn người hơi có chút sơ xuất nào đó, liền có thẻ khiến cho trận hình đang bảo trì nhất thời bị tan tán.
Mà bên ngoài, đám người các Môn, các Tông cũng đã phát hiện ra chuyện bí đạo. Bọn họ dự đoán rằng bí đạo này có khả năng dẫn đến chỗ cấu giấu trọng bảo của Đại Đạo Tông, liền lập tức tranh nhau hướng về phía bí đạo thông đến Bí cảnh mà phóng đi. Thế cục càng lúc càng trở nên nguy hiểm, mà đám người Trưởng lão bọn họ lại không thể trợ giúp gì được. Thực lực của bọn họ, tại trước mặt năm người kia, chính là hoàn toàn bị miễu sát. Mà hơn nữa, bọn họ lại còn phải canh chừng Huyết Ngục Bí Cảnh…
Mà giờ phút này, thần hình của Sở Nam vô cùng ngưng trọng. Huyết Ngục Bí Cảnh hiện tại vẫn còn phi thường lớn, nhưng mà cũng đã hoàn toàn hiện ra trong tầm nhìn của Sở Nam rồi, hơn nữa lại còn đang dùng tốc độ cực nhanh không ngừng thu nhỏ lại. Tốc độ thu nhỏ trước mắt này hoàn toàn vượt ra ngoài sự dự đoán của hắn. Lúc trước khi nghĩ ra phương pháp này, hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ đến.
Tốc độ lúc mới bắt đầu quả thật cũng không quá nhanh, thế nhưng mà sau khi Hư Thực Hắc Động kéo trời nối liền với đất, thời điểm quét ngang mở rộng, liền xảy ra sự biến hóa giống như thực chất vậy. Nếu như nói tốc độ lúc bắt đầu là một, như vậy sau đó liền biến thành hàng tỷ lần, tuyệt đối là hàng tỷ lần.
Chỉ là trong khoảng thời gian một cái hô hấp, Huyết Ngục Bí Cảnh cũng chỉ còn lại khoảng chừng mấy ngàn trượng, sau đó là tám trăm, bảy trăm…
Mãi cho đến lúc chỉ còn lại không đầy một trăm trượng, tốc độ thu nhỏ lại kia mới đột nhiên giảm xuống. Đối với điều này, Sở Nam quả thật là cũng hiểu được. Lúc này những thứ còn lại không thể thu nhỏ nữa, chính là thứ phi thường cường đại, mỗi một thứ này cũng đều tương đối khó có thể dung nhập với nhau.
Tự nhiên, tốc độ dung nhập cũng bởi vì vậy mà giảm xuống, không sai biệt lắm quay trở lại với tốc giống như lúc mới bắt đầu vậy.
Sở Nam cảm giác được những gì còn lại của Huyết Ngục Bí Cảnh ẩn chứa một cỗ khí tức phi thường cường đại. Tuy rằng còn không mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ giống như đám vật chất hắc ám ngoài kia mang đến cho hắn, nhưng mà nếu như có chút không cẩn thận, cũng sẽ đủ khiến cho Sở Nam bị trọng thương.
Đang ở bên trong Huyết Ngục Bí Cảnh, lại muốn đem Huyết Ngục Bí Cảnh thôn phệ vào trong không gian nội thể, nếu như đặt ở trước kia, Sở Nam thật sự đúng là có chút khó giải quyết. Thế nhưng sau khi trải qua cảnh tượng Đạo Lâu nhập thể, Sở Nam có lòng tin rất lớn:
- Một trăm trượng, như vậy là đủ rồi!
Đồng thời trong nháy mắt này, Trưởng lão nhìn thấy Huyết Ngục Bí Cảnh, lại nhìn thấy Đạo Lâu đã thoát ly khỏi Huyết Ngục Bí Cảnh kia, Trưởng lão liền biết Sở Nam có thể đã đến thời khắc quan trọng cuối cùng. Tuy rằng lão cũng không biết được bên trong Huyết Ngục Bí Cảnh đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết được sau khi Huyết Ngục Bí Cảnh biến mất sẽ xuất hiện cái gì, nhưng cũng dùng chút sinh mệnh lực yếu ớt còn lại, kiệt lực quát lên:
- Bất luận như thế nào, cũng không thể để cho những người đó vào được nơi này! Cho dù là phải trả giá bằng sinh mệnh cũng không được!
- Vâng!
Đám đệ tử Đại Đạo Tông nhất thời xoay người lại, dùng thân thể huyết nhục của chính mình, xây lên một bức tường!
Bên trong Huyết Ngục Bí Cảnh, Hư Thực Hắc Động do Sở Nam tế ra kia, mặc kệ là trong hay ngoài, cũng đã đem toàn bộ Huyết Ngục Bí Cảnh hoàn toàn bao trùm lại. Sau đó Sở Nam khẽ thì thào lẩm bẩm một câu:
- Một vật một Thái Cực, Thái Cực hóa âm dương…
Trong lòng nghĩ đến những lời này, thì từ nơi nào đó trong không gian nội thể của Sở Nam đột nhiên truyền đến tiếng vang thanh thúy, giống như là đang hô ứng với lời nói của Sở Nam vậy. Mà dưới chân của ngọn núi kia, cũng xuất hiện hình thức ban đầu của một con sông. Nhìn lại hình dạng của nó, cùng với Phạm Ngục Hà có vài phần tương tự.
- Huyết Ngục Bí Cảnh, âm dương cùng phân, hóa nhập nội thể!
Theo tiếng quát của hắn, Huyết Ngục Bí Cảnh to lớn cả trăm trượng kia, lúc này đột nhiên vặn vẹo một trận, cũng không có chân chính chia lìa ra, mà lại vặn vẹo tạo thành hình dáng giống như Âm dương ngư vậy, lặng lẽ luân chuyển, chậm rãi hướng về phía Hư Thực Hắc Động mà bay tới.
Mặc dù là dưới thế cục quan trọng như thế này, nhưng mà Sở Nam vẫn là phân ra một tia tâm thần để ý đến vật chất hắc ám.
Rốt cuộc, Huyết Ngục Bí Cảnh sau khi đã dùng loại phương thức đặc thù tiến nhập vào trong không gian nội thể của Sở Nam, lúc này từ bộ dáng giống như một cái Âm dương ngư, đã lại khôi phục trở lại nguyên trạng, hơn nữa lại còn không ngừng mở rộng ra.
Năm mươi trượng, bảy mươi trượng!
Càng thôn phệ về sau, tốc độ thôn phệ cũng càng ngày càng chậm lại, sự nguy hiểm càng gia tăng lên. Nếu như lúc này Huyết Ngục Bí Cảnh đột nhiên nổ tung, như vậy thì Huyết Ngục Bí Cảnh đã đem vạn vận dung hạp thành một kia, không chỉ là đem Hư Thực Hắc Động nổ tung nát vụn, mà thậm chí ngay cả không gian nội thể của Sở Nam cũng bị nổ tung mất.
Bên ngoài, Trận pháp phong tỏa của Tiểu Trận, dưới những công kích gần như là điên cuồng của lão giả lưng gù, lúc này đã xuất hiện lỗ hổng. Mà bốn người còn lại tựa hồ như cũng có cảm giác, cũng xuất ra một vài át chủ bài mạnh mẽ của chính mình. Đặc biệt bọn họ thông qua những lỗ hổng kia nhìn thấy Đạo Lâu đứng sừng sững ở đó, liền tế ra những đại sát chiêu mạnh mẽ. Đám người Đạo Vô Nhai bọn họ căn bản không thể nào địch lại.
Huyết Ngục Bí Cảnh, ba mươi trượng, mười trượng, chín trượng!
Hiện tại mỗi khi Sở Nam thôn phệ một chút, cũng đều phải hao phí thời gian không ít. Hơn nữa, mỗi khi tiến lên thêm một bước, thì cái loại dự cảm kia, cái loại dự cảm Diệt Chi Kiếp lần thứ hai sắp đến, liền càng ngày càng mạnh mẽ hơn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.