Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1779: Bi văn biến mất, Trận Không khai mở

Chúc Long Ngữ

17/01/2014

Cộng thêm một góc kia, sáu khối trận bi lập tức hướng không trung đầm nước bay đi, tề tụ lại một chỗ.

Ánh mắt mọi người, kể cảm đám cường giả Hỗ trưởng lão, kể cả Trác Việt biệt khuất không thôi đều tập trung lên đám trận bi. Mà trong đám ánh mắt này, ánh mắt của Sở Nam lại có chút bất đồng. Người khác nhìn chính là toàn bộ trận bi, quan tâm tới trận bi có hay không hợp lại một chỗ, còn hắn lại tập trung vào góc trận bi kia, chính xác hơn chính là bi văn trên đó.

Bi văn hợp lại nguyên vẹn một chỗ, mới có thể thành trận nguyên vẹn, đối với hắn mới có trọng dụng.

Về phần trận pháp Thiên Tử đưa lúc trước, Trận chi nghịch hồn đã hoàn toàn tiêu hoá, chỉ cần có đủ trận tài, bố trí ra Thời Gian trận hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là trận tài yêu cầu rất cao, mà Sở Nam lại chưa có đạt tới cảnh giới tuỳ tiện dùng tài liệu gì cũng có thể bày ra Thời Gian trận. Đối với trận tài Thời Gian trận, Sở Nam cũng hi vọng bảo tàng Trận tông lưu lại, có điểm thu hoạch.

Trận bi rất dễ dàng bị đánh vỡ nhưng hợp lại cũng rất dễ dàng, sáu khối trận bi tự có lực hấp dẫn lẫn nhau, hấp dẫn hợp lại một chỗ.

Chậm rãi, bình thản, không có chút gì lạ.

Theo khoảng cách giữa sáu khối càng ngày càng gần, hào quang trận bi phát ra càng lúc càng nồng đậm.

Đột nhiên, đồng tử Sở Nam mở lớn hết mức, tất cả tinh thần, chú ý lực của hắn đều đặt lên tấm trận bi, bởi vì hắn chứng kiến bi văn trên đó xuất hiện biến hoá!

Sở Nam không chút che dấu nào đem Trận chi nghịch hồn tế ra, hắn muốn đem biến hoá của trận bi hoàn toàn ghi nhớ lại.

Hỗ trưởng lão thấy thế lại gật đầu tán thành, thầm nghĩ:

"Độ mẫn cảm phi thường cao, xem ra hắn thật sự có thể bồi dưỡng thành người kế thừa y bát của ta."

Ánh mắt của Hỗ trưởng lão lại nhu hoà đi không ít.

Lâu Quân Giang đem mọi thứ nhìn hết vào trong mắt, tâm tư đố kị càng đậm, đã diễn sinh ra hận ý.

Sở Nam không chút để ý, mấy phút đồng hồ sau, sáu khối trận bi rốt cục đã hoàn toàn hợp lại thành một, một điểm khe hở đều không có, bề ngoài trơn bóng như gương, bi vân từ trên xuống dưới lập tức kịch liệt biến dạng.

Nếu nói như chỗ bi văn Sở Nam nắm giữ kia là "thương hải", vậy thì bây giờ chính là "tang điền chi biến"!

Biến hoá quá nhanh, dùng thực lực bây giờ của hắn cùng Trận chi nghịch hồn cũng không thể đem tất cả biến hoá này hoàn toàn nhớ kỹ, nếu có thể vận dụng tới Tinh thần chi quang cùng Thập thải quang mang thì Sở Nam tinh tường mình có thể ghi nhớ được. Nhưng mà, thế cục lại không cho phép, hắn chỉ có thể dốc sức liều mạng nhớ kỹ, nhớ được bao nhiêu liền tính bấy nhiêu.

Cùng lúc đó, cái đầm nước kia cũng phát sinh biến hoá, nước trong đầm vô duyên vô cớ biến mất, còn lại chỉ có hào quang tản phát ra, cùng trận bi hô ứng lẫn nhau.



Trận bi chậm rãi hướng đầm nước rơi xuống, Trận Không chung quanh, sơn thuỷ đều có chút biến hoá.

Bi văn trên trận bi biến đổi càng lúc càng ít, đồ án càng ngày càng đơn giản, mười đầu, chín đầu...

Trong nháy mắt, hoá thành một đầu.

Khi trận bi cách đầm nước vẻn vẹn chỉ còn vài thước, ngay một khắc này, bi vân trên đó lại hoàn toàn biến mất!

Trận bi chỉ còn một mảnh trống không.

Sở Nam đang trong khiếp sợ, ngoại trừ bi văn biến mất ra thì còn tại thời điểm bi văn kịch liệt tiêu giảm, hắn đã thấy được hình dạng Âm Dương ngư!

Nhưng không đợi Sở Nam tiếp tục khiếp sợ, trận bi đã tiến nhập vào đầm nước. Lập tức, trận bi cùng đầm nước biến mất không thấy bóng dáng. Ngay sau đó, mặt đất khắp nơi nứt vỡ, tách mở đại môn, hướng hai bên trái phải phân ra. Sơn thuỷ do không gian cấu thành lại giống như vệ sĩ, thủ đứng hai bên cánh cửa.

Ngay tại thời điểm đại môn mở ra, Vạn Trận lão tổ đang phá trận đột nhiên thấy được một con đường thẳng tắp mở ra trước mặt.

Mà bên kia, Thuỷ, Nguyệt, Dương tam động chủ đang truyền tống cảm giác được tốc độ có phần chậm lại, áp lực đại tăng. May mắn là, Truyền Tống trận không có sụp đổ, không truyền tống được.

Đại môn vừa mở ra, bên trong có cái gì không ai có thể thấy được, Hỗ trưởng lão, lão già tử y, một đám Cổ chi cường giả cũng không có lập tức phóng vào mà lại để cho đám đệ tử đi đầu, Lâu Quân Giang chính là kẻ đi đầu, còn Sở Nam lại là đi sau cùng. Hiển nhiên, Hỗ trưởng lão không muốn Liên Thành Song tiền đồ rộng mở lại đi làm pháo hôi. Nhưng mà, Thổ Bá, Trịnh Vĩ Tán lại không có vận khí tốt như vậy.

Lão già bình thường thấy Lôi Nhuỵ bắt lấy tay Sở Nam trên trán liền nhiều hơn một nếp nhăn, chỉ loé lên liền biến mất. Cũng may, bởi vì có quan hệ tới Sở Nam, Lôi Nhuỵ không có bị bắt đi vào trong, bằng không thì lão già bình thường sẽ lập tức động thủ.

Trịnh Vĩ Tán từng bước từng bước tiến về phía trước, trong miệng lại không ngừng thì thầm:

- Trước mắt ta đều là mỹ nữ, núi là mỹ nữ, thuỷ là mỹ nữ, không gian là mỹ nữ, bảo tàng bên trong cũng là mỹ nữ...

Cứ như vậy, Trịnh Vĩ Tán vừa lẩm bẩm vừa đi vào, không có bất luận sự tình gì phát sinh. Thường Danh Ca cũng phi thường thuận lợi tiến vào trong, nhưng mà Thổ Bá lại gặp nguy hiểm.

Không gian tách ra, như một cái miệng máu mở ra đem Thổ Bá nuốt mất nửa người. Thổ Bá sợ hãi không thôi, nhưng trong nội tâm lại có một tín niệm bất diệt:

"Đại nhân nhất định có thể cứu ta, nhất định có thể..."

Lúc Thổ Bá gần như bị nuốt chửng thì trận không lại chấn động một cái, đem Thổ Bá chấn ngược ra ngoài, ngay lập tức Thổ Bá hữu kinh vô hiểm đi vào.



Lão già tử y thấy thế cho rằng sẽ không có sự tình gì, những đệ tử liền xông về phía trước, nào biết dị biến nổi lên, một trận gió thổi tới, tên đệ tử kia lập tức bị thổi thành huyết nhục tung toé.

Mọi người kinh hãi, còn hai mắt lại nhìn thẳng tắp.

"Đây là phong gì? Lại có uy năng như thế!"

Kế đó, lại có người thông qua, có trọng thương, có trực tiếp vẫn lạc, rất không may, Lâu Quân Giang là một trong những người vẫn lạc. Khiến người khác ngoài ý muốn là, Trác Việt lại đi vào không có chuyện gì.

"Vì cái gì người có thể đi vào, người có thể không? Chỉ là ngẫu nhiên hay là có chuẩn tắc gì bên trong?"

Thời điểm Sở Nam nghĩ vậy đại trưởng lão đã đi về phía trước.

Lúc đại trưởng lão còn cách cánh cửa còn 10m thì một tiếng "ầm ầm" nổ vang lên, Trận Không lắc lư, tiếng gió gào thét, lại chỉ thấy đại trưởng lão trở tay, phiên vân phúc vũ một cái, phong ngừng âm dừng, không gian yên lặng, rồi sau đó giậm chân tại chỗ mà đi vào trong.

Ngay lập tức, đám người lão giả tử y cũng đi vào, có gặp cản trở nhưng vẫn là bình an đi vào. Cuối cùng, chỉ còn lại Thiên Tử, lão già bình thường cùng ba người Hỗ trưởng lão.

Thiên Tử nói với Sở Nam:

- Ta ở bên trong chờ ngươi, chờ màn biểu diễn của ngươi, ngàn vạn lần không thể để cho ta thất vọng a.

Hỗ trưởng lão nhíu mày, nói với Sở Nam:

- Ngươi đi vào trước, vi sư thay ngươi lược trận!

Nghe được lời này, trong nội tâm Sở Nam lại nhiều hơn một phần cảm động, sau đó cùng Lôi Nhuỵ dắt tay đi vào.

Lược trận không chỉ có mỗi Hỗ trưởng lão mà còn có lão già bình thường kia.

Sở Nam đang trên đường đi tới nhưng lại cảm nhận được chút gì đó, có loại cảm giác như lúc nhìn thấy quang trụ, nhìn chằm chằm lại, quả nhiên là có trận pháp ẩn giấu trong đó. Sở Nam hết sức ghi nhớ, không có công kích bao phủ Sở Nam mà ngược lại là Hỗ trưởng lão gặp công kích hung mãnh.

Bất quá, Hỗ trưởng lão đều ra tay hoá giải, cuối cùng đều tiến vào trong.

Vừa đi vào, lúc trước cái gì cũng đều không nhìn thấy thì giờ lại có thể nhìn thấy không sót thứ gì, vẻ mặt Sở Nam lập tức cứng đờ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook