Chương 388: Biến mất (Thượng,hạ)
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Bị Sở Nam cưỡng ép "mượn" nguyên lực, Khương Lập một bên dốc sức khôi phục lại thần niệm, một bên dùng hai tay hướng cổ hắn bóp tới, muốn đem hắn bóp tới chết.
Mà Sở Nam đã có được chút nguyên lực, hắn nhanh chóng hướng vào trong trữ vật giới chỉ thăm dò, Khốn Nguyên Võng hiện, Long Nha hiện, thuận tiện còn lấy ra một đống lớn đan dược...
Đan dược rơi vào cổ, Khốn Nguyên Võng bao lấy Khương Lập lại, Long Nha dùng một tốc độ như chớp giật đâm vào vị trí đan điền của hắn!
Khương Lập không cầu thần niệm khôi phục toàn bộ, hắn chỉ cần một chút, không, một tia là đủ, là đủ để kéo tên trước mắt chết chung, nhưng mà nguyện vọng của hắn vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được, Khốn Nguyên Võng trong nháy mắt đã bao lấy hắn, nguyên lực theo đó mà không thể sử dụng được.
Đúng lúc này, hắn chợt cảm thấy một cỗ cảm giác vạn phần kỳ quái, một cỗ đau đớn không cách nào ngăn cản được từ dưới vùng đan điền truyền tới, hắn cảm giác trong cơ thể dường như có một thứ gì đó bị móc ra ngoài.
- Ngươi... đối với ta... làm... cái gì?
Sở Nam "ôn nhu" cười, nói:
- Ngươi đã quên? Trước ta đã từng nói qua, ngươi không cho ta mượn nguyên lực, ta sẽ moi nguyên hạch của ngươi ra a!
Nói xong, Sở Nam đem một khoả Mộc nguyên hạch hào quang thanh sắc chói mắt đặt ở trước người Khương Lập, nói:
- Ngươi xem, ta không có lừa ngươi a! Ta đã nói là làm a!
- Nguyên hạch... của ta...
Khương Lập sau khi phun ra mấy chữ này xong thân thể liền nhũn ra, hai mắt trắng bệch, chết không nhắm mắt.
Sở Nam không có chút cảm khái nào, lại càng không có chút đắc ý, nắm cổ kiếm lên, còn thanh Thiên Ất Mộc Thần Kiếm của Khương Lập, lại túm lấy khối thi thể của hắn rồi đem tất cả bỏ vào trong trữ vật giới chỉ của mình.
Thoả mãn thở một hơi, hắn không chút do dự nào mà đem khoả Mộc nguyên hạch kia nuốt vào bụng, để cho hai trăm mười sáu cái vòng xoáy mở hết tốc lực xoay tròn hấp thu nguyên lực...
Khoả Mộc nguyên hạch này chính là nguyên hạch của trung giai Vũ Vương, hơn nữa bên trong trữ vật giới chỉ của hắn còn một khoả Kim thuộc tính nguyên hạch, nếu dùng chúng để đả thông kinh mạch, luyện thành Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba, hoặc là Sinh Tử Quyết tầng thứ hai, hoặc là Thương Sơn Bí Quyết tầng thứ hai, tất cả đều tuyệt không là vấn đề!
Nhưng mà giờ phút này hắn nuốt xuống không phải là dùng để đả thông kinh mạch mà là dùng để chạy trối chết!
Động tĩnh lớn như vậy, không kinh động đám lão quái vật mới là chuyện là, cho nên Sở Nam phải suồng sã thiêu đốt nguyên lực, muốn trước khi đám lão quái vật kia tới nơi thì phải chạy ra khỏi phạm vi Băng Viêm đảo.
Nếu không, hắn sẽ không còn có đường sống nữa, mặc dù có vị trung niên mỹ phụ Diệu Âm giúp hắn cũng không nổi.
Diệu Âm còn thủ hộ ở phía trên, nàng đã từ chỗ kêu đám người Hề Hề, Nam Nam đã quay trở lại, đột nhiên, trong thần niệm Diệu Âm chợt xuất hiện một đạo thân ảnh phi thường mau lẹ hướng về phía bắc bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, chỉ sợ là so với sơ giai Vũ Vương phi hành còn nhanh hơn.
- A!
Diệu Âm kinh hô một tiếng, nàng tất nhiên nhận ra được thân ảnh kia.
"Hắn vậy mà mạnh như vậy? Cùng Khương Lập một hồi đại chiến xong mà còn sung túc nguyên lực như vậy, thoát đi cũng thật nhanh a!"
Trong chớp mắt, Sở Nam liền biến mất trong tầm mắt của nàng.
Cùng lúc đó, hai vị Vũ Vương khác của Thiên Nhất tông cũng vừa chạy tới, trên đường chạy tới bọn hắn thấy cảnh đám đệ tử Huyền Băng môn đang cấp tốc chạy tới nơi kia, cũng nhìn thấy Diệu Âm đang đứng trên không, một người cấp tốc hỏi:
- Diệu trưởng lão, tại đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Ngữ khí người này rất là lo lắng, mà trong đó vậy mà lại không hề thiếu vẻ ngạo mạn cùng cao cao tại thương.
Diệu Âm nhướng mày, tự nhiên sẽ không thành thành thật thật mà trả lời, hơn nữa chính nàng còn muốn kéo dài thời gian sáng tạo ra cơ hội cho người kia chạy thoát, bởi vậy Diệu Âm không chút khách khí nào, lạnh giọng nói:
- Tuỳ trưởng lão, ngươi ra lệnh cho ta sao?
Vị gọi là Tuỳ trưởng lão kia thần sắc trì trệ, theo phản xạ mà hiện lên vẻ giận dữ, nhưng lại nghĩ tới sự tình trước mặt, còn có tính tình lạnh lùng của đám người Huyền Băng môn kia, trong nội tâm âm thầm ghi nhớ, ngữ khí bỗng nhẹ đi, nói:
- Tự nhiên không phải, ta là muốn hỏi Diệu trưởng lão một chút tại đây đã xảy ra chuyện gì? Nhân mã Thiên Nhất tông ta nơi này đâu rồi? Còn có Khương sư huynh thế nào mà lại không thấy?
Diệu Âm liếc nhìn về khu vực thần niệm không thể xâm nhập được, nói:
- Cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm, thời điểm ta từ cửa khẩu phong toả đi vào thì vẫn còn cùng Khương trưởng lão chào hỏi một hai câu, lúc đi được nửa đường thì chợt nghe có tiếng kêu vang lên, cũng vì có Khương trưởng lão ở nơi này nên ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nên cứ tiếp tục đi tới, thẳng đến khi âm thanh bạo liệt kinh thiên động vang lên thì ta mới phản hồi lại nơi đây, sau đó chứng kiến đúng là cảnh trước mặt này đây...
Theo thanh âm Diệu trưởng lão lúc ngắn lúc dài, kết hợp với tình huống của đám Huyền Băng môn đệ tử kia, hai người bọn họ không khỏi tin một bộ phận lớn lời Diệu Âm nói, hỏi:
- Là Khương sư huynh ở dưới sao?
Diệu Âm không có nói gì nữa, một gã Vũ Vương khác vốn đang nhìn chằm chằm xuống dưới, sắc mặt đại biến, nói:
- Phía dưới vậy mà ngăn trở được thần niệm thăm dò.
- Quả thật là như thế!
- Nếu thần niệm có thể thăm dò được thì ta sớm đã xuống đó tìm hiểu rồi.
Diệu Âm lạnh lùng nói.
Lúc này, những Vũ Vương cường giả của các môn phái khác hay tán tu đã đều chạy tới nơi này, Lữ Dương Minh Thần Khí phái nhìn băng nguyên chung quanh sau vụ nổ lớn một lượt, kinh ngạc nói:
- Động tĩnh thật lớn! Là ai làm ra vậy?
Lữ Dương Minh cho dù nghĩ tới nát óc thì cũng thể nào nghĩ tới đây là cái kiệt tác mà cái tên đệ tử hắn nhặt được ngoài La thành kia làm ra a!
Mọi người sợ hãi liên tục tán thán, theo đám trưởng lão tìm tòi tung tích đám đệ tử Thiên Nhất tông bốn phía, bên cạnh đó còn chờ thiên địa nguyên lực dần dần lắng dịu lại, để xem bên trong đến tột cùng là chuyện gì.
Bên kia, Sở Nam không phải một mạch chạy thẳng mà là khúc chiết bất quy tắc, chỉ chốc lát thời gian sau hắn đã đi tới bên vách núi trên sông băng, dừng bước, sau hai tức thời gian hắn liền thả người nhảy xuống, thân ảnh kiên quyết vô cùng.
Sở Nam đương nhiên không phải tự sát mà ngay lúc hắn gần tiếp xúc với mặt băng bích thì hắn liền đem Long Nha đâm thẳng vào, tốc độ rơi xuống theo đó mà thoáng trì hoãn đi một chút nhưng thân hình cũng thiếu chút nữa không giữ được.
Cứ như vậy, một đâm một nhảy, Sở Nam rất nhanh đã nhảy xuống mặt đất, tra xét bốn phía một lượt, sau khi định ra hướng đi liền không để ý thương thế trên người chút nào, cũng mặc kệ khoả Mộc nguyên hạch kia chưa hoàn toàn luyện hoá xong mà điên cuồng chạy về phía trước.
Bên này, đoàn sương mù rốt cục cũng chậm rãi tan ra, thiên địa nguyên lực hỗn loạn bắt đầu bình ổn lại.
Sau đó, chúng Vũ Vương cường giả lập tức đem thần niệm thẩm thấu vào.
Những người này tìm tòi một hồi lại khiến bọn họ phải sợ hãi than lên một tiếng!
Ngoại trừ máu tươi ra, trên mặt băng tất cả đều không có thứ gì khác!
Lại dò xét, lại không thấy gì!
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, tất cả đều không có kết quả khác!
- Khương sư huynh đâu rồi? Hơn ba mươi tên đệ tử Thiên Nhất tông đâu rồi? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Tuỳ trưởng lão thoáng cái nổi giận, hướng về phía Diệu Âm gầm lên, bởi vì chính là nàng tới đây đầu tiên.
Diệu Âm cũng lâm khiếp sợ, thầm nghĩ:
"Một sơ giai Võ Quân lại có thể cùng trung giai Vũ Vương đối chiến cũng đủ kinh thiên động địa rồi, mà bây giờ trung giai Vũ Vương lại bị sơ giai Võ Quân giết chết, mà ngay cả thi thể cũng không có, cái này... tin này nếu truyền đi tuyệt đối là đủ khiếp sợ cả Thiên Vũ đại lục!"
Khiếp sợ qua đi trong chớp mắt, Diệu Âm lạnh lùng đáp lại:
- Ta vẻn vẹn tới trước các ngươi một bước, người của các ngươi đi đâu ta làm sao biết.
- Ngươi...
Tuỳ trưởng lão muốn lớn tiếng tiếp nhưng lại bị tên sư đệ phía sau ngăn lại, nói:
- Tuỳ sư huynh, chính yếu nhất của chúng ta phải tìm thấy người, một khi tìm thấy Khương sư huynh, tìm được đám đệ tử, chỉ cần tìm được hết thảy mọi chuyện đều có thể tra ra được.
- Đúng vậy, hiện tại chính diện đối đầu với bọn họ là không phải là chuyện khôn ngoan.
Tuỳ trưởng lão nói xong liền liếc xéo Diệu Âm một cái, lập tức hạ lệnh đem đám đệ tử Thiên Nhất tông trên Băng Viêm đảo điều động một nửa ra truy tìm tung tích đám người Khương Lập.
Mà tới cuối cùng, Tuỳ trưởng lão lại hung ác nói tiếp một câu:
- Nếu gặp phải kẻ nào khả nghi lập tức đuổi bắt lại cho ta, nếu hắn không tuân theo, giết không tha!
Tuỳ trưởng lão phẫn nộ không thôi, toàn thân tràn ngập sát khí, hắn khó có thể tưởng tượng được, đến tột cùng người có tu vi gì mà đem Khương sư huynh bắt đi, chuyện này nếu xử lý không tốt, uy vọng Thiên Nhất tông có thể tổn hại sâu sắc, đáng sợ hơn là địch nhân tiềm ẩn của Thiên Nhất tông...
Tuỳ trưởng lão đem tin tức nơi này dùng tốc độ nhanh nhất phái người đưa về Thiên Nhất tông.
Vũ Vương cường giả môn phái khác cũng ngưng trọng, không hiểu người nào vậy mà có thể khiến cho Khương Lập "bốc hơi", bọn hắn có một loại cảm giác sởn gai ốc, nghĩ đến nếu bọn hắn gặp phải người nọ, kết quả sẽ như thế nào...
Diệu Âm mang đám đệ tử tiến vào trong Băng Viêm đảo, khoé mắt không tự chủ được mà khẽ liếc nhìn về phía hướng Sở Nam đào thoát, sau đó lại băng hàn nhìn lướt qua đám người đệ tử, trong cái ánh mắt này bao hàm không thiếu sát khí, ý tứ không nói cũng rõ ràng, chính là không được phép tiết lộ bất cứ tin tức gì, ai nói kẻ đó phải chết!
Thiên Nhất tông đệ tử theo lệnh mà như tung lưới toả ra ngoài.
...
Sở Nam sau khi tìm được một cái khe băng lách thân đi vào, sau đó lại dùng cổ kiếm mở ra một cái băng động mà bắt đầu ẩn thân, vừa làm xong những điều này Sở Nam liền mới thấy được thân thể đã chạm tới cực hạn mà ngã lăn ra mặt đất.
Nhưng hắn cũng không có hôn mê đi, mà cũng không có nghỉ ngơi mà là tiếp tục hấp thu Mộc thuộc tính trong nguyên hạch, để có thể trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại. Một bên hắn vận chuyển vòng xoáy trong cơ thể hấp thu lấy nguyên lực, một bên nhớ lại trận chiến vừa rồi mà tổng kết lấy kinh nghiệm.
Trận chiến vừa rồi, có thể nói là trận chiến nguy hiểm nhất của hắn từ khi xuất đạo tới nay, ngoại trừ cuộc chiến ở phía sau núi Phiêu Vân, cơ hồ là chính hắn một mình diệt sát được một trung giai Vũ Vương, hắn cũng không sai biệt lắm đã đem tất cả thủ đoạn dùng sạch sẽ, chỉ ngoại trừ chưa dụng tới trọng kiếm mà thôi.
Trong mơ hồ, Sở Nam cảm thấy, trận chiến vừa rồi nếu hắn sử dụng trọng kiếm, hiệu quả thu được sợ rằng còn tốt hơn nữa. Dù sao, bất luận là Loạn Phong Cương Trảm hay là Khai Thiên Liệt Địa, ... tất cả đều lấy trọng kiếm làm cơ sở.
"Tối trọng yếu nhất vẫn là cái vòng xoáy kia, vòng xoáy nghiễm nhiên là một sát thủ giản của ta! Không biết trong trữ vật giới chỉ của Khương Lập có hay không có bí pháp về Thiên Mộc Toản Ngục kia, nếu có, ngược lại có thể hảo hảo nghiên cứu một hai a!"
Nghĩ đi nghĩ lại, chân mày Sở Nam khẽ cau lại.
"Hiện tại, chiêu số của ta không sai biệt lắm đã bạo lộ cả rồi, xem ra có lẽ ta phải luyện một hai môn vũ kỹ khác, vậy mới có thể hảo hảo che dấu được tung tích a!"
Vừa nghĩ tới vũ kỹ, hắn thoáng cái nhớ tới môn kiếm kỹ Kiếm Trảm phái "Trảm Lục Dục", "Trảm Thất Tình" kia...
Hai môn vũ kỹ Trảm Lục Dục, Trảm Thất Tình này đến từ Kiếm Trảm phái, cũng là tại lần Kiếm Trảm phái mưu đồ Thiết Thương hùng kia cuối cùng bị hắn giết sạch sẽ, hai môn vũ kỹ theo đó mà lọt vào tay hắn.
Sở Nam trọn vẹn bỏ ra sáu canh giờ thì mới đem khoả nguyên hạch của Khương Lập hoàn toàn luyện hoá, một chút dư thừa cũng không, tinh thần hắn theo đó mà giống như vừa trải qua một chuyến luyện ngục, hiện tại đã trở nên thoải mái vô cùng, nguyên lực mười phần sung mãn. Nguyên bản, Mộc nguyên lực ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, dưới sự điều dưỡng của Mộc nguyên lực, thân thể hắn đã không còn xuất huyết nữa, miệng vết thương cũng rất nhanh đã khép lại, mà quan trọng nhất là Mộc nguyên lực trong cơ thể đã chất biến một lần!
Tuy trình độ còn chưa có thể so sánh được với Kim, Hoả, Thổ tam hành nguyên lực nhưng chênh lệch cũng không còn xa nữa.
Ngũ hành nguyên lực, hiện tại Sở Nam còn thiếu hụt chính là Thuỷ nguyên lực, một khi Thuỷ nguyên lực thành hình, Sở Nam có thể bắt tay vào tiến hành nghiệm chứng suy nghĩ của hắn.
"Trảm Bí Quyết, Trảm Nguyên, Trảm Sầu..."
Sở Nam lấy Trảm Bí Quyết ra lật xem, sau khi xem xong hắn không thể không bội phục người sáng tạo ra môn Trảm Bí Quyết này, cũng khó trách địa vị Kiếm Trảm phái cùng Thần Khí phái lại sàn sàn nhau như vậy.
Chỉ cần dựa vào cuốn Trảm Bí Quyết, thế là đủ rồi!
Chỉ xem sơ qua hắn cũng thấy được bộ Trảm Bí Quyết lại lợi hại ra sao, thần thông ghi lại trong đó quảng đại tới mức nào.
Có thể dụng kiếm tới tình trạng như vậy, quả thực không phải là phàm nhân có thể làm được!
Trảm Nguyên cùng Khốn Nguyên Võng tác dụng đại khái giống nhau, nhưng một cái là dùng kiếm đánh ra, một cái là dùng pháp bảo tạo thành, độ hữu dụng hơn kém trong đó chỉ cần xem qua liền biết. Trảm Nguyên vũ kỹ này cao thâm ở chỗ có thể ngăn cản được Vũ Vương cường giả câu thông với thiên địa chi lực, trong chiến đấu đột nhiên xuất kỳ bất ý xuất ra chiêu này khiến cho đối phương không tụ tập được nguyên lực, chỉ cần tranh thủ được tích tắc thời gian thôi là đối phương coi như là kẻ đã chết rồi!
Trảm Sầu, ảnh hưởng tới chính là cảm xúc, tâm trí, cảm giác.
Bên trong thất tình gồm có: hỉ, nộ, ái, ố, ai, cụ, dục (mừng, giận, yêu, ghét, buồn, sợ, dục vọng), lục dục gồm có: sắc, hương, vị, thanh, xúc, pháp. Kiếm kỹ dựa theo đó mà tách ra thành Trảm Hỉ, Trảm Nộ, Trảm Hương, Trảm Vị, ...
Ngày ấy, lão giả tóc bạc sử ra Trảm Lục Dục chém hắn, ngay lúc trúng chiêu trong nội tâm hắn không khỏi gợn lên chút đỉnh.
"May mắn, người nọ không có hoàn toàn nắm giữ Trảm Thất Tình, bằng không thì ngày đó không nghi ngờ kẻ chết nhất định là ta."
Trảm Bí Quyết bên trong có ghi lại Trảm Thất Tình, Trảm Lục Dục nhưng Sở Nam cảm giác được, bộ Trảm Bí Quyết này vẫn là chưa hoàn chỉnh, đằng sau có lẽ còn thiếu cái gì đấy.
"Có thể chém đứt thất tình, lục dục thì tại sao lại không chém được thần niệm, chém hồn phách, chém..."
Sở Nam ngẩng đầu nhìn trần băng động, lẩm bẩm nói:
- Trảm diệt Băng Viêm đảo, trảm diệt ngày hôm nay?
Nhẹ thở dài một tiếng, không gian liền trầm mặc xuống.
Mà Sở Nam đã có được chút nguyên lực, hắn nhanh chóng hướng vào trong trữ vật giới chỉ thăm dò, Khốn Nguyên Võng hiện, Long Nha hiện, thuận tiện còn lấy ra một đống lớn đan dược...
Đan dược rơi vào cổ, Khốn Nguyên Võng bao lấy Khương Lập lại, Long Nha dùng một tốc độ như chớp giật đâm vào vị trí đan điền của hắn!
Khương Lập không cầu thần niệm khôi phục toàn bộ, hắn chỉ cần một chút, không, một tia là đủ, là đủ để kéo tên trước mắt chết chung, nhưng mà nguyện vọng của hắn vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được, Khốn Nguyên Võng trong nháy mắt đã bao lấy hắn, nguyên lực theo đó mà không thể sử dụng được.
Đúng lúc này, hắn chợt cảm thấy một cỗ cảm giác vạn phần kỳ quái, một cỗ đau đớn không cách nào ngăn cản được từ dưới vùng đan điền truyền tới, hắn cảm giác trong cơ thể dường như có một thứ gì đó bị móc ra ngoài.
- Ngươi... đối với ta... làm... cái gì?
Sở Nam "ôn nhu" cười, nói:
- Ngươi đã quên? Trước ta đã từng nói qua, ngươi không cho ta mượn nguyên lực, ta sẽ moi nguyên hạch của ngươi ra a!
Nói xong, Sở Nam đem một khoả Mộc nguyên hạch hào quang thanh sắc chói mắt đặt ở trước người Khương Lập, nói:
- Ngươi xem, ta không có lừa ngươi a! Ta đã nói là làm a!
- Nguyên hạch... của ta...
Khương Lập sau khi phun ra mấy chữ này xong thân thể liền nhũn ra, hai mắt trắng bệch, chết không nhắm mắt.
Sở Nam không có chút cảm khái nào, lại càng không có chút đắc ý, nắm cổ kiếm lên, còn thanh Thiên Ất Mộc Thần Kiếm của Khương Lập, lại túm lấy khối thi thể của hắn rồi đem tất cả bỏ vào trong trữ vật giới chỉ của mình.
Thoả mãn thở một hơi, hắn không chút do dự nào mà đem khoả Mộc nguyên hạch kia nuốt vào bụng, để cho hai trăm mười sáu cái vòng xoáy mở hết tốc lực xoay tròn hấp thu nguyên lực...
Khoả Mộc nguyên hạch này chính là nguyên hạch của trung giai Vũ Vương, hơn nữa bên trong trữ vật giới chỉ của hắn còn một khoả Kim thuộc tính nguyên hạch, nếu dùng chúng để đả thông kinh mạch, luyện thành Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba, hoặc là Sinh Tử Quyết tầng thứ hai, hoặc là Thương Sơn Bí Quyết tầng thứ hai, tất cả đều tuyệt không là vấn đề!
Nhưng mà giờ phút này hắn nuốt xuống không phải là dùng để đả thông kinh mạch mà là dùng để chạy trối chết!
Động tĩnh lớn như vậy, không kinh động đám lão quái vật mới là chuyện là, cho nên Sở Nam phải suồng sã thiêu đốt nguyên lực, muốn trước khi đám lão quái vật kia tới nơi thì phải chạy ra khỏi phạm vi Băng Viêm đảo.
Nếu không, hắn sẽ không còn có đường sống nữa, mặc dù có vị trung niên mỹ phụ Diệu Âm giúp hắn cũng không nổi.
Diệu Âm còn thủ hộ ở phía trên, nàng đã từ chỗ kêu đám người Hề Hề, Nam Nam đã quay trở lại, đột nhiên, trong thần niệm Diệu Âm chợt xuất hiện một đạo thân ảnh phi thường mau lẹ hướng về phía bắc bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, chỉ sợ là so với sơ giai Vũ Vương phi hành còn nhanh hơn.
- A!
Diệu Âm kinh hô một tiếng, nàng tất nhiên nhận ra được thân ảnh kia.
"Hắn vậy mà mạnh như vậy? Cùng Khương Lập một hồi đại chiến xong mà còn sung túc nguyên lực như vậy, thoát đi cũng thật nhanh a!"
Trong chớp mắt, Sở Nam liền biến mất trong tầm mắt của nàng.
Cùng lúc đó, hai vị Vũ Vương khác của Thiên Nhất tông cũng vừa chạy tới, trên đường chạy tới bọn hắn thấy cảnh đám đệ tử Huyền Băng môn đang cấp tốc chạy tới nơi kia, cũng nhìn thấy Diệu Âm đang đứng trên không, một người cấp tốc hỏi:
- Diệu trưởng lão, tại đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Ngữ khí người này rất là lo lắng, mà trong đó vậy mà lại không hề thiếu vẻ ngạo mạn cùng cao cao tại thương.
Diệu Âm nhướng mày, tự nhiên sẽ không thành thành thật thật mà trả lời, hơn nữa chính nàng còn muốn kéo dài thời gian sáng tạo ra cơ hội cho người kia chạy thoát, bởi vậy Diệu Âm không chút khách khí nào, lạnh giọng nói:
- Tuỳ trưởng lão, ngươi ra lệnh cho ta sao?
Vị gọi là Tuỳ trưởng lão kia thần sắc trì trệ, theo phản xạ mà hiện lên vẻ giận dữ, nhưng lại nghĩ tới sự tình trước mặt, còn có tính tình lạnh lùng của đám người Huyền Băng môn kia, trong nội tâm âm thầm ghi nhớ, ngữ khí bỗng nhẹ đi, nói:
- Tự nhiên không phải, ta là muốn hỏi Diệu trưởng lão một chút tại đây đã xảy ra chuyện gì? Nhân mã Thiên Nhất tông ta nơi này đâu rồi? Còn có Khương sư huynh thế nào mà lại không thấy?
Diệu Âm liếc nhìn về khu vực thần niệm không thể xâm nhập được, nói:
- Cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm, thời điểm ta từ cửa khẩu phong toả đi vào thì vẫn còn cùng Khương trưởng lão chào hỏi một hai câu, lúc đi được nửa đường thì chợt nghe có tiếng kêu vang lên, cũng vì có Khương trưởng lão ở nơi này nên ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nên cứ tiếp tục đi tới, thẳng đến khi âm thanh bạo liệt kinh thiên động vang lên thì ta mới phản hồi lại nơi đây, sau đó chứng kiến đúng là cảnh trước mặt này đây...
Theo thanh âm Diệu trưởng lão lúc ngắn lúc dài, kết hợp với tình huống của đám Huyền Băng môn đệ tử kia, hai người bọn họ không khỏi tin một bộ phận lớn lời Diệu Âm nói, hỏi:
- Là Khương sư huynh ở dưới sao?
Diệu Âm không có nói gì nữa, một gã Vũ Vương khác vốn đang nhìn chằm chằm xuống dưới, sắc mặt đại biến, nói:
- Phía dưới vậy mà ngăn trở được thần niệm thăm dò.
- Quả thật là như thế!
- Nếu thần niệm có thể thăm dò được thì ta sớm đã xuống đó tìm hiểu rồi.
Diệu Âm lạnh lùng nói.
Lúc này, những Vũ Vương cường giả của các môn phái khác hay tán tu đã đều chạy tới nơi này, Lữ Dương Minh Thần Khí phái nhìn băng nguyên chung quanh sau vụ nổ lớn một lượt, kinh ngạc nói:
- Động tĩnh thật lớn! Là ai làm ra vậy?
Lữ Dương Minh cho dù nghĩ tới nát óc thì cũng thể nào nghĩ tới đây là cái kiệt tác mà cái tên đệ tử hắn nhặt được ngoài La thành kia làm ra a!
Mọi người sợ hãi liên tục tán thán, theo đám trưởng lão tìm tòi tung tích đám đệ tử Thiên Nhất tông bốn phía, bên cạnh đó còn chờ thiên địa nguyên lực dần dần lắng dịu lại, để xem bên trong đến tột cùng là chuyện gì.
Bên kia, Sở Nam không phải một mạch chạy thẳng mà là khúc chiết bất quy tắc, chỉ chốc lát thời gian sau hắn đã đi tới bên vách núi trên sông băng, dừng bước, sau hai tức thời gian hắn liền thả người nhảy xuống, thân ảnh kiên quyết vô cùng.
Sở Nam đương nhiên không phải tự sát mà ngay lúc hắn gần tiếp xúc với mặt băng bích thì hắn liền đem Long Nha đâm thẳng vào, tốc độ rơi xuống theo đó mà thoáng trì hoãn đi một chút nhưng thân hình cũng thiếu chút nữa không giữ được.
Cứ như vậy, một đâm một nhảy, Sở Nam rất nhanh đã nhảy xuống mặt đất, tra xét bốn phía một lượt, sau khi định ra hướng đi liền không để ý thương thế trên người chút nào, cũng mặc kệ khoả Mộc nguyên hạch kia chưa hoàn toàn luyện hoá xong mà điên cuồng chạy về phía trước.
Bên này, đoàn sương mù rốt cục cũng chậm rãi tan ra, thiên địa nguyên lực hỗn loạn bắt đầu bình ổn lại.
Sau đó, chúng Vũ Vương cường giả lập tức đem thần niệm thẩm thấu vào.
Những người này tìm tòi một hồi lại khiến bọn họ phải sợ hãi than lên một tiếng!
Ngoại trừ máu tươi ra, trên mặt băng tất cả đều không có thứ gì khác!
Lại dò xét, lại không thấy gì!
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, tất cả đều không có kết quả khác!
- Khương sư huynh đâu rồi? Hơn ba mươi tên đệ tử Thiên Nhất tông đâu rồi? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Tuỳ trưởng lão thoáng cái nổi giận, hướng về phía Diệu Âm gầm lên, bởi vì chính là nàng tới đây đầu tiên.
Diệu Âm cũng lâm khiếp sợ, thầm nghĩ:
"Một sơ giai Võ Quân lại có thể cùng trung giai Vũ Vương đối chiến cũng đủ kinh thiên động địa rồi, mà bây giờ trung giai Vũ Vương lại bị sơ giai Võ Quân giết chết, mà ngay cả thi thể cũng không có, cái này... tin này nếu truyền đi tuyệt đối là đủ khiếp sợ cả Thiên Vũ đại lục!"
Khiếp sợ qua đi trong chớp mắt, Diệu Âm lạnh lùng đáp lại:
- Ta vẻn vẹn tới trước các ngươi một bước, người của các ngươi đi đâu ta làm sao biết.
- Ngươi...
Tuỳ trưởng lão muốn lớn tiếng tiếp nhưng lại bị tên sư đệ phía sau ngăn lại, nói:
- Tuỳ sư huynh, chính yếu nhất của chúng ta phải tìm thấy người, một khi tìm thấy Khương sư huynh, tìm được đám đệ tử, chỉ cần tìm được hết thảy mọi chuyện đều có thể tra ra được.
- Đúng vậy, hiện tại chính diện đối đầu với bọn họ là không phải là chuyện khôn ngoan.
Tuỳ trưởng lão nói xong liền liếc xéo Diệu Âm một cái, lập tức hạ lệnh đem đám đệ tử Thiên Nhất tông trên Băng Viêm đảo điều động một nửa ra truy tìm tung tích đám người Khương Lập.
Mà tới cuối cùng, Tuỳ trưởng lão lại hung ác nói tiếp một câu:
- Nếu gặp phải kẻ nào khả nghi lập tức đuổi bắt lại cho ta, nếu hắn không tuân theo, giết không tha!
Tuỳ trưởng lão phẫn nộ không thôi, toàn thân tràn ngập sát khí, hắn khó có thể tưởng tượng được, đến tột cùng người có tu vi gì mà đem Khương sư huynh bắt đi, chuyện này nếu xử lý không tốt, uy vọng Thiên Nhất tông có thể tổn hại sâu sắc, đáng sợ hơn là địch nhân tiềm ẩn của Thiên Nhất tông...
Tuỳ trưởng lão đem tin tức nơi này dùng tốc độ nhanh nhất phái người đưa về Thiên Nhất tông.
Vũ Vương cường giả môn phái khác cũng ngưng trọng, không hiểu người nào vậy mà có thể khiến cho Khương Lập "bốc hơi", bọn hắn có một loại cảm giác sởn gai ốc, nghĩ đến nếu bọn hắn gặp phải người nọ, kết quả sẽ như thế nào...
Diệu Âm mang đám đệ tử tiến vào trong Băng Viêm đảo, khoé mắt không tự chủ được mà khẽ liếc nhìn về phía hướng Sở Nam đào thoát, sau đó lại băng hàn nhìn lướt qua đám người đệ tử, trong cái ánh mắt này bao hàm không thiếu sát khí, ý tứ không nói cũng rõ ràng, chính là không được phép tiết lộ bất cứ tin tức gì, ai nói kẻ đó phải chết!
Thiên Nhất tông đệ tử theo lệnh mà như tung lưới toả ra ngoài.
...
Sở Nam sau khi tìm được một cái khe băng lách thân đi vào, sau đó lại dùng cổ kiếm mở ra một cái băng động mà bắt đầu ẩn thân, vừa làm xong những điều này Sở Nam liền mới thấy được thân thể đã chạm tới cực hạn mà ngã lăn ra mặt đất.
Nhưng hắn cũng không có hôn mê đi, mà cũng không có nghỉ ngơi mà là tiếp tục hấp thu Mộc thuộc tính trong nguyên hạch, để có thể trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại. Một bên hắn vận chuyển vòng xoáy trong cơ thể hấp thu lấy nguyên lực, một bên nhớ lại trận chiến vừa rồi mà tổng kết lấy kinh nghiệm.
Trận chiến vừa rồi, có thể nói là trận chiến nguy hiểm nhất của hắn từ khi xuất đạo tới nay, ngoại trừ cuộc chiến ở phía sau núi Phiêu Vân, cơ hồ là chính hắn một mình diệt sát được một trung giai Vũ Vương, hắn cũng không sai biệt lắm đã đem tất cả thủ đoạn dùng sạch sẽ, chỉ ngoại trừ chưa dụng tới trọng kiếm mà thôi.
Trong mơ hồ, Sở Nam cảm thấy, trận chiến vừa rồi nếu hắn sử dụng trọng kiếm, hiệu quả thu được sợ rằng còn tốt hơn nữa. Dù sao, bất luận là Loạn Phong Cương Trảm hay là Khai Thiên Liệt Địa, ... tất cả đều lấy trọng kiếm làm cơ sở.
"Tối trọng yếu nhất vẫn là cái vòng xoáy kia, vòng xoáy nghiễm nhiên là một sát thủ giản của ta! Không biết trong trữ vật giới chỉ của Khương Lập có hay không có bí pháp về Thiên Mộc Toản Ngục kia, nếu có, ngược lại có thể hảo hảo nghiên cứu một hai a!"
Nghĩ đi nghĩ lại, chân mày Sở Nam khẽ cau lại.
"Hiện tại, chiêu số của ta không sai biệt lắm đã bạo lộ cả rồi, xem ra có lẽ ta phải luyện một hai môn vũ kỹ khác, vậy mới có thể hảo hảo che dấu được tung tích a!"
Vừa nghĩ tới vũ kỹ, hắn thoáng cái nhớ tới môn kiếm kỹ Kiếm Trảm phái "Trảm Lục Dục", "Trảm Thất Tình" kia...
Hai môn vũ kỹ Trảm Lục Dục, Trảm Thất Tình này đến từ Kiếm Trảm phái, cũng là tại lần Kiếm Trảm phái mưu đồ Thiết Thương hùng kia cuối cùng bị hắn giết sạch sẽ, hai môn vũ kỹ theo đó mà lọt vào tay hắn.
Sở Nam trọn vẹn bỏ ra sáu canh giờ thì mới đem khoả nguyên hạch của Khương Lập hoàn toàn luyện hoá, một chút dư thừa cũng không, tinh thần hắn theo đó mà giống như vừa trải qua một chuyến luyện ngục, hiện tại đã trở nên thoải mái vô cùng, nguyên lực mười phần sung mãn. Nguyên bản, Mộc nguyên lực ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, dưới sự điều dưỡng của Mộc nguyên lực, thân thể hắn đã không còn xuất huyết nữa, miệng vết thương cũng rất nhanh đã khép lại, mà quan trọng nhất là Mộc nguyên lực trong cơ thể đã chất biến một lần!
Tuy trình độ còn chưa có thể so sánh được với Kim, Hoả, Thổ tam hành nguyên lực nhưng chênh lệch cũng không còn xa nữa.
Ngũ hành nguyên lực, hiện tại Sở Nam còn thiếu hụt chính là Thuỷ nguyên lực, một khi Thuỷ nguyên lực thành hình, Sở Nam có thể bắt tay vào tiến hành nghiệm chứng suy nghĩ của hắn.
"Trảm Bí Quyết, Trảm Nguyên, Trảm Sầu..."
Sở Nam lấy Trảm Bí Quyết ra lật xem, sau khi xem xong hắn không thể không bội phục người sáng tạo ra môn Trảm Bí Quyết này, cũng khó trách địa vị Kiếm Trảm phái cùng Thần Khí phái lại sàn sàn nhau như vậy.
Chỉ cần dựa vào cuốn Trảm Bí Quyết, thế là đủ rồi!
Chỉ xem sơ qua hắn cũng thấy được bộ Trảm Bí Quyết lại lợi hại ra sao, thần thông ghi lại trong đó quảng đại tới mức nào.
Có thể dụng kiếm tới tình trạng như vậy, quả thực không phải là phàm nhân có thể làm được!
Trảm Nguyên cùng Khốn Nguyên Võng tác dụng đại khái giống nhau, nhưng một cái là dùng kiếm đánh ra, một cái là dùng pháp bảo tạo thành, độ hữu dụng hơn kém trong đó chỉ cần xem qua liền biết. Trảm Nguyên vũ kỹ này cao thâm ở chỗ có thể ngăn cản được Vũ Vương cường giả câu thông với thiên địa chi lực, trong chiến đấu đột nhiên xuất kỳ bất ý xuất ra chiêu này khiến cho đối phương không tụ tập được nguyên lực, chỉ cần tranh thủ được tích tắc thời gian thôi là đối phương coi như là kẻ đã chết rồi!
Trảm Sầu, ảnh hưởng tới chính là cảm xúc, tâm trí, cảm giác.
Bên trong thất tình gồm có: hỉ, nộ, ái, ố, ai, cụ, dục (mừng, giận, yêu, ghét, buồn, sợ, dục vọng), lục dục gồm có: sắc, hương, vị, thanh, xúc, pháp. Kiếm kỹ dựa theo đó mà tách ra thành Trảm Hỉ, Trảm Nộ, Trảm Hương, Trảm Vị, ...
Ngày ấy, lão giả tóc bạc sử ra Trảm Lục Dục chém hắn, ngay lúc trúng chiêu trong nội tâm hắn không khỏi gợn lên chút đỉnh.
"May mắn, người nọ không có hoàn toàn nắm giữ Trảm Thất Tình, bằng không thì ngày đó không nghi ngờ kẻ chết nhất định là ta."
Trảm Bí Quyết bên trong có ghi lại Trảm Thất Tình, Trảm Lục Dục nhưng Sở Nam cảm giác được, bộ Trảm Bí Quyết này vẫn là chưa hoàn chỉnh, đằng sau có lẽ còn thiếu cái gì đấy.
"Có thể chém đứt thất tình, lục dục thì tại sao lại không chém được thần niệm, chém hồn phách, chém..."
Sở Nam ngẩng đầu nhìn trần băng động, lẩm bẩm nói:
- Trảm diệt Băng Viêm đảo, trảm diệt ngày hôm nay?
Nhẹ thở dài một tiếng, không gian liền trầm mặc xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.