Chương 794: Chứng cớ không đủ?
Chúc Long Ngữ
13/05/2013
Quân tâm của mấy trăm vạn tướng sĩ cũng bắt đầu dao động, vẻ chán nản của vài chục vạn Hổ Bí quân kia xoay chuyển một cái, trong mắt bọn hắn liền bắn ra tinh quang, tựa như sói đói nhìn thấy cừu mập vậy.
Hoàng Phủ Vân Phỉ trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ lo lắng, trong lòng lại thầm nhủ:
"Ngươi sẽ không cứ như vậy để cho Niếp Thanh Vân đùa tới chết chứ? Nếu thật vậy, tràng hí kịch bổn cung diễn kia sẽ là rất lãng phí sao?"
Một cảnh này, nói tuy rất dài dòng nhưng trên thực tế chỉ vẻn vẹn như xoay chuyển ý nghĩ vậy.
Chỉ nghe Sở Nam cười hỏi:
- Đây chính là chứng cớ?
Niếp Thanh Vân lạnh nhạt nói:
- Không sai, bọn họ chính là chứng cớ!
- Đáng tiếc, đáng tiếc a...
- Đáng tiếc?
Niếp Thanh Vân nghi vấn.
- Chết đến nơi, lại vẫn chưa tỉnh ngộ.
Niếp Thanh Vân cau mày, không hề để ý tới hắn nữa mà ngược lại hướng Dịch Uy Phong hỏi:
- Đem những gì các ngươi biết, tất cả nói rõ ràng ra đi, bổn tướng quân sẽ vì các ngươi thỉnh công, còn có Thái tử tại đây, ai cũng không thể uy hiếp được các ngươi.
Dịch Uy Phong chào một cái theo nghi thức quân đội xong liền cao giọng hô:
- Vâng, Đại tướng quân!
Hổ Liệt hỏi:
- Sở tướng quân của các ngươi có phải hay không cùng Man Việt nhân cấu kết?
- Không có.
Hổ Liệt trong lòng chợt "lạc đăng" một cái, ngữ khí mang theo vẻ uy hiếp nói:
- Dịch Uy Phong, ngươi nghĩ thông suốt chưa? Việc này liên quan đến tính mạng của ngươi a, ta hỏi một lần nữa, Sở tướng quân có phải hay không cấu kết cùng Man Việt?
- Không có.
Hai chữ đầy khí phách vang lên, Hổ Liệt cảm thấy toàn thân đều phát lạnh, mà ngay cả tu vi cao giai Võ Hoàng của hắn vậy mà không thể ngăn cản nổi mà để cái lạnh đó thấm vào trong lòng. Về phần Niếp Thanh Vân, hắn lúc này lại nghĩ lại những lời Sở Nam đã từng nói ra, trong lòng xuất hiện sóng gió ngập trời.
Hổ Liệt không cam lòng, lại hỏi:
- Đại thắng tại Âm Phong hạp cốc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mau chóng khai hết ra!
- Sở tướng quân đái lĩnh chúng ta trong 3,5 canh giờ, cả đêm chạy như điên vượt qua 5000km, chém giết một vạn đại quân Man Việt quốc, chém đầu Trát Cổ Mộc, cứu hai nghìn Ưng Tường quân lâm nguy chiến tử, chuyện này Vân Phỉ công chúa có thể làm chứng cho chúng ta!
Hổ Liệt nghe được câu hoàn toàn trái ngược với thoả thuận lúc trước giữa hai bên như vậy liền cảm giác được đại sự không ổn, mà dưới thế cục cưỡi hổ khó xuống thế này hắn liền không buông tha mà tra hỏi liên tiếp mười sáu tên Thanh thành tân binh kia nữa. Đáp án lấy được, cùng với Dịch Uy Phong giống nhau như đúc, lần lượt đều là "không có".
Điều này khiến cho Hổ Liệt trực tiếp cảm thấy trời đất như hoàn toàn sụp đổ rồi.
- Các ngươi nói láo, rõ ràng Sở Nam cấu kết với Man Việt quốc, tại Âm Phong hạp cốc diễn ra một màn kịch kia, các ngươi...
Hổ Liệt đã mất đi lý trí mà xé cổ mà gào lên.
Còn mọi người đều dùng một loại ánh mắt thương hại mà nhìn hắn.
Trên đài cao, Niếp Thanh Vân nhìn Sở Nam, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi thật ngoan độc!
- Ngươi nói sai rồi, vô cùng ngoan độc, là ngươi!
Niếp Thanh Vân biết lần này hắn hoàn toàn xong rồi, nhưng hắn không cam lòng. Mấy trăm năm rong ruổi sa trường, kết quả là nay lại lật thuyền trong rãnh, hắn gào thét xé thanh hô lên:
- Sở Nam, cho dù bổn tướng quân không chứng minh được ngươi cấu kết cùng Man Việt quốc, vậy chuyện ngươi khi nhục thị nữ công chúa, tội vậy cũng đáng chết vạn lần!
- Lớn mật, Niếp Thanh Vân! Thân là Đại Khánh thần tử, không vì quốc gia cống hiến mà còn lợi dụng công chúa chèn ép ta, thậm chí còn muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng tội lợi dụng công chúa đủ để ngươi bị tru di cửu tộc!
Nghe một câu này của Sở Nam xong, Triệu Minh Quân thoáng cái liền co quắp mà ngã ra mặt đất.
Sở Nam không có liếc nhìn hắn mà chỉ nhìn thẳng về phía Niếp Thanh Vân nói:
- Ngươi muốn chứng cớ, đúng không? Ta liền cho ngươi chứng cớ!
Nói xong, Sở Nam liền hướng Hoàng Phủ Vân Phỉ chắp tay nói:
- Thỉnh xin Vân Phỉ công chúa nói rõ ngọn nguồn.
Hoàng Phủ Vân Phỉ mang theo Tiểu Thuý đạp không bay lên đài cao, liếc Niếp Thanh Vân một cái xong liền lạnh nhạt nói:
- Niếp Thanh Vân, lá gan ngươi đủ lớn a!
Niếp Thanh Vân theo phản xạ mà hơi cong xuống, Tiểu Thuý liền đem chuyện nhặt được tờ giấy nhặt lúc trước kia, rồi theo kế hoạch mà làm, ngay sau đó nữa là diễn xuất một phen hí kịch kia nữa, từ đầu tới đuôi đều nói rõ ràng.
Mấy trăm vạn tướng sĩ nghe được đều hô to bất khả tư nghị, đối với Niếp Thanh Vân, đối với Hổ Bí quân đã khinh bỉ tới cực điểm. Tất cả thành viên Hổ Bí quân trên mặt đều là một mảnh u ám, mà những tướng lãnh Hổ Bí quân lại càng xám như tro tàn. Bọn họ hiểu được, kết cục của bọn hắn tuyệt đối không tốt đẹp gì nữa.
- Niếp Thanh Vân, ngươi còn gì để nói?
Sở Nam hỏi.
Niếp Thanh Vân cắn răng một cái, quyết tìm ra một đường thoát thân mà tàn nhẫn nói:
- Đây là ngươi xui khiến công chúa bố trí bẫy rập, cố ý dẫn dụ Hổ Bí quân ta, không tính!
- Ngươi~~
Hoàng Phủ Vân Phỉ tức giận tới cực điểm.
- Hảo! Niếp Thanh Vân, ngươi dám hoài nghi lời của bổn cung, lại còn dám vu hãm bổn cung hại ngươi.
- Nhân phi thánh hiền, đôn năng vô quá, quá nhi cải chi, thiện mạc đại yên!
(Chú: 1 câu trong Đạo đức kinh, tạm dịch: con người không phải thánh hiền, cũng có lúc phạm phải lỗi lầm, phạm phải lỗi lầm mà biết sửa, là một đức tính tốt đẹp.)
Niếp Thanh Vân một bộ heo chết không sợ nước sôi, hắn quyết định chống chế đến cùng, nếu không có chứng cớ thì đám người Sở Nam cũng không làm được gì hắn. Hoàng Phủ Vân Phi đang muốn lớn tiếng mắng hắn thì Sở Nam lại ra tay ngăn lại.
Sở Nam cười nói:
- Niếp Đại tướng quân, tự gây nghiệt, không thể sống a!
Hoàng Phủ Vân Phỉ trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ lo lắng, trong lòng lại thầm nhủ:
"Ngươi sẽ không cứ như vậy để cho Niếp Thanh Vân đùa tới chết chứ? Nếu thật vậy, tràng hí kịch bổn cung diễn kia sẽ là rất lãng phí sao?"
Một cảnh này, nói tuy rất dài dòng nhưng trên thực tế chỉ vẻn vẹn như xoay chuyển ý nghĩ vậy.
Chỉ nghe Sở Nam cười hỏi:
- Đây chính là chứng cớ?
Niếp Thanh Vân lạnh nhạt nói:
- Không sai, bọn họ chính là chứng cớ!
- Đáng tiếc, đáng tiếc a...
- Đáng tiếc?
Niếp Thanh Vân nghi vấn.
- Chết đến nơi, lại vẫn chưa tỉnh ngộ.
Niếp Thanh Vân cau mày, không hề để ý tới hắn nữa mà ngược lại hướng Dịch Uy Phong hỏi:
- Đem những gì các ngươi biết, tất cả nói rõ ràng ra đi, bổn tướng quân sẽ vì các ngươi thỉnh công, còn có Thái tử tại đây, ai cũng không thể uy hiếp được các ngươi.
Dịch Uy Phong chào một cái theo nghi thức quân đội xong liền cao giọng hô:
- Vâng, Đại tướng quân!
Hổ Liệt hỏi:
- Sở tướng quân của các ngươi có phải hay không cùng Man Việt nhân cấu kết?
- Không có.
Hổ Liệt trong lòng chợt "lạc đăng" một cái, ngữ khí mang theo vẻ uy hiếp nói:
- Dịch Uy Phong, ngươi nghĩ thông suốt chưa? Việc này liên quan đến tính mạng của ngươi a, ta hỏi một lần nữa, Sở tướng quân có phải hay không cấu kết cùng Man Việt?
- Không có.
Hai chữ đầy khí phách vang lên, Hổ Liệt cảm thấy toàn thân đều phát lạnh, mà ngay cả tu vi cao giai Võ Hoàng của hắn vậy mà không thể ngăn cản nổi mà để cái lạnh đó thấm vào trong lòng. Về phần Niếp Thanh Vân, hắn lúc này lại nghĩ lại những lời Sở Nam đã từng nói ra, trong lòng xuất hiện sóng gió ngập trời.
Hổ Liệt không cam lòng, lại hỏi:
- Đại thắng tại Âm Phong hạp cốc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mau chóng khai hết ra!
- Sở tướng quân đái lĩnh chúng ta trong 3,5 canh giờ, cả đêm chạy như điên vượt qua 5000km, chém giết một vạn đại quân Man Việt quốc, chém đầu Trát Cổ Mộc, cứu hai nghìn Ưng Tường quân lâm nguy chiến tử, chuyện này Vân Phỉ công chúa có thể làm chứng cho chúng ta!
Hổ Liệt nghe được câu hoàn toàn trái ngược với thoả thuận lúc trước giữa hai bên như vậy liền cảm giác được đại sự không ổn, mà dưới thế cục cưỡi hổ khó xuống thế này hắn liền không buông tha mà tra hỏi liên tiếp mười sáu tên Thanh thành tân binh kia nữa. Đáp án lấy được, cùng với Dịch Uy Phong giống nhau như đúc, lần lượt đều là "không có".
Điều này khiến cho Hổ Liệt trực tiếp cảm thấy trời đất như hoàn toàn sụp đổ rồi.
- Các ngươi nói láo, rõ ràng Sở Nam cấu kết với Man Việt quốc, tại Âm Phong hạp cốc diễn ra một màn kịch kia, các ngươi...
Hổ Liệt đã mất đi lý trí mà xé cổ mà gào lên.
Còn mọi người đều dùng một loại ánh mắt thương hại mà nhìn hắn.
Trên đài cao, Niếp Thanh Vân nhìn Sở Nam, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi thật ngoan độc!
- Ngươi nói sai rồi, vô cùng ngoan độc, là ngươi!
Niếp Thanh Vân biết lần này hắn hoàn toàn xong rồi, nhưng hắn không cam lòng. Mấy trăm năm rong ruổi sa trường, kết quả là nay lại lật thuyền trong rãnh, hắn gào thét xé thanh hô lên:
- Sở Nam, cho dù bổn tướng quân không chứng minh được ngươi cấu kết cùng Man Việt quốc, vậy chuyện ngươi khi nhục thị nữ công chúa, tội vậy cũng đáng chết vạn lần!
- Lớn mật, Niếp Thanh Vân! Thân là Đại Khánh thần tử, không vì quốc gia cống hiến mà còn lợi dụng công chúa chèn ép ta, thậm chí còn muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng tội lợi dụng công chúa đủ để ngươi bị tru di cửu tộc!
Nghe một câu này của Sở Nam xong, Triệu Minh Quân thoáng cái liền co quắp mà ngã ra mặt đất.
Sở Nam không có liếc nhìn hắn mà chỉ nhìn thẳng về phía Niếp Thanh Vân nói:
- Ngươi muốn chứng cớ, đúng không? Ta liền cho ngươi chứng cớ!
Nói xong, Sở Nam liền hướng Hoàng Phủ Vân Phỉ chắp tay nói:
- Thỉnh xin Vân Phỉ công chúa nói rõ ngọn nguồn.
Hoàng Phủ Vân Phỉ mang theo Tiểu Thuý đạp không bay lên đài cao, liếc Niếp Thanh Vân một cái xong liền lạnh nhạt nói:
- Niếp Thanh Vân, lá gan ngươi đủ lớn a!
Niếp Thanh Vân theo phản xạ mà hơi cong xuống, Tiểu Thuý liền đem chuyện nhặt được tờ giấy nhặt lúc trước kia, rồi theo kế hoạch mà làm, ngay sau đó nữa là diễn xuất một phen hí kịch kia nữa, từ đầu tới đuôi đều nói rõ ràng.
Mấy trăm vạn tướng sĩ nghe được đều hô to bất khả tư nghị, đối với Niếp Thanh Vân, đối với Hổ Bí quân đã khinh bỉ tới cực điểm. Tất cả thành viên Hổ Bí quân trên mặt đều là một mảnh u ám, mà những tướng lãnh Hổ Bí quân lại càng xám như tro tàn. Bọn họ hiểu được, kết cục của bọn hắn tuyệt đối không tốt đẹp gì nữa.
- Niếp Thanh Vân, ngươi còn gì để nói?
Sở Nam hỏi.
Niếp Thanh Vân cắn răng một cái, quyết tìm ra một đường thoát thân mà tàn nhẫn nói:
- Đây là ngươi xui khiến công chúa bố trí bẫy rập, cố ý dẫn dụ Hổ Bí quân ta, không tính!
- Ngươi~~
Hoàng Phủ Vân Phỉ tức giận tới cực điểm.
- Hảo! Niếp Thanh Vân, ngươi dám hoài nghi lời của bổn cung, lại còn dám vu hãm bổn cung hại ngươi.
- Nhân phi thánh hiền, đôn năng vô quá, quá nhi cải chi, thiện mạc đại yên!
(Chú: 1 câu trong Đạo đức kinh, tạm dịch: con người không phải thánh hiền, cũng có lúc phạm phải lỗi lầm, phạm phải lỗi lầm mà biết sửa, là một đức tính tốt đẹp.)
Niếp Thanh Vân một bộ heo chết không sợ nước sôi, hắn quyết định chống chế đến cùng, nếu không có chứng cớ thì đám người Sở Nam cũng không làm được gì hắn. Hoàng Phủ Vân Phi đang muốn lớn tiếng mắng hắn thì Sở Nam lại ra tay ngăn lại.
Sở Nam cười nói:
- Niếp Đại tướng quân, tự gây nghiệt, không thể sống a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.