Chương 1403: Chương 1403:
Chúc Long Ngữ
29/09/2013
- Phù Thuật của ta tinh thâm? Phù Thuật của ta tinh thâm? Phù Thuật của ta tinh thâm?
Cấm Vụ nghe Sở Nam nói thế, hỏi lại liền một lúc ba lần, rồi cười lớn:
- Ha ha ha…
Tiếng cười có chút điên cuồng nhưng đằng sau đó lại đầy sự đắng cay, tự giễu và nỗi phẫn hận vô tận. Cười mãi một lúc lâu Cấm Vụ mới bình tĩnh lại, nói:
- Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu sự bất thường của ta.
Sau khi thừa nhận ,Cấm Vụ hỏi Sở Nam:
- Những gì ta nói trong một tháng qua, cả những điều ghi trong bí tịch ngươi đã nhớ hết chưa?
- Ừm.
Sở Nam thấy Cấm Vụ cười như vậy xong cũng không trêu chọc gì, nghiêm túc gật đầu. Cấm Vụ cười, dường như vừa rồi chưa từng cười điên cuồng vgâỵ. Hắn cất bí tịch đi rồi nói:
- Phù Thuật sẽ rất hữu ích, rồi ngươi sẽ biết thôi. Hãy nhớ lời hứa của ngươi, ta cũng sẽ làm được việc đã hứa với ngươi.
Cấm Vụ nói lời tiến khách, Sở Nam lưỡng lự một chút rồi hỏi:
- Có cách nào tăng thêm thời gian không? Ví dụ như coi một phút là một giờ…
Cấm Vụ biến ra hai con mắt nhìn Sở Nam chằm chằm, nét mặt vô cùng ngưng trọng, hỉ:
- Sao ngươi có thể nghĩ ra cách đó?
Sở Nam nhún vai, nói một cách bất lực:
- Ta đã nói rồi, ta không đủ thời gian, ép ta cuống quá ta sẽ nghĩ lung tung, nghĩ nhiều rồi thì ra cách đó.
Cấm Vụ một lần nữa nghiêm túc đánh giá Sở Nam một đại viên mãn Võ Thánh Cảnh. Theo lý mà nói, Sở Nam đã là đại viên mãn Võ Thánh Cảnh thì có tuổi thọ đến vài nghìn năm. Hơn nữa bây giờ Sở Nam vẫn còn rất trẻ, thời gian tuyệt đối là còn rất nhiều. Ngoài ra, chỉ cần Sở Nam bước qua được bước này là tiến lên Võ Thần Cảnh, sinh mệnh còn tăng nữa, không thể nào lại có chuyện không đủ thời gian được. Nhưng nhìn Sở Nam không giống làm bộ, trong lòng Cấm Vụ nghi vấn trùng trùng, rất muốn hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì mà mấy nghìn năm cũng không đủ?
Thật ra, nếu Cấm Vụ biết tuổi của Sở Nam thì những nghi vấn đó lập tức sẽ được giải quyết.
Cấm Vụ không trả lời ngay, tuy hắn tin đó là do Sở Nam nghĩ lung tung mà ra, nhưng hắn hỏi vào lúc này thì không phải là linh tinh, bèn hỏi:
- Có phải ngươi phát hiện ra điều gì?
- Từ quá trình đến đây, ta cảm giác như thời gian bên ngoài khác với thời gian ta vẫn tính.
Sở Nam nói, gương mặt Cấm Vụ có phần kinh ngạc:
- Ngươi cảm nhận được?
- Trước đó ta không biết, sau khi phát hiện thì trong đầu đã tính được bảy bảy bốn chín ngày.
Sở Nam và Cấm Vụ nói chuyện không hề tránh mặt Thiên Nhiên. Thiên Nhiên nghe cũng vô cùng kinh ngạc, hẳn là khi nàng vào đây cũng có cảm giác đó:
- Thời gian trong này dường như thay đổi thật.
Cấm Vụ lại lộ vẻ vui mừng, nói:
- Trận của ta không hề có tác dụng gì với các ngươi, không thể biến một phút thành một giờ như ngươi nói, chỉ ảnh hưởng tới tâm chí của người khác, khiến họ cảm thấy thời gian khác đi thôi. Thật ra thời gian vẫn vậy, đến khi ngươi ra khỏi đây, hỏi bọn họ là ngươi hiểu ngay.
Sở Nam không hoàn toàn tin lời Cấm Vụ, hắn nói:
- Ngươi bảo cho ta kỳ ngộ thật sự Phù Thuật, chẳng qua là để cứu ngươi. Vì thế nhìn từ góc độ nào đó thì đó không phải kỳ ngộ, nếu không thì ngươi sẽ kéo ta xuyên qua trận pháp này truyền thụ cho ta sao?
Cấm Vụ trầm mặc một vài phút, rồi nói:
- Tiểu tử ngươi thật giảo hoạt, nếu ngươi đã muốn thì ta cho ngươi là được.
Rồi một tấm da thú bay ra từ.
Sở Nam không nhìn mà cất đi luôn, hắn lại nghĩ đến tấm da thú có Tinh Thần Trận, hỏi:
- Ngươi có biết Tinh Thần Trận không?
- Không biết.
- Có phải Thủy Kiếp do con người khống chế không?
- Không biết.
- Thế ngươi có biết Thủy Tinh Quan trên người ta có lai lịch thế nào không?
- Không biết.
Cấm Vụ nói liền một lúc bốn câu không biết, nhưng Sở Nam không từ bỏ, lại hỏi:
- Ngươi đã từng nghe đến Càn Khôn Tông chưa?
- Ngươi nghe…
Cấm Vụ nói ra hai chữ với chút bất thường, rồi lại hồi phục ngữ khí cũ:
- Ngươi nghe được ở đâu? Thiếu gì môn phái tên là Càn Khôn Tông, sao ta biết được ngươi nói cái nào.
Sở Nam dùng rất nhiều tuyệt chiêu, hắm muốn thử xem có thể lấy được tin tức gì từ Cấm Vụ không. Những thứ như Thủy Tinh Quan, trước mặt người khác thì chắc chắn là đại tuyệt chiêu bí ẩn. Thế nhưng trước Cấm Vụ lại quá rõ ràng, khi nghe những lời Cấm Vụ nói, cái gì mà quê nhà hắn, cái gì mà Chân Võ Trụ, cái gì mà Chiến Thần, là Sở Nam đã hiểu, từ khi hắn bước vào Vụ Cấm Hải là đã bị Cấm Vụ theo dõi nghiêm ngặt rồi. Sở Nam làm bất cứ việc gì cũng bị Cấm Vụ nắm rõ.
Rõ ràng những câu trả lời vừa rồi của Cấm Vụ có vấn đề, dù hắn có thu lại lời nói nhưng Sở Nam dám chắc chắn rằng Càn Khôn Tông có tồn tại. Chỉ là không biết ở đâu thôi. Sở Nam không truy hỏi đến cùng, chỉ bình thản nói
- Ta cảm thấy có lẽ ngươi biết ta nói đến Càn Khôn Tông nào.
Nói rồi hắn lại hỏi:
- Hỏi nhiều như vậy mà ngươi đều không biết, vậy chắc ngươi cũng biết qua về mấy thứ như công pháp chuyên luyện nhục thể chứ?
Sau đó Sở Nam nhìn chằm chằm vào mặt Cấm Vụ.
- Ngươi đợi ta nghĩ tí đã.
Sở Nam đứng yên lặng ở một bên, còn muốn ỏi Cấm Vụ rốt cuộc “Hắc Bạch Ngư” là cái gì, có liên quan gì đến Ngũ Hành, nhưng hắn không hỏi. Trực giác cho hắn biết, Cấm Vụ sẽ lại trả lời “không biết”.
Hơn nửa giờ sau, Cấm Vụ nói:
- Đại khái là ta nhớ được một chút. Tự ngươi nghiên cứu tiếp, có vấn đề gì ta mặc kệ.
Cấm Vụ tìm cách tách mình khỏi mọi trách nhiệm, Sở Nam gật đầu:
- Không sao, ngươi cứ nói đi.
Đúng là không sao, hiện nay Sở Nam có sức mạnh cường hãn thế này không phải tòa do hắn tự mò sao?
- Hình như tên công pháp đó là Lực Quyết, trong đó nói thế này…
Cấm Vụ nói, Sở Nam ghi nhớ từng chữ một, có lẽ công pháp này có vấn đề, nhưng chắc chắn có thể cho Sở Nam một vài gợi ý.
Trong lúc nghe, Sở Nam lại khẳng định thêm một lần nữa, Cấm Vụ không phải người của Thiên Võ Đại Lục, hoặc có thể nói là không phải người của Thiên Vũ Đại Lục trong thời kỳ lịch sự này.
Cấm Vụ nghe Sở Nam nói thế, hỏi lại liền một lúc ba lần, rồi cười lớn:
- Ha ha ha…
Tiếng cười có chút điên cuồng nhưng đằng sau đó lại đầy sự đắng cay, tự giễu và nỗi phẫn hận vô tận. Cười mãi một lúc lâu Cấm Vụ mới bình tĩnh lại, nói:
- Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu sự bất thường của ta.
Sau khi thừa nhận ,Cấm Vụ hỏi Sở Nam:
- Những gì ta nói trong một tháng qua, cả những điều ghi trong bí tịch ngươi đã nhớ hết chưa?
- Ừm.
Sở Nam thấy Cấm Vụ cười như vậy xong cũng không trêu chọc gì, nghiêm túc gật đầu. Cấm Vụ cười, dường như vừa rồi chưa từng cười điên cuồng vgâỵ. Hắn cất bí tịch đi rồi nói:
- Phù Thuật sẽ rất hữu ích, rồi ngươi sẽ biết thôi. Hãy nhớ lời hứa của ngươi, ta cũng sẽ làm được việc đã hứa với ngươi.
Cấm Vụ nói lời tiến khách, Sở Nam lưỡng lự một chút rồi hỏi:
- Có cách nào tăng thêm thời gian không? Ví dụ như coi một phút là một giờ…
Cấm Vụ biến ra hai con mắt nhìn Sở Nam chằm chằm, nét mặt vô cùng ngưng trọng, hỉ:
- Sao ngươi có thể nghĩ ra cách đó?
Sở Nam nhún vai, nói một cách bất lực:
- Ta đã nói rồi, ta không đủ thời gian, ép ta cuống quá ta sẽ nghĩ lung tung, nghĩ nhiều rồi thì ra cách đó.
Cấm Vụ một lần nữa nghiêm túc đánh giá Sở Nam một đại viên mãn Võ Thánh Cảnh. Theo lý mà nói, Sở Nam đã là đại viên mãn Võ Thánh Cảnh thì có tuổi thọ đến vài nghìn năm. Hơn nữa bây giờ Sở Nam vẫn còn rất trẻ, thời gian tuyệt đối là còn rất nhiều. Ngoài ra, chỉ cần Sở Nam bước qua được bước này là tiến lên Võ Thần Cảnh, sinh mệnh còn tăng nữa, không thể nào lại có chuyện không đủ thời gian được. Nhưng nhìn Sở Nam không giống làm bộ, trong lòng Cấm Vụ nghi vấn trùng trùng, rất muốn hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì mà mấy nghìn năm cũng không đủ?
Thật ra, nếu Cấm Vụ biết tuổi của Sở Nam thì những nghi vấn đó lập tức sẽ được giải quyết.
Cấm Vụ không trả lời ngay, tuy hắn tin đó là do Sở Nam nghĩ lung tung mà ra, nhưng hắn hỏi vào lúc này thì không phải là linh tinh, bèn hỏi:
- Có phải ngươi phát hiện ra điều gì?
- Từ quá trình đến đây, ta cảm giác như thời gian bên ngoài khác với thời gian ta vẫn tính.
Sở Nam nói, gương mặt Cấm Vụ có phần kinh ngạc:
- Ngươi cảm nhận được?
- Trước đó ta không biết, sau khi phát hiện thì trong đầu đã tính được bảy bảy bốn chín ngày.
Sở Nam và Cấm Vụ nói chuyện không hề tránh mặt Thiên Nhiên. Thiên Nhiên nghe cũng vô cùng kinh ngạc, hẳn là khi nàng vào đây cũng có cảm giác đó:
- Thời gian trong này dường như thay đổi thật.
Cấm Vụ lại lộ vẻ vui mừng, nói:
- Trận của ta không hề có tác dụng gì với các ngươi, không thể biến một phút thành một giờ như ngươi nói, chỉ ảnh hưởng tới tâm chí của người khác, khiến họ cảm thấy thời gian khác đi thôi. Thật ra thời gian vẫn vậy, đến khi ngươi ra khỏi đây, hỏi bọn họ là ngươi hiểu ngay.
Sở Nam không hoàn toàn tin lời Cấm Vụ, hắn nói:
- Ngươi bảo cho ta kỳ ngộ thật sự Phù Thuật, chẳng qua là để cứu ngươi. Vì thế nhìn từ góc độ nào đó thì đó không phải kỳ ngộ, nếu không thì ngươi sẽ kéo ta xuyên qua trận pháp này truyền thụ cho ta sao?
Cấm Vụ trầm mặc một vài phút, rồi nói:
- Tiểu tử ngươi thật giảo hoạt, nếu ngươi đã muốn thì ta cho ngươi là được.
Rồi một tấm da thú bay ra từ.
Sở Nam không nhìn mà cất đi luôn, hắn lại nghĩ đến tấm da thú có Tinh Thần Trận, hỏi:
- Ngươi có biết Tinh Thần Trận không?
- Không biết.
- Có phải Thủy Kiếp do con người khống chế không?
- Không biết.
- Thế ngươi có biết Thủy Tinh Quan trên người ta có lai lịch thế nào không?
- Không biết.
Cấm Vụ nói liền một lúc bốn câu không biết, nhưng Sở Nam không từ bỏ, lại hỏi:
- Ngươi đã từng nghe đến Càn Khôn Tông chưa?
- Ngươi nghe…
Cấm Vụ nói ra hai chữ với chút bất thường, rồi lại hồi phục ngữ khí cũ:
- Ngươi nghe được ở đâu? Thiếu gì môn phái tên là Càn Khôn Tông, sao ta biết được ngươi nói cái nào.
Sở Nam dùng rất nhiều tuyệt chiêu, hắm muốn thử xem có thể lấy được tin tức gì từ Cấm Vụ không. Những thứ như Thủy Tinh Quan, trước mặt người khác thì chắc chắn là đại tuyệt chiêu bí ẩn. Thế nhưng trước Cấm Vụ lại quá rõ ràng, khi nghe những lời Cấm Vụ nói, cái gì mà quê nhà hắn, cái gì mà Chân Võ Trụ, cái gì mà Chiến Thần, là Sở Nam đã hiểu, từ khi hắn bước vào Vụ Cấm Hải là đã bị Cấm Vụ theo dõi nghiêm ngặt rồi. Sở Nam làm bất cứ việc gì cũng bị Cấm Vụ nắm rõ.
Rõ ràng những câu trả lời vừa rồi của Cấm Vụ có vấn đề, dù hắn có thu lại lời nói nhưng Sở Nam dám chắc chắn rằng Càn Khôn Tông có tồn tại. Chỉ là không biết ở đâu thôi. Sở Nam không truy hỏi đến cùng, chỉ bình thản nói
- Ta cảm thấy có lẽ ngươi biết ta nói đến Càn Khôn Tông nào.
Nói rồi hắn lại hỏi:
- Hỏi nhiều như vậy mà ngươi đều không biết, vậy chắc ngươi cũng biết qua về mấy thứ như công pháp chuyên luyện nhục thể chứ?
Sau đó Sở Nam nhìn chằm chằm vào mặt Cấm Vụ.
- Ngươi đợi ta nghĩ tí đã.
Sở Nam đứng yên lặng ở một bên, còn muốn ỏi Cấm Vụ rốt cuộc “Hắc Bạch Ngư” là cái gì, có liên quan gì đến Ngũ Hành, nhưng hắn không hỏi. Trực giác cho hắn biết, Cấm Vụ sẽ lại trả lời “không biết”.
Hơn nửa giờ sau, Cấm Vụ nói:
- Đại khái là ta nhớ được một chút. Tự ngươi nghiên cứu tiếp, có vấn đề gì ta mặc kệ.
Cấm Vụ tìm cách tách mình khỏi mọi trách nhiệm, Sở Nam gật đầu:
- Không sao, ngươi cứ nói đi.
Đúng là không sao, hiện nay Sở Nam có sức mạnh cường hãn thế này không phải tòa do hắn tự mò sao?
- Hình như tên công pháp đó là Lực Quyết, trong đó nói thế này…
Cấm Vụ nói, Sở Nam ghi nhớ từng chữ một, có lẽ công pháp này có vấn đề, nhưng chắc chắn có thể cho Sở Nam một vài gợi ý.
Trong lúc nghe, Sở Nam lại khẳng định thêm một lần nữa, Cấm Vụ không phải người của Thiên Võ Đại Lục, hoặc có thể nói là không phải người của Thiên Vũ Đại Lục trong thời kỳ lịch sự này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.