Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1235: Chuyên đánh vào mặt

Chúc Long Ngữ

14/08/2013

Quả nhiên, chỉ nửa ngày sau, từ xa nhìn đến Vân Cương Sơn, đập vào mắt chính là trên Vân Cương Sơn nhân ảnh dày đặc, còn có tiếng la hét, âm thanh tranh đấu.

Lông mày Sở Nam nhíu chặt, nói:

- Thiên Nhiên, ngươi mang người hấp dẫn sự chú ý bên ngoài, ta lặn xuống lòng đất, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức báo cho ta biết.

- Được.

Thiên Nhiên mỉm cười đáp ứng, Thiết Thương Hùng hô lên:

- Lão đại, ta đi cùng ngươi.

Sở Nam lắc đầu, nói:

- Chiến Thần, ngươi là Thổ thuộc tính, không phù hợp ,cứ đi theo Thiên Nhiên đi, đến lúc ta trở lên sẽ nướng thịt cho ngươi.

- Đi!

Thiết Thương Hùng nghe thấy có thịt nướng để ăn, hai mắt tỏa sáng, Sở Nam mỉm cười, liền ẩn xuống lòng đất.

Cùng lúc đó, trên Vân Cương Sơn vang lên một âm thanh:

- Lộ bằng hữu này, lại không mời mà đến sao?

- Ồ? Thanh âm này ngược lại có chút quen thuộc.

Thiên Nhiên lẩm bẩm một câu, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười, nàng chợt nhớ đến chủ nhân âm thanh này là ai, liền dẫn mọi người cùng bay đi, sau đó hạ xuống trên một ngọn núi của Vân Cương Sơn, thản nhiên đứng nhìn.

Người vừa hét lên, sắc mặt chợt biến đổi, liền lên tiếng:

- Phong công chúa, là nàng!

- Diệp Chính Phi, từ khi chia tay đến nay, không xảy ra chuyện gì chứ hả?

Thiên Nhiên nói xong, lại đánh giá Diệp Chính Phi một phen, phát hiện thương thế của Diệp Chính Phi đã gần như khỏi hẳn, mặc dù đã qua nửa năm, nhưng thương thế của hắn lúc trước cũng không phải nhẹ, trong lòng Thiên Nhiên thầm nghĩ:

- Xem ra đằng sau Diệp Chính Phi còn có cao nhân.

Trong nháy mắt Diệp Chính Phi nhìn thấy Phong công chúa, quả thật là rất giật mình, ánh mắt theo phản xạ, quen qua bên cạnh, liền nhìn thấy Thiên Quy, lại thấy Thiết Thương Hùng, thấy cả Qua Võ Thánh và Hán Võ Thánh suýt chút nữa trở thành thủ hạ của hắn, ngoài ra còn có Tiểu Nê Thu, Tam Vĩ Hồng Hồ, nhưng lại không nhìn thấy tên ác nhân khiến cho hắn ngày trước chuyện sắp thành lại thất bại, từ trên đỉnh cao ngã xuống vực sâu, thiếu chút nữa bỏ mạng.

Thiên Quy đem thần sắc của Diệp Chính Phi thu vào trong mắt, lập tức nghĩ đến một chuyện, vừa cười vừa nói:

- Diệp Chính Phi, ngươi đang tìm tỷ phu của ta sao?



Toàn thân Diệp Chính Phi run lên, nhưng vẫn khinh thường nói:

- Thiên Quy, chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện nhục ngày trước sao? Ngươi không phải muốn đích thân báo thù sao? Đến dây, bổn Vương ở đây chờ ngươi đến báo thù này!

Theo dự liệu của Diệp Chính Phi, lúc hắn vừa nói xong lời này, Thiên Quy nhất định sẽ lửa giận ngút trời, lấy Thần Khí ra, xông lên liều mạng, nhưng lần này, Diệp Chính Phi đã thất vọng rồi, Thiên Quy căn bản không tức giận, cũng không nộ, ngược lại còn bày ra bộ dạng như đang xem kịch.

- Xem kịch?

Trong lòng Diệp Chính Phi thầm nhủ, lại đánh giá Thiên Quy một lần nữa, trong lòng dâng lên nghi vấn:

- Chỉ nửa năm không gặp, tên tiểu tử này đã thoát thai hoàn cốt rồi sao? Trong nửa năm này, hắn đã trải qua chuyện gì?

Nếu như là lúc trước, chắc chắn sẽ 100% như dự liệu của Diệp Chính Phi, thế nhưng đi theo Sở Nam nửa năm, Thiên Quy đã bất giác thay đổi rất nhiều, mặt khác, quan hệ với Thiên Nhiên cũng dần dần khôi phục, Thiên Quy không còn oán hận như trước, tất nhiên cũng không dễ bị chọc giận.

Thiên Quy mỉm cười nói:

- Tỷ phu của ta bình thường chỉ xuất hiện tại thời khắc mấu chốt, cho nên, Diệp Chính Phi ngươi phải chú ý, chuẩn bị tùy thời nghênh đón tỷ phu của ta a.

Nghe thấy lời này, trong đầu Diệp Chính Phi lập tức hiện ra hình ảnh tại Thần Lai Sơn, không khỏi thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ người kia thật sự đã đến, vậy bây giờ hắn đang ở đâu? Chẳng lẽ…

Diệp Chính Phi nhìn chằm chằm dưới chân, trên miệng nhếch lên nụ cười, thầm nghĩ:

- Nếu như ở dưới chân Vân Cương Sơn thì quá tốt rồi, thật đúng là lão thiên có mắt, để hắn tự tìm đến tử lộ, bên dưới tòa núi này không phải giống như bình thường! Mặc kệ là kẻ nào tiến vào đều chỉ có một kết cục đó là chết không có chỗ chôn.

Nghĩ vậy, Diệp Chính Phi liền yên lòng, hắn rất nhanh ổn định tâm thần của mình, nhìn Thiên Quy mà nói:

- Lần này, hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu.

Thiên Quy không tin, ánh mắt Thiên Nhiên thoáng rung động, cũng nhìn xuống dưới chân núi, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ dưới chân núi có mai phục?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Thiên Nhiên liền khẳng định, mà Diệp Chính Phi cũng nói:

- Phong công chúa, đã nửa năm không gặp, nàng ngày càng có hương vị, ta nửa năm qua, thời khắc nào cũng nhớ đến nàng, nhớ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên…

Thiên Nhiên mỉm cười, cuồng phong bắt đầu nổi lên.

- Bốp~

Một cái tát vang dội đánh lên trên mặt Diệp Chính Phi, vang vọng khắp Vân Cương Sơn, thanh âm Diệp Chính Phi lập tức im bặt, mấy vạn người đều không dám hó hé lên tiếng, Thiên Nhiên lại nói:

- Ta không giết ngươi, ngươi là của tiểu đệ ta, bây giờ thì cút cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.



Diệp Chính Phi sờ lên khuôn mặt bị đánh, nộ khí dâng tràn lập tức biến mất, lại chuyển thành bộ dáng tươi cười, nói:

- Phong công chúa, người có phải là nói nhầm hay không, đây là địa bàn của Tiên Thành thiên quốc.

- Cút!

Lại một chữ thốt ra, cuồng phong nổi lên, "Long quyển" bắt đầu gào thét, vô số người bị cuồng phong thổi đi, người còn có thể đứng lại trong cuồng phong này, phần lớn đều là cường giả Võ Thánh, cũng có một vài Võ Tôn.

Cuồng phong dừng lại, trên Vân Cương Sơn chỉ còn lại không đến sáu mươi người.

Diệp Chính Phi cuồng tiếu một hồi, sau đó nói với những người khác:

- Các ngươi nguyện ý bỏ qua Lưu Vân Tinh Kim sao? Phong công chúa bảo chúng ta cút, các ngươi có cút không?

Ánh mắt đám người nhìn về phía Thiên Nhiên đều cực kỳ bất thiện.

Quét mắt nhìn một lượt, Diệp Chính Phi lại quát:

- Hôm nay, bổn Vương xin hứa, kẻ nào nếu bắt được Phong công chúa, bổn Vương sẽ đồng ý cùng hắn khai phá mỏ Lưu Vân Tinh Kim trong Vân Cương Sơn này.

- Chuyện này là thật sao?

Âm thanh Diệp Chính Phi vừa dứt liền có người hỏi, Diệp Chính Phi mỉm cười nói:

- Đương nhiên là thật, bổn Vương có thể phát huyết thệ.

Những kẻ còn lại không hề do dự nữa, bọn hắn không phải không biết Diệp Chính Phi đang lợi dụng bọn hắn để đối phó với Phong công chúa, nhưng nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Phong công chúa, chính là muốn đuổi bọn hắn đi, bởi vậy, bọn hắn liền xem nàng là địch nhân, lợi dụng hay không thì có gì khác nhau?

Cuồng phong lại nổi lên, chúng Võ Thánh lập tức nghiêm trận phòng thủ, Thiên Nhiên nhàn nhạt nói:

- Hôm nay nếu kẻ nào cùng ta đánh cho đám người Diệp Chính Phi tàn phế, mỏ Lưu Vân Tinh Kim này sẽ là của hắn.

- Hít…

Mọi người đều hít vào một ngụm lãnh khí, sắc mặt Diệp Chính Phi liền hiện vẻ khó coi, sau đó nói:

- Chư vị sẽ tin lời của Phong công chúa sao?

Thiên Nhiên nói:

- Các ngươi cảm thấy ta sẽ để mắt đến mỏ Lưu Vân Tinh Kim này sao?

Mọi người đều gật đầu, quả thực, với thân phận của Phong công chúa, căn bản là không thiếu thứ này, nếu để mọi người tại đây chọn lựa giữa mỏ Lưu Vân Tinh Kim và Phong công chúa, vậy mọi người chắc chắn sẽ chọn Phong công chúa, bởi như vậy thì không những có được sự ưu ái mà càng có thể có được thứ tốt hơn gấp trăm lần so với mỏ Lưu Vân Tinh Kim.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook