Chương 1437: Có phải Sở Nam không?
Chúc Long Ngữ
10/10/2013
- Đại Khánh? Bắc Tề? Man Việt?
Bọn Xà Du, Thủy Hành Ngọc đều cố nhớ lại, trong bí cảnh không dùng được nguyên lực không có nghĩa là đầu óc cũng vô dụng. Họ đều nhìn thấy rõ ràng đám hắc lang, lão hổ kia có thể lấy mạng họ đều rất kính sợ những người kia. Đương nhiên họ hiểu, muốn sống thì phải dựa vào những người này.
Sở Nam thấy họ không trả lời ngay thì không khỏi thấy hụt hẫng, lại hỏi:
- Đại Chu thì sao? Trước đây bên đó đều thuộc về Đại Chu.
Sở Nam có phần cấp thiết, Cửu Võ đứng bên cạnh cũng rất căng thẳng. Cửu Võ mơ hồ cảm thấy nếu vùng đất cực tây này chính là quê nhà Sở Nam thì việc mà đại sư huynh muốn làm quá nửa cũng có liên quan đến Sở Nam.
- Đại Chu?
Mấy Võ Thánh bọn Hải Liệt Thiên căn bản đều thuộc loại lão quái vật tu vi Võ Thần, không hỏi thế sự, bế quan trường kỳ để xung kích tầng thứ cao hơn, nếu không phải việc về Tỏa Hải Không Bình quá chấn động thì chắc chắn họ sẽ không xuất hiện. Vì thế sự tình ở hải vực họ biết khá ít ỏi.
Căng thẳng nhất không ai khác chính là Xà Du, tuy hắn không bị ăn nhưng quan hệ giữa mọi người đã vạch rõ, sau này quá nửa là đối địch nhau. Một mình hắn tuyệt đối không thể chống lại nổi nhiều người như vậy. Trừ phi hắn có thể ôm chân những người trước mặt đây. Muốn ôm được chặt thì phải trả lời câu hỏi vừa ra. Nhưng vì chịu giày vò lâu trong bí cảnh, tâm trạng lại đang hỗn loạn nên lúc này trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Đột nhiên Xà Du nhớ tới một thủ hạ từng báo cáo là hải vực bên đó xuất hiện một con vương thú. Lúc đó hắn đang ở giai đoạn tu luyện quan trọng nên không để tâm. Lúc này nhớ lại, trong đầu Xà Du có chút ấn tượng mơ hồ. Hắn cố gắng nhớ lại thông tin mà thủ hạ đã nói. Nghĩ mãi cũng chẳng thấy tin tức về Đại Khánh, Bắc Tề, Man Việt.
Đang thấy chút chán nản, định cứ nói là biết để tạm chấn an Sở Nam trước, bỗng Xà Du mắt sáng lên, nghĩ bụng:
- Ta nhớ lúc Trình Đại Nhãn nói về vương thú, hình như có nhắc tới tên một người, nói là con vương thú đó trong tay người đó. Tên là cái gì, hình như họ Sở, nhưng mà tên gì nhỉ?
Sở Nam thấy tất cả trầm tư, trong lòng lạnh đi, nếu biết thì căn bản không cần phải như vậy. Lúc này Xà Du ôm một phần nghìn hy vọng, rụt rè nói:
- Tráng sĩ, ta biết bên hải vực có một người họ Sở…
- Sở? Sở gì?
Sở Nam bỗng lớn tiếng hỏi. Xà Du thấy thế càng cố gắng nhớ nhưng lại không ra. Chỉ đành nói những gì mình biết:
- Người họ Sở đó trong tay có một con vương thú…
- Có phải Sở Nam không?
- Đúng, chính là Sở Nam!
Ký ức của Xà Du bỗng chốc trở nên rõ ràng, nói đầy chắc chắn. Sở Nam thở phào, nhưng lại dở khóc dở cười, không ngờ tên của hắn còn nổi hơn cả Đại Khánh, Bắc Tề.
Sở Nam mừng rỡ, còn Cửu Võ thì ngạc nhiên nghĩ:
- Sở Nam thật sự đến từ cực bắc!
Xà Du thấy Sở Nam vui thì vội nắm lấy cơ hội:
- Tráng sĩ, xin hãy cứu ta, chúng muốn ăn thịt ta!
Xà Du chỉ vào bọn Hải Liệt Thiên, bọn họ sắc mặt đại biến. Lúc này Sở Nam mới nhìn những người đó, chỉ nhìn qua, cộng với tình hình ở bí cảnh là hắn hiểu chuyện gì:
- Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài.
Sở Nam chỉ nói một câu hờ hững nhưng Xà Du thì mừng húm. Hắn không ngờ còn ra ngoài được nữa. Rồi dường như sợ Sở Nam hối hận, không ngừng nói cảm ơn, đi theo sau Lâm Động.
Bọn Hải Liệt Thiên hoảng hốt, vội gọi:
- Tráng sĩ có thể đưa bọn ta ra không? Chỉ cần đưa bọn ta ra, ngươi cần gì ngoài đó bọn ta cũng làm giúp. Hải gia là thế lực lớn nhất của hải vực.
- Còn có Thao Thiên Môn.
- Cả Chí Thánh Môn.
- Còn cả Ngã Thủy Tông.
…
Xà Du cuống lên:
- Tráng sĩ, những kẻ này nói mà không giữ lời, chi bằng cứ ném chúng vào trong Tỏa Hải Không Bình, Hóa Thú Tông ta cũng là một đại thế lực ở hải vực, việc chúng làm được, Hóa Thú Tông cũng làm được.
Xà Du nói vậy, ngoài báo thù ra còn có chút ý đồ riêng. Nếu bọn Hải Liệt Thiên đều ở trong Tỏa Hải Không Bình thì hắn chính là Võ Thánh duy nhất của hải vực. Vậy thì không phải cả hải vực là của hắn rồi sao?
Bọn Hải Liệt Thiên tranh nhau chửi bới, vừa chửi Xà Du vừa lôi kéo Sở Nam.
Đương nhiên Sở Nam biết giữa những người này có chút ân oán, cũng biết mưu tính của Xà Du, nhưng hắn căn bản không quan tâm, vì hắn có thực lực tuyệt đối!
Có điều, Sở Nam nghĩ đến Tử Mộng Nhi bọn họ xuất hải chắc chắn cũng ở hải vực, chưa biết chừng cũng cần những người này giúp đỡ, bèn nói:
- Đưa các ngươi ra cũng được thôi…
- Tráng sĩ…
Xà Du vẫn muốn nói, nhưng thấy đôi mắt kia nhìn, không biết vì sao hắn không thể nói tiếp được nữa. Bọn Hải Liệt Thiên miệng cảm ơn mãi, mắt giận dữ nhìn Xà Du, dường như khi ra là sẽ giết hắn ngay.
- Nhưng…
Sở Nam nói tiếp.
- Nhưng các ngươi phải đưa ta Trữ Vật Giới Chỉ!
Sở Nam vừa nói xong thì mặt bọn Hải Liệt Thiên biến sắc và do dự. Sở Nam không thèm quan tam, nhấc chân bước đi. Hắn đưa ra yêu cầu này là vì muốn xem trong Trữ Vật Giới Chỉ của những kẻ này liệu có xương hay lệnh bài gì không. Dù sao thì hải vực lớn hơn quê hắn nhiều.
Ngoài ra, Sở Nam cũng có hai nghi vấn. Thứ nhất, những người này sao không ra ngoài? Thứ hai, chắc chắn trong hải vực cũng có ma thú, nếu tất cả đều có tu vi Võ Thánh thì ma thú trong hải vực cũng là Võ Thánh. Nhưng tại sao vào đây chỉ có con người mà không có ma thú?
Hải Liệt Thiên thấy Sở Nam hoàn toàn không để tâm bọn hắn thì oán hận bùng phát, nhưng lại không dám thể hiện ra, đám thú kia còn đang nhìn bọn hắn gườm gườm. Thấy Sở Nam bọn họ đi được quãng xa, Hải Liệt Thiên gọi lớn:
- Được, ta đồng ý.
Những người còn lại cũng đồng ý, chúng không muốn ở lại bí cảnh này mà chết đói. Ai cũng ngoan ngoãn đưa giới chỉ cho Sở Nam đầy cung kính, nhưng trong lòng hận ý đã lên đến cực điểm. Dù sao thì đồ trong giới chỉ cũng không phải tầm thường.
Xà Du thấy bọn Hải Liệt Thiên đồng ý thì trong lòng cũng căm hận!
Sở Nam thu hết Trữ Vật Yêu Đới, bảo đám thú vật đứng một bên rồi dẫn mọi người đi đến vùng ven bsi cảnh. Lúc này nghi vấn đầu tiên của hắn đã được giải đáp. Bọn Tiên Nguyệt căn bản không ra được, ngay Cửu Võ cũng không thể. Ánh mắt Sở Nam lấp lánh:
- Cho vào không cho ra? Thú vị thật!
Bọn Xà Du, Thủy Hành Ngọc đều cố nhớ lại, trong bí cảnh không dùng được nguyên lực không có nghĩa là đầu óc cũng vô dụng. Họ đều nhìn thấy rõ ràng đám hắc lang, lão hổ kia có thể lấy mạng họ đều rất kính sợ những người kia. Đương nhiên họ hiểu, muốn sống thì phải dựa vào những người này.
Sở Nam thấy họ không trả lời ngay thì không khỏi thấy hụt hẫng, lại hỏi:
- Đại Chu thì sao? Trước đây bên đó đều thuộc về Đại Chu.
Sở Nam có phần cấp thiết, Cửu Võ đứng bên cạnh cũng rất căng thẳng. Cửu Võ mơ hồ cảm thấy nếu vùng đất cực tây này chính là quê nhà Sở Nam thì việc mà đại sư huynh muốn làm quá nửa cũng có liên quan đến Sở Nam.
- Đại Chu?
Mấy Võ Thánh bọn Hải Liệt Thiên căn bản đều thuộc loại lão quái vật tu vi Võ Thần, không hỏi thế sự, bế quan trường kỳ để xung kích tầng thứ cao hơn, nếu không phải việc về Tỏa Hải Không Bình quá chấn động thì chắc chắn họ sẽ không xuất hiện. Vì thế sự tình ở hải vực họ biết khá ít ỏi.
Căng thẳng nhất không ai khác chính là Xà Du, tuy hắn không bị ăn nhưng quan hệ giữa mọi người đã vạch rõ, sau này quá nửa là đối địch nhau. Một mình hắn tuyệt đối không thể chống lại nổi nhiều người như vậy. Trừ phi hắn có thể ôm chân những người trước mặt đây. Muốn ôm được chặt thì phải trả lời câu hỏi vừa ra. Nhưng vì chịu giày vò lâu trong bí cảnh, tâm trạng lại đang hỗn loạn nên lúc này trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Đột nhiên Xà Du nhớ tới một thủ hạ từng báo cáo là hải vực bên đó xuất hiện một con vương thú. Lúc đó hắn đang ở giai đoạn tu luyện quan trọng nên không để tâm. Lúc này nhớ lại, trong đầu Xà Du có chút ấn tượng mơ hồ. Hắn cố gắng nhớ lại thông tin mà thủ hạ đã nói. Nghĩ mãi cũng chẳng thấy tin tức về Đại Khánh, Bắc Tề, Man Việt.
Đang thấy chút chán nản, định cứ nói là biết để tạm chấn an Sở Nam trước, bỗng Xà Du mắt sáng lên, nghĩ bụng:
- Ta nhớ lúc Trình Đại Nhãn nói về vương thú, hình như có nhắc tới tên một người, nói là con vương thú đó trong tay người đó. Tên là cái gì, hình như họ Sở, nhưng mà tên gì nhỉ?
Sở Nam thấy tất cả trầm tư, trong lòng lạnh đi, nếu biết thì căn bản không cần phải như vậy. Lúc này Xà Du ôm một phần nghìn hy vọng, rụt rè nói:
- Tráng sĩ, ta biết bên hải vực có một người họ Sở…
- Sở? Sở gì?
Sở Nam bỗng lớn tiếng hỏi. Xà Du thấy thế càng cố gắng nhớ nhưng lại không ra. Chỉ đành nói những gì mình biết:
- Người họ Sở đó trong tay có một con vương thú…
- Có phải Sở Nam không?
- Đúng, chính là Sở Nam!
Ký ức của Xà Du bỗng chốc trở nên rõ ràng, nói đầy chắc chắn. Sở Nam thở phào, nhưng lại dở khóc dở cười, không ngờ tên của hắn còn nổi hơn cả Đại Khánh, Bắc Tề.
Sở Nam mừng rỡ, còn Cửu Võ thì ngạc nhiên nghĩ:
- Sở Nam thật sự đến từ cực bắc!
Xà Du thấy Sở Nam vui thì vội nắm lấy cơ hội:
- Tráng sĩ, xin hãy cứu ta, chúng muốn ăn thịt ta!
Xà Du chỉ vào bọn Hải Liệt Thiên, bọn họ sắc mặt đại biến. Lúc này Sở Nam mới nhìn những người đó, chỉ nhìn qua, cộng với tình hình ở bí cảnh là hắn hiểu chuyện gì:
- Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài.
Sở Nam chỉ nói một câu hờ hững nhưng Xà Du thì mừng húm. Hắn không ngờ còn ra ngoài được nữa. Rồi dường như sợ Sở Nam hối hận, không ngừng nói cảm ơn, đi theo sau Lâm Động.
Bọn Hải Liệt Thiên hoảng hốt, vội gọi:
- Tráng sĩ có thể đưa bọn ta ra không? Chỉ cần đưa bọn ta ra, ngươi cần gì ngoài đó bọn ta cũng làm giúp. Hải gia là thế lực lớn nhất của hải vực.
- Còn có Thao Thiên Môn.
- Cả Chí Thánh Môn.
- Còn cả Ngã Thủy Tông.
…
Xà Du cuống lên:
- Tráng sĩ, những kẻ này nói mà không giữ lời, chi bằng cứ ném chúng vào trong Tỏa Hải Không Bình, Hóa Thú Tông ta cũng là một đại thế lực ở hải vực, việc chúng làm được, Hóa Thú Tông cũng làm được.
Xà Du nói vậy, ngoài báo thù ra còn có chút ý đồ riêng. Nếu bọn Hải Liệt Thiên đều ở trong Tỏa Hải Không Bình thì hắn chính là Võ Thánh duy nhất của hải vực. Vậy thì không phải cả hải vực là của hắn rồi sao?
Bọn Hải Liệt Thiên tranh nhau chửi bới, vừa chửi Xà Du vừa lôi kéo Sở Nam.
Đương nhiên Sở Nam biết giữa những người này có chút ân oán, cũng biết mưu tính của Xà Du, nhưng hắn căn bản không quan tâm, vì hắn có thực lực tuyệt đối!
Có điều, Sở Nam nghĩ đến Tử Mộng Nhi bọn họ xuất hải chắc chắn cũng ở hải vực, chưa biết chừng cũng cần những người này giúp đỡ, bèn nói:
- Đưa các ngươi ra cũng được thôi…
- Tráng sĩ…
Xà Du vẫn muốn nói, nhưng thấy đôi mắt kia nhìn, không biết vì sao hắn không thể nói tiếp được nữa. Bọn Hải Liệt Thiên miệng cảm ơn mãi, mắt giận dữ nhìn Xà Du, dường như khi ra là sẽ giết hắn ngay.
- Nhưng…
Sở Nam nói tiếp.
- Nhưng các ngươi phải đưa ta Trữ Vật Giới Chỉ!
Sở Nam vừa nói xong thì mặt bọn Hải Liệt Thiên biến sắc và do dự. Sở Nam không thèm quan tam, nhấc chân bước đi. Hắn đưa ra yêu cầu này là vì muốn xem trong Trữ Vật Giới Chỉ của những kẻ này liệu có xương hay lệnh bài gì không. Dù sao thì hải vực lớn hơn quê hắn nhiều.
Ngoài ra, Sở Nam cũng có hai nghi vấn. Thứ nhất, những người này sao không ra ngoài? Thứ hai, chắc chắn trong hải vực cũng có ma thú, nếu tất cả đều có tu vi Võ Thánh thì ma thú trong hải vực cũng là Võ Thánh. Nhưng tại sao vào đây chỉ có con người mà không có ma thú?
Hải Liệt Thiên thấy Sở Nam hoàn toàn không để tâm bọn hắn thì oán hận bùng phát, nhưng lại không dám thể hiện ra, đám thú kia còn đang nhìn bọn hắn gườm gườm. Thấy Sở Nam bọn họ đi được quãng xa, Hải Liệt Thiên gọi lớn:
- Được, ta đồng ý.
Những người còn lại cũng đồng ý, chúng không muốn ở lại bí cảnh này mà chết đói. Ai cũng ngoan ngoãn đưa giới chỉ cho Sở Nam đầy cung kính, nhưng trong lòng hận ý đã lên đến cực điểm. Dù sao thì đồ trong giới chỉ cũng không phải tầm thường.
Xà Du thấy bọn Hải Liệt Thiên đồng ý thì trong lòng cũng căm hận!
Sở Nam thu hết Trữ Vật Yêu Đới, bảo đám thú vật đứng một bên rồi dẫn mọi người đi đến vùng ven bsi cảnh. Lúc này nghi vấn đầu tiên của hắn đã được giải đáp. Bọn Tiên Nguyệt căn bản không ra được, ngay Cửu Võ cũng không thể. Ánh mắt Sở Nam lấp lánh:
- Cho vào không cho ra? Thú vị thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.