Chương 340: Con sâu cái kiến cướp đoạt
Chúc Long Ngữ
22/03/2013
Thần Hành Bách Biến, không phải là võ quyết công pháp Thiên cấp gì, cũng không phải là vũ kỹ Thiên Ngoại Phi Tiên thức gì, càng không phải là bản đồ tầm bảo.
Mà chỉ là một quyển Huyền cấp, còn là một bộ võ quyết gân gà vô dụng nữa.
Chỉ có điều, đối với Sở Nam mà nói thì lại khác.
Thần Hành Bách Biến, đúng là thứ võ quyết mà Sở Nam cần nhất hiện nay, một quyển võ quyết có thể hạ thấp tu vi.
Hơn nữa, Thần Hành Bách Biến này không chỉ đơn giản là hạ thấp tu vi.
Tầng một Thần Hành Bách Biến có thể tùy ý biến đổi dung mạo, cốt cách trong cơ thể, biến đổi cao thấp béo gầy đẹp xấu,… Tầng thứ hai thì có thể giảm xuống tu vi, không phải võ giả cao hơn hai cảnh giới tu vi thì tuyệt đối không nhìn ra, ví dụ như nếu bây giờ Sở Nam cảnh giới Võ Quân thì cũng phải Võ Đế mới có thể nhìn ra. Tầng thứ ba thì có thể thay đổi khí tức thần niệm,….
Nếu như luyện đến cảnh giới cao nhât,s thậm chí có thể khiến cho khí tức của mình tăng lên cao hơn hai cảnh giới, nếu dùng để dọa người thì tuyệt đối thích hợp, đương nhiên nếu đối thủ cao hơn hắn hai cảnh giới thì không dùng được.
Thần Hành Bách Biến đối với việc kéo dài thần niệm cũng có chỗ tốt rất lớn.
Cho nên, Sở Nam hưng phấn đến phát điên, hắn rất mừng, cũng may là cứu được Lưu Minh, bằng không thì hắn sẽ không có duyên với Thần Hành Bách Biến rồi.
Thế sự thật khó lường.
Mặt khác, bên trên Thần Hành Bách Biến có nói, môn công phu này tương đối khó luyện, phải nhịn được đau đớn, ví dụ như biến cao thấp, kéo giãn xương cốt, đau đớn vô cùng, mà hao tốn rất nhiều thời gian…
Việc này thì Sở Nam cũng không lo lắng, chỉ cần có đủ nguyên lực thì hết thảy đều không phải vấn đề.
Sở Nam đem kế hoạch bại lộ thân phận của mình để dẫn dụ Vô Không lão tổ, bàn với Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân đương nhiên gật đầu đồng ý, lập tức Sở Nam liền nghiên cứu kinh mạch vận hành.
Tử Mộng Nhân ghi nhớ võ quyết công pháp Thần Hành Bách Biến xong cũng ở một bên tu luyện, chỉ có điều Tử Mộng Nhân không có phương pháp giống như Sở Nam, chỉ có thể dựa theo phương pháp hành công của võ quyết, đi từng bước mà thôi.
Hôm sau, lúc trời còn sớm thì hai người Sở Nam đã lên đường, hướng về phía thành thị gần nhất mà đi đến, Thiết Thương Hùng và Vũ Hạo thì theo sau ở phía xa, đuổi theo bước chân của hai người.
Trên đường đi, hai người gặp không ít người, tu vi gần như đều ngoài Võ Quân, chỉ có một số ít là Võ Tướng, nhưng số ít người này đều là Võ Tướng cao cấp, sắp bước vào cảnh giới Võ Quân.
Những Võ Quân này cũng không phải bình an vô sự, Sở Nam nhìn thấy bọn chúng đang chém giết nhau, cũng không biết là vì lợi ích hay là thù hận vốn có, Sở Nam có việc gấp phải làm, căn bản không ngó ngàng đến tranh đấu của người khác, chỉ gấp rút lên đường, cũng may là không có ai cản đường bọn họ, ngược lại có vài con ma thú cấp ba không biết sống chết nhảy ra, Sở Nam không ra tay, bởi vì hắn biết suy nghĩ trong lòng của Tử Mộng Nhân, muốn nhanh chóng đề cao thực lực, mà thực chiến chính là biện pháp tốt nhất.
Vài con ma thú này cũng không tốn bao nhiêu công phu, pháp bảo trên người Tử Mộng Nhân rất nhiều, một công một thủ, công thì dùng Ngũ Hành Bích Lân châm, phòng thì dùng Cẩm Tú Sơn Hà, liền đánh gục đám ma thú này.
Cứ như vậy, một đường hành tẩu, hai người Sở Nam đã đến phạm vi thành Vạn Kiếm, chỉ còn cách một đoạt nữa, lúc này, Sở Nam mới chú ý đến sau lưng mình, không ngờ là ba người có dung mạo không khác biệt lắm, tu vi đều là Võ Quân trung cấp, theo sau hắn đã hai thời thần rồi.
Lúc đầu Sở Nam còn tưởng là trùng hợp, nhưng theo sau hai thời thần thì tuyệt đối không phải trùng hợp, vì vậy, Sở Nam dừng bước, quay đầu nói với ba người:
- Ba vị tại sao đi theo hai chúng ta?
- Các ngươi không phải muốn đến thành Vạn Kiếm sao?
Một người ở giữa nói.
Sở Nam nheo mắt lại nói:
- Chúng ta đi đâu có liên quan gì đến ba vị?
- Chẳng lẽ chỉ có các ngươi thì đi được còn chúng ta thì không đi được sao? Ngươi có thể đi được đường này, chúng ta không thể đi sao?
Người này vừa cười nói thì người ở bên phải trả lời:
- Đại ca, đừng nói nhảm với hắn nữa, bảo bọn chúng giao pháp bảo và nguyên thạch ra, bằng không lập tức giết chúng.
Sở Nam sững sờ, đột nhiên bật cười ha ha.
- Ngươi cười cái gì?
- Cười các ngươi không biết lượng sức.
- Cuồng vọng, ngươi nhìn cho rõ, chúng ta có ba người, mau đem pháp bảo giao ra đây.
Thì ra ba người kia do nhìn thấy pháp bảo mà nổi lòng tham, bọn hắn nhìn thấy Tử Mộng Nhân sử dụng pháp bảo, lại thấy Tử Mộng Nhân bất quá chỉ có tu vi Đại Võ Sư, nhưng có thể dễ dàng trảm sát không ít ma thú cấp ba, liền đoán ra Tử Mộng Nhân sử dụng pháp bảo không tầm thường, hơn nữa thấy Sở Nam chẳng qua chỉ là tu vi Võ Quân, mà hai người lại gấp rút lên đường, bộ dáng vội vã, dường như muốn làm đại sự gì đó, vì vậy mới theo dấu, muốn đoạt bảo và kiếm chỗ tốt.
Người bên trái lại nói:
- Còn nữa, các ngươi tại sao lại lại gấp rút lên đường như vậy? Mau nói ra, trung thực một chút sẽ tha cho các ngươi một mạng, nói cách khác, nam thì giết, nữ thì….
- Nhược nhục cường thực, giết người đoạt bảo không có gì là không đúng, Hắc ăn Hắc cũng không có gì sai…
Sở Nam vừa nói vừa tiến về phía trước, nói:
- Nhưng các ngươi không nên lấy ta làm mục tiêu, không nên coi ta là đối tượng, các ngươi đã nhầm, mà hậu quả của nhầm lẫn chính là tử vong!
- Bớt giả vờ trước mặt lão tử đi, lão tử không phải lần đầu tiên gặp tình huống này!
Người bên phải hung hăng nói:
- Cuối cùng còn không phải bị ba huynh đệ chúng ta thu phục sao?
- Biết tên ba huynh đệ chúng ta không? Nói ra e sẽ dọa ngươi nhảy dựng!
- Chúng ta là…
Ba người còn chưa nói xong thì Sở Nam đã giết đến, nắm quyền huy vũ, Toàn lực bạo xuất ra, dung hợp với Kim Nguyên Lực, một quyền đập về phía người bên trái.
Uy thế lẫm nhân, sắc mặt ba huynh đệ đại biến, không thể nói ra được tên tuổi, người ở giữa liền hét lớn:
- Cùng động thủ, hợp trận, giết kẻ này!
Ba người xuất ra pháp bảo đánh đến Sở Nam.
Nắm quyền Sở Nam nện lên người bên trái.
Nhất thời, quyền đến người ngã.
Tên Võ Quân bên trái ngay cả kêu thảm cũng không kịp, trực tiếp bị Sở Nam nện thành thịt vụn, hai người kia đại kinh, đồng thanh hét lớn:
- Lão Tam…
- Tên tuổi con sâu cái kiến, ta quả thật không có hứng thú.
Sở Nam hạ thủ không lưu tình, một quyền đánh tới người bên phải, mà một quyền này lúc còn cách người đó chừng ba mét thì kim mang rực rỡ, đột nhiên biến thành màu đen, một đoàn hỏa diễm bừng cháy trên nắm quyền.
- A, Tịch Diệt….
Người này rất có tầm nhìn, biết rằng đây chính là Tịch Diệt chi hỏa, nhưng hắn biết quá chậm, nắm quyền Sở Nam còn chưa kích trúng thì thân thể của hắn đã bị thiêu đốt rồi, đợi đến khi quyền của Sở Nam chạm vào ngực hắn thì người đó đã thành tro bụi…
- Ta đã nói là các ngươi đã nhầm rồi mà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.