Chương 69: Cười cho ta
Chúc Long Ngữ
22/03/2013
Bạch y công tử cũng chính là Lăng Tiêu nghe thấy vậy thì trong lòng tràn đầy vui mừng, thầm nghĩ:
- Mộng Nhân ở một bên đang theo dõi, nhất định phải hoa mỹ một chút.
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu liền nói:
- Được, Nhạc Chánh sư huynh, xin chỉ giáo.
Trên mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh nhạt như cũ, bảo kiếm trong tay lóe lên kim mang, còn cố ý liếc nhìn Tử Mộng Nhân một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Sở Nam thấy vậy thầm nghĩ:
- Lăng Tiêu này là ai? Dường như ánh mắt nhìn tiểu ma nữ này có gì đó là là.
Lúc này, trên đài luận bàn đã vang lên một tiếng hét lớn:
- Liệt Hỏa thức thứ bảy!
Tiếng quát vừa dứt, bảo kiếm trong tay Nhạc Chánh liền bạo phát liệt hỏa hừng hực, thân thể phảng phất như quỷ mị, bảo kiếm đang bị thiêu đốt lập tức xé rách không khí, phóng thẳng về phía Lăng Tiêu.
Sở Nam có chút kinh ngạc, thầm nhủ:
- Thần Khí Phái không hổ là đại môn phái, tên Chánh Nhạc và Lăng Tiêu này tuổi tác cũng không lớn, nhưng một bên là trung cấp Đại Võ Sư còn một bên thì lại là cao cấp Đại Võ Sư, mặc dù Lăng Tiêu nhỏ tuổi hơn một chút, thế nhưng thực lực lại cao hơn so với Chánh Nhạc một cấp, Bạch Trạch Vũ tự xưng là thiên tài, nhưng khi so với Lăng Tiêu thì đoán chừng cũng không phải là gì to tát. Nếu không phải ta có kỳ ngộ….
Đang lúc nghĩ ngợi, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô, phía trước còn có tiếng kêu thảm thiết, Sở Nam giương mắt nhìn, chỉ thấy bảo kiếm trong tay Chánh Nhạc đã bị đánh văng qua một bên, bản thân Chánh Nhạc cũng nằm gục trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, mà Lăng Tiêu lại phảng phất như không có chuyện gì xảy ra vậy.
- Chánh Nhạc sư huynh, đa tạ đã nhường.
Vẻ mặt Lăng Tiêu rất ôn hòa, nhưng ngạo khí trong mắt thì lại không chút thu liễm, trong lòng Chánh Nhạc lúc này thập phần khó chịu, nhất là khi nghe thấy Lăng Tiêu gọi hắn là “Sư huynh” còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này thì trong lòng lập tức bừng lên một cỗ nộ hỏa, nhưng không thể không thừa nhận rằng Lăng Tiêu lợi hại hơn hắn nhiều.
- Hít….
Các đệ tử đang quan chiến bên cạnh cũng hít vào một hơi lãnh khí, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi, khẽ bàn luận:
- Chánh Nhạc sư huynh vừa rồi đã sử dụng vũ kỹ Huyền cấp trung phẩm Hỏa thuộc tính, không ngờ lại bị Lăng Tiêu sư huynh dễ dàng đánh bại như vậy, Lăng Tiêu sư huynh quả không hổ là thiên tài của Thần Khí Phái.
- Lăng Tiêu sư huynh năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi đã có thành tựu như vậy, ngày sau khẳng định sẽ tiền đồ vô lượng, nói không chừng còn có thể tu thành Võ Hoàng nữa.
- Vừa rồi Lăng Tiêu sư huynh đã dùng vũ kỹ Huyền cấp thượng phẩm đấy.
- Ừm, còn là Kim thuộc tính có lực công kích mạnh nhất nữa, hơn nữa võ quyết mà Lăng Tiêu sư huynh tu luyện cũng là Huyền cấp thượng phẩm.
- Cháu trai của Đại trưởng lão đều luyện thứ tốt.
Nghe bọn họ nghị luận như vậy, Sở Nam cũng lộ ra vẻ bội phục, thầm nghĩ:
- Cao cấp Đại Võ Sư 22 tuổi, quả nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo!
Sở Nam lúc nói những lời này lại không ngờ lúc hắn tại thành Hùng La đã dùng trọng kiếm huyết chiến với một bầy Đại Võ Sư.
- Dối trá!
Tử Mộng Nhân nhìn chằm chằm Lăng Tiêu phun ra hai chữ, còn nói thêm:
- Lâm Vân, ngươi lên đánh bại hắn đi, hay ngươi dùng chiêu lúc trước ấy, cái gì mà Khai Thiên thức thứ nhất đấy.
- Hả?
Sở Nam cảm thấy có chút khó khăn, liên tiếp sử dụng hai chiêu Khai Thiên thức thứ nhất khiến nguyên lực trong cơ thể hắn hầu như rút sạch không còn, hơn nữa cho dù nguyên lực có dồi dào thì Sở Nam cũng không chắc là những nguyên lực trong người sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.
Chỉ có điều, Sở Nam vẫn còn át chủ bài cuối cùng, đó chính là lực lượng cường hãn trong cơ thể.
Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam trầm mặc liền nổi giận hét:
- Đồ ngốc, ngươi sợ sao?
- Sợ? Tại sao phải sợ?
Sở Nam có chút ngớ ngẩn hỏi, Tử Mộng Nhân liền trả lời:
- Không sợ thì đem hắn đánh gục đi.
- Ngươi cùng hắn có cừu oán à?
Tử Mộng Nhân bá đạo nói:
- Không có thù oán, nhưng ta nhìn hắn không thuận mắt, không được sao?
Sở Nam nhìn Lăng Tiêu một cái, Lăng Tiêu này khí vũ hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, thế nhưng lại không hợp pháp nhãn của tiểu ma nữ này, thật sự là kỳ quái, Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam trầm mặc thì không kiên nhẫn được nữa nói:
- Đồ ngốc, như thế nào lại giống như nữ nhân thế, khốn kiếp, có đi không, ngươi nói đi chứ.
- Ta đến đây là để luận bàn, cùng người khác thực chiến, đương nhiên là muốn đi rồi.
Sở Nam nghĩ vậy, Lăng Tiêu ở trên đài luận bàn lại lớn tiếng nói:
- Còn ai muốn so tài thì cứ lên đây.
Nghe nói vậy, bên cạnh lập tức có người nói:
- Lăng Tiêu sư huynh đoán chừng đã vô địch tại tầng thứ ba này, còn ai mà dám lên luận bàn nữa chứ?
- Đúng vậy, vừa rồi Lăng Tiêu sư huynh sử dụng một chiêu kia, ta có lẽ cũng không chống được chiêu tiếp theo nữa.
Lăng Tiêu thấy không ai dám lên đài khiêu chiến, sắc mặt vô cùng đắc ý, lại nhìn về phía Tử Mộng Nhân.
Ngay lúc ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn về phía Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân bỗng nhiên lấy tay khoác lên cánh tay Sở Nam, còn làm bộ dạng giống như chim non nép vào người khác, dựa vào cánh tay Sở Nam, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Nhìn thấy Tử Mộng Nhân trước ngực kinh tâm động phách, lại thêm nhiệt lượng tỏa ra trên cánh tay, thân thể Sở Nam lập tức cứng lại, ngay cả tư tưởng cũng trong nháy mắt đình trệ.
- Đồ ngốc, cười đi.
Sở Nam như không nghe thấy, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một cảm giác đã từng quen biết.
- Đồ ngốc, ta bảo ngươi cười, ngươi không nghe thấy sao? Cười đi!
Tử Mộng Nhân ở bên cạnh nói, tay còn dùng sức véo một cái, dù thân thể Sở Nam có là mình đồng da sắt đi nữa thì cũng cảm thấy có chút đau nhức.
Kết quả là không kìm lòng được, Sở Nam cười một cách ngớ ngẩn.
Đệ tử Thần Khí Phái nhìn thấy cảnh tượng Tử Mộng Nhân dựa lên người Sở Nam, thì tiếng kinh hô vang lên khắp nơi, so với vừa rồi Lăng Tiêu đánh bại Chánh Nhạc thì tiếng ồ vang lên không chỉ hơn gấp mười lần phát ra:
- Người mà Đại tiểu thư dựa vào là ai?
- Người này là ai vậy, tại sao ta chưa từng gặp qua?
- Ta cũng chưa từng gặp qua hắn, nhìn bộ dạng hắn quê mùa như vậy, chắc cũng không phải tên khốn tốt lành gì.
- Bất kể hắn là ai, lần này hắn thảm rồi, đoán chừng không chết cũng tàn phế.
Những lời này vừa phát ra, mọi người liền nhao nhao gật đầu, đệ tử của Thần Khí Phái, người nào không biết Lăng Tiêu thích Đại tiểu thư, hơn nữa hai người còn môn đăng hộ đối, thế nhưng nam tử này lại dám làm mất mặt mũi Lăng Tiêu, cùng Đại tiểu thư tình chàng ý thiếp như vậy, Lăng Tiêu sư huynh không tức giận mới là lạ.
Quả nhiên, Lăng Tiêu ở trên đài thấy một màn như vậy thì lập tức ngẩn người, sau đó vẻ mặt bình thản liền trở nên tái nhợt, kim quang trên thanh bảo kiếm vô cùng rực rỡ, hiển nhiên hành vi của Sở Nam đã chọc giận Lăng Tiêu.
Đặc biệt là Lăng Tiêu nhìn thấy nam nhân kia còn dám cười….
- Ngươi là ai?
Lăng Tiêu dùng kiếm chỉ vào Sở Nam, Sở Nam còn chưa trả lời thì Tử Mộng Nhân đã cười nói:
- Hắn là ai thì mắc mớ gì đến ngươi?
- Mộng Nhân….
- Mộng Nhân là thứ để ngươi gọi sao?
Tử Mộng Nhân không nể mặt ai bao giờ, Lăng Tiêu cũng không muốn trước mặt nhiều sư huynh đệ như vậy phát sinh xung đột với Tử Mộng Nhân, liền đem lửa giận trút lên người Sở Nam.
- Ngươi dám cùng ta đánh một trận không?
Bây giờ Sở Nam đã rõ mình bị tiểu ma nữ khiến cho cuốn vào thị phi rồi, hắn vốn định giải thích một chút, nhưng Lăng Tiêu lại lần nữa hét lớn:
- Ngươi dám không? Không dám thì cút!
- Có gì không dám?
Sở Nam lạnh lùng đáp….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.