Chương 480: Diễn biến bất ngờ
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Sở Nam quay đầu lại, nhìn Lăng Yên Lan:
- Hiểu được bao nhiêu phần?
- Công tử, Yên Lan ngu muội, chỉ hiểu được một phần sáu bảy.
Lăng Yên Lan có chút ngượng ngùng, trong lòng lại càng chấn kinh, Sở Nam tiếp tục nói:
- Hãy nhìn mỗi chiêu của ta, ngươi có thể hiểu được bao nhiêu đều phải dựa vào ngươi.
- Dạ, công tử, Yên Lan sẽ cố gắng.
Sở Nam quay đầu lại, nhìn Mã Đinh đã biến thành cát bụi, dáng vẻ luyến tiếc:
- Thật là đáng tiếc, nếu công kích nếu không mạnh như vậy thì còn có thể sống thêm một lúc nữa, Trảm Dục võ kỹ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Nói xong, Sở Nam nhìn Phú Sơn, mỉm cười nói:
- Tới lượt ngươi rồi.
- Tới lượt ngươi rồi.
Mấy chữ đó, vô cùng bình thản vang lên.
Tới khi mấy tiếng đó vang lên bên tai Phú Sơn, Phú Sơn vội ngẩng đầu lên nhìn Sở Nam, ánh mắt ngây ngốc.
Sở Nam nhìn thấy bộ dạng của Phú Sơn, không khỏi bật cười, lại nhìn vào cái hố lớn trước mặt hắn đột nhiên thò ra một đôi bàn tay xinh xắn, rồi một tiếng quát vang lên:
- Phú Sơn, ngươi dám ném lão nương vào trong hố, ngươi không muốn sống rồi sao, mau lôi lão nương lên...
Phú Sơn không thèm để ý tới, chỉ nhìn Sở Nam, ánh mắt đã có chút biến hóa....
Nữ tử kia thấy Phú Sơn không tới lôi nàng ta dậy, cuối cùng phải tự bò dậy, vẻ mặt giận dữ, đang định cất tiếng chửi mắng, rồi lại nhìn thấy sư huynh muội của nàng ta đang ngây ra như tượng gỗ, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc trước, nhớ tới chỗ Mã Đinh vừa đứng, nhưng lúc này hoàn toàn trống không, không có thứ gì khác. Nữ tử này đầy vẻ nghi hoặc, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Mã Đinh sư huynh đâu?
Chỉ có sự im lặng, không ai lên tiếng trả lời.
- Mã Đinh đâu? Hắn sao rồi?
Nữ tử này vô cùng tò mò, không cam tâm hỏi lại một lần nữa.
Cuối cùng đã có người lên tiếp trả lời:
- Bị đâm rồi!
- Trúng độc rồi!
- Thối rữa rồi!
- Biến thành tro rồi!
...........
Nữ tử nghe thấy những câu trả lời đó, rất muốn hỏi “sao lại trúng độc rồi”, nhưng sau khi nhớ lại, như đoán ra điều gì lại nhìn kỹ về phía đó, quả thực phát hiện ra một đám tro bụi vẫn chưa bị gió thổi bay đi, đột nhiên liền hiểu ra.
Nghĩ tới việc một trung cấp Võ Quân như Mã Đinh lại gặp kết cục thê thảm như vậy, thân thể nàng ta chợt run rẩy, chân đang đứng trên miệng hố cũng không vững nữa, thân thể nàng ta liền rơi tọt xuống hố.
Sở Nam nhìn đầy hứng thú, rồi thấy Phú Sơn vẫn đang nhìn hắn, lại chậm rãi nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng không để ngươi chết nhanh như vậy, cố gắng kéo dài một chút, để cho ngươi chết từ từ; nhưng do ta vừa mới luyện võ kỹ đó, còn chưa thành thục lắm, nếu không cẩn thận, lực đạo mà hơi lớn một chút, lỡ tay chém chết luôn ngươi thì ngươi cũng đừng trách ta nhé.
- Chết từ từ? Không cẩn thận? Lập tức? Chết luôn?
Mấy từ đó giống như từng nhát dao cứa vào tim Phú Sơn, hắn không ngừng nuốt nước bọt, biết những điều này có nghĩa là gì. phải biết rằng trung cấp Võ Quân như Mã Đinh còn bị người ta một chiêu chém chết, hắn tuy là trung cấp Võ Quân nhưng nhất định cũng không phải là đối thủ của một sơ cấp Võ Quân như người ta.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, nước bọt cũng đã nuốt đầy bụng, Phú Sơn như đã có đủ dũng khí, thân thể bắt đầu tỏa ra khí thế oai phong, đám đệ tử của Cực Lạc Cung cũng như được cổ vũ, bắt đầu cố gắng xua đuổi cơn ác mộng về Mã Đinh.
Có người bắt đầu kêu lớn:
- Đây là Cực Lạc Cung, sao có thể để hắn ngông cuồng làm càn được, Phú Sơn sư huynh, cố gắng lên, giết tên tiểu... tiểu tử đó...
- Đúng thế, chúng ta nhiều người như vậy, Phú Sơn sư huynh, ngươi không phải đang chiến đấu một mình, ta ủng hộ ngươi.
- Phú Sơn vô địch, Cực Lạc Cung vô địch...
Nhưng tiếng hò hét phụ họa ngày càng đông, nghe thấy tiếng hò hét, ngày càng có nhiều đệ tử của Cực Lạc Cung kéo tới đây, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, số người đã lên tới hàng ngàn, nhưng đại bộ phận đều chỉ là Võ Tướng, trung cấp Võ Quân như Phú Sơn thực sự ít ỏi.
Chưa hiểu rõ tình hình, bọn chúng cũng bắt đầu lên tiếng trợ uy cho Phú Sơn, tiếng hô vang động, khí thế lẫm liệt.
- Phú Sơn....
- Cố lên....
- Phú Sơn....
- Vô địch...
Trong những tiếng “cố lên”, “vô địch” chói tai, Phú Sơn giống như thực sự trở thành vô địch, cỗ khí thế kia cũng đã lên tới cực đỉnh, một làn khí trắng từ đỉnh đầu bốc lên, bao trùm lấy thân thể hắn, từng lớp quần áo cũng rách nát, để lộ ra thân thể cường tráng, nắm tay nắm chặt, toàn thân tràn đầy năng lượng...
- Phú Sơn...
- Đánh bại hắn...
- Một quyền, đánh bại hắn...
Phú Sơn tiến lên một bước, mặt đất khẽ rung chuyển, tiếp đó lại tiến lên một bước, khi nhấc chân lên, trên mặt đất đã xuất hiện một hố lớn.
Sở Nam mỉm cười nhìn Phú Sơn đang ngày càng lại gần.
Phú Sơn tăng tốc độ, chân bước liên tiếp, để lại phía sau những hố lớn, mặt đất rung chuyển như mặt hồ, thân thể Phú Sơn như báo săn vồ mồi, miệng không ngừng gầm lớn, như sư vương gào thét giữa rừng...
Hiển nhiên, Phú Sơn sắp ra tay.
Hơn nữa, nhất định là một chiêu dung hợp toàn bộ lực lượng của hắn, một chiêu có uy lực mạnh nhất.
- Phú Sơn...
Hàng ngàn đệ tử của Cực Lạc Cung cùng gào thét, Phú Sơn cách Sở Nam chỉ còn ba bước chân.
- Đánh – bại – hắn...
Tiếng hô vang lên như tiếng sấm, uy lực rung trời đất.
Rồi, thân thể cường tráng của Phú Sơn rung lên.
Nhưng....
Chỉ thấy hai chân thẳng đứng, tràn đầy lực lượng của Phú Sơn chợt quỳ xuống, tạo thành hai chiếc hố còn lớn hơn hố do bàn chân hắn tạo nên, đầu gối ngập trong hai chiếc hố đó, khiến bụi bay mù mịt.
Trong khoảnh khắc quỳ xuống, chiếc đầu ngẩng cao của Phú Sơn cũng dập mạnh xuống đất.
- Bụp!
Đầu đập xuống, lại một hố đất xuất hiện.
Hơn nữa, còn có máu từ trán Phú Sơn trào ra, thấm vào đất.
Phú Sơn quỳ xuống, dập đầu khiến tất cả những đệ tử của Cực Lạc Cung vừa rồi còn hò reo cổ vũ cho hắn đều ngây ngốc, miệng vẫn còn đang mở rộng, vẫn đang chuẩn bị hò reo...
Im lặng, im lặng đáng sợ.
Kẻ tạo nên sự im lặng đó, Phú Sơn, lại một lần nữa phá vỡ sự im lặng, chỉ thấy thanh âm của Phú Sơn vẫn tràn đầy sự vui mừng như khi thấy Sở Nam lôi thượng phẩm pháp khi sát nhân kiếm ra:
- Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân, người cuối cùng đã tới, Phú Sơn cuối cùng đã đợi được tới ngày chủ nhân tới.
- A!
Nghe thấy ba tiếng kêu “chủ nhân” đầy kích động của Phú Sơn, đệ tử của Cực Lạc Cung cuối cùng đã khép miệng lại, nhưng do vẫn còn quá chấn kinh, bọn chúng đều quên mất rụt lưỡi lại, khiến răng vừa cắn xuống, không chút khách khí cắn thẳng lên đầu lưỡi.
- Hiểu được bao nhiêu phần?
- Công tử, Yên Lan ngu muội, chỉ hiểu được một phần sáu bảy.
Lăng Yên Lan có chút ngượng ngùng, trong lòng lại càng chấn kinh, Sở Nam tiếp tục nói:
- Hãy nhìn mỗi chiêu của ta, ngươi có thể hiểu được bao nhiêu đều phải dựa vào ngươi.
- Dạ, công tử, Yên Lan sẽ cố gắng.
Sở Nam quay đầu lại, nhìn Mã Đinh đã biến thành cát bụi, dáng vẻ luyến tiếc:
- Thật là đáng tiếc, nếu công kích nếu không mạnh như vậy thì còn có thể sống thêm một lúc nữa, Trảm Dục võ kỹ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Nói xong, Sở Nam nhìn Phú Sơn, mỉm cười nói:
- Tới lượt ngươi rồi.
- Tới lượt ngươi rồi.
Mấy chữ đó, vô cùng bình thản vang lên.
Tới khi mấy tiếng đó vang lên bên tai Phú Sơn, Phú Sơn vội ngẩng đầu lên nhìn Sở Nam, ánh mắt ngây ngốc.
Sở Nam nhìn thấy bộ dạng của Phú Sơn, không khỏi bật cười, lại nhìn vào cái hố lớn trước mặt hắn đột nhiên thò ra một đôi bàn tay xinh xắn, rồi một tiếng quát vang lên:
- Phú Sơn, ngươi dám ném lão nương vào trong hố, ngươi không muốn sống rồi sao, mau lôi lão nương lên...
Phú Sơn không thèm để ý tới, chỉ nhìn Sở Nam, ánh mắt đã có chút biến hóa....
Nữ tử kia thấy Phú Sơn không tới lôi nàng ta dậy, cuối cùng phải tự bò dậy, vẻ mặt giận dữ, đang định cất tiếng chửi mắng, rồi lại nhìn thấy sư huynh muội của nàng ta đang ngây ra như tượng gỗ, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc trước, nhớ tới chỗ Mã Đinh vừa đứng, nhưng lúc này hoàn toàn trống không, không có thứ gì khác. Nữ tử này đầy vẻ nghi hoặc, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Mã Đinh sư huynh đâu?
Chỉ có sự im lặng, không ai lên tiếng trả lời.
- Mã Đinh đâu? Hắn sao rồi?
Nữ tử này vô cùng tò mò, không cam tâm hỏi lại một lần nữa.
Cuối cùng đã có người lên tiếp trả lời:
- Bị đâm rồi!
- Trúng độc rồi!
- Thối rữa rồi!
- Biến thành tro rồi!
...........
Nữ tử nghe thấy những câu trả lời đó, rất muốn hỏi “sao lại trúng độc rồi”, nhưng sau khi nhớ lại, như đoán ra điều gì lại nhìn kỹ về phía đó, quả thực phát hiện ra một đám tro bụi vẫn chưa bị gió thổi bay đi, đột nhiên liền hiểu ra.
Nghĩ tới việc một trung cấp Võ Quân như Mã Đinh lại gặp kết cục thê thảm như vậy, thân thể nàng ta chợt run rẩy, chân đang đứng trên miệng hố cũng không vững nữa, thân thể nàng ta liền rơi tọt xuống hố.
Sở Nam nhìn đầy hứng thú, rồi thấy Phú Sơn vẫn đang nhìn hắn, lại chậm rãi nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng không để ngươi chết nhanh như vậy, cố gắng kéo dài một chút, để cho ngươi chết từ từ; nhưng do ta vừa mới luyện võ kỹ đó, còn chưa thành thục lắm, nếu không cẩn thận, lực đạo mà hơi lớn một chút, lỡ tay chém chết luôn ngươi thì ngươi cũng đừng trách ta nhé.
- Chết từ từ? Không cẩn thận? Lập tức? Chết luôn?
Mấy từ đó giống như từng nhát dao cứa vào tim Phú Sơn, hắn không ngừng nuốt nước bọt, biết những điều này có nghĩa là gì. phải biết rằng trung cấp Võ Quân như Mã Đinh còn bị người ta một chiêu chém chết, hắn tuy là trung cấp Võ Quân nhưng nhất định cũng không phải là đối thủ của một sơ cấp Võ Quân như người ta.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, nước bọt cũng đã nuốt đầy bụng, Phú Sơn như đã có đủ dũng khí, thân thể bắt đầu tỏa ra khí thế oai phong, đám đệ tử của Cực Lạc Cung cũng như được cổ vũ, bắt đầu cố gắng xua đuổi cơn ác mộng về Mã Đinh.
Có người bắt đầu kêu lớn:
- Đây là Cực Lạc Cung, sao có thể để hắn ngông cuồng làm càn được, Phú Sơn sư huynh, cố gắng lên, giết tên tiểu... tiểu tử đó...
- Đúng thế, chúng ta nhiều người như vậy, Phú Sơn sư huynh, ngươi không phải đang chiến đấu một mình, ta ủng hộ ngươi.
- Phú Sơn vô địch, Cực Lạc Cung vô địch...
Nhưng tiếng hò hét phụ họa ngày càng đông, nghe thấy tiếng hò hét, ngày càng có nhiều đệ tử của Cực Lạc Cung kéo tới đây, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, số người đã lên tới hàng ngàn, nhưng đại bộ phận đều chỉ là Võ Tướng, trung cấp Võ Quân như Phú Sơn thực sự ít ỏi.
Chưa hiểu rõ tình hình, bọn chúng cũng bắt đầu lên tiếng trợ uy cho Phú Sơn, tiếng hô vang động, khí thế lẫm liệt.
- Phú Sơn....
- Cố lên....
- Phú Sơn....
- Vô địch...
Trong những tiếng “cố lên”, “vô địch” chói tai, Phú Sơn giống như thực sự trở thành vô địch, cỗ khí thế kia cũng đã lên tới cực đỉnh, một làn khí trắng từ đỉnh đầu bốc lên, bao trùm lấy thân thể hắn, từng lớp quần áo cũng rách nát, để lộ ra thân thể cường tráng, nắm tay nắm chặt, toàn thân tràn đầy năng lượng...
- Phú Sơn...
- Đánh bại hắn...
- Một quyền, đánh bại hắn...
Phú Sơn tiến lên một bước, mặt đất khẽ rung chuyển, tiếp đó lại tiến lên một bước, khi nhấc chân lên, trên mặt đất đã xuất hiện một hố lớn.
Sở Nam mỉm cười nhìn Phú Sơn đang ngày càng lại gần.
Phú Sơn tăng tốc độ, chân bước liên tiếp, để lại phía sau những hố lớn, mặt đất rung chuyển như mặt hồ, thân thể Phú Sơn như báo săn vồ mồi, miệng không ngừng gầm lớn, như sư vương gào thét giữa rừng...
Hiển nhiên, Phú Sơn sắp ra tay.
Hơn nữa, nhất định là một chiêu dung hợp toàn bộ lực lượng của hắn, một chiêu có uy lực mạnh nhất.
- Phú Sơn...
Hàng ngàn đệ tử của Cực Lạc Cung cùng gào thét, Phú Sơn cách Sở Nam chỉ còn ba bước chân.
- Đánh – bại – hắn...
Tiếng hô vang lên như tiếng sấm, uy lực rung trời đất.
Rồi, thân thể cường tráng của Phú Sơn rung lên.
Nhưng....
Chỉ thấy hai chân thẳng đứng, tràn đầy lực lượng của Phú Sơn chợt quỳ xuống, tạo thành hai chiếc hố còn lớn hơn hố do bàn chân hắn tạo nên, đầu gối ngập trong hai chiếc hố đó, khiến bụi bay mù mịt.
Trong khoảnh khắc quỳ xuống, chiếc đầu ngẩng cao của Phú Sơn cũng dập mạnh xuống đất.
- Bụp!
Đầu đập xuống, lại một hố đất xuất hiện.
Hơn nữa, còn có máu từ trán Phú Sơn trào ra, thấm vào đất.
Phú Sơn quỳ xuống, dập đầu khiến tất cả những đệ tử của Cực Lạc Cung vừa rồi còn hò reo cổ vũ cho hắn đều ngây ngốc, miệng vẫn còn đang mở rộng, vẫn đang chuẩn bị hò reo...
Im lặng, im lặng đáng sợ.
Kẻ tạo nên sự im lặng đó, Phú Sơn, lại một lần nữa phá vỡ sự im lặng, chỉ thấy thanh âm của Phú Sơn vẫn tràn đầy sự vui mừng như khi thấy Sở Nam lôi thượng phẩm pháp khi sát nhân kiếm ra:
- Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân, người cuối cùng đã tới, Phú Sơn cuối cùng đã đợi được tới ngày chủ nhân tới.
- A!
Nghe thấy ba tiếng kêu “chủ nhân” đầy kích động của Phú Sơn, đệ tử của Cực Lạc Cung cuối cùng đã khép miệng lại, nhưng do vẫn còn quá chấn kinh, bọn chúng đều quên mất rụt lưỡi lại, khiến răng vừa cắn xuống, không chút khách khí cắn thẳng lên đầu lưỡi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.