Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 314: Diễn kịch

Chúc Long Ngữ

22/03/2013



- Tiểu tử, còn muốn chạy đi đâu?

Vô Không lão tổ đột nhiên hét lớn một tiếng quả thực khiến Sở Nam giật mình.

Thế nhưng, Sở Nam không chút do dự, ôm quyền nói:

- Phía trước, ngươi gọi ta sao?

Ánh mắt Vô Không lão tổ cực kỳ sắc bén, như muốn nhìn thấu toàn bộ Sở Nam, kể cả suy nghĩ trong nội tâm, tinh thần và ý chí của hắn….

Ánh mắt của Sở Nam lại hơi mờ đục.

Tử Mộng Nhân mở miệng, thanh âm có phần mệt mỏi:

- Tiền bối, người có phải đang tìm một cặp nam nữ trung niên hay không?

Lời này vừa nói ra, lập tức một cỗ uy áp đè nặng về phía Sở Nam và Tử Mộng Nhân, cảm nhận uy áp của Võ Vương, Sở Nam giả vờ không chịu nổi, Tử Mộng Nhân lại càng run rẩy, Sở Nam đứng chắn trước mặt Tử Mộng Nhân, trong ánh mắt đầy tức giận, quát:

- Không biết tiền bối tại sao lại muốn làm khó phu phụ bọn ta?

Nhìn thấy cảnh này, Vô Không lão tổ quả thật có chút mơ hồ, lúc trước trong phách mại hội, bởi vì có mê vụ ngăn cản thần thức nên hắn không thể tỏa định được khí tức của Sở Nam, cũng từ trong miệng tiểu tử kia biết được đó là một cặp nam nữ trung niên, nam thì tu vi Võ Quân sơ cấp, nữ thì chỉ mới là Đại Võ Sư cao cấp mà thôi. Vừa mới nhìn thấy thần thái của đôi lão đầu và lão thái thái này, liền lướt qua, nhưng đột nhiên phát hiện tu vi của hai người này vừa vặn phù hợp với thông tin mà hắn có được.

Kết quả là, Vô Không lão tổ liền quay trở lại, hơn nữa còn cố ý quát một câu để thăm dò hai người, nếu như lão đầu này thật sự là tiểu tử kia cải trang, dưới tình huống như vậy chắc chắn sẽ bại lộ.

Đáng tiếc, Vô Không lão tổ chỉ nghe thấy giọng điệu cung kính, nào giống với âm thanh kiêu ngạo trong phách mại hội….

Cứ như vậ khiến Vô Không lão tổ có chút không dám xác định.

Thế nhưng, Vô Không lão tổ là người gì?

Hắn cũng không phải là người lương thiện gì, thà rằng giết nhầm chứ tuyệt đối không bỏ sót, bất kể là phải hay không phải, đánh đã nói sau, vì vậy Vô Không lão tổ không hề do dự xuất ra uy áp, trên không trung nổi lên một hỏa đoàn màu tím sậm, chính là Cực Dương Chân Hỏa.

Trên mặt Sở Nam tràn đầy sợ hãi, lẩm bẩm:

- Cực Dương Chân Hỏa!

- Tiểu tử, ngươi già vờ không giống chút nào.

Vô Không lão tổ vẫn còn thử thăm dò.



- Vãn bối thật sự không biết tiền bối đang nói gì, nhưng tiền bối không nên nhìn nhầm người, muốn đánh giết thì ta không phải là đối thủ của tiền bối, thế nhưng….

Sở Nam thoáng ngừng, sau đó cắn răng một cái nói:

- Ta vẫn còn một chiêu tối hậu!

Trong ánh mắt Vô Không lão tổ thoáng qua một tia nghi hoặc, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ thật sự không phải hắn?

Sở Nam đẩy Tử Mộng Nhân qua một bên, hét:

- Nàng đi mau, ta ngăn hắn lại, nhanh…

- Trước mặt Vô Không lão tổ ta còn muốn đi?

Vô Không lão tổ ý niệm chợt động, đoàn tử hỏa liền rơi xuống trên người Sở Nam, Sở Nam cũng không đánh trả,không vận lực ngăn cản, mà điên cuồng kích thích Kim nguyên lực trên người.

Nhìn thấy hành động của Sở Nam, sắc mặt Vô Không lão tổ trở nên ngưng trọng, hô:

- Tự bạo?

- Không sai, là tự bạo, cho dù ngươi có là Võ Vương sơ cấp, nhưng nếu ta tự bạo thì ngươi nhất định sẽ thụ thương.

Hành động của Sở Nam càng khoa trương hơn, khuôn mặt đầy phẫn nộ, ự nghi hoặc của Vô Không lão tổ cũng bớt đi vài phần.

- Lão đầu tử, ngươi chết thì ta cũng không muốn sống một mình nữa. Ngươi tự bạo thì ta cũng tự bạo.

Tử Mộng Nhân khóc, nguyên lực toàn thân cũng dâng lên, nàng nói với Vô Không lão tổ:

- Tiền bối, hà tất phải bức chúng ta, au khi chúng ta đến đây đã có vài người hỏi tin tức về một đôi nam nữ trung niên, cho nên, ta mới đoán vậy, hông ngờ tiền bối…

- Cái gì? Ngươi nói làK có rất nhiều người đã đuổi theo ư?

- Không sai.

Tử Mộng Nhân tập trung nguyên lực.

Vô Không lão tổ có chút sợ hãi, nếu để những người khác đắc thủ thì xem như hắn công toi, lại nhìn đám lão đầu tử và lão thái thái trước mặt chuẩn bị tự bạo, cho dù hai người này tự bạo thì hắn cũng không sao, nhưng cũng bị trọng thương, như vậy thì lại càng không đuổi kịp người ta.

Vì vậy, Vô Không lão tổ mắng:



- Hai kẻ điên.

Đột nhiên nhảy lên không, hướng phía trước đuổi theo,Vô Không lão tổ hiển nhiên không phải có lòng hảo tâm,hay bị cảnh sinh tử không rời của bọn họ cảm động, mà hắn cho rằng trúng phải Cực Dương Chân Hỏa của hắn,lão đầu tử kia chỉ là Võ Quân sơ cấp, chắc chắn không chết cũng trọng thương, thậm chí hủy hết tu vi, mà lão thái thái kia bất quá chỉ là Đại Võ Sư cũng không thể gây ra phiền toái gì.

Đợi Vô Không lão tổ đi xa, Cực Dương Chân Hỏa đang bùng chạ trên người Sở Nam liền bị dập tắt trong chớp mắt, bị Sở Nam hút vào trong thân thể, trên mặt hắn và Tử Mộng Nhân không hề có chút sợ hãi hay tức giận nào,chỉ có vẻ buồn cười.

- Mộng Nhân, vừa rồi nàng diễn rất tốt, đặc biệt là lời thoại, nói rất hay.

- Ta cũng không phải đang diễn đâu…

Tử Mộng Nhân nói một câu không đầu không đuôi,nhưng Sở Nam lại hiểu rõ tâm ý của nàng, nếu quả thật gặp tình huống đó, Tử Mộng Nhân chắc chắn sẽ vẫn ở bên cạnh hắtn, chọn cách tự bạo, vì vậy Sở Nam càng nắm chặt tay nàng hơn.

Tử Mộng Nhân lại hỏi:

- Tên ngốc, nếu vừa rồi Vô Không lão tổ vẫn không bỏ qua thì sao?

- Ta liền xuất tận tuyệt chiêu, đem Vô Không lão tổ kia trảm sát.

- Nói như vậy, những người phía trước và những người phía sau đuổi đến sẽ thừa dịp ngươi trọng thương mà quần công, quan trọng nhất là cái phách mại hội kia ở trong tối, tình huống sẽ rất nguy cấp…

Tử Mộng Nhân suy tư, chợt nói:

- Xem ra, trước mắt phải lừa gạt bọn chúng, tìm đến phách mại hội chính là một biện pháp rất tốt.

- Món nợ này của Vô Không lão tổ trước hết sẽ ghi lại,sau này sẽ từ từ mà trả cho hắn.

Sở Nam khẽ nói, sau đó cùng Tử Mộng Nhân dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.

Trên đoạn đường sau đó, Sở Nam lại đụng độ không ít người, có thể lừa được Vô Không lão tổ, tất nhiên cũng có thể lừa được những người này, nhất là khi nói ra tên Vô Không lão tổ thì những kẻ kia liền điên cuồng đuổi theo.

Tại phía xa, Tần Dũng ở bên trong thành Lương Châu cũng dẫn theo năm tên Võ Quân đuổi theo, Tần Dũng cũng không làm khó hai người Sở Nam, một là bởi vì nơi này gần thành Lương Châu, theo lý mà nói thì hai người sẽ không ở lại nơi thiên la địa võng này, hai là nhìn thấy những người đi trước bỏ qua Sở Nam cho nên hắn cũng tiếp tục đuổi về phía trước.

Vì vậy, Sở Nam chỉ hỏi qua Sở Nam một chút liền bỏ đi.

Sau khi đám người Tần Dũng rời đi, Sở Nam cũng không gặp người nào nữa, cũng sắp đến nơi bọn họ rời đi lúc trước.

Đột nhiên Tử Mộng Nhân nói:

- Tên ngốc, vừa rồi chúng ta đã bỏ sót một vấn đề rất quan trọng.

- Vấn đề gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook