Chương 385: Diệu Âm xuất thủ (Thượng,hạ)
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Theo đó, cán cân "cứu" và "không cứu" trong lòng nàng thoáng chút nghiêng về hướng "cứu" một chút!
Khương Lập chứng kiến đám người Thiên Kỳ càng lúc càng gần, trong nội tâm càng lúc càng nóng nảy, hắn không thể hướng Huyền Băng môn trưởng lão kia cầu cứu mà cũng không có khả năng yêu cầu bọn họ cứu giúp, nếu cứu giúp rồi thì ngược lại sau này quyền uy của Thiên Nhất tông làm sao có thể bao trùm nổi Bắc Tề quốc đây?
Huống hồ, hắn là trung gia Vũ Vương a!
Hắn không thể, tuyệt đối không thể bị một cái sơ giai Võ Quân đả bại!
- Ta muốn đem ngươi xoắn thành phấn vụn, nát bấy...
Khương Lập gằn giọng một câu, lại nhìn về phía đám Thiên Kỳ, quát lớn:
- Các ngươi nếu dừng tay, sai phạm trước đây của các ngươi ta tuyệt không truy cứu, tuyệt sẽ không tính toán với các ngươi, coi như cái gì cũng không có xảy ra...
Đám người Thiên Kỳ thoáng dừng lại một chút, nghe được Khương Lập có khả năng bỏ qua cho bọn hắn, tâm tư quyết tử trong nội tâm bọn hắn cũng bắt đầu dao động. Dù sao, nếu không phải là bất đắc dĩ bọn hắn cũng không muốn đắc tội một gã trung giai Vũ Vương chút nào, hơn nữa là Vũ Vương của Thiên Nhất tông a!
- Các ngươi tin hắn nói sao? Hắn không tính sổ các ngươi thì Thiên Nhất tông sẽ không tính sổ các ngươi? Các ngươi quá ngây thơ rồi, lời Thiên Nhất tông nói các ngươi có thể tin tưởng sao?
Nghe được lời này của Sở Nam, ánh mắt bọn hẳn lại kiên định trở lại, bắt đầu phóng tới!
- Ta phát huyết thệ, Thiên Nhất tông sẽ tuyệt không tìm các ngươi gây phiền toái!
- Huyết thệ của hắn so với rắm thối có khác gì nhau sao!
Đối với lời lẽ châm chọc của Sở Nam, lửa giận của trong lòng Khương Lập lúc này có thể đem toàn bộ toà Băng Viêm đảo này đánh cho tan thành nước nhưng hắn lại không thể không tiếp tục nói:
- Các ngươi không phải muốn đi vào Băng Viêm đảo sao? Ta hiện tại cho phép các ngươi đi qua, các ngươi lên đó sớm một chút nào, cơ hội đoạt được Thuỷ nguyên bổn tinh sẽ càng lớn hơn chút đó!
Lời này vừa nói ra, sáu người Thiên Kỳ lập tức nhớ lại mục tiêu ban đầu bọn hắn tới đây!
Nếu vì phá quan thì cũng là vì xông vào Băng Viêm đảo, tất cả đều chỉ vì mục đích này, hiện tại đã đạt được rồi làm sao còn phải dốc sức liều mạng sao? Đắc tội Thiên Nhất tông cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp, không bằng bỏ qua chuyện này mà hảo hảo tiến vào Băng Viêm đảo tìm kiếm Thuỷ nguyên bổn tinh!
Kết quả là, đám người Thiên ỳ dừng bước, lưỡng lự không quyết!
Khương Lập lộ ra vẻ cười dữ tợn!
Sở Nam lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi thật muốn đi sao?
- Các ngươi thật sự muốn đi?
- Chúng ta không muốn cứ như vậy mà chết đi, chúng ta muốn phá quan, hiện tại đã phá được rồi...
- Phá rồi thì không cần để ý nữa?
- Không tệ! Mục đích của chúng ta đã đạt được, liều mạng nữa để làm gì?
Một gã cao giai Võ Quân đáp lại, khí thế hào hùng nói, mà đôi hoa hoa tỷ muội xa xa kia nghe được lời này lại không khỏi thốt ra thành lời:
- Người này da mặt thực dày!
Sở Nam không có phẫn nộ, đối với thủ đoạn "qua sông đoạn cầu", "bỏ đá xuống giếng này" này hắn đã gặp nhiều thành quen, chỉ là lạnh lùng nhìn về đám người Thiên Kỳ đã từng nuốt phải "độc dược" lúc trước, lạnh lùng nói:
- Các ngươi muốn phế bỏ kinh mạch toàn thân sao?
Một câu hỏi lạnh lùng khiến thần kinh vốn đang thả lỏng của đám người Thiên Kỳ lập tức kéo căng trở lại, sắc mặt theo đó mà trở nên khó coi cực điểm, còn mấy người chưa từng phục dụng "độc dược" kia lại không hiểu được, nói:
- Buồn cười, sinh tử của ngươi còn khó đoán định được, còn muốn phế bỏ toàn bộ kinh mạch của chúng ta? Thật là hoang đường viễn vông a!
Nghe được đoạn đối thoại của đối phương, Khương Lập sao lại không nghe ra được ý tứ trong đó!
Trong con mắt vị trung giai Vũ Vương này, đám người Thiên Kỳ tuyệt đối là tiểu nhân vật không đáng nhắc tới, nhưng thế cục hiện tại, những tiểu nhân vật này lại lại trở thành một cỗ lực lượng không thể bỏ qua được, thậm chí lại đại lực lượng!
Nếu bảo hắn cầu cứu đám Huyền Băng môn thì hắn tuyệt sẽ không làm, nhưng nếu dụng kế để cho lũ tiểu nhân vật này xuất thủ thì hắn tự nhiên không cần phải đắn đo gì nữa, thậm chí hắn còn rất cam tâm tình nguyện mà đi làm nữa là.
Chỉ thấy, Khương Lập hơi dùng sức một chút, vòng xoáy lại mở rộng ra thêm chút nữa, mặc kệ sắc mặt Sở Nam ngày càng ngưng trọng, nói:
- Ở trước mắt ta, hắn làm sao có thể phế bỏ kinh mạch của các ngươi được?
- Bởi vì hắn cho bọn ta phục dụng một loại độc dược, bảy ngày sau kinh mạch sẽ héo rũ toàn bộ!
Một gã trung giai Võ Quân từng nuốt phải "độc dược" vận khí cực tốt vẫn còn sống sót tới bây giờ tức giận nói.
Tên lúc trước chê cười Sở Nam nọ sắc mặt theo đó mà biến đổi mạnh mẽ, hắn biết kinh mạch đối với võ giả là dạng trọng yếu thế nào, cũng hiểu được cái ý vị huỷ bỏ toàn bộ kinh mạch kia là như thế nào, đây chính là so với chết còn muốn khó chịu hơn nhiều a!
- Ân? Có loại độc dược này sao? Tại sao ta chưa có nghe nói qua nhỉ?
Sắc mặt Khương Lập cũng ngưng trọng theo, nói:
- Các ngươi đem phản ứng trên người kể ra cho ta nghe chút đi.
Vẫn là tên trung gia Võ Quân nọ, đem toàn bộ những đau nhức, cảm giác trên người nhất nhất nói ra.
Sau khi nghe xong, Khương Lập lập tức cười nói:
- Đó mà là độc dược gì, rõ ràng là linh dược, là tứ phẩm đan dược Tục Nguyên Hoàn, có phải hay không các ngươi lúc trước chiến đấu luôn cảm thấy nguyên lực bản thân liên miên không dứt, cho dù dùng thế nào cũng không hết?
- Đúng vậy, đúng là có loại cảm giác này!
- Cái này có gì mà lạ, ngoại trừ Tục Nguyên Hoàn ra thì làm gì có loại đan dược nào khác có được hiệu quả như vậy, các ngươi cư nhiên thu được đại lợi ích a!
Khương Lập cười đến sảng khoái vô cùng, bởi vì hắn đã khám phá ra âm mưu của Sở Nam và cũng chính là hắn muốn dùng chiêu này khiến Sở Nam theo đó mà phân tâm một chút.
Nhưng, Khương Lập giương mắt nhìn lên thì thấy Sở Nam vẫn một bộ không hề bận tâm như cũ, rõ ràng một chút ể oải cũng không, chỉ là vòng xoáy trong tay hắn vốn phân biệt rõ ràng ba loại vàng, vàng đất, đen màu sắc vậy mà lại chậm rãi dung hợp lại thành một...
Khương Lập không rõ đây là chuyện gì, nhưng trực giác của hắn cảm thấy biến hoá này có gì đó không đúng!
Thiên Kỳ nghe Khương Lập giải thích xong liền phẫn nộ, quát:
- Nguyên lai là ngươi lừa gạt chúng ta, ngươi quá âm hiểm rồi!
- Vậy mà còn muốn kéo chúng ta cùng ngươi đi chết nữa!
- Ngươi lưu lại, hảo hảo mà hưởng thụ tra tấn đi a! Lão tử không phụng bồi nữa!
....
Nói xong, những người này đều hùng hùng hổ hổ quay người bỏ đi.
Còn Chư Thứ lại khẽ cau hai đầu lông mày lại, hắn cảm giác được một cỗ cảm giác kỳ dị khó hiểu không hiểu tại sao mà dần hiện lên.
Bọn hắn vừa bỏ đi một bước thì đột nhiên Khương Lập lại quát lạnh một tiếng:
- Đứng lại!
Đám ngươi Thiên Kỳ dừng bước, quay đầu nhìn về phía Khương Lập, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh hoàng. Tên Võ Quân với dáng vẻ khí phách hào hùng lúc trước một chút cũng không còn, khiêm tốn hỏi:
- Tiền bối, ngài còn có gì phân phó?
- Cho các ngươi một cơ hội hối cải làm người mới, bỏ gian tà theo chính nghĩa!
Khương Lập nói đến đây liền nhìn chằm chằm về phía Sở Nam, tiếp tục nói:
- Chỉ cần các ngươi ra tay, đem tên này giết chết, ta chẳng những không trách tội các ngươi mà còn tiến cử các ngươi thành đệ tử Thiên Nhất tông!
A!
Sáu ngươi kinh hô một tiếng kinh ngạc, Chư Thứ cũng đồng dạng vậy.
- Ta nói đều là sự thật, hơn nữa, cho dù suy đoán về Tục Nguyên Hoàn kia có sai, giết hắn đi, đạt được giới chỉ của hắn thì không phải các ngươi cái gì cũng rõ ràng sao? Cho dù trúng độc thì cũng không phải sẽ có được giải dược sao?
- Tiền bối nói rất đúng! Nhưng mà, chuyện tiền bối nói để chúng ta trở thành đệ tử Thiên Nhất tông không biết có phải là thật hay không?
Tên Võ Quân này rất là kích động, những người khác đồng dạng cũng không kém chút nào.
Đối với việc gia nhập vào môn phái, đặc biệt là Thiên Nhất tông đại môn phái một tay che trời này mà nói, muốn đi vào tự nhiên khó vô cùng. Đám đệ tử trong tông phái này đều là những người được chiêu mộ, đào tạo từ nhỏ, bởi vì dạng đệ tử này khi trưởng thành cam đoan sẽ trung thành với tông phái, sẽ có rất ít người từ bên ngoài tiến vào, ngoại trừ dạng thiên tài như Sở Nam.
Mà đám tán tu võ giả, cái gì nguyên thạch, đan dược đều phải dựa vào chính mình tân tân khổ khổ giành lấy, đều là những nỗi khổ mà thường nhân khó mà tưởng tượng được. Về sau, tu vi có chút thành tựu thì những môn phái tầm thường đã không còn lọt vào trong mắt nữa, bởi vì cho dù có gia nhập vào những môn này thì tài nguyên tu luyện cho bọn hắn sợ rằng cả môn phái cũng không thể nào cung ứng đủ. Thế nên, đầu nhập vào đại môn phái lại là chuyện mà bọn hắn còn cầu mà không được...
Trong một khắc tiến thối lưỡng nan nghe được lời hứa hẹn như vậy của Khương Lập, bọn hắn làm sao mà không kích động vạn phần đây?
Khương Lập nghiêm túc và trang trọng đáp lại:
- Đương nhiên là thật, hơn nữa chính ta sẽ đích thân tiến cử các ngươi vào Thiên Nhất tông, chỉ cần các ngươi ra tay giết người này xong thì các ngươi chính là đệ tử Thiên Nhất tông rồi.
Lời vừa dứt, ánh mắt đám người Thiên Kỳ liền đóng đinh lên trên người Sở Nam, dục vọng trong mắt rừng rực thiêu đốt, thiêu đốt lên giết chóc, nhưng trong mắt Chư Thứ ngoại trừ những thứ trên ra thì vẫn còn có một chút do dự...
Chứng kiến bộ dáng này của bọn họ, Khương Lập biết là hắn đã châm ngòi ly gián thành công rồi!
Sở Nam không có để ý đến một loạt động tác này của Khương Lập, cũng không để ý tới đám người Thiên Kỳ, hắn chỉ cảm giác được tần suất của hai trăm mười sáu cái vòng xoáy trong cơ thể, vòng xoáy trong đan điền cùng với cái vòng xoáy bên ngoài cơ thể càng lúc càng nhanh, tần suất càng lúc càng tiếp cận, Sở Nam cảm giác được cái vòng xoáy trong tay uy lực cũng càng lúc càng lớn theo!
Đồng thời, Sở Nam cũng chú ý tới, hắn càng dùng sức, tốc độ đè ép cái vòng xoáy trong tay Khương Lập càng lúc càng nhanh!
Vì để cho tốc độ vòng xoáy xoay tròn càng lúc càng nhanh, vì để uy lực càng lúc càng lớn, vì để cho tần suất vòng xoáy bên ngoài cơ thể cùng đám vòng xoáy trong cơ thể ngang nhau, vì để đánh cho Khương Lập trung giai Vũ Vương kia trọng thương, Sở Nam đã dốc sức liều mạng rồi, từng chút từng chút một...
Muốn làm được những điều này, Sở Nam cũng phải bỏ ra cái giá thật lớn, sắc mặt không còn là tái nhợt nữa là dần dần lộ ra huyết sắc, đó là cũng là do lực lượng của vòng xoáy sinh ra, đem máu tươi toàn thân hắn cường ngạnh bức ra...
Quá trình máu huyết bị bức ra, đau đớn trong đó khó mà có thể nói thành lời.
Còn có, uy lực vòng xoáy càng lớn, thân thể cường hãn có thể so với thượng phẩm pháp khí của hắn thậm chí còn cảm giác như sắp bị phân rã, phân rã từ trong ra ngoài rồi lại từ ngoài vào trong...
Còn có nguyên lực cung cấp cho vòng xoáy kia nữa, cũng là xa xa không đủ, dù cho Sở Nam không ngừng nuốt đan dược, không ngừng hấp thu nguyên thạch nhưng vẫn hoàn toàn không đủ, mà nguyên lực thiếu hụt lại tạo ra một cỗ đau đớn tăng trưởng nhanh vô cùng!
Sở Nam lấy tất cả đau đớn, đem tất cả chúng toàn bộ biến thành lực lượng hỗn hợp, biến thành lực lượng để chiến tới cùng!
Trung niên mỹ phụ nhìn hai cái vòng xoáy đang cải biến thiên địa chi sắc kia, thì thầm một câu:
- Thế cục bây giờ ai thắng ai thua vẫn còn khó đoán trước được!
Nhìn lại, đám người Thiên Kỳ vốn đang thi triển sát chiêu đánh về phía Khương Lập, nhưng Khương Lập lại dùng dụ hoặc trở thành đệ tử Thiên Nhất tông xong thì số sát chiêu này lại hướng về phía Sở Nam!
- Ngu ngốc!
Sở Nam trong miệng phun ra hai chữ này tự nhiên là tặng không cho đám người Thiên Kỳ, không nói tới bọn hắn có thể giết được hắn hay không, cho dù lui lại vạn bước bọn hắn thành công giết được hắn, gia nhập vào trong Thiên Nhất tông, chẳng lẽ việc bọn hắn chỉa giáo đánh giết một trung giai Vũ Vương thì hắn lại chẳng để trong lòng? Một chút cũng không?
Cái này tuyệt đối là không thể nào xảy ra được!
Có lẽ, ngay lúc bọn họ quyết định gia nhập vào Thiên Nhất tông, tử kỳ của bọn hắn chính thức đã hàng lâm!
Chỉ là, bọn hắn hiện tại đều bị điều kiện này làm cho mê hoặc, mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng bọn hắn vẫn sẽ tin tưởng, khi đó lúc bọn hắn hành tẩu đại lục, xuất ra cái danh hào đệ tử Thiên Nhất tông, lúc đó uy phong đến dường nào!
Hiện tại, nguyên lực của Sở Nam không dủ dùng, hắn không có phân tán nguyên lực đi ngăn cản đám người Thiên Kỳ công kích, hắn muốn ngạnh kháng, bởi vì bị đám người Thiên Kỳ đánh trúng có lẽ bị thương nặng, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu bị Toàn Ngục của Khương Lập đánh tới, kia chính là chết không có chỗ chôn a!
- Tiểu tử, cùng đấu với ta, ngươi kém xa rồi!
Khương Lập nắm chắc thắng lợi trong tay, miệt thị nói!
Sở Nam trầm mặc, liều mạng đem vòng xoáy hạ thấp xuống, ba thước biến thành hai, hai thước biến thành một xích! (1 xích = 0.33m)
PHỐC!!
Khương Lập phun ra một ngụm máu tươi, trong miệng Sở Nam máu tươi cũng rỉ ra nhưng hắn lại không có phun ra mà lại hung hăn nuốt xuống.
- Động tác nhanh lên!
Khương Lập cuống lên, nói.
Lập tức, công kích lên người Sở Nam của đám người Thiên Kỳ lập tức gia tăng nhưng bất chợt lại khựng lại!
Bất kể là bước chân hay kiếm đang trảm tới, hay là quyền kích cùng nhảy lên không trung, vẻ đắc ý trên mặt, mừng rỡ hay nghi hoặc, ... tất cả đều cứng ngắc lại!
Trở thành một cỗ băng điêu!
Một cái thân ảnh uyển chuyển từ không trung đáp xuống...
Đúng là trung niên mỹ phụ trưởng lão Huyền Băng môn, Diệu Âm kia!
Khương Lập hai mắt dường như sắp bạo tạc tới nơi, trong miệng lại nhả ra một ngụm máu tươi nữa, chất vấn một câu:
- Diệu Âm, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đây là ý gì?
- Khương trưởng lão, ta tuyệt không có ý tứ gì khác, ta chỉ là muốn tìm lại chút đồ của ta a!
- Là cái gì?
Diệu Âm nhất chỉ chỉ về cổ kiếm trong tay Sở Nam, nói:
- Thanh kiếm này chính là của ta, cho nên ta muốn tìm hắn...
Diệu Âm nói đến đây thần sắc vốn lạnh nhưng băng đột nhiên hiện lên vẻ đầy kinh ngạc!
Hai con mắt Diệu Âm như đóng đinh nhìn về phía Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên ngón tay cái của Sở Nam
Khương Lập chứng kiến đám người Thiên Kỳ càng lúc càng gần, trong nội tâm càng lúc càng nóng nảy, hắn không thể hướng Huyền Băng môn trưởng lão kia cầu cứu mà cũng không có khả năng yêu cầu bọn họ cứu giúp, nếu cứu giúp rồi thì ngược lại sau này quyền uy của Thiên Nhất tông làm sao có thể bao trùm nổi Bắc Tề quốc đây?
Huống hồ, hắn là trung gia Vũ Vương a!
Hắn không thể, tuyệt đối không thể bị một cái sơ giai Võ Quân đả bại!
- Ta muốn đem ngươi xoắn thành phấn vụn, nát bấy...
Khương Lập gằn giọng một câu, lại nhìn về phía đám Thiên Kỳ, quát lớn:
- Các ngươi nếu dừng tay, sai phạm trước đây của các ngươi ta tuyệt không truy cứu, tuyệt sẽ không tính toán với các ngươi, coi như cái gì cũng không có xảy ra...
Đám người Thiên Kỳ thoáng dừng lại một chút, nghe được Khương Lập có khả năng bỏ qua cho bọn hắn, tâm tư quyết tử trong nội tâm bọn hắn cũng bắt đầu dao động. Dù sao, nếu không phải là bất đắc dĩ bọn hắn cũng không muốn đắc tội một gã trung giai Vũ Vương chút nào, hơn nữa là Vũ Vương của Thiên Nhất tông a!
- Các ngươi tin hắn nói sao? Hắn không tính sổ các ngươi thì Thiên Nhất tông sẽ không tính sổ các ngươi? Các ngươi quá ngây thơ rồi, lời Thiên Nhất tông nói các ngươi có thể tin tưởng sao?
Nghe được lời này của Sở Nam, ánh mắt bọn hẳn lại kiên định trở lại, bắt đầu phóng tới!
- Ta phát huyết thệ, Thiên Nhất tông sẽ tuyệt không tìm các ngươi gây phiền toái!
- Huyết thệ của hắn so với rắm thối có khác gì nhau sao!
Đối với lời lẽ châm chọc của Sở Nam, lửa giận của trong lòng Khương Lập lúc này có thể đem toàn bộ toà Băng Viêm đảo này đánh cho tan thành nước nhưng hắn lại không thể không tiếp tục nói:
- Các ngươi không phải muốn đi vào Băng Viêm đảo sao? Ta hiện tại cho phép các ngươi đi qua, các ngươi lên đó sớm một chút nào, cơ hội đoạt được Thuỷ nguyên bổn tinh sẽ càng lớn hơn chút đó!
Lời này vừa nói ra, sáu người Thiên Kỳ lập tức nhớ lại mục tiêu ban đầu bọn hắn tới đây!
Nếu vì phá quan thì cũng là vì xông vào Băng Viêm đảo, tất cả đều chỉ vì mục đích này, hiện tại đã đạt được rồi làm sao còn phải dốc sức liều mạng sao? Đắc tội Thiên Nhất tông cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp, không bằng bỏ qua chuyện này mà hảo hảo tiến vào Băng Viêm đảo tìm kiếm Thuỷ nguyên bổn tinh!
Kết quả là, đám người Thiên ỳ dừng bước, lưỡng lự không quyết!
Khương Lập lộ ra vẻ cười dữ tợn!
Sở Nam lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi thật muốn đi sao?
- Các ngươi thật sự muốn đi?
- Chúng ta không muốn cứ như vậy mà chết đi, chúng ta muốn phá quan, hiện tại đã phá được rồi...
- Phá rồi thì không cần để ý nữa?
- Không tệ! Mục đích của chúng ta đã đạt được, liều mạng nữa để làm gì?
Một gã cao giai Võ Quân đáp lại, khí thế hào hùng nói, mà đôi hoa hoa tỷ muội xa xa kia nghe được lời này lại không khỏi thốt ra thành lời:
- Người này da mặt thực dày!
Sở Nam không có phẫn nộ, đối với thủ đoạn "qua sông đoạn cầu", "bỏ đá xuống giếng này" này hắn đã gặp nhiều thành quen, chỉ là lạnh lùng nhìn về đám người Thiên Kỳ đã từng nuốt phải "độc dược" lúc trước, lạnh lùng nói:
- Các ngươi muốn phế bỏ kinh mạch toàn thân sao?
Một câu hỏi lạnh lùng khiến thần kinh vốn đang thả lỏng của đám người Thiên Kỳ lập tức kéo căng trở lại, sắc mặt theo đó mà trở nên khó coi cực điểm, còn mấy người chưa từng phục dụng "độc dược" kia lại không hiểu được, nói:
- Buồn cười, sinh tử của ngươi còn khó đoán định được, còn muốn phế bỏ toàn bộ kinh mạch của chúng ta? Thật là hoang đường viễn vông a!
Nghe được đoạn đối thoại của đối phương, Khương Lập sao lại không nghe ra được ý tứ trong đó!
Trong con mắt vị trung giai Vũ Vương này, đám người Thiên Kỳ tuyệt đối là tiểu nhân vật không đáng nhắc tới, nhưng thế cục hiện tại, những tiểu nhân vật này lại lại trở thành một cỗ lực lượng không thể bỏ qua được, thậm chí lại đại lực lượng!
Nếu bảo hắn cầu cứu đám Huyền Băng môn thì hắn tuyệt sẽ không làm, nhưng nếu dụng kế để cho lũ tiểu nhân vật này xuất thủ thì hắn tự nhiên không cần phải đắn đo gì nữa, thậm chí hắn còn rất cam tâm tình nguyện mà đi làm nữa là.
Chỉ thấy, Khương Lập hơi dùng sức một chút, vòng xoáy lại mở rộng ra thêm chút nữa, mặc kệ sắc mặt Sở Nam ngày càng ngưng trọng, nói:
- Ở trước mắt ta, hắn làm sao có thể phế bỏ kinh mạch của các ngươi được?
- Bởi vì hắn cho bọn ta phục dụng một loại độc dược, bảy ngày sau kinh mạch sẽ héo rũ toàn bộ!
Một gã trung giai Võ Quân từng nuốt phải "độc dược" vận khí cực tốt vẫn còn sống sót tới bây giờ tức giận nói.
Tên lúc trước chê cười Sở Nam nọ sắc mặt theo đó mà biến đổi mạnh mẽ, hắn biết kinh mạch đối với võ giả là dạng trọng yếu thế nào, cũng hiểu được cái ý vị huỷ bỏ toàn bộ kinh mạch kia là như thế nào, đây chính là so với chết còn muốn khó chịu hơn nhiều a!
- Ân? Có loại độc dược này sao? Tại sao ta chưa có nghe nói qua nhỉ?
Sắc mặt Khương Lập cũng ngưng trọng theo, nói:
- Các ngươi đem phản ứng trên người kể ra cho ta nghe chút đi.
Vẫn là tên trung gia Võ Quân nọ, đem toàn bộ những đau nhức, cảm giác trên người nhất nhất nói ra.
Sau khi nghe xong, Khương Lập lập tức cười nói:
- Đó mà là độc dược gì, rõ ràng là linh dược, là tứ phẩm đan dược Tục Nguyên Hoàn, có phải hay không các ngươi lúc trước chiến đấu luôn cảm thấy nguyên lực bản thân liên miên không dứt, cho dù dùng thế nào cũng không hết?
- Đúng vậy, đúng là có loại cảm giác này!
- Cái này có gì mà lạ, ngoại trừ Tục Nguyên Hoàn ra thì làm gì có loại đan dược nào khác có được hiệu quả như vậy, các ngươi cư nhiên thu được đại lợi ích a!
Khương Lập cười đến sảng khoái vô cùng, bởi vì hắn đã khám phá ra âm mưu của Sở Nam và cũng chính là hắn muốn dùng chiêu này khiến Sở Nam theo đó mà phân tâm một chút.
Nhưng, Khương Lập giương mắt nhìn lên thì thấy Sở Nam vẫn một bộ không hề bận tâm như cũ, rõ ràng một chút ể oải cũng không, chỉ là vòng xoáy trong tay hắn vốn phân biệt rõ ràng ba loại vàng, vàng đất, đen màu sắc vậy mà lại chậm rãi dung hợp lại thành một...
Khương Lập không rõ đây là chuyện gì, nhưng trực giác của hắn cảm thấy biến hoá này có gì đó không đúng!
Thiên Kỳ nghe Khương Lập giải thích xong liền phẫn nộ, quát:
- Nguyên lai là ngươi lừa gạt chúng ta, ngươi quá âm hiểm rồi!
- Vậy mà còn muốn kéo chúng ta cùng ngươi đi chết nữa!
- Ngươi lưu lại, hảo hảo mà hưởng thụ tra tấn đi a! Lão tử không phụng bồi nữa!
....
Nói xong, những người này đều hùng hùng hổ hổ quay người bỏ đi.
Còn Chư Thứ lại khẽ cau hai đầu lông mày lại, hắn cảm giác được một cỗ cảm giác kỳ dị khó hiểu không hiểu tại sao mà dần hiện lên.
Bọn hắn vừa bỏ đi một bước thì đột nhiên Khương Lập lại quát lạnh một tiếng:
- Đứng lại!
Đám ngươi Thiên Kỳ dừng bước, quay đầu nhìn về phía Khương Lập, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh hoàng. Tên Võ Quân với dáng vẻ khí phách hào hùng lúc trước một chút cũng không còn, khiêm tốn hỏi:
- Tiền bối, ngài còn có gì phân phó?
- Cho các ngươi một cơ hội hối cải làm người mới, bỏ gian tà theo chính nghĩa!
Khương Lập nói đến đây liền nhìn chằm chằm về phía Sở Nam, tiếp tục nói:
- Chỉ cần các ngươi ra tay, đem tên này giết chết, ta chẳng những không trách tội các ngươi mà còn tiến cử các ngươi thành đệ tử Thiên Nhất tông!
A!
Sáu ngươi kinh hô một tiếng kinh ngạc, Chư Thứ cũng đồng dạng vậy.
- Ta nói đều là sự thật, hơn nữa, cho dù suy đoán về Tục Nguyên Hoàn kia có sai, giết hắn đi, đạt được giới chỉ của hắn thì không phải các ngươi cái gì cũng rõ ràng sao? Cho dù trúng độc thì cũng không phải sẽ có được giải dược sao?
- Tiền bối nói rất đúng! Nhưng mà, chuyện tiền bối nói để chúng ta trở thành đệ tử Thiên Nhất tông không biết có phải là thật hay không?
Tên Võ Quân này rất là kích động, những người khác đồng dạng cũng không kém chút nào.
Đối với việc gia nhập vào môn phái, đặc biệt là Thiên Nhất tông đại môn phái một tay che trời này mà nói, muốn đi vào tự nhiên khó vô cùng. Đám đệ tử trong tông phái này đều là những người được chiêu mộ, đào tạo từ nhỏ, bởi vì dạng đệ tử này khi trưởng thành cam đoan sẽ trung thành với tông phái, sẽ có rất ít người từ bên ngoài tiến vào, ngoại trừ dạng thiên tài như Sở Nam.
Mà đám tán tu võ giả, cái gì nguyên thạch, đan dược đều phải dựa vào chính mình tân tân khổ khổ giành lấy, đều là những nỗi khổ mà thường nhân khó mà tưởng tượng được. Về sau, tu vi có chút thành tựu thì những môn phái tầm thường đã không còn lọt vào trong mắt nữa, bởi vì cho dù có gia nhập vào những môn này thì tài nguyên tu luyện cho bọn hắn sợ rằng cả môn phái cũng không thể nào cung ứng đủ. Thế nên, đầu nhập vào đại môn phái lại là chuyện mà bọn hắn còn cầu mà không được...
Trong một khắc tiến thối lưỡng nan nghe được lời hứa hẹn như vậy của Khương Lập, bọn hắn làm sao mà không kích động vạn phần đây?
Khương Lập nghiêm túc và trang trọng đáp lại:
- Đương nhiên là thật, hơn nữa chính ta sẽ đích thân tiến cử các ngươi vào Thiên Nhất tông, chỉ cần các ngươi ra tay giết người này xong thì các ngươi chính là đệ tử Thiên Nhất tông rồi.
Lời vừa dứt, ánh mắt đám người Thiên Kỳ liền đóng đinh lên trên người Sở Nam, dục vọng trong mắt rừng rực thiêu đốt, thiêu đốt lên giết chóc, nhưng trong mắt Chư Thứ ngoại trừ những thứ trên ra thì vẫn còn có một chút do dự...
Chứng kiến bộ dáng này của bọn họ, Khương Lập biết là hắn đã châm ngòi ly gián thành công rồi!
Sở Nam không có để ý đến một loạt động tác này của Khương Lập, cũng không để ý tới đám người Thiên Kỳ, hắn chỉ cảm giác được tần suất của hai trăm mười sáu cái vòng xoáy trong cơ thể, vòng xoáy trong đan điền cùng với cái vòng xoáy bên ngoài cơ thể càng lúc càng nhanh, tần suất càng lúc càng tiếp cận, Sở Nam cảm giác được cái vòng xoáy trong tay uy lực cũng càng lúc càng lớn theo!
Đồng thời, Sở Nam cũng chú ý tới, hắn càng dùng sức, tốc độ đè ép cái vòng xoáy trong tay Khương Lập càng lúc càng nhanh!
Vì để cho tốc độ vòng xoáy xoay tròn càng lúc càng nhanh, vì để uy lực càng lúc càng lớn, vì để cho tần suất vòng xoáy bên ngoài cơ thể cùng đám vòng xoáy trong cơ thể ngang nhau, vì để đánh cho Khương Lập trung giai Vũ Vương kia trọng thương, Sở Nam đã dốc sức liều mạng rồi, từng chút từng chút một...
Muốn làm được những điều này, Sở Nam cũng phải bỏ ra cái giá thật lớn, sắc mặt không còn là tái nhợt nữa là dần dần lộ ra huyết sắc, đó là cũng là do lực lượng của vòng xoáy sinh ra, đem máu tươi toàn thân hắn cường ngạnh bức ra...
Quá trình máu huyết bị bức ra, đau đớn trong đó khó mà có thể nói thành lời.
Còn có, uy lực vòng xoáy càng lớn, thân thể cường hãn có thể so với thượng phẩm pháp khí của hắn thậm chí còn cảm giác như sắp bị phân rã, phân rã từ trong ra ngoài rồi lại từ ngoài vào trong...
Còn có nguyên lực cung cấp cho vòng xoáy kia nữa, cũng là xa xa không đủ, dù cho Sở Nam không ngừng nuốt đan dược, không ngừng hấp thu nguyên thạch nhưng vẫn hoàn toàn không đủ, mà nguyên lực thiếu hụt lại tạo ra một cỗ đau đớn tăng trưởng nhanh vô cùng!
Sở Nam lấy tất cả đau đớn, đem tất cả chúng toàn bộ biến thành lực lượng hỗn hợp, biến thành lực lượng để chiến tới cùng!
Trung niên mỹ phụ nhìn hai cái vòng xoáy đang cải biến thiên địa chi sắc kia, thì thầm một câu:
- Thế cục bây giờ ai thắng ai thua vẫn còn khó đoán trước được!
Nhìn lại, đám người Thiên Kỳ vốn đang thi triển sát chiêu đánh về phía Khương Lập, nhưng Khương Lập lại dùng dụ hoặc trở thành đệ tử Thiên Nhất tông xong thì số sát chiêu này lại hướng về phía Sở Nam!
- Ngu ngốc!
Sở Nam trong miệng phun ra hai chữ này tự nhiên là tặng không cho đám người Thiên Kỳ, không nói tới bọn hắn có thể giết được hắn hay không, cho dù lui lại vạn bước bọn hắn thành công giết được hắn, gia nhập vào trong Thiên Nhất tông, chẳng lẽ việc bọn hắn chỉa giáo đánh giết một trung giai Vũ Vương thì hắn lại chẳng để trong lòng? Một chút cũng không?
Cái này tuyệt đối là không thể nào xảy ra được!
Có lẽ, ngay lúc bọn họ quyết định gia nhập vào Thiên Nhất tông, tử kỳ của bọn hắn chính thức đã hàng lâm!
Chỉ là, bọn hắn hiện tại đều bị điều kiện này làm cho mê hoặc, mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng bọn hắn vẫn sẽ tin tưởng, khi đó lúc bọn hắn hành tẩu đại lục, xuất ra cái danh hào đệ tử Thiên Nhất tông, lúc đó uy phong đến dường nào!
Hiện tại, nguyên lực của Sở Nam không dủ dùng, hắn không có phân tán nguyên lực đi ngăn cản đám người Thiên Kỳ công kích, hắn muốn ngạnh kháng, bởi vì bị đám người Thiên Kỳ đánh trúng có lẽ bị thương nặng, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu bị Toàn Ngục của Khương Lập đánh tới, kia chính là chết không có chỗ chôn a!
- Tiểu tử, cùng đấu với ta, ngươi kém xa rồi!
Khương Lập nắm chắc thắng lợi trong tay, miệt thị nói!
Sở Nam trầm mặc, liều mạng đem vòng xoáy hạ thấp xuống, ba thước biến thành hai, hai thước biến thành một xích! (1 xích = 0.33m)
PHỐC!!
Khương Lập phun ra một ngụm máu tươi, trong miệng Sở Nam máu tươi cũng rỉ ra nhưng hắn lại không có phun ra mà lại hung hăn nuốt xuống.
- Động tác nhanh lên!
Khương Lập cuống lên, nói.
Lập tức, công kích lên người Sở Nam của đám người Thiên Kỳ lập tức gia tăng nhưng bất chợt lại khựng lại!
Bất kể là bước chân hay kiếm đang trảm tới, hay là quyền kích cùng nhảy lên không trung, vẻ đắc ý trên mặt, mừng rỡ hay nghi hoặc, ... tất cả đều cứng ngắc lại!
Trở thành một cỗ băng điêu!
Một cái thân ảnh uyển chuyển từ không trung đáp xuống...
Đúng là trung niên mỹ phụ trưởng lão Huyền Băng môn, Diệu Âm kia!
Khương Lập hai mắt dường như sắp bạo tạc tới nơi, trong miệng lại nhả ra một ngụm máu tươi nữa, chất vấn một câu:
- Diệu Âm, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đây là ý gì?
- Khương trưởng lão, ta tuyệt không có ý tứ gì khác, ta chỉ là muốn tìm lại chút đồ của ta a!
- Là cái gì?
Diệu Âm nhất chỉ chỉ về cổ kiếm trong tay Sở Nam, nói:
- Thanh kiếm này chính là của ta, cho nên ta muốn tìm hắn...
Diệu Âm nói đến đây thần sắc vốn lạnh nhưng băng đột nhiên hiện lên vẻ đầy kinh ngạc!
Hai con mắt Diệu Âm như đóng đinh nhìn về phía Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên ngón tay cái của Sở Nam
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.