Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 967: Diệu dụng của chu thiên tuần hoàn (Thượng,hạ)

Chúc Long Ngữ

13/05/2013

Lời còn chưa dứt thì thân ảnh đang phiêu phù của Sở Nam đột nhiên xuất hiện trên cây cột, ngũ chỉ vươn ra, sau đó ba loại năng lượng gồm lực lượng, tử khí, Ngũ Hành nguyên dịch tràn vào bên trong cây cột, thôn phệ ấn tích lưu lại của Huyền Vô Kỳ, tiếp đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đem nó thu vào trong nhẫn trữ vật.

Huyền Vô Kỳ thấy vậy thì sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng hắn nhất thời không nghĩ ra biện pháp xử lý gì, Sở Nam mượn Vĩnh Sinh điện để tiêu hao phần lớn uy năng của cây cột, lại tiêu hủy đi ấn tích của hắn mà không gặp chút trở ngại gì.

- Vĩnh Sinh điện này, Hoàng Phủ Diệp từ đâu có được?

Huyền Vô Kỳ trong mắt đầy vẻ âm độc, lạnh nhạt nói:

- Nếu như lão phu có thể đem Chân Vũ Bát Trụ luyện hóa hoàn toàn thì sao có thể gặp tình huống này? Chỉ tiếc lão phu tế luyện không được, không thể hoàn toàn khống chế Chân Vũ Bát Trụ, chỉ có thể ném ra chứ không thu trở lại được…

Sở Nam vừa thu một cây cột thì cột trụ “Động Tứ Phương” lại đánh tới, Vĩnh Sinh điện đang biến lớn không chỉ trực tiếp bị đụng nhỏ lại như cũ mà còn bị thu nhỏ mất một phần năm.

Hoàng Phủ Diệp cũng bị đâm cho quay cuồng, lần này quả thật khiến Hoàng Phủ Diệp bất tỉnh, trong lòng thầm nghĩ:

- Cây cột này là gì, cây cột này là gì… Chẳng lẽ so với Vĩnh Sinh điện của trẫm còn….

Vừa nghĩ đến đây thì cây cột thứ ba đã đánh tới.

Sở Nam giống như đang đùa giỡn, lần lượt thu những cây cột vào nhẫn trữ vật.

Vĩnh Sinh điện bị năm cây cột đâm vào, đã hoàn toàn biến hình, thể tích chỉ còn nhỏ bằng một nửa ban đầu, trong mắt Hoàng Phủ Diệp đầy vẻ không cam lòng, mục đích hắn tiến vào Thập Vạn Đại Sơn này còn chưa đạt được, Hoàng Phủ Tung cũng không có được một nửa tâm đắc tấn thăng Võ Thánh, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không thể bảo trụ. Ý đồ muốn đem ba phương thế lực một mẻ hốt gọn lại bị tử thương thảm trọng. Ngay cả tên Sở Nam mà hắn muốn giết vẫn còn sống, hơn nữa còn cực kỳ càn rỡ.

Hoàng Phủ Diệp nhìn chằm chằm Sở Nam, hắn thật sự không muốn cứ như vậy rời đi, thế nhưng, hắn không thể không rời đi, nếu hai cây cột còn lại đâm xuống thì thân thể của hắn sẽ bị nghiền nát, cảm giác huyết nhục tương liên trong cơ thể của hắn giống như bị tách rời, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ e sẽ tan thành mây khói.

- Sở Nam, trẫm thề phải tru tận cửu tộc Sở gia các ngươi!

- A…

Lại hét thảm một tiếng, Hoàng Phủ Diệp không cam lòng rống lên, lúc cây cột thứ sáu muốn đâm đến thì Vĩnh Sinh điện đột nhiên kịch liệt thu nhỏ chỉ còn bằng nắm tay, sau đó kim quang biến mất, giống như lưu tinh biến mất trước mắt mọi người, biến mất trong mảnh không gian này.

- Phá không pháp bảo!

- Hoàng Phủ Diệp sao có thể có phá không pháp bảo?

Huyền Vô Kỳ liên tiếp kinh hô hai tiếng, phảng phất như Vĩnh Sinh điện biến mất mang đến cho hắn khiếp sợ tột độ, thậm chí còn lớn hơn Sở Nam.

Sở Nam suy nghĩ một chút, cũng không để ý đến Hoàng Phủ Diệp nữa, ánh mắt nhìn về phía Đế Tôn đang ngồi trên ghế, cười nói:

- Còn hai cây cột nữa, vậy đành giao cho ngươi rồi, ngươi cũng không thể chịu thua được nha…

Lúc này, năng lượng bạo loạn của đại trận và pháp bảo tự bạo đã dần dần biến mất.

Giờ phút này, tu vi của ba người Khổ Thần lão tổ, lão già gầy gò, Hoàng Phủ Tung đã rớt khỏi cảnh giới Võ Tôn, Diệt Nguyên Minh Đằng phát ra uy thế khủng bố.

Hiện nay, Đế Tôn đang nhìn trò hay, xem ba người Sở Nam và Hoàng Phủ Diệp cùng Huyền Vô Kỳ chém giết đến khó phân thắng bại, giống như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau rình mồi, trong lòng thầm nhủ:

- Tàn cục càng tàn càng tốt, đến lúc đó, trẫm sẽ không cần phí chút khí lực nào cũng có thể diệt tận bọn chúng.



Nhưng không ngờ rằng, Hoàng Phủ Diệp với thân phận là con ve lại đột nhiên biến mất, biến mất cực kỳ đột ngột, trong đầu hắn bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ:

- Bọ ngựa không bắt được ve, vậy hoàng tước làm sao bây giờ? Trẫm…

Đúng lúc này, câu nói của Sở Nam đã khiến hắn bừng tỉnh.

Nhìn thấy Sở Nam đánh về phía mình, sau lưng còn có hai cây cột đuổi giết Sở Nam, sắc mặt Đế Tôn đại biến, uy lực của cây cột này như thế nào đã sớm không cần phải bàn cãi, Đế Tôn biết rõ Tọa Hạ Thánh Y (*) của hắn mặc dù mạnh, nhưng so ra vẫn còn kém Vĩnh Sinh điện của Hoàng Phủ Diệp.

(*) Bảo tọa

Ngay cả Vĩnh Sinh điện còn bị đâm đến tình trạng đó, huống chi là bảo tọa của hắn, không chút do dự, Đế Tôn lập tức đặt tay lên đầu rồng trên tay vịn trái, lập tức bắn ra ngàn vạn vũ tiễn, mỗi vũ tiễn đều trải qua thiên chuy bách luyện, cực kỳ bất phàm, lại còn dùng bí pháp luyện chế, lực sát thương rất mạnh.

Ngàn vạn vũ tiễn chỉ có một mục tiêu, đó chính là Sở Nam.

Nhưng Sở Nam không quan tâm, trực tiếp nghênh đón vũ tiễn, phóng đến Đế Tôn, vũ tiễn đụng vào quang quyển phòng ngự bằng Ngũ Hành nguyên dịch của Hỗn Nguyên Ban Chỉ đều bị bắn ngược ra ngoài.

Đế Tôn lại vỗ lên đầu rồng bên tay vịn phải, vài chục quang cầu bạch sắc giống như quang cầu trong miệng Bàn Long của lão già gầy gò bắn thẳng về phía Sở Nam, cùng lúc đó bảo tọa cũng thuấn di rời đi.

Nó thuấn di cực nhanh, so với Thiên Nhai Chỉ Xích của Sở Nam cũng không hề thua kém.

Hai mắt Sở Nam thoáng co lại, dùng tay chộp lấy những quang cầu bạch sắc, Đế Tôn đang thuấn di nhìn thấy cảnh này cũng biến sắc, trái tim đột nhiên nhảy lên, lẩm bẩm:

- Hắn… không ngờ… dùng tay, bắt được… Bàn Long Nộ? Bàn Lông Nộ tại sao không bạo? Chẳng lẽ là vị quang mang ngũ thải quỷ dị trên tay hắn?

Đồng thời, Sở Nam hướng về phía Đế Tôn hỏi:

- Những quang cầu năng lượng này là gì?

Vừa nói, Sở Nam lại quay người, đem “Bàn Long Nộ” ném về phía Huyền Vô Kỳ, tiếp tục nói:

- Nể mặt ngươi cho ta Chân Vũ Bát Trụ, những thứ này xem như tặng ngươi, ngươi tuyệt đối đừng khách khí, nhất định phải nhận lấy!

- Rầm rầm rầm…

Tiếng nổ không ngừng lên, mấy chục khối “Bàn Long Nộ” đều bị Sở Nam chụp lấy rồi ném về phía Huyền Vô Kỳ, Huyền Vô Kỳ cũng không dám bắt chước Sở Nam mà dùng tay bắt lấy, hắn đem cây cột cuối cùng chặn trước người, hỏa diễm ẩn chứa "Pháp tắc" vờn quanh người, tạo thành một bức tường hỏa diễm.

“Bàn Long Nộ” Còn chưa tiến vào hỏa diễm đã nổ tung, khí lãng bạo tạc thổi bùng lên hỏa diễm vạn trượng, từng lớp năng lượng không ngừng ập đến Huyền Vô Kỳ, nhưng lúc đụng vào cây cột thì liền tan biến.

Huyền Vô Kỳ không bị thương, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, Chân Vũ Trụ mặc dù rất cường hãn, nhưng bởi vì Huyền Vô Kỳ chưa hoàn toàn luyện hóa cho nên thao túng Chân Vũ Trụ cũng hao phí rất nhiều năng lượng. Chỉ có điều, vẻ tái nhợt này cũng nhanh chóng chuyển thành hồng nhuận phơn phớt.

Sở Nam đuổi theo Đế Tôn, nhưng bởi vì tốc độ của hai người chênh lệch không bao nhiêu, căn bản là không đuổi kịp, mà hai cây cột thì vẫn siêng năng đuổi theo Sở Nam. Sở Nam nhìn bảo tọa kia, trong lòng thầm nhủ:

- Cứ truy đuổi như vậy cũng không phải là cách, trận đã phá, tay chân của Đế Tôn tùy thời đều có thể xông tới, cũng không biết cha mẹ đã an toàn rời đi chưa.

Cùng lúc đó, trong lòng Đế Tôn cũng vô cùng khiếp sợ, thầm nghĩ:



- Trận chiến thảm liệt vừa rồi, cho dù Sở Nam có là Võ Tôn đại viên mãn thì năng lượng trong người hắn cũng phải tiêu hao không còn mới đúng, hắn không nuốt một viên đan dược nào, tại sao thần sắc lại không chút mỏi mệt, năng lượng toàn thân vẫn dồi dào sung túc như vậy, chẳng lẽ bây giờ phải xuất ra từng lá bài tẩy sao?

Trong lòng nghi hoặc còn có Huyền Vô Kỳ, Huyền Vô Kỳ đối với Sở Nam có đủ loại nghi vấn, mà lực lượng Đế Tôn bày ra lúc này cũng khiến Huyền Vô Kỳ rất nghi hoặc, nghi vấn của hắn cũng giống Sở Nam, thầm nghĩ:

- Đại Chu mạnh như vậy tại sao còn dùng những tiểu thủ đoạn như vậy? Trực tiếp giết hết không phải tốt hơn sao? Đay là tính cách của Đế Tôn tiểu nhi hay là còn có nguyên do khác?

Mặc dù trong lòng nghi hoặc trùng trùng, nhưng Huyền Vô Kỳ vẫn tập trung vào Sở Nam, lại một lần nữa chờ cơ hội thi triển ra Chân Vũ Trụ cuối cùng.

- Thiên Nhai Chỉ Xích lẽ ra phải nhanh hơn, nhưng Thiên Nhai Chỉ Xích lại không còn công pháp tầng sau, làm sao có thể tăng tốc độ nhanh hơn?

Sở Nam thuấn di vài lần vẫn không đuổi kịp Đế Tôn, sau khi như vậy, trong lòng chợt nghĩ đến cho nên bố trí hoàn cảnh tử khí để vây khốn Đế Tôn hay không, tuy nhiên nếu dùng chiu này thì hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng khá lớn.

Lúc Sở Nam đang muốn quyết định thì trong đầu hiện lên một đạo linh quang, hắn nhớ tới lúc mình tế luyện phân thân từng đem mười đường kinh mạch của Huyễn Ảnh Phân Thân tiến thành chu thiên tuần hoàn, sau đó phân thân đã xảy ra biến hóa lớn, tu vi một đường tăng vọt.

- Thiên Nhai Chỉ Xích là kinh mạch toàn thân, nếu như ta cũng tiến hành chu thiên tuần hoàn…

Nghĩ đến đây, Sở Nam liền án chiếu mà làm theo, Ngũ Hành nguyên dịch trong hai mươi sáu đường kinh mạch bắt đầu vận chuyển từng chu thiên, thoáng chốc đã vận chuyển được mấy chục chu thiên, Sở Nam lại thuấn di lần nữa.

Lần này hắn trực tiếp thuấn di đến trước mặt Đế Tôn.

Đế Tôn còn đang suy nghĩ có nên sử dụng lần lượt những bài tẩy của mình hay không lập tức khiếp sợ triệt để, nhưng tý thức động tác lại không chậm nửa phần, lại chuyển bảo tọa thuấn di về một phương hướng khác, Sở Nam quát:

- Còn muốn chạy?

- Chu Thiên tuần hoàn, thuấn di, Sở Nam lại lần nữa ngăn trước mặt Đế Tôn, trong tay cầm Vũ Hóa Phiến.

Không đợi Vũ Hóa Phiến kịp phản ứng thì Vũ Hóa Phiến đã vung xuống.

Đế Hạo và bảo tọa của hắn lập tức bay ngược lại, mà phương hướng bay ngược lại vừa vặn nhằm về phía hai cái Chân Vũ Trụ.

Khoảnh khắc bị thổi bay ngược lại, Đế Tôn liền biết không ổn, miệng vừa quát một cái thì thân thể đã như sao chổi bay đi, bảo tọa của Đế Tôn lại bắn đến Chân Vũ Trụ, thân ảnh Sở Nam lóe lên, ngũ chỉ vươn ra.

Cũng bởi vì Sở Nam muốn thu lấy hai cái Chân Vũ Trụ cho nên cũng không để ý đến Đế Tôn, Đế Tôn liền rời đi.

Huyền Vô Kỳ đau lòng nhìn Sở Nam lần nữa thu hai cây Chân Vũ Trụ của mình, hắn cảm giác trong lòng đang nhỏ máu, hắn đương nhiên biết tám cây Chân Vũ Trụ này không phải đơn giản, hắn hao phí nhiều năm như vậy, Chân Vũ Trụ lưu lại tại Thiên Nhất Sơn lâu như vậy, có thể dùng ba chữ “không đơn giản” để hình dung.

Thế nhưng, đối với điều này, Huyền Vô Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ.

Huyền Vô Kỳ thừa cơ Sở Nam đang thu lấy Chân Vũ Trụ, liền phóng xuất ra cây Chân Vũ Trụ cuối cùng.

Ngay lúc hai cây Chân Vũ Trụ tiến vào trong nhẫn trữ vật, phía xa truyền đến tiếng hét của Đế Tôn:

- Núi sập!

o0o

Tại một nơi khác, Hoàng Phủ Diệp xuất hiện trên không trung thành Kim Lăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook