Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 393: Đoạt thì đoạt

Chúc Long Ngữ

10/05/2013

Sau khi đám thần bí đi được bảy tám ngàn mét liền cảm thấy lạnh, lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau, thân thể run lẩy bẩy.

Chỉ có điều bọn hắn toàn lực chống cự vẫn có thể đi tiếp.

Lúc đi được một vạn mét thì bọn hắn thật sự không chịu nổi nữa, bước thêm một bước thì bọn hắn lại cảm thấy tử vong gần hơn một bước.

Nhìn thấy tình huống này, vẻ mặt tên thủ lĩnh trở nên ngưng trọng, lông mày khẽ nhíu lại, đám mây đen càng lúc càng dày, mặc dù hắn còn có thể đi tiếp, nhưng hắn không biết băng đạo này còn kéo dài đến đâu.

Hơn nữa, bởi vì phía sau có người đi đến, lão già khổ gầy đã đem băng đạo phong kín rồi.

Nói trắng ra là bọn hắn bây giờ căn bản không có đường lui.

Lúc trước, lão già khô gầy nghĩ rằng băng đạo này mới đào không lâu, chỉ cần cố một chút thì cũng không khó đuổi kịp người phía trước, đến lúc đó sẽ có phương pháp rời đi, tất nhiên cũng không cần lưu lại hậu lộ.

Thế nhưng bọn hắn lại không ngờ rằng càng tiến sâu vào lòng Băng Viêm đảo thì càng lạnh…

Tiến không thể tiến, thối cũng không thối được…

Nên làm thế nào đây?

Tuy nhiên, chỉ sau chốc lát, tên thủ lĩnh liền ra quyết định, để thủ hạ ở tại chỗ đào một cái thông đạo khác, hướng ra ngoài, còn hắn và lão già khô gầy vẫn tiếp tục đi về phía trước, bởi vì càng lạnh thì càng đại biểu Thủy nguyên bổn tinh rất có thể ở phía trước, hơn hai mươi tên thủ hạ làm sao có thể so sánh với Thủy nguyên bổn tinh?

Sau khi hạ lệnh, lão già khổ gầy tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi được một đoạn thì lão già khô gầy lại phá hủy băng đạo, đương nhiên, hắn cũng bắt đầu nuốt đan dược.

Hơn hai mươi người kia đều là tu vi Võ Quân, hoàn toàn bị thủ lĩnh từ bỏ, bọn hắn chỉ có thể tự tìm đường sống, đều cầm lấy pháp khí, bắt đầu nện lên bức tường băng, muốn đả thông một thông đạo khác.

Thế nhưng, pháp bảo của bọn chúng so với Long nha thì chẳng khác gì rác rưởi, phí sức cả buổi cũng không tạo thành thông đạo sâu một mét, mà bọn hắn lại càng lúc càng lạnh, nguyên lực cũng bắt đầu không đủ…

Đồng thời, Thượng Thanh Đông còn cách một vạn mét, càng lúc càng đến gần.



o0o

Bên trong băng thất, áp lực mà Vương trưởng lão của Thiên Nhất Tông đối diện cũng không nhỏ, trước mặt hắn là năm sáu tên Võ Vương, còn có vài trăm tên Võ Quân, gần như đều là Võ Quân cao cấp, tất cả đều yêu cầu tiến vào băng thất, những người này nếu xông vào thì Vương trưởng lão căn bản không thể ngăn được, chỗ dựa duy nhất của hắn chỉ có danh hiệu của Thiên Nhất Tông mà thôi.

- Chỗ này chúng ta phát hiện trước, các vị hãy đến nơi khác tìm đi!

Ngữ khí của Vương trưởng lão hiếm khi hòa hoãn, không còn hùng hổ dọa người nữa.

Chỉ có điều, biểu hiện của Vương trưởng lão so với Thủy nguyên bổn tinh vẫn kém hấp dẫn hơn, hoàn toàn không đáng nhắc đến, quần hùng vẫn kích phẫn, mắng mỏ không ngừng, Vương trưởng lão mặc kệ những tên Võ Quân kia, chỉ nhìn chăm chăm năm tên Võ Vương dẫn đầu, bởi vì Vương trưởng lão thấy chỉ cần năm Võ Vương kia đồng ý thì những Võ Quân kia cũng không thể tạo thành sóng gió gì, vì vậy quát:

- Năm vị hãy nghĩ kỹ, đắc tội Thiên Nhất Tông sẽ dẫn đến hậu quả gì, môn phái của các ngươi có chịu nổi không?

Năm tên Võ Vương quả thật có chút khó xử, Lữ Dương Minh nói:

- Vương trưởng lão, chúng ta chỉ vào xem một chút mà thôi…

- Hừ!

Vương trưởng lão nhìn thấy người nói là Lữ Dương Minh thì hừ lạnh một tiếng, nói:

- Xem ra Thần Khí Phái các ngươi thật không muốn sống nữa rồi!

- Vương trưởng lão, nói chuyện hãy chú ý một chút!

Lữ Dương Minh cao giọng quát, Vương trưởng lão bĩu môi nói:

- Thượng sư huynh phân phó ta canh giữ ở đây, ai dám xông vào sẽ giết không tha, các vị, các ngươi còn muốn tiến vào không?

Năm vị Võ Vương tính toán được mất, những Võ Quân kia lại càng huyên náo, sức hấp dẫn của Thủy nguyên bổn tinh quả thật quá lớn, ngay cả năm vị Võ Vương, kể cả Lữ Dương Minh cũng không thể không chú ý…

Phía sau lại truyền đến tiếng hô giết, chỉ thấy trong lỗ hổng xuất hiện một thân ảnh, trong nháy mắt trảm sát bốn tên Võ Quân cao cấp giữ cửa, mạnh mẽ xông vào.



Thân ảnh tiến vào băng động này giống như một đạo hỏa tuyến, chứa đầy oán nộ và lửa giận vô cùng tận, lập tức có ba tên Võ Vương xông vào băng thất, trong lòng Vương trưởng lão phát lạnh, hét lớn:

- Dám động thủ với Thiên Nhất Tông, ngày sau Thiên Nhất Tông nhất định sẽ diệt cả nhà các ngươi, trảm cửu tộc!

Vương trưởng lão quát lạnh, khiến không ít người nhớ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Thiên Nhất Tông, bước chân thoáng trì trệ.

Mà ở bên trong băng phòng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh:

- Giết sạch bọn chúng thì Thiên Nhất Tông làm sao biết được là do ai giết?

Một lời nói dậy nên ngàn lớp sóng…

Thế cục hoàn toàn mất khống chế, mỗi người đều liều mạng xông vào trong lỗ hổng, lỗ hổng lãi xuất hiện vài thân ảnh giết vào trong băng thất, sắc mặt Vương trưởng lão đại hoảng, miệng không ngừng quát tháo, nhưng ba tên Võ Vương kia dường như không quan tâm, vẫn tiếp tục xông vào, Vương trưởng lão ngăn một người trong đó, người đó cũng không nói nhảm, trực tiếp xông vào chém giết Vương trưởng lão.

Vẫn bất động chỉ có Lữ Dương Minh và Diệu Âm.

Diệu Âm cảm thấy nơi này quá hỗn loạn, cho dù có xông vào tranh đoạt cũng không biết phải tổn thất bao nhiêu, lại nói thái độ của nàng đối với Thủy nguyên bổn tinh là được thì tốt, không được cũng xong, quan trọng là để môn hạ đệ tử có một phen lịch luyện.

Về phần Lữ Dương Minh vẫn đứng yên tại chỗ là bởi vì lúc hắn nhìn thấy thân ảnh đầu tiên xông vào, vũ khí trên tay thân ảnh đó cầm chính là Kim Hồng kiếm, Lữ Dương Minh đương nhiên biết Kim Hồng kiếm là vũ khí của Lăng Vi Thiên, thầm nhủ:

- Kim Hồng kiếm sao lại xuất hiện ở đây? Lăng Vi Thiên không phải đang bế quan sao? Người vừa tiến vào là Lăng Vi Thiên sao?

Bởi vì tốc độ của thân ảnh kia quá nhanh cho nên Lữ Dương Minh cũng không nhìn rõ, hơn nữa Lữ Dương Minh cũng không biết rằng Lăng Vi Thiên đã chết, mệnh bài của Lăng Vi Thiên không đặt ở trong Thần Khí Phái mà đặt trong Lăng gia, cho nên ngoại trừ cha của Lăng Tiêu ra thì không còn người nào biết được.

Thân ảnh xông vào đầu tiên hiển nhiên là Vô Không lão tổ, Vô Không lão tổ nhớ Sở Nam đã từng nói muốn diệt cả Thiên Nhất Tông, cho nên hắn mới bỏ lại câu nói vừa rồi, khiến mọi người cũng gây chiến với Thiên Nhất Tông.

Vô Không lão tổ xông vào trước tiên, cũng nhìn thấy băng đạo, nhưng không có xông vào, trái lại đứng ở bên cạnh.

Người phía sau tiến vào càng ngày càng nhiều, đệ tử của Thiên Nhất Tông cố gắng kháng cự, miệng thì không ngừng hô “Thiên Nhất Tông”, hy vọng uy danh hiển hách của Thiên Nhất Tông có thể dọa đám người này, thế nhưng đám người này đã bị sức hấp dẫn của Thủy nguyên bổn tinh làm đánh mất lý trí, cái gì mà Thiên Nhất Tông trong mắt bọn hắn không khác gì phù vân, chỉ có lợi ích mới là thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook