Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 67: Giác ngộ

Chúc Long Ngữ

22/03/2013



Gia nhập Thần Khí Phái, Sở Nam cho rằng có thể theo Lữ Dương Minh học tập thật tốt.

Thế nhưng, từ sau khi Lữ Dương Minh đem Sở Nam đến nơi này, phân phó vài câu thì liền để hắn tạm thời ở đây tu luyện, sau đó lập tức đi luyện chế pháp bảo giúp Tử Mộng Nhân.

Tử Mộng Nhân đối với việc Lữ Dương Minh an bài Sở Nam ở nơi này hiển nhiên trong lòng vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng Lữ Dương Minh cũng không giải thích, mà Sở Nam thì lại thầm suy xét nơi này đến tột cùng có gì đặc biệt mà lại khiến cho hòn ngọc quý trên tay giống như Tử Mộng Nhân kinh hãi như vậy.

Lữ Dương Minh rời đi, nhưng Sở Nam lại không dám lãng phí thời gian, thời gian đối với hắn mà nói chính là sinh mệnh, cảnh giới của võ giả càng cao thì tính mạng cũng càng dài, cường giả cảnh giới Võ Quân sống từ 200-300 năm cũng không thành vấn đề, còn nếu như muốn kéo dài sinh mệnh thì phải bước thêm một bước nữa, hơn nữa phải càng sớm càng tốt, nếu không thì đợi đến cuối đời cho dù có đột phá cảnh giới tiếp theo thì cũng kéo dài được chút ít thời gian mà thôi….

Nhất là trên vai Sở Nam còn mang nhiều trách nhiệm như vậy, Sở Nam không dám thả lỏng chút nào.

Sở Nam nhìn mặt sau căn phòng là vách đá tự nhiên thì trong lòng đột nhiên nhớ để tình cảnh dùng cự thạch để tôi luyện tại trấn Tự Do, nghĩ đến đây, Sở Nam liền không do dự, hai tay ngưng kết thành quyền, không ngừng nện lên vách đá, còn sử dụng cả khuỷu tay và đầu gối, thậm chí cả lưng….

Thời gian dần trôi qua, cơ bắp toàn thân trên người Sở Nam đã xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, bụi đá dính vào mồ hôi, khiến toàn thân Sở Nam đều dính đầy tro bụi, Sở Nam vuốt đi mồ hôi to như hạt đậu trên trán, bởi vì va chạm kịch liệt cho nên thậm chí còn tóe máu, thế nhưng Sở Nam vẫn tiếp tục điên cuồng nện lên vách đá.

Lữ Dương Minh lần này đi đã ba ngày mà không thấy bóng dáng, cũng may trong nhẫn trữ vật của Sở Nam còn có chút năng lượng đan, Sở Nam cũng không lo bản thân mình bị đói, linh khí tại nơi này nồng đậm như vậy, Sở Nam lại càng chăm chỉ tu luyện, giống như Bính Mệnh Tam Lang (*)

(*) Bính Mệnh Tam Lang Thạch Tú, một nhân vật trong Thủy Hử.

Những ngày này, Sở Nam chủ yếu chỉ tu luyện Thổ nguyên lực, còn lại là tôi luyện thân thể mình, ngay cả một vài vách đá sắc bén cũng bị Sở Nam mạnh mẽ san phẳng, mà Sở Nam vẫn tiếp tục không hề ngừng lại.

Nơi này quả thật có chút kỳ lạ, Sở Nam ở nơi này phát ra tiếng động không ngừng, thế mà lại không có ai chú ý đến, ngẫu nhiên có người đi qua thì cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Ngày thứ bảy, Tử Mộng Nhân đến nơi vắng vẻ này, nàng đến đây là thay Lữ Dương Minh truyền tin tức, bởi vì lúc Lữ Dương Minh thay nàng luyện chế bảo kiếm, đột nhiên cảm thấy phương diện luyện khí có chỗ đột phá nên lập tức bế quan, trước khi bế quan còn phân phó Tử Mộng Nhân đến xem Sở Nam một chút.

Lúc Tử Mộng Nhân đi vào thì Sở Nam vẫn còn đang húc vào vách đá, tmd nhìn thấy Sở Nam tu luyện như vậy thì cũng cảm thấy tò mò, cũng không xuống dưới quấy rầy mà chỉ đứng ở bên trên nhìn.



Trước vách đá, thân hình Sở Nam đột nhiên lùi lại vài bước, sau đó dùng bả vai húc tới với khí thế như sét đánh về phía vách đá.

Ngay lập tức, vách đá đã bị nện đến bằng phẳng không ngờ đột nhiên “ầm” một tiếng, sau đó nổ tung, tạo thành vài đạo vết nứt lớn, sau chốc lát, lập tức có đá vụn rơi xuống đất, trên vách xuất hiện một cái lỗ lớn, bên trong còn tràn ngập bụi mù.

Sở Nam nhìn thấy cái lỗ lớn này thì trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, có thể dùng lực lượng cơ thể thuần túy mà để lại trên vách một cái lỗ lớn như vậy, thân thể của bản thân dường như lại tiến bộ, Sở Nam thầm cảm thấy Thổ nguyên lực trong cơ thể trở nên dồi dào, vẻ mặt càng tươi hơn….

Thế nhưng đột nhiên sắc mặt của Sở Nam lại trở nên ảm đạm, sư phụ đưa hắn đến đây thì không thấy bóng dáng đâu nữa, mặc dù tu luyện ở đây rất nhanh, nhưng hắn vẫn muốn tu luyện trong chiến đấu hơn, chỉ có tu luyện như vậy mới là nhanh nhất.

- Chiến đấu? Đi đâu để chiến đấu đây?

Sở Nam chợt nghĩ, nghĩ mãi mà không có đáp án, vì thể lại lần nữa đem tinh lực đặt lên vách đá.

Sở Nam hoàn toàn không biết ở bên trên, cách hắn không xa có một bóng dáng xinh đẹp lanh lợi đang tò mò nhìn những hành động điên cuồng của hắn, đôi mắt khinh thường chợt lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn thấy Sở Nam không ngờ lại dùng thân thể húc vào vách đá thì cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, trong mắt càng tràn ngập vẻ khó hiểu.

Đến cuối cùng, Tử Mộng Nhân dứt khoát ngồi xuống, cũng không đi chuyển lời, cứ như vậy lẳng lặng nhìn những hành động điên cuồng của Sở Nam.

- Kiên trì, kiên trì hơn nữa, ngươi nhất định có thể làm được.

Sở Nam càng không ngừng thầm khích lệ chính mình, lỗ trên vách đá cũng càng ngày càng nhiều.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, Sở Nam không biết đã phát khởi bao nhiêu công kích lên vách đá, Tử Mộng Nhân cách đó không xa mở to mắt nhìn, Sở Nam ở một bên đang nện vào vách đá cũng lâm vào trầm tư:

- Thổ nguyên lực hùng hậu, là đất nhưng lại biến thành đá, thành núi, thậm chí là thành tòa núi khổng lồ Thần Khí Phái này, thì ra là góp gió thành bão, nếu như Thổ nguyên lực trong cơ thể ta sung mãn và tinh thuần thì không biết có trở nên rắn chắc như tòa núi lớn này, khó có thể rung chuyển hay không? Hơn nữa, Thổ nguyên lực nổi danh nhất là lực lượng, Kim nguyên lực nổi danh công kích, Thổ lại sinh Kim, nếu sử dụng Thổ nguyên lực để thi triển Khai Thiên Thập Bát Thức thì sao?

Tâm tùy ý động, trọng kiếm lập tức xuất hiện trong tay Sở Nam, Sở Nam lập tức kích phát ra Thổ nguyên lực trong cơ thể, lúc này Thổ nguyên lực cũng thuận thể bạo phát ra, ngưng tụ trên kiếm, Khai Thiên thức thứ nhất theo đó mà thi triển ra.

- Ầm….

Trên vách đá xuất hiện một cái vết kiếm thật sâu, Tử Mộng Nhân ở phía xa nhìn thấy hết tất cả, khẽ “A” một tiếng rồi liền lấy tay che kín miệng, trong lòng thầm nghĩ:



- Đây là vũ kỹ gì, không ngờ lại có uy lực lớn như vậy, có thể để lại trên vách đá chắc chắn một vệt kiếm sâu như thế, tiểu tử mà Tam gia gia mang về này quả thật cổ quái!

Thế nhưng Sở Nam lại không mừng rỡ, trái lại trên khuôn mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng, vết kiếm để lại trên vách đá còn không bằng uy lực lần trước thi triển Khai Thiên thức thứ nhất tại trấn Tự Do, tại sao lại như vậy chứ?

- Hôm đó là sử dụng toàn bộ Ngũ Hành nguyên lực, so với mỗi một mình Thổ nguyên lực bây giờ thì thâm hậu hơn rất nhiều, mà Thổ nguyên lực lại không sắc bén như Kim nguyên lực, đây chính là nguyên nhân sao?

Sở Nam nhìn chằm chằm vào vết kiếm, vẫn không động đậy, giống như đã rơi vào một cảnh giới diệu kỳ vậy.

Tử Mộng Nhân lại lần nữa kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm:

- Lâm Vân này giác ngộ ra điều gì sao? Nhìn vết kiếm của hắn mà giác ngộ?

Sở Nam không biết hắn đang giác ngộ, hắn chỉ nghĩ đến một vấn đề rất trọng yếu:

- Đúng rồi, Thổ sinh Kim, công kích của Kim vô cùng sắc bén, còn Thổ thì trầm trọng, hiệu quả chắc chắn sẽ khác.

Nghĩ vậy, Khai Thiên thức thứ nhất lại lần nữa được Sở Nam dùng hai loại nguyên lực Kim Thổ theo thứ tự xuất ra.

Nguyên lực vẫn thuận theo sự điều khiển của Sở Nam, kim hoàng sắc cùng với thổ hoàng sắc thay nhau luân chuyển, khiến trọng kiếm lóe lên ánh sáng.

- Khai Thiên thức thứ nhất!

Sở Nam lại lần nữa rống lớn một tiếng, một vệt kiếm so với lúc trước càng sâu hơn xuất hiện trên vách đá.

- Kim Thổ song thuộc tính?

Tử Mộng Nhân kinh ngạc đứng bật dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook