Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 662: Hồ Điệp vỗ cánh

Chúc Long Ngữ

10/05/2013

Lúc này trên không trung rơi xuống từng cánh hoa, đủ loại hương vị, tràn ngập tại trong thiên địa, cánh hoa đều kiều diễm ướt át, uyển chuyển bay xuống, rơi vãi bay lên.

Làm cho người kinh ngạc là đang đi vào trong thế giới bách hoa.

Lúc này cho Chúc Chi Võ vừa khôi phục lại, sau đó ngây ngốc nhìn những cánh hoa, thầm nói:

- Đẹp quá...

Lạc tiêm nhi cùng Điệp Y Tiên Tử, cũng đắm chìm tại bên trong bách hoa, si mê không thôi.

Lúc này trên mặt Huyễn ngộ hiện lên vẻ kinh hỉ, nhưng hắn còn co quắp trên mặt đất, không có lộn xộn.

Đột nhiên, bách hoa xuất hiện một con Hồ Điệp, chớp lấy thân thể huyến màu, hướng Sở Nam bay tới.

Do cánh hoa đặc biệt tạo thành Hồ Điệp màu sắc rực rỡ, dùng một loại tư thái điềm nhiên, hướng Sở Nam bay tới, một màn này thoạt nhìn tưởng là hài hòa, không có chút khí tức nguy hiểm nào, giống như "Hồ Điệp" yêu thích nhất là hoa, muốn bay đến.

Ngay tại thời điểm "Hồ Điệp" cách Sở Nam càng ngày càng gần, không trung có một thanh âm cười hì hì xuất hiện:

- Bách Hoa tỷ tỷ, ngươi vừa đến, đã tế ra đại sát chiêu như vậy sao? Vị Lâm Vân công tử này, bộ dáng thoạt nhìn rất anh tuấn, ngươi bỏ được sao?

- Thiên Tư muội muội, hắn có hoa tuấn không?

- Có thể hắn là một người nam nhân, có rất nhiều sự tình của Bách hoa hắn làm được đấy.

Thanh âm này tràn đầy khiêu khích, hương vị hấp dẫn vô cùng, lúc này có hai thân ảnh nữ tử, từ không trung hiện ra.

Lúc này vẻ bề ngoài của Sở Nam giống như bị "Hồ Điệp" mê hoặc, nhưng trong nội tâm hắn giật mình, hắn không nghĩ tới, cuối cùng có hai Vũ Đế đồng thời đến, kể từ đó, tính nguy hiểm gia tăng thật lớn.

Hai nữ tử ở trên không trung, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, còn xinh đẹp như hoa, đúng như là tiên tử, trên mặt dáng tươi cười như hoa nở rộ, nhưng dáng tươi cười của hai nữ tử này làm cho người ta cảm giác, lại hoàn toàn không giống như vậy.

Một người cao quý thần thánh không để cho người xâm phạm, một người phong tình vạn chủng, liếc mắt nhìn liền có thể làm cho người dục hỏa tăng lên.

Nghe các nàng đối thoại, Sở Nam biết rõ nữ tử cao quý chính là Bách Hoa tiên tử, còn người kia là Thiên Tư. Mà hai nữ nhân này cũng không phải giống như bề ngoài như vậy, các nàng thân là Vũ Đế, cũng là lão quái vật đã sống năm sáu trăm năm rồi, về phần dung mạo của các nàng ,chính là các nàng có tu vi như vậy, lại có nhuận trú nhan, các nàng có phương pháp bảo trì dung mạo thanh xuân.

"Hồ Điệp" càng lúc bay tới càng gần, Bách Hoa tiên tử nói ra:

- Xem ra Thiên Tư muội muội rất có khát khao rồi, cái nam nhân kia tỷ tỷ giúp ngươi bắt giữ, để cho cùng ngươi tận hứng, thế nào?

- Bách Hoa tỷ tỷ thật tốt, nhưng mà muội muội muốn ra tay, như vậy càng có thêm một điểm tình thú.

Thiên Tư nói xong, liền trực tiếp bay về phía trước, lúc này trong mắt Bách Hoa tiên tử hiện lên vẻ giễu cợt, trong nội tâm thầm nghĩ:

- Chỉ bằng ngươi, còn muốn cùng bổn tiên tử tranh giành Phong chủ thứ sáu sao? Thật sự là không biết lượng sức. Tên Lâm Vân này, cũng không phải là dễ dàng đối phó như vậy, không thấy được Huyễn ngộ kia sao, không ngờ đang nằm trên mặt đất sao? Mà trước Huyễn ngộ còn có Cảnh sư huynh...

Lúc này Thiên Tư bay đến gần Sở Nam thì đứng tại, sau đó nhõng nhẽo cười nói:

- Lâm công tử, ngươi thấy ta có đẹp sao?



Nói xong, còn đem cánh tay tuyết trắng trắng nõn, khẽ che môi son ôn nhuận, biểu lộ gợi cảm chọc người, khi Huyễn ngộ nhìn thấy, thân thể cũng không khỏi rục rịch ngóc đầu dậy, dục hỏa vô cùng.

- Mỹ...

Sở Nam si ngốc nói ra, trong mắt tràn đầy vẻ mê ly, tràn đầy dục hỏa, từ trong ánh mắt bắn ra, thân thể càng kìm lòng không được giống như trôi nổi giữa không trung, hướng Thiên Tư lao đến, ánh mắt Sở Nam, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Thiên Tư.

Thiên Tư thấy thế, cười hì hì ra tiếng, rồi sau đó cúi gật đầu, tay cầm lấy vạt áo, nói:

- Lâm công tử, nhìn người ta làm gì vậy, người ta không có ý tứ đâu.

Thiên Tư nói như vậy, nhưng ánh mắt của nàng tràn đầy sóng xuân lưu chuyển, mê hoặc tâm thần người.

Sở Nam không nói gì, hướng về phía nàng ta lao đến, tốc độ càng lúc càng nhanh, như một đầu Sói nóng nảy, muốn hung mãnh nhào tới, xé rách con mồi. Ở cách đó không xa, Bách Hoa tiên tử chau mày.

- Tên Lâm Vân, lại dễ dàng đối phó như vậy? Liền một điểm phản kháng đều không có?

Bách Hoa tiên tử trong nội tâm cảm thấy có âm mưu, nhưng bộ dạng của Sở Nam, lại không có một chút sơ hở, cùng như bị Thiên Tư dẫn dắt những nam nhân khác.

- Lâm Vân làm sao có thể cùng những nam tử bình thường sao? Hắn chém giết Cảnh Trọng Minh, chế trụ Huyễn ngộ kia là một người khác hoàn toàn, là lão phụ kia sao?

Nghĩ vậy, Bách Hoa tiên tử vội vàng đem thần niệm tản ra, hướng bốn phía quét tới, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào, những phát hiện của nàng, ngàng cảm thấy đối với nàng không tạo được bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi.

Lúc này trên mặt Lạc Tiêm nhi, cũng đầy lo lắng, thậm chí nghĩ muốn phát ra âm thanh nhắc nhở, lại bị Điệp Y Tiên Tử ngăn lại, Điệp Y Tiên Tử đã nhìn qua Sở Nam biểu hiện tại Cực Lạc cung, thì lúc này cho dù Thiên Tư là Vũ Đế cường giả, công lực phi thường thâm hậu, Sở Nam cũng tuyệt đối không thể không có sức phản kháng, nhưng hiện tại Sở Nam một chút phản kháng đều không có, thì chỉ có thể nói rõ, là Sở Nam cố ý làm vậy.

- Lâm công tử, hô hấp của ngươi sao lại ồ ồ như thế? Còn có tim đập tốc độ thật nhanh.

Thiên Tư dường như không có lo lắng như Bách Hoa tiên tử, nàng như một nữ tử ngây thơ vô tri, nhất cử nhất động của nàng, mặc dù là một ánh mắt, một cái lông mi đều so với những cô gái Cực Lạc cung kia, mạnh hơn nghìn vạn lần, mà ngay cả Huyền Băng môn nữ đệ tử, lãnh nhược băng tâm, đều phát lên lửa giận.

"Hồ Điệp" một mực tại bên cạnh Sở Nam, Sở Nam đã đến trước mặt Thiên Tư, lúc này Thiên Tư nghiêng nghiêng đầu, hồn nhiên nói:

- Lâm công tử, người ta nóng quá, ngươi có thể giúp nhân gia nới rộng y phục không?

Thanh âm câu hồn phiêu đãng trên không trung, thân hình Thiên Tư vặn eo lắc mông, thân thể uyển chuyển, lộ ra da thịt tuyết trắng bóng loáng, như ẩn như hiện, hai ngọn núi cao ngất, giống như kinh hồng, làm cho cả khuôn mặt Sở Nam đỏ bừng, trong ánh mắt rực lửa, hường về phía eo nhỏ của Thiên Tư ôm tới.

Lúc này, Bách Hoa tiên tử, bọn người Điệp Y Tiên Tử, tất cả đều mở to hai mắt, không ai tin tưởng, hai người bọn họ cứ ôm như vậy, Huyễn ngộ co quắp trên mặt đất, còn không dám lộn xộn, tuy hắn muốn đem át chủ bài của Sở Nam là diệt nguyên minh đằng nuốt tu vi, côn trùng nuốt hấp máu tươi, thân hìn luyện được chín cái ảo ảnh, còn có chủng chủng công kích quỷ dị sắc bén, toàn bộ nói ra, để cho các nàng sớm chuẩn bị sẵn sàng, không đến mức khi bị giết trở tay không kịp, ngoài ra, còn có tin tức về "Trường thọ đan", hắn cũng muốn truyền đi. Nhưng Huyễn ngộ không dám lộn xộn, ý niệm trong đầu cũng không dám nghĩ nhiều.

Sở Nam đã sờ lên làn da của Thiên Tư, lại vẫn chưa có tình huống ngoài ý muốn xuất hiện, mà ngay cả trong ánh mắt của Thiên Tư, đều đã hiện lên một tia nghi hoặc, vốn Thiên Tư cũng một mực đề phòng Sở Nam, chỉ cần Sở Nam có một điểm dị động, nàng sẽ làm cho Sở Nam chịu không nổi, nàng còn có rất nhiều chiêu giết người không thấy máu.

Nhưng mà Sở Nam không có điểm dị thường nào.

Lúc này tay của Sở Nam đã cách sa mỏng, đặt tại ngang hông của nàng, độ ấm, lực cuồng dã, đánh thẳng vào thân thể mềm mại của nàng, còn tiếng ồ ồ tiếng thở dốc, mang theo mùi vị nam nhân huyết tinh nhàn nhạt, chui thẳng vào cái mũi của nàng.

Thiên tư tâm thần không khỏi rung động, lập tức vội vàng ngưng thần, bắt lấy tay Sở Nam muốn thay nàng cởi áo ra, miệng thơm nói.

- Lâm công tử, vì ta, ngươi có nguyện ý đi làm việc cho ta hay không?

Sở Nam gật đầu, trong mắt truyền ra "Thâm tình" .



- Lúc này nhân gia khát rồi, ngươi có thể đem máu tươi của ngươi, cho ta giải giải khát không?

Thiên Tư âm thanh cứng rắn, Sở Nam không chút do dự vạch phá ngón tay, tay phải ấn vào ngón út, nhất thời có máu tươi chảy ra, một màn này, làm cho Bách Hoa tiên tử cùng Điệp Y Tiên Tử bị mê hoặc không thôi, lúc này Thiên Tư cũng sửng sốt một chút, nhưng nàng tuy có sững sờ thoáng qua, sau đó cười quyến rũ nói:

- Người ta vốn rất khát rồi, có thể nhìn thấy ngươi bị thương, tâm can của ta rất đau, ta giúp ngươi cầm máu được không?

Thiên Tư nói như thế, nhưng cũng không dám đi hấp thu máu huyết của Sở Nam, nàng sợ bên trong có âm mưu, Thiên Tư cúi đầu đi, như muốn dùng miệng hút vào máu ở ngón tay của Sở Nam, trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc.

- Lâm Vân tại sao bất lực như thế? Có thể ánh mắt của hắn thực như vậy, chẳng lẽ là cùng Huyễn ngộ đại chiến một hồi, bị trọng thương sao? Có thể toàn thân sinh mệnh hắn bị khô kiệt rồi.

Lúc này Thiên Tư muốn đem môi anh đào hút lấy máu tươi của Sở Nam, đột nhiên Thiên Tư tấn công bất ngờ, nhưng Càn Khôn chỉ chứa mười hai sóng lực, được Sở Nam dùng tánh mạng lực che dấu, tập kích đan điền Thiên Tư.

Thiên tư trong nội tâm kinh hãi, thần sắc trên mặt lại không thay đổi, thân hình tránh ra, lúc này cái tay còn lại Sở Nam hướng nàng chộp tới, nhưng hông biết Thiên Tư tu luyện qua loại thân pháp nào, thân hình uốn éo, nhưng nàng vẫn không có thoát khỏi một kích của Càn Khôn chỉ.

Ngón áp út Sở Nam, đem cánh tay phải Thiên Tư, đánh ra một cái lỗ máu, trong lúc Sở Nam dùng Cung lực quyền muốn giết nàng, thì con "Hồ Điệp" đột nhiên quạt một cánh, thoáng chốc hướng Sở Nam đánh úp lại, mà cỗ cổ phong này, lại không phải là gió, tất cả đều là kiếm quang.

Sở Nam không có để ý đến, trực tiếp kích phát ra Hỗn Nguyên vịn chỉ phòng ngự, không giống với phòng ngự năm màu trước kia, mà lúc này tất cả kiếm quang đều bị ngăn cản tại bên ngoài, mà phòng ngự lại không bị hao tổn.

Bách Hoa tiên tử lông mày nhảy lên, gương mặt như hoa lan đua nở, còn con "Hồ Điệp" kia liền không ngừng vỗ cánh, hướng Sở Nam đánh tới, Sở Nam đuổi theo truy sát Thiên Tư, một kích vừa rồi kia, cũng không có đạt tới mục đích như hắn mong muốn, hai nữ nhân này, so với hắn tưởng tượng còn muốn quỷ dị hơn, làm cho Sở Nam càng thêm cẩn thận hơn.

Thân ảnh Thiên Tư tung bay, ai oán nói:

- Lâm công tử, ngươi không phải nói là ta có đẹp không? Đúng là ngươi thật ác độc, đối với người ta ra tay như vậy, còn làm bị thương người ta, ngươi không đau lòng sao?

Lúc này tư bộ dáng của Thiên Tư điềm đạm đáng yêu đến cực hạn, làm cho người nhìn không khỏi sinh lòng muốn bảo hộ.

Sở Nam đã đem "Trảm dục" tu luyện đến đại thành, tự nhiên sẽ không bị Thiên Tư mê hoặc, hơn nữa, hắn cũng không có lại làm ra bộ bị mê hoặc, loại này chỉ dùng một lần. Lúc trước Sở Nam biết nàng không tin tưởng hắn thật sự dễ dàng bị hấp dẫn như vậy, cho nên, Sở Nam lần này cũng không thể lừa được nàng.

Sở Nam vừa cười vừa nói:

- Ngươi rất xinh đẹp, đáng tiếc, xinh đẹp như rắn rết!

Bách Hoa tiên tử cũng nói:

- Thiên tư xinh đẹp, tình thú như vậy, cảm giác như thế nào?

- Rất tốt, trước kia không có lực khiêu chiến rồi, cuộc chơi bắt đầu một điểm lực đều không có, lúc này vừa vặn phù hợp, muội muội rất thích.

Thiên Tư nói cười, sau đó Sở Nam nói:

- Lâm công tử, vậy ngươi nói, Bách Hoa tỷ tỷ đẹp như cái gì? Lâm công tử có thích Bách Hoa tỷ tỷ hay không, nếu ưa thích, người ta có thể giúp đỡ.

Nói xong, "Hồ Điệp" kiếm quang đã bay tới, một đầu đâm vào phía trên phòng ngự, "Hồ Điệp" tán ra, bách hoa hiện lên từng mảnh bay múa, đem Sở Nam vây quanh, mà Thiên Tư nhõng nhẽo cười, tạo ra một cổ hương vị khác thường. Lúc này Thiên Tư không ngừng cười, làm lấy động tác mê người, nhưng hết lần này tới lần khác biểu lộ cho người ta thấy một loại cảm giác thánh khiết, cặp môi thơm của Thiên Tư nói ba chữ:

- Mộng chi nguyên!

Thoáng chốc, Sở Nam cảm giác trước mắt núi không còn là núi, nước không còn là nước, trời không còn là trời nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook