Chương 318: Học được rồi sao?
Chúc Long Ngữ
22/03/2013
Tên Võ Quân tự cho rằng vũ kỹ của mình có thể đánh một trận với vũ kỹ Địa cấp hạ phẩm quay đầu lại.
Lập tức, khuôn mặt phẫn nộ liền giống như bị rơi xuống hầm băng, toàn thân liền cứng đờ, ngay cả ánh mắt sợ sệt cũng vậy.
Hắn thấy lão đầu tóc vàng lúc đầu khí thế lẫm liệt, còn muốn bắt giữ lão đầu tử cuồng vọng, lúc này trước đã trở thành một đống thịt, huyết nhục mơ hồ, ngực nát đầu vỡ.
Chỉ có thể từ hai cái chân trên mặt đất mà nhận ra được đây chính là lão giả tóc vàng.
Tên Võ Quân này lập tức khủng hoảng, nhớ đến một quyền kinh thiên và câu “ngươi nhầm” mà lão đầu tử nói lúc trước, lại nghĩ đến bản thân ở trước mặt đối phương còn chưa chiếm được chỗ tốt nào….
Nghĩ đến đây, sợ hãi trong nháy mắt lan khắp toàn thân.
Tên Võ Quân này không dám tái chiến, chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng hắn vừa mới quay người, bước được hai bước liền thấy Sở Nam đứng trước mặt mình, cười hỏi:
- Không phải vừa rồi ngươi muốn giết ta sao? Tại sao giờ lại muốn chạy?
Ngay sau đó, hắn mới cảm thấy nụ cười của Sở Nam cực kỳ lạnh lẽo, tựa như muốn lấy mạng người vậy.
Hắn không nói hai lời, liền sử ra vũ kỹ mạnh nhất của mình, vừa xuất ra thì tên Võ Quân liền xoay người chạy trốn tiếp, tung người nhảy lên, hắn đã nghĩ kỹ rồi, có thể bằng vào một quyền đánh chết lão giả tóc vàng, còn không để hắn vào mắt, nếu vậy thì dù đánh tiếp thì cũng chỉ có thể nối bước theo lão giả tóc vàng, tốt nhất vẫn nên chạy thì hơn.
- Không được ta cho phép, ngươi thoát được sao?
Âm thanh truyền đến, hai tên Võ Quân còn đang đứng ngây ngẩn, cảm thấy tất cả giống như chuyện đùa, chỉ thấy kiếm ảnh mà Sở Nam trực tiếp từ trên người bọn họ thi triển còn chưa tiêu tán.
Tiếp theo đó hắn cũng tung mình nhảy lên.
Lúc Sở Nam ở Thập Vạn Đại Sơn đã có thể nhảy lên không trung, bây giờ càng không phải bàn, so với Võ Quân thì càng cao hơn, nhanh hơn, xa hơn….
Tên Võ Quân nghe thấy âm thanh phá không, cảm thấy hoàn toàn kinh hoảng, muốn tăng lực bỏ trốn, nhưng bên tai bỗng vang lên âm thanh:
- Vừa rồi ta học được của ngươi một chiêu, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, để ngươi học tập vũ kỹ của ta!
Lại một lần nữa đại kinh, nhưng tên Võ Quân này biết rõ hắn không thể tiếp tục bỏ trốn, chỉ có thể liều mạng, liền xoay người lại, quát to một tiếng:
- Cùng lên đi, không thì hôm nay đừng mong kẻ nào còn sống.
Cùng lúc đó, hắn lại thi triển một đại chiêu.
Sở Nam không dùng lại chiêu thức giống hắn, mà sử dụng Cốt Nhục Phân Ly.
Từng đạo kiếm mang lộn xộn không theo đường lối nào thi triển ra, nhấn chìm đại ch của tên Võ Quân, sau một trận âm thanh leng keng, Sở Nam thu hồi Kim Hồng kiếm, đứng tại chỗ.
Hai tên Võ Quân sơ cấp phía sau cũng bỏ chạy, thấy Sở Nam dừng tay thì đều dừng bước, nhìn cảnh huyết vụ quỷ dị trước mắt mà không nói nên lời.
Huyết vụ hiển nhiên không phải bỗng dưng xuất hiện, mà là do máu tươi của tên Võ Quân tạo thành.
Rất nhanh, huyết vụ tản đi, lộ ra tình cảnh bên trong.
Hai tên Võ Quân nhất thời hét lên kinh hãi.
Tên Võ Quân kia giờ không còn là người nữa, chỉ còn là….
Tên Võ Quân thống khổ mở mắt ra, cúi đầu nhìn, chỉ thấy cánh tay cần kiếm của hắn không còn một chút huyết nhục, nếu còn thì chỉ có xương trắng và tơ máu kéo dài từ cánh tay đến ngón tay.
Không chỉ như vậy, toàn bộ nửa bên phải của hắn đều là xương trắng, thân thể bên trái vẫn hoàn hảo, bình yên vô sự, căn bản không chịu ảnh hưởng gì.
Tên Võ Quân này nhìn tình huống phát sinh trên người mình mà không thể tin nổi, không biết phải nói gì mới tốt.
Lúc này, Sở Nam lên tiếng:
- Học được chưa?
- A…
Tên này phát ra một tiếng tru đầy thống khổ, muốn xách kiếm liều mạng với Sở Nam, thế nhưng chỉ có xương trắng chống đỡ thì không thể chịu nổi sức nặng của Huyết Hồng kiếm.
- Ngã xuống đi.
Theo ba chữ Sở Nam vừa phát ra, nửa bên xương của tên Võ Quân đổ xuống rồi vỡ vụn, sau đó rất nghe lời mà ngã xuống đất, hai mắt trợn ngược.
Đến chết hắn cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vũ kỹ đó đến tột cùng là vũ kỹ gì.
Chỉ còn lại hai tên Võ Quân sơ cấp, làm sao còn dũng khí tái chiến? Không hề do dự, bọn chúng liền xoay người bỏ chạy, hai tên tách ra một trái một phải, cho dù Sở Nam có lợi hại hơn cũng không có khả năng biết phân thân thuật, biến thành hai người truy kích được. Mà nếu truy đuổi một người thì người còn lại có thể thoát được một mạng.
Tính toán thì rất tốt, chỉ có điều tính toán như vậy trước mặt Sở Nam hoàn toàn không có tác dụng.
Chỉ thấy cánh tay Sở Nam gập lại, dùng nguyên lực điều khiển, hút thanh Huyết Hồng kiếm về tay, sau đó rót lực lượng và nguyên lực vào hai thanh kiếm, rồi phóng thanh kiếm về phía người bên trái.
Còn Sở Nam thì xông về phía người bên phải
Chỉ trong thời gian một hô hấp, Sở Nam liền bắt được người bên phải, người nọ liền cảm thấy tử vong ghé đến, lập tức xuất ra đại chiêu, nắm tay của Sở Nam giống như lưu tinh nện xuống, đại chiêu của hắn còn chưa kịp thi triển thì đã biến thành huyết nhục, từ trên trời rơi xuống đất lả tả.
Cũng trong nháy mắt đó, Huyết Hồng kiếm đến sau lưng người bên trái, người kia phản ứng cũng nhanh, quay đầu lại dùng quỷ đầu đao cản Huyết Hồng kiếm, nhưng trên thân Huyết Hồng kiếm ẩn chứa lực lượng cho nên lập tức bị chấn động, còn chưa kịp né tránh thì Kim Hồng kiếm đã xuyên qua ngực.
Bốn đại Võ Quân đến lúc này, tất cả đều bỏ mình.
Bốn người này không giống với những người trước, nếu như Sở Nam không lấy mạng bọn chúng, nhất định sẽ để lại hậu hoạn, còn đám tiểu lâu la lúc trước thì cho dù có được người khác cứu tỉnh cũng không làm nên trò trống gì.
Sở Nam không giết, thế nhưng cũng không muốn lưu lại phiền toái cho mình.
Hai người Sở Nam cũng không lập tức lên đường mà quét sach chiến trường một phen, đem nhẫn trữ vật của bốn người thu lại rồi sau đó mới đi tiếp.
Vừa bước hai bước thì phía trước lên vang lên tiếng chưởng.
- Ba….ba… ba…
Âm thanh giòn tan vang lên, một Huyền y lão giả xuất hiện ở phía trước, ngay sau đó lão già lưng khòm cũng đi ra.
Sở Nam nhìn thấy hai người, thần niệm quét qua một lượt, tu vi của Huyền y lão giả là Võ Vương sơ cấp, trong lòng Sở Nam hơi chùng xuống, thầm nghĩ:
- Một phách mại hội nho nhỏ cũng có Võ Vương sơ cấp tọa trấn, phách mại hội này đến cùng thuộc thế lực nào? Hay là thuộc thế lực thần bí kia?
Sở Nam nghĩ mãi không ra cũng không nghĩ tiếp nữa, trên mặt không hề hoảng loạn, thầm nhủ:
- Vốn tưởng rằng phải đợi Vô Không lão tổ trở về thì mới có thể đánh với Võ Vương một trận, không ngờ rằng ở đây còn có một Võ Vương.
- Là ngươi?
Lão già lưng khòm kinh hô, chính hắn đã giao hộp ngọc cho Sở Nam, hiển nhiên biết rõ khí tức của Sở Nam, lắp bắp:
- Ngươi tại sao có thể trở về đây? Điều này sao có thể?
- Ta mất một thứ ở đây, cho nên quay lại tìm.
Lão già lưng khòm nói gì đó với Huyền y lão giả, Huyền y lão giả nghe thấy vậy thì rất tự tin nói:
- Có hai con đường, hoặc là thần phục, hoặc là hủy diệt!
Sở Nam sững sờ, cười nói:
- Chỉ dựa vào ngươi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.